Tôi và vợ kết hôn được 5 năm, con trai tôi hiện đã 4 tuổi. Cuộc sống gia đình chúng tôi trước đây rất êm ấm và hạnh phúc, nhưng gần đây mọi thứ dường như đảo lộn. Mọi rắc rối bắt đầu từ em gái của vợ tôi – một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp nhưng vẫn độc thân.
Em vợ tôi từng yêu vài người, nhưng mối tình gần đây nhất kết thúc đau đớn khi bạn trai cô ấy bỏ đi không một lời từ biệt. Sau cú sốc tình cảm, cô ấy không còn yêu thêm ai nữa. Vậy mà, không lâu sau khi vợ tôi sinh con trai, em vợ bất ngờ thông báo rằng mình đã mang thai. Cô ấy không tiết lộ danh tính của cha đứa bé và nhất quyết giữ lại cái thai. Gia đình cũng không hỏi thêm, chỉ biết lặng lẽ ủng hộ quyết định của cô ấy.
Thời gian trôi qua, em vợ trở thành mẹ đơn thân, nuôi con nhỏ mà không có bất kỳ sự giúp đỡ nào từ người cha. Đứa bé giờ đã được 3 tuổi, nhưng điều kỳ lạ là cô ấy vẫn chưa đặt tên cho con. Một lần, trong bữa cơm gia đình, vợ tôi lên tiếng giục em gái đặt tên cho cháu. Cô ấy bật cười và buông một câu nói đùa khiến không khí bàn ăn chùng xuống:
“Hay để con em lấy họ của anh rể đi, chắc hợp đấy!”
Lời nói đó như một quả bom nổ chậm. Vợ tôi cười gượng, nhưng nét mặt thoáng qua đầy vẻ bối rối. Suốt bữa ăn hôm đó, cô ấy liên tục nhìn cháu trai, đôi mắt đầy nghi hoặc.
Tối hôm đó, khi chúng tôi chuẩn bị đi ngủ, vợ tôi bất ngờ nói:
“Anh thấy cháu giống anh lắm, anh có chuyện gì giấu em không?”
Câu hỏi ấy khiến tôi sững người. Tôi lắc đầu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh:
“Anh làm sao biết được chứ?”
Nhưng câu trả lời của tôi chẳng giúp ích gì. Cô ấy quay lưng vào tường, im lặng. Không khí giữa chúng tôi đột ngột trở nên ngột ngạt.
Đêm hôm đó, tôi giật mình tỉnh giấc khi nghe tiếng động phát ra từ phòng con trai. Tôi đi ra xem thì thấy vợ đang đứng đó, nhìn chằm chằm vào con trai chúng tôi rồi lại nhìn vào bức ảnh của cháu trong điện thoại. Tôi không dám lên tiếng, nhưng nhìn vào ánh mắt cô ấy, tôi hiểu rằng nghi ngờ đã nhen nhóm trong lòng cô ấy.
Sự thật là, tôi không dám chắc đứa bé ấy có phải là con mình hay không. Nhưng tôi biết rằng mình đã làm điều sai trái. Một đêm định mệnh cách đây 4 năm, khi vợ tôi vừa sinh xong và còn rất yếu, tôi và em gái cô ấy vô tình say xỉn trong một bữa tiệc gia đình. Trong lúc không kiềm chế được bản thân, chúng tôi đã đi quá giới hạn. Từ đó đến nay, tôi sống trong cảm giác tội lỗi, tự nhủ với bản thân rằng sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa. Nhưng bây giờ, mọi thứ đang đẩy tôi vào ngõ cụt.
Không chịu nổi áp lực, tôi quyết định làm xét nghiệm ADN để biết sự thật. Tôi không thể tiếp tục sống trong sự nghi ngờ của vợ, cũng như không thể trốn tránh hậu quả nếu đứa trẻ ấy thực sự là con tôi.
Khi cầm kết quả xét nghiệm trong tay, tay tôi run lên. Tim tôi đập thình thịch khi mở phong bì. Đọc xong, tôi không biết nên cảm thấy nhẹ nhõm hay hoang mang. Kết quả xác nhận rằng tôi không phải là cha đứa trẻ.
Nhưng trước khi tôi kịp thở phào, một câu hỏi khác lại trỗi dậy trong đầu: Nếu không phải tôi, vậy thì ai là cha đứa bé? Tại sao em vợ lại giữ bí mật lâu như vậy? Tôi quyết định đối mặt với sự thật một lần và mãi mãi.
Tối hôm đó, tôi lấy hết can đảm kể lại toàn bộ sự việc với vợ. Tôi thú nhận rằng tôi đã từng làm điều sai trái trong lúc say và kể cả việc đi xét nghiệm ADN. Tôi đưa kết quả ra để chứng minh rằng mình không phải là cha của đứa trẻ.
Vợ tôi im lặng rất lâu. Tôi không thể đọc được cảm xúc trong mắt cô ấy. Sau đó, cô ấy đứng dậy, nói một câu:
“Anh có biết, thứ khiến em tổn thương không phải chuyện đứa trẻ là con ai, mà là anh đã lừa dối em. Anh đã phản bội lòng tin của em.”
Tôi không nói gì. Tôi biết mình không thể bào chữa. Vợ tôi bước vào phòng, đóng cửa lại.
Ngày hôm sau, cô ấy gọi em gái mình đến để nói chuyện. Sau nhiều lần gặng hỏi, cuối cùng em vợ cũng thú nhận rằng bố đứa trẻ là một người đàn ông đã có gia đình. Cô ấy đã giấu mọi chuyện vì không muốn ai biết mình từng là người thứ ba. Nhưng bây giờ, bí mật đã bị phơi bày.
Vợ tôi quay lại nhìn tôi, ánh mắt đầy đau đớn:
“Anh không phải là người duy nhất sai trong chuyện này, nhưng những gì anh làm đã khiến em không còn tin tưởng vào anh nữa. Chúng ta cần thời gian.”
Từ ngày hôm đó, vợ tôi giữ khoảng cách với tôi. Tôi biết rằng mình phải làm mọi cách để chuộc lỗi và xây dựng lại lòng tin từ cô ấy. Nhưng tôi cũng biết rằng, một vết nứt trong lòng người phụ nữ, đôi khi không bao giờ có thể lành lại hoàn toàn.