Home Blog Page 80

Tôi cùng bồ đi vào khách sạn thì bắt gặp vợ đang vui vẻ bên mối tình đầu, 4 cặp mắt nhìn nhau rồi ngay sau đó…

0

Từ việc cảm thấy mình là người nắm quyền kiểm soát trong hôn nhân, giờ đây tôi bị đẩy vào tình thế bị động và lo lắng về việc mất đi phần lớn tài sản.

Năm nay 38 tuổi, tôi chưa bao giờ cảm thấy bối rối và hoang mang như lúc này. Sau 5 năm kết hôn, tôi từng tin rằng cuộc sống sẽ diễn ra một cách ổn định, thậm chí có phần nhàm chán. Tuy nhiên, hiện tại, tôi đang phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng nghiêm trọng, không chỉ ảnh hưởng đến tình cảm mà còn đe dọa lớn đến tài sản và cuộc sống của mình.

Tình huống tréo ngoe: Tôi cùng bồ ở khách sạn gặp vợ đang vui bên mối tình đầu - 1

Ảnh minh họa.

Năm ấy, khi mới 29 tuổi, tôi đã rất tự hào vì mình đạt được những thành tựu nhất định. Tôi có một công việc ổn định, là quản lý kinh doanh, thu nhập cao và một ngoại hình ưa nhìn. Nhiều cô gái vây quanh tôi nhưng cô ấy – vợ hiện tại của tôi – là người đã đeo bám và theo đuổi tôi quyết liệt nhất. Cô ấy mới chỉ 23 tuổi, trẻ trung, xinh đẹp, quyến rũ và có lẽ vì sự nồng nhiệt của cô ấy, tôi đã bị cuốn hút và nhanh chóng tiến tới hôn nhân.

Ban đầu, cuộc sống vợ chồng diễn ra khá êm ấm nhưng rồi sau khi cô ấy sinh con, tôi dần nhận ra sự thay đổi không mong muốn. Vợ tôi không còn xinh đẹp, quyến rũ như trước, cơ thể cô ấy biến đổi sau sinh, thú thực điều đó làm tôi chán nản. Không chỉ thế, vợ tôi bắt đầu trở nên phiền phức, hay càu nhàu, tôi dần không muốn giao tiếp với cô ấy nữa.

Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi rạn nứt đến mức tôi yêu cầu ngủ riêng, thậm chí nhiều lần đề nghị ly hôn nhưng vợ luôn từ chối, nói rằng hãy nghĩ cho con nhỏ. Lòng tôi đã nguội lạnh nên chỉ nghĩ rằng, cuộc hôn nhân này thật bế tắc, ngột ngạt.

Rồi vào một ngày, tôi gặp một người mẫu làm quảng cáo. Cô ấy xinh đẹp, trẻ trung, hoàn toàn khác biệt so với người vợ có tuổi và hay mệt mỏi của tôi. Tôi bắt đầu ngoại tình, giấu diếm vợ và tự cho rằng, mình hoàn toàn có quyền được tìm kiếm hạnh phúc khác.

Tôi nghĩ rằng nếu vợ phát hiện ra, việc ly hôn sẽ là điều hiển nhiên, tôi sẽ chẳng mất gì nhiều. Nào ngờ, cuộc đời không bao giờ dễ dàng như thế…

Mọi thứ bắt đầu đảo lộn khi vợ rủ tôi đi họp lớp cùng cô ấy. Ở buổi họp, tôi phát hiện ra vợ mình trò chuyện rất vui vẻ với mối tình đầu của cô ấy – một người đàn ông đẹp trai vẫn còn độc thân. Tôi không thích điều đó và rời buổi họp sớm để hẹn hò với nhân tình bé nhỏ.

Vào sáng hôm sau, trong thang máy của khách sạn nơi tôi đã qua đêm với nhân tình, tôi bất ngờ gặp vợ mình cùng với mối tình đầu của cô ấy. Lúc đó, tôi vẫn nghĩ mình đang kiểm soát tình hình.

Tôi cảm thấy mình bị phản bội, bị xúc phạm nặng nề. Tức giận bùng lên, tôi lập tức đánh vợ và yêu cầu ly hôn ngay tại chỗ. Nhưng điều tôi không ngờ tới là vợ không hề khách khí, cô ấy đánh lại tôi, thẳng thắn nói rằng đã nắm trong tay những bằng chứng tôi ngoại tình. Cô ấy thách thức tôi, nói rằng nếu ly hôn, người sẽ ra đi tay trắng là tôi, không phải cô ấy.

Kể từ lúc đó, một nỗi sợ hãi và hối hận dâng lên trong tôi. Tất cả những gì tôi đã làm, tất cả những năm tháng làm việc cực nhọc để tích góp tài sản có thể sẽ bị chia đôi sẻ nửa chỉ vì một cuộc hôn nhân đổ vỡ. Chẳng lẽ tôi sẽ phải rời đi mà không có bất cứ thứ gì trong tay? Vợ tôi, người từng không đồng ý ly hôn giờ lại trở mặt, đe dọa tôi bằng chính những bằng chứng cô ấy đã thu thập suốt thời gian qua.

Tôi không biết phải làm gì, mọi thứ xung quanh tôi dường như sụp đổ. Từ việc cảm thấy mình là người nắm quyền kiểm soát trong hôn nhân, giờ đây tôi bị đẩy vào tình thế bị động và lo lắng về việc mất đi phần lớn tài sản, thậm chí mất đi cả danh dự.

Tôi đã từng nghĩ mình mạnh mẽ nhưng hiện tại tôi chỉ là một người đàn ông đang loay hoay giữa những quyết định khó khăn và hậu quả có thể xảy đến với cuộc đời mình.

Liệu tôi có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này, chấp nhận sự phản bội và sống trong sự giam cầm của vợ chỉ để giữ lại những gì mình đã xây dựng? Hay tôi nên chấp nhận ly hôn và đối mặt với việc ra đi mà chẳng còn mấy tài sản?

Những câu hỏi ấy cứ lẩn quẩn trong đầu tôi, khiến tôi mất ăn mất ngủ. Tương lai thật mù mịt, tôi không biết làm sao để thoát khỏi vũng lầy này.

Vợ mất chục năm nay, tôi kết hôn lần nữa ở tuổi 65 nhưng 4 đứ/a con không ai có mặt, còn gửi cho tôi lẵng hoa màu trắng, tôi đã đưa ra một quyết định t/àn nh/ẫn

0

Hôm cưới, tôi không mời nhiều chỉ có 4 mâm cơm gồm một vài người thân thiết, nhưng 4 đứa con của tôi không ai có mặt.

Tôi năm nay 65 tuổi, là cán bộ hưu trí, vợ tôi mất cách đây 10 năm. Vợ chồng tôi có ba con trai và một con gái, hiện các cháu đều đã có gia đình riêng. Cuộc sống có thể coi là tạm ổn, lúc rảnh rỗi tôi cũng giúp các con đưa đón cháu đi học,

Sống một mình trong căn nhà to rộng, đôi lúc tôi cũng cảm thấy rất cô đơn. Các con đứa nào cũng có nhà riêng mà không chịu về ở chung. Nó bảo người già và trẻ sống với nhau dễ mâu thuẫn nên tốt hơn hết là bố con, ông cháu chạy qua chạy lại thăm nhau là vui rồi.

Sống dư dả, người đàn ông 65 tuổi vẫn 'đau đáu' 4 nỗi khổ khó nói

Tôi tham gia một câu lạc bộ sinh hoạt cộng đồng gồm những người trung niên, cao tuổi về hưu. Tại đây, tôi đã gặp người phụ nữ tên là L. Cô ấy nhỏ hơn tôi 3 tuổi và đã ly hôn nhiều năm.

Sau nhiều lần tiếp xúc chúng tôi cảm thấy rất hợp và muốn gắn bó quãng đời còn lại bên nhau. Thế là tôi quyết định tái hôn.

