Tôi đã cống hiến cho gia đình này nhiều như vậy, hy sinh nhiều như vậy để rồi nhận lại những lời nói vô tình như x::át muối vào t::im. Hôm qua tôi đã cãi nhau to với con dâu, lòng đau như c::ắt, đến mức không thở nổi. Tôi nói: “Mẹ giúp con chăm sóc cháu suốt 7 năm trời, mọi việc từ ăn uống đến vệ sinh cho cháu đều một tay mẹ chăm lo. Mẹ còn dùng tiền lương hưu của mình để trang trải sinh hoạt phí, giảm bớt gánh nặng cho các con, vậy mà con chẳng hề biết ơn”. Không ngờ, con dâu nghe xong lạnh lùng đáp…
Vợ chồng tôi đến với nhau không hề vụ lợi. Sau khi lấy vợ, tôi mới biết gia đình em vô cùng giàu có. Đợt này làm ăn thua l:ỗ, không còn chỗ nào vay mượn, tôi bí mật sang nhà bố mẹ vợ ngỏ ý muốn nhờ ông bà 3 tỷ. Ông bà đồng ý cho tôi vay nhưng phải ký hợp đồng vay và chịu lãi suất cao hơn 1,5 so với ngân hàng. Tôi sữ:ng s:ờ không hiểu ông bà nghĩ gì nữa. Từ ngày đó, mỗi lần về thăm nhà vợ, ông bà nhìn tôi với con mắt dè chừng và nghĩ tôi đang tìm cách chiếm đoạt tài sản của ông bà. Còn vợ tôi saukhi biết chuyện thì …
Tôi 39 tuổi, có vợ và hai con, một trai và một gái; vợ chồng cưới được 12 năm và có cuộc sống khá dễ dàng, thoải mái.
Thu nhập hai vợ chồng ngót nghét 100 triệu mỗi tháng, trong đó tôi kiếm được tầm 45 triệu đồng. Nhìn bên ngoài, cuộc sống vợ chồng tôi không còn gì để chê. Tuy nhiên, có một vấn đề nhỏ, đó là gia đình vợ tôi quá giàu, có thể nói là đại gia trăm tỷ nên luôn đề phòng bị con rể lợi dụng, chiếm đoạt tài sản. Vợ tôi là con một, ông bà rất cưng chiều vợ tôi. Từ bé, vợ tôi được sống trong nhung lụa, có thể nói sinh ra ở vạch đích, thế nhưng em không hề ỷ lại, rất chăm học và có sự nghiệp riêng.
Tôi sinh ra trong gia đình nghèo nên từ bé đã phải nỗ lực rất nhiều mới được thành công như hôm nay. Vợ chồng tôi đến với nhau rất vô tình và không vụ lợi. Sau khi lấy vợ, tôi mới biết gia đình em vô cùng giàu có. Theo quan điểm của tôi, đấy là tiền, tài sản của ông bà, không phải của mình, nên tôi cũng không quan tâm. Lương tôi như thế, với thi thoảng có khoản thu nhập 100 đến 200 triệu đồng nên đủ sống và sinh hoạt. Tuy nhiên, cuối năm ngoái, tôi làm ăn có bị thua lỗ, đợt này tôi đang muốn mở rộng thêm kinh doanh
Tôi bí mật sang nhà bố mẹ vợ để hỏi vay, tổng số tiền khoảng 3 tỷ đồng. Ông bà đồng ý cho tôi vay nhưng phải ký hợp đồng vay và chịu lãi suất cao hơn 1,5 so với ngân hàng. Mục đích tôi vay gia đình để có thể hy vọng lãi suất thấp hơn ngân hàng, đỡ được phần nào cho công việc kinh doanh, giờ với lãi suất vay mà bố mẹ vợ đưa ra làm tôi sững sờ và rất buồn. Từ ngày đó, mỗi lần về thăm nhà vợ, ông bà nhìn tôi với con mắt dè chừng và nghĩ tôi đang tìm cách chiếm đoạt tài sản của ông bà. Sau lần vay thất bại đó, tôi tự làm thủ tục vay ngân hàng.
Vợ biết chuyện tôi sang vay bố mẹ vợ nên an ủi và khuyên ngăn tôi không đầu tư nữa. Vợ cũng kiên quyết không giúp tôi vay khoản này ở ngân hàng. Từ đó đến giờ, cuộc sống gia đình tôi ảm đạm và bí bách hơn rất nhiều. Sang nhà bố mẹ vợ, nhìn thái độ của ông bà khiến tôi không thoải mái
Từ sau lần vay tiền không thành công và cuộc trò chuyện căng thẳng với vợ, tôi cảm thấy áp lực dồn nén ngày càng nặng nề. Công việc kinh doanh vẫn chưa khởi sắc, nợ nần ngày một lớn hơn. Những bữa cơm gia đình dần trở nên lặng lẽ, không còn tiếng cười nói như trước. Vợ tôi dù không trách móc gì, nhưng sự im lặng của cô ấy lại càng làm tôi thêm day dứt.
Tôi tự hỏi: “Liệu mình có sai khi cố gắng nhiều như vậy? Làm tất cả để gia đình tốt hơn, nhưng cuối cùng lại làm mọi thứ rạn nứt.”
Một buổi tối, sau khi con cái đã đi ngủ, tôi ngồi trong phòng khách, ánh đèn vàng nhạt hắt lên ly rượu cạn dần. Vợ bước ra, ngồi xuống cạnh tôi.
“Anh uống ít thôi, sức khỏe không tốt đâu,” cô ấy nhẹ giọng nói, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy lo lắng.
Tôi nhìn vợ, lòng tràn ngập cảm giác thất bại. “Anh xin lỗi vì đã làm em phải buồn.”
Cô ấy thở dài, kéo tay tôi lại: “Anh à, không phải em không muốn giúp anh, nhưng em sợ. Em sợ anh lao vào kinh doanh mà không dừng lại được. Bao nhiêu năm nay, anh đã cố gắng rất nhiều để xây dựng mọi thứ, nhưng không phải lúc nào cũng cần liều mạng như thế.”
“Em không hiểu đâu,” tôi đáp, giọng đầy bực bội. “Anh không muốn cả đời mình chỉ sống dựa vào đồng lương, hay bị gia đình em nhìn với ánh mắt khinh thường. Anh muốn chứng minh cho họ thấy anh có thể tự đứng trên đôi chân của mình, không cần nhờ vả ai.”
Vợ tôi im lặng hồi lâu, rồi nói: “Anh không cần chứng minh gì cả. Em lấy anh không phải vì anh giàu hay nghèo, mà vì anh là người đàn ông em yêu và tôn trọng. Nếu anh cứ tự ép mình như thế, em sợ gia đình mình sẽ tan vỡ mất.”
Những lời cô ấy nói khiến tôi chùng lòng. Tôi biết mình đã quá cứng đầu, mải mê theo đuổi tham vọng mà quên mất điều quan trọng nhất: gia đình.
Sau cuộc trò chuyện hôm đó, tôi quyết định dừng lại. Tôi bán bớt những tài sản không cần thiết để trả nợ, đồng thời thu hẹp quy mô kinh doanh. Dù không muốn, nhưng tôi hiểu rằng đây là cách duy nhất để giảm áp lực tài chính.
Tôi cũng cố gắng cải thiện mối quan hệ với bố mẹ vợ. Tôi chủ động sang thăm hỏi ông bà nhiều hơn, giúp đỡ những việc nhỏ nhặt như sửa chữa nhà cửa hay đưa ông bà đi khám sức khỏe. Ban đầu, ông bà vẫn giữ thái độ dè chừng, nhưng dần dần, họ bắt đầu thấy được sự chân thành của tôi.
