Home Blog Page 8

Thầy Thích Minh Tuệ chính thức bị réo tên: “NGUYỄN PHƯƠNG HẰNG TÔI ĐÃ Q:U.Ấ.T LÀ KHÔNG BAO GIỜ TRƯỢT, phen này khỏi tu hành

0
Những ngày này cư dân mạng không khỏi xôn xao bàn tán cách tu tập theo lối khổ hành tăng của “sư Thích Minh Tuệ”. Để hiểu hơn về người đàn ông xem mọi thứ là con số “0” này, phóng viên Tiền Phong đã có buổi chia sẻ với ông Lê Xuân, thân sinh ra “sư Thích Minh Tuệ”.
Quá khứ chưa biết về 'sư Thích Minh Tuệ' ảnh 1
Ông Lê Xuân chia sẻ với phóng viên về con trai Lê Anh Tú

Cách thành phố Pleiku (Gia Lai) chừng 40 cây số, ông Lê Xuân (84 tuổi, thân sinh ra “sư Thích Minh Tuệ“) cùng vợ sống trong căn nhà hai tầng khang trang ở một xã của huyện Ia Grai (Gia Lai). Dù lớn tuổi nhưng ông Xuân vẫn rất khoẻ mạnh, minh mẫn.

Ông Xuân kể, cách đây hơn 30 năm, ông cùng gia đình từ huyện Kỳ Anh (Hà Tĩnh) vào huyện Ia Grai (Gia Lai) lập nghiệp. Ông Xuân cùng vợ có 3 người con trai và 1 người con gái. Trong đó anh Lê Anh Tú là người con thứ hai, hiện đã 43 tuổi.

Quá khứ chưa biết về 'sư Thích Minh Tuệ' ảnh 2
Cảnh sát giao thông một số tỉnh đã phân luồng, hướng dẫn người dân đi theo “sư Thích Minh Tuệ” đảm bảo an toàn giao thông

Ông Xuân chia sẻ, ngay từ nhỏ, Tú là người con trai lành hiền, hiếu thảo, học lực khá nên được mọi người quý mến. Học xong phổ thông, theo nghiệp bố, anh Tú đi bộ đội chừng 3 năm, sau đó theo học Trường Trung cấp lâm nghiệp Tây Nguyên (Gia Lai).

Ra trường, anh Tú làm đo đạc cho một công ty tư nhân ở Đắk Lắk. Thời điểm này anh Tú đọc những sách về Phật nên đã ăn chay, tu tại gia. Gia đình hồi ấy cũng khá lo lắng vì không thấy anh có bạn gái, tâm tư cũng không muốn lập gia đình.

“Gần 10 năm về trước Tú có đọc sách về Phật pháp nên phát nguyện đi tu. Lúc ấy tôi nói đi tu rất khó khăn nhưng đã quyết thì phải tu trọn vẹn, không được phá giới, phải chân cứng đá mềm, không tham lam sân si. Lúc đi Tú để lại cho tôi một cái đồng hồ, điện thoại, tủ lạnh, 8 mét vải màu vàng”, ông Xuân nói.

Quá khứ chưa biết về 'sư Thích Minh Tuệ' ảnh 3
“Sư Thích Minh Tuệ” thời điểm đi bộ đội

Ông Xuân bộc bạch, hai người con trai còn lại cũng theo truyền thống của cha, đi bộ đội trước khi đi học nghề. Anh trai của “sư Thích Minh Tuệ” sau khi đi bộ đội về học hành, rồi làm giám đốc một doanh nghiệp có vốn nhà nước ở Gia Lai. Gia đình ông Xuân hiện thuộc diện khá ở địa phương.

Lau giọt nước mắt, ông Xuân bày tỏ sự thương nhớ con trai. Tuy vậy qua mạng xã hội, ông thấy con trai mình được mọi người ủng hộ nhiều nên thấy rất ấm lòng.

“Vợ tôi đẻ rơi Tú ngoài đường, do lúc ấy đi làm ruộng nên về nhà không kịp. Từ nhỏ Tú đã có lòng từ bi với mọi người, không bao giờ muốn làm ai buồn lòng. Ai em nó cũng xem là cha mẹ, phải học hỏi. Tú đi cả chục năm nay chưa về rồi nhưng thời gian này mọi người mới để ý nhiều”, ông Xuân xúc động.

Ngày 16/5, Ban Tôn giáo Chính phủ có gửi văn bản tới các Ban/Phòng Tôn giáo (Sở Nội vụ) các tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương về trường hợp ông Thích Minh Tuệ – nổi tiếng trên mạng xã hội vì mặc trang phục mang hình thức như tu sĩ Phật giáo, đi bộ từ Nam ra Bắc, rồi từ Bắc vào Nam. Theo bước đầu xác minh, ông Thích Minh Tuệ tên thật là Lê Anh Tú (sinh năm 1981 tại xã Kỳ Văn, huyện Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh), không phải là tu sĩ Phật giáo thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam. Trước đây ông Thích Minh Tuệ đã ba lần đi bộ theo hình thức thực hành phương pháp tu tập “hạnh đầu đà” nhưng không thu hút sự quan tâm của nhiều người.Đến lần thứ tư này, hành trình của ông Minh Tuệ đã thu hút sự quan tâm của đông đảo người dân, có thời điểm lên tới hàng trăm người đi theo.

Trong đoàn đi theo có tín đồ phật tử, có những người hiếu kỳ và nhóm tiktoker, youtuber quay clip, livestream đăng tải trên các trang mạng xã hội tạo nên “hiện tượng Thích Minh Tuệ”, thu hút sự quan tâm của dư luận và có nhiều bình luận theo các chiều hướng khác nhau.

Cùng ngày, Thượng tọa Thích Đức Thiện, Phó chủ tịch – Tổng Thư ký Hội đồng Trị sự Giáo hội Phật giáo Việt Nam – ký văn bản số 151 thông báo về việc người được mạng xã hội gọi là “sư Thích Minh Tuệ” không phải là tu sĩ Phật giáo.

Bà Phương Hằng tiếp tục khiến CĐM ngán ngẩm vì liên tục livetream đụng chạm tới nhiều người, còn nói về thầy Minh Tuệ bằng thái độ này ko thể chấp nhận nổi?

0

Theo lời một người em thân thiết với bà Nguyễn Phương Hằng trong tù, khi bước vào nơi này, nữ CEO không tỏ ra sợ hãi mà ngang nhiên làm một việc không ai nghĩ đến.

Bà Nguyễn Phương Hằng hé lộ cuộc sống trong tù, việc đầu tiên làm khi vào trại ít ai nghĩ đến

Mới đây, MXH lan truyền đoạn clip bà Nguyễn Phương Hằng trò chuyện với đám đông sau khi ra tù. Đáng chú ý, một phần cuộc sống của nữ CEO cũng được tiết lộ. Cụ thể, một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh bà chủ Đại Nam và được giới thiệu là người chăm sóc bà Hằng trong thời gian ở tù.

“Cô này là người gội đầu cho tôi, quạt tóc cho tui, giặt quần áo cho tôi, chăm sóc cho tôi từng tí một”, bà Nguyễn Phương Hằng nói.

Không chỉ vậy, CEO Đại Nam còn tiết lộ thêm thái độ và việc làm đầu tiên của mình sau khi vào trại giam. Bà Hằng tâm sự: “Khi tôi bước chân vào trại giam. Lúc đó là mấy giờ em còn nhớ không? 2 giờ sáng đúng không? Cán bộ đưa cho chị cái gì? 2 bộ đồ đúng không? Em kể tiếp đi, sau khi thay đồ ra chị làm gì?”.

Tiếp lời bà Nguyễn Phương Hằng, cô gái bên cạnh kể: “Việc đầu tiên chị Hằng làm khi bước vô phòng giam là gì mọi người biết không? Cái điều mà không ai làm được đâu. Người ta vô trại giam thì lo sợ, bàng hoàng, tâm lý cũng không thể nào ngủ được. Thì việc đầu tiên của cô ấy là ngủ, ngủ đã rồi tính. Ngủ đến 9-10 giờ sáng”.

Video Bà Nguyễn Phương Hằng tiết lộ cuộc sống trong tù

nguyen-phuong-hang-dung-lo-voi-3

Đoạn clip trên nhanh chóng trở nên viral khắp cõi mạng. Nhiều người chia sẻ và để lại bình luận về lời tâm sự của bà Hằng và người bạn tù. Đa số đều là những tò mò, mong được nghe kể nhiều hơn. Cư dân mạng cho rằng câu chuyện của bà Nguyễn Phương Hằng nên là bài học cho mọi người tránh xa việc phạm tội, bởi không ai mong muốn mình phải ngồi tù, tạm dừng cuộc sống tự do bên ngoài.

nguyen-phuong-hang-dung-lo-voi-6

Ngày 19/9 vừa qua, bà Nguyễn Phương Hằng được tha tù trước thời hạn 3 tháng 5 ngày chấp hành án phạt tù. Trước đó, trong phiên tòa phúc thẩm vào tháng 4/2024, nữ CEO được hội đồng xét xử giảm án (dù không kháng cáo xin giảm nhẹ hình phạt), còn 2 năm 9 tháng tù về tội “Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân”.

