Anh Hoàng ngồi trên ghế, lặng lẽ nhìn ra khung cửa sổ. Trời ngoài kia xanh trong, nhưng trong lòng anh, một cơn bão đã cuộn xoáy suốt bao nhiêu năm trời. Cuối cùng, hôm nay anh đã đưa ra quyết định mà mình đã trăn trở suốt 20 năm qua – ly hôn với người vợ đã mắc bệnh tâm thần.
Chị Hằng, vợ anh, đã từng là một người phụ nữ xinh đẹp và dịu dàng. Họ yêu nhau từ những ngày còn trẻ, khi cả hai cùng làm việc ở một công ty nhỏ. Tình yêu của họ trong sáng và giản dị, đến mức mọi người xung quanh đều ngưỡng mộ. Ngày họ cưới, ai nấy cũng chúc phúc cho cặp đôi hạnh phúc ấy. Và rồi con gái đầu lòng của họ ra đời, anh Hoàng nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ luôn viên mãn như thế.
Nhưng mọi thứ thay đổi đột ngột khi chị Hằng bắt đầu có những biểu hiện lạ. Sau khi sinh con, chị dần trở nên trầm uất, hay mất ngủ và thậm chí còn có những lúc khóc cười vô thức. Ban đầu, anh Hoàng nghĩ rằng vợ chỉ bị ảnh hưởng bởi chứng trầm cảm sau sinh – điều mà nhiều phụ nữ thường trải qua. Nhưng dần dần, những triệu chứng của chị ngày càng tồi tệ hơn. Chị bắt đầu có những hành vi không kiểm soát được, đôi khi la hét giữa đêm, lúc lại đờ đẫn không nhận ra ai.
Anh đưa chị đi khám, và bác sĩ chẩn đoán chị mắc bệnh tâm thần phân liệt. Căn bệnh này như một cú sốc giáng mạnh vào cuộc sống của anh. Cả hai bên gia đình đều khuyên anh nên ly hôn, rằng anh còn trẻ, còn có thể tìm được hạnh phúc mới. Bố mẹ anh cũng nói rằng anh không nên gắn bó với một người phụ nữ đã mất trí, rằng anh nên “giải thoát” cho chính mình. Nhưng anh Hoàng không thể làm vậy.
Anh không thể bỏ rơi người vợ đã từng yêu thương mình, không thể làm ngơ trước mẹ của con gái mình. Dù biết rằng cuộc sống từ đây sẽ khó khăn, anh vẫn quyết tâm giữ lời hứa của mình ngày cưới: “Sống chung, chăm sóc nhau dù khỏe mạnh hay ốm đau, vui buồn đều cùng nhau đi qua.”
20 năm trôi qua, những năm tháng ấy đối với anh là chuỗi ngày đầy thử thách. Chị Hằng không còn là người vợ hiền lành, ngọt ngào của anh nữa. Căn bệnh đã biến chị thành một người khác, một người mà đôi khi anh cũng không nhận ra. Những cơn bạo bệnh của chị, những lần chị đập phá đồ đạc trong nhà, những ngày chị chẳng nói chẳng cười, anh đều âm thầm chịu đựng. Anh vừa phải chăm sóc chị, vừa phải làm việc kiếm tiền, vừa lo cho con gái lớn khôn. Có những đêm anh gục xuống giường, kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần, nhưng rồi anh vẫn phải đứng dậy, vì con gái và vì chị Hằng.
Nhiều lần anh tự hỏi: “Nếu như mình ly hôn từ sớm, liệu cuộc sống có tốt hơn không? Nếu như mình chọn con đường khác, liệu có hạnh phúc hơn không?” Nhưng rồi anh lại lắc đầu, tự nhủ rằng mọi thứ đã qua, và anh đã làm đúng theo lương tâm mình. Con gái anh, bé Lan, giờ đã trưởng thành, học giỏi và hiểu chuyện. Nhìn con lớn lên trong môi trường không trọn vẹn, anh luôn lo sợ con sẽ bị ảnh hưởng, nhưng thật may mắn, Lan rất yêu thương mẹ và hiểu được nỗi khổ của cha.
Giờ đây, khi con gái đã trưởng thành, học xong đại học và chuẩn bị ra nước ngoài du học, anh mới cảm thấy có thể tạm yên lòng. Anh biết mình không thể tiếp tục sống trong tình cảnh này mãi. Chị Hằng vẫn cần được chăm sóc, nhưng không còn là trách nhiệm của một người chồng nữa. Anh cần một cuộc sống khác, cho bản thân mình. Sau 20 năm nuôi con, chăm vợ, anh quyết định sẽ ly hôn.