Trước khi cưới, tôi thông báo với toàn bộ con cái trong nhà. Cứ tưởng rằng chúng nó ủng hộ, ai ngờ đứa nào cũng phản đối. Con trai cả lên tiếng:  “Mẹ mất rồi bố lại đi lấy người phụ nữ khác như thế có xứng đáng không?”.

Con trai thứ 2 nói thêm:  “Ở độ tuổi này rồi cô ấy muốn gì ở bố nữa hay là tiền tiết kiệm, tài sản?” . Con thứ ba lên tiếng:  “Cô ấy chỉ đồng ý lấy bố vì tình cảm nhất thời thôi, sẽ không thể chân thành được”.  Rồi cô con gái út nói:  “Bố ơi, bố bao nhiêu tuổi rồi mà còn lấy vợ, chuyện lan ra ngoài không phải đùa đâu, chúng con xấu hổ lắm”.

Tôi lắng nghe những lời các nói và im lặng một lúc lâu. Tôi lắng giọng  tâm sự :  “Bây giờ các con đã có gia đình hết rồi, bố chỉ có một mình nên cũng muốn một người phụ nữ đồng hành những lúc ốm lúc đau. Mong các con hiểu cho bố, đây là quyết định cuối cùng”.

Vợ mất nhiều năm, tôi kết hôn lần nữa ở tuổi 65 nhưng con cái không có mặt, tôi đã đưa ra một quyết định tàn nhẫn-1

Mặc cho các con không ủng hộ, tôi vẫn quyết lấy người mình đã chọn. Hôm cưới, tôi không mời nhiều chỉ có 4 mâm cơm gồm một vài người thân thiết, nhưng 4 đứa con của tôi không ai có mặt. Điều đáng nói, chúng nó gửi cho tôi một lẵng hoa hồng màu trắng. Nhìn thấy lẵng hoa, tôi cảm thấy trong lòng vô cùng lạnh lẽo. Đêm hôm đó, tôi quyết định không để lại tài sản và tiền tiết kiệm cho mấy đứa con nữa.

Kể từ sau khi tôi cưới, các con tôi ít rất khi gọi điện hay đến nhà tôi chơi. Tôi cảm thấy chúng nó xem như không có người bố này.

Nhiều đêm tôi nằm nghĩ, khi còn trẻ tôi dành hết tình cảm tuổi thanh xuân đi làm kiếm tiền nuôi con. Giờ chúng nó trưởng thành “có lông có cánh” rồi thì lại xem thường tôi, không quan tâm đến cảm giác của tôi lúc tuổi già. Bây giờ tôi đã 65 tuổi rồi, không biết tương lai còn được bao lâu nữa, tôi chỉ muốn kiếm một người vợ để cùng mình vun vén nương tựa lẫn nhau, điều này có sai không? Điều này có quá đáng không? Tại sao bọn trẻ không thể hiểu được tôi?

Nói d/ối con gái 12 thành 20 tuổ.i để đưa vào khoa s/ả/n khám. Vị bác sĩ già lắc đầu rồi dắt tay con gái chị vào trong, đến lúc cầm phiếu kết quả thì..

0

Bước được chân vào nhà cũng hơn 12 giờ đêm rồi, chị quăng mình xuống giường, đầy mệt nhọc. Công việc của chị, từ ngày chị tranh được cái chức vụ mới, dường như nuốt chửng hết thời gian của chị rồi. Thật ra công việc cũ, vẫn đủ kinh tế để chị sống dư giả nhưng cái mong ước bay cao bay xa, được đứng trên nhiều người của chị khiến chị không dừng được.

Nói dối con gái 12 thành 20 tuổ.i để đưa vào khoa sản khám, đến lúc cầm phiếu kết quả thì.. - Hình 1

ảnh minh họa

Thôi thì đã đâ.m lao thì đành phải theo lao vậy.

Chị muốn nhắm mắt ngủ luôn một giấc nhưng sực nhớ ra điều gì, chị vội bật dậy, đi ra ngoài. Cửa phòng vẫn mở hé, chị ngó vào, con chị đã say giấc rồi. Con gái của chị, con bé mới 12 tuổ.i nhưng nhìn đã ra dáng thiếu nữ lắm rồi. Nó giống chị ngày xưa, dậy thì sớm nhưng vì chị bận rộn quá nên mọi thứ đều do nó tự làm, tự tìm hiểu hết. Nhiều lúc, chị cũng biết con bé thiệt thòi nhưng chị biết làm thế nào được, công việc của chị nó như thế.

Mà có phải chị bỏ bê con gái đâu, chị đã thuê riêng cho con bé một cô giáo dạy kèm nó học, đồng thời cũng dạy nó luôn mấy vấn đề trong cuộc sống. Chị nghĩ, có khi cô giáo dạy con, còn tốt hơn là chị dạy con. Vì thực sự chị chỉ giỏi làm kinh tế thôi chứ còn nói để làm thế nào cho con hiểu thì chắc chị chẳng làm được đâu. Bởi thế, chị tin rằng, cứ bỏ tiề.n ra thuê một cô giáo tốt cho con thì mọi chuyện của con sẽ ổn cả thôi. Mà bằng chứng là con chị vẫn đi học bình thường, vẫn sinh hoạt ổn định đấy thôi. Chỉ là nó ít được gặp chị hơn mà thôi.

Mọi người nói chị nên dành nhiều thời gian cho con gái hơn vì con chị đang trong giai đoạn mới lớn, sẽ có rất nhiều vấn đề về tâm s.i.n.h l.ý mà nói với người ngoài không tiện, chỉ có thể nhờ hỏi chị. Chị nghe xong chỉ cười, chị nói rằng con chị thông minh, khỏe mạnh như thế, lại còn có cô giáo hướng dẫn nó bên cạnh, chắc chắn nó sẽ làm được mọi chuyện tốt mà thôi. Chị đâu ngờ, sự vô tâm, phó mặc ấy của chị lại đẩy con gái chị đi đến bước đường nguy hiểm ấy…

Bình thường chị có nghe cô giáo riêng của con bé nói đến th.á.n.g nó thường đau bụng nên hôm cô giáo có việc bận về quê đã dặn chị nhớ để ý đến nó. Ấy thế mà chị lại quên béng đi, phải đợi cô gọi điện nhắc mới nhớ. Hình như th.á.n.g trước cô ấy cũng gọi cho chị nhưng vì nhiều việc quá nên chị chẳng có thời gian mà nhớ. Hôm nay chị cũng ít việc, chị quyết định về sớm để về nhà với con. Cũng lâu lắm rồi mẹ con chị không nói chuyện. Nhưng chẳng như cô ấy nói gì cả, con gái chị đang ngồi trên giường, nghịch điện thoại, cười hỉ hả.

– Mẹ tưởng con đến th.á.n.g cơ mà. Con có thấy đau bụng không?

– Con… Con chưa đến ngày mẹ ạ!

– Tại sao vậy?

– Con… Con không biết. Con đã không có 2 th.á.n.g nay rồi!

Chị giật mình, con gái chị tắc kinh đã 2 th.á.n.g nay rồi ư? Tại sao chị không hề hay biết gì chứ. Mà cũng đúng thôi, thường thì chuyện này toàn cô giáo con chị để ý.

– Con… Con chắc chứ?

– Vâng mẹ ạ!

– Thế con đã làm những gì rồi. Có làm gì với bạn trai khác giới không? – Chị hét lên

– Con… Con…

Trong đầu chị hiện lên suy nghĩ sợ hãi đó. Con gái chị, ôi con gái chị, có lẽ nào con gái chị đã…

Không đợi con gái thanh minh hay nói gì nhiều hơn, chị lôi tuột con gái chị đến khoa sản khám.

Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của chị, vị bác sĩ già cau mày:

– Con chị tắc kinh 2 th.á.n.g rồi ư? Nó bao nhiêu tuổ.i?

Chị thấy cứng họng trước câu hỏi. Con chị mới 12, chuyện nếu đúng như chị đang nghĩ thì sẽ xấu hổ vô cùng. Bất giác, chị trả lời:

– 20 ạ!