Sau khi được trả tự do, bà Nguyễn Phương Hằng đã được ông Huỳnh Uy Dũng (Dũng Lò Vôi) ký quyết định bổ nhiệm trở lại làm Tổng Giám đốc điều hành Khu du lịch Đại Nam. Nữ đại gia này sau đó cũng đã có những buổi livestream chia sẻ, kêu gọi mọi người quyên góp cho MTTQ Việt Nam để ủng hộ đồng bào bị ảnh hưởng bởi bão lũ. Bản thân bà Hằng và ông Dũng đóng góp hàng chục tỷ đồng.

Chế Linh lên tiếng khẳng định rất yêu mến bà Phương Hằng, vì vậy chuyện về bài hát “T30 và tôi” có thể bỏ qua, khẳng định sẽ làm 1 điều đặc biệt dành cho thần tượng Phương Hằng

0

Danh ca Chế Linh lên tiếng về “Đoạn buồn đêm mưa”

Những ngày cuối tháng 9/2024, trong buổi giao lưu tại Khu du lịch Đại Nam, CEO Nguyễn Phương Hằng đã thể hiện bài hát “T30 và tôi” và “Mưa An Phước” do bà “chế tác phần lời” trên nền nhạc bài hát “Đoạn buồn đêm mưa” của tác giả Tú Nhi (Tú Nhi là nghệ danh của danh ca Chế Linh) và Vinh Sử. Những clip ghi lại phần biểu diễn này sau đó được lan truyền chóng mặt trên các nền tảng xã hội. Thậm chí, ngay hôm sau, phần beat karaoke bài nhạc chế này cũng đã được sản xuất và tung lên mạng để mọi người có thể hát theo.

Tranh chấp bản quyền bài hát “Đoạn buồn đêm mưa”, Chế Linh hay Vinh Sử mới là người có quyền sở hữu?- Ảnh 1.

Danh ca Chế Linh chia sẻ từng cho Vinh Sử bài hát “Đoạn buồn đêm mưa” để in nhạc bán. Ảnh: TL

Thực tế, bài hát “Đoạn buồn đêm mưa” từng được thể hiện thành công bởi rất nhiều giọng ca như: Chế Linh, Trường Vũ, Đan Nguyên, Hoàng Châu, Mai Thiên Vana – Ngọc Linh… Theo danh ca Chế Linh, bài hát này được ông viết lúc hẹn gặp một người bạn gái ở Sài Gòn nhưng bạn chưa kịp đến điểm hẹn thì trời đổ mưa tầm tã, đường phố như suối nước. Ông ngồi một mình trong quán chờ mưa tạnh, vừa uống mấy ly rượu, vừa sáng tác bài hát này.

“Bài hát này viết vào mùa mưa năm 1969 và thu vào đĩa nhựa 45 của hãng đĩa Việt Nam. Sau đó, tôi có cho Vinh Sử đứng tên chung khi đi xin giấy phép, để Vinh Sử được tự in và bán nhạc lẻ, coi như giúp bạn vô điều kiện… Suốt từ đó đến nay, tôi vẫn chưa hề đòi hỏi bất kỳ một đồng thù lao nào từ nhạc sĩ Vinh Sử. Cũng nói thêm, bài này từ nhạc đến lời đều là của Tú Nhi. Rất cảm ơn Vinh Sử đã cưu mang và nuôi dưỡng mấy mươi năm qua “đứa con tinh thần” của Tú Nhi”, danh ca Chế Linh nói.

Danh ca Chế Linh cho rằng, thời gian gần đây, có những sự tranh chấp vô lối những bài hát do ông sáng tác. Đặc biệt, khi chính hát bài hát do mình sáng tác và đăng lên kênh YouTube của mình thì bị khiếu nại bản quyền bởi một đơn vị thứ ba. Đơn vị này cho rằng, họ đã sở hữu những bài hát của nhạc sĩ Vinh Sử, trong đó có bài “Đoạn buồn đêm mưa” của Tú Nhi. Vì thế, ông muốn thu hồi bài hát kể trên để tránh mọi phiền phức không đáng có.

“Vì nhạc sĩ Vinh Sử đã không còn nên với tư cách là chính chủ của bài này, tôi xin chính thức thu hồi bài hát kể trên kể từ hôm nay, để tránh mọi phiền phức không nên có”, danh ca Chế Linh chia sẻ.

Nam danh ca cũng nói thêm rằng: “Tôi có đủ giấy tờ gốc để chứng minh bài hát này do một mình tôi sáng tác, không có Vinh Sử trong đó. Tuy nhiên, tôi không muốn làm ồn ào thêm vì Vinh Sử cũng đã ra đi rồi. Vinh Sử là một người nhạc sĩ tôi rất thương. Tôi vẫn nhớ mãi hình ảnh của Vinh Sử thời đang khốn khó. Thời đó, tôi đã cho Vinh Sử bài hát này để được in bán và để được để trong các sạp bán nhạc Sài Gòn khi xưa.

Vấn đề trầm trọng nhất của tôi đó là những tác phẩm của tôi hiện nay đã bị nhiều bên khai thác một cách rất bừa bãi. Họ dùng các bài hát của tôi trong chương trình của họ mà không giới thiệu tên tác giả, không tôn trọng lời gốc bài hát, tự ý thay đổi tên bài hát… nên tôi nghĩ cần phải lên tiếng để cảnh báo cho các cơ sở đã khai thác nhạc của Tú Nhi. Tôi nghĩ, không nên làm những việc đó bởi nó không đàng hoàng, trong khi mình đang làm văn hóa nghệ thuật thì phải đứng đắn, phải có văn hóa. Không thể vì lợi nhuận mà quên đi những phép tắc, những điều đáng trân trọng”, danh ca Chế Linh nhấn mạnh.

Quyền tài sản của danh ca Chế Linh với “Đoạn buồn đêm mưa” đã chấm dứt?

Mới đây, Dân Việt nhận được phản hồi từ Công ty BHMedia về bài hát “Đoạn buồn đêm mưa” và khẳng định quyền sở hữu thuộc về Vinh Sử. Đơn vị này cho rằng: “Từ trước đến nay, công chúng luôn biết Vinh Sử là một nhạc sĩ vô cùng nổi tiếng và có vô vàn các ca khúc tuyệt vời, do nhạc sĩ sáng tác hoặc đồng sáng tác. Trong đó, có ca khúc nổi tiếng “Đoạn buồn đêm mưa” được gắn tên đồng tác giả là Tú Nhi và Vinh Sử. Điều này không chỉ được đông đảo người yêu âm nhạc ghi nhận mà còn được chứng minh bởi tư liệu trước năm 1975 đó bức ảnh “Chủ trương xuất bản”.

Tranh chấp bản quyền bài hát “Đoạn buồn đêm mưa”, Chế Linh hay Vinh Sử mới là người có quyền sở hữu?- Ảnh 2.

Tờ “Chủ trương xuất bản” ghi tên tác giả “Đoạn buồn đêm mưa” là Vinh Sử – Tú Nhi. Ảnh: BH Media cung cấp

Nhạc sĩ Vinh Sử cũng khẳng định với chúng tôi rằng, Chế Linh đã chuyển nhượng phần của Chế Linh trong tác phẩm này cho ông. Ông Chế Linh cũng xác nhận việc này trong đoạn video “Chuyện phải nói” đăng tải trên chính kênh YouTube của mình.

Năm 2017, lúc sinh thời, nhạc sĩ Vinh Sử đã chuyển nhượng toàn bộ các tác phẩm của ông cho BHMedia, trong đó có tác phẩm “Đoạn buồn đêm mưa”. Giờ nhạc sĩ Vinh Sử đã mất, điều đó cũng không có nghĩa là ông Chế Linh có quyền “thu hồi quyền sở hữu” đối với tác phẩm này”.

Theo BH Media, sau khi đã chuyển nhượng phần quyền của mình trong ca khúc cho nhạc sĩ Vinh Sử, thì kể từ thời điểm đó, quyền tài sản của danh ca Chế Linh với tác phẩm “Đoạn buồn đêm mưa” đã chấm dứt. Danh ca Chế Linh chỉ còn quyền nhân thân (như là quyền được nêu tên/bút danh) đối với bài hát.

“Hiện tại nhạc sĩ Vinh Sử đã mất, không còn người để đối chất. Chúng ta chỉ căn cứ được vào các thông tin tài liệu lúc còn sống của hai bên đã công khai, cũng như các tài liệu đã có trước đó, chứ không thể căn cứ vào những thông tin một chiều từ riêng ông Chế Linh.

Hơn nữa, việc ông Chế Linh đã chuyển nhượng cho nhạc sĩ Vinh Sử và lại thông báo đòi lại bài hát sau khi nhạc sĩ Vinh Sử đã mất thể hiện sự thiếu chuyên nghiệp. Với tư cách là một người của công chúng, lời nói của ông có sức ảnh hưởng, thì phát ngôn như vậy là thiếu tôn trọng với người đã khuất. Một khi giao dịch đã được hoàn tất thì ông Chế Linh không thể đòi hủy bỏ giao dịch mà không có căn cứ pháp luật.

Đến nay nhạc sĩ Vinh Sử đã mất, ông Chế Linh lại nói về việc “giúp đỡ Vinh Sử trong lúc khó khăn” (với ngụ ý là hoàn toàn không nhận lại khoản tiền hay lợi ích nào từ phía Vinh Sử) là thông tin không được kiểm chứng, không có cơ sở, thiếu tính logic. Ai cũng biết Vinh Sử là một nhạc sĩ tài năng, giỏi nhạc lý, giàu có, sở hữu kho tàng ca khúc đồ sộ và nổi tiếng. Đó là thời điểm hoàng kim của nhạc sĩ Vinh Sử, liệu một người giỏi nhạc lý và nhiều bài hát nổi tiếng như vậy có cần phải nhận sự giúp đỡ từ ca sĩ khác hay không?”.

