Tôi chết lặng, cả người toát đầy mồ hôi. Tôi chưa bao giờ có ý với gã ta, tôi cũng không muốn phản bội chồng.
Khi tôi mang thai còn 2 tuần nữa thì sinh thì chồng đi công tác bất ngờ trong 1 tháng. Có nghĩa là anh không kịp về lúc tôi sinh con đầu lòng. Tôi sinh sớm hơn dự định, chồng vừa đi công tác 5 ngày thì tôi đã nhập viện.
Dù không có chồng bên cạnh khi sinh con nhưng tôi vẫn có bố mẹ hai bên túc trực chăm sóc. Sau hơn nửa ngày đau bụng quằn quại thì con trai của tôi cũng cất tiếng khóc chào đời. Gia đình hai bên ai nấy đều hạnh phúc đón chào thành viên mới này.
Sau khi sinh được một ngày thì điện thoại của tôi bất ngờ có tin nhắn nhận tiền của ngân hàng. Ban đầu tôi cứ nghĩ là chồng tôi chuyển khoản để chúc mừng vợ vượt cạn thành công. Khi nhìn số tiền tôi càng bất ngờ hơn, 50 triệu là số tiền rất lớn, chồng tôi chưa từng đưa tôi nhiều tiền như thế.
Tôi hạnh phúc lâng lâng nhắn tin cảm ơn chồng. Chồng tôi ngơ ngác hỏi vì sao tôi lại cảm ơn. Tôi cảm thấy kì lạ, chẳng lẽ người chuyển tiền cho tôi không phải là chồng, vậy thì là ai? Khi tôi vẫn còn đag rối bời thì người đó đã gọi điện tới. Nghe giọng anh ta mà người tôi phát run:
Ảnh minh họa: Internet
“Anh cho em 50 triệu nhé, anh tin chắc đó là con trai của anh. Vài hôm nữa anh đến thăm thì mình đi xét nghiệm ADN cho chắc chắn. Vợ anh không sinh được con trai nên giờ có rồi anh mừng lắm, nếu đúng thì cảm ơn em nhé”.
Tôi chết lặng, cả người toát đầy mồ hôi. Đó là sếp của tôi. Tôi chưa bao giờ có ý với gã ta, tôi cũng không muốn phản bội chồng. Nhưng thân làm thư ký cho giám đốc, tôi không tránh khỏi những hôm tiếp khách cùng sếp. Một hôm vì bị chuốc say, tôi tỉnh lại thấy mình không mảnh vải che thân, bên cạnh là người sếp U50. Tôi lao vào nhà tắm cố gắng tẩy rửa cơ thể của mình.
Sau hôm đó tôi có uống thuốc tránh thai khẩn cấp, nhưng vừa hôm sau thì tôi có quan hệ với chồng. Cho nên khi hay tin mình mang thai, tôi thật sự không biết đứa trẻ là con của ai. Giờ tôi hoang mang lắm, nếu đây là con của sếp thì tôi phải làm sao đây, tôi không muốn ly hôn chồng…
Tôi chết lặng, mồ hôi túa ra như mưa, trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi không thể diễn tả. Mọi thứ dường như tối sầm lại, và tôi chỉ biết cầm điện thoại, run rẩy mà không thể nhấn bất kỳ nút nào. Tâm trí tôi quay cuồng, mọi chuyện vừa xảy ra như một cơn ác mộng. Sếp tôi, người mà tôi chưa từng có chút tình cảm nào, lại ngang nhiên tuyên bố rằng con trai tôi là con của ông ấy và muốn xét nghiệm ADN. Đầu óc tôi rối bời, chẳng biết làm thế nào để thoát ra khỏi tình cảnh này.
Lúc này, từng kỷ niệm trong mối quan hệ với chồng ùa về, từ những tháng ngày yêu nhau đầy hạnh phúc, đến đám cưới ấm áp, rồi đến những ngày mong chờ con đầu lòng ra đời. Tôi không thể hình dung được cảnh phải ly hôn, hay mất đi mái ấm mà mình đã vun đắp. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, lòng tôi đau đớn vì không biết liệu mình có thể giữ được gia đình này hay không.