Vị bác sĩ già lắc đầu rồi dắt tay con gái chị vào trong. Bên ngoài, chị hồi hộp trong sợ hãi.

– Bác sĩ ơi, con gái tôi có phải nó đã… – Chị lo sợ câu trả lời khi bác sĩ bước ra khỏi phòng khám

– Con chị bị u, đó chính là nguyên nhân khiến nó bị tắc kinh. Hơn nữa, nó mới 12 tuổ.i, sao chị lại nói dối nó 20 tuổ.i. Chị không để ý gì đến con chị ư?

Chị chế.t lặng, bác sĩ đang nói gì vậy chứ. Hóa ra con gái chị, không phải như chị nghĩ, mang thai với người khác mà nó u ư? Trời ơi, chị đã làm gì vậy. Chị chỉ mải mê kiế.m tiề.n mà không quan tâm gì đến con chị. Chị lao vào, ôm chặt lấy con bé, nức nở. Chị sai rồi, chị sẽ giảm công việc để chăm sóc con, vì chị sợ, sợ mất con lắm. Thế mới biết sinh con ra, nuôi con chưa đủ, còn phải biết dạy con nữa.

B;ão Trà Mi ngày càng mạnh, dự sẽ có sức c;ông p;há không kém gì Yagi

0

Theo bản tin mới nhất từ Trung tâm khí tượng thuỷ văn Quốc gia, vào 7h sáng 23/10, cơn bão TRAMI (tiếng việt là Trà Mi), nằm trên vùng biển phía Đông đảo Lu Dông (Philippin). Sức gió mạnh nhất vùng gần tâm bão mạnh cấp 9 (75-88km/h), giật cấp 11. Di chuyển theo hướng Tây Bắc, tốc độ khoảng 20km/h.

Từ 72 đến 120 giờ tiếp theo, bão di chuyển chủ yếu theo hướng Tây, mỗi giờ đi được khoảng 15km, sau có khả năng đổi hướng Tây Nam và di chuyển chậm lại.Tin mới nhất về cơn bão Trà Mi đang hướng thẳng vào nước ta, gây mưa rất to - Ảnh 1.

Dự báo hướng đi của bão Trà Mi (Ảnh: NCHMF).

Ông Vũ Anh Tuấn, Phó trưởng phòng Dự báo thời tiết (Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia) cho biết, ngày 24/10, bão Trà Mi sẽ đi vào Biển Đông và trở thành cơn bão số 6. Sau khi vào Biển Đông, bão di chuyển theo hướng Tây và cường độ có khả năng mạnh thêm.

Do ảnh hưởng của bão, khoảng từ ngày 26 đến 28/10, khả năng các tỉnh Trung Bộ sẽ có đợt mưa lớn diện rộng.

Ông Tuấn cảnh báo đây là cơn bão cuối mùa, thường sẽ rất thất thường, phức tạp và dễ thay đổi, vì vậy, người dân cần theo dõi liên tục những bản tin của Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia.

Đài khí tượng Nhật Bản nhận định cũng bão sẽ vào Biển Đông trong ngày mai 24/10, đạt sức gió cao nhất 108 km/h ở khu vực giữa Biển Đông. Đài Hong Kong cho rằng sau khi vào Biển Đông bão sẽ tiếp tục mạnh lên 130 km/h rồi giảm dần khi hướng vào miền Trung.

Trước diễn biến của bão, hôm qua (22/10), Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn đã ban hành công điện yêu cầu các tỉnh ven biển từ Quảng Ninh đến Bình Định theo dõi chặt chẽ diễn của bão Trà Mi, chủ động ứng phó với mưa lớn; triển khai lực lượng rà soát các điểm có nguy cơ cao xảy ra sạt lở đất, lũ quét.

Bão có khả năng hoạt động dồn dập từ nay đến cuối năm 2024

Nhận định về các hình thái thời tiết thời gian tới, Trưởng phòng Dự báo thời tiết, Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia Nguyễn Văn Hưởng cho biết hiện tượng ENSO (ENSO chỉ cả 2 hai hiện tượng El Nino và La Nina và có liên quan với dao động của khí áp giữa 2 bờ phía Đông Thái Bình Dương với phía Tây Thái Bình Dương-Đông Ấn Độ Dương) đang trong trạng thái trung tính.

Dự báo, từ tháng 10 -12/2024, ENSO có khả năng chuyển sang trạng thái La Nina với xác suất 60-70%. Vì vậy, bão, áp thấp nhiệt đới trên khu vực Biển Đông có khả năng xuất hiện ở mức xấp xỉ đến cao hơn trung bình nhiều năm (trung bình nhiều năm 4,5 cơn); trong đó, số cơn đổ bộ vào đất liền có thể cao hơn so với trung bình nhiều năm (trung bình nhiều năm 1,9 cơn) và tập trung nhiều ở khu vực Trung bộ và các tỉnh, thành phố phía Nam.“Bão có khả năng hoạt động dồn dập từ nay đến cuối năm, tập trung tại khu vực Trung bộ. Mùa mưa có khả năng kết thúc muộn tại các khu vực Trung Bộ, Tây Nguyên và Nam Bộ. Lượng mưa có xu hướng cao hơn trung bình nhiều năm ở khu vực miền Trung và các tỉnh, thành phố phía Nam. Các đợt mưa lớn sẽ tập trung từ nay đến tháng 11 và nửa đầu tháng 12/2024 ở khu vực Trung Bộ.

Từ ngày chồng mất, tôi ở nhà một mình, căn nhà hưu quạnh chỉ mùi nhang khói. Lúc đầu, tôi thấy không quá cô đơn, nhưng thời gian trôi qua, nỗi cô đơn đã đeo đẳng tôi. Giờ thì ổn hơn rồi, ngôi nhà cũ đã bị phá bỏ giải toả cho tôi động lực dọn đi. Tôi thu dọn đồ đạc, cầm hơn 3 tỷ đồng vừa nhận được và tới nhà con trai…Nhưng biến cố cũng đến từ đây

0

Từ ngày chồng mất, tôi ở nhà một mình, căn nhà hưu quạnh chỉ mùi nhang khói. Lúc đầu, tôi thấy không quá cô đơn, nhưng thời gian trôi qua, nỗi cô đơn đã đeo đẳng tôi. Giờ thì ổn hơn rồi, ngôi nhà cũ đã bị phá bỏ giải toả cho tôi động lực dọn đi. Tôi thu dọn đồ đạc, cầm hơn 3 tỷ đồng vừa nhận được và tới nhà con trai.

Thực ra, tôi còn có một cô con gái. Vợ chồng con đã nhiều lần rủ mẹ về ở cùng nhưng tôi không nỡ chia tay ngôi nhà cũ, cũng ngại ông bà thông gia nên không đến. Nhà con gái tôi là do ông bà thông gia mua gần nhà ông bà.

Sau khi đến nhà con trai, con trai và con dâu hơi ngạc nhiên vì tôi không mời mà đến. Nhưng sau khi nghe tin ngôi nhà cũ của tôi đã bị phá bỏ, chúng cũng không hỏi thăm gì thêm. Bà thông gia cũng ở đây, nghe chuyện liền dọn cho tôi một căn phòng trống.

Chỉ là nhà con trai có 3 phòng ngủ, hai vợ chồng con 1 phòng, cháu trai 5 tuổi ở 1 phòng, bà thông gia ở 1 phòng. Giờ tôi đến ở cùng có vẻ hơi chật chội, cháu trai đành về ngủ chung phòng với bố mẹ.

Rồi hôm đó, tôi vô tình nghe được cuộc cãi vã giữa con trai và con dâu. Con dâu mong có thể thuê cho tôi một căn nhà nhỏ gần đó để sống, như vậy hai vợ chồng nó có thể chạy qua chạy lại. Còn bà thông gia còn trẻ, khoẻ mạnh sẽ tiếp tục ở lại phụ giúp hai vợ chồng chăm sóc nhà cửa, con cái.