Phía BH Media cũng khẳng định, từ năm 2017, khi nhạc sĩ Vinh Sử chuyển nhượng toàn bộ các tác phẩm của nhạc sĩ Vinh Sử sáng tác cho BHMedia, thì BHMedia đã trở thành chủ sở hữu tác phẩm của nhạc sĩ Vinh Sử, trong đó có tác phẩm “Đoạn buồn đêm mưa”.

Về những vấn đề BH Media đã nêu ở trên, Dân Việt có liên hệ với danh ca Chế Linh để ghi nhận sự phản hồi nhưng chưa được ông hồi âm. Chúng tôi sẽ tiếp tục tìm hiểu để cung cấp thêm thông tin về vụ việc này.

Không xong rồi: CEO Nguyễn Phương Hằng vừa về đã bất ngờ r:éo tên thầy Thích Minh Tuệ “NGUYỄN PHƯƠNG HẰNG TÔI ĐÃ Q:U.Ấ.T LÀ KHÔNG BAO GIỜ TRƯỢT”

0

Không xong rồi: CEO Nguyễn Phương Hằng vừa về đã bất ngờ r:éo tên thầy Thích Minh Tuệ “NGUYỄN PHƯƠNG HẰNG TÔI ĐÃ Q:U.Ấ.T LÀ KHÔNG BAO GIỜ TRƯỢT”

Ban Tôn giáo Chính phủ (Bộ Nội vụ) vừa gửi văn bản tới các ban/phòng tôn giáo thuộc Sở Nội vụ các địa phương và Ban Dân tộc – Tôn giáo tỉnh Bạc Liêu thông tin, chỉ đạo về “sư Thích Minh Tuệ”.

Theo Ban Tôn giáo Chính phủ, những ngày gần đây trên các trang mạng xã hội phát tán, lan truyền nhiều hình ảnh về một người tự xưng là Thích Minh Tuệ, trang phục mang hình thức như tu sĩ Phật giáo, đi bộ từ Nam ra Bắc, rồi từ Bắc vào Nam, thu hút sự quan tâm của dư luận xã hội.

Qua nắm tình hình bước đầu, Ban Tôn giáo Chính phủ cho biết, ông Thích Minh Tuệ tên thật là Lê Anh Tú, sinh năm 1981 tại xã Kỳ Văn, huyện Kỳ Anh, Hà Tĩnh. Ông Thích Minh Tuệ không phải là tu sĩ Phật giáo thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam.

Ban Tôn giáo Chính phủ thông tin về sư Thích Minh Tuệ - 1
Văn bản của Ban Tôn giáo Chính phủ, Bộ Nội vụ (Ảnh: Phùng Minh).

Trước đây, ông Thích Minh Tuệ đã 3 lần đi bộ theo hình thức thực hành phương pháp tu tập “hạnh đầu đà” từ miền Nam ra miền Bắc và ngược lại nhưng không thu hút sự quan tâm của nhiều người.

Tuy nhiên, lần thứ 4 này hành trình của ông Minh Tuệ đã thu hút sự quan tâm của đông đảo người dân, có thời điểm lên tới hàng trăm người đi theo làm ảnh hưởng an ninh trật tự và giao thông trên các địa bàn.

Trong đoàn đi theo có tín đồ phật tử, có những người hiếu kỳ và nhóm TikToker, YouTuber quay clip, livestream đăng tải trên các trang mạng xã hội tạo nên “hiện tượng Thích Minh Tuệ”, thu hút sự quan tâm của dư luận và có nhiều bình luận theo các chiều hướng khác nhau.

Do đó, Ban Tôn giáo Chính phủ đề nghị các cơ quan trên quan tâm, tham mưu Sở Nội vụ báo cáo UBND tỉnh/thành phố chỉ đạo các sở, ngành chức năng khi ông Thích Minh Tuệ tới địa bàn không để xảy ra tình trạng tập trung đông người, gây cản trở và ảnh hưởng an toàn giao thông, gây phức tạp về an ninh trật tự.

Đặc biệt, không để các thế lực xấu lợi dụng, xúi giục, lôi kéo gây mất đoàn kết tôn giáo và vi phạm pháp luật.

Ban Tôn giáo Chính phủ thông tin về sư Thích Minh Tuệ - 2

“Sư Thích Minh Tuệ” tên thật là Lê Anh Tú, quê ở Kỳ Anh, Hà Tĩnh (Ảnh: MXH).

Ban Tôn giáo Chính phủ đề nghị có sự trao đổi với Giáo hội Phật giáo Việt Nam ở địa phương hướng dẫn tăng ni, phật tử tu học theo đúng chính pháp của Đức Phật, tôn trọng quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo và cách thức hành trì của mọi người nhưng cần đảm bảo thực hiện theo đúng quy định của pháp luật.

Đồng thời, thông tin, tuyên truyền để quần chúng nhân dân, tăng ni, phật tử và nhân dân hiểu về chính sách tôn trọng tự do tín ngưỡng, tôn giáo, về cách thức hành trì của Phật giáo; không cản trở, làm ảnh hưởng việc tu học đúng chính pháp.

Vận động chức sắc, tín đồ và quần chúng nhân dân không tập trung đông người nơi công cộng, gây cản trở, ách tắc giao thông và an ninh trật tự trên địa bàn. Cung cấp thông tin, định hướng dư luận, không để các đối tượng thiếu thiện chí có cơ hội lợi dụng tuyên truyền, kích động gây mất ổn định xã hội.

Văn bản của Ban Tôn giáo Chính phủ được ký ngày 16/5. Cũng trong ngày 16/5, Thượng tọa Thích Đức Thiện, Phó Chủ tịch, Tổng Thư ký Hội đồng Trị sự Giáo hội Phật giáo Việt Nam đã ký văn bản thông báo “sư Thích Minh Tuệ” không phải là tu sĩ Phật giáo, không tu tập và không là nhân sự của bất cứ ngôi chùa, cơ sở tự viện nào của Giáo hội Phật giáo Việt Nam.

Ban Thường trực Hội đồng Trị sự đề nghị Ban Trị sự Giáo hội Phật giáo Việt Nam các tỉnh, thành phố có thông báo tới đông đảo phật tử và nhân dân được biết để không ngộ nhận ông Lê Anh Tú là nhà sư; liên hệ với chính quyền địa phương có biện pháp ngăn chặn hành vi sử dụng mạng xã hội tạo làn sóng dư luận xúc phạm Giáo hội Phật giáo Việt Nam.

Chê 8 tỷ đền bù, người đàn ông bám trụ trong căn nhà trơ trọi giữa đường quốc lộ: 14 năm sau cả nhà đành phải chấp nhận rời đi, biết trước thế này đã không…

0

Cuối cùng, người đàn ông vẫn chịu thoả hiệp và rời đi.

14 năm một mình bám trụ giữa đường quốc lộ

Trước những năm 2017, người dân Trung Quốc thường đồn nhau về một ngôi nhà nằm giữa hai nhánh của đường cao tốc ở Thượng Hải (Trung Quốc). Đó là căn nhà của ông Trương Tân Quốc.

Từ tháng 7/2003, nhiều người dân sống quanh con đường Hỗ Đình Bắc (thuộc Tùng Giang, Thượng Hải, Trung Quốc) đều đồng ý với thỏa thuận di chuyển nhà ở để mở rộng con đường cao tốc qua nhà họ đang sinh sống. Đổi lại, họ sẽ nhận được một khoản bồi thường lớn. Nhưng chỉ có duy nhất gia đình của ông Trương Tân Quốc không chịu đồng ý rời đi.

Lý do nào khiến chủ nhà này nhất định không chịu thoả hiệp?

Được biết, khi còn trẻ ông Trương Tân Quốc làm ăn rất khá, nên kiếm được nhiều tiề.n. Sau nhiều năm chật vật, hai vợ chồng đã có một số tiề.n tiết kiệm lớn.

Khi con cái lớn lên, ông Trương Tân Quốc mua đất của nhà hàng xóm bên cạnh, gộp vào diện tích đất ở để xây toà nhà lớn 3 tầng, rộng hơn 300m2. Sau khi căn nhà được hoàn thành, nó bỗng chốc trở thành một dinh thự thu hút sự chú ý của cả làng. Căn nhà có một vài phòng trống nên ông Trương Tân Quốc đã cho thuê lại chúng, giúp gia đình ông kiếm thêm được không ít tiề.n.

Chê 8 tỷ đền bù, người đàn ông bám trụ trong căn nhà trơ trọi giữa đường quốc lộ: 14 năm sau ngậm ngùi rời đi vì 1 lý do - Hình 1

Căn nhà của ông Trương Tân Quốc nằm trơ trọi giữa đường quốc lộ

Tuy nhiên, thời gian tốt đẹp chẳng kéo dài được bao lâu. Đến tháng 1/2023, ngôi nhà nằm trong danh sách quy hoạch đô thị của Thượng Hải lúc bấy giờ.

Vốn dĩ Trương Tân Quốc rất vui mừng khi biết chuyện. Ông cảm thấy nhà mình rộng như vậy thì sẽ nhận được nhiều tiề.n bồi thường nhưng kết quả đền bù đã làm ông ngã ngửa! Chủ đầu tư cho biết tiề.n bồi thường cho căn nhà của ông Trương Tân Quốc chỉ ngang bằng với những hộ dân xung quanh, là 2,3 triệu NDT (khoảng 8 tỷ đồng).

