Hồi năm 3 đại học, trong lần đi tình nguyện ở một vùng quê, tôi vô tình cứu được Cam khi nó mắc kẹt ở dưới khe đá. Nó gầy nhom, yếu ớt vì bị đói.
Nghe dân bản kể lại thì hình như Cam bị lạc chủ. Nó là giống poodle ở đô thị nên không thể là chó người dân trên núi nuôi được. Chủ cũ mang Cam lên núi chơi xong để lạc mất nó, tôi đã đăng lên các hội nhóm thú cưng để giúp Cam tìm lại chủ mà không ai nhận. Thế là tôi bất đắc dĩ phải nuôi nó.
Từ bé đến lớn tôi chưa từng nuôi con gì nên ban đầu cũng muốn đem Cam đi cho người khác. Thế nhưng khi mang về phòng trọ thì Cam rất quấn tôi, nó ngoan đến độ không sủa không phá gì hết. Tôi bận đi học vắng nhà thì Cam cũng chỉ nằm ngủ một chỗ. Hàng xóm còn không biết là tôi nuôi chó cơ, vì Cam vốn dĩ rất sạch sẽ. Chủ cũ chắc đã huấn luyện rồi nên Cam biết tự đi vệ sinh đúng chỗ, ăn uống cũng ngoan. Tôi dần yêu quý Cam như một thành viên trong gia đình.
Thoắt cái đã 7 năm, Cam cũng theo tôi đi lấy chồng. Được cái anh xã tôi cũng yêu động vật, anh thương Cam không kém gì tôi. Cưới xong vợ chồng tôi dọn về nhà mới, anh xã làm hẳn cái chuồng to với cả đống đồ chơi cho Cam.
Năm ngoái lúc tôi thông báo tin vui có bầu thì rất nhiều người vào khuyên tôi nên mang Cam đi chỗ khác. Bố mẹ tôi cũng lo ngại chuyện bà bầu ở với chó không an toàn, còn xem trên mạng là lông chó với vi khuẩn từ chó có hại cho sức khỏe nọ kia. Tôi cũng tham khảo trên mạng thấy nhiều người bảo nuôi chó mèo chẳng ảnh hưởng gì đến việc họ mang thai, thậm chí có không ít video nổi tiếng trên mạng về chuyện chó lớn lên cùng các em bé. Tôi cũng không yên tâm Thế là tôi mặc kệ lời can ngăn của người khác, giữ Cam ở lại cùng mình.
Sinh xong Cam được dọn ổ từ phòng khách sang phòng kho. Tôi cũng tạm thời không tiếp xúc trực tiếp với Cam cả tháng để giữ an toàn cho em bé sơ sinh. Nó nhớ tôi nên đêm cứ cào cửa phòng kêu rên, khiến chồng tôi phải ra sofa ngủ với nó.
Hết tháng đầu tiên ở cữ không có vấn đề gì xảy ra. Cam lần đầu được gặp Táo trong lễ đầy tháng của bé, nó cứ chạy quanh hít ngửi mùi em bé và có vẻ ngạc nhiên. Trộm vía con tôi cũng không có biểu hiện dị ứng nào, nên tôi yên tâm để Cam đi lại tự do trong nhà như trước.
Cam được tiêm phòng và tắm rửa vệ sinh rất sạch sẽ nên vợ chồng tôi cho phép nó lại gần bé Táo. Thi thoảng lúc tôi bận nấu cơm hoặc pha sữa cho con thì Cam còn nằm trông Táo nữa. Nó luôn nhẹ nhàng khi lại gần con tôi, gầm gừ khi phát hiện có gì đó lạ. Ngoại trừ vợ chồng tôi thì Cam không cho ai lại gần em bé, tôi nhắc nó đi chỗ khác để mọi người bế em thì Cam mới nghe theo.
Tôi không lý giải được tình cảm của Cam dành cho con mình, nhưng tôi hiểu những hành động của nó là yêu thương và bảo vệ em Táo. Chồng tôi cũng rất xúc động khi nhìn Cam ngủ cạnh con. Hai đứa nhỏ bé xíu xiu nằm bên nhau trông thật đáng yêu.
Sau mấy tháng chăm sóc vợ con liên tục thì sức khỏe chồng tôi có vẻ không ổn lắm. Tôi rất thương anh khi ban ngày đi làm, ban đêm lại thức phụ vợ chăm con. Mà tôi cũng chuẩn bị hết 6 tháng nghỉ thai sản phải đi làm lại. Thế là tôi bàn với anh đưa bà nội ở quê lên hỗ trợ một thời gian. Tuy không muốn phát sinh mâu thuẫn với mẹ chồng nhưng hoàn cảnh bắt buộc nên tôi đành đưa ra phương án đó.
