Đó là một đêm mùa đông lạnh lẽo, gió rít từng cơn ngoài trời, và cơn mưa như trút nước không ngừng đập vào cửa sổ. Tôi đang chuẩn bị đi ngủ thì bất ngờ nghe tiếng gõ cửa. Âm thanh rất nhỏ nhưng dồn dập, như thể người ngoài kia đang rất cần sự giúp đỡ. Bối rối và tò mò, tôi bước nhanh ra cửa, không ngờ rằng giây phút đó sẽ thay đổi cuộc đời mình mãi mãi.
Mở cửa ra, trước mắt tôi là một đứa bé khoảng 6 tuổi, người ướt sũng trong cơn mưa. Nó run rẩy, đôi mắt to đỏ hoe và sưng mọng lên vì khóc. Đứa trẻ đứng trước cửa, co ro trong cái lạnh, đôi môi tím tái, và chỉ đủ sức thốt lên vài tiếng đứt quãng: “Cháu… cháu bị lạc, bố mẹ cháu… mất rồi… Cháu không có nơi nào để đi, cô cho cháu ở nhờ một đêm thôi ạ.”
Nhìn cảnh tượng đó, tim tôi như thắt lại. Đứa bé không mang theo gì ngoài bộ quần áo mỏng manh trên người, trông nó như đã phải lang thang ngoài trời rất lâu. Tôi không suy nghĩ nhiều, lập tức kéo đứa bé vào nhà, đưa cho nó một chiếc khăn tắm và vài bộ quần áo khô của con trai tôi đã lớn. Tôi không biết làm sao mà một đứa trẻ có thể chịu đựng được cảnh tượng đó, không biết nó đã trải qua những gì, nhưng tôi chắc chắn rằng mình phải giúp đỡ nó.
Suốt đêm đó, tôi ngồi bên cạnh đứa bé, lắng nghe nó kể câu chuyện đau lòng về việc mất cha mẹ trong một vụ tai nạn giao thông cách đây không lâu. Không còn người thân nào, nó đã lang thang khắp nơi, không biết đi đâu, không biết tìm ai để nương tựa. Những lời kể đứt đoạn, đôi khi chìm trong tiếng nấc nghẹn ngào của nó khiến tôi không cầm nổi nước mắt.
Sáng hôm sau, tôi đưa đứa bé đến cơ quan chính quyền để làm thủ tục nhận con nuôi. Tôi không có con ruột, chỉ có một người con trai lớn đã đi học xa, và trong lòng tôi chợt cảm thấy tình mẫu tử dành cho đứa trẻ này. Từ đó, tôi quyết định trở thành mẹ của nó, chăm sóc và nuôi nấng như chính con ruột của mình.
Năm tháng trôi qua, đứa bé lớn lên trong vòng tay yêu thương của tôi. Tôi đặt tên cho nó là Minh, hy vọng nó sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, tươi sáng hơn trong tương lai. Minh là một đứa trẻ ngoan, hiền lành và thông minh, luôn biết ơn tôi vì đã nhận nuôi nó. Tình cảm giữa tôi và Minh ngày càng gắn bó, sâu sắc, như thể chúng tôi đã được định mệnh sắp đặt làm mẹ con từ lâu.
Nhưng rồi, vào một buổi chiều khi Minh vừa tròn 10 tuổi, tôi đã phát hiện ra một bí mật mà có lẽ sẽ thay đổi tất cả. Tôi lên phòng Minh để dọn dẹp, sắp xếp lại tủ đồ cho con thì bất ngờ thấy một tờ giấy nhỏ rơi ra từ ngăn tủ. Trên đó, nét chữ nguệch ngoạc của một đứa trẻ nhỏ làm tôi phải nín thở khi đọc những dòng chữ viết bằng bút chì mờ nhạt:
“Cô không phải mẹ thật của con. Con biết hết rồi. Bố mẹ thật của con đã ch-ết vì cô.”
Tôi điếng người, tim đập loạn xạ, không tin vào những gì mình vừa đọc. Làm sao Minh có thể viết ra những dòng chữ này? Ai đã nói với nó về quá khứ của cha mẹ? Và điều tồi tệ nhất – tại sao nó lại nghĩ tôi có liên quan đến cái chết của bố mẹ nó? Tôi chưa bao giờ biết bố mẹ của Minh trước đây, làm sao nó có thể nghĩ như vậy?
Tay tôi run rẩy, hàng loạt câu hỏi bủa vây lấy tâm trí. Trong phút chốc, tất cả những hình ảnh về những ngày tháng yên bình khi tôi nuôi Minh bỗng chốc tan biến. Tôi quyết định đối mặt với Minh, nhưng không biết phải nói gì hay làm sao để giải thích sự hiểu lầm này. Bí mật khủng khiếp này đã lộ ra, và tôi không biết tương lai của tôi và Minh sẽ ra sao sau khi sự thật dần được phơi bày.