Chủ đầu tư giải thích: Nhà của ông Trương Tân Quốc là đất tập thể, nên hành vi mua bán đất giữa ông và hàng xóm là không đúng quy định của pháp luật. Hơn nữa, theo quy định mới thì diện tích để đền bù phá dỡ bất động sản phá chỉ tính heo diện tích sàn chứ không liên quan đến số tầng.

Tất nhiên, chính sách bồi thường này khiến cho ông Trương Tân Quốc không hài lòng. Ông quyết định không rời đi trừ khi chính phủ đền bù cho ông 100 triệu nhân dân tệ (khoảng 350 tỷ đồng) và 6 căn nhà.

Khi nghe yêu cầu vô lý của ông Trương, chủ đầu tư không khỏi bàng hoàng. Về lâu dài, các căn hộ được phá dỡ sẽ góp phần phát triển kinh tế đô thị. Vì thế, chính quyền luôn cố gắng hào phóng trong việc bồi thường kinh tế cho các hộ tái định cư. Nhưng điều đó không có nghĩa là các bên liên quan có thể đồng ý với những yêu cầu vô lý quá mức của gia đình ông Trương.

Chê 8 tỷ đền bù, người đàn ông bám trụ trong căn nhà trơ trọi giữa đường quốc lộ: 14 năm sau ngậm ngùi rời đi vì 1 lý do - Hình 2

Ông Trương Tân Quốc chỉ chấp nhận rời đi nếu được bồi thường 100 triệu NDT và 6 căn nhà cho ông cùng các con

Ngậm ngùi rời đi

Sau nhiều lần đàm phán thất bại với ông Trương Tân Quốc, chính quyền chọn cách tiếp tục dự án, mặc cho gia đình ông vẫn cắm móng tại đó.

Nhiều năm về sau, căn nhà bị xuống cấp nghiêm trọng, hàng ngày người sống bên trong bị bao vây bởi tiếng ồn và khói bụi. Căn nhà của ông Trương Tân Quốc không có người tìm đến thuê nữa vì nằm giữa đường, điều kiện sống bất tiện.

Những đứa con của ông cũng dần dọn khỏi nhà, chỉ còn hai vợ chồng già sống ở đây. Thậm chí, mẹ vợ ông Trương Tân Quốc còn bị lên cơn đau tim phải nhập viện bởi tiếng còi xe lúc nửa đêm.

Chê 8 tỷ đền bù, người đàn ông bám trụ trong căn nhà trơ trọi giữa đường quốc lộ: 14 năm sau ngậm ngùi rời đi vì 1 lý do - Hình 3

Căn nhà xuống cấp nghiêm trọng do ngày ngày bị bao vây bởi tiếng ồn và khói bụi

Ròng rã 14 năm, nhân viên quy hoạch đô thị lại đến nhà ông Trương Tân Quốc để đàm phán. Lần này, ông nhanh chóng chịu thoả hiện, chấp nhận rời đi với tiề.n đền bù 2 triệu NDT và 2 căn nhà. Ông Trương không hài lòng vì số tiề.n đề bù vẫn giữ nguyên 2 triệu NDT vì sau nhiều năm, sức mua của chúng chắc chắn sẽ giảm sút so với 14 năm trước. Tuy nhiên, để nhanh chóng chuyển khỏi điều kiện sống tệ của căn nhà thì ông Trương vẫn chỉ đành ngậm ngùi chịu dời đi.

Vậy là vào lúc 1 giờ 25 phút sáng ngày 17 tháng 8 năm 2017, cảnh quan với ngôi nhà nhỏ ba tầng cuối cùng đã biến mất hoàn toàn trên đường Hỗ Đình Bắc, chấm dứt 14 năm tranh chấp giữa người đàn ông và đội phá dỡ bất động sản. Giờ đây, gia đình ông Trương đã chuyển đến căn nhà mới khang trang và sạch sẽ hơn. Họ cũng đang bắt đầu xây dựng cuộc sống mới bằng số tiề.n đền bù bất động sản.

Chê 8 tỷ đền bù, người đàn ông bám trụ trong căn nhà trơ trọi giữa đường quốc lộ: 14 năm sau ngậm ngùi rời đi vì 1 lý do - Hình 4

Căn nhà của ông Trương đã hoàn toàn biến mất

Con dâu mang sang biếu mẹ hộp cherry đắt đỏ cả đời tôi chưa bao giờ được ăn, vậy mà khi tôi đang đứng trong bếp ăn đến quả thứ 2 thì con trai nhìn thấy rồi nói 1 câu khiến tôi run rẩy vội trả lại hộp cherry cho con..

0

Tôi choáng váng, suýt đánh rơi quả cherry trên tay xuống đất. Mặt tôi bỗng đỏ bừng, tim như bị kim đâm. Tôi không thể ngờ con trai lại mắng mẹ chỉ vì 2 quả cherry.

Năm nay tôi 63 tuổi, là một công nhân đã nghỉ hưu. Sau khi ông nhà không còn nữa, tôi sống một mình trong căn nhà cũ.

Gia đình con trai tôi sống ở xóm bên, cách nhà tôi không xa. Chúng nó đều là nhân viên văn phòng, công việc rất bận rộn. Vợ chồng chúng nó đã có một cô con gái 5 tuổi đáng yêu rồi. Vì đường không xa nên mỗi chiều tôi thường đón cháu về nhà mình chơi, ăn cơm, khi con tan làm sẽ ghé qua nhà tôi đón cháu về.

Vào cuối tuần, các con sẽ về nhà ăn chung với tôi bữa cơm. Cuối tuần vừa rồi, con dâu mang theo một hộp cherry sang nhà, nói rằng mua để tôi ăn cho biết.

Tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc, vì quả cherry thực sự quá xa xỉ đối với tôi. Nghe mấy bà hàng xóm nói ăn ngon lắm mà tôi chưa có dịp được thử, vì lương hưu ba cọc ba đồng ai dám mua. Hôm bữa có kể vu vơ với con dâu, nào ngờ nay con lại mua cho mẹ chồng ăn thật.

Biết tôi muốn nếm thử quả cherry, con dâu đã mua cho tôi. (Ảnh minh họa)Biết tôi muốn nếm thử quả cherry, con dâu đã mua cho tôi. (Ảnh minh họa)

Sau bữa ăn, con cháu ngồi ở phòng khách trò chuyện. Tôi đứng dậy vào bếp pha trà, sau đó lấy hai quả cherry cho vào miệng, nhai chậm để tận hưởng vị ngon hiếm có này.

Lúc ấy, con trai từ phía sau bước vào, nhìn thấy tôi đang ăn cherry, con đột nhiên lớn tiếng nói:

– Mẹ, cherry hơn 300 nghìn đồng một cân, sao mẹ có thể tùy tiện ăn như vậy? Đó là vợ con mua cho bé Bơ (tên cháu gái tôi) đấy. Bình thường con ăn cũng chẳng dám ăn, vậy mà mẹ lại ăn của cháu.

Tôi choáng váng, suýt đánh rơi quả cherry trên tay xuống đất. Mặt tôi bỗng đỏ bừng, tim như bị kim đâm. Tôi không thể ngờ con trai lại mắng mẹ chỉ vì 2 quả cherry.

Tôi không nói gì, im lặng quay lại phòng khách, ngồi xuống tiếp tục pha trà nhưng trong lòng lại rối bời. Tôi biết các con vất vả và gặp nhiều áp lực trong cuộc sống.

Tôi đã cố gắng không gây phiền toái cho chúng nó, thậm chí còn cố gắng hết sức để giúp chúng chia sẻ công việc nhà và chăm sóc cháu gái. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ngay cả việc ăn 2 quả cherry cũng sẽ trở thành xung đột giữa chúng tôi.

Lúc này, con dâu đi tới, nhẹ giọng nói với tôi:

– Trước nghe mẹ nói không biết mùi vị của quả cherry này thế nào nên con mới mua về cho mẹ thưởng thức. Chồng con ăn nói không suy nghĩ, mẹ biết mà. Vậy nên mẹ đừng nghĩ nhiều nhé mẹ. Mẹ ăn bao nhiêu tùy thích, hết thì con lại mua cho mẹ ăn tiếp.

Lời nói của con dâu khiến tôi cảm động đến nỗi nước mắt bất giác rơi xuống. Tôi biết con dâu không chỉ đang an ủi tôi mà còn duy trì sự hòa thuận của gia đình này theo cách riêng của con bé.

Buổi tối khi các con về nhà, tôi ngồi một mình trong phòng khách và suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ, tôi thực sự đã làm chưa tốt ở một số khía cạnh. Đáng nhẽ tôi nên bê hộp cherry lên phòng khách cùng ăn thay vì thưởng thức trước một mình trong bếp.

Nghe lời trách móc của con trai mà tôi choáng váng. (Ảnh minh họa)Nghe lời trách móc của con trai mà tôi choáng váng. (Ảnh minh họa)

Ngày hôm sau, con trai đến nhà tôi. Nó cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói:

– Mẹ, hôm qua là do con lỡ lời. Con đã làm mẹ buồn. Về nhà vợ đã mắng con một trận và giải thích rất nhiều. Con xin lỗi mẹ, con không nên nói như thế. Mẹ muốn ăn gì, chút con đi mua cho mẹ nhé?