Ban đầu mẹ chồng tôi từ chối vì bà không quen với lối sống ở thành phố. Song chồng tôi đã thuyết phục bà bằng đủ mọi cách, nhờ bà giúp chỉ chừng 1-2 tháng thôi rồi chúng tôi gửi con sang ngoại.
Cuối cùng mẹ chồng cũng khăn gói lên đây. Tôi nhiệt liệt chào mừng bà hết cỡ, còn chuẩn bị một bữa ngon để mời mẹ chồng. Bà tỏ ra bỡ ngỡ với mọi thứ nhưng vợ chồng tôi hứa sẽ không phiền bà nhiều, chỉ cần bà hỗ trợ chăm cháu thôi còn lại chúng tôi sẽ chủ động làm hết.
Ngày đầu tiên tôi hướng dẫn mẹ chồng về các loại đồ đạc thiết bị dành riêng cho Táo. Tôi chỉ cho bà cách dùng máy tiệt trùng, máy hâm sữa, máy giặt mini riêng của con. Cái nào bà cũng vụng, xong còn khó chịu với tôi vì lằng nhằng khó nhớ. Tôi đành kiên nhẫn chịu đựng và bảo bà luộc bình kiểu truyền thống cũng được.
Tập vài lần cũng quen, mẹ chồng bảo tôi cứ đi làm đi rồi bà lo hết. Tôi chuẩn bị sẵn ít đồ ăn trong tủ lạnh để bà ở nhà đỡ phải nấu. Dạy bà dùng bếp từ với mấy món gia dụng khác nữa chắc bà cáu loạn lên mất.
Tuy nhiên điều khiến tôi lo lắng nhất không phải là vấn đề máy móc đồ đạc, mà là chuyện con Cam. Ngay phút đầu tiên bước vào nhà, mẹ chồng tôi đã giãy nảy lên cầm chổi vụt nó vì cái tội sủa to ghê gớm khiến bà giật mình. Sau đó Cam vẫn coi bà là người lạ, gầm gừ dọa nạt mỗi khi bà lại gần Táo.
Mẹ chồng tôi chê Cam hôi bẩn, toàn gắt gỏng bảo nhốt con này ở ngoài đừng cho vào nhà. Tôi làm đồ ăn cho Cam cũng bị mẹ chồng chê trách. Bà nói người còn chẳng có thịt ngon mà ăn, đây còn đem cả thịt bò với pate cho chó. Chồng tôi góp ý nhỏ với bà rằng Cam là chó cảnh nên chế độ ăn uống hơi khác chút, bà liền cầm dép ném thẳng vào đầu Cam vì “nhìn nó ngứa mắt”.
Thấy tôi buồn bực vì mẹ chồng ghét Cam nên chồng cũng khó xử lắm. Anh đành chuyển chuồng của Cam ra ngoài ban công, đóng cửa nhốt nó ở ngoài không cho vào nhà ngủ nữa.
Mới ngày đầu tiên ở chung với mẹ chồng đã phát sinh đủ loại xích mích. Tôi nghĩ thầm trong bụng quả này không ổn rồi. Nếu để mẹ chồng ở lâu quen đi thì mời bà về cũng khó. Tự dưng tôi thấy quyết định đưa bà lên chăm cháu có vẻ sai sai.
Rồi đến ngày thứ hai thì toang hẳn. Nay cuối tuần chưa phải đi làm nên vợ chồng tôi tranh thủ ra ngoài sắm thêm ít đồ mới, cả thức ăn dự phòng nữa. Lúc chúng tôi đi thì Táo vẫn đang ngủ. Dù cảm giác không yên tâm lắm nhưng vợ chồng tôi cũng đành để bà nội ở nhà một mình.
Đi được chừng nửa tiếng thì tự dưng tôi sốt ruột mở camera phòng khách lên xem. Không thấy mẹ chồng đâu cả. Lát sau có người bấm chuông cửa, một ông lạ mặt tự dưng bước vào nhà tôi. Mẹ chồng dắt ông ta ra ban công, người này đeo sẵn găng tay vải rất to và tóm lấy Cam của tôi định bắt vào cái chuồng sắt nhỏ. Tôi hoảng sợ gọi chồng bảo về ngay. Hai đứa bỏ lại nguyên xe đồ chưa kịp thanh toán trong siêu thị và chạy vọt lên nhà.
