Nhặt được đứa trẻ bị bỏ rơi, người đàn ông thương xót nhận làm con nuôi, nhưng không ngờ 24 năm sau lại phải nhận một kết cục đau lòng.
Nguyễn Văn Tài, sinh năm 1962, lớn lên trong một gia đình nông dân nghèo ở làng Đông Thái, huyện Quảng Trị, Việt Nam. Cha mất sớm, một mình mẹ ông phải vất vả nuôi hai anh em khôn lớn. May mắn thay, Văn Tài và anh trai đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, biết giúp đỡ mẹ để giảm bớt gánh nặng gia đình.
Đặc biệt, Văn Tài là người thông minh, hiếu thảo, luôn là niềm an ủi của mẹ. Nhưng tai nạn xảy ra vào năm Văn Tài 18 tuổi đã khiến bất hạnh lại một lần nữa ập đến với gia đình.
Sau một trận sốt cao, Văn Tài bị hôn mê. Vì gia đình quá nghèo không đủ tiền chạy chữa, mẹ ông chỉ có thể dùng thuốc dân gian để hạ sốt. Sau khi tỉnh lại, Văn Tài bị suy giảm trí tuệ, khả năng giao tiếp kém hẳn.
Mẹ của Văn Tài vô cùng đau khổ, bà bán hết những gì có thể trong nhà để đưa con đi khám, nhưng bác sĩ cho biết cậu đã bị viêm não, khó có khả năng hồi phục trí tuệ. Từ đó, Văn Tài sống trong tình trạng thiếu minh mẫn, còn mẹ ông thì ngày đêm lo lắng, chăm sóc con trai.
Khi người anh trai kết hôn, nhà chỉ còn lại hai mẹ con. Dù trí óc không minh mẫn, Văn Tài vẫn cố gắng giúp đỡ mẹ làm việc nhà. Nhưng sức khỏe của mẹ ông dần yếu đi, bà luôn lo lắng sau này mình qua đời, ai sẽ chăm sóc cho con trai.
Mùa đông năm 1993, trong lúc mọi người đang làm việc đồng áng, một cặp vợ chồng lạ mặt ôm một bé gái đến làng. Họ nói do hoàn cảnh quá khó khăn, không thể nuôi nổi nên muốn nhờ ai đó có lòng tốt nhận đứa trẻ làm con nuôi.
Người làng ai cũng quay đi vì ngại khó, nhưng Văn Tài lại nói muốn nhận nuôi đứa bé. Dù làng xóm can ngăn vì hoàn cảnh của anh khó khăn, bản thân lại bị suy giảm trí tuệ, mẹ già sức yếu, nhưng Văn Tài vẫn kiên quyết giữ lại đứa trẻ. Sau khi họ rời đi, đứa bé được anh đặt tên là Bé Lan, và từ đó Văn Tài trở thành cha nuôi của cô bé.
Năm tháng qua đi, mẹ Văn Tài qua đời, ông một mình chăm sóc Bé Lan khôn lớn. Để lo cho con gái ăn học, ông bươn chải khắp nơi kiếm sống. Trong khoảng thời gian Văn Tài đi làm, anh trai ông giúp đón đưa Bé Lan đến trường. Với ông, dù vất vả đến đâu, tình yêu thương ông dành cho con gái vẫn luôn sâu đậm.
Ông không ngại tiết lộ với Bé Lan mình chỉ là cha nuôi của cô. Nhưng khi cô bé lên 10 tuổi, cha mẹ ruột của Lan tìm đến. Họ muốn đón con gái về vì giờ đây cuộc sống đã khá giả hơn. Dù đau đớn, nhưng trước ánh mắt mong mỏi của Bé Lan, Văn Tài đành đồng ý cho con về nhà cha mẹ ruột chơi vài ngày.
Về nhà cha mẹ ruột, Lan nhìn thấy ngôi nhà rộng lớn, tiện nghi, có anh chị em vui vẻ nên nhanh chóng quên mất bố nuôi. Văn Tài phải nhờ hàng xóm tìm tới nhà cha mẹ đẻ của Lan để đưa cô bé về.
Thời gian trôi qua, ông vẫn sống vui vẻ bên con. Nhưng ông đâu ngờ rằng những ngày tháng hạnh phúc ấy lại dẫn đến kết cục đau lòng. Khi Bé Lan học trung học, cô bất ngờ nghỉ học để đi làm. Đến năm 16 tuổi, cô dẫn về một cậu bạn trai và nói đó là người muốn cưới. Điều này khiến Văn Tài rất buồn, vì quê của chàng trai xa xôi, nếu Lan đi lấy chồng thì ông sẽ cô đơn.
Nghe dân làng khuyên nhủ, Lan đồng ý đưa bố nuôi về nhà chồng sống cùng. Anh trai Văn Tài thương em, đã chuyển 30 triệu đồng cho Lan và yêu cầu cô chăm sóc bố nuôi. Khi đó, Văn Tài đã ngoài 60, ông phải cố gắng đi làm để đỡ đần cho con, nhưng gia đình bên nhà chồng của Lan không hài lòng.
Năm 2015, sau một trận cãi vã, Lan yêu cầu cha về quê Quảng Trị. Sau khi ông trở về, anh trai mới phát hiện số tiền ông dành dụm đã bị Lan và chồng lấy hết. Tết năm 2016, Lan và chồng về quê ăn cơm, nhưng lại bất ngờ thông báo sẽ kiện cha nuôi ra tòa để chấm dứt quan hệ cha con.
Tòa án nhân dân quận Đông Hà đã xét xử công khai và tuyên vô hiệu quan hệ cha con giữa Văn Tài và Bé Lan, với lý do ông không đáp ứng các yêu cầu theo Luật Nuôi con nuôi. Dù Văn Tài kháng cáo lên Tòa án nhân dân cấp cao nhưng không thành, bản án ban đầu vẫn được giữ nguyên.
Kết cục này khiến người dân vô cùng phẫn nộ. Sau đó, Bé Lan thay số điện thoại, cắt đứt liên lạc với Văn Tài.