Tôi là Hạnh, sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông thôn chân chất, thật thà. Bố mẹ tôi đều là nông dân quanh năm bận rộn với ruộng vườn. Dù không khá giả gì, nhưng gia đình tôi luôn sống hòa thuận và đầy tình thương yêu. Tôi được học hành đàng hoàng, lên đại học ở thành phố, và cũng nhờ những ngày tháng đó mà tôi gặp và yêu Quân – người đàn ông mà sau này tôi quyết định sẽ cùng anh xây dựng gia đình.
Quân là con trai duy nhất trong một gia đình khá giả trên thành phố. Mẹ anh là bà Thảo, một người phụ nữ thành đạt trong lĩnh vực kinh doanh, còn bố anh thì đã qua đời từ khi Quân còn nhỏ. Cả gia đình Quân chỉ có hai mẹ con, nhưng họ sống trong căn biệt thự lớn, đầy đủ tiện nghi và không thiếu thứ gì. Khi chúng tôi yêu nhau, khoảng cách về điều kiện kinh tế và văn hóa giữa hai gia đình là điều không thể phủ nhận. Nhưng tôi và Quân luôn cố gắng vượt qua tất cả bằng tình yêu chân thành và sự thấu hiểu lẫn nhau.
Ngày Quân ngỏ ý muốn về ra mắt bố mẹ tôi, lòng tôi vừa vui mừng vừa lo lắng. Quân đã khẳng định với tôi rằng tình yêu giữa chúng tôi không bị ảnh hưởng bởi địa vị hay tài sản, nhưng tôi vẫn sợ rằng gia đình anh, đặc biệt là mẹ chồng tương lai, sẽ không chấp nhận một cô gái nông thôn như tôi. Tuy nhiên, Quân đã trấn an tôi và nói rằng anh sẽ luôn ở bên tôi, cùng tôi đối diện với mọi khó khăn.
Ngày Quân về quê, bố mẹ tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ, không quá xa hoa nhưng đầy đủ và ấm cúng để đón tiếp con rể tương lai. Mẹ tôi nấu những món ăn truyền thống quê nhà: gà luộc, cá kho tộ, canh rau muống nấu với cua đồng. Dù đơn giản, nhưng đó đều là những món ngon nhất mà bố mẹ tôi có thể làm để tiếp đón Quân. Không chỉ có bữa ăn, bố mẹ tôi còn bày tỏ lòng hiếu khách bằng cách trò chuyện cởi mở, thân tình với Quân.
Quân hòa nhã, cởi mở, anh không hề tỏ ra khó chịu hay coi thường khi thấy nhà tôi đơn sơ, giản dị. Anh ăn uống vui vẻ và khen ngợi tất cả những món ăn mẹ tôi làm. Cả buổi gặp mặt diễn ra ấm áp, khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Bố mẹ tôi cũng rất hài lòng về Quân, bởi anh không chỉ có ngoại hình ưa nhìn mà còn khéo léo, hiểu biết và tỏ ra tôn trọng gia đình tôi.
Sau buổi ra mắt, mối quan hệ của chúng tôi tiến triển tốt đẹp. Mẹ Quân, dù chưa trực tiếp gặp gỡ gia đình tôi, nhưng qua lời kể của Quân, bà không phản đối chuyện tình cảm của chúng tôi. Điều này làm tôi yên tâm hơn, bởi lẽ mẹ Quân là người có tiếng nói quyết định trong gia đình. Bà là người phụ nữ mạnh mẽ, có quyền lực trong tay, nhưng cũng chính vì thế mà tôi luôn cảm thấy bà có chút lạnh lùng và khó gần.
Cuối cùng, ngày cưới của chúng tôi cũng đến gần. Trước khi lễ cưới diễn ra, mẹ Quân ngỏ ý mời bố mẹ tôi lên thành phố chơi và dùng bữa cơm gia đình như một dịp để hai bên gia đình có thể gặp gỡ và gắn kết thêm. Tôi cảm thấy rất vui và nghĩ rằng đây sẽ là cơ hội để mẹ Quân và bố mẹ tôi làm quen với nhau nhiều hơn. Tôi cũng hy vọng rằng bữa cơm này sẽ diễn ra êm đẹp như buổi ra mắt Quân ở quê.
Tôi không ngờ rằng bữa cơm hôm đó lại trở thành một sự kiện đáng nhớ, nhưng theo cách mà không ai mong đợi.
Bố mẹ tôi lên thành phố vào buổi sáng, họ mang theo cả những món quà quê giản dị: vài cân gạo nếp mới thu hoạch, một ít trái cây từ vườn nhà, và mấy quả trứng gà tự tay nuôi. Mẹ tôi cẩn thận gói ghém mọi thứ, nghĩ rằng đó là tấm lòng thành mà bà muốn gửi đến thông gia. Khi lên đến nơi, bố mẹ tôi bị choáng ngợp bởi sự sang trọng của căn biệt thự. Dù có phần lúng túng, nhưng bố mẹ tôi vẫn cố gắng tỏ ra thoải mái, không để lộ sự bỡ ngỡ của mình.