Đúng lúc nước sôi lửa bỏng thì cái thang máy từ tầng nhà tôi xuống nó chạy rõ lâu. Người đàn ông trên camera đã bắt được Cam rồi, ông ta rút túi ra đếm tiền đưa cho mẹ chồng tôi. Vừa sợ hãi vừa tức giận, tôi liền chạy thang bộ một mạch lên tầng 15.
Không hiểu sao lúc ấy tôi như có sức mạnh phi thường, chạy mấy trăm bậc thang mà không thấy mệt. May mắn khi lên đến nơi thì người bắt chó của tôi chưa kịp rời đi, ông ta vẫn đang đứng đợi thang máy. Tôi vội vồ ngay lấy chuồng của Cam, nó nhận ra tôi nên cũng sủa cuống quýt. Người đàn ông kia to tiếng giành giật lại Cam với tôi, nghe ồn ào nên hàng xóm trong tầng đều ùa ra hóng.
Tôi vừa khóc vừa ôm lấy Cam, nói với mọi người rằng ông ta vào nhà bắt trộm chó. Ông ta cãi rằng nó được người khác bán đi, ông ta phải bỏ ra 1 triệu để lấy Cam chứ không có trộm cắp gì cả.
Đúng lúc ấy chồng tôi lên đến nơi. Vừa ra khỏi thang anh đã nói người đàn ông kia quay về căn hộ của chúng tôi, nói chuyện rõ ràng rồi đi cũng được.
Hóa ra mẹ chồng lén lên mạng tìm người mua chó. Rồi không hiểu bà mò kiểu gì gặp ngay được ông chủ lò mổ này. Bà không biết giá trị của Cam nên bảo ông ta thích trả bao nhiêu cũng được. Xong bà canh lúc vợ chồng tôi vắng nhà, bà gọi hẳn người đến nhà bắt Cam đi!
Chồng tôi trả lại tiền cho ông kia rồi xua đi gấp. Sau đó chúng tôi cãi cọ một trận ầm ĩ với mẹ chồng. Chưa nói đến chuyện bà tự tiện bán chó cưng của chúng tôi, việc cho người lạ vào nhà cũng quá nguy hiểm. Tôi phân tích hết nước hết cái mà mẹ chồng vẫn cố chấp, bà bảo nuôi chó vô dụng lãng phí thì giữ lại làm gì. Con Cam còn ghê gớm với bà nữa nên bà ghét, không muốn ở cùng với nó.
Mẹ chồng than cái gì ở thành phố cũng xa lạ, vậy mà chuyện bán chó thì bà nhanh nhạy lạ thường. Tôi vừa uất ức vừa thấy tội cho Cam vô cùng. Chúng tôi đã nhốt nó ở ngoài ban công rồi mà mẹ chồng còn muốn đẩy nó vào lò mổ…
Cam hơi sang chấn tâm lý nên nó trốn biệt trong gầm giường phòng tôi. Gọi cỡ nào nó cũng không chịu ra ngoài. Mẹ chồng thì giận ngược các con, xách túi đòi về quê ngay lập tức. Tôi rối quá nên chưa biết làm thế nào, không ngờ chồng tôi lại dứt khoát gọi xe cho mẹ về thật!
Trước lúc rời đi bà còn dọa sẽ từ mặt chúng tôi. Bà nói vợ chồng tôi là “lũ hỗn láo”, coi mẹ không bằng con Cam. Vấn đề chính có phải như mẹ chồng nghĩ đâu, chuyện lén lút bán Cam chỉ là phần nhỏ, cái chính là bà quá độc đoán và hành xử sai. Nếu người đàn ông bắt chó kia là kẻ xấu, ông ta vào nhà tôi xong cướp của, trộm đồ, hoặc làm gì nguy hiểm đến tính mạng của 2 bà cháu thì sao? Chúng tôi lo cho an nguy của bà mà cũng bị chửi nữa.
Từ lúc xảy ra chuyện xong tôi cứ ngơ ngẩn như mất hồn, trong lòng thấp thỏm đủ thứ. Hôm nay mà có chuyện đáng tiếc gì xảy ra thì tôi chết mất. Nghĩ đến việc suýt mất Cam thôi mà tim tôi đã muốn nghẹt luôn rồi. Tôi đã tin tưởng mẹ chồng như thế, vậy mà bà nỡ làm một việc khiến vợ chồng tôi sốc vô cùng. Tôi bị bà từ mặt cũng đành chấp nhận, nhưng còn chồng tôi thì phải giải quyết sao cho êm ấm bây giờ?…