Một lần, khi tôi đưa con trai lớn sang chơi, bố vợ bất ngờ gọi tôi vào phòng làm việc. Ông rót cho tôi một tách trà, rồi nói:
“Lần trước, chuyện tôi không cho cậu vay tiền, cậu có giận tôi không?”
Tôi lắc đầu, chân thành đáp: “Con không giận, chỉ buồn vì làm ông bà mất lòng tin. Nhưng con hiểu, ông bà chỉ muốn tốt cho con gái mình.”
Bố vợ nhìn tôi, ánh mắt dịu đi: “Cậu hiểu được như vậy là tốt. Tôi không ghét cậu, cũng không nghĩ cậu là người lợi dụng. Nhưng cậu phải biết, kinh doanh là con dao hai lưỡi. Nếu không đủ cẩn thận, không chỉ cậu, mà cả vợ con cậu cũng sẽ khổ. Tôi không muốn gia đình các cậu rơi vào tình cảnh như vậy.”
Cuộc trò chuyện đó giúp tôi nhận ra, sự dè chừng của bố mẹ vợ không chỉ là vì họ bảo vệ tài sản của mình, mà còn vì họ lo lắng cho vợ và con tôi.
Thời gian trôi qua, mọi thứ dần trở lại quỹ đạo. Tôi tập trung vào công việc chính thay vì mạo hiểm đầu tư thêm. Vợ tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thấy tôi thay đổi. Những bữa cơm gia đình lại đầy ắp tiếng cười, và tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không nằm ở việc sở hữu thật nhiều tài sản, mà ở việc biết trân trọng những gì mình đang có.
Cuộc sống không hoàn hảo, nhưng tôi biết mình đã làm đúng để bảo vệ gia đình – điều quan trọng nhất trong đời.
Chính thức: Tạm biệt ông Thích Minh Tuệ, ông đi xa quá
Mới đây, ông Thích Minh Tuệ (tên khai sinh là Lê Anh Tú, 43 tuổi, trú tại xã Ia Tô, huyện Ia Grai, tỉnh Gia Lai) vừa viết thư tay gửi đến mọi người bày tỏ mong muốn được đến đất nước Ấn Độ để lễ các thánh tích cũng như học tập và tri ân về Đức Phật.
Theo thư ông Minh Tuệ, hộ chiếu và các giấy tờ liên quan của ông đang được người thân làm giúp.
Ông Thích Minh Tuệ bày tỏ mong muốn đi bộ đến đất Phật (Ảnh: Chí Anh).
Bản thân ông mong muốn được đến quê hương của Đức Phật nhưng phải đi bộ qua nhiều nước như Lào, Campuchia, Thái Lan, Myanmar, Bangladesh. Mỗi quốc gia có quy định về giấy tờ, thủ tục nhập cảnh khác nhau.
Ông Minh Tuệ cho rằng, bản thân rất muốn đi bộ; nếu phải đi bằng phương tiện khác là hạ sách vì không đúng với phẩm hạnh đạo đức, với sự tôn kính của ông với Đức Phật. Vì vậy, ông Minh Tuệ mong được mọi người hướng dẫn giúp ông về thủ tục, giấy tờ và đường đi.
Trước đó, ông Minh Tuệ có đơn gửi các cơ quan chức năng kiến nghị người dân không quay phim, chụp ảnh và đưa hình ảnh của ông lên mạng xã hội khi chưa được phép; không tụ tập, làm mất trật tự, an toàn giao thông.
Sau đó, ông đã có thông báo về việc sẽ ngưng đi khất thực trong thời gian tới bởi mọi người tụ tập đông gây mất an ninh trật tự và không đúng với chánh pháp, ảnh hưởng đến quá trình tu tập.
Theo Ban Tôn giáo Chính phủ, ông Thích Minh Tuệ (tên khai sinh Lê Anh Tú, quê xã Kỳ Văn, huyện Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh) đăng ký hộ khẩu thường trú ở xã Ia Tô, huyện Ia Grai, tỉnh Gia Lai.
Giáo hội Phật giáo Việt Nam khẳng định ông Lê Anh Tú không phải là tu sĩ Phật giáo và bản thân ông Lê Anh Tú cũng không nhận mình là tu sĩ Phật giáo, chỉ là công dân tu học theo lời dạy của Đức Phật.
Từ năm 2017 đến năm 2023, ông Lê Anh Tú tự tu, thực hành hạnh khất thực; đã 3 lần đi bộ từ Nam ra Bắc và ngược lại.
Năm 2024 là lần thứ 4 ông Tú đi bộ xuất phát từ tỉnh Khánh Hòa, theo trục đường chính lên Cao Bằng – Hà Giang.
Ngày đầu về làm dâu tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy bố mẹ chồng lạnh nhạt với nhau không như vẻ bề ngoài. Chồng nói nhỏ với tôi rằng bố mẹ anh sống như vậy đã 20 năm rồi. Giữa 2 người họ có tảng đá vô hình khá lớn. Thờ ơ là thế nhưng 3 ngày trước bà khá quan tâm đến việc ông đổi điện thoại xịn 2 lần trong 1 tháng. Trước giờ dù có tiền thì bố chồng tôi cũng không ham xài mấy thứ công nghệ, ông trung thành với cái điện thoại cảm ứng cũ suốt 6-7 năm liền không thay. Cũng từ đó, mẹ chồng tôi ra một quyết định mà tôi thấy nó thật dũng cảm…
Có lẽ đó là cánh cửa duy nhất để giải thoát cuộc hôn nhân bế tắc suốt 40 năm của bố mẹ chồng tôi.
Từ ngày về làm dâu đến nay, gần như năm nào tôi cũng nghe bố mẹ chồng cãi nhau vài lượt vì một chuyện trong quá khứ. Đó là kỉ niệm về mối tình đầu của bố chồng – người phụ nữ khiến mẹ chồng tôi tuyên bố là “căm hận” suốt đời.
Bề ngoài thiên hạ ai cũng nghĩ gia đình chồng tôi hạnh phúc lắm. Họ giàu có nhưng kín tiếng, ít ai biết cuộc sống hàng ngày của họ ra sao. 4 thế hệ cùng sống trong căn biệt thự lớn gần hồ Tây, chưa bao giờ xảy ra điều tiếng gì khiến mọi người xung quanh dòm ngó.
Tuy nhiên bước chân vào làm dâu tôi mới biết sự thật bên trong căn nhà rộng lớn này hoàn toàn không giống vẻ bên ngoài hào nhoáng. Nếu nói về hạnh phúc chân thật thì chỉ có ông bà nội chồng thôi, hơn 90 tuổi rồi mà họ vẫn yêu thương nhau lắm, mỗi ngày ông bà run run ngồi bên nhau ngắm nắng sớm và tâm sự về những chuyện xa xưa. Còn những người khác trong nhà thì ai cũng có bí ẩn riêng, tôi tò mò mà chẳng bao giờ dám tìm hiểu.
Biệt thự có 2 toà nối nhau thì gia đình bác trai chồng sống ở căn bên cạnh. Căn chính là gia đình chồng tôi ở với ông bà. 7 phòng ngủ thì ông bà 1 phòng, vợ chồng tôi 1 phòng, em chồng 1 phòng, 2 của giúp việc, 2 phòng còn lại là của bố mẹ chồng.
