Home Blog Page 78

Hết 6 tháng thai sản, em nhờ mẹ chồng lên trông cháu để đi làm nhưng bà không đồng ý: “Tôi nói đúng 1 câu bà liền bắt xe lên luôn..”

0

Cuộc sống hôn nhân của tôi những ngày đầu sau khi cưới thật sự êm đềm và hạnh phúc. Tôi, Lan – một cô gái xuất thân từ vùng quê, luôn cố gắng làm tròn bổn phận của một người vợ, và Dũng – chồng tôi, là một người đàn ông hiền lành, trách nhiệm, luôn yêu thương và lo lắng cho gia đình. Chúng tôi cưới nhau sau một thời gian dài tìm hiểu, cùng trải qua nhiều khó khăn để xây dựng tổ ấm. Sau đám cưới, tôi chuyển lên thành phố ở cùng Dũng để tiện cho công việc của cả hai.

Cuộc sống bận rộn ở thành phố không đơn giản như khi ở quê. Áp lực công việc, chi phí sinh hoạt đắt đỏ, và những gánh nặng hằng ngày khiến tôi nhiều lúc cảm thấy mệt mỏi. Nhưng dù thế nào, tôi vẫn cảm thấy may mắn vì có một người chồng luôn bên cạnh, cùng nhau chia sẻ mọi vui buồn.

Khi tôi mang thai đứa con đầu lòng, đó là niềm vui lớn lao không chỉ với tôi và Dũng, mà còn cả gia đình hai bên. Bố mẹ hai bên đều rất mừng rỡ, đặc biệt là mẹ chồng tôi. Bà luôn gọi điện hỏi thăm sức khỏe tôi, và khi biết tôi có bầu, bà tỏ ra rất quan tâm.

Suốt quá trình mang thai, tôi được hưởng chế độ thai sản tốt. Tuy nhiên, sau khi sinh con, tôi nhận ra một thực tế khác: việc chăm sóc con nhỏ rất vất vả và đầy thử thách. Những ngày đầu sau sinh, tôi gần như không có thời gian để nghỉ ngơi. Bé con quấy khóc cả ngày lẫn đêm, khiến tôi thường xuyên thiếu ngủ. Mỗi lần bé ốm hay có vấn đề gì, tôi lại lo lắng không yên.

Sau sinh nhờ mẹ chồng lên trông cháu đích tôn thì bà chặn họng: Đẻ được  phải nuôi được!

Nhưng thời gian nghỉ thai sản không kéo dài mãi. Hết 6 tháng nghỉ thai sản, tôi bắt đầu lo lắng về việc ai sẽ chăm sóc con khi tôi quay lại làm việc. Chồng tôi bận rộn với công việc, không thể nghỉ để ở nhà chăm con. Cả hai chúng tôi đều không muốn thuê người giúp việc vì lo ngại người lạ không chăm sóc tốt cho con. Sau nhiều lần suy nghĩ, tôi quyết định sẽ nhờ mẹ chồng lên trông cháu giúp trong thời gian tôi đi làm. Dù sao thì bà cũng rất yêu quý cháu, và tôi tin bà sẽ không ngại lên thành phố để giúp đỡ vợ chồng tôi.

Một buổi sáng nọ, tôi gọi điện về quê, nói chuyện với mẹ chồng:

  • Mẹ ơi, con sắp hết thời gian nghỉ thai sản rồi. Con muốn nhờ mẹ lên trông cháu giúp con một thời gian, để con có thể đi làm lại.

Tôi nghĩ mẹ sẽ vui vẻ đồng ý, vì trước đây mỗi lần gọi điện hỏi thăm, bà đều nói rất muốn được ở gần cháu nội. Tuy nhiên, điều tôi không ngờ là mẹ chồng lại trả lời một cách thẳng thắn và lạnh lùng:

  • Mẹ không lên đâu con ạ. Việc chăm con, chăm cháu là trách nhiệm của vợ chồng con. Mẹ và bố con cũng đã già rồi, không thể lên trông cháu được. Mai kia mẹ và bố yếu thì đừng gọi các con lên mà chăm sóc!

Tôi sững sờ trước câu trả lời của mẹ chồng. Trong lòng tôi trào lên cảm giác ngỡ ngàng và thất vọng. Không ngờ, người mà tôi tin tưởng và kỳ vọng nhất lại từ chối thẳng thừng như vậy. Bà không chỉ từ chối, mà còn nói ra những lời cay đắng, như thể đang trách móc trước cả khi chúng tôi có ý định nhờ bà giúp đỡ khi già yếu.

Tôi cảm thấy nghẹn ngào, không biết phải nói gì thêm. Cuộc trò chuyện kết thúc trong không khí nặng nề. Sau khi cúp máy, tôi ngồi lặng một lúc lâu. Tôi không biết nên làm thế nào, và không hiểu tại sao mẹ chồng lại nói những lời như vậy.

Từ sau cuộc trò chuyện đó, tôi cảm thấy mình không còn muốn nhờ mẹ chồng giúp đỡ nữa. Mặc dù rất buồn, nhưng tôi hiểu rằng, có lẽ bà không muốn gánh vác thêm trách nhiệm, nhất là khi tuổi đã cao. Dù sao, việc chăm sóc con cái là trách nhiệm của vợ chồng tôi, và tôi cũng không nên ép buộc bà.

Tôi cũng tự trách mình vì đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào mẹ chồng. Có lẽ tôi đã quen với suy nghĩ rằng, ông bà nội ngoại luôn sẵn sàng giúp đỡ con cái trong việc chăm sóc cháu. Nhưng không phải ai cũng có thể và muốn gánh vác trách nhiệm này, nhất là khi họ đã bước vào tuổi xế chiều. Mẹ chồng tôi có lý do của bà, và tôi cần tôn trọng quyết định đó.

Tuy nhiên, trong lòng tôi vẫn không thể tránh khỏi cảm giác tổn thương. Mỗi lần nghĩ về câu nói của bà: “Mai kia ông bà già yếu thì đừng gọi con”, tôi lại thấy đau lòng. Tôi tự hỏi liệu bà có thực sự nghĩ rằng chúng tôi sẽ không chăm sóc khi bà và bố già yếu, hay chỉ là vì bà sợ trước tương lai mà chúng tôi chưa kịp nghĩ đến?

Dù gì đi nữa, tôi cũng phải đối mặt với thực tế. Tôi bàn bạc với Dũng, chồng tôi, về việc sẽ tìm cách khác để chăm con khi tôi đi làm trở lại. Chúng tôi thậm chí đã nghĩ đến việc gửi con vào nhà trẻ, nhưng bé còn quá nhỏ, và tôi không yên tâm. Cuối cùng, chúng tôi quyết định thuê một người trông trẻ có kinh nghiệm, dù điều này sẽ tốn kém hơn rất nhiều.

Cuộc sống sau khi quay lại làm việc thật sự khó khăn hơn tôi tưởng. Công việc ở công ty không hề nhẹ nhàng, và tôi phải luôn cố gắng hoàn thành đúng hạn. Ban ngày đi làm, tối về lại bận rộn chăm con. Tôi gần như không có thời gian nghỉ ngơi, cứ như đang bị cuốn vào một vòng xoáy vô tận của trách nhiệm và áp lực.

Mẹ chồng "đòi tiền trông cháu" và cách xử lý thông minh, khéo léo của con  dâu

Nhiều lúc, tôi mệt mỏi đến mức chỉ muốn bật khóc. Tôi nhớ lại những lời của mẹ chồng và càng cảm thấy cô đơn. Trong những lúc khó khăn nhất, tôi vẫn luôn mong muốn có sự giúp đỡ từ gia đình hai bên, nhưng giờ đây, tôi phải tự mình đối mặt với tất cả.

Mỗi lần về quê thăm bố mẹ chồng, tôi không còn thoải mái như trước. Mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng dường như đã trở nên xa cách sau cuộc trò chuyện ấy. Tôi cố gắng không nghĩ nhiều đến chuyện cũ, nhưng cảm giác nặng nề vẫn đeo bám. Chồng tôi cũng hiểu được những áp lực mà tôi đang phải chịu, nhưng anh không biết cách nào để giúp tôi nhiều hơn. Thỉnh thoảng, anh chỉ có thể động viên tôi vài lời, mong tôi vượt qua mọi khó khăn.

Thời gian trôi qua, tôi dần học cách chấp nhận thực tế và tự mình cân bằng lại cuộc sống. Tôi nhận ra rằng, không thể ép buộc ai làm điều mình mong muốn, ngay cả khi đó là gia đình. Mỗi người đều có cuộc sống riêng, trách nhiệm và những suy nghĩ khác nhau. Việc mẹ chồng từ chối không có nghĩa là bà không thương cháu hay không quan tâm đến gia đình chúng tôi, mà có lẽ chỉ đơn giản là bà cảm thấy không còn đủ sức khỏe và năng lượng để đảm nhận vai trò đó.

Một lần, tôi quyết định mở lòng nói chuyện với mẹ chồng về cảm xúc của mình. Tôi kể cho bà nghe về những khó khăn mà tôi đang phải đối mặt khi vừa đi làm, vừa chăm con, và cả những áp lực vô hình mà tôi luôn mang theo.

Mẹ chồng tôi lắng nghe, và sau một lúc, bà nói:

  • Mẹ hiểu những gì con đang trải qua. Nhưng con cũng phải hiểu rằng, mẹ và bố cũng đã trải qua giai đoạn đó. Mẹ đã nuôi các con lớn khôn, và bây giờ mẹ muốn nghỉ ngơi. Mẹ không muốn can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của các con, để các con tự lập và trưởng thành.

Nghe những lời này, tôi bỗng nhận ra rằng, mẹ chồng cũng có lý. Bà đã trải qua cả một đời lo lắng, chăm sóc gia đình, và giờ đây, bà chỉ muốn dành thời gian cho bản thân mình. Điều đó không có nghĩa là bà bỏ rơi chúng tôi, mà chỉ là bà muốn giữ một khoảng cách vừa đủ để chúng tôi tự lo liệu và đối mặt với những khó khăn của mình.

Từ đó, tôi không còn trách bà nữa. Thay vào đó, tôi bắt đầu nhìn nhận mọi chuyện theo

Bài văn tả bố của học sinh tiểu học khiến dân tình CƯỜI NGẤT vì quá chân thật: Nhiều ông bố đọc xong bỗng thấy hình bóng của mình ở đây

0

Người xưa có câu: ‘Đi hỏi già, về nhà hỏi trẻ’. Ý muốn nói trẻ em luôn nói đúng sự thật với những gì chúng nghe được, nhìn được, không biết thêm mắm dặm muối.

Vậy nhưng, cũng chính vì sự ‘thật thà’ này mà nhiều em hóc sinh tiểu học khi làm văn tả bố, mẹ đã bê nguyên mẫu từ đời thực vào khiến bài văn trở thành một áng văn chương để đời, cô giáo cũng phải bật cười khi đọc mà không biết nên cho mấy điểm mới đúng.

Bài văn “tả về bố” của em học sinh tiểu học dưới đây là một trong số đó. Với đề bài là ‘tả về người bố của em’, trong phần bài làm của mình, em học sinh này trình bày như sau:

Bố em đi làm và ở nhà là 2 phong cách khác biệt nhau. Đi làm bố vuốt keo, chải tóc, sơ mi đóng thùng như thanh niên trai tráng chưa lấy vợ.

Ấy vậy mà về nhà bố ở bẩn như lợn. Về đến nhà là áo quần, giày dép vứt mỗi cái một nơi.

Giá như bố mà gọn gàng, sạch sẽ hơn một chút thì em sẽ yêu bố hơn“.

hình ảnh

Sau khi bài văn này được đăng tải trên các trang mạng xã hội, rất nhiều người đã tỏ ra thích thú, vui vẻ, đặc biệt là những người vợ, người mẹ trong gia đình thì càng ‘tâm đắc’ vì như được con nói hộ nỗi lòng.

Qua những dòng văn này có thể thấy, em học sinh đã quan sát bố rất nhiều lần mới ghi nhớ từng thói quen của bố như thế. Đáng nói, bên cạnh thói quen chỉn chu khi ra ngoài thì ông bố lại tạo ấn tượng xấu cho con với những thói quen ở nhà như: Áo quần, giày dép vứt mỗi cái một nơi. Chính sự không gọn gàng gàng, sạch sẽ nên tình yêu của em dành cho bố cũng vơi đi một chút.

Có lẽ, bài văn này không chỉ khiến ông bố phải giật mình nhìn nhận lại thói quen sinh hoạt của mình để sửa chữa mà còn như nói hộ lòng người mẹ. Có lẽ, người mẹ cũng đã mệt mỏi và chán chường với những hành động không đẹp của chồng mình ở nhà. Hy vọng rằng, qua bài văn này của con, ông bố sẽ thay đổi để làm vợ vui lòng và làm tấm gương cho con học tập theo.

Trên thực tế, trẻ con ở bậc tiểu học là lứa tuổi hiếu động, thích khám phá và bắt chước. Chính vì vậy, nếp sống, thói quen, hành động và lời nói hằng ngày của người lớn trong gia đình sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến các em. Nếu bố mẹ tạo ra những thói quen sinh hoạt và cư xử tốt, con cũng sẽ bắt chước theo; Ngược lại, nếu bố mẹ quá xuề xòa trong mọi việc thì lâu dần cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến con trẻ.

hình ảnh

Mời bà con đọc thêm thông tin: Vì sao nên cho trẻ tự viết văn thay vì chép văn mẫu

Cho trẻ tiểu học tự viết văn thay vì chép văn mẫu là điều rất quan trọng trong quá trình phát triển tư duy, sáng tạo và khả năng ngôn ngữ của trẻ. Dưới đây là những lý do cụ thể giải thích tại sao nên khuyến khích trẻ tự viết văn mà không nên dựa vào các bài văn mẫu:

Khi trẻ tự viết văn, trẻ sẽ phải suy nghĩ về nội dung, cách diễn đạt và cách trình bày ý tưởng của mình. Điều này kích thích não bộ hoạt động sáng tạo và linh hoạt hơn. Việc sáng tạo ra những câu văn, câu chuyện theo cách riêng giúp trẻ phát triển trí tưởng tượng và tư duy độc lập.

Ngược lại, việc chép văn mẫu hạn chế khả năng sáng tạo của trẻ. Trẻ chỉ sao chép và lặp lại những gì đã có sẵn, không tạo ra sự đổi mới trong tư duy. Điều này khiến trẻ trở nên phụ thuộc vào các mẫu có sẵn và khó có thể phát triển được tư duy sáng tạo của mình.

Tự viết văn giúp trẻ rèn luyện khả năng ngôn ngữ và cách diễn đạt một cách tự nhiên. Trẻ phải tự chọn từ ngữ, sắp xếp câu văn sao cho hợp lý và rõ ràng, từ đó giúp cải thiện khả năng ngôn ngữ và kỹ năng viết. Qua quá trình này, vốn từ vựng của trẻ sẽ được mở rộng và khả năng diễn đạt ý tưởng cũng sẽ trở nên tốt hơn.

Trong khi đó, việc chép văn mẫu không giúp trẻ hiểu được cách sử dụng ngôn ngữ một cách linh hoạt. Trẻ chỉ sao chép lại từ ngữ mà không thực sự hiểu ý nghĩa của chúng, dẫn đến việc khó diễn đạt được ý tưởng của mình khi viết bài tự do.

Việc viết văn tự do giúp trẻ học cách xử lý và giải quyết các vấn đề thông qua việc suy nghĩ, lập luận và tìm cách diễn đạt ý tưởng. Trong quá trình viết, trẻ sẽ phải đối mặt với nhiều thách thức, chẳng hạn như việc làm sao để trình bày ý tưởng rõ ràng, làm sao để sắp xếp các sự kiện hợp lý. Những thách thức này giúp trẻ rèn luyện khả năng giải quyết vấn đề một cách sáng tạo và hiệu quả.

Khi trẻ tự viết văn và hoàn thành một bài viết, trẻ sẽ cảm thấy tự hào về công sức mình bỏ ra. Điều này giúp trẻ xây dựng sự tự tin vào khả năng viết và tư duy của mình. Sự tự tin này không chỉ giúp trẻ trong việc học văn mà còn hỗ trợ trong các môn học khác và trong cuộc sống hàng ngày.

Nếu trẻ chỉ chép văn mẫu, trẻ sẽ dần mất đi sự tự tin vào khả năng sáng tạo của mình. Trẻ có thể cảm thấy rằng mình không thể tự viết ra một bài văn tốt, và từ đó trở nên phụ thuộc vào các mẫu có sẵn.

Sự việc đ-au x-ót mới xảy ra ở trường mầm non: Sau giờ ngủ trưa, cô giáo gọi các cháu dậy thì phát hiện 1 bé đã qua đời

0

Thông tin này là hoàn toàn chính xác đã được chính quyền địa phương xác nhận. Các cơ quan báo chí cũng đã đăng tải rồi, mình chia sẻ lại chi tiết trong bài viết dưới đây cho mọi người cùng biết nhé!

Cụ thể, vào chiều ngày 14/10, một lãnh đạo Phòng GD&ĐT huyện Nghĩa Hưng, tỉnh Nam Định xác nhận việc một bé gái 2 tuổi t/ử v/o/n/g sau giờ ngủ trưa tại Trường Mầm non xã Nam Điền.

Lãnh đạo Phòng GD&ĐT huyện Nghĩa Hưng cho biết: “Khoảng 14h hôm nay, chúng tôi nhận được thông tin, sau giờ nghỉ trưa tại lớp học ở Trường Mầm non xã Nam Điền, cô giáo gọi các cháu dậy thì phát hiện một bé gái 2 tuổi đã qua đời. Chúng tôi đang chờ báo cáo của trường và kết quả điều tra của cơ quan công an về sự việc này

Nhận tin báo, Công an huyện Nghĩa Hưng đã có mặt tại hiện trường để điều tra làm rõ nguyên nhân dẫn tới sự ra đi của cháu bé.

hình ảnh

Trường mầm non xã Nam Điền nơi xảy ra sự việc, ảnh: VNN

Như vậy, cho đến hiện tại nguyên nhân dẫn tới sự ra đi bất thường của cháu bé vẫn đang được cơ quan chức năng tích cực điều tra.

Một sự thật không thể thay đổi là cháu bé đã không thể trở về bên gia đình được nữa. Rất nhiều người sau khi biết được sự việc đã gửi lời chia buồn tới gia đinh của cháu bé mong mọi người sẽ vượt qua được nỗi đau và mất mát quá lớn này.

Các thông tin về sự việc hiện nay vẫn đang trong vòng điều tra. Mọi người khi tiếp cận các phương tiện trên mạng xã hội cũng nên chọn những địa chỉ uy tín để tránh trường hợp hiểu sai, hiểu nhầm về sự việc này cũng như nhiều sự việc khác.

Trong thời gian tới, nếu có thêm thông tin gì về sự việc này, mình sẽ cập nhật cho mọi người cùng biết nhé!

Ngay lúc này, chỉ muốn gửi một lời chia buồn sâu sắc tới gia đình đã mất đi bé gái. Cuộc sống này chẳng nỗi đau nào lớn hơn sự chia ly mãi mãi, nhất là khi em bé mới được 2 tuổi. Mong em được siêu thoát.

Bà lão bán đồng nát nuôi cháu gái ăn học, nhặt được cả gia tài nhưng không tham một đồng nào…

0

Ở chợ Thành Nam, có một bà lão, mỗi ngày đều cầm một cái túi vải trong tay, đi nhặt mấy cọng rau mà người khác vứt đi ở trước quầy bán rau trong chợ. Bà lão này tên là Triệu Quế Chi, mọi người xung quanh đều biết bà là một người đáng thương. Chồng mất sớm, một mình bà vất vả cực khổ nuôi con trai trưởng thành…

Con trai kết hôn được hai năm thì có cháu gái, nhưng khi cháu gái bà được 3 tuổi, con trai bà bị suy thận giai đoạn cuối. Con dâu vì vậy mà ly hôn với con trai bà, đứa con gái để lại cho chồng nuôi, vì vậy chỉ có một mình bà lão vất vả chăm sóc cho cả nhà. Vì không có tiền, bệnh tình của con trai cũng điều trị không hiệu quả, sau ba năm ly hôn, con trai bà qua đời.

Bà Triệu Quế Chi đã 70 tuổi, đi làm công cũng không ai thuê, chỉ có thể đi nhặt phế liệu đem bán lấy tiền nuôi sống mình và cháu gái. Mỗi sáng tinh mơ, bà đi ra chợ nhặt vài lá rau, dùng làm thức ăn cho cả ngày.

Ban ngày thì bà bới móc những thùng rác ở ngoài đường để tìm phế liệu, buổi tối mới vác đống phế liệu tìm được của một ngày đến chỗ thu mua bán lấy tiền.

Bận rộn suốt một ngày trời, lúc nhặt được nhiều có thể bán được 100 tệ, lúc ít thì cũng chỉ được 10 tệ mà thôi, bà lão và cháu gái sống nương tựa nhau. Tuổi đã cao nên bà thực sự rất lo sợ một ngày nào đó mình không còn trên đời nữa, cháu gái vẫn chưa lớn đã trở thành cô nhi, vì vậy nguyện vọng lớn nhất của bà chính là có thể sống được thêm vài năm nữa lo cho cháu gái trưởng thành.

Buổi sáng hôm đó, trên đường bà tay bồng tay bế cháu đến lớp mẫu giáo, cháu nói với bà là nhà trường kêu nộp học phí 500 tệ. Bà lão loay hoay moi từ trong túi ra những tờ tiền 10 tệ và 20 tệ, đếm đi đếm lại mấy lần, đến khi chắc chắn là 500 tệ rồi, mới đưa cho cháu gái, sau đó dặn cháu cất kỹ không được làm rơi, đến trường là phải nộp ngay cho cô giáo. Cháu gái bà vâng dạ phấn khởi vui mừng cầm tiền vào lớp học.

500 tệ đối với người khác có thể không là gì cả, nhưng đối với bà lão, đó là số tiền mà phải vất vả hơn nửa tháng mới kiếm được. Bà không biết mình có thể chu cấp cho cháu gái đi học đến lớp mấy, nhưng với hoàn cảnh trước mắt, đành phải đi một bước tính một bước thôi, chuyện của tương lai không ai biết trước được.

Vào một ngày bông tuyết bay khắp bầu trời, bà lão không ngừng bới móc trong đống rác vừa bẩn vừa thối, hy vọng có thể tìm được một cái vỏ chai, hoặc là một cái lon. Đến trưa, bà bới được hai cái bánh bao ngọt vừa lạnh vừa cứng, bà ăn cùng với một chai nước suối mang từ nhà đi, như vậy xem như là bữa trưa của bà rồi.

Chiều tối, bà lão vác một bao to đựng đầy ve chai lê bước, bà muốn vác đống ve chai mấy chục ký này đến chỗ thu mua phế liệu để bán, theo dự tính của bà thì có thể bán được 80 tệ. Tuyết càng lúc càng rơi nhiều, trên đầu và trên vai bà lão trắng xóa một màu tuyết, trông bà giống như một bức tượng màu trắng đang di chuyển.

Bán xong bà đi về nhà, trong túi có 75 tệ (240 ngàn) do bà kiếm vất vả cả ngày, bà lão rất hài lòng, lúc này trời dần dần tối hẳn lại.

Ngoài đường thưa thớt người qua lại, có lẽ mọi người đều đã tan ca đi về nhà rồi, đèn đường bắt đầu bật sáng lên, phát ra ánh đèn vàng le lói. Bà lão đang trên đường đi về nhà, đột nhiên nhìn thấy bên đường có một cái ví da màu đen, cái ví bị tuyết che phủ lên trên, nếu không phải vì bà đi chậm, thì chắc cũng không phát hiện ra.

Bà lão bước tới nhặt cái ví da lên, lấy tay phủi lớp tuyết bên trên, cái ví rất dày, và còn hơi nặng tay nữa, nhìn kiểu dáng của cái ví bà đoán chắc nó rất đáng giá. Bà mở ví ra xem, không ngờ bên trong lại là nhiều xấp tiền mặt, bà lão đếm qua, số tiền vừa tròn 100 ngàn tệ (330 triệu)! Phản ứng đầu tiên của bà là “bị mất nhiều tiền như vậy, người đánh rơi tiền sẽ chắc chắn rất sốt ruột”.

Bà lão cầm cái ví trong tay không biết nên xử lý thế nào, nghĩ bụng chắc cái ví này vừa mới bị đánh rơi thôi, nếu không đã bị chôn trong đống tuyết lâu rồi. Nếu là mới đánh rơi, nói không chừng người đánh rơi tiền sẽ lập tức quay lại tìm, thế là bà lão đứng ở bên lề đường chờ đợi người đánh rơi tiền.

Mười mấy phút sau, có một chiếc xe rất sang trọng đang chạy trên đường một cách chậm rãi, tài xế của chiếc xe đó còn không ngừng ngó nghiêng hai bên đường, giống như đang tìm thứ gì đó. Lúc này, bà lão cũng để ý thấy chiếc xe này, mà tài xế cũng nhìn thấy có một bà lão đứng ở ngoài đường trông rất kỳ lạ. Tài xế lái xe chạy qua đó, mở cửa kính ra và hỏi: “Bà ơi, bà đứng ở đây có nhìn thấy một cái ví da không?”.

“Ví da trông như thế nào, cậu có thể miêu tả được không?”, bà hỏi lại.

Tài xế vừa nghe liền biết ngay là bà lão đã nhìn thấy cái ví, mặt nở nụ cười nói: “Chính là một cái ví da màu đen, kích cỡ khoảng chừng này, và còn…”

Tài xế vừa miêu tả vừa hình dung hình dáng của cái ví, hình dung một cách chi tiết, bà lão nghe xong khẳng định tài xế này chính là người đánh rơi tiền, sau đó lấy cái ví từ trong túi vải của bà ra, đưa cho người đàn ông đánh rơi tiền.

Người đàn ông vui mừng nhận lại ví, nhìn một cái liền nhận ra là ví của mình, sau đó ông mở ví ra, rồi đột nhiên biến đổi sắc mặt, nói một cách lạnh lùng: “Không đúng, trong này của tôi có 200 ngàn mà (660 triệu đồng), sao chỉ còn lại 100 ngàn thôi vậy?”.

“Không thể nào, tôi không lấy một đồng nào trong ví cả, tôi chỉ mở ra xem bên trong có gì mà thôi, tôi thực sự không lấy. Nếu tôi muốn lấy, tôi vốn dĩ không cần phải đứng ở đây đợi ông quay lại”, bà lão vội vàng giải thích.

“Ai biết bà có ý đồ gì chứ, chỗ tôi bị thiếu mất 100 ngàn, không phải bà lấy thì còn có thể là ai hả?”, người đàn ông này giống như khẳng định rằng bà lão chính là người lấy mất 100 ngàn.

Bà lão có nói gì với ông ấy cũng không được, người đàn ông này buộc bà lão phải giao trả 100 ngàn đã lấy trộm. Bà lão hốt hoảng đến suýt khóc, bà moi 75 đồng ở trong túi ra và nói: “Tôi chỉ có chừng này tiền, một bà lão đi nhặt đồng nát như tôi thì làm gì có 100 ngàn chứ, cho dù có giết tôi thì tôi cũng không có đâu”.

Bà lão nói bằng giọng van xin người đàn ông, chỉ thiếu không quỳ gối vái lạy ông ấy thôi. Lúc này, một cô gái hơn 20 tuổi tay cầm chiếc ô bước tới, nhìn thấy một bà lão rách rưới đáng thương, liền nói với người đánh rơi tiền: “Ba, có chuyện gì vậy? Bà lão này làm sao vậy hả?”.

Người đàn ông nghe con gái hỏi vậy liền ngượng đỏ cả mặt, im lặng không nói câu nào, cô gái lại quay sang nhìn bà Triệu Quế Chi.

“Cô gái, chuyện là thế này, lúc nãy tôi nhìn thấy ví da của ba cô ở trên đường, tôi không lấy một đồng nào ở trong ví cả, nhưng ba cô nói là thiếu mất 100 ngàn, cô gái, tôi thực sự không lấy, nếu bà già này mà nói lời giả dối, thì tôi sẽ bị sấm sét đánh chết, chết không được yên!”.

“Bà ơi, bà đừng nói như vậy, cháu sợ tổn thọ lắm, cháu vẫn còn chưa sống đủ đâu! Cháu tin lời bà nói, là ba cháu đã đổ oan cho bà rồi”, cô gái an ủi bà lão.

“Ba ơi, ba sao vậy hả, vẫn chưa già mà đã hay quên vậy rồi, chẳng phải buổi chiều hôm nay ba đến chỗ ông chủ Lý mua hàng hết 110 ngàn hay sao? Vậy 200 ngàn thì còn lại 90 ngàn là đúng rồi”, cô gái trách móc ba mình.

“Ờ… ờ… ờ… xin lỗi nha, tôi quên mất, đúng thật là… Buổi chiều đúng là tôi có giao dịch một vụ làm ăn, trong ví chỉ còn 90 ngàn tiền mặt thôi, ôi sao lại có thêm 10 ngàn vậy hả?” – Người đàn ông này nghe xong lời con gái mình nói đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, biết được ý của con gái, cho nên đã xin lỗi bà lão.

Lúc này, cô gái nháy mắt với ba mình, ba cô hiểu ý, mở ví ra lấy 10 ngàn tệ (33 triệu) nhét vào tay bà lão, nói rằng: “Bà ơi, trong ví của tôi chỉ có 90 ngàn mà thôi, 10 ngàn còn thừa không phải là của tôi, tôi có bao nhiêu thì nhận lại bấy nhiêu thôi, số còn lại tôi không lấy, bà nhận lấy đi”.

“Vậy chào bà nha, bọn cháu về đây, tuyết rơi nhiều như vậy, bà mau về nhà đi!”, cô gái bước lên xe, mở cửa sổ xe ra nói với bà lão một câu, rồi xe chạy đi luôn, bỏ lại sau lưng là một bà lão chưa kịp phản ứng gì cả.

Bà lão giơ 10 ngàn đồng lên, trong khóe mắt là những giọt nước mắt long lanh, giống như một đứa trẻ con vậy, lúc này chắc bà đã hiểu rõ chuyện gì rồi.

Bà lão bước đi trong đêm đông tuyết bay mù mịt, nhưng trong lòng vô cùng ấm ấp. Khi về đến nhà, đứa cháu gái hỏi bà: “Sao hôm nay bà nội về trễ vậy?”. Bà lão trả lời: “Bà vừa mới gặp được một người tốt bụng, ông ấy gặp phải một chút rắc rối, bà ra tay giúp đỡ, cho nên mới về trễ đó”. Đứa cháu gái giơ ngón cái ra với bà: “Bà nội thật tuyệt!”.

https://www.dkn.tv/doi-song/ba-lao-nhat-duoc-100-ngan-tien-mat-luc-tra-lai-thi-nguoi-mat-tien-noi-thieu-mat-100-ngan-con-gai-ong-thi-lai-noi-la-thua-tien-roi.html?amp=1

Kết hôn 8 năm anh mới cho vợ con về thăm quê ngoại. Về đến nhà vợ thấy bố mẹ vợ vẫn ở căn nhà cũ rích anh nhìn kh::in::h b::ỉ ra mặt. Anh rút 500 ngàn trong ví ra bảo vợ đưa bố mẹ đ:::ẻ. Chị đẩy tay anh ra khẽ nói: “Anh giữ lại mà dùng, em vừa cho bố mẹ 2 tỷ chuẩn bị xây nhà mới rồi!”. Anh…

0

Không phải chuyện gì trên đời này cũng phải nhún nhịn, bỏ qua. Bởi vì còn có quá nhiều những điều không thể nào ngờ đến xảy ra nữa. Cũng giống như cách mà anh và chị yêu thương nhau rồi về chung 1 nhà cũng vậy.

Chị đã từng cố gắng, từng chấp nhận hi sinh mọi thứ chỉ vì chàng trai của mình. Nhưng rồi anh lại chẳng được như chị hi vọng. Anh không được ân cần như những gì chị muốn. Anh chỉ là người đàn ông cố gắng kiế.m tiề.n, thời gian còn lại anh dành cho bạn bè chứ không phải gia đình.

Ngày trước, anh đã yêu thương chị biết bao nhiêu. Mong rằng chị với anh sẽ có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc về sau này. Nhưng rồi mọi chuyện chẳng thể nào giữ gìn mãi được cái hạnh phúc ấy. Đừng nghĩ rằng mình chỉ cần ở nhà chăm lo cho gia đình chồng thật tốt thì sẽ được đền đáp. Bởi vì, anh ấy không bao giờ biết trân trọng người phụ nữ đã hi sinh cho gia đình mình. Chỉ cần người phụ nữ ấy chỉ ở nhà, thất nghiệp là đã bị co.i khin.h.

8 năm làm vợ làm chồng, chị cũng không ít lần xin anh cho về nhà ngoại nhưng anh viện cớ phải đợi anh nghỉ việc, đợi anh có việc này việc kia xong rồi hãy về. Chị xin anh về 1 mình và đưa theo hai con về thì anh một mực từ chối. 3 năm đầu tiên với hai đứa con nhỏ chào đời quá sát nhau khiến cả chị lẫn anh đều hạnh phúc nhưng áp lực kinh tế cũng từ đó mà lớn lên nhiều.

Những năm đầu tiên kinh tế còn nhiều khó khăn chị không dám xin anh để cho về nhà mẹ đẻ thăm nhà ngoại. Sau này kinh tế đã khá hơn thì anh lại viện hết lý do bận này bận kia. Từ lâu chị đã phải tìm cho mình 1 công việc kinh doanh thêm. Có lẽ do trời cho lộc nên chị kinh doanh đắt hàng và có một khoản thu nhập tương đối cao.

Rồi sau 8 năm ròng rã anh cũng chấp nhận đưa mẹ con chị về nhà ngoại chơi 1 lần. Về đến nhà vợ thấy bố mẹ vợ vẫn ở căn nhà cũ rích anh nhìn khin.h b.ỉ ra mặt. Các con chơi đùa rồi rửa mặt bằng nước giếng chồng cũng hất tay ra:

(Ảnh minh họa)

-Để bố đi mua nước lọc cho mà rửa, rửa thế này có mà xấu hết da mặt.

– Con còn nhỏ, nước này cũng khá sạch vì lọc trên cái bể kia rồi không sao đâu anh.

– Đây, cầm lấy tiề.n mà đưa biếu bố mẹ. – anh đưa cho chị 500 ngàn, chị đẩy tay anh ra khẽ nói:

– Anh giữ lại mà dùng, em vừa cho bố mẹ 2 tỷ chuẩn bị xây nhà mới rồi!!

– Cái gì, em lừa ai, em lấy đâu ra 2 tỷ mà đưa chứ??

– Anh cứ nghĩ em không có tiề.n cũng được. Trước nay anh đều cho rằng em ăn bám anh. Nhưng ở thành phố với 10 triệu anh đưa mỗi tháng anh nghĩ đủ tiề.n em đi chợ, đóng học phí cho hai đứa con sao??

– Không đủ, không đủ thế cô làm gì mà tiêu hết?? Cô lấy tiề.n đó ở đâu ra??

– Em làm thêm chứ làm gì chứ. Anh cứ cầm 10 triệu 1 tháng đi đóng tiề.n học cho các con xem có đủ không đã rồi về nói chuyện với em.

– Em nói thật sao?? Anh thật sự xin lỗi.

– Thôi qua rồi, từ giờ anh đừng có co.i thườn.g em cũng như gia đình em là được rồi. Bố mẹ em là người đã sinh ra em, em là vợ anh, là mẹ của các con anh em muốn bố mẹ mình được anh tôn trọng.

Anh lặng lẽ gật đầu. Thật ra anh không hiểu lý do gì mình lại đối xử với gia đình nhà vợ như thế. Giờ thì chỉ hi vọng gia đình anh sẽ êm ấm, vợ anh sẽ bỏ qua cho anh những lỗi lầm đã qua mà thôi.

Kết hôn 8 năm anh mới cho vợ con về thăm quê ngoại. Về đến nhà vợ thấy bố mẹ vợ vẫn ở căn nhà cũ rích anh nhìn kh::in::h b::ỉ ra mặt. Anh rút 500 ngàn trong ví ra bảo vợ đưa bố mẹ đ:::ẻ. Chị đẩy tay anh ra khẽ nói: “Anh giữ lại mà dùng, em vừa cho bố mẹ 2 tỷ chuẩn bị xây nhà mới rồi!”. Anh…

0

Không phải chuyện gì trên đời này cũng phải nhún nhịn, bỏ qua. Bởi vì còn có quá nhiều những điều không thể nào ngờ đến xảy ra nữa. Cũng giống như cách mà anh và chị yêu thương nhau rồi về chung 1 nhà cũng vậy.

Chị đã từng cố gắng, từng chấp nhận hi sinh mọi thứ chỉ vì chàng trai của mình. Nhưng rồi anh lại chẳng được như chị hi vọng. Anh không được ân cần như những gì chị muốn. Anh chỉ là người đàn ông cố gắng kiế.m tiề.n, thời gian còn lại anh dành cho bạn bè chứ không phải gia đình.

Ngày trước, anh đã yêu thương chị biết bao nhiêu. Mong rằng chị với anh sẽ có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc về sau này. Nhưng rồi mọi chuyện chẳng thể nào giữ gìn mãi được cái hạnh phúc ấy. Đừng nghĩ rằng mình chỉ cần ở nhà chăm lo cho gia đình chồng thật tốt thì sẽ được đền đáp. Bởi vì, anh ấy không bao giờ biết trân trọng người phụ nữ đã hi sinh cho gia đình mình. Chỉ cần người phụ nữ ấy chỉ ở nhà, thất nghiệp là đã bị co.i khin.h.

8 năm làm vợ làm chồng, chị cũng không ít lần xin anh cho về nhà ngoại nhưng anh viện cớ phải đợi anh nghỉ việc, đợi anh có việc này việc kia xong rồi hãy về. Chị xin anh về 1 mình và đưa theo hai con về thì anh một mực từ chối. 3 năm đầu tiên với hai đứa con nhỏ chào đời quá sát nhau khiến cả chị lẫn anh đều hạnh phúc nhưng áp lực kinh tế cũng từ đó mà lớn lên nhiều.

Những năm đầu tiên kinh tế còn nhiều khó khăn chị không dám xin anh để cho về nhà mẹ đẻ thăm nhà ngoại. Sau này kinh tế đã khá hơn thì anh lại viện hết lý do bận này bận kia. Từ lâu chị đã phải tìm cho mình 1 công việc kinh doanh thêm. Có lẽ do trời cho lộc nên chị kinh doanh đắt hàng và có một khoản thu nhập tương đối cao.

Rồi sau 8 năm ròng rã anh cũng chấp nhận đưa mẹ con chị về nhà ngoại chơi 1 lần. Về đến nhà vợ thấy bố mẹ vợ vẫn ở căn nhà cũ rích anh nhìn khin.h b.ỉ ra mặt. Các con chơi đùa rồi rửa mặt bằng nước giếng chồng cũng hất tay ra:

(Ảnh minh họa)

-Để bố đi mua nước lọc cho mà rửa, rửa thế này có mà xấu hết da mặt.

– Con còn nhỏ, nước này cũng khá sạch vì lọc trên cái bể kia rồi không sao đâu anh.

– Đây, cầm lấy tiề.n mà đưa biếu bố mẹ. – anh đưa cho chị 500 ngàn, chị đẩy tay anh ra khẽ nói:

– Anh giữ lại mà dùng, em vừa cho bố mẹ 2 tỷ chuẩn bị xây nhà mới rồi!!

– Cái gì, em lừa ai, em lấy đâu ra 2 tỷ mà đưa chứ??

– Anh cứ nghĩ em không có tiề.n cũng được. Trước nay anh đều cho rằng em ăn bám anh. Nhưng ở thành phố với 10 triệu anh đưa mỗi tháng anh nghĩ đủ tiề.n em đi chợ, đóng học phí cho hai đứa con sao??

– Không đủ, không đủ thế cô làm gì mà tiêu hết?? Cô lấy tiề.n đó ở đâu ra??

– Em làm thêm chứ làm gì chứ. Anh cứ cầm 10 triệu 1 tháng đi đóng tiề.n học cho các con xem có đủ không đã rồi về nói chuyện với em.

– Em nói thật sao?? Anh thật sự xin lỗi.

– Thôi qua rồi, từ giờ anh đừng có co.i thườn.g em cũng như gia đình em là được rồi. Bố mẹ em là người đã sinh ra em, em là vợ anh, là mẹ của các con anh em muốn bố mẹ mình được anh tôn trọng.

Anh lặng lẽ gật đầu. Thật ra anh không hiểu lý do gì mình lại đối xử với gia đình nhà vợ như thế. Giờ thì chỉ hi vọng gia đình anh sẽ êm ấm, vợ anh sẽ bỏ qua cho anh những lỗi lầm đã qua mà thôi.

Sợ bố cô đơn lúc về già, chúng tôi cưới cho ông cô vợ trẻ kém 20 tuổi, ngày đón dâu ông vui như Tết rồi quýnh quáng dắt vợ vào phòng tân hôn, 1 lúc sau, nghe tiếng dì gào khóc, chúng tôi xô cửa xông vào thì thấy dì đang co ro ở góc phòng còn bố thì đang…

0

Bố tôi tên là Nam, năm nay đã 65 tuổi. Ông là một người đàn ông cương nghị, trải qua nhiều sóng gió cuộc đời nhưng luôn giữ một tâm hồn lạc quan. Mẹ tôi mất từ khi tôi và em trai còn nhỏ, bố đã nuôi nấng chúng tôi trưởng thành bằng tất cả tình yêu thương và sự hy sinh. Trong nhiều năm liền, ông luôn từ chối việc tái hôn, nói rằng ông không cần ai bên cạnh, chỉ cần có hai anh em chúng tôi là đủ.

Thế nhưng, khi chúng tôi đều đã có gia đình riêng, có con cái, tôi và em trai bắt đầu lo lắng cho bố. Càng lớn tuổi, bố tôi càng ít nói và dường như trở nên cô đơn hơn. Ông có thể ngồi hàng giờ bên cửa sổ, nhìn ra xa mà không nói một lời. Mỗi khi tôi hay em trai về thăm, ông tươi cười vui vẻ, nhưng khi chúng tôi rời đi, ông lại trở về với sự im lặng của mình.

Chúng tôi không thể để bố sống cô đơn mãi. Sau nhiều lần bàn bạc, tôi và em trai quyết định sẽ kiếm một người phụ nữ trẻ để chăm sóc bố. Ban đầu, bố phản đối kịch liệt, nói rằng ông đã già rồi, không cần phải kết hôn lại nữa. Nhưng sau những cuộc trò chuyện dài đầy tình cảm, chúng tôi thuyết phục được ông. Chúng tôi nói rằng, đó không chỉ là vì bố, mà còn là vì chúng tôi. Chúng tôi không muốn bố sống cô độc khi về già, không có ai để trò chuyện hay chăm sóc.

Có thể là hình ảnh về 2 người, hoa baby và đám cưới

Cuối cùng, bố tôi cũng đồng ý. Và sau nhiều lần tìm kiếm, chúng tôi đã chọn được một người phụ nữ tên là Dung – cô ấy trẻ hơn bố tôi 20 tuổi, là người hiền lành, thật thà và đang làm nghề giáo viên mầm non. Dung tuy lớn tuổi nhưng chưa từng kết hôn, cô ấy nói rằng sẵn sàng chăm sóc bố tôi suốt quãng đời còn lại.

Ngày cưới của bố diễn ra trong không khí rộn ràng và vui vẻ. Tôi và em trai đều hồi hộp và mong muốn ngày trọng đại của bố thật trọn vẹn. Khắp ngôi làng nhỏ, ai cũng nói về đám cưới của một ông già U70 với cô dâu trẻ hơn 20 tuổi. Ban đầu, tôi lo lắng rằng mọi người sẽ dị nghị, nhưng hóa ra, tất cả đều chúc phúc cho bố tôi.

Bố mặc bộ vest mới, trông ông trẻ ra hẳn. Cả đời sống giản dị, hôm nay ông diện đồ tươm tất, bước lên lễ đường với nét mặt rạng rỡ như thể mình là một chàng trai trẻ lại. Tôi đứng cạnh, nhìn ông vừa mỉm cười vừa nhấp nhổm, ánh mắt đầy sự phấn khởi nhưng cũng có chút hồi hộp.

Dung – cô dâu của bố, mặc chiếc áo dài trắng tinh khôi, đơn giản nhưng vô cùng thanh nhã. Cô ấy e thẹn, đi bên cạnh bố, nét mặt dịu dàng và nhẹ nhàng trong từng bước chân. Tôi thấy cô ấy thỉnh thoảng quay sang nhìn bố, đôi mắt đầy sự ngại ngùng nhưng cũng có chút tò mò. Cảnh tượng đó làm tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Sau lễ cưới, hai người bước lên phòng tân hôn. Đám cưới dù tổ chức giản dị nhưng lại đầy ắp tiếng cười. Cả gia đình và họ hàng đều vui mừng vì bố tôi cuối cùng đã tìm được người bầu bạn lúc tuổi già. Bố tôi, trong suốt bữa tiệc, liên tục cười nói, nâng ly chúc tụng với mọi người. Tôi chưa bao giờ thấy ông vui đến thế.

Tiệc tàn, mọi người dần ra về. Bố tôi, dù đã có tuổi, nhưng vẫn hớn hở, dắt Dung vào phòng tân hôn một cách vội vã như thể sợ ai đó giành mất. Chúng tôi đứng nhìn, cười thầm vì thấy bố cứ quýnh quáng như một chàng trai trẻ. Tôi còn trêu đùa với em trai:

  • Xem bố kìa, có vẻ còn căng thẳng hơn cả khi bọn mình cưới.

Em trai tôi cười lớn, vỗ vai tôi rồi bảo:

  • Đúng là người già, nhưng mà bố có vẻ sung sức quá nhỉ!

Chúng tôi nghĩ mọi chuyện sẽ êm đẹp, nhưng khoảng một tiếng sau, khi cả nhà đã yên giấc, bất ngờ từ phòng tân hôn vang lên tiếng gào khóc của Dung. Tiếng kêu lớn đến nỗi cả tôi, vợ tôi, và em trai đều giật mình tỉnh dậy.

Cưới vợ trẻ | Tin tức thời sự mới, điểm nóng trong ngày |  Giadinh.suckhoedoisong.vn

Chúng tôi không chần chừ, chạy vội về phía phòng tân hôn. Tôi gõ cửa, gọi:

  • Bố! Có chuyện gì thế?

Không có ai trả lời, chỉ nghe tiếng khóc nức nở của Dung. Cả nhà lo lắng, tôi đẩy cửa xông vào. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi đứng sững lại.

Dung đang ngồi co ro ở góc phòng, đôi mắt ướt đẫm nước mắt, tay run rẩy ôm chặt lấy đầu gối. Cô ấy trông sợ hãi và hoàn toàn mất bình tĩnh. Bố tôi thì đang ngồi trên giường, quần áo xộc xệch, vẻ mặt lúng túng và đầy bối rối. Cả căn phòng đầy sự im lặng ngột ngạt và căng thẳng.

  • Chuyện… chuyện gì xảy ra vậy? – Tôi hoảng hốt hỏi, mắt nhìn từ bố sang Dung.

Dung không trả lời ngay, chỉ tiếp tục khóc, nhưng giọng cô ấy yếu ớt vang lên:

  • Em… em không thể…

Bố tôi, khuôn mặt giờ đã đỏ bừng, lắp bắp:

  • Bố… bố không có ý gì xấu, bố chỉ…

Ông dừng lại, mắt tránh ánh nhìn của tôi. Tôi bắt đầu hiểu ra, có lẽ bố đã làm điều gì đó khiến Dung sợ hãi. Tôi bước tới gần Dung, nhẹ nhàng hỏi:

  • Dì Dung, dì có thể nói cho cháu biết đã xảy ra chuyện gì không?

Dung ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:

  • Bác Nam… bác ấy không làm gì cả. Em chỉ… em chỉ không quen… không thể quen được.

Tôi nhìn qua bố, thấy ông cúi đầu, im lặng, không nói thêm lời nào. Tôi bắt đầu cảm nhận được sự khó xử của cả hai người. Có lẽ, đêm tân hôn là một thử thách quá lớn đối với cả bố và Dung.

Sau một lúc trấn tĩnh, tôi và vợ đưa Dung ra ngoài để cô ấy có thể lấy lại bình tĩnh. Bố tôi ngồi trong phòng, tay run run đan vào nhau, không nói nên lời. Tôi biết ông đang cảm thấy xấu hổ và lúng túng. Cả đời ông chưa từng trải qua tình huống khó xử như thế này.

Khi tôi trở lại phòng, bố tôi lẩm bẩm:

  • Bố không có ý gì đâu con ạ. Bố chỉ… chỉ muốn ôm cô ấy thôi. Nhưng cô ấy giật mình, khóc lên, thế là bố không biết phải làm sao.

Tôi ngồi xuống cạnh ông, vỗ nhẹ vào vai:

  • Con biết bố không có ý gì xấu. Chỉ là mọi thứ diễn ra quá nhanh, cả bố và dì Dung đều chưa quen với tình huống này.

Bố tôi thở dài, ánh mắt mệt mỏi và đầy sự buồn bã:

  • Bố không nghĩ là khó khăn thế này, con à. Bố đã quen sống một mình quá lâu, giờ có thêm một người bên cạnh, bố thấy… không biết phải làm sao.

Tôi hiểu nỗi lòng của bố. Ông đã sống cô độc trong nhiều năm, việc có một người phụ nữ trẻ kém 20 tuổi làm vợ là điều không dễ dàng, đặc biệt là khi cả hai đều chưa thật sự hiểu nhau.

Tôi quyết định sẽ giúp bố và dì Dung hòa giải, tìm cách để cả hai dần dần thích nghi với cuộc sống mới. Buổi sáng hôm sau, khi Dung đã bình tĩnh lại, tôi ngồi nói chuyện với cả hai. Tôi giải thích cho bố và Dung hiểu rằng, việc hòa hợp cần có thời gian, không thể ép buộc. Cả hai cần học cách tôn trọng và thấu hiểu lẫn nhau.

Dần dần, qua những cuộc trò chuyện, cả

Cô gái duy nhất trong số 20 Quán quân Đường lên đỉnh Olympia về nước sau khi đi du học: Thành tích đáng nể, sự nghiệp thăng hoa nhưng đời tư lại là 1 ẩn số

0

Lương Phương Thảo – Quán quân cuộc thi Đường lên đỉnh Olympia năm 2002, mùa 3 – là nữ quán quân duy nhất của cuộc thi chọn con đường trở về nước. 

Đường Lên Đỉnh Olympia là một trong những sân chơi trí tuệ, thu hút đông đảo sự quan tâm của khán giả đủ mọi lứa tuổi. Dù đã bước sang mùa thứ 23 song chương trình vẫn có sức hút nhất định và những gương mặt giành vòng nguyệt quế trong trận chung kết năm luôn là tâm điểm của truyền thông.

Trong số các quán quân, cái tên Lương Phương Thảo được nhiều người ấn tượng nhất. Bởi cô không chỉ là quán quân nữ mà còn là người hiếm hoi quay trở về nước làm việc sau khi đi du học.

Lương Phương Thảo sinh năm 1985 tại Vĩnh Long là 1 trong 4 Quán quân nữ của Đường Lên Đỉnh Olympia. Cô là đại diện của người phụ nữ Việt Nam chăm chỉ, cần mẫn, học tập và làm việc một cách thầm lặng để từng bước chạm tới thành công.

Cô gái sở hữu thành tích học tập đáng nể

Cho đến nay Lương Phương Thảo – Quán quân mùa 3 năm 2002 là cô gái duy nhất trong số các nữ Quán quân của Olympia chọn về nước làm việc. Thời điểm giành vòng nguyệt quế, cô là học sinh của trường THPT chuyên Nguyễn Bỉnh Khiêm (Vĩnh Long). Phương Thảo đã xuất sắc đạt được số điểm 200, vượt qua 3 đối thủ là Lê Đức Tín, Mai Thanh Tiếp và Nguyễn Hải Phong trong trận Chung kết năm đó.

Ngay từ nhỏ, Lương Phương Thảo đã chứng tỏ mình là một học trò đáng nể. Cô có học lực giỏi đều ở tất cả các môn. Trước khi đến với Olympia, 11 năm liền cô đều đạt học sinh giỏi.

Riêng lớp 5, Thảo được cử đi thi học sinh giỏi môn Văn toàn quốc và đoạt giải nhất. Đến năm cấp 3, cô đỗ vào lớp chuyên Lý, trường THPT chuyên Nguyễn Bỉnh Khiêm, tỉnh Vĩnh Long, một ngôi trường có bề dày thành tích tại Đồng bằng sông Cửu Long.

Sau đó, Phương Thảo còn đoạt huy chương bạc môn Anh văn kỳ thi Olympic dành cho học sinh trường chuyên tại TP.HCM, giải Nhất môn Anh văn lớp 12 (mặc dù đang là học sinh lớp 11 chuyên Lý).

Nữ quán quân Olympia duy nhất về nước sau khi đi du học: Thành tích đáng nể, đời tư vẫn còn là ẩn số - Ảnh 1.

 

Lương Phương Thảo đăng quang ngôi vị vô địch. Ảnh: VTV

Ngoài ra, Thảo còn đạt thủ khoa của kỳ thi tuyển hết lớp 12. Cô có được kết quả trên là nhờ sự rèn luyện, hướng dẫn của thầy cô trường THPT chuyên Nguyễn Bỉnh Khiêm và cha mẹ, cũng như sự phấn đấu vươn lên của tự bản thân. Vì 8X tin rằng, chỉ có học mới có thể giúp Thảo tự kiếm việc làm, tự chăm sóc mình và không phụ thuộc vào sự giúp đỡ của cha mẹ sau này.

Bước ngoặt để mọi người biết đến Lương Phương Thảo là khi cô tham gia Đường Lên Đỉnh Olympia và soán ngôi Quán quân. Cô là nữ sinh thứ hai trong lịch sử cuộc thi lên ngôi vô địch, sau đàn chị Ngọc Minh (mùa 1). Điều thú vị là cả 2 đều xuất phát từ trường chuyên Nguyễn Bỉnh Khiêm. Ngôi trường này còn ghi dấu ấn tại đấu trường trí tuệ này khi góp mặt thêm Á quân năm thứ 2 Hồng Nhung.

Lựa chọn khác biệt dẫn lối thành công

Thời điểm tham gia Olympia mùa thứ 3, Lương Phương Thảo đang là học sinh của trường THPT Chuyên Nguyễn Bỉnh Khiêm, Vĩnh Long. Trong trận Chung kết năm, cô đã đánh bại 3 đối thủ Nguyễn Hải Phong, Lê Đức Tín, Mai Thanh Tiếp để giành vòng nguyệt quế. Tổng điểm của Phương Thảo năm đó là 200 điểm, cách người về nhì 50 điểm.

Phần thưởng của Phương Thảo là học bổng toàn phần trị giá 35.000 USD do trường Đại học Kỹ thuật Swinburne tại Melbourne (Australia) trao tặng. Kết thúc cuộc thi, Quán quân mùa thứ 3 lên đường sang Australia du học. Tuy nhiên, thay vì học tại Đại học Kỹ thuật Swinburne như những nhà vô địch khác, Phương Thảo chọn Đại học Monash để phát triển bản thân với chuyên ngành Kinh doanh quốc tế và Marketing.

Vì chọn trường khác học nên ngoài số tiền học bổng 35.000 USD, Phương Thảo không được hỗ trợ học phí toàn phần như các Quán quân khác. Điều này buộc gia đình cô phải cố gắng xoay xở để con được học tại trường mình mong muốn.

Theo chia sẻ của gia đình, từ nhỏ đến khi đi du học, cha mẹ và bản thân Thảo đều muốn ở lại quê hương, không muốn đi đâu xa. Chính vì vậy sau khi tốt nghiệp Thạc sĩ, Quán quân mùa 3 trở về nước đầu quân làm việc cho một công ty quảng cáo của Anh tại TP.HCM.

Nữ quán quân Olympia duy nhất về nước sau khi đi du học: Thành tích đáng nể, đời tư vẫn còn là ẩn số - Ảnh 2.

Một trong những hình ảnh hiếm hoi của Phương Thảo. Ảnh: VTV

Sống rất kín tiếng, không tiết lộ đời tư

Thời gian sau, cô chuyển sang làm cho một công ty khác của Mỹ ở quận 1. Công việc bận rộn khiến Phương Thảo không có nhiều thời gian rảnh. Hiện, cô có cuộc sống ổn định, tuy nhiên không chia sẻ rộng rãi thông tin trên mạng xã hội.

Đến thời điểm hiện tại, cô là một trong ba Quán quân chọn về nước làm việc trong tổng số 20 nhà vô địch. Sau khi thông tin về việc Thảo trở thành Quán quân Olympia hiếm hoi quay về nước làm việc được báo chí đăng tải, rất nhiều đơn vị truyền thông đã liên lạc với cô để phỏng vấn. Tuy nhiên Quán quân mùa thứ 3 sống rất kín tiếng và từ chối trả lời báo chí. Các năm gần đây, thông tin về cô cũng rất ít ỏi, hầu như không có.

Thời điểm cuối năm 2019, trên mạng xã hội bất ngờ xuất hiện thông tin nữ Quán quân Olympia mùa thứ 3 Lương Phương Thảo đã qua Canada định cư được 2 năm và hiện sống tại thành phố Toronto. Thông tin này khiến nhiều người thắc mắc và sau đó được thảo luận sôi nổi.

Tuy nhiên, tính đến thời điểm hiện tại, thông tin này vẫn chưa được xác minh thực hư, đồng thời vẫn là “dấu chấm hỏi” trong lòng nhiều độc giả.

19 Quán quân Olympia: Chỉ 2/17 về nước, người Tiến sĩ kẻ CEO công ty, riêng thí sinh cuối cùng khẳng định một câu đi ngược lại tất cả

0

 Trong số 19 quán quân Đường lên đỉnh Olympia, chỉ có Lương Phương Thảo và Lê Viết Hà trở về nước sau khi học tập tại Australia, còn Nguyễn Hoàng Cường và Trần Thế Trung chưa đi du học.

Mới đây, trên fanpage Đường lên đỉnh Olympia chia sẻ 2 bức ảnh kèm nội dung: “Cuộc hội ngộ giữa Olympia và các quán quân. Bạn nhận ra bao nhiêu nhà vô địch trong bức ảnh này?” . Bức ảnh sau khi được đăng tải đã gây sốt cộng đồng bởi từ trước đến nay cuộc sống của các quán quân Olympia rất ít được đề cập đến, và đây là hai trong những bức hình duy nhất có mặt của họ.

19 Quán quân Olympia: Chỉ 2/17 về nước, người Tiến sĩ kẻ CEO công ty, riêng thí sinh cuối cùng khẳng định một câu đi ngược lại tất cả - Ảnh 1.

“Cuộc hội ngộ giữa Olympia và các quán quân. Bạn nhận ra bao nhiêu nhà vô địch trong bức ảnh này?”.

Rất nhanh chóng, dân mạng đã soi ra được những quán quân có mặt trong bức ảnh bao gồm: Phan Mạnh Tân (năm 2), Đỗ Lâm Hoàng (năm 5), Lê Vũ Hoàng (năm 6), Phan Minh Đức (năm 10), Văn Viết Đức (năm 15) và Hồ Đắc Thanh Chương (năm 16). Bên cạnh đó là những gương mặt quen thuộc như nhà báo Tạ Bích Loan, MC Ngọc Huy cũng góp mặt.

Sau 19 năm phát sóng, Đường Lên Đỉnh Olympia đã tìm ra 19 gương mặt nhà vô địch xứng đáng với chiếc vòng nguyệt quế cao quý, quán quân gần đây nhất là Trần Thế Trung (THPT Chuyên Phan Bội Châu, tỉnh Nghệ An). Sau khi giành danh hiệu Quán quân, 17/19 người đã lựa chọn con đường du học và tất cả đều “công thành danh toại” sau khi tốt nghiệp tại các trường Đại học danh giá ở Úc bằng suất học. Vậy sau bao năm, cuộc sống của họ bây giờ ra sao?

Trần Ngọc Minh – Quán quân Olympia năm thứ 1

Quán quân Olympia mùa đầu tiên gọi tên cô nàng Trần Ngọc Minh – cựu học sinh trường THPT Chuyên Nguyễn Bỉnh Khiêm, tỉnh Vĩnh Long. Chị cũng là nhà vô địch hiếm hoi có kết quả tốt nghiệp thuộc top 5% xuất sắc Đại học Kỹ thuật Swinburne. Sau khi hoàn thành hệ cử nhân, chị được nhận học bổng thạc sĩ, tiến sĩ và hiện làm việc cho một công ty nhà mạng di động đình đám tại Úc từ tháng 7/2013. Thông tin về Quán quân Olympia năm thứ 1 khá ít ỏi chỉ biết rằng Ngọc Minh đã kết hôn vào năm 2013.

19 Quán quân Olympia: Chỉ 2/17 về nước, người Tiến sĩ kẻ CEO công ty, riêng thí sinh cuối cùng khẳng định một câu đi ngược lại tất cả - Ảnh 2.

Lễ thành hôn của vợ chồng Trần Ngọc Minh trước sự chúc phúc của hai họ.

Phan Mạnh Tân – Quán quân Olympia năm thứ 2

Xuất sắc vượt qua các đối thủ để về Nhất trận chung kết Đường Lên Đỉnh Olympia năm thứ 2, đại diện THPT Năng khiếu Hà Tĩnh, tỉnh Hà Tĩnh – Phan Mạnh Tân cũng lên đường du học ở xứ sở chuột túi. Sau 12 năm sang Úc, nhà vô địch Olympia năm thứ 2 có học vị tiến sĩ. Hiện anh đã lập gia đình và đang công tác tại công ty IBM danh tiếng có trụ sở đặt tại Melbourne, Australia ở vị trí kiến trúc sư phần mềm.

19 Quán quân Olympia: Chỉ 2/17 về nước, người Tiến sĩ kẻ CEO công ty, riêng thí sinh cuối cùng khẳng định một câu đi ngược lại tất cả - Ảnh 3.

Quán quân Olympia Phan Mạnh Tân cùng con trai.

Lương Phương Thảo – Quán quân Olympia năm thứ 3

Tiếp nối đàn chị Trần Ngọc Minh, Lương Phương Thảo là nữ sinh thứ 2 giành danh hiệu Quán quân Olympia. Cựu học sinh THPT chuyên Nguyễn Bỉnh Khiêm, Vĩnh Long cũng là nhà vô địch Olympia hiếm hoi trở về nước sau khi du học ở Úc. Với học bổng 35.000 USD nhưng Lương Phương Thảo lại từ chối nhập học Đại học Kỹ thuật Swinburne thay vào đó, Thảo lại chọn Đại học Monash để theo học ngành Kinh doanh quốc tế và Marketing. Khi đã hoàn thành bằng thạc sĩ tại Úc, Phương Thảo đã trở về nước làm việc.

19 Quán quân Olympia: Chỉ 2/17 về nước, người Tiến sĩ kẻ CEO công ty, riêng thí sinh cuối cùng khẳng định một câu đi ngược lại tất cả - Ảnh 4.

Lương Phương Thảo – Quán quân Olympia năm thứ 3.

Võ Văn Dũng – Quán quân Olympia năm thứ 4

Quán quân Đường Lên Đỉnh Olympia năm thứ 4 gọi tên Võ Văn Dũng, anh chàng là cựu học sinh THPT Lê Quý Đôn, Đà Nẵng. Sau khi giành được học bổng, Dũng đã lên đường sang Úc nhập học tại Đại học Kỹ thuật Swinburne. Sau khi tốt nghiệp, anh học lên thạc sĩ thuế và bảo vệ thành công luận án vào năm 2016. Hiện, anh làm việc tại Melbourne lĩnh vực kiểm toán nhưng các thông tin khác về anh đều cực kỳ ít ỏi.

19 Quán quân Olympia: Chỉ 2/17 về nước, người Tiến sĩ kẻ CEO công ty, riêng thí sinh cuối cùng khẳng định một câu đi ngược lại tất cả - Ảnh 5.

Hình ảnh hiếm hoi về khoảnh khắc lên ngôi nhà vô địch Olympia năm thứ 4 của Võ Văn Dũng.

Đỗ Lâm Hoàng – Quán quân Olympia năm thứ 5

Giành chiến thắng thuyết phục tại trận Chung kết Đường Lên Đỉnh Olympia năm thứ 5, cựu học sinh THPT Gò Vấp, TP.HCM – Đỗ Lâm Hoàng nối gót các đàn anh lên đường sang Úc theo học chuyên ngành Kỹ sư công nghệ viễn thông và Internet tại ngôi trường quen thuộc của các nhà vô địch Olympia – Đại học Kỹ thuật Swinburne. Cuộc sống của Đỗ Lâm Hoàng khá kín tiếng, chỉ biết rằng anh hiện đang làm việc tại Sở Giáo dục bang Victoria, Úc. Vào năm 2016, nhà vô địch Olympia năm thứ 5 lập gia đình.

19 Quán quân Olympia: Chỉ 2/17 về nước, người Tiến sĩ kẻ CEO công ty, riêng thí sinh cuối cùng khẳng định một câu đi ngược lại tất cả - Ảnh 6.

Cuộc sống của Đỗ Lâm Hoàng khá kín tiếng, chỉ biết rằng anh hiện đang làm việc tại Sở Giáo dục bang Victoria, Úc. Vào năm 2016, nhà vô địch Olympia năm thứ 5 lập gia đình.

Lê Vũ Hoàng – Quán quân Olympia năm thứ 6

Trong số các quán quân của Olympia, có lẽ hoàn cảnh của Lê Vũ Hoàng là cảm động nhất. Khi tham gia chương trình, mẹ của Hoàng liên tục ốm đau, hoàn cảnh gia đình cực kỳ khó khăn nên không đủ điều kiện chữa chạy. Dù vậy, đại diện THPT Số 1 Bố Trạch, Quảng Bình vẫn quyết tâm cố gắng giành chiến thắng từng vòng thi, và leo lên ngôi vị Quán quân Đường Lên Đỉnh Olympia năm thứ 6.

Học bổng 35.000 USD đã giúp anh sang Úc du học tại ngôi trường Đại học Kỹ thuật Swinburne và hoàn thành tới bậc tiến sĩ. Hiện, Vũ Hoàng là giám đốc công nghệ của VIoT. đình đám, anh đã có vợ và 2 con xinh xắn.

19 Quán quân Olympia: Chỉ 2/17 về nước, người Tiến sĩ kẻ CEO công ty, riêng thí sinh cuối cùng khẳng định một câu đi ngược lại tất cả - Ảnh 7.

Hiện, Vũ Hoàng là giám đốc công nghệ của VIoT. đình đám, anh đã có vợ và 2 con xinh xắn.

Lê Viết Hà – Quán quân Olympia năm thứ 7

Sau Lương Phương Thảo, Lê Viết Hà (cựu học sinh THPT chuyên Lê Khiết, Quảng Ngãi ) là Quán quân Đường Lên Đỉnh Olympia thứ 2 trở về nước sau khi du học từ tháng 12/2017. Nhận được học bổng anh chàng cũng theo Úc du học và đây cũng là người duy nhất có 2 bằng cử nhân xuất sắc tại Đại học Kỹ thuật Swinburne với ngành Công nghệ Robot và ngành Khoa học Máy tính. Sau đó, Lê Viết Hà tiếp tục học lên bậc thạc sĩ tại Đại học Deakin, Úc, chuyên ngành Quản trị Kinh doanh.

19 Quán quân Olympia: Chỉ 2/17 về nước, người Tiến sĩ kẻ CEO công ty, riêng thí sinh cuối cùng khẳng định một câu đi ngược lại tất cả - Ảnh 8.

Sau Lương Phương Thảo, Lê Viết Hà là nhà vô địch Olympia thứ 2 trở về nước làm việc.

Huỳnh Anh Vũ – Quán quân Olympia năm thứ 8

Sau khi giành danh hiệu Quán quân Olympia năm thứ 8, Huỳnh Anh Vũ (cựu học sinh trường THPT Tăng Bạt Hổ, Bình Định) cũng lên đường du học. Anh theo học ngành Kinh tế tại Đại học Kỹ thuật Swinburne. Sau khi tốt nghiệp, anh chàng đã ở lại làm giảng viên ngành Kinh tế của ngôi trường này nhờ thành tích là một trong hai sinh viên xuất sắc được giữ lại của khoa.

19 Quán quân Olympia: Chỉ 2/17 về nước, người Tiến sĩ kẻ CEO công ty, riêng thí sinh cuối cùng khẳng định một câu đi ngược lại tất cả - Ảnh 9.

Sau khi tốt nghiệp, anh chàng đã ở lại làm giảng viên ngành Kinh tế của ngôi trường.

Hồ Ngọc Hân – Quán quân Olympia năm thứ 9

Là đại diện đầu tiên của trường THPT Quốc học Huế (tỉnh Thừa Thiên – Huế) giành lấy vòng nguyệt quế trong trận chung kết năm, anh chàng Hồ Ngọc Hân không chỉ gây ấn tượng khi là quán quân Olympia mùa thứ 9 mà còn là thủ khoa khối B, trường Đại học Khoa học Tự nhiên, Đại học Quốc gia TP.HCM mùa thi đại học năm đó. Nhờ suất học bổng đạt được sau chương trình, Hồ Ngọc Hân đã từ bỏ việc học ở Việt Nam, lên đường sang Úc du học. Anh hoàn thành việc học tiến sĩ và cũng là nhà vô địch Olympia tiếp theo chọn sống ở quốc gia này sau khi học xong.

19 Quán quân Olympia: Chỉ 2/17 về nước, người Tiến sĩ kẻ CEO công ty, riêng thí sinh cuối cùng khẳng định một câu đi ngược lại tất cả - Ảnh 10.

Nhờ suất học bổng đạt được sau chương trình, Hồ Ngọc Hân đã từ bỏ việc học ở Việt Nam, lên đường sang Úc du học. Anh hoàn thành việc học tiến sĩ.

Phan Minh Đức – Quán quân Olympia năm thứ 10

Là nhà vô địch đầu tiên đến từ Hà Nội, Phan Minh Đức cựu học sinh THPT chuyên Hà Nội – Amsterdam là quán quân Olympia mùa thứ 10. Minh Đức sang Úc theo học tại Đại học Kỹ thuật Swinburne ngành Kinh doanh. Bảng điểm học tập của anh chàng gây choáng khi đều đạt từ điểm giỏi và điểm xuất sắc. Thậm chí khi còn là sinh viên năm 2, anh chàng đã được nhận làm trợ giảng và sau khi hoàn thành chương trình cử nhân một cách xuất sắc, Minh Đức đã được chuyển thẳng lên bậc Tiến sĩ.

19 Quán quân Olympia: Chỉ 2/17 về nước, người Tiến sĩ kẻ CEO công ty, riêng thí sinh cuối cùng khẳng định một câu đi ngược lại tất cả - Ảnh 11.

Anh chàng đã được nhận làm trợ giảng và sau khi hoàn thành chương trình cử nhân một cách xuất sắc, Minh Đức đã được chuyển thẳng lên bậc Tiến sĩ.

Phạm Thị Ngọc Oanh – Quán quân Olympia năm thứ 11

Phạm Thị Ngọc Oanh – cựu học sinh THPT Tiên Lãng, Hải Phòng là nhà vô địch nữ thứ 3 của Olympia sau Trần Ngọc Minh và Lương Phương Thảo. Ngành Thương mại Kế toán và Tài chính, Đại học Kỹ thuật Swinburne là nơi cô nàng tiếp tục để theo học. Cũng giống như nhiều đàn anh đàn chị khác, cô nàng đã quyết định ở lại Úc làm việc. Vừa qua, nhà vô địch Olympia còn tự hào khoe với khán giả quê nhà về thành tích xuất sắc khi đậu cấp độ 3 chương trình CFA danh giá ở Úc.

19 Quán quân Olympia: Chỉ 2/17 về nước, người Tiến sĩ kẻ CEO công ty, riêng thí sinh cuối cùng khẳng định một câu đi ngược lại tất cả - Ảnh 12.

Phạm Thị Ngọc Oanh – cựu học sinh THPT Tiên Lãng, Hải Phòng là nhà vô địch nữ thứ 3 của Olympia sau Trần Ngọc Minh và Lương Phương Thảo.

Đặng Thái Hoàng – Quán quân Olympia năm thứ 12

Đại diện ngôi trường THPT Hòn Gai (tỉnh Quảng Ninh) – Đặng Thái Hoàng đã xuất sắc vượt mặt các đối thủ để giành chức vô địch Đường Lên Đỉnh Olympia năm thứ 12. ngành Kỹ sư Dân dụng của học Đại học Kỹ thuật Swinburne là bến đỗ du học của Thái Hoàng. Hiện, anh đang công tác tại một công ty xây dựng ở Melbourne, xứ sở chuột túi và còn có dự định chinh phục bằng tiến sĩ Kiến trúc.

19 Quán quân Olympia: Chỉ 2/17 về nước, người Tiến sĩ kẻ CEO công ty, riêng thí sinh cuối cùng khẳng định một câu đi ngược lại tất cả - Ảnh 13.

Hiện, anh đang công tác tại một công ty xây dựng ở Melbourne, xứ sở chuột túi và còn có dự định chinh phục bằng tiến sĩ Kiến trúc.

Hoàng Thế Anh – Quán quân Olympia năm thứ 13

Cựu học sinh chuyên Toán trường THPT chuyên Bắc Giang, Bắc Giang – Hoàng Thế Anh xuất sắc vượt qua các đối thủ để giành danh hiệu nhà vô địch Đường Lên Đỉnh Olympia năm thứ 13. Với số điểm 285, Hoàng Thế Anh chinh phục chiếc vòng nguyệt quế danh giá và lên đường du học Úc vào năm 2014. Nhà vô địch Olympia năm thứ 13 – Hoàng Thế Anh lựa chọn chuyên ngành Viễn thông tại Đại học Kỹ thuật Swinburne.

19 Quán quân Olympia: Chỉ 2/17 về nước, người Tiến sĩ kẻ CEO công ty, riêng thí sinh cuối cùng khẳng định một câu đi ngược lại tất cả - Ảnh 14.

Nhà vô địch Olympia năm thứ 13 – Hoàng Thế Anh lựa chọn chuyên ngành Viễn thông tại Đại học Kỹ thuật Swinburne.

Nguyễn Trọng Nhân – Quán quân Olympia năm thứ 14

Đường Lên Đỉnh Olympia năm thứ 14 gọi tên đại diện THPT chuyên Tiền Giang, Tiền Giang – Nguyễn Trọng Nhân. Với suất học bổng giá trị chương trình trao cho nhà vô địch, Trọng Nhân cũng đã tiếp tục chinh phục tri thức tại Đại học Kỹ thuật Swinburne, chuyên ngành Kỹ sư phần mềm.

19 Quán quân Olympia: Chỉ 2/17 về nước, người Tiến sĩ kẻ CEO công ty, riêng thí sinh cuối cùng khẳng định một câu đi ngược lại tất cả - Ảnh 15.

Nhà vô địch Olympia năm thứ 14 Nguyễn Trọng Nhân.

Văn Viết Đức – Quán quân Olympia năm thứ 15

Chủ nhân chiếc vòng nguyệt quế Đường Lên Đỉnh Olympia năm thứ 15 gọi tên cậu học sinh điển trai, điềm tĩnh Văn Viết Đức, đại diện THPT Thị xã Quảng Trị, Quảng Trị. Chiến thắng của Viết Đức đặc biệt ở chỗ khi không chỉ đem về vinh quang cho tỉnh Quảng Trị nói chung mà còn là phần quà quý giá nhân 40 năm kỷ niệm ngày thành lập ngôi trường THPT Thị xã Quảng Trị.

Theo chân các nhà vô địch “leo núi” khác, Văn Viết Đức tiếp tục con đường học tập tại Đại học Kỹ thuật Swinburne, Australia ngành Kỹ sư Xây dựng bằng suất học tập trị giá 800 triệu đồng từ sân chơi Đường Lên Đỉnh Olympia năm thứ 15.

19 Quán quân Olympia: Chỉ 2/17 về nước, người Tiến sĩ kẻ CEO công ty, riêng thí sinh cuối cùng khẳng định một câu đi ngược lại tất cả - Ảnh 16.

Văn Viết Đức tiếp tục con đường học tập tại Đại học Kỹ thuật Swinburne, Australia ngành Kỹ sư Xây dựng.

Hồ Đắc Thanh Chương – Quán quân Olympia năm thứ 16

Đại diện THPT Quốc học Huế, Thừa Thiên – Huế, Hồ Đắc Thanh Chương xuất sắc giành được danh hiệu nhà vô địch Đường Lên Đỉnh Olympia năm thứ 16. Sau Quán quân Đường Lên Đỉnh Olympia năm thứ 9 – Hồ Ngọc Hân, thì Hồ Đắc Thanh Chương chính là người đem về chiếc vòng nguyệt quế vinh quang cho ngôi trường Quốc học Huế.

Sau khi bước ra từ sân chơi này với ngôi vị Quán quân, Thanh Chương tiếp tục chứng tỏ sức học vượt trội khi giành 62,2 điểm với 7 môn tại kỳ thi THPT Quốc gia năm 2017. Hiện tại, Quán quân Đường Lên Đỉnh Olympia năm thứ 16 đã là sinh viên tại ngôi trường Đại học Kỹ thuật Swinburne chuyên ngành Kỹ sư như các anh chị đi trước.

19 Quán quân Olympia: Chỉ 2/17 về nước, người Tiến sĩ kẻ CEO công ty, riêng thí sinh cuối cùng khẳng định một câu đi ngược lại tất cả - Ảnh 17.

Hiện tại, Quán quân Đường Lên Đỉnh Olympia năm thứ 16 đã là sinh viên tại ngôi trường Đại học Kỹ thuật Swinburne chuyên ngành Kỹ sư như các anh chị đi trước.

Phan Đăng Nhật Minh – Quán quân Olympia năm thứ 17

Chủ nhân chiếc vòng nguyệt quế Đường Lên Đỉnh Olympia năm thứ 17 là “cậu bé Google” – Phan Đăng Nhật Minh đại diện THPT Hải Lăng, Quảng Trị. Nổi tiếng thần đồng từ nhỏ, hoàn thành xong chương trình lớp 11 khi chỉ mới là học sinh cuối cấp THCS, Nhật Minh khi đến với sân chơi Đường Lên Đỉnh Olympia năm thứ 17 hoàn toàn thuyết phục khán giả cả nước bằng khối lượng kiến thức đồ sộ về mọi lĩnh vực. Nhật Minh cũng là “vua phá kỷ lục” với 3 danh hiệu chưa có ai vượt qua: Thí sinh có điểm thi tuần cao nhất, Điểm thi phần Khởi động cao nhất và Điểm số cao nhất trong lịch sử 19 năm của Đường Lên Đỉnh Olympia.

Sau khi giành được danh hiệu Quán quân, Nhật Minh đã lựa chọn du học như các nhà vô địch Olympia trước tại Đại học Kỹ thuật Swinburne, Australia ngành Hóa học. Kế hoạch học tập của “cậu bé Google” cũng được vạch ra sẵn: Sau khi hoàn thành hệ cử nhân 3 năm tại Đại học Kỹ thuật Swinburne, Nhật Minh sẽ tiếp tục học lên thạc sĩ và tiến sĩ.

19 Quán quân Olympia: Chỉ 2/17 về nước, người Tiến sĩ kẻ CEO công ty, riêng thí sinh cuối cùng khẳng định một câu đi ngược lại tất cả - Ảnh 18.

Kế hoạch học tập của “cậu bé Google” cũng được vạch ra sẵn: Sau khi hoàn thành hệ cử nhân 3 năm tại Đại học Kỹ thuật Swinburne, Nhật Minh sẽ tiếp tục học lên thạc sĩ và tiến sĩ.

Nguyễn Hoàng Cường – Quán quân Olympia năm thứ 18

Quán quân Đường Lên Đỉnh Olympia năm thứ 18 gọi tên Nguyễn Hoàng Cường đại diện THPT Hòn Gai, Quảng Ninh. Trong cuộc thi tuần, Hoàng Cường cũng là thí sinh ẵm 120 điểm Khởi động tuyệt đối. Trong kỳ thi THPT Quốc gia 2019 vừa qua, bảng điểm của Quán quân Đường Lên Đỉnh Olympia năm thứ 18 tiếp tục gây bão khi Hoàng Cường giành 9,8 trên thang điểm 10 môn tiếng Pháp và 53,4 điểm cho 6 môn thi.

Tháng 2 năm sau, Hoàng Cường sẽ lên đường sang Úc trải nghiệm cuộc sống du học sinh tại ngôi trường mà rất nhiều nhà vô địch Olympia theo học Đại học Kỹ thuật Swinburne.

19 Quán quân Olympia: Chỉ 2/17 về nước, người Tiến sĩ kẻ CEO công ty, riêng thí sinh cuối cùng khẳng định một câu đi ngược lại tất cả - Ảnh 19.

Tháng 2 năm sau, Hoàng Cường sẽ lên đường sang Úc trải nghiệm cuộc sống du học sinh tại ngôi trường mà rất nhiều nhà vô địch Olympia theo học Đại học Kỹ thuật Swinburne.

Trần Thế Trung – Quán quân Olympia năm thứ 19

Vốn là thủ khoa đầu vào lớp chuyên Lý của trường chuyên Phan Bội Châu tỉnh Nghệ An, Trung được các thầy cô tin chọn tham gia vào đội tuyển để dự thi học sinh giỏi Quốc gia. Tuy nhiên với giấc mơ Olympia đang dang dở, nam sinh đã từ chối tất cả để dự thi Olympia.

Đến thời điểm này, mặc dù đã có trong tay phần thưởng 35.000 USD để đi du học ở nước Úc, nhưng Trần Thế Trung cũng cho biết “sẽ cân nhắc có hay không việc đi du học”: Em đang còn khoảng 1 năm nữa để hoàn thành chương trình THPT và đang còn nhiều sự lựa chọn. Vì thế, em cần thời gian để đưa ra quyết định của mình việc có hay không đi học ở nước ngoài.

Trước đó, sau khi cuộc thi kết thúc Trần Thế Trung cũng đã trả lời với các phương tiện thông tin đại chúng việc sẽ trở về Việt Nam làm việc sau khi đi du học. Chia sẻ với báo Nghệ An, nam sinh khẳng định khiến ai cũng an tâm: “Tất nhiên, những anh chị đi du học và ở lại nước ngoài cũng có cách riêng để xây dựng đất nước. Nhưng với riêng em, em có lý do để quay về. Có thể bởi em sinh ra trong gia đình truyền thống cách mạng, ông em là Trưởng khoa lịch sử Đảng, bố em là sỹ quan quân đội và mẹ em lại là một giáo viên dạy Chính trị nên từ nhỏ em luôn mong ước được gắn bó với quê hương, đất nước mình“.

19 Quán quân Olympia: Chỉ 2/17 về nước, người Tiến sĩ kẻ CEO công ty, riêng thí sinh cuối cùng khẳng định một câu đi ngược lại tất cả - Ảnh 20.

Sau khi cuộc thi kết thúc Trần Thế Trung cũng đã trả lời với các phương tiện thông tin đại chúng việc sẽ trở về Việt Nam làm việc sau khi đi du học.

 

Về quê đúng giờ cơm trưa nhưng không báo trước, tôi hoa mắt bốc hỏa khi thấy mẹ mình ngồi c;o r;o góc bếp còn chị dâu thì đang …., không nhịn được, tôi lao vào h/ấ/t đ/ổ hết tất cả rồi tuyên bố 1 câu

0

Nhiều lần về quê thăm mẹ đẻ, thấy cả nhà ngồi ăn cơm quây quần chỉ có bà vẫn chạy đi chạy lại không bao giờ ngồi ăn chung tôi đã thấy thắc mắc, song chẳng bao giờ nghĩ sự thật lại tệ hại đến mức này.

Khi tôi lên 7 tuổi thì bố mất vì bệnh ung thư gan. Từ đó nhà chỉ mình mẹ nuôi tôi và anh trai khôn lớn. Mẹ quanh năm làm ruộng nên để có tiền nuôi anh em tôi ăn học, bà thường phải tranh thủ lúc hết mùa màng đi làm thuê làm mướn cho người ta. Có lúc thì bà ra chợ buôn bán rau cỏ kiếm sống.

Chẳng thế mà khi chúng tôi học đại học rồi đi làm, cả 2 đều bảo nhau phải làm thêm, cố gắng gửi tiền về cho mẹ để bà đỡ vất vả. 2 anh em tôi cũng xây được nhà 3 tầng khang trang cho mẹ ở. Ngày lên nhà mới, bà cảm động lắm cứ khoe với mọi người:

hình ảnhẢnh minh họa: Nguồn Internet

 

“Trồng cây mãi cũng đến ngày hái quả các bác ạ. Mới ngày nào tụi nó còn nhỏ xíu giờ đã xây được nhà to rộng cho mẹ ở rồi”.

Để chủ động cho tuổi già của mẹ, 2 anh em tôi còn bàn nhau mỗi người góp 300 triệu lập 1 sổ tiết kiệm cho bà có tiền chi tiêu mỗi tháng và phòng biến cố sau này. Sau khi lo toan cho mẹ xong xuôi, anh em tôi mới nghĩ đến chuyện yêu đương và lập gia đình riêng.

Nếu như tôi lấy chồng xa tận Bắc Ninh và sống hẳn bên đó với nhà chồng thì anh trai tôi lấy vợ làng bên. Chị dâu là giáo viên dạy mầm non. Chị cũng là con gái độc nhất của một gia đình khá giả trong vùng. Do được nuông chiều từ bé nên tính cách chị cứ khinh khỉnh, ăn nói chỏn lỏn chẳng được lòng ai.

Sau kết hôn, vợ chồng chị ở chung nhà với mẹ tôi. Do tính chất công việc, anh trai tôi thường xuyên phải đi theo những công trình vắng nhà. Tháng chắc anh ấy về được 1-2 lần là cùng.

Khi có con dâu, tôi thấy mẹ hồ hởi lắm. Nhất là lúc chị có tin vui và sinh hạ 1 bé trai kháu khỉnh, bà lúc nào cũng chăm chút cho con dâu và cháu nội hết lòng.

Khi chị dâu đi làm trở lại sau sinh, bà vừa ở nhà trông cháu vừa một tay lo liệu chu toàn mọi việc trong gia đình. Thấy bà đối đãi với con dâu như con đẻ, tôi cũng vui lây.

Ở xa nhà nên cứ khoảng 2-3 tháng chúng tôi mới về quê 1 lần. Mỗi lần về tôi cũng chỉ ăn được bữa cơm cùng mẹ và chị dâu là lại đi. Tuy nhiên từ sau khi có cháu, để ý tôi thường thấy mẹ hay lấy lý do bế cháu hoặc bận rộn việc này việc kia để ở lại trong bếp. Bà né tuyệt đối việc ngồi ăn chung cùng mọi người.

Thấy lạ nhiều lần tôi gặng hỏi:

“Bà ra ngồi ăn cơm cùng bọn con cho vui nào”.

Mẹ tôi từ tốn bảo:

“Tụi con cứ ăn đi, không phải để ý đến mẹ. Chút nữa mẹ ăn sau, giờ mẹ phải cho thằng Tũn ăn đã không nó lại gào mồm lên”.

Có lúc chuẩn bị ăn cơm bà lại bảo:

“Các con cứ ngồi ăn trước đi nhé. Mẹ phải chạy sang bên bà Biên xem bà ấy bảo gì”.

Mới đây, sau mấy tháng dịch không về quê được nên tôi xin nghỉ phép 2 ngày để đưa con gái tranh thủ về thăm bà ngoại. Khi về đến nhà cũng đúng thời điểm gần 12h trưa.

Vào nhà, tôi thấy chị dâu và con trai đang ngồi ăn cơm. Mâm cơm đầy ú ụ thịt cá rau xanh đủ cả. Vừa hỏi mẹ đâu, tôi vừa chạy vào trong bếp tìm thì chết trân khi phát hiện ra bà đang âm thầm ngồi ăn ở góc bếp một mình. Trên bát chỉ có mấy miếng thịt với vài cọng rau già.

Nhìn cảnh này, tôi choáng quá nên ra hất đổ mâm cơm chị dâu đang ăn quát lớn:

“Tại sao bà phải lủi thủi ngồi ăn trong bếp mà không ra ngoài bàn này”.

Ngay lập tức chị dâu tôi tỏ vẻ khó chịu ra mặt:

“Bà suốt ngày lam lũ nên trên người hôi lắm. Chị sợ bà làm ảnh hưởng tới bữa ăn của cả nhà nên mới bảo bà ăn trong bếp”.

Nghe chị dâu nói vậy, tôi mới hiểu bao lâu nay chị ta chỉ giả vờ hiếu thảo với mẹ trước mặt mọi người thôi.

“Chị là đồ con dâu bất hiếu, sao dám đối xử như vậy với mẹ tôi”.

Trước mắt tôi chưa nói gì với anh trai nhưng đã lắp camera giám sát việc này. Tôi đã thấy chị dâu cho mẹ ngồi vào bàn ăn cùng. Thật quá đáng không chịu nổi.

hình ảnhẢnh minh họa: Nguồn Internet