Nhìn vào ánh mắt chân thành của con trai, tôi mỉm cười và thầm cảm ơn con dâu. Tôi nhận ra, với 2 quả cherry này, gia đình tôi đã trở nên đoàn kết, biết yêu thương và trân trọng nhau hơn.

Tôi cũng nhận ra mình thật may mắn khi có một nàng dâu tuyệt vời. Nhờ có con dâu mà con trai tôi ngày càng chín chắn, trưởng thành và quan tâm mẹ nhiều hơn. Nhờ có con dâu mà lần đầu tiên tôi biết mùi vị của những loại trái cây nhập ngoại này như thế nào. Nhờ có con dâu mà lần đầu tôi được tổ chức sinh nhật,…

Chê 8 tỷ đền bù, người đàn ông bám trụ trong căn nhà trơ trọi giữa đường quốc lộ: 14 năm sau cả nhà đành phải chấp nhận rời đi, biết trước thế này đã không…👇👇

0

Cuối cùng, người đàn ông vẫn chịu thoả hiệp và rời đi.

14 năm một mình bám trụ giữa đường quốc lộ

Trước những năm 2017, người dân Trung Quốc thường đồn nhau về một ngôi nhà nằm giữa hai nhánh của đường cao tốc ở Thượng Hải (Trung Quốc). Đó là căn nhà của ông Trương Tân Quốc.

Từ tháng 7/2003, nhiều người dân sống quanh con đường Hỗ Đình Bắc (thuộc Tùng Giang, Thượng Hải, Trung Quốc) đều đồng ý với thỏa thuận di chuyển nhà ở để mở rộng con đường cao tốc qua nhà họ đang sinh sống. Đổi lại, họ sẽ nhận được một khoản bồi thường lớn. Nhưng chỉ có duy nhất gia đình của ông Trương Tân Quốc không chịu đồng ý rời đi.

Lý do nào khiến chủ nhà này nhất định không chịu thoả hiệp?

Được biết, khi còn trẻ ông Trương Tân Quốc làm ăn rất khá, nên kiếm được nhiều tiề.n. Sau nhiều năm chật vật, hai vợ chồng đã có một số tiề.n tiết kiệm lớn.

Khi con cái lớn lên, ông Trương Tân Quốc mua đất của nhà hàng xóm bên cạnh, gộp vào diện tích đất ở để xây toà nhà lớn 3 tầng, rộng hơn 300m2. Sau khi căn nhà được hoàn thành, nó bỗng chốc trở thành một dinh thự thu hút sự chú ý của cả làng. Căn nhà có một vài phòng trống nên ông Trương Tân Quốc đã cho thuê lại chúng, giúp gia đình ông kiếm thêm được không ít tiề.n.

Chê 8 tỷ đền bù, người đàn ông bám trụ trong căn nhà trơ trọi giữa đường quốc lộ: 14 năm sau ngậm ngùi rời đi vì 1 lý do - Hình 1

Căn nhà của ông Trương Tân Quốc nằm trơ trọi giữa đường quốc lộ

Tuy nhiên, thời gian tốt đẹp chẳng kéo dài được bao lâu. Đến tháng 1/2023, ngôi nhà nằm trong danh sách quy hoạch đô thị của Thượng Hải lúc bấy giờ.

Vốn dĩ Trương Tân Quốc rất vui mừng khi biết chuyện. Ông cảm thấy nhà mình rộng như vậy thì sẽ nhận được nhiều tiề.n bồi thường nhưng kết quả đền bù đã làm ông ngã ngửa! Chủ đầu tư cho biết tiề.n bồi thường cho căn nhà của ông Trương Tân Quốc chỉ ngang bằng với những hộ dân xung quanh, là 2,3 triệu NDT (khoảng 8 tỷ đồng).

Chủ đầu tư giải thích: Nhà của ông Trương Tân Quốc là đất tập thể, nên hành vi mua bán đất giữa ông và hàng xóm là không đúng quy định của pháp luật. Hơn nữa, theo quy định mới thì diện tích để đền bù phá dỡ bất động sản phá chỉ tính heo diện tích sàn chứ không liên quan đến số tầng.

Tất nhiên, chính sách bồi thường này khiến cho ông Trương Tân Quốc không hài lòng. Ông quyết định không rời đi trừ khi chính phủ đền bù cho ông 100 triệu nhân dân tệ (khoảng 350 tỷ đồng) và 6 căn nhà.

Khi nghe yêu cầu vô lý của ông Trương, chủ đầu tư không khỏi bàng hoàng. Về lâu dài, các căn hộ được phá dỡ sẽ góp phần phát triển kinh tế đô thị. Vì thế, chính quyền luôn cố gắng hào phóng trong việc bồi thường kinh tế cho các hộ tái định cư. Nhưng điều đó không có nghĩa là các bên liên quan có thể đồng ý với những yêu cầu vô lý quá mức của gia đình ông Trương.

Chê 8 tỷ đền bù, người đàn ông bám trụ trong căn nhà trơ trọi giữa đường quốc lộ: 14 năm sau ngậm ngùi rời đi vì 1 lý do - Hình 2

Ông Trương Tân Quốc chỉ chấp nhận rời đi nếu được bồi thường 100 triệu NDT và 6 căn nhà cho ông cùng các con

Ngậm ngùi rời đi

Sau nhiều lần đàm phán thất bại với ông Trương Tân Quốc, chính quyền chọn cách tiếp tục dự án, mặc cho gia đình ông vẫn cắm móng tại đó.

Nhiều năm về sau, căn nhà bị xuống cấp nghiêm trọng, hàng ngày người sống bên trong bị bao vây bởi tiếng ồn và khói bụi. Căn nhà của ông Trương Tân Quốc không có người tìm đến thuê nữa vì nằm giữa đường, điều kiện sống bất tiện.

Những đứa con của ông cũng dần dọn khỏi nhà, chỉ còn hai vợ chồng già sống ở đây. Thậm chí, mẹ vợ ông Trương Tân Quốc còn bị lên cơn đau tim phải nhập viện bởi tiếng còi xe lúc nửa đêm.

Chê 8 tỷ đền bù, người đàn ông bám trụ trong căn nhà trơ trọi giữa đường quốc lộ: 14 năm sau ngậm ngùi rời đi vì 1 lý do - Hình 3

Căn nhà xuống cấp nghiêm trọng do ngày ngày bị bao vây bởi tiếng ồn và khói bụi

Ròng rã 14 năm, nhân viên quy hoạch đô thị lại đến nhà ông Trương Tân Quốc để đàm phán. Lần này, ông nhanh chóng chịu thoả hiện, chấp nhận rời đi với tiề.n đền bù 2 triệu NDT và 2 căn nhà. Ông Trương không hài lòng vì số tiề.n đề bù vẫn giữ nguyên 2 triệu NDT vì sau nhiều năm, sức mua của chúng chắc chắn sẽ giảm sút so với 14 năm trước. Tuy nhiên, để nhanh chóng chuyển khỏi điều kiện sống tệ của căn nhà thì ông Trương vẫn chỉ đành ngậm ngùi chịu dời đi.

Vậy là vào lúc 1 giờ 25 phút sáng ngày 17 tháng 8 năm 2017, cảnh quan với ngôi nhà nhỏ ba tầng cuối cùng đã biến mất hoàn toàn trên đường Hỗ Đình Bắc, chấm dứt 14 năm tranh chấp giữa người đàn ông và đội phá dỡ bất động sản. Giờ đây, gia đình ông Trương đã chuyển đến căn nhà mới khang trang và sạch sẽ hơn. Họ cũng đang bắt đầu xây dựng cuộc sống mới bằng số tiề.n đền bù bất động sản.

Chê 8 tỷ đền bù, người đàn ông bám trụ trong căn nhà trơ trọi giữa đường quốc lộ: 14 năm sau ngậm ngùi rời đi vì 1 lý do - Hình 4

Căn nhà của ông Trương đã hoàn toàn biến mất

Con gái 22t bất ngờ dẫn bạn trai về ra mắt, tôi chu đáo tiếp đãi: Trong bữa tối con gái rơi đũa liên tục khiến tôi sinh nghi, khi cúi xuống thì tái mặt, giả vờ vào bếp rồi gọi cảnh sát

0

Thời gian trôi qua nhanh quá. Mới ngày nào, tôi còn bế con gái trên tay, mà giờ đây cô bé đã 22 tuổi và sắp tốt nghiệp đại học. Hơn một năm qua, con gái tôi – Lan – thường xuyên nói về việc tìm kiếm một công việc sau khi ra trường, và dường như chưa từng nhắc đến việc yêu đương. Thế nhưng, hôm nay là một ngày đặc biệt, khi Lan thông báo rằng cô ấy đã tìm được một người bạn trai và muốn đưa về ra mắt.

Tôi hào hứng chuẩn bị cho bữa tối. Tôi muốn tạo ấn tượng tốt cho bạn trai của con gái. Thế nên, tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc với nhiều món ngon mà Lan thích. Tôi bận rộn nấu ăn, và khi con gái bước vào nhà cùng với người bạn trai, lòng tôi tràn đầy niềm tự hào.

Người bạn trai của Lan tên là Minh, anh chàng cao ráo, có vẻ ngoài điển trai và rất lịch sự. Chúng tôi chào hỏi nhau, và tôi không thể không cảm nhận được sự hạnh phúc trên gương mặt của con gái mình. Tôi cũng cảm thấy vui mừng khi thấy Lan đã tìm được một người như thế này.