Con trai tôi không đồng ý, nói rằng làm như thế sẽ khiến tôi buồn lòng. Không ai chịu nhường ai, cuộc cãi vã của các con ngày càng trở nên gay gắt.

Nghĩ tới 3 tỷ đồng tiền đền bù, tôi quyết định thử con dâu, xem nó nghĩ thế nào về khoản tiền này rồi sau đó quyết định mình sẽ sống ở đâu trong phần đời còn lại.

Trong bữa ăn, tôi cố tình tiết lộ rằng gần đây con gái và con rể sắp đổi nhà cho gần trường học và chỗ làm việc. Trong tay có một khoản tiền lớn nên tôi định đưa cho con gái 2 tỷ đồng. Tôi tưởng con dâu sẽ nhảy dựng lên nếu tôi nói ra điều này. Suy cho cùng, trong lòng nhiều người con dâu, họ sẽ không vui khi bố mẹ chồng chia phần lớn tài sản cho chị em chồng.

Tuy nhiên, con dâu lại nói thẳng:

“- Mẹ ơi, mẹ muốn đưa 2 tỷ đồng cho em gái, con không phản đối. Nhưng con cũng có một yêu cầu, mẹ con đã giúp chúng con chăm sóc cháu mấy năm rồi, sắp tới con sẽ sinh thêm nên cần mẹ con. Nhà thì chật, không còn phòng, con không thể đuổi mẹ con đi vì mẹ đến ở cùng được.

Khoản tiền đền bù nhà đó, chúng con một đồng cũng không lấy. Nếu mẹ đưa 2 tỷ cho vợ chồng em mua nhà to hơn, thì mẹ hãy giữ lại 1 tỷ cho mình, sau này ốm đau cũng có cái nhìn vào hoặc gọi cho vợ chồng con hoặc em. Chúng con điều kiện có hạn, lại chăm sóc cho mẹ con nên khó lòng lo cho mẹ đủ đầy như em gái được, nếu không mẹ mua căn nhà nhỏ trong hẻm kề nhà con, không giấy tờ nên rẻ mà tiện lợi, chúng con sẽ năng qua lại với mẹ. …”

Không ngờ con dâu lại thành thật đến thế, khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Bà thông gia thực sự đã rất vất vả khi con dâu mang thai và sinh nở, nhưng đó cũng là vì sức khỏe tôi không tốt, còn ông ốm đau miết tôi không thể chăm sóc cho con cháu được.

Nếu cái giá để tôi ở lại, được vợ chồng con trai phụng dưỡng những năm cuối đời là đuổi bà thông gia đi thì tôi cũng không làm được, bà chỉ có một mình con dâu tôi. Nhưng nếu để tôi đến sống cùng vợ chồng con gái cũng ổn, dù con rể không phản đối nhưng chắc chắn bố mẹ của con rể cũng không vui.

Sau nhiều cân nhắc, tôi cảm thấy việc sống ở nhà con trai là không phù hợp, đến nhà con gái lại càng không ổn. Tôi không muốn mối quan hệ của hai đứa con và gia đình bị xáo trộn vì tôi.

Ngẫm lại những lời con dâu nói, mặc dù rất thực tế nhưng khi mới nghe, tôi hơi ớn lạnh và cảm thấy con dâu đang quay lưng lại với tôi. Tôi và chồng đã giúp các con mua nhà một phần, có phần của bà thông gia bán nhà phụ thêm, vậy con có quyền gì mà không cho tôi ở đây khi nghỉ hưu?

Nhưng những lời nói chân thành của con vẫn khiến tôi cảm động sâu sắc. Nhìn vấn đề ở một góc độ khác, nếu tôi đến nhà con gái chăm con trong thời gian ở cữ, nhưng cuối cùng lại bị bà thông gia đuổi đi thì tôi cũng sẽ rất đau lòng, tức giận.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi quyết định chia số tiền đền bù cho hai con mỗi đứa 700 triệu, và tôi sẽ dùng số tiền còn lại để mua một căn nhà nhỏ cách khu nhà của con trai tôi không xa.

Ngôi nhà đó chỉ đứng tên tôi. Còn ai sau này chu cấp cho tôi thì ngôi nhà này sẽ để lại cho đứa ấy. Khi đã quyết định xong, tôi gọi các con tới nói ra kế hoạch của mình. Nhưng con gái liên tục xua tay nói:

– Mẹ không cần mua nhà đâu, cứ qua nhà con ở, vợ chồng con sẽ lo cho mẹ.

– Con có thể hiểu được những khó khăn mà anh trai và chị dâu gặp phải. Mẹ cứ qua nhà con ở đi.

Con rể cũng lên tiếng, cũng mong tôi về ở, tuy bố mẹ con rể ở riêng nhưng cách nhà con trai mấy căn thôi.

Tuy nhiên, nghĩ đến hàng loạt vấn đề có thể xảy ra sau đó, tôi vẫn quyết định làm theo kế hoạch của con dâu bày ra, sẽ không đến nhà đứa con nào mà tự mình mua một căn nhà nhỏ để yên tâm về già, cách nhà con trai vài căn trong hẻm nhỏ. Vợ chồng con trai tôi không nhận tiền tôi cho, chúng nói tôi gửi tiếp kiệm lấy lãi mua đồ ăn thêm.

Rất gần trong hẻm đi ra thôi. Vì gần nhà nên hai đứa chạy qua chạy lại, mua thức ăn, hay bế con sang chơi với tôi và sẽ nói cu lớn đi học sẽ đưa sang cho tôi ngó vì trường cháu học cách nhà 200m lại thuận vỉa hè, đón về ăn cùng bà nội có gì ới là các con chạy sang ngay. Mà cũng khuyên tôi đi lại tập thể dục cùng với mấy người lớn tuổi trong xóm.

Tôi bằng lòng cuộc sống của tôi. Đúng ra tiền đền bù phải có phần của các con tôi, nhưng các con để tôi quyết định.

Vậy tôi sẽ làm di chúc phần còn lại ..TL

Vợ m::ất trên bàn si::nh do b::ăng hu::yết, 3 năm nh:;ang khói cho vợ tôi quyết tâm không đi bước nữa ở nhà chăm sóc con cho tốt. Đê::m ấy con gái bất ngờ gọi “mẹ ơi”, tôi điếng tim khi thấy bóng người sau bàn thờ… Vợ tôi…

0

Tôi giật mình, vì đã lâu rồi con bé không nhắc đến mẹ. Tim tôi đập thình thịch, cảm giác hoang mang lấn át.

Đêm nay, tôi lại nằm thao thức, cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ dài đầy đau đớn. Đã 3 năm kể từ ngày vợ tôi ra đi. Cô ấy mất trên bàn sinh do băng huyết, chỉ kịp để lại cho tôi 1 cô con gái. Từ giây phút đó, tôi sống trong sự dằn vặt, vừa thương con, vừa ám ảnh bởi cảm giác tội lỗi vì không thể giữ được mẹ cho con. Tôi tự nhủ sẽ ở vậy, làm “gà trống nuôi con”, không muốn thêm ai vào cuộc đời mình nữa.

Mỗi lần nhìn thấy con gái, lòng tôi lại nhói đau. Con bé giống vợ tôi đến từng nét, từ đôi mắt to tròn đến nụ cười hồn nhiên. Chính vì thế, tôi càng thêm quyết tâm không đi bước nữa, dù bố mẹ nhiều lần khuyên tôi nên tìm người san sẻ. Họ bảo, “Chăn đơn gối chiếc mãi thế này không tốt, con cũng cần một người phụ nữ để chăm lo”. Nhưng tôi vẫn kiên định với suy nghĩ của mình: Chỉ cần con gái khỏe mạnh và hạnh phúc, thế là đủ.

