Ngày cưới bất ngờ với món quà đặc biệt
Ngày cưới của chúng tôi được tổ chức trong không khí vui vẻ, nhưng bất ngờ nhất là khoảnh khắc bố dượng của chồng bước lên sân khấu trao món quà đặc biệt. Ông chậm rãi đặt lên bàn lễ một chiếc hộp nhỏ, bên trong là 10 cây vàng lấp lánh. Khi mở hộp, ông trầm ngâm:
“Trước khi mất, mẹ các con đã nhờ tôi giữ số vàng này để trao lại trong ngày đặc biệt của hai đứa. Đây không chỉ là món quà, mà còn là lời chúc phúc của bà ấy dành cho vợ chồng con.”
Không gian hội trường lặng đi. Những lời dượng nói dường như không chỉ đơn thuần là trao của cải, mà còn chứa đựng tình yêu và trách nhiệm sâu sắc mà ông dành cho mẹ chồng tôi. Tôi nhìn quanh, nhiều người phụ nữ dùng tay gạt nước mắt. Bản thân tôi cũng xúc động đến mức lệ tràn khóe mi.
Sau ngày cưới, chúng tôi trở về thành phố, tiếp tục cuộc sống bận rộn. Thỉnh thoảng, tôi gọi điện hỏi thăm dượng, nhưng chồng tôi thì không. Tôi cảm nhận rõ ràng giữa hai người có một khoảng cách vô hình.
Một tối nọ, bác họ của chồng gọi điện thông báo rằng dượng đang bệnh nặng, ho ra máu và không ăn uống được. Bác ấy nhấn mạnh:
“Chồng cháu phải nhớ, dượng đã nuôi dưỡng nó từ khi còn nhỏ. Giờ ông ấy già yếu, các cháu có trách nhiệm chăm sóc.”
Nghe vậy, tôi lập tức thảo luận với chồng. Anh đồng ý về quê đưa dượng đi khám bệnh nhưng kiên quyết không để ông ở lại nhà. Tôi bất ngờ trước sự lạnh lùng của chồng.
“Ông ấy đã làm gì sai để anh phải ghét đến thế?” tôi hỏi.
Chồng im lặng hồi lâu, rồi buông ra câu nói nặng trĩu:
“Vì ông ta mà mẹ tôi lên xe hoa khi bố vừa mất chưa đầy bảy tháng. Từ lúc đó, ông ấy chiếm hết tình yêu của mẹ, còn tôi chẳng khác gì người thừa trong gia đình.”
Chồng kể rằng, ngày bố mất, anh mới 15 tuổi. Nỗi đau mất cha chưa kịp nguôi ngoai thì chỉ vài tháng sau, mẹ anh đã tổ chức hôn lễ với dượng. Anh khóc lóc, van xin mẹ suy nghĩ lại, nhưng bà chỉ lạnh lùng gạt đi, bảo rằng bà cần một người đàn ông bên cạnh để nương tựa.
Sau khi kết hôn, mẹ anh dành gần như toàn bộ thời gian chăm sóc chồng mới, thường xuyên du lịch, để mặc cậu bé phải tự lo liệu mọi thứ. Hiếu học, Hiếu tự ăn, và nhiều lần cảm thấy cô độc ngay chính trong ngôi nhà của mình.
“Ông ấy thì có gì tốt? Chẳng phải chính ông đã khiến mẹ tôi bỏ mặc tôi sao?” chồng tôi gằn giọng.
Tôi khuyên chồng về quê ngay sáng hôm sau. Gặp lại dượng, tôi nhận ra ông đã tiều tụy hơn trước rất nhiều. Nhưng trái ngược với dự đoán của tôi, ánh mắt ông khi nhìn chồng lại đầy ấm áp.
Tại bệnh viện, sau khi thăm khám, bác sĩ yêu cầu dượng nhập viện gấp. Trong những ngày chăm sóc ông, tôi có dịp lắng nghe câu chuyện từ chính người trong cuộc.
“Ngày đó, mẹ con không hề muốn bỏ rơi con,” dượng chậm rãi kể. “Bà ấy sợ rằng nếu không đi bước nữa, sẽ không đủ sức lo cho con một tương lai tốt hơn. Nhưng bà cũng không muốn con ghét bỏ dượng, nên đã cố gắng tạo khoảng cách để con không cảm thấy bị gò bó.”
Tôi lặng người khi dượng kể rằng sau khi mẹ chồng tôi mất, ông từng muốn rời đi, nhường lại toàn bộ tài sản cho chồng tôi. Nhưng ông đã ở lại, lặng lẽ chăm sóc, nhìn chồng tôi trưởng thành mà không dám can thiệp sâu.
Qua những ngày gần gũi, dượng và chồng tôi dần mở lòng hơn với nhau. Tôi thấy ánh mắt chồng không còn quá lạnh lùng khi nhìn dượng. Có một buổi tối, chồng ngồi lại trò chuyện lâu với ông. Cuối cùng, anh thừa nhận:
“Con đã hận ông rất nhiều, nhưng có lẽ con đã sai. Con chưa từng nghĩ rằng ông đã làm tất cả vì mẹ con và con.”
Ngày dượng xuất viện, chồng tôi bất ngờ đưa ra quyết định:
“Ông về ở cùng chúng con, để chúng con tiện chăm sóc.”
Dượng chỉ mỉm cười, giọng run run:
“Cảm ơn con.”