Chúng tôi bắt đầu bữa tối trong không khí vui vẻ. Tôi hỏi Minh về gia đình, công việc và sở thích của anh ấy, trong khi Lan ngồi bên cạnh, lắng nghe. Nhưng rồi, khi chúng tôi bắt đầu ăn, tôi nhận thấy một điều kỳ lạ: Lan liên tục rơi đũa. Cô ấy có vẻ bối rối, không thể tập trung vào việc ăn uống.

Khi tôi cúi xuống để nhặt cái đũa mà Lan vừa đánh rơi, tôi chợt thấy mặt cô ấy tái xanh. Điều đó khiến tôi cảm thấy lo lắng. Không chỉ một lần mà rất nhiều lần, Lan đã để rơi đũa, và mỗi lần như vậy, cô ấy lại có vẻ càng ngày càng căng thẳng hơn. Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại như vậy, nhưng trong lòng tôi đã bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.

Khi bữa ăn tiếp tục, tôi thấy Lan không hề chạm vào món ăn mà mình yêu thích. Cô ấy chỉ lặng lẽ ăn một vài miếng, nhưng vẻ mặt lại rất căng thẳng. Cảm giác lo lắng càng lúc càng tăng lên, và tôi quyết định phải làm gì đó. Tôi nói với Minh rằng tôi cần vào bếp để lấy thêm món ăn.

Trong bếp, tôi cố gắng giữ bình tĩnh. Tôi không thể tin được rằng có chuyện gì đó không ổn ở đây. Tôi nhìn vào gương và thấy gương mặt mình nhăn nhó, lo lắng. Sau một lúc suy nghĩ, tôi quyết định kiểm tra tình hình một chút. Tôi lén nhìn qua cửa sổ và thấy Lan đang trò chuyện với Minh, nhưng vẻ mặt của cô ấy vẫn không thể giấu được sự lo lắng.

Tôi rút điện thoại ra và giả vờ như đang gọi một cuộc điện thoại, nhưng thực sự tôi đã gọi cho cảnh sát. Tôi không biết chính xác điều gì đang xảy ra, nhưng có một linh cảm mách bảo rằng tôi cần phải hành động để bảo vệ con gái mình.

Trong lúc chờ đợi, tôi cố gắng giữ bình tĩnh và trở lại bàn ăn với nụ cười giả tạo trên môi. Tôi cố gắng hỏi Minh thêm về cuộc sống và công việc của anh, trong khi thực sự tâm trí tôi đang lo lắng về Lan. Tôi quan sát từng cử chỉ của cô, và khi tôi nhìn vào mắt Lan, tôi có thể thấy một ánh mắt cầu cứu, như thể cô ấy đang muốn tôi hiểu điều gì đang diễn ra.

Khi bữa ăn kết thúc, Lan lại đánh rơi đũa lần nữa. Lần này, cô ấy dường như không thể chịu nổi, đứng dậy và chạy ra ngoài. Tôi thấy cảnh đó và cảm giác một cơn gió lạnh lướt qua tim mình. Tôi không thể ngồi yên được nữa, và lập tức quyết định theo sau cô ấy.

Tôi chạy ra ngoài và thấy Lan đứng bên cạnh chiếc xe của Minh, khuôn mặt cô đầy nước mắt. Tôi không biết phải làm gì, nhưng tôi biết rằng tôi không thể để bất kỳ điều gì xấu xảy ra với con gái mình. Tôi cất tiếng gọi:

  • “Lan, con sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?”

Minh cũng đứng bên cạnh, vẻ mặt ngạc nhiên và có phần lo lắng. Tôi nhìn vào mắt Minh và thấy có điều gì đó không ổn.

Lan nức nở nói:

  • “Con không thể tiếp tục như vậy nữa! Con không thể…”

Trước khi cô ấy nói hết câu, tôi đã nghe tiếng còi xe cảnh sát vọng lại từ xa. Tôi cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Trong lòng tôi, không biết phải đối mặt với Minh như thế nào.

Cảnh sát đã đến rất nhanh, và họ bước xuống xe với thái độ nghiêm túc. Tôi đứng lùi lại để cho họ tiến gần hơn. Minh nhìn thấy cảnh sát và có vẻ rất lo lắng. Cảnh sát tiến tới và hỏi thăm tình hình.

Lan chỉ tay về phía Minh và nói:

  • “Anh ấy không phải người tốt! Con sợ anh ấy sẽ làm hại con!”

Cảnh sát lập tức yêu cầu Minh đứng im. Họ đã có một vài thông tin từ tôi trước đó, và bây giờ thì mọi thứ trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Cảnh sát bắt đầu thẩm vấn Minh về quá khứ và hành động của anh.

Trong khi cảnh sát điều tra, Lan vẫn đứng bên tôi, lặng lẽ khóc. Tôi thấy lòng mình đau nhói. Tôi đã từng rất vui mừng khi cô ấy có một người bạn trai, nhưng giờ đây lại cảm thấy lo lắng và bất an.

Cuối cùng, sau khi điều tra kỹ lưỡng, cảnh sát đã tìm ra nhiều thông tin liên quan đến Minh. Họ phát hiện ra rằng anh ta đã từng đi tù, gần đây liên quan tới nhiều vụ án liên quan tới lừ\a đ\ả\o tiền bạc. Ngày hôm nay hắn đã ép Lan về nhà lấy tiền cho hắn nếu không hắn sẽ làm hại cả nhà Lan. Ngay lập tức, cảnh sát đã bắt giữ Minh để điều tra thêm.

Sau khi sự việc lắng xuống, tôi quay sang ôm chặt Lan. Tôi không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc đó. Tôi đã nghĩ rằng đây sẽ là một buổi tối vui vẻ, nhưng cuối cùng lại trở thành một cơn ác mộng. Tuy nhiên, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi biết con gái mình an toàn.

Sau sự việc này, Lan đã quyết định tạm thời không yêu ai trong một thời gian dài. Tôi cũng đã rút ra bài học cho bản thân về việc luôn lắng nghe và quan tâm đến con gái mình nhiều hơn. Thỉnh thoảng, tôi vẫn nhớ về buổi tối định mệnh đó, khi mà tôi đã phải đối diện với những sự thật khó khăn, nhưng trên hết, tôi cảm thấy biết ơn vì đã kịp thời bảo vệ được con gái mình khỏi những nguy hiểm không ngờ tới.

Bồ nhắn tin kh-ích vợ: “Chiến tích em để ở túi quần chồng chị đấy, vứt hộ em nhé”, vợ đã đáp trả không ngờ…

0

Ngồi nhìn mâm cơm đã nguội lạnh, chị thở dài thườn thượt: ‘Hôm nay anh ấy lại về muộn sao??”. Nói rồi chị đến ghế sô pha nằm xem phim rồi ngủ quên lúc nào không rõ, đến lúc về thấy chị nằm đó anh lại cau có:

– Sao không vào phòng mà ngủ, ti vi thì không tắt cuối tháng lại trả 1 đống tiền điện cho xem.

– Anh ăn gì chưa sao giờ anh mới về, làm em chờ cơm mãi.

– Sao cô hỏi lắm thế nhỉ, không thấy tôi đang mệt à??

Nói rồi anh đi vào phòng đóng sầm cửa lại còn chị, chân tay tê cứng đứng trơ ra như trời trồng giữa nhà. Chị tự hỏi từ bao giờ anh trở nên vô tâm lạnh lùng với mình như thế. Bỗng dưng chị nhớ con vô cùng, đã mấy tuần nay nó về quê chơi. Đêm đó chị ngủ trên ghế sô pha, thỉnh thoảng lại ngồi dậy nhìn ra ban công phòng khách. Trong màn đêm nhìn chị cô đơn cô độc và mỏng manh hơn bao giờ hết.

Lén mở cửa phòng ngủ nhìn chồng ngủ ngon lành chị lại ứa nước mắt, chị khóc như chưa bao giờ được khóc. Nhớ ngày trước chỉ cần chị dậy đi vệ sinh anh cũng biết và chờ chị quay lại để ôm chặt vào lòng còn giờ chị ngủ đâu làm gì anh chẳng thèm bận tâm nữa. Dù chị chẳng làm gì có lỗi, ngày ngày vẫn hiền dịu, chăm chồng con chu đáo và đối xử tốt với nhà chồng. Sau này ngẫm lại chị mới hiểu, 1 khi tình cảm trong đàn ông đã nhạt thì với anh ta bạn như người thừa.

Hết cách khi vợ nhắn tin cho bồ mỗi ngày gần 100 cái tin

Lúc đó chị nghĩ chắc do anh bận rộn quá nên mới vậy, nhưng chị càng cảm thông anh càng lấn tới. Mọi việc cứ diễn ra như thế cho đến 1 ngày chị tận mắt chứng kiến anh vui vẻ tay trong tay với 1 cô gái trên phố. Khi nhìn thấy chị cô ta còn trơ trẽn hôn chồng chị say đắm, rồi họ lên xe đi mất hút để chị đứng trơ trọi 1 mình bên kia đường ú ớ nhìn theo. Hôm đó chị đau đớn khóc như mưa, cô bạn thân chị bảo:

– Sao mày hèn thế không xông đến đánh cho chúng 1 trận, cái loại đó á cho ăn cả can axit vào, đồ mất dạy.

