Một hôm tôi nhờ bạn thân đến đón con rồi đưa về nhà, còn tôi thì đứng gần nhà cô giáo để xem tình hình. Nhưng thay vì nhìn thấy chồng tôi thì tôi ngỡ ngàng khi người đến nhà cô giáo lại là bố chồng của mình.
Từ khi lập gia đình đến nay tôi đều sống chung với bố mẹ chồng. Mẹ chồng con dâu khá vui vẻ, thoải mái với nhau. Chúng tôi còn hay đi mua sắm, đi spa cùng nhau, nói chung là mối quan hệ rất tốt, thậm chí khi ra ngoài có người còn cho rằng tôi là con ruột của mẹ.
Tình cảm của bố mẹ chồng của tôi thì lại không mấy tốt. Hai ông bà thường xuyên cãi nhau, có hôm giận quá mà mẹ chồng tôi khóa cửa, để bố chồng ngủ ngoài phòng khách. Bố chồng tôi thì điềm đạm ít nói, luôn nhường vợ. Nhiều khi ông còn nói đùa, nhường mấy chục năm rồi thành quen, chẳng muốn hơn thua với vợ. Nhưng bố chồng của tôi cũng có nhiều tật xấu, ông hay la cà nhậu nhẹt, có hôm cũng chẳng về nhà. Vì thế mà mẹ chồng tôi rất nhiều lần nổi giận.
Con gái tôi năm nay mới vừa lên 4. Tôi và chồng không nỡ gửi con đi nhà trẻ nhưng cũng không thể để mẹ chồng giúp mình trông con mãi. Cả hai vợ chồng đều đi làm từ sáng đến chiều để giữ kinh tế gia đình. Đến một hôm tôi được bạn giới thiệu một chỗ giữ trẻ tư nhân khá tốt. Cô giáo giữ mỗi ngày chỉ ba trẻ, trong nhà cũng có camera để cha mẹ quan sát. Thấy là chỗ quen biết, cô giáo lại giỏi nấu ăn, chăm bé nên tôi quyết định gửi con thử vài ngày.
Từ ngày gửi con đi, tôi đều theo dõi camera, thấy cô giáo rất cẩn thận chăm bé, lúc nào cũng vui vẻ, nhẹ nhàng với con tôi. Có khi vì bận công việc mà đón con trễ, cô ấy cũng không hề khó chịu gì, còn cho con tôi ăn cơm chiều. Nhưng có một hôm, khi con tôi đi học về thì chợt nói: “Mẹ ơi ở nhà cô giáo có một bạn giống con lắm, bạn ấy là con của cô giáo đó mẹ. Bạn ấy hay nhõng nhẽo với cô lắm!”.
Tôi hỏi lại con bạn giống con lắm sao thì con bảo cô giáo cũng nói thế, nhất là mắt với mũi của con. Tôi lúc đầu chỉ nghe con nói cho vui, nhưng nghe hoài lại có linh cảm không tốt. Tới khi tôi gặp con của cô giáo thì quả thật lời của con tôi chẳng sai.
Trong lòng tôi bỗng nổi gợn sóng bất an. Tôi cười hỏi cô giáo rằng không biết sao hai đứa chênh lệch nhau một tuổi mà lại giống nhau đến thế. Nụ cười gượng gạo của cô giáo khi ấy khiến tôi bắt đầu nghi ngờ chồng mình.
Chưa tìm được chứng cứ xác thực, tôi đành im lìm điều tra. Tôi bắt đầu hỏi con nhiều hơn, chắc chắn đằng sau là bí mật gia đình. Nhưng con nói từ khi thấy tôi thì con không được chơi với cô bé kia nữa. Tôi lại càng nảy sinh nghi ngờ và bất an hơn.
Một hôm tôi nhờ bạn thân đến đón con rồi đưa về nhà, còn tôi thì đứng gần nhà cô giáo để xem tình hình. Nhưng thay vì nhìn thấy chồng tôi thì tôi ngỡ ngàng khi người đến nhà cô giáo lại là bố chồng của mình. Chưa đi đến cửa nhà thì tôi đã thấy cô nhóc mình từng gặp chạy ào ra sà vào lòng ông. Tôi còn nghe tiếng con trẻ “Bố ơi!” thật to. Tôi thẫn thờ một hồi lâu vẫn không tin vào những gì mình nhìn thấy.
Hóa ra là bố chồng ngoại tình, ông lại còn có con riêng giấu vợ mấy năm nay. Tôi biết sự thật mà chua xót cho mẹ chồng. Nếu bà biết thì sẽ đau lòng nhường nào? Tôi nên làm thế nào đây, nói sự thật cho mẹ chồng biết, hay cứ im lặng rồi gửi con học ở nơi khác đây?