Tim tôi như vỡ ra từng mảnh, đứng chôn chân tại chỗ. Niềm hạnh phúc cộng với sự hụt hẫng khiến tôi tê tái.
Tôi quen Nga trong 1 lần đi nhặt ve chai, tôi là đứa trẻ mồ côi từ nhỏ còn cô ấy có gia đình nhưng cũng sống trong cảnh khổ sở. Bố Nga rượu chè, hút hít nên mất sớm, mẹ đi bước nữa nhưng lấy phải người chồng chẳng ra gì. Ông ta suốt ngày đánh đập cô, khi Nga lên 6 thì bỗng dưng mắt bị mù vì khóc nhiều quá đã vậy lại thiếu dinh dưỡng nên càng ngày cô càng không thấy gì cả. Mẹ Nga cũng bất lực suốt ngày bỏ đi làm chẳng màng gì tới cô, vì nếu bà quan tâm cô sẽ bị chồng đánh đập.
Hôm đó Nga mò mẫn chạy thoát khỏi đòn roi vọt của bố dượng rồi gặp tôi. Cô ấy cầu xin tôi đưa cô ấy đi khỏi đó và rồi chúng tôi sướng khổ bên nhau từ đó. Khi đó tôi cũng chưa được trưởng thành, tôi xem Nga như em gái nhưng dần dần tình cảm đó lớn lên theo năm tháng chúng tôi yêu nhau. Nga trắng trẻo, có đôi mắt bồ câu rất đẹp, nhìn vẻ đẹp hiền thục thoát tục của em bao lần tôi phải ngẩn ngơ.
(Ảnh minh họa)
Ngày ngày Nga ở trong căn phòng nhỏ, nhặt rau đan lát… đủ các việc cô ấy có thể làm được trong khả năng còn tôi đi nhặt ve chai, làm phụ hồ, làm thợ xây làm điện… đủ các thể loại công việc trên đời. Tôi chỉ có 1 ước mơ duy nhất đó là kiếm đủ tiền chữa bệnh cho em vì bác sĩ nói mắt của em có thể phẫu thuật được. Tôi biết ước mơ cháy bỏng của Nga là được nhìn thấy tôi, nhìn thấy mọi người. Cô ấy ngày nào cũng sờ khuôn mặt tôi, rồi ôm lấy tôi. Nhiều lúc tôi nói với người yêu:
– Anh xấu trai lắm. Em sẽ không chê hay thất vọng khi nhìn thấy anh chứ.
– Ngốc sao em lại có thể chê anh được, em yêu anh và biết ơn anh còn không hết nữa là. Mà người yêu của em đâu xấu, ngày nào em cũng sờ mặt anh, em biết anh cũng cao ráo đẹp trai mà.
Nghe người yêu nói tôi chỉ biết cười buồn vì tôi đâu được như cô ấy nói, bao ngày vất vả dãi nắng dầm sương khiến mặt tôi đen nhẻm và ngày càng trông xấu tệ. Nhưng tôi tin ở cô ấy, tôi tin tình yêu mà em đã trao cho tôi. Suốt mấy năm vất vả tôi chỉ có em là người thân duy nhất, tôi có thể làm mọi việc vì em miễn em thấy hạnh phúc vui vẻ. Tôi yêu Nga còn hơn chính bản thân mình.
Mỗi ngày tôi dậy từ 3 giờ sáng đi chở hàng cho bà chủ xóm trọ, mỗi chuyến bà ấy trả cho tôi 70 nghìn. Ở xóm gần đó có ai thuê làm gì tôi cũng làm, sau khi làm xong việc ở công trường tôi lại nán lại nhặt bai xi măng và các thứ đưa đi bán. Có hôm thì đi vác gỗ thuê, lau chùi nhà, quét sơn cho họ, tôi nhận hết không nề hà việc gì. Có những tháng trời mưa không có việc, tôi mở quán sửa xe đạp ra sửa, cảm tưởng như chưa có việc gì khổ cực trên đời mà tôi chưa làm.
Sau bao năm làm quần quật tích góp ăn không dám ăn, mặc không dám mặc cùng với việc nhờ bạn bè và 1 người bạn Tây giúp đỡ cuối cùng tôi đã có đủ tiền phẫu thuật cho Nga. Em vui lắm, trước ngày phẫu thuật em khóc rất nhiều.
Thời gian em ở bệnh viện tôi chăm sóc em, khi nào em ổn hơn thì tôi lại tranh thủ đi làm. Có 1 bác sĩ nam rất tận tình và biết hoàn cảnh của chúng tôi khổ sở nên anh ấy luôn tạo điều kiện cho tôi và Nga. Có những hôm tôi về không kịp đã thấy anh ấy mua cháo giúp cho em, tôi rất cảm kích.
Ca phẫu thuật diễn ra thành công, chúng tôi chờ đợi ngày em tháo băng. Thú thật tôi vừa hạnh phúc vừa lo sợ, tôi hồi hộp chờ đợi ngày mắt em sáng. Không biết khi nhìn thấy tôi em có thất vọng không khi mà tôi lại đen nhẻm và xấu xí như thế nào.
(Ảnh minh họa)
Hôm em cắt băng sớm hơn dự định 1 ngày, khi nghe tin tôi ba chân bốn cẳng chạy đến vì hôm đó thằng em cùng xóm trọ bị xỉu nên tôi chạy về đưa nó đi trạm xã. Trên đường tới bệnh viện tôi cứ run run, tim tôi đập liên hồi. Tôi không biết nên nói gì khi gặp em. Tôi hớt hải chạy vào phòng bệnh thì thấy em ngồi đó, đang nép vào cậu bác sĩ trẻ đó khóc.
– Em đừng khóc sẽ ảnh hưởng đến mắt đấy, nín đi nào. Giờ sáng mắt rồi nhé, em có thể nhìn thấy được mọi thứ rồi.
Vừa thấy tôi bác sĩ đi ra ngoài gật đầu để tôi vào, giây phút thiêng liêng ấy cũng tới. Tôi nhẹ nhàng đi vào, vừa thấy tôi Nga ngồi nép vào tường:
– Anh là ai?
– Anh Minh đây, mắt em sáng rồi à, tốt quá.
– Anh là anh Minh sao, anh đừng lừa tôi anh Minh của tôi to cao đẹp trai đâu xấu như anh đâu. Anh đừng lừa dối tôi. Tôi không tin đâu, anh ấy không thể thế này được.
– Em không nhận ra anh sao, giọng nói của anh em cũng không nhận ra sao?
Tôi hụt hẫng đứng chôn chân tại chỗ, tim tôi như vỡ ra tôi không tin nổi em lại nói câu đó ngay khi vừa sáng lại. Tôi chát chúa cũng phải tôi xấu thế cô ấy sốc là đúng rồi. Bao năm dãi nắng dầm sương đen nhẻm, tôi làm gì được trắng như những gã ngồi phòng giấy đi xe sang đâu. Nhìn Nga hoảng loạn trùm chăn lại, tôi chua xót bỏ ra ngoài.
Bác sĩ trẻ kia nhìn tôi đầy thương hại: “Chắc cô ấy mới nhìn thấy nên vui quá tinh thần còn đang hoảng loạn, để tôi nói chuyện với cô ấy”. Tôi cười méo mó: “Không cần đâu, phiền anh chăm sóc cô ấy hộ tôi. Đây là số viện phí còn lại, anh cầm rồi đóng giúp tôi nhé, chào anh”.
Tôi bỏ đi trong chua xót, tôi quá buồn, quá hụt hẫng nói đúng hơn là quá sốc. Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ ôm chầm lấy tôi mà khóc vì hạnh phúc, nhưng câu đầu tiên cô ấy lại chê bai tôi, không nhận ra tôi. Vậy mà ngày xưa người yêu tôi từng nói: ‘Dù anh có biến thành tro em cũng nhận ra’. Tôi hôm đó tôi lén nhìn em từ ngoài khe cửa tôi thấy cậu bác sĩ kia vén tóc em, nắm chặt tay em và em ngủ ngon lành. Hình như cậu ta có tình cảm với em, chứ không đơn thuần là tình cảm giữa bác sĩ và bệnh nhân. Tôi cay đắng bỏ ra về, tôi viết 1 bức thư dài gửi cho em rồi tôi bỏ đi nơi khác sống.
Trong thư tôi chúc em hạnh phúc và cũng cảm ơn em những năm tháng qua đã ở bên cạnh tôi cho tôi những ký ức ngọt ngào. Tôi nhìn lên trời ngăn không cho nước mắt của mình chảy ra, tôi tự nhủ em của ngày hôm nay tuy đã sáng mắt nhưng xa lạ quá. Nhưng dù sao tôi cũng rất mãn nguyện vì mình đã góp phần đưa ánh sáng đến và thực hiện ước mơ cho 1 người con gái mà tôi đã yêu hơn cả bản thân mình.