Câu chuyện không chỉ là hành trình hòa giải giữa hai thế hệ mà còn là bài học về cách thấu hiểu, tha thứ và yêu thương. Sự chăm sóc của chúng tôi dành cho dượng sau đó chính là cách chúng tôi trả ơn người đã dốc lòng yêu thương gia đình này.
Ngày cưới của chúng tôi được tổ chức trong không khí vui vẻ, nhưng bất ngờ nhất là khoảnh khắc bố dượng của chồng bước lên sân khấu trao món quà đặc biệt. Ông chậm rãi đặt lên bàn lễ một chiếc hộp nhỏ, bên trong là 10 cây vàng lấp lánh. Khi mở hộp, ông trầm ngâm:
“Trước khi mất, mẹ các con đã nhờ tôi giữ số vàng này để trao lại trong ngày đặc biệt của hai đứa. Đây không chỉ là món quà, mà còn là lời chúc phúc của bà ấy dành cho vợ chồng con.”
Không gian hội trường lặng đi. Những lời dượng nói dường như không chỉ đơn thuần là trao của cải, mà còn chứa đựng tình yêu và trách nhiệm sâu sắc mà ông dành cho mẹ chồng tôi. Tôi nhìn quanh, nhiều người phụ nữ dùng tay gạt nước mắt. Bản thân tôi cũng xúc động đến mức lệ tràn khóe mi.
Sau ngày cưới, chúng tôi trở về thành phố, tiếp tục cuộc sống bận rộn. Thỉnh thoảng, tôi gọi điện hỏi thăm dượng, nhưng chồng tôi thì không. Tôi cảm nhận rõ ràng giữa hai người có một khoảng cách vô hình.
Một tối nọ, bác họ của chồng gọi điện thông báo rằng dượng đang bệnh nặng, ho ra máu và không ăn uống được. Bác ấy nhấn mạnh:
“Chồng cháu phải nhớ, dượng đã nuôi dưỡng nó từ khi còn nhỏ. Giờ ông ấy già yếu, các cháu có trách nhiệm chăm sóc.”
Nghe vậy, tôi lập tức thảo luận với chồng. Anh đồng ý về quê đưa dượng đi khám bệnh nhưng kiên quyết không để ông ở lại nhà. Tôi bất ngờ trước sự lạnh lùng của chồng.
“Ông ấy đã làm gì sai để anh phải ghét đến thế?” tôi hỏi.
Chồng im lặng hồi lâu, rồi buông ra câu nói nặng trĩu:
“Vì ông ta mà mẹ tôi lên xe hoa khi bố vừa mất chưa đầy bảy tháng. Từ lúc đó, ông ấy chiếm hết tình yêu của mẹ, còn tôi chẳng khác gì người thừa trong gia đình.”
Chồng kể rằng, ngày bố mất, anh mới 15 tuổi. Nỗi đau mất cha chưa kịp nguôi ngoai thì chỉ vài tháng sau, mẹ anh đã tổ chức hôn lễ với dượng. Anh khóc lóc, van xin mẹ suy nghĩ lại, nhưng bà chỉ lạnh lùng gạt đi, bảo rằng bà cần một người đàn ông bên cạnh để nương tựa.
Sau khi kết hôn, mẹ anh dành gần như toàn bộ thời gian chăm sóc chồng mới, thường xuyên du lịch, để mặc cậu bé phải tự lo liệu mọi thứ. Hiếu học, Hiếu tự ăn, và nhiều lần cảm thấy cô độc ngay chính trong ngôi nhà của mình.
“Ông ấy thì có gì tốt? Chẳng phải chính ông đã khiến mẹ tôi bỏ mặc tôi sao?” chồng tôi gằn giọng.
Tôi khuyên chồng về quê ngay sáng hôm sau. Gặp lại dượng, tôi nhận ra ông đã tiều tụy hơn trước rất nhiều. Nhưng trái ngược với dự đoán của tôi, ánh mắt ông khi nhìn chồng lại đầy ấm áp.
Tại bệnh viện, sau khi thăm khám, bác sĩ yêu cầu dượng nhập viện gấp. Trong những ngày chăm sóc ông, tôi có dịp lắng nghe câu chuyện từ chính người trong cuộc.
“Ngày đó, mẹ con không hề muốn bỏ rơi con,” dượng chậm rãi kể. “Bà ấy sợ rằng nếu không đi bước nữa, sẽ không đủ sức lo cho con một tương lai tốt hơn. Nhưng bà cũng không muốn con ghét bỏ dượng, nên đã cố gắng tạo khoảng cách để con không cảm thấy bị gò bó.”
Tôi lặng người khi dượng kể rằng sau khi mẹ chồng tôi mất, ông từng muốn rời đi, nhường lại toàn bộ tài sản cho chồng tôi. Nhưng ông đã ở lại, lặng lẽ chăm sóc, nhìn chồng tôi trưởng thành mà không dám can thiệp sâu.
Qua những ngày gần gũi, dượng và chồng tôi dần mở lòng hơn với nhau. Tôi thấy ánh mắt chồng không còn quá lạnh lùng khi nhìn dượng. Có một buổi tối, chồng ngồi lại trò chuyện lâu với ông. Cuối cùng, anh thừa nhận:
“Con đã hận ông rất nhiều, nhưng có lẽ con đã sai. Con chưa từng nghĩ rằng ông đã làm tất cả vì mẹ con và con.”
Ngày dượng xuất viện, chồng tôi bất ngờ đưa ra quyết định:
“Ông về ở cùng chúng con, để chúng con tiện chăm sóc.”
Dượng chỉ mỉm cười, giọng run run:
“Cảm ơn con.”