Ngày đầu về ở tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy họ ngủ riêng. Chồng nói nhỏ với tôi rằng bố mẹ anh sống như vậy đã 20 năm rồi. Giữa 2 người họ có tảng đá vô hình khá lớn, vừa lạnh lẽo lại vừa chứa đựng cả đống mâu thuẫn cảm xúc u ám, tích tụ lại suốt mấy chục năm trời.
Bố mẹ chồng tôi đối xử với nhau như người lạ chung nhà là vì một người phụ nữ đang sống ở tận nước Úc xa xôi. Đấy là mối tình đầu dang dở của bố chồng, họ còn suýt cưới nhau nữa cơ nhưng vì vấn đề gì đó nên chia tay đột ngột. Sau đó bố chồng bị ép lấy người khác, không có tình cảm gì nhưng vẫn nhắm mắt kết hôn. Mẹ chồng tôi bị coi là “thế thân” của người phụ nữ kia, sống cùng người đàn ông không hề yêu thương mình dù có hẳn 2 đứa con chung.
Bố chồng tôi vẫn đối xử tốt với vợ nhưng tôi cảm nhận rõ nó chỉ là tình nghĩa lâu năm thôi. Hơn nữa mẹ chồng tôi chẳng làm gì sai để bị đối xử tệ bạc, bố chồng tôi luôn nhẹ nhàng với bà và im lặng trước những cơn phẫn nộ bởi ông biết rõ bản thân có lỗi với cuộc đời của bà. Mỗi lần họ cãi nhau, mẹ chồng tôi đều lặp đi lặp lại một câu: “Sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi là làm vợ của ông”.
Bố chồng tuy không nói ra nhưng có vẻ vẫn nhớ về người cũ. Em chồng kể rằng vài lần nó trông thấy bố lén mở tấm ảnh kẹp trong cuốn sách cũ ra xem. Nó đoán đấy là người cũ của bố, là bức tường chia cách tình cảm bố mẹ nó suốt 40 năm qua.
Mọi người trong nhà đã quen với tình cảnh đó nên họ kệ không nói gì cả. Tôi cũng không hỏi han câu nào dù rất muốn tâm sự với mẹ chồng. Phụ nữ dễ đồng cảm với nhau, tôi hiểu nếu sống với người không yêu thương mình thì đau khổ lắm, còn kinh khủng hơn là chết đi. Mẹ chồng tôi chịu đựng mấy chục năm thế là mạnh mẽ lắm rồi, chả ai dám trách móc bà điều gì cả.
Kỳ lạ ở chỗ họ chì chiết nhau bao năm như thế, vô cảm với nhau như thế nhưng lại chưa từng nhắc đến chuyện bỏ nhau. Hoặc có thể tôi không tận tai nghe họ nói đến việc ly hôn, quanh quẩn chỉ có vài mâu thuẫn lặp đi lặp lại thôi. Cho đến hôm nay thì mẹ chồng mới chính thức tuyên bố một việc chấn động, đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân bế tắc của mình.
Bà thông báo với cả nhà rằng sẽ nộp đơn ly hôn. Mọi người giật mình hỏi 62 tuổi rồi còn bỏ nhau, mẹ chồng liền nói rõ lý do khiến bà dứt khoát như vậy.
Bà phát hiện ra “bạch nguyệt quang” của chồng đã về nước. Năm xưa cô ấy bỏ đi theo người khác nên mới vội chia tay bố chồng tôi, làm ông khổ sở day dứt mấy chục năm trời không nguôi nổi. Biết tình đầu ra hẳn nước ngoài nên bố chồng tôi chẳng làm gì được, đành lập gia đình khác và tiếp tục cuộc sống của mình.
40 năm đùng cái “tình cũ” tái xuất, việc đầu tiên cô ấy làm là tìm gặp bố chồng tôi. Không rõ quá trình họ gặp lại nhau như thế nào. Chỉ biết là bố chồng tôi thay đổi hẳn thái độ, cả tháng nay trông vui tươi vô cùng. Tôi lại cứ nghĩ rằng do ông mới tham gia hội phụ lão đánh tennis nên “hồi xuân”, ai dè nguyên nhân là tái ngộ người yêu cũ.
Bao năm mẹ chồng tôi thờ ơ nhưng tự dưng đợt này bà để ý thấy chồng đổi điện thoại xịn 2 lần trong 1 tháng. Trước giờ dù có tiền thì bố chồng tôi cũng không ham xài mấy thứ công nghệ, ông trung thành với cái điện thoại cảm ứng cũ suốt 6-7 năm liền không thay. Ấy thế mà đột nhiên ông có chiếc iPhone màu trắng đời mới nhất giá hơn 30 triệu, xong sau đấy lại đổi sang một cái màu đen.
Cả tôi và mẹ chồng cùng tinh ý nhận ra vài dấu hiệu lạ ở bố chồng nhưng bản thân tôi không tiện thắc mắc. Chỉ có mẹ chồng âm thầm tìm hiểu, rồi bà phát hiện ra ngày nào chồng cũng gặp tình cũ ở sân tennis. Họ chuyện trò với nhau rất tình tứ, còn tay trong tay đi ăn uống mua sắm nữa. Già cả rồi mà họ hẹn hò nhau như đôi trẻ. Người ngoài không biết đều tưởng họ mới là vợ chồng.
Đúng là tiếc nuối cả một đời rồi nên giờ bố chồng tôi mới ra sức bù đắp cho tình cũ. Nghe đâu bà ấy bỏ đến 2 đời chồng ở nước ngoài, giờ quay về nối lại duyên xưa chẳng rõ là vì mục đích gì? Biết bố chồng tôi có vợ con cháu nội đề huề rồi mà vẫn không tha.
Tận mắt thấy chồng mình hạnh phúc với tình yêu đích thực xong mẹ chồng tôi quyết định buông tay. Bà đồng ý tác hợp cho họ về với nhau, dù cả 3 sắp đến tuổi thất thập cổ lai hy rồi nhưng có lẽ ly hôn mới là điều tốt nhất.
Bố chồng tôi không đồng ý với yêu cầu của vợ. Ông gắt gỏng kêu cứ mạnh ai nấy sống như bao năm qua là được rồi, tại sao phải ly dị lúc tuổi già làm gì cho thiên hạ cười chê. Mẹ chồng tôi thản nhiên đáp lại rằng bà chẳng quan tâm đến điều tiếng hay thể diện của ai nữa. Bà muốn được tự do thoải mái nốt những năm cuối đời, sống theo cách bà muốn và vứt bỏ quá khứ đi cho nhẹ nhõm.
Vợ chồng tôi và cô em chồng ngầm ủng hộ quyết định của mẹ. Bà xứng đáng có được hạnh phúc sau 40 năm chịu đựng thiệt thòi. Vốn dĩ bà chẳng có lỗi gì cả, điều duy nhất bà sai là gả nhầm cho người không thương mình…
L:ộ rõ thái độ của bà Phương Hằng sau khi nghe tin ông Thích Minh Tuệ CHÍNH THỨC RA đi tìm kiếm nơi đất phật, khiến hàng triệu người hâm mộ rơi nước mắt
Ông Thích Minh Tuệ vừa có thư viết tay bày tỏ mong muốn đi bộ đến Ấn Độ, quê hương của Đức Phật, để lễ và tri ân các thánh tích. Hành trình này khó khăn nên ông nhờ mọi người hướng dẫn, tư vấn giúp.
