Ngày bố mẹ tôi ly hôn, cả thế giới như sụp đổ trước mắt hai anh em. Bố tôi đi biền biệt, mẹ tôi cũng ra đi với lý do cần thời gian để lo cuộc sống mới. Chẳng ai hỏi chúng tôi muốn gì hay cần ai. Cứ thế, hai anh em tôi bị giao cho dì – em gái của mẹ, người mà chúng tôi chưa bao giờ thực sự thân thiết.
Lúc đầu, tôi nghĩ dì sẽ chăm sóc chúng tôi như mẹ. Nhưng càng lớn lên, tôi càng nhận ra dì không coi chúng tôi là máu mủ. Em gái tôi, Hoa, mới 10 tuổi, chỉ vì ăn thêm một bát cơm mà bị dì lườm cháy mặt. Còn tôi, với tư cách là anh, cứ mỗi lần làm điều gì không vừa ý dì là phải nhận những trận đòn đau điếng. Dì luôn miệng nói rằng chúng tôi là gánh nặng, khiến dì phải vất vả hơn, chi tiêu nhiều hơn. Căn nhà luôn lạnh lẽo, không bao giờ có tiếng cười, chỉ có những lời cằn nhằn và trách móc.
Cuộc sống ấy kéo dài suốt 10 năm, từ khi tôi chỉ là một cậu bé đến khi trưởng thành. Những ngày tháng đó, cả tôi và em gái đều khép mình lại, chịu đựng trong im lặng. Tôi phải làm đủ mọi việc nhà, từ giặt giũ, dọn dẹp đến nấu nướng. Hoa, yếu đuối hơn tôi, chỉ biết câm nín mỗi khi bị dì lườm hoặc mắng mỏ. Hai anh em chỉ có nhau, dựa vào nhau để vượt qua quãng thời gian khó khăn đó.
Rồi một ngày, sau 10 năm, mẹ tôi trở về. Bà xuất hiện trước cửa nhà dì vào một buổi sáng trời mưa tầm tã, với dáng vẻ lạnh lùng và xa cách. Tôi không biết phải cảm thấy gì, vì bà đã bỏ chúng tôi quá lâu, để lại nỗi buồn và sự trống trải trong lòng hai anh em.
Mẹ bước vào nhà, không chào hỏi, không nói lời nào với dì, chỉ lặng lẽ rút ra một tờ giấy từ túi xách và đưa cho dì. Dì cầm tờ giấy, mắt mở to kinh ngạc, nhưng mẹ chẳng để ý. Bà chỉ nhìn tôi và Hoa, rồi nói gọn lỏn: “Đi thôi.”
Tôi liếc qua tờ giấy trong tay dì và chợt sững lại. Trên tờ giấy chỉ có vài dòng ngắn gọn, nhưng từng chữ như xoáy vào tim tôi:
“Tôi đến để nhận lại các con. Kể từ hôm nay, hai đứa không còn là trách nhiệm của chị.”
Dưới dòng chữ là chữ ký của mẹ, rõ ràng và dứt khoát. Tôi không thể tin được vào mắt mình, hóa ra mẹ không chỉ trở về để đón chúng tôi, mà còn thẳng thắn cắt đứt mọi ràng buộc với dì. Tờ giấy ấy như một sự giải thoát, không chỉ cho chúng tôi, mà còn cho cả dì – người luôn coi anh em tôi là gánh nặng suốt bao năm qua.
Dì đứng lặng người, mắt đỏ hoe, không nói một lời. Có lẽ dì đang ngấm dần sự thật rằng những năm tháng trách móc, đòn roi, và ánh mắt lạnh lùng của dì sẽ chẳng còn tác dụng gì nữa. Từ nay, dì không còn quyền gì với chúng tôi, và chúng tôi cũng không còn phải chịu đựng dưới mái nhà này nữa.
Khi mẹ kéo tôi và Hoa ra khỏi nhà, lòng tôi trào lên một cảm giác khó tả. Không phải sự oán hận, mà là một sự nhẹ nhõm, như thể gánh nặng đè lên vai chúng tôi bấy lâu nay cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Cả tôi và em gái không kịp phản ứng, chỉ lặng lẽ thu dọn vài món đồ ít ỏi của mình, rồi theo mẹ bước ra khỏi căn nhà mà chúng tôi đã sống suốt 10 năm với đầy ắp ký ức buồn. Chúng tôi không quay lại nhìn, không lời tạm biệt. Chỉ có tiếng bước chân của chúng tôi vang lên trong cơn mưa.
Hóa ra mẹ tôi vẫn âm thầm gửi tiền về cho chúng tôi nhưng dì lại tiêu hết số tiền đó. Quan trọng là, sau ngần ấy năm, cuối cùng mẹ cũng quay về, và chúng tôi, dù đau đớn, cũng có một hy vọng mới, một khởi đầu mới – xa khỏi những tháng ngày bị bỏ rơi và ngược đãi.
Trong lòng tôi bỗng trào dâng một cảm giác kỳ lạ, không biết là vui mừng hay trống trải. Nhưng tôi biết, từ giây phút này, cuộc sống của anh em tôi sẽ thay đổi mãi mãi.