Dạo này, công việc nhiều hơn, tôi phải thường xuyên về muộn. Nhờ em gái giới thiệu, tôi tìm được 1 cô bảo mẫu. Cô ấy khoảng 30 tuổi, có nhiều kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ nên tôi rất yên tâm. Mỗi ngày, cô đến đón con gái tôi từ trường, chăm sóc cho đến khi tôi về. Cô ấy làm việc rất chu đáo, không chỉ chăm con mà còn nấu nướng, ủi quần áo cho tôi dù tôi nhiều lần nói chỉ cần chăm con bé là đủ. Lần nào về đến nhà, mọi việc cũng đều gọn gàng, tươm tất.

3 năm nhang khói cho vợ, nửa đêm con gái gọi “mẹ ơi”, tôi điếng tim khi thấy người này xuất hiện - 1

Vợ tôi mất trên bàn sinh do băng huyết, chỉ kịp để lại cho tôi 1 cô con gái. (Ảnh minh họa)

 

Điều khiến tôi bất ngờ hơn cả là con gái tôi rất quấn cô ấy. Trước đây, mỗi đêm con bé chỉ chịu ngủ khi có tôi bên cạnh, nhưng giờ đây chỉ cần có cô bảo mẫu là con bé đã ngủ ngon lành. Có lẽ sự chăm sóc dịu dàng và sự hiện diện của cô ấy đã giúp con tôi vơi bớt nỗi nhớ mẹ, nhưng điều đó cũng khiến tôi chạnh lòng.

Một đêm nọ, tôi về trễ hơn thường lệ. Trước đó, tôi đã dặn cô bảo mẫu cứ khóa cửa và về trước nếu muộn quá, vì phòng trọ của cô ấy chỉ mở cửa đến 9 giờ tối. Khi về đến nhà, tôi tắm rửa rồi vào phòng ôm con ngủ. Đang nửa đêm, bỗng nhiên con gái tôi thức giấc, đôi mắt lờ đờ nhìn quanh và gọi nhỏ: “Mẹ ơi…”.

Tôi giật mình, vì đã lâu rồi con bé không nhắc đến mẹ. Tim tôi đập thình thịch, cảm giác hoang mang lấn át. Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở, cô bảo mẫu từ phòng kế bên chạy vào, ôm lấy con gái tôi. Cô ấy giải thích: “Tôi sợ anh về muộn, con bé sẽ khóc, nên tôi trốn ở phòng bên chờ. Thấy nó gọi mẹ, tôi không nỡ để nó một mình”.

Nhìn cảnh tượng con gái tôi khóc nức nở trong vòng tay cô bảo mẫu và gọi “mẹ”, lòng tôi chùng xuống, cảm thấy như có hàng trăm ngàn mũi kim đâm vào trái tim. Cảnh tượng này khiến tôi không thể kìm nén cảm xúc. Đêm ấy, tôi không tài nào ngủ được. Tôi lặng lẽ ngồi dậy, ra phòng khách và mời cô bảo mẫu cùng uống bia.

Chúng tôi ngồi bên nhau, không khí lặng lẽ và u ám. Sau một hồi im lặng, cô ấy bỗng hỏi: “Tại sao vợ anh lại mất?”. Đôi mắt cô ánh lên sự lo lắng và cảm thông. Tôi nhìn vào ly bia, lòng trĩu nặng, rồi bắt đầu kể về ngày định mệnh đó. Vợ tôi đã băng huyết ngay trên bàn sinh. Các bác sĩ đã cố gắng hết sức nhưng chỉ cứu được con gái tôi. Kể đến đây, tôi nghẹn ngào, không thể tiếp tục nói.

Cô bảo mẫu nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, ánh mắt đầy kiên định: “Anh đã hy sinh rất nhiều cho con. Tôi muốn có cơ hội chăm sóc 2 bố con, cùng anh xây dựng một gia đình”. Tôi sững người, không biết phải trả lời thế nào. Thật ra, đã nhiều lần tôi nghĩ đến việc này, nhưng tôi không dám nói ra. Phần vì tôi vẫn chưa quên được vợ, phần vì nỗi sợ hãi 1 lần nữa phải đối mặt với việc mất người thân yêu trong phòng sinh.

Như hiểu được suy nghĩ của tôi, cô ấy nói: “Nếu tôi và anh có con, tôi sẽ đi khám thai định kỳ, kiểm tra thường xuyên. Chúng ta sẽ chuẩn bị mọi thứ cẩn thận”. Lời nói của cô làm tôi tĩnh tâm lại. Cô ấy đã suy nghĩ rất kỹ, sẵn sàng đối mặt với nỗi sợ của tôi.

Đêm đó, tôi trở về phòng, nằm cạnh con gái, lòng nhẹ nhõm hơn đôi chút. Liệu tôi có đủ dũng cảm để mở lòng một lần nữa, để tìm lại hạnh phúc cho mình và con? Câu trả lời có lẽ sẽ đến dần theo thời gian, khi những vết thương trong lòng tôi thật sự được chữa lành.

Ông bà ngoại mừng đầy tháng cháu phong bì 30 triệu, tối tôi hí hửng lấy ra đếm lại thì tôi quyết định ly hôn luôn, không chấp nhận được kiểu bố mẹ vợ như thế

0

Tôi lấy phong bì đỏ của con trai mở ra xem thì chỉ thấy có 10 tr.iệu đồng nhưng rõ ràng mẹ đ.ẻ đã nói nhỏ với tôi trước khi về s.ố t.iền đó là 30 tr.iệu.

Tôi lớn lên trong một gia đình khá g.iả, nhà có ba anh chị em. Bố mẹ tôi luôn yêu thương và đối xử công bằng với chúng tôi. Bản thân chúng tôi cũng là những đứa con ngoan ngoãn, hiếu thảo với bố mẹ.

Khi đến tuổi lấy chồng, tôi chọn kết h.ôn với một chàng trai nghèo, là chồng của tôi hiện tại. Ban đầu bố mẹ tôi p.hản đối vì họ muốn tôi lấy một người đàn ông giàu có để sau này có cuộc s.ống sung túc, kh.ông phải lo lắng về t.iền bạc. Nhưng tôi nghĩ t.iền bạc kh.ông quan trọng bằng t.ình yêu chân thành và sự thấu hiểu nhau, tôi trước sau quyết tâm chỉ lấy người mình yêu và cuối cùng bố mẹ tôi cũng đành miễn cưỡng đồng ý, chiều theo ý tôi.

Trước đ.ám c.ưới, bố mẹ chuẩn bị cho tôi rất nhiều thứ để tôi có một cuộc s.ống thoải mái nhất có thể. Bố mẹ có vài căn nhà đủ cho mỗi đứa con một căn nên khi cưới, tôi cũng có phần. Kh.ông những thế, sau khi kết h.ôn, mẹ tôi còn thường xuyên đến thăm và cho tôi t.iền. Tôi rất cảm động trước sự quan tâm của bố mẹ và tôi hiểu rằng trên thế gian này người t.ốt nhất vẫn luôn là bố mẹ.

Thế nhưng, khác hẳn với bố mẹ đ.ẻ, mẹ chồng lại đối xử với tôi rất tệ bạc, vì kh.ông thích tôi nên bà hay tìm cách gây sự, nói xấu hoặc soi mói tôi từ những điều vụn vặt nhất, sẵn sàng l.àm tôi bẽ m.ặt trước người khác. Tôi cũng kh.ông ưa mẹ chồng, nhưng bà đã dọn đến ở với chúng tôi nên tôi đành phải chịu đựng.

Sau này, khi tôi mang b.ầu, mẹ chồng kh.ông hề có chút quan tâm đến tôi chứ đừng nói đến đỡ đần việc nhà. Kể cả khi b.ầu to mệt mỏi, tôi vẫn phải cáng đáng rất nhiều việc mỗi ngày vì mẹ chồng cho rằng phải vận động thì mới dễ đ.ẻ. Thậm chí bà còn nghĩ ra đủ cách để khiến tôi bận rộn hơn trong khi bà chỉ nằm dài xem điện thoại cả ngày.