Sáng hôm đó, anh chuẩn bị giấy tờ, đến gặp vợ mình trong phòng ngủ. Chị Hằng lúc này đã không còn tỉnh táo như trước. Ánh mắt chị lờ đờ, không nhận thức được những gì đang diễn ra xung quanh. Anh Hoàng nhẹ nhàng nói với chị, dù biết chị có thể không hiểu hết:
- “Hằng à, anh đã quyết định rồi. Chúng ta sẽ ly hôn. Anh sẽ lo cho em một chỗ ở tốt, có người chăm sóc em chu đáo. Anh không thể tiếp tục sống như thế này nữa, anh cũng đã quá mệt mỏi rồi. Anh xin lỗi…”
Chị Hằng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh, rồi đột nhiên chị cầm lấy tay anh, đưa cho anh một chiếc hộp gỗ nhỏ, cũ kỹ. Anh Hoàng ngạc nhiên, không hiểu chị lấy chiếc hộp từ đâu, vì từ lâu chị đã không còn tự làm được những việc như vậy. Chị đẩy chiếc hộp về phía anh, ra hiệu cho anh mở ra.
Anh Hoàng chậm rãi mở chiếc hộp, và bên trong là một tập giấy được gói gọn gàng. Anh lật mở từng trang và nghẹn ngào khi nhận ra đó là những bức thư chị Hằng viết cho anh trong suốt những năm tháng chị còn tỉnh táo, từ những ngày đầu khi chị phát hiện ra căn bệnh của mình.
“Anh Hoàng yêu quý,
Khi anh đọc được lá thư này, có lẽ em đã không còn là em nữa. Em không biết căn bệnh này sẽ đưa em đi đâu, nhưng em biết rằng một ngày nào đó, em sẽ trở thành gánh nặng cho anh và con. Em không muốn thế, anh à. Em không muốn anh phải chịu đựng một cuộc sống khổ sở vì em. Nhưng em biết anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em, vì anh là người chồng tốt, và em yêu anh vì điều đó.
Nhưng nếu có một ngày, anh cảm thấy mệt mỏi, hãy buông tay em. Em sẽ không trách anh đâu. Em chỉ mong anh tìm được hạnh phúc cho riêng mình, khi em không còn có thể ở bên anh nữa. Anh hãy sống cho mình, cho con. Còn em, nếu đã mất đi lý trí, thì hãy để em sống trong thế giới của riêng em, một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
Anh đừng buồn, đừng áy náy. Em luôn biết anh đã làm hết mình vì gia đình này. Nếu có kiếp sau, em mong lại được làm vợ anh, nhưng lần này, em sẽ khỏe mạnh và yêu thương anh nhiều hơn nữa.
Yêu anh,
Hằng.”
Những dòng chữ cuối cùng của chị Hằng khiến anh Hoàng nghẹn lại. Anh chưa bao giờ biết rằng vợ mình đã viết những bức thư này, chưa bao giờ nghĩ rằng chị đã chuẩn bị tinh thần cho sự ra đi của chính mình từ rất lâu trước khi căn bệnh tâm thần biến chị thành một người khác.
Anh ngồi lặng, không nói nên lời, nước mắt chảy dài trên má. Từng lời thư như cứa vào trái tim anh, gợi lên những ký ức về những ngày tháng hạnh phúc của họ, trước khi mọi thứ tan vỡ vì căn bệnh quái ác. Và dù chị Hằng không còn là người vợ mà anh đã từng biết, nhưng tình yêu và sự hy sinh của chị vẫn luôn tồn tại, không bao giờ biến mất.
Ngày ly hôn đến, anh Hoàng cầm đơn ra tòa mà lòng nặng trĩu. Dù biết rằng đây là cách tốt nhất cho cả hai, nhưng anh vẫn không thể ngừng nghĩ về người vợ đã cùng mình đi qua biết bao sóng gió. Cuối cùng, chị đã buông tay anh, nhưng không phải trong sự thất vọng hay oán giận, mà bằng tất cả tình yêu và sự tha thứ.
Cuộc hôn nhân 20 năm khép lại, nhưng tình yêu của họ vẫn mãi ở đó, không thể phai nhạt.