Tay tôi vẫn run rẩy, tờ giấy nhỏ kia như đè nặng lên tâm trí tôi. Tôi bước chậm ra khỏi phòng Minh, lòng ngổn ngang hàng vạn suy nghĩ. Làm sao Minh có thể tin rằng tôi có liên quan đến cái chết của cha mẹ nó? Tôi chưa từng biết gia đình của Minh trước đây, chưa từng có bất cứ sự liên quan nào đến thảm kịch mà Minh đã phải chịu đựng. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.
Buổi tối hôm đó, tôi quyết định không nói gì với Minh ngay lập tức. Tôi cần thời gian để suy nghĩ, để tìm ra cách giải thích cho con hiểu. Minh vẫn sinh hoạt như bình thường, nhưng tôi nhận thấy ánh mắt của nó dạo này có gì đó thay đổi, lạnh lùng và xa cách hơn trước. Sự hoảng loạn dâng lên trong tôi mỗi khi nghĩ đến việc con đã giữ kín những suy nghĩ ấy suốt thời gian qua, và tại sao tôi lại không hề nhận ra?
Sáng hôm sau, tôi quyết định gọi Minh ra nói chuyện. Ngồi đối diện với con trong căn bếp nhỏ, tôi cố gắng giữ giọng thật bình tĩnh:
“Minh à, mẹ muốn hỏi con một chuyện. Con có viết một tờ giấy trong tủ đồ của con không? Tờ giấy nói rằng mẹ không phải mẹ ruột của con và rằng… mẹ liên quan đến việc bố mẹ con mất?”
Minh nhìn tôi, đôi mắt đen sâu thẳm dường như chứa đựng cả một bầu trời cảm xúc phức tạp. Sau một lúc im lặng, nó gật đầu. “Con biết rồi, mẹ không phải mẹ thật của con. Và con cũng biết… mẹ liên quan đến tai nạn của bố mẹ con. Con đã nghe cô hàng xóm nói chuyện với người khác.”
Nghe đến đây, tim tôi như thắt lại. Tôi không ngờ sự việc lại bắt nguồn từ một câu chuyện truyền miệng đầy ác ý. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói khàn đi vì cảm xúc dâng trào:
“Minh, mẹ chưa từng biết bố mẹ con trước đây. Mẹ hoàn toàn không liên quan gì đến tai nạn đó. Mẹ chỉ biết đến con vào cái đêm định mệnh khi con đứng trước cửa nhà mẹ, run rẩy và khóc trong cơn mưa. Con có nhớ không?”
Minh lặng lẽ gật đầu, nhưng đôi mắt nó vẫn nghi ngờ. Tôi tiếp tục nói, giọng nghẹn lại vì xúc động: “Mẹ không biết ai đã nói với con những điều đó, nhưng mẹ chỉ muốn con hiểu rằng, mẹ yêu thương con, luôn coi con như con ruột của mình. Mẹ đã không bỏ rơi con trong cái đêm đó, và suốt bao năm qua, mẹ luôn cố gắng làm mọi điều tốt nhất cho con.”
Tôi chợt nhận ra, đứa trẻ ngồi trước mặt tôi không chỉ bị tổn thương bởi sự mất mát của cha mẹ, mà còn đang chịu đựng nỗi đau không thể diễn tả. Minh đã lớn lên trong sự giằng xé giữa quá khứ và hiện tại, giữa tình yêu tôi dành cho con và những bí ẩn về cái chết của cha mẹ nó. Cái cảm giác lạc lõng ấy đã đẩy nó vào sự nghi ngờ và hoang mang.
Tôi đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Minh. “Con có thể không tin mẹ ngay lúc này, nhưng mẹ sẽ ở đây, sẽ luôn yêu thương và chăm sóc con. Chúng ta có thể cùng tìm hiểu rõ mọi chuyện, nếu con muốn. Nhưng đừng để những lời đồn đại vô căn cứ ảnh hưởng đến tình cảm giữa mẹ và con, được không?”
Minh nhìn tôi, đôi mắt đã dịu lại, nhưng nó vẫn không nói gì. Chỉ có một giọt nước mắt lăn dài trên má nó. Tôi biết rằng để hàn gắn những vết thương trong lòng Minh sẽ cần thời gian, nhưng tôi tin rằng tình yêu và sự kiên nhẫn sẽ giúp chúng tôi vượt qua tất cả.
Vài tuần sau, tôi đưa Minh đến một nhà tâm lý để giúp con đối diện với những nỗi đau trong quá khứ. Cùng với đó, tôi cố gắng tìm hiểu thêm về những gì đã xảy ra với gia đình Minh. Dần dần, Minh cũng bắt đầu mở lòng hơn, và chúng tôi cùng nhau vượt qua những tháng ngày khó khăn ấy.
Cuộc sống chưa bao giờ là dễ dàng, nhưng tôi tin rằng với tình yêu và sự thật, mọi hiểu lầm cuối cùng sẽ được giải quyết. Và dù thế nào đi nữa, Minh vẫn là con trai của tôi, là đứa trẻ tôi đã chọn để yêu thương và bảo vệ đến suốt cuộc đời.