Hôm cưới, tôi không mời nhiều chỉ có 4 mâm cơm gồm một vài người thân thiết, nhưng 4 đứa con của tôi không ai có mặt.
Tôi năm nay 65 tuổi, là cán bộ hưu trí, vợ tôi mất cách đây 7 năm. Vợ chồng tôi có ba con trai và một con gái, hiện các cháu đều đã có gia đình riêng. Cuộc sống có thể coi là tạm ổn, lúc rảnh rỗi tôi cũng giúp các con đưa đón cháu đi học,
Sống một mình trong căn nhà to rộng, đôi lúc tôi cũng cảm thấy rất cô đơn. Các con đứa nào cũng có nhà riêng mà không chịu về ở chung. Nó bảo người già và trẻ sống với nhau dễ mâu thuẫn nên tốt hơn hết là bố con, ông cháu chạy qua chạy lại thăm nhau là vui rồi.
Tôi tham gia một câu lạc bộ sinh hoạt cộng đồng gồm những người trung niên, cao tuổi về hưu. Tại đây, tôi đã gặp người phụ nữ tên là L. Cô ấy nhỏ hơn tôi 3 tuổi và đã ly hôn nhiều năm.
Sau nhiều lần tiếp xúc chúng tôi cảm thấy rất hợp và muốn gắn bó quãng đời còn lại bên nhau. Thế là tôi quyết định tái hôn.
Trước khi cưới, tôi thông báo với toàn bộ con cái trong nhà. Cứ tưởng rằng chúng nó ủng hộ, ai ngờ đứa nào cũng phản đối. Con trai cả lên tiếng: “Mẹ mất rồi bố lại đi lấy người phụ nữ khác như thế có xứng đáng không?”.
Con trai thứ 2 nói thêm: “Ở độ tuổi này rồi cô ấy muốn gì ở bố nữa hay là tiền tiết kiệm, tài sản?”. Con thứ ba lên tiếng: “Cô ấy chỉ đồng ý lấy bố vì tình cảm nhất thời thôi, sẽ không thể chân thành được”. Rồi cô con gái út nói: “Bố ơi, bố bao nhiêu tuổi rồi mà còn lấy vợ, chuyện lan ra ngoài không phải đùa đâu, chúng con xấu hổ lắm”.
Tôi lắng nghe những lời các nói và im lặng một lúc lâu. Tôi lắng giọng tâm sự: “Bây giờ các con đã có gia đình hết rồi, bố chỉ có một mình nên cũng muốn một người phụ nữ đồng hành những lúc ốm lúc đau. Mong các con hiểu cho bố, đây là quyết định cuối cùng”.
Mặc cho các con không ủng hộ, tôi vẫn quyết lấy người mình đã chọn. Hôm cưới, tôi không mời nhiều chỉ có 4 mâm cơm gồm một vài người thân thiết, nhưng 4 đứa con của tôi không ai có mặt. Điều đáng nói, chúng nó gửi cho tôi một lẵng hoa hồng màu trắng. Nhìn thấy lẵng hoa, tôi cảm thấy trong lòng vô cùng lạnh lẽo. Đêm hôm đó, tôi quyết định không để lại tài sản và tiền tiết kiệm cho mấy đứa con nữa.
Kể từ sau khi tôi cưới, các con tôi ít rất khi gọi điện hay đến nhà tôi chơi. Tôi cảm thấy chúng nó xem như không có người bố này.
Nhiều đêm tôi nằm nghĩ, khi còn trẻ tôi dành hết tình cảm tuổi thanh xuân đi làm kiếm tiền nuôi con. Giờ chúng nó trưởng thành “có lông có cánh” rồi thì lại xem thường tôi, không quan tâm đến cảm giác của tôi lúc tuổi già. Bây giờ tôi đã 65 tuổi rồi, không biết tương lai còn được bao lâu nữa, tôi chỉ muốn kiếm một người vợ để cùng mình vun vén nương tựa lẫn nhau, điều này có sai không? Điều này có quá đáng không? Tại sao bọn trẻ không thể hiểu được tôi?