Bà Thảo, mẹ Quân, tiếp đón bố mẹ tôi với vẻ ngoài lịch sự nhưng có chút xa cách. Tôi nhận ra điều đó nhưng cố gắng bỏ qua, nghĩ rằng có lẽ bà chưa quen với cách ứng xử gần gũi của người miền quê. Mọi chuyện diễn ra bình thường cho đến khi bữa cơm chính thức bắt đầu.
Tôi đã hy vọng rằng mẹ Quân sẽ chuẩn bị một bữa ăn tương tự như những gì mẹ tôi đã làm ở quê – giản dị nhưng đậm chất quê nhà. Nhưng không, những món ăn được bày biện trên bàn khiến tôi và bố mẹ tôi ngỡ ngàng. Mẹ Quân đã chuẩn bị toàn bộ là các món Âu cầu kỳ, sang trọng mà tôi chưa từng thấy ở bất kỳ bữa ăn gia đình nào. Trên bàn là món steak bò, cá hồi nướng, súp măng tây, và cả những món tráng miệng xa hoa như panna cotta và mousse chanh dây. Đây có lẽ là bữa ăn thể hiện sự đẳng cấp và giàu có của gia đình Quân, nhưng nó lại hoàn toàn xa lạ với khẩu vị của bố mẹ tôi.
Bố mẹ tôi, những người nông dân chất phác, chưa từng quen với những món ăn phương Tây lạ lẫm. Tôi có thể thấy rõ sự bối rối trên khuôn mặt của họ khi ngồi vào bàn ăn. Mẹ tôi cầm dao nĩa một cách lóng ngóng, không biết phải dùng chúng như thế nào để cắt miếng thịt bò to tướng trước mặt. Bố tôi cũng vậy, ông cố gắng tỏ ra lịch sự, nhưng rõ ràng ông không thể nuốt nổi những miếng thịt bò tái đỏ mà mẹ chồng tôi đã chuẩn bị.
Càng ngồi, không khí bữa ăn càng trở nên ngột ngạt. Tôi có thể thấy mẹ tôi đang cố nén sự khó chịu khi phải ăn những món mà bà không quen. Còn bố tôi, ông hầu như chỉ gắp vài miếng rồi đặt xuống, im lặng. Tôi đã cố gắng trò chuyện để xua tan bầu không khí căng thẳng, nhưng tất cả dường như không hiệu quả. Mẹ Quân thì vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, không có ý định hỏi han hay quan tâm đến cảm xúc của bố mẹ tôi.
Mọi chuyện lên đến đỉnh điểm khi mẹ chồng tôi mang lên món ăn cuối cùng: gan ngỗng áp chảo. Đây là món ăn cao cấp, thường chỉ có trong các nhà hàng sang trọng. Khi bà đặt đĩa gan ngỗng lên bàn, mẹ tôi ngay lập tức xanh mặt. Tôi hiểu lý do vì sao, bởi mẹ tôi luôn dị ứng với gan và nội tạng của động vật. Mẹ tôi từ nhỏ đã không ăn được những thứ này, chỉ cần ngửi thấy mùi thôi cũng đã buồn nôn. Và rõ ràng, mùi gan ngỗng đặc quánh khiến bà không thể chịu nổi.
Bố tôi, người vốn luôn điềm đạm, cũng không thể giữ nổi sự bình tĩnh. Ông đứng dậy, không nói một lời, kéo ghế ra và quay sang mẹ tôi: “Thôi, mình về thôi bà.”
Tôi sửng sốt, không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến thế. “Bố, mẹ…” Tôi gọi với, nhưng bố mẹ tôi đã đứng dậy và rời khỏi bàn ăn, không để lại một lời chào. Không khí trong phòng trở nên im lặng đến đáng sợ. Tôi ngượng ngùng, không biết phải làm gì, còn mẹ chồng tôi vẫn thản nhiên ngồi đó, như thể bà không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Sau khi bố mẹ tôi bỏ về, tôi quay sang mẹ Quân, lòng đầy bức xúc nhưng cố giữ bình tĩnh. Tôi nói: “Mẹ, sao mẹ lại chuẩn bị những món ăn như vậy? Bố mẹ con không quen với những món này…”
Mẹ Quân nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên trả lời: “Đây là bữa ăn gia đình mà mẹ vẫn hay tổ chức. Nếu họ không thích thì cũng không phải lỗi của mẹ. Mẹ đã chuẩn bị mọi thứ chu đáo, nếu họ không thích hợp thì mẹ cũng không thể làm gì được.”
Tôi bàng hoàng, không ngờ rằng mẹ chồng mình lại có thể nói ra những lời vô tâm đến thế. Rõ ràng, bà không hề