Chị cũng thấy mình quá nhu nhược, vì chị quá hiền nên anh mời đè đầu cưỡi cổ như vậy:

– Nếu mày muốn giữ gia đình hay xác định bỏ lão ta thì cũng làm cho 1 trận ra ngô ra khoai đi, hãy bản lĩnh 1 lần tao xem nào.

– Ừ tao biết rồi.

Tối đó về chị vẫn cố tỏ ra bình thường, anh chồng không biết vụ đụng độ sáng nay nên vẫn tỉnh bơ như thường. Khi chị chưa định gặp cô bồ dằn mặt thì cô ta đã nhắn tin khiêu khích, thấy chị càng im lặng cô ta càng lấn tới. Chị cười nhếch mép: “Làm đĩ còn già mồm, để xem mày hống hách được bao lâu”.

Thời gian đó chị không còn lao tâm khổ tứ nghĩ hôm nay ăn gì nữa, có mấy tiền chị mua đồ và làm đẹp hết. Chị nghĩ việc gì mình phải khổ sở chi tiều tằn tiện chắt lót trong khi chồng có bao nhiêu tiền thì đi cho gái. Chị cũng chẳng dạ dạ vâng vâng cun cút làm theo những gì chồng yêu cầu. Điều đó khiến anh ngạc nhiên vô cùng, thích thì chị làm không thì thôi. Chị như biến thành 1 con người khác, đôi lúc cũng khiến anh phải dè chừng.

Mọi thứ cứ diễn ra như thế cho đến hơn 2 tuần sau, hôm đó đang đọc sách thì chị nhận được tin nhắn của cô bồ. “Tôi và chồng chị vừa làm 4 hiệp xong, tiếc quá khách sạn này sọt rác lại bị đầy nên tôi đút bao vào túi quần của chồng chị rồi lát phiền chị vứt hộ nhé”. Cô ta nhắn xong rồi mỉm cười nghĩ chắc chị sẽ điên lắm đây, càng trêu tức chị cô ta càng thích thú còn anh chẳng hề hay biết gì. Trái với suy nghĩ của cô ta chị liền nhắn tin lại: “OK” làm cô ta giật mình.

Bị nắm thóp ngoại tình, chồng thẳng thừng thú nhận rồi tuyên bố từ người vợ giỏi giang và “quả báo” đến sớm hơn tưởng tượng

Tối đó cô ta đi chơi rồi về khá muộn, vừa vào xóm trọ cô ta vừa hát vui vẻ. Đến lúc sờ tới khóa thì thấy cánh cửa đã bị mở phía trong là bố mẹ cô bồ và chị.

– Sao… sao bố mẹ lại ở đây ạ??

– Con mất nết mày vào đây, mày biết đây là ai chứ??

– Dạ ai ạ??

– Thôi đừng giả vờ ngây thơ nữa em, ngày nào em chẳng nhắn tin hỏi thăm chị sao hôm nay lại bơ chị thế.

– Chị là ai tôi không quen.

– Thôi thì không quen chị thì cũng quen chồng chị đúng không, gã đàn ông mà em vừa làm 4 hiệp trưa nay ấy.

– Chị đừng có mà vu khống nhé.

– Mày còn già mồm à, tao xem ảnh và tin nhắn hết rồi đúng là số của mày. Bố mẹ cho mày ăn học đàng hoàng để rồi đi giật chồng, giật cha người ta thế à. Mày có liêm sỉ và tự trọng không??

– Bố bình tĩnh nghe con nói đã, chị ta vu khống cho con đấy.

– Bác thấy rồi chứ, con gái bác không hề biết hối lỗi. Vậy cháu xin phép nhé.

Nói rồi chị nhấc điện thoại lên 2 phút sau 2 người bặm trợn đi vào, đánh cho cô bồ 1 trận nhừ tử. Ban đầu bố mẹ cô không dám van xin vì nghĩ con gái mình đáng bị trừng trị, nhưng sau thấy cô ta bị đánh đau quá nên quỳ gối xin tha cho con gái:

– Lần sau đừng dại mà cặp kè với đàn ông đã có vợ rồi còn vênh váo khiêu khích vợ người ta em nhé, không phải ai cũng xử nhẹ như chị đây đâu em à. Giờ axit nó rẻ lắm nên em coi chừng đó. Nể tình bố mẹ em đã già nên chị tha, loại đàn bà rẻ tiền như em đừng nghĩ mình cao quý, soi gương và xem lại mình đi bốc mùi hôi thối quá rồi đó.

Nói rồi chị bước ra về, về đến nơi chị ném xấp ảnh cũng loạt tin nhắn của cô bồ ra cho chồng xem, rồi chị mỉm cười nhếch mép:

– Ly hôn đi, tôi chính thức bỏ anh. Từ nay anh cứ sống như những gì mà anh muốn, con tôi đẻ tôi sẽ nuôi. Tôi không muốn chúng sống với 1 ông bố không có tự trọng và nhân cách bị tha hóa như anh. Càng nhìn anh tôi lại càng thấy… buồn nôn mà thôi.

Nói rồi chị bước lên phòng để lại ông chồng ngồi như trời trồng ở phòng khách. Khi định thần ra mình đã mất tất cả, anh quỳ gối van xin vợ tha thứ thì đã quá muộn. Phụ nữ 1 khi đã hết yêu thì đàn ông hãy nhớ rằng các anh chẳng còn có cơ hội nào sất. Các anh đừng tự huyễn hoặc sức mạnh của mình rằng dù có làm gì vợ nó cũng không dám bỏ chồng. Nếu các anh nghĩ vậy thì các anh nhầm to rồi đấy, 1 khi sức chịu đựng vượt quá giới hạn thì phụ nữ họ sẽ phản kháng mạnh mẽ gấp vạn lần các anh nghĩ nhiều đấy. Vậy nên có gia đình rồi tốt nhất hãy biết trân trọng những gì mình đang có đi nhé.

T.ừ m.ặt bố mẹ vì nhà quá nghè.o, tôi bỏ lên thành phố kiếm ăn. Sau 10 năm, tôi giờ đã có tên họ mới cùng khối tài sản kếch xù từ nhà vợ. Trở về quê để tìm lại gia đình, tôi bàng hoàng khi căn nhà lụp xụp trước kia đã trở thành…

0

Năm đó, tôi bỏ quê nhà ra đi với hai bàn tay trắng, mang theo trong lòng đầy uất ức và sự hổ thẹn. Gia đình tôi nghèo khó từ khi tôi còn bé, bố mẹ làm lụng vất vả, nhưng cũng không đủ để đưa chúng tôi thoát khỏi cái nghèo đói bám riết. Những người bạn cùng trang lứa với tôi, ai cũng có điều kiện học hành đàng hoàng, được chăm sóc tốt, còn tôi thì phải bỏ học từ khi mới lên lớp 9 để phụ giúp bố mẹ. Cảnh sống thiếu thốn, chật vật làm tôi không thể chịu đựng nổi. Năm 18 tuổi, tôi quyết định bỏ quê lên thành phố để tìm đường đổi đời.

1. Ra đi vì nghèo khó và nỗi mặc cảm

Lúc quyết định ra đi, tôi không hề báo trước với bố mẹ. Tôi nghĩ, có lẽ họ cũng sẽ chẳng trách tôi, vì họ biết rằng tôi quá khổ sở với cảnh sống này. Tôi muốn tìm kiếm một cuộc sống khác, nơi tôi không phải suốt ngày dãi nắng dầm mưa ngoài đồng, nơi tôi không phải nhìn thấy bố mẹ lầm lũi làm việc từ sáng sớm đến tối khuya mà chẳng bao giờ đủ ăn. Tôi muốn thoát khỏi cái nghèo, cái đói, và cả những ánh mắt thương hại của người xung quanh.

Thành phố đón tôi bằng sự lạnh lẽo và khắc nghiệt. Không tiền, không nơi nương tựa, tôi phải bươn chải đủ nghề để kiếm sống. Lúc đầu, tôi làm bốc vác ở chợ, rồi chuyển sang làm thợ hồ. Mỗi công việc chỉ đủ để nuôi sống qua ngày, nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi biết rằng nếu mình kiên trì, cuối cùng rồi cũng sẽ có cơ hội đổi đời.

12 điều chỉ có cha mẹ tốt mới làm được cho con

May mắn thay, sau một thời gian dài chịu đựng, cơ hội đã đến với tôi. Tôi gặp Linh, con gái của một gia đình giàu có. Lúc đầu, tôi chỉ làm thợ xây trong một dự án xây nhà cho gia đình cô ấy, nhưng nhờ tính cách chăm chỉ và thẳng thắn, tôi đã gây ấn tượng với Linh. Chúng tôi dần thân thiết hơn, và cuối cùng, tôi được nhận vào làm việc trong công ty gia đình của cô ấy. Mọi thứ bắt đầu thay đổi từ đó.

Nhờ sự giúp đỡ của Linh và gia đình cô ấy, tôi dần dần có được vị trí ổn định trong công ty. Công việc tốt hơn, thu nhập cũng cao hơn, và tôi bắt đầu cảm thấy mình đã chạm đến ngưỡng cửa của thành công. Sau một thời gian, Linh và tôi kết hôn. Cuộc hôn nhân này không chỉ mang lại cho tôi một gia đình giàu có mà còn giúp tôi hoàn toàn thoát khỏi quá khứ nghèo khó của mình.