Tôi nhớ lại đêm định mệnh ấy, hôm tôi đi tiếp khách với sếp. Trong buổi tiệc, ông ấy liên tục mời rượu, và tôi vốn không uống được nhiều nên chỉ nhận lời xã giao vài chén. Nhưng càng về sau, tôi càng cảm thấy không còn tỉnh táo. Tôi nhớ mơ hồ cảnh mình cố bước về khách sạn nhưng cuối cùng lại bị ông ta dìu vào phòng. Đến sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy người không mảnh vải che thân bên cạnh ông ta, tôi hoảng sợ đến phát run. Cảm giác kinh tởm, xấu hổ xâm chiếm, nhưng tôi không dám nói ra vì sợ gia đình biết sẽ gây tổn thương đến chồng và khiến bản thân tôi rơi vào cảnh bị người đời khinh bỉ.
Hôm đó, tôi cố gắng trấn tĩnh và tự nhủ sẽ quên đi. Tôi đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp ngay, nghĩ rằng như vậy sẽ an toàn. Nhưng sau đó tôi lại gần gũi với chồng, trong niềm hạnh phúc của hai vợ chồng mong đợi đứa con đầu lòng. Vậy mà giờ đây, khi thấy sếp khẳng định như vậy, tôi thực sự không còn biết phải tin vào điều gì nữa. Trong lòng tôi xuất hiện mối lo sợ không thể tả: nếu con trai tôi thực sự là con của ông ta, thì tôi sẽ phải đối diện với sự thật này như thế nào?
Tôi biết mình không thể giữ bí mật mãi. Sống trong nỗi ám ảnh này không chỉ làm tổn thương tôi mà còn ảnh hưởng đến con trai nhỏ và gia đình. Tôi không muốn chồng tôi phải chịu đựng sự dối trá này, nhưng nếu nói ra, liệu anh có tha thứ cho tôi không? Liệu hạnh phúc của chúng tôi có tan vỡ ngay lập tức? Hàng ngàn câu hỏi, hàng ngàn nỗi lo sợ khiến tôi như muốn ngạt thở. Đầu óc tôi rối như tơ vò, nhưng tôi hiểu rằng mình cần phải làm điều gì đó.
Sau vài ngày suy nghĩ và trằn trọc, tôi quyết định sẽ làm xét nghiệm ADN để xác nhận sự thật. Trong thâm tâm, tôi cầu nguyện rằng đứa bé là con của chồng tôi. Đêm trước ngày mang con đi xét nghiệm, tôi gần như thức trắng, chỉ biết ôm lấy con trai mà khóc thầm.
Khi kết quả xét nghiệm được gửi đến, tim tôi đập mạnh đến mức tưởng chừng như vỡ tung. Mở phong bì ra, mắt tôi dán chặt vào từng dòng chữ. Và rồi, trái tim tôi như vỡ òa trong nỗi hạnh phúc, bởi kết quả cho thấy đứa bé là con của chồng tôi. Tôi không thể tin vào mắt mình, nước mắt trào ra, lần đầu tiên trong suốt khoảng thời gian dài sống trong sợ hãi, tôi cảm nhận được sự nhẹ nhõm thật sự.
Cuối cùng, tôi hiểu rằng, dù đã phạm sai lầm trong quá khứ, nhưng tình yêu và sự chung thủy của tôi dành cho chồng chưa bao giờ thay đổi. Tôi nhận ra rằng chính sự dũng cảm đối diện với sự thật đã giúp tôi cứu vãn hạnh phúc của mình. Và từ nay, tôi tự nhủ sẽ yêu thương gia đình mình hơn, không bao giờ để bất kỳ ai hay điều gì có thể làm lung lay hạnh phúc mà tôi đã khó khăn lắm mới giữ gìn được.