Tôi có cảm giác như bà sẽ kh.ông chịu được nếu thấy tôi nhàn rỗi hay có thời gian thư giãn, vậy nên bà cứ liên tục hành con dâu. Vì sự hòa thuận của gia đình, tôi vẫn luôn nín nhịn mà nghe lời bà chứ kh.ông bao giờ dám bắt bẻ hay tâm sự, than thở với chồng. Dù vậy, sâu trong thâm tâm tôi cũng rất bất bình và b.ức x.úc với mẹ chồng quá đáng.

Một lần khi tôi sắp đến ngày dự s.inh thì có anh chị bên nhà chồng sang chơi và ở lại ăn t.ối, mẹ chồng vẫn bắt tôi đi chợ, nấu nướng. Tôi nói với mẹ chồng rằng tôi mệt, còn sắp s.inh nên kh.ông muốn đi lại nhiều vì có thể chuyển dạ bất cứ l.úc nào. Kết quả là tôi bị mẹ chồng mắng, bà còn nói rằng tôi keo kiệt kh.ông muốn bỏ t.iền ra chiêu đãi gia đình bên chồng. Bất lực, tôi đành cắn răng chịu đựng và đi mua đồ ăn, nấu nướng. Khi đang nấu được nửa chừng, tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu, liền gọi mẹ chồng cầu giúp đỡ nhưng bà lờ đi như kh.ông nghe thấy.

Một l.úc sau thì tôi bất ngờ vỡ ối, lại đau bụng nên sợ hãi ngồi bệt xuống đất và la hét. Mẹ chồng nghe thấy vẫn kh.ông vào vì bà nghĩ tôi g.iả vờ, mãi sau chị chồng vào kiểm tra, thấy t.ình trạng tôi như thế m.ặt chị t.ái mét, hốt hoảng gọi xe cấp cứu đưa tôi vào viện. May mắn mọi chuyện vẫn chưa quá muộn và tôi đã vượt cạn an toàn. Sau khi s.inh con, tôi rất bất bình với mẹ chồng và thề rằng từ giờ cũng sẽ kh.ông quan tâm đến bà, cũng kh.ông nghe lời bà vô điều kiện nữa vì tôi thấy mình càng nhún nhường thì bà càng kh.ông coi trọng mình.

Sau ba ngày trong bệnh viện, tôi về nhà ở cữ nhưng mẹ chồng vẫn kh.ông muốn vướng bận, bà tỏ ra kh.ông có trách nhiệm và nghĩa vụ gì với con dâu và cháu nội mà còn kiếm cớ đi du lịch, đi chơi. Thời gian đó tôi đã rất tức giận và phải thuê người chăm sóc. Điều tôi buồn nhất là chồng tôi biết rõ mẹ cố t.ình nhưng anh vẫn kh.ông nói gì, cũng kh.ông trách móc bà nửa câu.

Bố mẹ tôi cũng rất buồn khi thấy tôi than thở và thường đến an ủi tôi hơn. Khi con tôi đầy tháng, chúng tôi l.àm cơm cúng, cha mẹ tôi cũng đến dự và ăn t.ối. Khi đó, bố mẹ tôi cho con trai tôi một phong bao 30 tr.iệu với mong muốn cả tôi và con đều khỏe mạnh.
L.úc đó, chiếc phong bì đỏ được để trong chăn bông của con trai tôi. Mẹ chồng tôi thấy ông bà n.goại cho cháu phong bao thì vội ô.m cháu rồi bế thẳng vào phòng. Vào thời điểm đó, tôi kh.ông để ý nhiều về chiếc phong bì, tưởng bà có việc gì nên bế cháu theo thôi. Một l.úc sau bà bế con trai tôi ra, tr.ao lại cho tôi l.àm tôi bối rối, kh.ông biết mẹ chồng có ý gì nhưng tôi chỉ im lặng

Đêm hô.m đó, tôi lấy phong bì đỏ của con trai mở ra xem thì chỉ thấy có 10 tr.iệu đồng nhưng rõ ràng mẹ đ.ẻ đã nói nhỏ với tôi trước khi về s.ố t.iền đó là 30 tr.iệu. L.úc bấy giờ tôi mới nhớ lại hành động của mẹ chồng l.úc trước, tôi đoán chắc s.ố t.iền đó đã bị mẹ chồng lấy m.ất nên đã tìm bà để chất vấn. Trước áp lực của tôi, cuối cùng bà cũng phải thừa nhận nhưng vẫn bao biện: “Đó là cháu tôi, tôi có quyền lấy s.ố t.iền đó để góp cho con trai út l.àm ăn, vì nó đang rất cần, tôi phải giúp nó”.

Câu nói của mẹ chồng khiến tôi rất tức giận nên đã xảy ra tranh cãi với bà. Tôi cũng đã nói với chồng về chuyện đó nhưng anh bỏ ngoài tai, vẫn lờ đi như bao lần khác. Tôi kh.ông còn muốn nhún nhường nữa nên đã cảnh b.áo rằng tôi sẽ đệ đơn ly h.ôn và đuổi mẹ con họ ra ngoài, vì nhà là của tôi. Tôi cảm thấy khinh thường và rất ác cảm với họ nên chẳng thiết tha gì nữa, nếu họ tiếp tục quá đáng thì tôi chắc chắn sẽ kh.ông chịu đựng nữa.

Bố v::ét hết tiền tiết kiệm dưỡng già để cứu chị dâu vỡ nợ, đến ngày ông nằm viện tưởng rằng chị sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc ai ngờ chị đến cạnh thản nhiên tuyên bố “tiền con tiêu hết rồi”, mẹ chồng tôi nghe xong suýt ng:;ất, bố chồng không nói gì tay chỉ vào góc cửa sổ, vừa nhìn vào cả nhà t:á ho;;ả cầu xin rối rít con dâu

0

Có bao nhiêu tiền, bố trả hết nợ cho chị dâu, tiền lương hưu chỉ đủ ăn, vì thế lúc ông nhập viện cần khoản tiền hơn 500 triệu để chữa trị thì chị ấy bỏ ra hết.

Suốt 20 năm, bố tôi buôn bán ở nước ngoài, còn mẹ ở nhà nội trợ và chăm sóc các con. Mọi người cho rằng có bố đi nước ngoài thì gia đình giàu có nhiều tiền nhưng thực tế không như thế.

15 năm đầu tiên bố làm ra chỉ đủ tiền nuôi các con, đến 5 năm về sau, có người bày ông cách buôn bán mặt hàng mới thì số tiền gửi về mới nhiều lên. Nhờ đó mà bố mẹ có tiền để xây được ngôi nhà trị giá hơn 2 tỷ.

Khi xây nhà xong thì công việc của bố không được thuận lợi, nếu cứ tiếp tục bám trụ lại ở nước ngoài thì số tiền kiếm được của ông sẽ hao hụt hết. Vì thế bố quyết định về nước và nghỉ hưu ở tuổi 60, khi đó số tiền tiết kiệm của bố mẹ có là 1 tỷ.

Với số tiền đó, bố mẹ dự định sẽ dành để dưỡng già đến hết đời. Ngày trẻ, bố mẹ tôi cũng đóng bảo hiểm xã hội tự nguyện, đến tuổi nghỉ hưu, lương của ông bà cũng được 4 triệu/tháng mỗi người. Như thế là đủ ăn tiêu và anh em chúng tôi không phải lo tuổi già cho bố mẹ.

3 năm trước, sức khỏe mẹ tôi yếu, bố quyết định sang tên sổ đỏ ngôi nhà cho vợ chồng anh trai tôi để tránh gặp những thủ tục phiền toái về chuyển nhượng đất nếu chẳng may mẹ qua đời.

