Gia đình tôi vốn nghèo, nghèo đến mức nhà chẳng có gì giá trị ngoài vài chiếc ghế cũ và một chiếc giường ọp ẹp. Cả đời tôi quanh quẩn với ruộng đồng, chồng tôi mất sớm, để lại mình tôi lo cho thằng Nam – đứa con trai duy nhất. Nó vốn là đứa ngoan, chịu khó, nhưng nhìn quanh quẩn mãi cái làng quê nghèo này chẳng có tương lai gì sáng sủa. Năm nó 23 tuổi, nó quyết định xin đi xuất khẩu lao động sang Campuchia. Lòng tôi ngổn ngang, vừa lo vừa hy vọng, mong rằng nó đi vài năm làm ăn sẽ có vốn về xây dựng cuộc sống mới.
Thời gian thấm thoắt trôi, 5 năm không ngắn cũng chẳng dài, nhưng với tôi – một bà mẹ già ngày ngày trông ngóng, nó dài như cả đời người. Thi thoảng, Nam gọi điện về, bảo mọi thứ bên đó ổn, bảo mẹ đừng lo. Tôi cũng chỉ biết vậy mà yên lòng chờ ngày con về.
Rồi hôm đó đến – ngày mà cả làng xôn xao. Nam trở về sau 5 năm xa xứ, nhưng điều làm mọi người ngỡ ngàng không phải là nó, mà là người đi cùng. Bên cạnh thằng Nam, một cô gái tóc vàng mắt xanh, xinh đẹp như búp bê, làm cả làng ai cũng tròn mắt nhìn. Không ai tin vào mắt mình, kể cả tôi. Nam dẫn cô ấy về nhà, tay nắm tay như muốn giới thiệu với cả thế giới rằng đây là người mà nó muốn cưới.
“Cô ấy tên là Anna, người Pháp gốc Nga, mẹ. Con định cưới gấp, mẹ đồng ý nhé?” – Nam cười tươi rói, tay chỉ vào cô gái. Tôi đứng hình, không nói nên lời. Chưa bao giờ trong đời tôi nghĩ rằng con trai mình lại dẫn về một cô Tây, đẹp lộng lẫy như diễn viên điện ảnh, rồi đòi cưới ngay lập tức. Nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của thằng con, tôi đành gật đầu chấp nhận, dù lòng đầy lo lắng.
Cả làng không ngớt lời bàn tán, ai cũng tò mò về cô gái lạ đến từ một thế giới xa xôi. Nhưng tôi thì chỉ quan tâm đến một điều duy nhất: thằng Nam có thực sự hạnh phúc với quyết định này hay không? Dù sao, tôi cũng cố gắng tin tưởng nó.
Tối hôm đó, sau khi đãi cả nhà một bữa cơm ra trò, tôi để hai đứa về phòng riêng. Nhưng không hiểu sao lòng tôi cứ bồn chồn, như có điều gì đó sắp xảy ra. Và rồi, đúng như linh cảm, giữa đêm khuya tĩnh lặng, một tiếng hét thất thanh vang lên từ phòng Nam. Tôi giật mình tỉnh giấc, tim đập thình thịch. Tiếng hét tiếp tục vang lên, rõ ràng và hoảng loạn.
Chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều, tôi vội vàng chạy sộc lên lầu, đẩy mạnh cánh cửa phòng con trai. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng, mặt nóng bừng bừng. Nam đang đứng giữa phòng, mặt mày tái mét, còn Anna, cô Tây xinh đẹp kia, đang đứng trên giường, hai tay che ngực, hoảng hốt. Cô ấy chỉ mặc mỗi… đồ ngủ mỏng tang, khiến tôi đỏ mặt vì xấu hổ thay cho con trai mình.
Thằng Nam lúc đó không biết phải làm gì, chỉ đứng đó lúng túng, miệng lắp bắp: “Mẹ… con… không phải như mẹ nghĩ đâu.” Tôi chẳng biết mình nên nói gì, vội vàng lắp bắp xin lỗi, quay người bước ra ngoài, mặt đỏ như gấc. Tiếng thở dài của Nam vang lên sau lưng, còn Anna thì không ngừng lầm bầm điều gì đó bằng tiếng Pháp mà tôi không hiểu nổi.
Sáng hôm sau, cả hai đứa ngại ngùng gặp lại tôi. Nam giải thích rằng Anna vốn quen sống tự do, không giống phong tục của mình. Đêm qua, chỉ vì một chuyện nhỏ mà cô ấy bất ngờ la toáng lên, khiến cả nhà mất ngủ. Tôi chỉ biết ngồi đó nghe, lòng tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn. Dù vậy, tôi hiểu rằng, dù có khác biệt văn hóa hay phong tục, điều quan trọng nhất vẫn là tình yêu thương và sự thấu hiểu. Và nếu Nam đã chọn, tôi chỉ biết chấp nhận và ủng hộ.
Chuyện sau đó chẳng có gì phức tạp, nhưng tôi không thể quên được cái đêm kỳ lạ ấy – khi tiếng hét thất thanh giữa đêm khuya khiến cả nhà tôi rối bời, và cái bối cảnh khiến tôi đỏ mặt lần đầu tiên trong đời. Thằng con trai của tôi cuối cùng cũng đã trưởng thành, nhưng tôi biết rằng những ngày tháng tiếp theo sẽ còn nhiều bất ngờ hơn nữa.