Anh trai vừa qua đời, em chồng đến xin cưới chị dâu về làm vợ: Cả xã xúm vào phản đối nhưng vẫn quyết tâm lấy bằng được, giờ thì…
Khi chồng tôi, anh Hưng, qua đời sau một tai nạn bất ngờ, cuộc sống của tôi như sụp đổ hoàn toàn. Chúng tôi đã có với nhau một đứa con gái nhỏ và những dự định cho tương lai còn dang dở. Nỗi đau mất mát khiến tôi suy sụp, cả thế giới quanh tôi trở nên lạnh lẽo và trống rỗng. Những ngày đầu sau tang lễ, tôi chỉ biết ôm con mà khóc trong căn nhà giờ đây thiếu vắng tiếng cười của anh.
Nhưng khi chưa kịp nguôi ngoai, một sự kiện lạ lùng xảy ra, khiến cuộc sống của tôi rẽ theo một hướng mà không ai có thể ngờ tới. Chỉ vài tuần sau khi chồng tôi mất, Hải – em trai của anh Hưng – đột nhiên đến nhà và ngỏ ý muốn cưới tôi về làm vợ. Hải nói rằng anh muốn gánh vác trách nhiệm chăm sóc cho tôi và đứa cháu, cũng như tiếp tục “kế thừa gia đình” theo ý nghĩa truyền thống. “Anh đã hứa với anh Hưng trước khi anh ấy mất, rằng sẽ chăm sóc cho chị và cháu,” Hải nói với đôi mắt nghiêm nghị.
Lời đề nghị này làm tôi choáng váng. Chỉ vừa qua khỏi tang chồng, tôi không thể tin nổi em trai của anh ấy lại đến ngỏ lời cưới hỏi tôi. Hải vẫn còn trẻ, chưa có gia đình, và lẽ ra cuộc đời anh ấy nên đi theo một con đường khác. Còn tôi, chưa thể chấp nhận được việc người từng là em chồng mình lại muốn trở thành chồng.
Cả xã xôn xao khi tin tức này lan ra. Hầu hết mọi người đều phản đối kịch liệt. “Chuyện này trái với luân thường đạo lý,” họ nói. Nhiều người còn đến tận nhà khuyên Hải từ bỏ ý định, cảnh báo rằng hôn nhân giữa chị dâu và em chồng sẽ không mang lại hạnh phúc, mà chỉ chuốc thêm rắc rối và dị nghị. Nhưng Hải vẫn kiên quyết giữ ý định. Anh nói rằng anh làm vậy vì muốn giữ gìn gia đình, để con của tôi – cháu ruột của anh – không phải sống thiếu tình yêu thương của một người cha.
Trước áp lực của xã hội và gia đình, tôi không biết phải làm sao. Một phần trong tôi hiểu rằng Hải thực sự có ý tốt, anh lo lắng cho tôi và đứa trẻ, muốn bảo vệ gia đình anh trai mình. Nhưng mặt khác, tôi không thể chấp nhận được sự thay đổi này. Tình cảm giữa chúng tôi không phải là tình yêu đôi lứa, mà chỉ là sự ràng buộc về trách nhiệm và gia đình. Hơn nữa, những lời ra tiếng vào của hàng xóm và người quen khiến tôi cảm thấy xấu hổ và áp lực.
Cuối cùng, sau nhiều tháng suy nghĩ, Hải vẫn không từ bỏ ý định. Tôi buộc phải đồng ý, không chỉ vì sự kiên quyết của anh mà còn vì tôi thấy mình cần một người đồng hành để giúp đỡ nuôi dạy con. Chúng tôi tổ chức một đám cưới nhỏ, không rình rang nhưng lại trở thành đề tài bàn tán trong khắp làng trên xóm dưới. Mọi người vẫn nhìn chúng tôi với ánh mắt lạ lẫm, xen lẫn sự tò mò và phán xét.
Giờ đây, sau hơn một năm chung sống, mọi thứ đã dần thay đổi. Hải trở thành một người cha tận tụy, yêu thương con gái tôi như con ruột của mình. Anh không những gánh vác việc chăm sóc gia đình mà còn giúp tôi vực dậy tinh thần, quay trở lại cuộc sống bình thường. Những lời dị nghị của mọi người trong xã dần lắng xuống, và cuối cùng tôi nhận ra rằng, đôi khi những quyết định tưởng chừng trái với luân thường lại có thể mang đến hạnh phúc, nếu cả hai thực sự cố gắng và chân thành với nhau.
Dù mối quan hệ giữa chúng tôi bắt đầu từ sự ép buộc và hoàn cảnh, nhưng giờ đây, tôi cảm thấy bình yên hơn. Hải không chỉ là người em chồng từng gây ra bao sóng gió, mà còn trở thành một người bạn đời đồng hành, sẵn sàng gánh vác mọi khó khăn để cùng tôi và con đi tiếp. Cái kết này không phải là điều tôi hay ai khác mong đợi, nhưng nó lại là điều tôi cần để có thể tiếp tục sống, tiếp tục yêu thương và chăm sóc cho gia đình nhỏ của mình.