Bố vét hết tiền tiết kiệm cứu chị dâu vỡ nợ, ngày ông nằm viện chị có hành động khiến nhà tôi tự hào - 1

Suốt 20 năm, bố tôi buôn bán ở nước ngoài, còn mẹ ở nhà nội trợ và chăm sóc các con. (Ảnh minh họa)

Chị dâu là người hiền lành và đối xử rất tốt với bố mẹ tôi. Ngày tôi sinh 2 con, chị dâu đều nghỉ việc để đi chăm sóc em chồng sinh. Điều kiện kinh tế của anh chị khó khăn, không có tiền biếu bố mẹ hay cho các em nhưng chị có tấm lòng bao dung rộng lớn đáng ngưỡng mộ.

Mẹ thường nhắc nhở tôi học những đức tính tốt của chị dâu. Từ một cô gái đỏng đảnh ngang bướng, tiếp xúc nhiều với chị dâu, tôi sống dịu dàng, bớt cái tôi và sống hòa đồng với nhà chồng hơn. Nhờ đó mà tôi được nhà chồng quý mến và coi trọng.

Cứ nghĩ tuổi già của bố mẹ sẽ được an nhàn hưởng thụ bên con cháu, nào ngờ chị dâu làm ăn bị vỡ nợ, nghe nói số tiền nợ người ta là hơn 1 tỷ. Không muốn chồng con bị liên lụy, chị dâu quyết định viết đơn ly hôn và yêu cầu anh tôi ký vào.

Anh tôi nói:

“Số tiền đó không trả nhanh sẽ sinh lãi rất nhanh, anh sẽ vay mỗi người một ít trả cho vợ, anh không thể bỏ rơi em lúc nguy khốn này được. Làm ăn phải có thắng thua, hi vọng sau lần vấp ngã này sẽ giúp em có kinh nghiệm”.

Bố vét hết tiền tiết kiệm cứu chị dâu vỡ nợ, ngày ông nằm viện chị có hành động khiến nhà tôi tự hào - 2

Không muốn chồng con bị liên lụy, chị dâu quyết định viết đơn ly hôn và yêu cầu anh tôi ký vào. (Ảnh minh họa)

Khi bố mẹ biết chuyện chị dâu bị vỡ nợ, bố quyết định dùng hết tiền tiết kiệm để cứu lấy gia đình của anh chị tôi. Ngày bố đưa tiền cho chị dâu tôi trả nợ, chị bật khóc, nói lời cảm ơn và hứa sau này sẽ phụng dưỡng ông bà thật tốt.

Sau khi nợ nần được trả hết, gia đình anh chị vẫn bảo toàn và chị dâu quay trở lại làm công ty. Những năm qua, kinh tế của anh chị cũng dần đi vào ổn định.

Tuần vừa rồi, bố tôi đi tập thể dục bằng xe đạp thì bị đột quỵ và chấn thương sọ não. Có bao nhiêu tiền, bố trả hết nợ cho chị dâu, tiền lương hưu chỉ đủ ăn, vì thế lúc ông nhập viện cần khoản tiền hơn 500 triệu để chữa trị thì chị ấy bỏ ra hết. Anh chị cũng không có nhiều tiền tiết kiệm nên phải đi vay tiền chữa cho bố tôi.

Nhiều người nghĩ rằng chị dâu đã lấy tiền của bố tôi để trả nợ, bây giờ phải lo mà trả cho ông chữa bệnh. Nếu chị dâu có lòng dạ xấu, chị không bỏ tiền chữa cho bố thì gia đình tôi cũng chịu.

Phải nói lòng tốt của bố mẹ tôi đã đặt đúng người, chị dâu đã không làm gia đình tôi thất vọng mà càng thấy tự hào vì có được người con dâu tốt đến vậy.

Một buổi chiều, anh trở về nhà sau một chuyến đi công tác, thấy mẹ ngồi tha thẩn ở hiên nhà trong bóng chiều chập choạng. Mẹ nhìn anh bằng ánh mắt lơ đễnh: “Chú hỏi ai, nhà đi vắng hết rồi”. Anh có ý định nghỉ hưu trước tuổi, để chăm mẹ, vợ con anh phản đối. Với vị trí hiện tại, chỉ sang năm thôi anh sẽ được bổ nhiệm chức vụ cao hơn….

0

Khi biết anh có ý định nghỉ hưu trước tuổi, vợ con anh phản đối. Với vị trí hiện tại, chỉ sang năm thôi anh sẽ được bổ nhiệm chức vụ cao hơn.

Yên ổn ở đó cho đến tuổi về hưu chính thức là điều nhiều người mơ ước. Nhưng anh vẫn nhất quyết nghỉ, bởi nỗi trăn trở bấy lâu trong lòng cứ nặng trĩu dần lên.

Một buổi chiều, anh trở về nhà sau một chuyến đi công tác, thấy mẹ ngồi tha thẩn ở hiên nhà trong bóng chiều chập choạng. Mẹ nhìn anh bằng ánh mắt lơ đễnh: “Chú hỏi ai, nhà đi vắng hết rồi”.

Chỉ mới 10 ngày xa mẹ mà bà đã quên đứa con trai út, lúc ấy anh đã trào nước mắt.

Cách đây hơn một năm, sau nhiều tranh cãi với vợ, anh quyết định đưa mẹ lên sống cùng ở thành phố để tiện chăm sóc. Vợ anh bàn lui vì ở quê còn có bác cả, vợ chồng con cái anh ai cũng bận đi làm thì chăm mẹ kiểu gì! Mẹ anh tự ăn uống và đi lại được, nhưng bà mắc bệnh sa sút trí tuệ nên ngày càng lẫn.

Trong số 5 đứa con, mẹ chỉ nhớ mình anh, gọi đúng tên và mong muốn được sống cùng. Lần nào về quê, mẹ cũng nói như van xin: “Con đưa mẹ theo với, đừng để mẹ ở đây, họ không cho mẹ ăn uống, mẹ đói lắm”. Anh biết mẹ bị bệnh mới nói thế, chứ vợ chồng anh trai vẫn chăm sóc mẹ chu đáo, dù vậy lòng anh vẫn canh cánh.

Bác sĩ dặn, đối với bệnh tình của mẹ, thuốc chỉ có tác dụng hỗ trợ, cần nhất là sự chăm sóc của người thân mới hạn chế sự tiến triển nặng. Anh thừa sức mua thuốc đắt tiền, đồ ăn bổ dưỡng cho mẹ nhưng cái mẹ cần anh lại không làm được. Vậy là anh đưa mẹ lên thành phố sống cùng, dành tối đa thời gian có thể cho mẹ.

Càng ở bên mẹ, anh càng thương mẹ nhiều hơn. Mẹ quên bữa sáng vừa ăn gì, tối đã tắm chưa, nhưng lại nhớ rất rõ những ngày thơ bé của anh. Mẹ kể chuyện lúc anh mới mọc răng anh sốt mấy ngày, lần tập đi xe đạp đầu tiên anh suýt tông vào con trâu giữa đường làng, anh chậm nói làm mẹ lo lắng ra sao, từ nhỏ anh chỉ thích ăn cá… Tối nào anh và mẹ cũng nói chuyện đến tận khuya, mẹ vui lắm.

Có những lần anh phải xin nghỉ họp, hoãn chuyến đi công tác chỉ vì mẹ muốn anh ở nhà. Vợ anh không vui, chị muốn thuê người chăm sóc mẹ chồng để anh chuyên tâm cho công việc. Nhưng anh không đồng ý, anh muốn tự mình chăm sóc cho mẹ. Tuy nhiên anh không thể làm tốt 2 việc cùng một lúc nên ý định nghỉ hưu sớm bắt đầu nhen nhóm.

Khi thông báo với vợ con, anh đã suy nghĩ đắn đo cẩn thận: 2 con đã trưởng thành, có việc làm ổn định, kinh tế của gia đình anh ở mức khá giả đảm bảo cuộc sống. Coi như nghĩa vụ với vợ con anh đã hoàn thành, giờ là lúc anh báo hiếu mẹ. Thời gian của mẹ bên anh không còn nhiều nữa, anh không muốn sau này mẹ ra đi lại mang theo nỗi buồn trong lòng vì không được con kề cạnh.