Tôi không còn là thằng nhà quê với cái tên cũ nữa. Sau khi kết hôn, tôi đổi tên theo họ vợ, mang một danh xưng mới và bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn khác. Từ một kẻ không có gì trong tay, tôi giờ đã trở thành người có tiền, có quyền. Căn nhà lụp xụp ngày xưa, gia đình nghèo khổ ấy, với tôi như một ký ức xa xôi, đôi khi tôi còn cảm thấy xấu hổ khi nghĩ về nó.

Tôi cũng không còn giữ liên lạc với gia đình mình nữa. Lúc đầu, tôi sợ rằng họ sẽ tìm đến để xin xỏ, và tôi không muốn liên quan đến cuộc sống nghèo khổ đó nữa. Nhưng rồi thời gian trôi qua, tôi dần quên mất sự tồn tại của họ, bận rộn với công việc, với cuộc sống xa hoa và gia đình mới.

Sau 10 năm, tôi đã có tất cả những gì tôi mơ ước: tài sản kếch xù, xe hơi, nhà cửa sang trọng, và một gia đình quyền lực. Nhưng, dù đã đạt được nhiều thứ như vậy, có những đêm tôi vẫn cảm thấy trống rỗng, như có điều gì đó còn thiếu trong cuộc đời mình.

Mỗi khi nằm trên chiếc giường xa hoa trong căn biệt thự, tôi nhớ về căn nhà lụp xụp, nhớ về bố mẹ già của mình. Tôi tự hỏi, không biết họ giờ thế nào? Liệu họ còn sống không? Họ có trách tôi vì đã bỏ đi không một lời từ biệt hay không?

Tôi tự trấn an rằng, cuộc sống của họ có lẽ vẫn ổn. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi biết mình đang trốn tránh thực tại. Tôi bắt đầu nghĩ đến việc về thăm quê, tìm lại gia đình. Tôi muốn biết bố mẹ giờ sống ra sao, căn nhà cũ kỹ đó liệu có còn không.

Một ngày nọ, không thể kìm nén được sự thôi thúc trong lòng, tôi quyết định về quê. Chuyến đi này giống như một hành trình trở về với quá khứ, với những ký ức tôi đã cố quên. Trên đường về, tôi tự nhủ rằng mình đã khác, đã trở thành một người có địa vị, và bây giờ tôi về không phải để xin xỏ hay cầu cứu, mà là để nhìn lại quá khứ của mình.

Khi chiếc xe sang trọng của tôi lăn bánh trên con đường đất nhỏ dẫn vào làng, trái tim tôi đập mạnh. Cảnh vật xung quanh vẫn quen thuộc, nhưng tôi không còn thấy gần gũi như trước. Mọi thứ dường như đã thay đổi, và tôi không chắc mình còn nhận ra ngôi nhà cũ của gia đình.

Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước cổng nhà. Nhưng cảnh tượng trước mắt làm tôi sững sờ. Căn nhà lụp xụp ngày xưa giờ đã biến mất, thay vào đó là một ngôi nhà mới, khang trang và bề thế hơn hẳn. Tôi không thể tin vào mắt mình. Đây là nhà của tôi sao? Là căn nhà mà bố mẹ tôi đã sống trong suốt những năm tôi vắng mặt sao?

Tôi bước xuống xe, lòng đầy bối rối và ngạc nhiên. Ngay lúc đó, một người hàng xóm cũ nhìn thấy tôi và chạy đến.

  • “Cậu Dũng về đấy à? Bao lâu rồi cậu mới về quê vậy? Mẹ cậu chắc sẽ vui lắm!” – người hàng xóm nói, vẻ mặt thân thiện nhưng đầy thắc mắc.

Tôi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều câu hỏi chưa được giải đáp. Tôi không thể tin được rằng căn nhà này lại thuộc về gia đình mình.

Biệt thự kiểu Pháp The Village Château ở vùng quê Bắc Bộ

Khi bước vào trong khu đất mà ngày xưa chỉ là căn nhà lụp xụp, tôi ngỡ ngàng không thể tin nổi vào mắt mình. Trước mắt tôi là một ngôi biệt thự hoành tráng, rộng lớn với cổng sắt chạm khắc tinh xảo, sân vườn xanh mướt và hồ cá koi ở giữa. Mọi thứ từ phong cách kiến trúc đến cách bài trí đều toát lên vẻ giàu sang, thịnh vượng. Đây không thể nào là ngôi nhà của bố mẹ tôi, nơi mà suốt những năm tháng tuổi thơ tôi chỉ biết đến đói khát và nghèo nàn.

Tôi tiến lại gần cổng, lòng đầy hoang mang và bối rối. Ngay lúc đó, một người đàn ông lạ mặt bước ra từ phía trong biệt thự, nhìn thấy tôi và lên tiếng:

  • “Anh Dũng phải không? Chào mừng anh đã về nhà.”

Tôi ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Người đàn ông đó mời tôi vào bên trong, nơi mà mọi thứ quá đỗi xa hoa, lộng lẫy. Từng bức tường, từng viên gạch đều được thiết kế và xây dựng một cách công phu, tỉ mỉ. Nội thất bên trong biệt thự toát lên sự giàu có và hiện đại đến mức tôi cảm thấy mình như đang bước vào một nơi hoàn toàn xa lạ.

Tôi ngồi xuống bộ ghế sofa bọc da thật, trước mặt là một chiếc bàn kính sang trọng. Người đàn ông tiếp tục giải thích:

  • “Sau khi anh bỏ đi, bố mẹ anh vẫn sống trong căn nhà cũ. Họ đã chịu đựng rất nhiều khó khăn trong suốt một thời gian dài. Nhưng khoảng 5 năm trước, có một người đàn ông đến tìm họ và đề nghị giúp đỡ. Ông ấy đã giúp xây dựng căn biệt thự này, lo liệu mọi chi phí, và cả việc chăm sóc cuộc sống hàng ngày của bố mẹ anh.”

Nghe đến đây, tôi càng thêm rối bời. Tôi không thể hiểu nổi, ai có thể làm điều này cho bố mẹ tôi? Và tại sao?

Tôi bước ra ngoài vườn, nơi bố mẹ tôi đang ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây lớn. Nhìn thấy tôi, mẹ bật khóc, còn bố tôi đứng dậy, chậm rãi tiến lại gần.

  • “Dũng, con đã về rồi à?” – Giọng bố tôi khàn khàn, nhưng đôi mắt ông vẫn toát lên sự dịu dàng và yêu thương.

Tôi quỳ xuống trước họ, giọng nghẹn ngào:

  • “Bố mẹ, con xin lỗi. Con đã bỏ đi suốt 10 năm, để bố mẹ sống khổ sở mà không hề hay biết. Con đã phụ lòng bố mẹ.”

Mẹ tôi xoa đầu tôi, giọng run run:

  • “Không sao đâu con, con đã trở về là tốt rồi.”

Lúc đó, tôi không thể kìm nén nổi nước mắt. Tôi đã rời bỏ quê hương với hi vọng đổi đời, nhưng suốt 10 năm qua, tôi đã quên mất điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình – gia đình.

Tôi hỏi bố mẹ về người đã xây dựng nên căn biệt thự này, và bố mẹ kể lại câu chuyện. Người đàn ông đó không phải ai xa lạ, mà chính là ông chủ của một tập đoàn xây dựng lớn – người từng có ân tình với gia đình tôi khi xưa. Ông ấy từng nghèo khó như gia đình tôi, nhưng sau khi giàu lên, ông không quên ơn những người đã giúp đỡ mình, trong đó có bố mẹ tôi. Ông đã giúp đỡ họ trong suốt những năm tháng khó khăn, xây dựng ngôi nhà này để bố mẹ có một cuộc sống tốt hơn.

Căn biệt thự không chỉ là một món quà vật chất, mà còn là biểu tượng của lòng biết ơn và tình người. Tôi nhận ra rằng, đôi khi chúng ta có thể đổi đời bằng tiền bạc, nhưng những giá trị thực sự không nằm ở của cải, mà ở tình thương và lòng nhân ái. Tôi đã bỏ quên gia đình mình suốt 10 năm, nhưng giờ đây tôi hiểu rằng, không có gì quý giá hơn tình cảm gia đình.

Sau ngày trở về, tôi quyết định ở lại quê hương một thời gian để chăm sóc bố mẹ. Tôi muốn bù đắp những gì mình đã bỏ lỡ, muốn chuộc lại lỗi lầm của mình. Cuộc sống giàu có nơi thành phố dường như không còn hấp dẫn tôi nữa. Thay vào đó, tôi cảm thấy bình yên khi được sống gần bố mẹ, được nghe họ kể về những năm tháng khó khăn mà họ đã vượt qua.

Ngôi biệt thự giờ đây không còn chỉ là một ngôi nhà xa hoa, mà là nơi mà tôi học lại bài học quý giá nhất về tình yêu thương gia đình. Tôi đã mất 10 năm để nhận ra rằng, dù có giàu sang đến đâu, nếu không có gia đình bên cạnh, tất cả cũng chỉ là vô nghĩa.

Ngày hôm đó, khi tôi đứng trước cổng biệt thự, nhìn ngôi nhà khang trang và những khu vườn xanh mướt, tôi hiểu rằng mình đã tìm lại được thứ quý giá nhất. Không phải là tiền bạc hay danh vọng, mà là tình cảm gia đình – thứ mà tôi đã bỏ quên trong cuộc hành trình tìm kiếm sự thành công.

Tôi không còn cảm thấy bàng hoàng hay xa lạ nữa. Tôi biết rằng, đây chính là nơi tôi thuộc về.