Mới đây, ông Thích Minh Tuệ (tên khai sinh là Lê Anh Tú, 43 tuổi, trú tại xã Ia Tô, huyện Ia Grai, tỉnh Gia Lai) vừa viết thư tay gửi đến mọi người bày tỏ mong muốn được đến đất nước Ấn Độ để lễ các thánh tích cũng như học tập và tri ân về Đức Phật.
Theo thư ông Minh Tuệ, hộ chiếu và các giấy tờ liên quan của ông đang được người thân làm giúp.
Ông Thích Minh Tuệ bày tỏ mong muốn đi bộ đến đất Phật (Ảnh: Chí Anh).
Bản thân ông mong muốn được đến quê hương của Đức Phật nhưng phải đi bộ qua nhiều nước như Lào, Campuchia, Thái Lan, Myanmar, Bangladesh. Mỗi quốc gia có quy định về giấy tờ, thủ tục nhập cảnh khác nhau.
Ông Minh Tuệ cho rằng, bản thân rất muốn đi bộ; nếu phải đi bằng phương tiện khác là hạ sách vì không đúng với phẩm hạnh đạo đức, với sự tôn kính của ông với Đức Phật. Vì vậy, ông Minh Tuệ mong được mọi người hướng dẫn giúp ông về thủ tục, giấy tờ và đường đi.
Trước đó, ông Minh Tuệ có đơn gửi các cơ quan chức năng kiến nghị người dân không quay phim, chụp ảnh và đưa hình ảnh của ông lên mạng xã hội khi chưa được phép; không tụ tập, làm mất trật tự, an toàn giao thông.
Sau đó, ông đã có thông báo về việc sẽ ngưng đi khất thực trong thời gian tới bởi mọi người tụ tập đông gây mất an ninh trật tự và không đúng với chánh pháp, ảnh hưởng đến quá trình tu tập.
Theo Ban Tôn giáo Chính phủ, ông Thích Minh Tuệ (tên khai sinh Lê Anh Tú, quê xã Kỳ Văn, huyện Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh) đăng ký hộ khẩu thường trú ở xã Ia Tô, huyện Ia Grai, tỉnh Gia Lai.
Giáo hội Phật giáo Việt Nam khẳng định ông Lê Anh Tú không phải là tu sĩ Phật giáo và bản thân ông Lê Anh Tú cũng không nhận mình là tu sĩ Phật giáo, chỉ là công dân tu học theo lời dạy của Đức Phật.
Từ năm 2017 đến năm 2023, ông Lê Anh Tú tự tu, thực hành hạnh khất thực; đã 3 lần đi bộ từ Nam ra Bắc và ngược lại.
Năm 2024 là lần thứ 4 ông Tú đi bộ xuất phát từ tỉnh Khánh Hòa, theo trục đường chính lên Cao Bằng – Hà Giang.
Mới đây, Trước những phát ngôn có phần nặng nề về cư sĩ Minh Tuệ, CEO Nguyễn Phương Hằng đã bị nhiều người sáng tác nhạc chế để chỉ trích và lên án.
CEO Nguyễn Phương Hằng bị chỉ trích bằng nhạc chế
Những ngày qua, phát ngôn của CEO Nguyễn Phương Hằng liên quan đến cư sĩ Minh Tuệ đã gây ra rất nhiều tranh cãi. Nhiều người tỏ ra bất ngờ và khó hiểu khi CEO Nguyễn Phương Hằng tuyên bố “đòi quất sư Minh Tuệ không trượt phát nào” trong khi vị cư sĩ này chưa hề gặp gỡ cũng chưa hề có bất kỳ phát ngôn nào đụng chạm đến bà Nguyễn Phương Hằng. Nhiều người tỏ ra phẫn nộ vì cho rằng CEO Nguyễn Phương Hằng đang vượt quá giới hạn của “tự do ngôn luận”, có những phát ngôn mất kiểm soát đến cư sĩ Minh Tuệ.
Những phát ngôn của CEO Nguyễn Phương Hằng về cư sĩ Minh Tuệ đã gây nhiều phẫn nộ. Ảnh: TL
Đặc biệt, trên mạng xã hội đã lan truyền nhiều bài nhạc chế hoặc nhạc tự sáng tác mang tính kể tội, chỉ trích, lên án… CEO Nguyễn Phương Hằng vì những phát ngôn liên quan đến cư sĩ Minh Tuệ. Trong đó, có bài nhạc chế đặt tựa “Thầy tôi tội gì?” dựa trên nền nhạc của bài “Đứa con tội lỗi” do một tử tù ở Nghệ An sáng tác năm 1995.
Bài nhạc chế có những lời như: “Cô ra tù được bốn năm hôm, địa nồi cơm sư Thích Minh Tuệ. Cô không nhìn mình sai hoặc đúng, cứ sồn sồn nói lời lộng ngôn. Tuy cô giàu nhưng rất hơn thua, dù là luôn làm phước đi chùa. Sư Minh Tuệ ngài tu thư thái, chưa bao giờ biết hờn một ai… Đại Nam vắng tanh, kể từ khi nhắc đến sư thầy, mới ra tù làm sao cô hiểu, sư Minh Tuệ đâu phải phàm nhân“.
Bài nhạc chế này ngay sau khi tung lên mạng đã được lan truyền chóng mặt. Thậm chí, còn có cả bản karaoke để mọi người có thể hát.
Ngoài ra, còn có một bài được đặt tựa đề “Than trách” do Nguyễn An Nhiên viết nhạc, Đông Hải viết lời, Thảo My thể hiện. Bài hát này có những đoạn: “Đụng tới thầy tôi bị quay xe, liền chứng tỏ mình hay phán xét làm chi. Nói chuyện người ta tôi không chen vào nhưng chạm tới thầy làm sao tôi ngó lơ. Đâu phải người quen, không phải người nhà thì hà cớ chi mà nói người ta. Đâu phải ỷ mình oai mà ép người tài, thầy muốn yên bình tu tập thế thôi…“.
Trao đổi với Dân Việt về câu chuyện này, Nghệ sĩ Nhân dân Vương Duy Biên – nguyên Thứ trưởng Bộ VHTTDL cho rằng, không phủ nhận thời gian qua CEO Nguyễn Phương Hằng cùng chồng và công ty làm được nhiều việc tốt, giúp đỡ được nhiều hoàn cảnh khó khăn. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là bà Nguyễn Phương Hằng muốn nói gì thì nói, đụng chạm đến ai thì đụng chạm.
“Tôi có cảm giác như bà Nguyễn Phương Hằng thích gây sự chú ý của mọi người, muốn nổi tiếng, muốn là ngôi sao. Bà Nguyễn Phương Hằng làm được nhiều việc tốt nhưng cũng luôn đi kèm với ồn ào. Nhiều người cũng làm việc tốt nhưng người ta âm thầm, lặng lẽ… và tôi thích tuýp người thứ 2 hơn.
Cần phải có sự cảnh tỉnh để bà Nguyễn Phương Hằng biết mình là ai và cũng phải có điểm dừng. Không thể vì làm được việc tốt là có quyền động chạm đến bất cứ ai, làm bất cứ việc gì”.
Theo Nghệ sĩ Nhân dân Vương Duy Biên, CEO Nguyễn Phương Hằng nên biết tôn trọng danh dự, nhân phẩm, tự do, tín ngưỡng… của người khác. Nếu phát hiện ai đó sai phạm thì báo cáo lên cơ quan chức năng (nếu có bằng chứng) để họ xử lý theo quy định của pháp luật. Không nên tự tạo ra một diễn đàn để thỏa mãn sự hiếu kỳ của một số người (có thể hết người này sẽ đến người khác, hết chuyện này đến chuyện khác…), chưa kể là cách nói rất cảm tính.
CEO Nguyễn Phương Hằng tuyên bố sẽ rút lui, không tạo thêm thị phi
Chiều qua (20/10), CEO Nguyễn Phương Hằng đã có buổi nói chuyện tại Khu du lịch Đại Nam với chủ đề “Thông cảm hay vô cảm”. Trước đó, CEO Nguyễn Phương Hằng khẳng định chắc nịch rằng, trong talkshow này, bà sẽ “quất sư Minh Tuệ không trượt phát nào”. Chính điều này khiến cho rất nhiều người hồi hộp chờ đợi để xem CEO Nguyễn Phương Hằng nói gì về sư Minh Tuệ nói riêng và một số người bà đã đề cập trước đó nói chung.
CEO Nguyễn Phương Hằng và chồng trong talkshow “Thông cảm hay vô cảm” diễn ra tại KDL Đại Nam chiều 20/10. Ảnh: FB
Tuy nhiên, trong talkshow này, bà Nguyễn Phương Hằng lại không “quất sư Minh Tuệ” như đã nói trước đó mà “đánh lái” sang một câu chuyện nhạy cảm khác. Tại buổi trò chuyện này, CEO Nguyễn Phương Hằng cũng thừa nhận quá khổ đau vì những chuyện trên mạng xã hội.
“Bây giờ, tôi chỉ nghe ngóng chuyện xã hội để biết tình hình xã hội thôi, chứ để đi sâu vào bàn luận… tôi không còn cảm xúc nữa. Tôi quá khổ đau vì những chuyện trên mạng xã hội rồi. Tôi đi xa… xa quá!”, CEO Nguyễn Phương Hằng nói.
CEO Nguyễn Phương Hằng cũng tâm sự rằng, bà sẽ vẫn xuất hiện thường xuyên ở Khu du lịch Đại Nam để giao lưu, chụp ảnh với mọi người. Nhưng không can thiệp vào những câu chuyện trên mạng xã hội nữa vì “như thế thì cô sỉ nhục cô quá!”.
“Con gái của tôi nói với tôi một điều mà tôi cảm thấy xấu hổ với con. Con nói rằng: “Mẹ ơi! Con van xin mẹ. Hai năm rưỡi qua mẹ đi tù, ba khổ vì mẹ quá nhiều rồi. Có những lúc ba rất cô đơn, ba rất buồn… con không dám nhìn ba. Mẹ hãy chăm sóc ba đi, chăm sóc mẹ đi, chăm sóc tụi con đi. Con thấy người ta chửi mẹ mà không biết làm gì để bảo vệ mẹ. Con thương mẹ, mẹ đã đau khổ quá nhiều. Con xin mẹ! Mẹ hãy thương ba đi, thương mẹ đi”.
Những lời nói của con khiến tôi thật sự thấy mình có lỗi. Thời gian qua, tôi có lỗi với chồng, với con tôi… đó là sự thật. Có lỗi rất là nhiều. Ngược lại, tôi cũng đã làm cho mọi người biết được nhiều cái xấu. Nhưng xã hội mà… tôi đã làm hết sức có thể. Tôi sẽ rút lui trong danh dự, rút lui trong sự yêu mến của mọi người. Tôi có tuổi rồi, tôi không bon chen làm gì nữa”, CEO Nguyễn Phương Hằng trải lòng thêm.
Giá vàng trưa hôm nay 27.11: Đảo chiều hồi phục, nụ cười đã trở lại
Giá vàng hôm nay 27.11: Sau hai phiên sụt giảm mạnh, giá vàng thế giới đảo chiều hồi phục.
Cập nhật giá vàng SJC
Tính đến 9h40, giá vàng miếng SJC được Tập đoàn DOJI niêm yết ở ngưỡng 82,8-85,3 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra).
Chênh lệch giá mua – bán vàng SJC tại Tập đoàn DOJI ở ngưỡng 2,5 triệu đồng/lượng.
Trong khi đó, Công ty VBĐQ Sài Gòn SJC niêm yết giá vàng SJC ở ngưỡng 82,8-85,3 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra).
Chênh lệch giá mua – bán vàng SJC tại Công ty VBĐQ Sài Gòn SJC ở ngưỡng 2,5 triệu đồng/lượng.
Bảo Tín Minh Châu niêm yết giá vàng SJC ở ngưỡng 82,8-85,3 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra).
Chênh lệch giá mua – bán vàng SJC tại Bảo Tín Minh Châu ở ngưỡng 2,5 triệu đồng/lượng.
Hiện chênh lệch giá vàng mua – bán được niêm yết quanh ngưỡng 2 triệu đồng/lượng. Dù đã giảm so với phiên giao dịch trước nhưng mức chênh lệch này vẫn rất cao.
Chênh lệch giá này là một yếu tố mà nhà đầu tư cần cân nhắc khi tham gia vào thị trường vàng. Nó ảnh hưởng trực tiếp đến khả năng sinh lời, đặc biệt trong ngắn hạn.
Giá vàng nhẫn tròn 9999
Tính đến 9h40 hôm nay, giá vàng nhẫn tròn 9999 Hưng Thịnh Vượng tại DOJI niêm yết ở ngưỡng 83,4-84,4 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra); tăng 1,1 triệu đồng/lượng chiều mua vào và giữ nguyên chiều bán ra so với đầu giờ sáng qua.
Bảo Tín Minh Châu niêm yết giá vàng nhẫn ở ngưỡng 82,38-84,48 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), giảm 350.000 đồng/lượng chiều mua vào và giảm 200.000 đồng/lượng chiều bán ra so với đầu giờ sáng qua.
Giá vàng thế giới
Tính đến 9h40, giá vàng thế giới niêm yết trên Kitco ở ngưỡng 2.638,3 USD/ounce, tăng 12,1 USD/ounce so với đầu phiên giao dịch trước.
Dự báo giá vàng
Giá vàng thế giới sụt giảm trong bối cảnh đồng USD tăng cao. Ghi nhận lúc 9h40 ngày 27.11, chỉ số US Dollar Index đo lường biến động của đồng bạc xanh với 6 đồng tiền chủ chốt ở ngưỡng 107,212 điểm (tăng 0,34%).
Dù sụt giảm, vàng thế giới vẫn giữ vững mức 2.630 USD/ounce. Neils Christensen – chuyên gia phân tích của Kitco News nhận định, giá vàng neo cao khi kim loại quý này tiếp tục phản ứng với những thay đổi không chắc chắn về địa chính trị liên quan đến chính quyền sắp tới của Tổng thống đắc cử Donald Trump.
Dù vậy một nhà phân tích thị trường vẫn kỳ vọng xu hướng tăng của vàng sẽ tiếp tục kéo dài đến năm 2025. Trong một cuộc phỏng vấn gần đây với Kitco News, Nitesh Shah – Trưởng bộ phận Nghiên cứu Hàng hóa & Kinh tế Vĩ mô tại WisdomTree, cho biết ông kỳ vọng đồng USD sẽ giảm vào năm 2025, tạo điều kiện thuận lợi cho giá vàng tăng cao.
Ông bổ sung rằng mặc dù các chính sách “nước Mỹ trên hết” của ông Donald Trump có thể hỗ trợ đồng USD vào đầu năm sau, nhưng sẽ rất khó để duy trì động lực đó khi thâm hụt ngân sách của chính phủ tiếp tục tăng.
“Rất có khả năng nợ công sẽ tăng và điều đó sẽ làm suy yếu đồng USD” – ông nói.
Đồng thời, Shah nhận định rằng chu kỳ nới lỏng của Cục Dự trữ liên bang (FED) sẽ giúp đẩy lợi suất trái phiếu xuống thấp hơn, một yếu tố tích cực khác cho giá vàng cao hơn.
Biên bản cuộc họp tháng 11 của FED mới công bố cung cấp những thông tin quan trọng về triển vọng kinh tế của ngân hàng trung ương. Các quan chức FED bày tỏ sự tin tưởng ngày càng tăng vào quỹ đạo của nền kinh tế, đặc biệt là về lạm phát và thị trường lao động. Biên bản cho thấy các nhà hoạch định chính sách tin rằng lạm phát đang dần tiến tới mục tiêu 2% của FED và thị trường lao động hiện tại là mạnh mẽ.
Những quan sát này có ý nghĩa quan trọng đối với chính sách tiền tệ. Kỳ vọng của thị trường vẫn chia rẽ về khả năng cắt giảm lãi suất trong tương lai, với công cụ FedWatch của CME dự báo cho thấy, khả năng giảm lãi suất lần nữa là 63,1% tại cuộc họp vào tháng 12.
Đám cưới đang chuẩn bị rước dâu thì shipper gọi ra nhận hàng, rõ là cái vòng hoa trắng toát mà cứ khẳng định gửi cho tôi rồi còn đưa thêm 1 mẩu giấy nhỏ, bảo gửi riêng cho câu dâu: Mở ra xem, thấy lời nhắn họ để lại, em b::àng h::oàng ch::ế:t l:ặng đi vào h::ủy h:ôn ngay lập tức
Em chẳng biết bây giờ phải thế nào nữa các chị ạ. Chuyện em bỏ về nhà mẹ đẻ ngay trong ngày cưới đã được mọi người biết cả rồi. Có lẽ bây giờ, ai cũng cười nhạo vì việc này có hay ho gì đâu.
Em và Hưng yêu nhau được hơn một năm rồi. Bọn em ở xa quê, nhà hai đứa cách nhau đến 400km. Đợt ấy Hưng đến làm công trình ở chỗ em, hai người mới gặp gỡ rồi nảy sinh tình cảm. Khi biết em có ý định muốn lấy chồng xa, bố mẹ cũng phản đối kịch liệt lắm. Ông bà là người đi trước, thành ra cũng có kinh nghiệm trong vấn đề này.
Nhưng yêu vào mà, làm gì còn quan tâm đến lời người khác nói nữa. Còn nhớ khi quyết định kết hôn, em vẫn mạnh miệng nói với bố mẹ:
“Cuộc đời con cứ để con tự quyết định. Mai này con sướng thì được hưởng, còn khổ thì con tự chịu. Có như nào cũng không về trách bố mẹ đâu”.
Em đã nói vậy rồi, bố mẹ còn bảo sao được nữa. Thế là cuối cùng, mẹ em vẫn phải đồng ý tổ chức đám cưới cho con gái. Khi chuẩn bị lên kế hoạch, em mới thấy chồng sắp cưới của mình có nhiều vấn đề. Đầu tiên là thái độ của nhà chồng đối với em. Bình thường mọi người khi gặp gia đình chồng thì thế nào? Riêng em, em thấy mình được nuông chiều một cách thái quá. Ai trong gia đình cũng có gì đó muốn che giấu. Vì vậy mà khi em đến chơi, mọi người cứ giành làm hết việc. Sau đó còn hỏi xem em có ưng ý hay không nữa.
Hôm đó em đang rửa bát trong bếp thì có cô hàng xóm sang nhà. Có lẽ vì không biết em ở trong nên cô ấy mới hỏi mẹ người yêu em:
“Này, con bé ấy biết chuyện chưa bác? Nó vẫn chấp nhận lấy thằng Hưng hả?”.
Khi thấy em đi ra, cô ấy tỏ ra lúng túng lắm. Sau đó thì vội vàng đi về. Còn em cũng thắc mắc lắm chứ, có chuyện gì mà em chưa biết hay sao? Thế rồi tối ấy về nhà, em mới hỏi Hưng rằng anh có gì giấu mình hay không. Hưng vẫn không chịu nói sự thật, cứ bảo là anh còn nợ vài trăm triệu. Ngày xưa kinh doanh thua lỗ mà bây giờ vẫn chưa trả hết. Người lớn thì hay lo xa, cứ nghĩ có nợ nên không ai dám cưới. Thành ra cô hàng xóm nhà anh mới lo hỏi như vậy.
Nghe cũng có lý nên em không thắc mắc gì thêm nữa. Chỉ là có điều này cũng thấy lạ lắm. Bố mẹ em đi xem ngày, người ta bảo cưới xong một tuần rồi đi đăng ký kết hôn là đẹp ngày nhất. Nhưng Hưng thì cứ giục em đăng ký sớm. Còn bảo bình thường khi tổ chức đám cưới là đã xong xuôi hết cả rồi. Cũng may lúc ấy em tỉnh táo, nhất quyết không chịu đăng ký kết hôn luôn. Đời người chỉ có một lần, em muốn mọi thứ được trọn vẹn nhất có thể. Thầy đã chọn ngày rồi, làm gì phải vội vàng mà tìm ngày khác nữa?
Thế rồi hôm tổ chức đám cưới, em thấy nhà trai cứ vội vã thế nào ấy. Cho đến khi Hưng đi tiếp khách trong nhà, em thì đang đứng ngoài nói chuyện với bạn bè, bỗng có một người chở chiếc vòng hoa đến rồi lúng túng dừng lại gọi hỏi người gửi. Bạn em thấy vậy nên mới chạy vào mách, bảo ra ngoài có người gửi đồ, nhưng món đồ ấy lạ lắm. Em chạy ra thì thấy đúng tên mình và chồng rồi. Mỗi tội đó là cái vòng hoa các chị ạ. Khi ấy em giận lắm, còn nghĩ không biết ai lại trêu đùa quá trớn như thế. Nhưng hỏi đi hỏi lại, anh ta vẫn bảo đúng địa chỉ. Rồi còn đưa cho em một tờ giấy nhắn và bảo có chị gửi cho cô dâu.
Mở tờ giấy ra, em chết sững luôn các chị ạ. Người đó nói chồng em đã làm người yêu cũ có thai. Sau đó lại rũ bỏ trách nhiệm. Bây giờ đã 5 năm nhưng anh chưa từng chu cấp cho các con xu nào.
Ngay lập tức, em quay vào hỏi Hưng. Thấy em đã biết chuyện, Hưng đành thú nhận sự thật. Những gì viết trong tờ giấy có phần là sự thật. Nhưng anh cũng có nỗi khổ của riêng mình. Cụ thể thế nào, anh bảo sẽ giải thích cho em sau. Còn đám cưới thì cứ tổ chức cho xong đã. Kẻo mọi người lại nhìn vào rồi dị nghị, như thế mang tiếng lắm. Có điều ngồi tổ chức đám cưới, lòng em cứ ngổn ngang với rất nhiều suy nghĩ. Nếu không có gì khuất tất, sao Hưng và gia đình anh lại không nói ngay từ đầu cơ chứ? Với cả đứa bé ấy nếu là con của Hưng, sao anh không có trách nhiệm với đứa bé? Để rồi ngay trong ngày cưới lại bị người yêu cũ phá đám như vậy.
Nghĩ vậy, khi nhà gái lên xe ra về, em cũng theo xe về luôn. Bố em biết chuyện cũng ủng hộ con gái, còn bảo không cần cưới xin gì nữa. Bây giờ là một tuần sau cưới, em vẫn đang ở nhà đẻ các chị ạ. May là chưa đăng ký kết hôn. Nhưng hôm qua, em lại phát hiện mình có bầu. Để con không có bố thì cũng thấy có lỗi với con. Còn vì chuyện này mà quay lại, em không biết có đáng hay không. Các chị cho em xin lời khuyên với.
Không còn là tin đồn nữa: Ông Thích Minh Tuệ đi thật rồi mọi người ạ, tờ A4 có giấu đỏ chính thức công khai rồi, chúc thầy vạn dặm bình an…
Ông Thích Minh Tuệ vừa có văn bản viết tay bày tỏ mong muốn được bộ hành đến Ấn Độ để đảnh lễ, tri ân các thánh tích.
Tuy nhiên, con đường đi phức tạp nên nhờ mọi người hướng dẫn, tư vấn giúp.
Ngày 25/11, ông Thích Minh Tuệ (tên khai sinh là Lê Anh Tú, 43 tuổ.i, trú tại thôn 6, xã Ia Tô, huyện Ia Grai, Gia Lai) vừa có văn bản viết tay, gửi đến tất cả mọi người bày tỏ mong muốn được đến đất nước Ấn Độ để đảnh lễ 4 thánh tích cũng như học tập và tri ân về Đức Phật.
Mở đầu thông báo, ông Thích Minh Tuệ cho biết: “Con có ước nguyện khất thực từng nhà tại thôn 6 xã Ia Tô, Ia Grai, Gia Lai nhưng không thực hiện được. Con mong mọi người dân thôn 6 hoan hỷ khi nào đủ duyên con tập học lại”.
Văn bản viết tay của ông Thích Minh Tuệ bày tỏ mong muốn được đi đến đất nước Ấn Độ để đảnh lễ 4 thánh tích, để học tập và tri ân về Đức Phật. Ảnh: T.H
Theo ông Tuệ, bản thân mong muốn được đến quê hương của Đức Phật nhưng phải đi qua nhiều nước như Lào, Campuchia, Thái Lan, Myanmar, Bangladesh. Mỗi nước lại có cách làm giấy tờ thủ tục nhập cảnh khác nhau và rất phức tạp.
Cũng theo ông Thích Minh Tuệ, việc làm hộ chiếu đã xong nên nhờ mọi người hướng dẫn làm thủ tục, giấy tờ và chỉ đường giúp, bản thân sẽ tự đi, không làm ảnh hưởng đến người khác.
Ông Thích Minh Tuệ cho rằng, nếu đi bộ không được, ông buộc phải đi bằng các phương tiện khác thì không đúng với phẩm hạnh đạo đức, với sự tôn kính của bản thân đối với Đức Phật.
Ông Thích Minh Tuệ trong một lần đi khất thực tại quê nhà. Ảnh Trần Hoàn
Trước đó, ngày 8/11, ông Thích Minh Tuệ có đơn gửi các cơ quan chức năng, tổ chức, gia đình và cá nhân toàn xã hội về việc không tụ tập đông người, làm mất trật tự an toàn giao thông, không được quay phim chụp ảnh và đưa hình ảnh của ông lên mạng xã hội khi chưa được phép.
Tiếp đó, ngày 17/11, ông Thích Minh Tuệ lại có thông báo về việc sẽ ngưng đi khất thực trong thời gian tới bởi nhiều người đứng hai bên đường chào đón, la ó, kêu gào ồn ào, không đúng với chánh pháp, ảnh hưởng đến quá trình tu tập.
Chăm bố mẹ vợ 4 năm ròng. Ai ngờ ông bà bán hết đất đai ôm tiền vào Nam với con trai còn nhà tôi chẳng được chia x::u l:ẻ nào. Đó là sự lựa chọn của bố mẹ, tôi cũng chẳng thể can thiệp. Nhưng ấm ức nhất là sau khi bán hết mọi thứ thì ông bà không chia cho vợ chồng tôi một đồng nào cả, mang hết vào xây nhà cho con trai. Tôi l::ặng ng::ười khi biết hàng động sau đó của chồng…
Anh luôn coi bố mẹ vợ chẳng khác gì bố mẹ đẻ. Tôi biếu xén tiền nong cho bố mẹ bồi bổ và chữa bệnh, anh cũng chẳng bao giờ tính toán chi li.
Gia đình tôi có 2 anh em trai, tôi là con gái út của bố mẹ. Anh trai tôi học hết cấp 3 thì tha phương làm ăn rồi lấy vợ định cư trong Nam. Bố mẹ tôi vẫn ở ngoài Bắc, tôi lấy chồng cũng gần nhà nên thường xuyên ghé về nhà.
Tôi lấy chồng không lâu thì bố mẹ tôi liên tiếp gặp sự cố không may về sức khỏe. Bố tôi trong lúc đi làm bị trượt chân ngã rạn xương đùi. Sau đó một thời gian, mẹ tôi đi chợ bán hàng lại bị một gã say rượu tông trúng. Thêm tuổi già sức khỏe càng ngày càng kém, ông bà thường xuyên đau nhức mình mẩy, thoái hóa xương khớp, hoa mắt chóng mặt.
Trong suốt 4 năm, chỉ có tôi và chồng bên cạnh chăm sóc bố mẹ tôi. Anh trai tôi đưa vợ con về chơi được 2 lần, mỗi lần vài ngày. Còn lại anh phó mặc mọi chuyện cho vợ chồng em rể và em gái. Thế như chồng tôi chưa bao giờ phàn nàn nửa lời. Anh luôn coi bố mẹ vợ chẳng khác gì bố mẹ đẻ. Tôi biếu xén tiền nong cho bố mẹ bồi bổ và chữa bệnh, anh cũng chẳng bao giờ tính toán chi li. Tôi cảm thấy rất tự hào và may mắn khi có một người chồng tốt như anh.
4 năm sau ngày cưới của tôi, anh trai tôi bỗng gọi về bảo bố mẹ bán hết đất đai, nhà cửa vào trong đó sống với vợ chồng anh. Bố mẹ tôi lúc nào cũng thương nhớ con trai, dù anh thờ ơ và vô tâm với ông bà. Vừa nghe con trai đề nghị, ông bà lập tức gọi người bán hết mọi thứ để vào đó với anh.
Đó là sự lựa chọn của bố mẹ, tôi cũng chẳng thể can thiệp. Nhưng ấm ức nhất là sau khi bán hết mọi thứ thì ông bà không chia cho vợ chồng tôi một đồng nào cả, mang hết vào xây nhà cho con trai. Ông bà giải thích rằng muốn xây nhà to đẹp nên không còn dư tiền chia cho vợ chồng tôi.
Tôi cứ nghĩ chồng sẽ tức giận lắm nhưng anh vẫn vui vẻ bình thường trước quyết định của bố mẹ vợ. Điều đó khiến tôi vừa ngạc nhiên và cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời càng biết ơn và cảm kích trước tấm lòng của anh hơn.
Bố mẹ tôi vào với anh trai được một năm, khi căn nhà đã hoàn thiện xong xuôi thì ông bà lại đột ngột thông báo sẽ về quê. Mẹ tôi khóc lóc kể rằng không ở được với chị dâu. Lúc nhà chưa xây xong, chị ngọt nhạt lấy lòng bố mẹ chồng lắm. Nhưng nhà mới vừa khánh thành thì chị lập tức trở mặt. Anh trai tôi đứng về phía vợ khiến ông bà rất đau đớn và chua xót. Nhà xây trên đất của anh chị, ông bà như người đi ở nhờ. Không chịu được cảnh đó, bố mẹ tôi quyết định về quê. Nhà cửa đã không còn, ông bà muốn đến nhà tôi ở.
Chồng tôi nghe xong chỉ đủng đỉnh nói một câu: “Trách nhiệm phụng dưỡng ông bà đã xong, ông bà thế nào không liên quan gì đến vợ chồng mình nữa. Em muốn đón ông bà về ở cùng thì chúng ta ly hôn”.
Tôi lặng người không biết phản bác thế nào vì thực sự bố mẹ tôi cũng rất quá đáng. Nhưng bây giờ cứ kệ mặc ông bà thì lương tâm tôi không thể thanh thản. Tư cách của anh trai tôi thì quá rõ rồi, nếu anh ấy thương bố mẹ đã chẳng cư xử như vậy. Tôi phải làm thế nào để thuyết phục chồng đồng ý cho bố mẹ vợ về ở chung?
Tặng con gái cả căn nhà 5 tỷ khi con đi lấy chồng, con rể sáng cả mắt nghĩ sau là của mình, ngày cháu ngoại đầy tháng tôi âm thầm bán luôn cái nhà rồi làm sổ tiết kiệm đứng tên con gái, thông gia ngại quá hóa thẹn bắt con trai ly hô:;n luôn, nhà tôi hí hửng mở tiệc ăn mừng cho con gái thoát khỏi nhà chồng h::ãm, nào ngờ ăn chưa xong bữa đã nhận tin động trời, cả làng đến….
Biết nhà thông gia không có điều kiện nên nhà tôi không thách cưới, thậm chí còn tặng cho các con một căn nhà để ổn định cuộc sống.
Tôi và chồng chỉ có với nhau một cô con gái, cuối năm ngoái nó mới đi lấy chồng. Nhà thông gia điều kiện không tốt. Bố của con rể tôi đã mất từ lâu, nhà chỉ có mỗi 2 mẹ con, kinh tế cũng chẳng dư dả gì.
Vì thế khi con gái mới yêu, tôi đã khuyên con nên suy nghĩ kỹ lưỡng, nhưng con vẫn kiên quyết tiến xa hơn trong mối quan hệ này. Vợ chồng tôi tôn trọng con nên không can thiệp quá nhiều vào quyết định của con nữa.
Biết nhà thông gia không có điều kiện nên nhà tôi không thách cưới, thậm chí còn tặng cho các con một căn nhà để ổn định cuộc sống. Bởi lẽ hai đứa nó làm việc ở thành phố, vẫn chưa có nhà mà với đồng lương ba cọc ba đồng thì biết đến khi nào mới mua được nhà.
Khi đó, con rể cảm kích nói:
– Con cảm ơn bố mẹ, từ nay về sau con sẽ chăm sóc Ngân thật tốt.
Ngân là con gái tôi, và tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm khi nghe con rể hứa hẹn như thế. Và, con rể đã không làm tôi thất vọng.
Khi con gái mới yêu, tôi đã khuyên con nên suy nghĩ kỹ lưỡng về mối quan hệ này. (Ảnh minh họa)
Không lâu sau khi hai đứa kết hôn, con gái tôi mang thai. Khoảng thời gian đó, con rể chăm sóc con gái tôi rất chu đáo. Tôi và bà thông gia cũng thường xuyên gửi đồ ăn lên cho hai đứa nó tẩm bổ.
Ngày con gái gần sinh, tôi lên thành phố ở cùng con để chờ ngày sinh. Khi con vào viện, bà thông gia cũng từ quê lên để cùng tôi chăm con chăm cháu.
Mặc dù ở chung một nhà nhưng tôi với bà thông gia khá hợp tính nhau. Tôi phụ trách nhiệm vụ chăm cháu là chính, bà thông gia đảm nhận việc nấu nướng, dọn dẹp, mỗi người một việc, không ai nạnh ai cả. Mỗi buổi chiều, tôi và bà thông gia còn cùng nhau đi dạo dưới sân của khu dân cư, trò chuyện rôm rả.
Chẳng mấy chốc mà tới ngày cháu đầy tháng. Tôi và bà thông gia phấn khởi lắm, cùng nhau đi chợ, làm một bữa thịnh soạn để chúc mừng ngày đầy tháng cháu. Hôm đó, chồng tôi ở quê cũng lên.
Vợ chồng tôi tặng cho cháu 10 triệu đồng tiền mặt. Còn bà thông gia, bà ấy đã tháo đôi bông tai bằng vàng đeo trên tai xuống, trực tiếp đặt vào tay con gái tôi. Bà nghẹn ngào nói:
– Mẹ không có gì, ngày các con cưới cũng không cho được mấy đồng, mẹ thực sự áy náy. Đây là đôi bông tai mẹ đeo từ ngày cưới, đó là món đồ quý giá nhất đối với mẹ. Nay mẹ trao lại cho con.
Ai nấy đều sững sờ. Con gái tôi nhẹ nhàng xua tay, từ chối món quà của mẹ chồng vì món quà đó quá quý giá. Nó không quý ở giá trị mà nặng ở ý nghĩa. Sau đó, tôi khuyên con gái nên nhận lấy đôi bông tai vì đó là tấm lòng của bà thông gia với con.
Ngày con gái gần sinh, tôi lên thành phố ở cùng con để chờ ngày sinh. (Ảnh minh họa)
Dẫu vậy, hành động ấy của bà thông gia vẫn khiến tôi trằn trọc cả đêm, không tài nào ngủ nổi. Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi bàn với ông xã chuyện bán nhà:
– Anh này, suốt thời gian qua ở với bà thông gia, bà ấy là người như thế nào, đối xử với con gái chúng ta ra sao em đều thấy cả. Bà ấy thực sự rất tốt bụng và là người mẹ tuyệt vời. Em cũng nhìn ra được con rể và con gái đang có ý muốn đón bà ấy tới ở cùng, nhưng dù sao đây cũng là nhà chúng ta mua cho các con, chưa được sang tên nên hai đứa nó không dám, sợ chúng ta buồn.
Thực ra đón bà ấy tới sống cùng các con cũng là một ý hay. Bà ấy tuổi ngày càng cao, sức khỏe ngày một yếu, chỉ có mỗi một thân một mình ở quê, đón tới ở chung thì các con sẽ yên tâm mà làm việc hơn. Hơn nữa, sau này chúng ta về quê, có bà ấy ở đây chăm con chăm cháu thì các con cũng đỡ áp lực, chúng ta cũng đỡ lo lắng hơn.
Nhưng căn nhà này quá bé rồi, sau này các con sinh đứa thứ 2 thì sẽ càng chật chội hơn. Đằng nào cũng phải đổi nhà, hay là chúng mình bán căn nhà này đi, mua cho các con căn to hơn được không?
Ngẫm nghĩ một lúc, chồng tôi đồng ý. Thế là hai vợ chồng tôi âm thầm rao bán căn nhà các con đang ở, tìm căn nhà khác to hơn. Chúng tôi tính, khi nào mọi việc xong xuôi mới nói với các con và bà thông gia để tạo bất ngờ cho mọi người. Hi vọng hai con và bà thông gia sẽ thích.