Khi nghỉ hưu rồi anh sẽ có thời gian chăm sóc mẹ chu đáo hơn, thực hiện những mong muốn của bà. Vợ anh biết không thay đổi được ý định của chồng mới đề xuất phương án chị sẽ xin nghỉ chăm mẹ để chồng tiếp tục công tác. Anh liền phân tích, chuyện ăn uống tắm rửa của mẹ hoàn toàn có thể thuê người giúp việc, nhưng người trò chuyện cùng bà thì không ai thay thế anh.

Ngày chia tay anh em trong cơ quan, nhiều người thấy tiếc cho anh. Có người anh vừa nghỉ hưu nửa năm gọi điện cảnh báo: “Chú suy nghĩ cho cẩn thận chứ về hưu sớm quanh quẩn ở nhà buồn lắm”, anh chỉ mỉm cười vì trong lòng đã có dự định riêng.

Tháng đầu tiên sau nghỉ hưu, anh mua đất và thùng xốp về để cùng mẹ trồng rau. Mẹ thích ăn cơm cháy nồi gang, anh lùng sục khắp các chợ nội thành để mua bếp củi và nồi gang. Mẹ con hì hục nấu trên sân thượng, ăn cùng kho quẹt. Bữa cơm đó mẹ kể chuyện ngày xưa con đông, mẹ thường ăn phần cháy để dành cơm ngon cho con no bụng, mùi vị găm chặt trong kí ức làm anh thấy bồi hồi.

Mẹ muốn về thăm quê nhưng nhất định phải đi xe máy để dễ thở. 2 mẹ con xuất phát từ sáng sớm khi trời còn mờ sương, đi về trên con đường làng thơm ngào ngạt mùi lúa trổ đồng, anh thấy cực kỳ dễ chịu. Anh nhớ những buổi sáng sớm lúc còn nhỏ, mẹ chở anh trên chiếc xe đạp cọc cạch băng qua ruộng lúa để đến trường.

Anh vừa chạy xe vừa hỏi mẹ có mệt không, cũng giống ngày xưa mẹ đạp xe thỉnh thoảng ngoái lại xem anh ngồi có chắc chắn chưa, nhắc anh đừng bỏ chân vào vành xe.

2 tháng sau khi anh về hưu, sức khỏe mẹ tiến triển rất tốt, bà ăn ngủ điều độ hơn. Hàng ngày anh đưa mẹ ra công viên tập dưỡng sinh cùng các cụ rồi cùng đi chợ mua đồ ăn sáng. Một tuần 3 lần anh đưa mẹ đến câu lạc bộ của những người bị sa sút trí tuệ để thực hành bài tập hỗ trợ trí nhớ. Nhìn mẹ vui vẻ từng ngày, anh biết mình đã quyết định đúng khi xin nghỉ hưu sớm.

Vùng đất Philippines gần như bị xóa khỏi bản đồ do thiệt hại lớn của cơn bão Trà Mi, đang hướng về Miền Trung

0

Bão Trà Mi tiếp tục mạnh lên, dự báo sẽ vào biển Đông vào ngày 25/10, trở thành cơn bão số 6. Bão sẽ hướng vào khu vực Trung Bộ, gây mưa lớn diện rộng.

Chú thích ảnh
Vị trí và đường đi của bão Trà Mi. Ảnh: KTTV

Theo Trung tâm Dự báo khí tượng thuỷ văn quốc gia, hồi 7 giờ ngày 23/10, cơn bão TRAMI (tiếng Việt là Trà Mi), có vị trí tâm ở vào khoảng 15,7 độ Vĩ Bắc; 124,6 độ Kinh Đông, trên vùng biển phía Đông đảo Luzon (Philippines). Sức gió mạnh nhất vùng gần tâm bão mạnh cấp 9 (75 – 88 km/giờ), giật cấp 11. Di chuyển theo hướng Tây Bắc, tốc độ khoảng 20 km/giờ.

Dự báo, đến 7 giờ ngày 24/10, bão di chuyển theo hướng Tây Bắc, tốc độ khoảng 15 km/giờ, vị trí bão tại 17,1N-120,6E; trên đất liền phía Tây đảo Luzon (Philippines), cường độ bão mạnh cấp 10, giật cấp 12, vùng nguy hiểm vĩ tuyến 14,5N-19,0N; phía Đông kinh tuyến 118,5E, cấp độ rủi ro thiên tai cấp 3, khu vực chịu ảnh hưởng phía Đông khu vực Bắc Biển Đông.

Đến 7 giờ ngày 25/10, bão di chuyển theo hướng Tây, tốc độ 10 – 15 km/giờ, đi vào Biển Đông, vị trí bão tại 17,1N-117,9E; trên vùng biển phía Đông khu vực Bắc Biển Đông, cách vùng biển Hoàng Sa 650km về phía Đông Đông Bắc, cường độ bão mạnh cấp 10, giật cấp 12, vùng nguy hiểm vĩ tuyến 15,5N-19,5N; phía Đông kinh tuyến 116,0E, cấp độ rủi ro thiên tai cấp 3, khu vực chịu ảnh hưởng  phía Đông khu vực Bắc Biển Đông.

Đến 7 giờ ngày 26/10, bão di chuyển theo hướng Tây Tây Bắc, tốc độ khoảng 15 km/giờ, vị trí bão tại 17,3N-114,0E;  cách vùng biển Hoàng Sa 190km về phía Đông Đông Bắc, cường độ bão mạnh cấp 12, giật cấp 15, vùng nguy hiểm Vĩ tuyến 15,5N-20,0N; Phía Đông kinh tuyến 112,0E, cấp độ rủi ro thiên tai cấp 3, khu vực chịu ảnh hưởng là khu vực Bắc Biển Đông.

Từ 72 đến 120 giờ tiếp theo, bão di chuyển chủ yếu theo hướng Tây, mỗi giờ đi được khoảng 15km, sau có khả năng đổi hướng Tây Nam và di chuyển chậm lại.

Vùng biển phía Đông khu vực Bắc Biển Đông gió mạnh cấp 6 – 7. Từ sáng ngày 24/10 tăng lên cấp 8 – 9 (62 – 88 km/giờ), vùng gần tâm bão đi qua cấp 10 – 11 (89 – 117 km/giờ), giật cấp 14, sóng biển cao 4 – 6 m, vùng gần tâm bão 6 – 8 m; biển động dữ dội.

Bão Trami di chuyển nhanh, có khả năng đổ bộ vào bờ biển các tỉnh miền Trung

Tàu thuyền hoạt động trong các vùng nguy hiểm nói trên đều có khả năng chịu tác động của dông, lốc, gió mạnh, sóng lớn.

Trao đổi với báo chí, ông Vũ Anh Tuấn, Phó trưởng phòng Dự báo thời tiết, Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia, nhận định, bão Trà Mi là cơn bão hoạt động trên biển tây bắc Thái Bình Dương và đang có xu hướng di chuyển lệch về phía tây bắc. Dự kiến, bão sẽ chuyển vào Biển Đông và trở thành cơn bão số 6 hoạt động trong năm 2024.

“Sau khi cơn bão đi vào Biển Đông, có khả năng bão đổi hướng di chuyển theo hướng tây và cường độ tiếp tục mạnh thêm. Theo nhận định ban đầu của chúng tôi, khả năng cơn bão khi vượt qua vùng biển Hoàng Sa thì đạt đến cấp 12, giật cấp 15 rồi tiếp tục hướng về phía bờ biển các tỉnh Trung bộ”, ông Tuấn cho biết.

Theo ông Tuấn, khoảng từ ngày 26 – 28/10, trên khu vực các tỉnh Trung bộ có khả năng xuất hiện một đợt mưa lớn diện rộng, do ảnh hưởng của cơn bão Trà Mi. Ông Tuấn cảnh báo, đây là cơn bão cuối mùa, thường sẽ rất thất thường, phức tạp và dễ thay đổi, vì vậy, người dân cần theo dõi liên tục những bản tin của Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia.