1 tháng sau, người ta thấy Hương có những biểu hiện của một phụ nữ mang thai. Và rõ ràng hơn khi người ta bắt quả tang Hương đi khám thai.
Cứ nhìn thấy Hương là người ta lại chỉ chỉ, trỏ trỏ, mang cái ánh mắt nhòm ngó ra để nhìn Hương. Cũng chẳng phải vì Hương, lấy Bình đã hơn 5 năm nay rồi mà cái bụng của Hương vẫn chẳng thấy to lên gì cả. Người ta đồn đoán Hương vị vô sinh, mà Hương cũng đã thừa nhận điều ấy. Vừa thương Hương, người ta lại vừa trách Hương. Thương vì cái bản năng thiêng liêng nhất, cao cả nhất của một người phụ nữ, Hương lại không may mắn có được. Trách vì Hương biết mình đã không còn khả năng sinh nở, sao không sớm giải thoát cho Bình, mà còn đeo bám Bình, làm Bình không đi lấy vợ khác được để làm tròn nghĩa vụ với gia đình.
Nhưng chuyện này không phải mình Hương quyết. Thật ra thì Hương cũng đã đề nghị ly hôn nhưng Bình không đồng ý. Bình nói rằng Bình không thể vì lý do Hương không thể sinh con mà bỏ Hương được. Bố mẹ Bình thật ra cũng đã đốc thúc chuyện ly hôn vì Bình là con trai duy nhất của ông bà. Nhưng tình cảm sâu nặng giữa Bình và Hương là không thể chia lìa nên mọi người đành phải để cho họ tiếp tục sống với nhau, tiếp tục duyên phận vợ chồng.
Đã có đề xuất đưa ra rằng nếu Bình không đồng ý ly hôn thì phải đồng ý có con với người khác. Hoặc làm thụ tinh trong ống nghiệm rồi cho Hương mang thai. Nhưng Bình nhất quyết không đồng ý. Bình nói làm như vậy chẳng có cách nào gián tiếp phản bội Hương hết cả. Thế này không được, thế kia không xong, chuyện của Bình và Hương khiến cho tất cả mọi người phải đau đầu. Nhưng người ta cũng cảm phục tình yêu của họ lắm.
Để rồi khi quay đi lại có giọt nước mắt rơi vội lăn dài. (Ảnh minh họa)
Hương không thể sinh con cho mình nhưng Bình không hề có ý định bỏ rơi Hương mà ngược lại, Bình càng quan tâm, chăm sóc, chiều chuộng Hương nhiều hơn. Lúc nào người ta cũng thấy Bình kè kè bên cạnh Hương. Ai cũng phải thốt lên lời ghen tỵ và ngưỡng mộ Hương có được người chồng hơn cả soái ca như vậy. Hương nghe xong chỉ biết mỉm cười cảm ơn. Để rồi khi quay đi lại có giọt nước mắt rơi vội lăn dài.
Hôm đó nhân ngày Bình đi vắng, em gái Hương rủ Hương qua nhà chơi rồi gạ Hương ngủ lại một đêm để hai chị em tâm sự. Ngờ đâu, tới tối, em gái Hương lại phải tới bệnh viện vì có việc gấp. Bị bỏ lại một mình trong ngôi nhà lạ, Hương ra ngoài sân hóng gió cho bớt ngột ngạt, cô đơn. Tự nhiên nghe thấy tiếng khóc trẻ con bên nhà hàng xóm, tủi thân, Hương lại khóc. Đúng lúc ấy thì em rể Hương đi xuống, gặp cảnh ấy liền quay ra hỏi han và rồi…
Hương chỉ im lặng, nước mắt lã chã rơi. (Ảnh minh họa)
1 tháng sau, người ta thấy Hương có những biểu hiện của một phụ nữ mang thai. Và rõ ràng hơn khi người ta bắt quả tang Hương đi khám thai. Mọi chuyện bắt đầu ầm ĩ lên. Lời dị nghị khắp mọi nơi. Ai cũng thắc mắc rõ ràng Hương vô sinh, không thể có con sao giờ tự nhiên lại mang thai cho được. Nghi vấn bắt đầu đổ dồn lên đầu Bình. Ở bên ngoài đã rối ren như vậy, ở trong nhà Bình còn hơn cả thời loạn khi sự thật được phơi bày. Mọi người nhìn Hương như tội đồ, hết lời tra khỏi. Không chịu được cảnh Hương bị những lời nhiếc móc làm tổn thương, Bình đã tự thú nhận tất cả:
– Là con, con mới là người vô sinh. Hương vì bảo vệ con, giữ sĩ diện cho con, vì tình yêu với con nên mới chấp nhận, mới chịu đựng suốt 5 năm qua
Mẹ Bình nghe thế lại càng điên lên, mắng nhiếc Hương thậm tệ hơn khi Hương đã phản bội lại Bình. Và tác giả cái thai, người ta chẳng cần phải cố tra hỏi cũng biết được đó là ai. Hương chỉ im lặng, nước mắt lã chã rơi. Hương không nghĩ cuộc đời mình lại có thể bi thảm đến mức như vậy. Bi kịch khủng khiếp trong chốc lát đổ sập xuống cả hai gia đình. Từng người, từng người một đều bị cái bi kịch ấy cuốn vào và không thể tự tìm được lối ra cho mình. Nhất là Bình, Hương, em gái Hương và em rể Hương. Cái thai kia bị phá bỏ sẽ là tội nghiệp mà để lại sẽ trở thành nỗi đau ám ảnh từng người trong cuộc. Lỗi do ai trong cuộc này đây?