Để có ô tô tiện đi lại, tôi quyết định bán đi mảnh đất ở Hà Nội vì không có ý định định cư lâu dài ở Thủ đô. Không ngờ, sau 3 năm, chúng tôi vẫn ở Hà Nội. Buộc phải bán ô tô để mua nhà, song số tiền không đủ nên vợ chồng tôi vẫn phải ở trọ.
Tôi năm nay 30 tuổi (quê Thái Bình) đang có công việc ổn định. Năm 2011, tôi tốt nghiệp đại học và xin vào làm cho một công ty lớn, với mức lương khởi điểm 8 triệu đồng/tháng. Sau một thời gian, tôi được công ty cử đi nước ngoài thường trú 3 năm (công ty có các chi nhánh ở nước ngoài).
Tuy phải làm việc ở nơi đất khách quê người nhưng bù lại, thu nhập của tôi cao hơn rất nhiều lần so với trước. Về nước, tôi tiết kiệm được khoản tiền 1 tỷ đồng. Lương tôi cũng được tăng lên 15 triệu đồng/tháng. Thu nhập ổn định, lại có thêm một khoản tiền lớn nên tôi tính ngay chuyện mua một mảnh đất để lúc lập gia đình xây nhà, đỡ phải đi ở trọ.
Suy tính vậy, tôi liền tìm hiểu và mua được một miếng đất rộng 45 mét vuông (đất có sổ đỏ) ở Nam Từ Liêm với giá gần 1 tỷ đồng. Khu này cách nội thành không quá xa, còn ít người ở, xung quanh bỏ hoang nên giá đất chấp nhận được.
Mua đất xong, đúng như kế hoạch, cuối năm 2015, tôi lấy vợ là bạn học từ thời đại học. Lấy nhau rồi nhưng hai vợ chồng mỗi người sống một nơi. Tôi ở trọ tại Hà Nội vì còn công việc, trong khi vợ tôi ở nhà mẹ đẻ trên Phú Thọ, đang đợi chuyển công tác xuống Hà Nội.
Được một thời gian, việc thuyên chuyển của vợ tôi gặp khó khăn, đặc biệt cô ấy lại đang mang bầu đứa con đầu lòng, sức khỏe yếu nên cần người chăm sóc. Tôi thì đi đi lại lại giữa Hà Nội và Phú Thọ khá xa, từ Phú Thọ về Thái Bình (quê tôi) lại càng xa hơn, ngẫm lại nếu có ô tô thì tiện hơi nhiều, đỡ vất vả. Chưa kể, về lâu dài, tôi đang tính chuyển việc lên Tuyên Quang vì có lời mời hấp dẫn.
Nghĩ vậy, vợ chồng tôi quyết định bán mảnh đất ở Nam Từ Liêm, so với giá đất lúc mua thì chỉ lãi vài chục triệu đồng.
Có tiền, chúng tôi mua luôn chiếc ô tô hơn 800 triệu, số tiền còn lại tôi dùng để sửa nhà cho bố mẹ ở quê. Từ đó, cuối tuần tôi tranh thủ lên thăm vợ con, đỡ vất vả bắt xe khách, thời gian cũng chủ động hơn.
Thế nhưng, điều tôi ít ngờ tới là nuôi một “con” ô tô khá tốn kém. Tiền lương 15 triệu/tháng của tôi coi như gần hết vì phải trả tiền nhà trọ, tiền sinh hoạt phí, tiền xăng xe, tiền gửi xe. Còn dư vài triệu tôi gửi lên phụ vợ nuôi con. Vợ tôi làm ở cơ quan nhà nước, thu nhập chỉ 5 triệu/tháng.
Kéo dài 3 năm, tôi thấy không ổn lắm vì tổng thu nhập của gia đình là 20 triệu đồng/tháng mà vẫn hết sạch, không tiết kiệm được đồng nào, trong khi vợ chồng con cái lại phải sống xa nhau. Bình thường thì không sao, chẳng may lỡ ốm đau bệnh tật cần đi viện thì vài triệu cũng không có.
Chưa kể, so sánh với vợ chồng người bạn tôi cũng thu nhập 20 triệu đồng/tháng mà đã mua được nhà chung cư ở Hà Nội, sống ổn định 2 năm nay, tôi càng băn khoăn.
Cách đây 2 tháng, sau khi tính toán, vợ tôi quyết định không chờ điều chuyển công việc nữa, bỏ làm nhà nước và xuống xin làm cho một công ty tư nhân lương 7 triệu đồng/tháng. Con trai 2 tuổi của tôi gửi nhà trẻ. Tôi cũng bỏ ý định lên Tuyên Quang làm việc vì lo ngại môi trường không thể bằng công ty dưới Hà Nội.
Giờ tôi thấy ô tô không cần dùng nhiều như trước, đi xe máy đi làm tiện hơn nên tôi bàn với vợ quyết định bán xe, đỡ vài triệu tiền gửi và xăng xe hàng tháng. Song, bán ô tô đi, vợ chồng tôi lỗ mất 250 triệu, tức chỉ thu được chưa đầy 600 triệu so với giá lúc mua. Giờ cầm 600 triệu, vợ chồng tôi không thể mua nổi một mảnh đất hay nhà chung cư. Có dịp tôi đi qua khu đất cũ của mình trước kia, mảnh đất đó giờ đã tăng lên 1,4 tỷ đồng.
Nghĩ lại tôi mới thấm thía, hồi đó do nông nổi nên vợ chồng tôi đã mắc sai lầm. Giá như khi ấy tính toán kỹ hơn, giữ lại miếng đất, tiết kiệm thêm tiền để xây căn nhà cấp 4 ở tạm thì giờ không đến mức cả nhà phải đi ở trọ.
Tôi đang nghĩ không biết nên vay thêm tiền để mua chung cư tầm 60 mét vuông hay là chờ tiết kiệm gần đủ thì mới mua. Theo các bạn, tôi nên chọn cách nào cho hợp lý?
Xem thêm: