Home Blog Page 96

Đi Grap, mẹ chồng tôi 80 tuổi “tr::úng tiếng s::ét ái tì::nh” với chàng trai 24 tuổi. Hôm đó bà để quên 5 triệu, anh tài xế tìm tận nơi trả cho bằng được. Cả gia đình phản đối nhưng bà nhất định không chịu, quyết cưới bằng được. Đêm tân hôn con cái chán nản bỏ ra ngoài mặc kệ bà với tình trẻ, chỉ còn tôi mới si::nh nên ở lại cùng con nhỏ. Nửa đêm nghe tiếng h:::ét thất thanh của bà dưới nhà tôi vội vàng mở cửa chạy xuống thì hỡi ôi..

0
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày gia đình chào đón chuyện éo le đến vậy. Mẹ chồng tôi, bà Nguyễn Thị Lan, người đã đến tuổi tám mươi, bất ngờ quyết định kết hôn với chàng trai 24 tuổi, tên Minh, sau một chuyến đi xe ôm ngắn ngủi.

“Mẹ chỉ mới gặp cậu được vài lần, nhưng đã biết đó là duyên phận,” bà Lan tuyên bố trước cả nhà.

Không ai trong gia đình chấp nhận chuyện này. Các con cháu liên tiếp khuyên ngăn, nói bà nên sống nốt những ngày tháng thanh nhàn bên gia đình. Nhưng bà Lan lại quả quyết: “Đời ngắn lắm, gặp người hiểu lòng là phải nắm bắt ngay. Từ giờ mẹ sống cho bản thân mình.”

Ép không được, gia đình đành làm ngơ để bà Lan tự quyết định. Ngày lễ cưới diễn ra trong bầu không khí lạnh nhạt.

Tối đêm tân hôn, mọi người trong nhà đều lần lượt tìm cách tránh mặt. Chỉ còn lại tôi, do vừa sinh con nên phải ở lại. Trong phòng khách, không khí lặng lẽ khi tân lang và tân nương ngồi cùng nhau. Bà Lan thỉnh thoảng liếc nhìn Minh, ánh mắt lấp lánh như thiếu nữ lần đầu biết yêu. Minh thì giữ vẻ điềm tĩnh lạ thường, nhưng đôi lúc lại thi thoảng đáp lại rất khéo.

Tôi ôm con nhỏ, lắng nghe tất cả, trong lòng ngổn ngang suy tính. Ai ngờ được, đến khuya, tiếng hét thất thanh xé tan sự yên tĩnh.

“Cứu tôi! Thằng này làm gì vậy?” – tiếng bà Lan vang lên. Tôi vội vã đặt con xuống giường, lao xuống nhà. Cảnh tượng khiến tôi không thể tin vào mắt mình.

Minh, với gương mặt bối rối, đang loay hoay với một cái két sắt đặt trong góc nhà. Bà Lan đứng cách đó vài bước, khuôn mặt tái nhợt, tay run rẩy chỉ vào anh ta.

“Cậu đang làm gì ở đó?” tôi hét lên, ánh mắt xoáy thẳng vào Minh. Anh ta ngừng lại, cố lấy vẻ bình tĩnh: “Chị hiểu nhầm rồi, em chỉ đang giúp mẹ lấy đồ thôi.”

Có thể là hình ảnh về 2 người, tóc mái, xe môtô và xe scooter

“Lấy đồ? Giữa đêm khuya? Cậu nghĩ ai tin nổi?” Tôi tiến lên, chắn giữa Minh và bà Lan.

Bà Lan lúc này mới lấy lại được bình tĩnh, giọng nghẹn ngào: “Tôi… tôi nghe tiếng động lạ, dậy kiểm tra thì thấy nó đang cố mở két sắt của tôi! Cậu ta nói muốn lấy giấy tờ gì đó, nhưng tôi đâu có đưa chìa khóa cho nó!”

Tôi quay lại nhìn Minh, ánh mắt dò xét. Anh ta cúi đầu, không nói thêm lời nào, nhưng sự im lặng ấy càng khiến tôi nghi ngờ hơn.

Sáng hôm sau, cả gia đình tập trung để làm rõ sự việc. Minh bị chất vấn nhưng anh ta vẫn khăng khăng rằng mình chỉ muốn giúp bà Lan lấy giấy tờ. Tuy nhiên, khi kiểm tra, gia đình phát hiện chìa khóa két sắt đã biến mất.

“Tôi biết ngay mà! Một thằng trai trẻ bám lấy bà già tám mươi, làm gì có ý tốt!” Một người em trai của chồng tôi tức giận hét lên.

Bà Lan, dù bị sốc vì sự việc, vẫn cố gắng bênh vực Minh: “Không! Tôi tin nó! Chắc chỉ là hiểu lầm thôi…”

Nhưng những ngày sau đó, sự thật bắt đầu lộ diện. Minh bị bắt gặp đang lén lút gọi điện cho ai đó, giọng nói đầy vẻ căng thẳng: “Tôi cần thêm thời gian. Bà ta không dễ như tôi tưởng.”

Câu chuyện càng lúc càng căng thẳng. Gia đình quyết định điều tra sâu hơn về Minh và phát hiện anh ta từng có tiền án lừa đảo ở quê. Hóa ra, Minh đã cố tình tiếp cận bà Lan với mục đích chiếm đoạt tài sản.

Khi mọi chuyện sáng tỏ, bà Lan ngồi lặng im, ánh mắt trống rỗng. Bà không nói gì, chỉ rút lui vào phòng, từ chối gặp mặt ai. Tôi, dù từng không đồng tình với quyết định của bà, nhưng nhìn thấy bà như vậy, tôi không khỏi chạnh lòng.

Cuối cùng, Minh bị đưa ra khỏi nhà, và bà Lan cũng dần tỉnh táo lại. Bà nhận ra rằng mình đã sai lầm, nhưng cũng không trách móc ai, chỉ lặng lẽ sống nốt những ngày tháng còn lại trong sự quan tâm của gia đình.

Câu chuyện tình “chênh lệch” của mẹ chồng tôi khép lại như vậy, để lại bài học đắt giá về lòng tin và tình cảm trong cuộc đời.

Không thèm bàn bạc cũng không có thông báo trước, chồng tôi đi công tác viết đúng mẩu giấy để đầu giường thông báo: “Bố mẹ đã lớn tuổi, anh quyết định đưa họ về sống cùng”. Vừa đọc dứt câu tôi đã thấy chuông cửa kêu ầm ĩ, chạy ra đã thấy mẹ chồng túi to, túi bé, gà qué nhảy ra ỉ;;a khắp sân. Tôi nói trên này ngoài chợ không thiếu gì cả, bỏ ít tiền ra họ còn làm sạch sẽ mang đến tận nhà. Bố mẹ chồng cứ gạt phăng đi bảo không bằng đồ quê, rồi chạy thẳng ra sau nhà tôi tìm chỗ nhốt ngan vịt. Tôi nói khéo thế nào cũng không nghe, nhất quyết mang hết gà vịt dưới quê lên nuôi sau mảnh vườn dài rộng chưa được nổi 3 mét. Không còn cách nào khác, tôi đã giữ im lặng suốt 3 ngày, đợi chồng về. Anh vừa về đến cửa, không nhịn nổi nữa tôi chạy thẳng từ dưới bếp lên nói xơi xơi trước mặt ông bà rồi đưa ra quyết định…

0

Chồng nhíu mày, có vẻ như anh không ngờ tôi lại phản ứng như vậy. Ánh mắt của mẹ chồng thoáng hiện sự ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bị nỗi bất an thay thế.

Ánh trăng chiếu qua khe cửa, rọi xuống sàn nhà lạnh lẽo và gương mặt thẫn thờ của tôi. Tôi ngồi bên giường, cầm trên tay tờ giấy nhăn nheo – một mảnh ghi chú do chồng để lại trước khi đi công tác, trong đó viết: “Bố mẹ đã lớn tuổi, anh quyết định đưa họ về sống cùng”.

Không có sự bàn bạc, không có thông báo trước, chỉ là một câu thông báo đơn giản. Cảm xúc của tôi lúc này như màn đêm, phức tạp và sâu lắng.

“Bố mẹ đã lớn tuổi, anh quyết định đưa họ về sống cùng”. Trong tâm trí tôi, câu nói đó cứ vang vọng mãi, từng chữ như những viên đá nặng nề rơi xuống lòng hồ của tôi, tạo ra những gợn sóng.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại trước những cảm xúc dâng trào. Quyết định của chồng rõ ràng là một thử thách cho hôn nhân của chúng tôi, đồng thời cũng là một thách thức cho gia đình. Tuy nhiên, bố mẹ đã đến đây ở, chồng lại vắng nhà nên tôi đã giữ im lặng suốt 3 ngày, đợi chồng về.

Trước khi đi công tác, chồng tôi để lại một giấy nhắn thông báo anh sẽ đón bố mẹ đến sống cùng. (Ảnh minh họa)

3 ngày sau, khi cả gia đình quây quần bên bàn ăn, tôi bình tĩnh tuyên bố 3 quyết định của mình. Ánh mắt của mẹ chồng thoáng hiện sự lo lắng, dường như bà đã cảm nhận được điều gì đó.

– Thứ nhất, em tôn trọng quyết định của anh, nhưng em hy vọng trong tương lai, trước khi đưa ra bất kỳ quyết định quan trọng nào, chúng ta có thể trao đổi với nhau trước.

Giọng tôi bình tĩnh và kiên định, từng từ đều được suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi thốt ra.

Chồng nhíu mày, có vẻ như anh không ngờ tôi lại phản ứng như vậy. Ánh mắt của mẹ chồng thoáng hiện sự ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bị nỗi bất an thay thế. Tôi tiếp tục đưa ra đề nghị thứ 2:

– Thứ hai, em nghĩ chúng ta nên thuê một căn hộ gần nhà cho bố mẹ. Điều này không chỉ giúp chúng ta chăm sóc tốt cho bố mẹ mà còn giữ được không gian riêng cho mình.

Tôi nhìn thẳng vào chồng, với ánh mắt đầy kiên định. Sắc mặt chồng có phần phức tạp, anh dường như đang cân nhắc tính khả thi của đề xuất này. Trong khi đó, mẹ chồng lại tỏ ra không hài lòng, với vẻ mặt khó chịu rõ rệt.

Trước mặt bố mẹ chồng và chồng, tôi đã thẳng thắn đưa ra 3 yêu cầu. (Ảnh minh họa)

Tôi mặc kệ, chậm rãi nói ra đề nghị thứ 3:

– Thứ ba, em hy vọng chúng ta có thể cùng nhau chia sẻ trách nhiệm chăm sóc bố mẹ, chứ không phải chỉ mình em gánh vác.

Lời nói của tôi mang theo sự kiên định. Ngay lập tức, bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề, chồng và mẹ chồng đều rơi vào im lặng. Tôi nhận ra rằng, 3 quyết định này không chỉ thách thức tình trạng hiện tại của gia đình mà còn là một thử thách lớn đối với hôn nhân của chúng tôi.

 Em biết điều này thật khó chấp nhận với anh, nhưng em hy vọng chúng ta có thể cùng nhau đối mặt với vấn đề này.

Giọng tôi nhẹ nhàng nhưng cũng rất kiên quyết. Trầm ngâm một lúc, chồng cuối cùng đã gật đầu đồng ý. Mẹ chồng mặc dù có chút không vui, nhưng cũng phải thừa nhận rằng đây là một giải pháp hợp lý.

Theo thời gian, chồng và mẹ chồng cũng bắt đầu hiểu quyết định của tôi, và mối quan hệ của chúng tôi trở nên hài hòa hơn.

Đây chỉ là khởi đầu, và còn nhiều thử thách phía trước. Nhưng tôi tin rằng, chỉ cần chúng tôi dũng cảm đối mặt với vấn đề và cùng nhau gánh vác trách nhiệm, không có gì là không thể giải quyết.

Trong thế giới đầy thử thách này, chúng ta cần học cách yêu thương, thấu hiểu và bao dung nhau. Chỉ khi đó, chúng ta mới có thể tìm thấy một bến đỗ ấm áp giữa đại dương tình cảm.

Ông mất vợ cũng 8 năm rồi, cô ấy bị K không cứu được nguyện vọng cuối cùng của cô là ông cố gắng lo cho con vào đại học rồi ông hãy đi bước nữa vì ông còn trẻ mới 51 tuổi. Sau tám năm các con ông đều ra trường và đã lập gia đình, ông bán nhà chung chia đều 3 phần, phần của ông mua căn hộ nhỏ 3 phòng 100m vì có chỗ cho các con cháu về, còn một ít ông cùng em trai đầu tư BĐS. Sau ông mua được nhà vườn nhỏ 500 m cảm thấy ưng ý ông dừng lại còn chút thì cứ để em trai kinh doanh thôi..Một hôm ông nghe con dâu nói với con trai: – Anh xem thế nào nói khéo với Ba sang tên căn hộ này cho thằng hai con mình rồi hãy lấy vợ, chứ thấy ba có nhà đành hoàng họ nhảy vào ..

0

Ông mất vợ cũng 8 năm rồi, cô ấy bị K không cứu được nguyện vọng cuối cùng của cô là ông cố gắng lo cho con vào đại học rồi ông hãy đi bước nữa vì ông còn trẻ mới 51 tuổi.

Sau tám năm các con ông đều ra trường và đã lập gia đình, ông bán nhà chung chia đều 3 phần, phần của ông mua căn hộ nhỏ 3 phòng 100m vì có chỗ cho các con cháu về, còn một ít ông cùng em trai đầu tư BĐS. Sau ông mua được nhà vườn nhỏ 500 m cảm thấy ưng ý ông dừng lại còn chút thì cứ để em trai kinh doanh thôi.

59 tuổi ông xin nghỉ hưu vì cảm thấy mình lạc hậu với hiện tại ông về đi đánh cầu lông và sinh hoạt hưu trí cũng nhàn hạ.. Trong nhà ông thuê công ty dọn dẹp nhà 2 lần trong tuần, quản lý bằng camera giấu kín còn lại tự ông làm, cơm nước tự lo vì lúc còn trẻ ông làm hành chính nên cũng quen việc cơm nước dọn nhà giúp vợ, vợ làm kinh doanh nên bận bịu hơn, dưới sảnh có siêu thị và con trai, con gái hay sang thường mua thực phẩm cho bố, ông có hai cháu trai nội và cháu gái ngoại còn bé nhưng chủ nhật hay ghé căn hộ ông chơi ..Thỉnh thoảng con trai bận nhờ ông đi đón cháu thôi..

Ông cũng thích cafe thường xuyên ghé quán trong khu phố tại đây ông quen một cô hưu trí đang độc thân ở với con trai trông cháu nội, cũng hay dẫn cháu ra quán ngồi chơi. Quán này là chỗ tụ tập của ông bà hưu trí, hay người lớn tuổi trong khu phố.

Nói qua nói lại ông cảm mến cô và muốn làm bạn đi nốt cuộc đời. Ông về nói chuyện với hai con, hai con đều hiểu bố thông cảm cho bố, vì là chuyện riêng ông nên dâu và rể ông chỉ thông báo thôi.

Khi đi qua bếp ông nghe con dâu nói với con trai:

– Anh xem thế nào nói khéo với Ba sang tên căn hộ này cho thằng hai con mình rồi hãy lấy vợ, chứ thấy ba có nhà đành hoàng họ nhảy vào ..

Tiếng con trai nói :

– Nhà của Ba nên đó là của ba, ba đã mua nhà cho anh rồi, nên chuyện đó là của ba ..

– Của ba cũng là của thừa kế của anh, anh không tính trước chứ ba sống bao lâu tài sản vào tay người dưng nghe vô lý ..

– Chuyện này anh cấm em tham gia ngay từ đầu nhận thừa kế ba chẳng nói tài sản cuối cùng của Ba làm gì đó là việc của ba, đừng trông mong số còn lại ít ỏi của ba mà mất đoàn kết. Ý ba là sẽ lấy vợ còn gì nữa ..

– Nhưng theo luật đó là thừa kế của con trưởng, chưa kể ba cho con gái hơn anh trên một tỷ là đã không công bằng …

– Mệt, anh nhắc lại đó là chuyện nhà anh, em không tham gia vào, anh không nuôi bố mà nuôi mẹ em cũng 6 năm rồi còn gì, tốt nhất không nói nữa ..

… …
Qua camera giấu kín ông cảm thấy buồn, sao con dâu không hiểu ông đưa xe camry -3.5 cho vợ chồng con trai, thì con gái mua nhà thiếu ông bù cho 1,3 tỷ cho đủ căn nhà vừa ý, căn hộ ông mua từ khi trên bản vẽ nên có hơn 3 tỷ lại trả góp, tiền sau này kinh doanh thì có thêm chứ đâu nằm trong tiền bán căn nhà lớn ở Q1..
… …

Khi đưa dì Vinh về nhà gặp các con. Ông quan sát thấy con gái có vẻ buồn nhưng không biểu hiện gì? Rể thì vui vẻ nói xin phép ông được đưa mẹ vào trông cháu vì bà lớn tuổi không đi làm được. – – Ông nói đó là việc nhà của các con.
– Con dâu thì bóng gió nói ở với nhau chứ khoan đăng ký kết hôn( căn hộ ông chưa ra sổ hồng)… Có vẻ không muốn ông lấy vợ mà ý muốn con trai cháu nội ông thừa kế căn hộ ..
… …

– Ông nói chỉ thông báo thôi. Chứ đó là việc của ông, tài sản khi ra sổ hổng sẽ đứng tên hai người lỡ ông mất trước thì

Dì toàn quyền sử dụng, sau nay di chúc ai sẽ tính sau ..

– Con dâu cướp lời ông nói thế không được, thừa kế là cháu nội chứ không dì cho con dì thì sao ?

– Ông rất bực nên nói thẳng : Ba còn khoẻ mạnh sống sờ sờ đây, Được rồi ba làm di chúc khi cả ba và dì mất nhà sẽ bán chia ba phần 1/3 cho con riêng Dì, 2/3 cho con riêng của Ba được chưa …Căn hộ này có hơn 3-4 tỷ lúc mua, làm gì mà khó chịu thế ..Cũng là phụ nữ với nhau phải thông cảm nhau chứ, chẳng lẽ ở với ba 20 năm nữa, ba mất đi họ lớn tuổi các con đẩy ra đường lấy lại nhà hả, sống đã không phụng dưỡng ba thì nghĩ cho họ. Tiền là tiền của ba chứ có phải của các con đâu mà lắm lời thế. Sinh con ra. Phải lo cho con, chứ ông không lo cho cháu ..

– Cô con dâu sợ quá ngồi im. Biết tính chồng rất cục, con trai ông mà nổi nóng lên là có chuyện ..

Vậy là làm vài mâm đón cô Vinh về. Cô Vinh cũng rất cẩn thận với con dâu ông, nhưng cứ thứ 7 chủ nhật là cả nhà con trai về, cô cũng cố gắng cơm nước, tắm giặt lo cho hai đứa trẻ giúp cho con trai ông.

Một hôm ngồi cafe rảnh rỗi ông tua lại camera trong nhà xem, ông bực mình thấy con dâu coi Dì là osin một cách khôn khéo.. Bực rồi. Đến chủ nhật trước khi vợ chồng con trai về ông ngồi lại nói chuyện :

– Ông không muốn hai ngày cuối tuần dì Vinh làm osin cho nhà con trai, yêu cầu về chơi phải tự lo lấy con cái không thì ghé chút thôi.

Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

 

– Con trai ngạc nhiên.

– Ông nói : thường thì thứ 7 đưa con về là hai vợ chồng đi làm, chủ nhật cậu có bận việc, thì vợ đi chơi giao con cho dì về còn xách mé nữa .. Ông đưa đoạn camera cho con trai xem, con trai ông im lặng xin đưa vợ con về ..
… …

Chiều thứ 2. Con dâu ghé nhà chửi dì và nói ông phá gia đình nó .. Ông gọi con trai về giải quyết nếu không gọi công an ..

Sao thì ông hiểu ra do khi mua nhà cho con trai theo thừa kế chỉ một mình con trai đứng tên ( cái này ông không biết) hầu như của thừa kế chỉ mình con trai, cháu nội đứng tên. Mâu thuẫn từ đấy, nhưng vì nhà rộng nên con dâu đưa mẹ vào ở và cả em trai vào học trong này, bà con bên ngoại toàn đến ở nhờ…, nên mọi sự họp hành khu phố thậm trí chợ xép họ đều nghĩ con trai ông ở rể ..

Ông nói chuyện gia đình tự giải quyết cấm đến nhà ông quậy nữa, có dính liếu gì nữa mà quậy phá ông, còn lại của ông cho ai là quyền của ông..

Dì Vinh cũng khổ tâm khổ với dâu với rể, thỉnh thoảng cậu rể nói móc :

– Sướng thế không làm được hưởng…

Tuy trước mặt ông và vợ không tỏ thái độ, nhưng khinh Dì ra mặt, nghe ông nói rể có giới thiệu bà con cho ông nhưng trẻ quá mới gần 50 tuổi cũng ly hôn, đến nhà rất tháo vát đảm đang nhưng ông không thích, ông muốn lấy người hiểu chuyện biết nói chuyện với ông, cũng thích đi đâu đó với ông …còn không thì ông thuê giúp việc cũng được..
… …

Con trai ông làm căng với vợ thậm trí nói còn can dự chuyện ông thì mấy mẹ con ra khỏi nhà, vớ vẩn …

Ông dẫn Dì ra sở tư pháp làm giấy tờ di chúc chia nốt căn hộ cho hai con, cho yên chuyện, vì trong kinh doanh với chú em, được bao nhiêu chú gom lại đưa ông rồi ông cùng Dì mua căn nhà cho con trai Dì có giấy tờ hợp lệ rộng rãi có mặt tiền, phụ cũng ít thôi, còn là cho hai vợ chồng con riêng cô vay không trả lãi, để họ còn chí thú làm ăn, đưa con trai cô vào công ty chú em làm luôn để Dì an tâm, cái này hai con ông không biết ..

Mảng đất Bình Dương ông mua sau này chỉ chú em ruột ông biết thì thêm tên Dì vào và di chúc để phần Dì .. Đến khi Dì mất thì chia 3 phần cho con Dì và hai con riêng của ông, còn không Dì bán dưỡng già ( Đang cho ngân hàng thuê, nên tiền bạc ông không nhận của hai con, mà ngân hàng muốn mua luôn) việc này hai con ông không biết ..

Ông muốn Dì an tâm khi sống với ông. Chứ không muốn Dì làm osin cho ông vì ông vẫn thuê họ dọn nhà, hai vợ chồng đi du lịch tự túc .. Dì cũng là người hướng ngoại cũng vui vẻ, dù nhiều chuyện nhưng Dì vẫn vui vẻ chăm sóc ông.

Mà tôi thấy phụ nữ lớn tuổi vui vẻ lạc quan hiểu chuyện, như Dì Vinh tuy cũng quần sọc áo put nhưng kín đáo lịch sự dễ nhìn, mới thế mà cũng 8 năm nữa trôi qua cô cũng vào tuổi U70 đời đầu chú cùng đời giữa, sáng đi bộ đi bơi rồi cafe với bạn bè ..

Lấy vợ ông trẻ hẳn ra, khoẻ mạnh vui vẻ. Chiều gặp nhau bể bơi thấy ông cùng bơi với Dì mà cảm thấy vui vẻ. Đời người sống bao lâu sao cứ tính toán với nhau cho mệt mỏi ..

Gia đình tôi khá giả, ngược lại gia đình chồng chỉ đủ ăn đủ mặc. Trước khi kết hôn, anh rơi vào cảnh thất nghiệp nên nhà tôi chẳng thách cưới. Ngày cưới ngoại trừ bộ nhẫn, tất cả vòng vàng đều là đồ giả mà chồng tôi đi thuê. Chưa dừng lại ở đó, mẹ anh cũng cực kỳ quá quắt. Nhiều lần, vì những chuyện vặt vãnh như chăn màn không kịp gấp, chén đũa chưa kịp rửa, bà ấy c:hử:i tôi 2-3 giờ liền. Có đợt còn gọi cả họ hàng nhà chồng đến để dạy tôi cách cu:ng p:hụng nhà chồng. Tôi nhớ mãi mẹ chồng nói: “Khi mẹ t:ức gi:ận, con phải để mẹ m::ắ:ng ch:ử:i cho thỏa. Dù mẹ có sai, con cũng không được lên tiếng. Vài ngày sau, mẹ nguôi giận rồi, con mới được phép nói”. Tôi cứ ngốc nghếch mà sống trong môi trường đó cho tới 1 ngày…

0

Gia đình tôi khá giả, ngược lại gia đình chồng chỉ đủ ăn đủ mặc. Trước khi kết hôn, anh rơi vào cảnh thất nghiệp nên nhà tôi chẳng thách cưới. Ngày cưới, ngoại trừ bộ nhẫn, tất cả vòng vàng đều là đồ giả mà chồng tôi đi thuê. Tôi nhắm mắt cho qua vì nghĩ rằng hôn nhân quan trọng là tình yêu và sự đồng hành lâu dài. Nhưng tôi không ngờ, phía sau cánh cửa gia đình chồng, một cuộc sống đầy thử thách đang chờ đợi tôi.

Mẹ chồng tôi, bà Mai, là người cực kỳ khó tính. Ngay từ ngày đầu bước chân về làm dâu, tôi đã cảm nhận được ánh mắt soi mói của bà. Mỗi hành động nhỏ của tôi đều bị bà để ý và phê phán. Ban đầu, tôi nghĩ rằng do bà chưa quen với sự xuất hiện của tôi, một người ngoài đến sống chung. Nhưng sự việc không dừng lại ở đó.

Những ngày sau, bà thường xuyên tìm cách gây khó dễ cho tôi. Chỉ vì một chiếc chăn chưa kịp gấp, bà có thể mắng tôi hàng giờ liền. Chuyện rửa bát không sạch hay quét nhà không đúng cách cũng trở thành lý do để bà gọi tôi ra trước mặt mọi người trong gia đình mà chê trách. Một lần, bà còn gọi cả họ hàng đến để “dạy” tôi cách làm dâu. Trước mặt mọi người, bà nói: “Khi mẹ tức giận, con phải để mẹ mắng chửi cho thỏa. Dù mẹ có sai, con cũng không được lên tiếng. Vài ngày sau, mẹ nguôi giận rồi, con mới được phép nói.”

Tìm Hiểu Thủ Tục Cưới Hỏi Truyền Thống Của Người Việt – ARISTINO

Tôi như rơi vào một vòng xoáy không lối thoát. Tôi cố gắng nhẫn nhịn, chịu đựng, tự nhủ rằng thời gian sẽ làm mọi thứ tốt đẹp hơn. Nhưng thay vì giảm bớt, sự áp đặt của mẹ chồng ngày càng nặng nề. Chồng tôi, người mà tôi hy vọng sẽ đứng ra bảo vệ mình, lại chỉ im lặng. “Em chịu khó một chút, mẹ là người lớn, không nên cãi lại,” anh thường nói như thế mỗi khi tôi phàn nàn. Tôi thất vọng, nhưng vẫn tự dặn lòng rằng phải kiên nhẫn vì gia đình.

Cho đến một ngày, một sự việc xảy ra khiến tôi hoàn toàn thay đổi.

Hôm đó, tôi vừa đi làm về, người mệt mỏi sau một ngày dài. Chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi, mẹ chồng đã gọi tôi vào bếp để nấu cơm. Tôi nhanh chóng thay đồ và vào làm. Trong lúc dọn bàn, tôi sơ ý làm rơi chiếc bát xuống đất. Mảnh vỡ chưa kịp quét dọn, bà đã lao vào mắng tôi xối xả. Nhưng lần này, bà không chỉ dừng lại ở lời nói.

Bà nắm lấy tay tôi, kéo mạnh đến mức tôi mất thăng bằng, suýt ngã. “Con gái nhà giàu mà vụng về thế này thì làm được gì? Mày lấy chồng là phúc phận của mày, đừng tưởng mày giỏi giang mà coi thường nhà này!” Bà nói, ánh mắt đầy giận dữ.

Tôi đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Những giọt nước mắt kìm nén bao lâu nay không thể ngăn lại. Tôi nhìn quanh, thấy chồng mình đứng đó, nhưng anh chỉ cúi đầu, không dám lên tiếng. Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rằng, sự nhẫn nhịn của mình không hề khiến mọi thứ tốt đẹp hơn. Ngược lại, nó chỉ làm tôi mất đi giá trị của bản thân.

Tôi quyết định thay đổi. Ngày hôm sau, tôi thu xếp đồ đạc, trở về nhà mẹ đẻ. Khi tôi kể lại mọi chuyện, bố mẹ tôi giận dữ, nhưng không ép buộc tôi phải ly hôn. “Quyết định là ở con. Chúng ta luôn ủng hộ con,” mẹ tôi nói.

Tôi không lập tức ly hôn. Thay vào đó, tôi nói chuyện thẳng thắn với chồng mình. “Em không thể sống như thế này được nữa. Nếu anh không thể đứng về phía em, chúng ta không còn gì để nói.” Chồng tôi ban đầu ngạc nhiên, nhưng sau khi thấy tôi kiên quyết, anh bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc hơn. Anh hứa sẽ thay đổi, sẽ nói chuyện với mẹ để bảo vệ tôi.

Nhưng những lời hứa ấy chỉ tồn tại trên lý thuyết. Khi tôi trở về, mọi chuyện vẫn y như cũ. Mẹ chồng không những không thay đổi, mà còn trở nên khó chịu hơn vì nghĩ rằng tôi “dám” bỏ đi. Bà nói: “Cô nghĩ cô là ai mà đòi hỏi? Ở nhà này, cô phải theo luật của tôi!”

Lần này, tôi không nhẫn nhịn nữa. Tôi nói rõ ràng với bà: “Con tôn trọng mẹ, nhưng con cũng cần được tôn trọng. Nếu mẹ tiếp tục đối xử như thế này, con không thể ở lại.” Bà cười nhạt, nghĩ rằng tôi chỉ dọa. Nhưng tôi đã quyết định. Tôi thu dọn đồ đạc và gửi đơn ly hôn.

Chồng tôi cố gắng níu kéo, nhưng tôi không còn tin vào sự thay đổi. Một người đàn ông không dám bảo vệ vợ mình thì không xứng đáng là chỗ dựa. Tôi trở về nhà mẹ đẻ, bắt đầu lại từ đầu.

Cuộc sống mới không hề dễ dàng, nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Tôi học cách yêu thương bản thân, tập trung vào công việc và những mối quan hệ tích cực. Mẹ chồng và chồng cũ nhiều lần tìm cách nối lại, nhưng tôi biết rằng, quyết định rời đi là đúng đắn. Tôi không cần phải chịu đựng sự bất công chỉ vì tình yêu hay danh nghĩa hôn nhân.

Câu chuyện của tôi có thể không kết thúc như một cuốn tiểu thuyết ngọt ngào, nhưng đó là bài học quý giá. Đôi khi, rời đi không phải là thất bại, mà là cách duy nhất để tìm lại chính mình.

 

Tôi còn nhớ 9 giờ tối hôm đó khi tôi đi ngủ thì chồng vẫn còn làm việc. Nhưng đến nửa đêm, mùi thu:ố:c l:á n:ồng n:ặc từ người đàn ông nằm cạnh x:ộc làm tôi thức giấc, Chồng tôi từ trước đến nay chưa từng h:út thu:ốc vì anh biết tôi d:ị ứ:ng với mùi này. Tôi quờ quạng sang người nằm bên cạnh thì giật mình khi thấy có gì sai sai. Tôi mò tìm điện thoại để nhìn rõ hơn thì ho:ả:ng h:ồn hét t:oá:ng lên. Người đàn ông nằm bên cạnh tôi không phải là chồng. Nghe tiếng tôi h:ét lên, mẹ chồng chạy x:ộc vào phòng, đi theo mẹ là chồng tôi. Mẹ chồng thấy thế thì nói một câu khiến tôi ch:ế:t l:ặng: “Con bé bé cái mồm, cái này là mẹ giúp con mà…..”

0

Hóa ra vì phát hiện con trai vô sinh nên mẹ chồng tôi mới làm như thế. Họ không muốn người ngoài đàm tiếu nhà này tuyệt tự nên mới nhờ người khác giúp.

Tôi và Lâm lấy nhau chưa được một năm mà ai cũng thúc giục có con. Hết họ hàng chỉ chỗ thăm khám đến xóm giềng đồn đại ác ý tôi là “gái độc” khó có con.

Riêng tôi thì thấy vợ chồng còn trẻ, tôi cũng mới 26 tuổi, chồng tôi hơn tôi 2 tuổi, không phải vội chuyện con cái. Huống hồ chúng tôi mới lấy nhau chưa bao lâu, có phải là mấy năm rồi đâu. Nhưng cũng may là mẹ chồng tôi không hối gì, có vẻ cũng hiểu cho con dâu và con trai

Dù vậy, gần đây bà thường mua nhiều đồ ăn cho tôi, nào là thịt cá rồi rau củ, trái cây đầy trong tủ. Trong bữa ăn bà lúc nào cũng gắp nhiều đồ ăn cho tôi, còn bảo chồng tôi ăn ít lại nhường phần vợ. Tôi thấy bà cứ là lạ thì nghe bà nói: “Mẹ mua đồ ăn để cơ thể con khỏe mạnh thì mới mong có cháu được. Cũng chẳng giục gì tụi con, nhưng mà biết đâu có bầu thì cơ thể tốt cũng lợi hơn”.

Tôi nghe thế cũng thấy đúng. Ngặt nỗi, từ ngày được mẹ chồng tẩm bổ, tôi mập lên hẳn. Tôi còn ngủ nhiều hơn trước, cứ đến 10 giờ là không tài nào mở mắt lên được. Chồng tôi có rủ đi chơi thì tôi vẫn cứ lăn ra ngủ chẳng biết gì

Vì thấy mình mập hơn nên tôi lén ăn ít lại, đổ đi một phần thức ăn mẹ chồng chuẩn bị. Buổi tối bà còn thường pha sữa cho tôi uống. Nhưng hôm ấy tôi chỉ uống một ngụm cho mẹ chồng thấy rồi lén đổ phần còn lại đi. Chẳng ngờ, đêm ấy lại là đêm định mệnh trong đời tôi.

Tôi còn nhớ 9 giờ tối hôm đó khi tôi đi ngủ thì chồng vẫn còn làm việc. Nhưng đến nửa đêm, mùi thuốc lá nồng nặc từ người đàn ông nằm cạnh xộc làm tôi thức giấc, đồng thời cũng phơi bày bí mật của mẹ chồng
Giữa đêm khi thấy người đàn ông lạ nằm cạnh, mẹ chồng chạy xộc vào phòng, chồng tôi đi sau rồi nói một câu chết lặng - Ảnh 1Ảnh minh họa: Internet
Chồng tôi từ trước đến nay chưa từng hút thuốc vì anh biết tôi dị ứng với mùi này. Tôi quờ quạng sang người nằm bên cạnh thì giật mình khi thấy có gì sai sai. Chồng tôi có cơ thể gầy ốm, còn thứ tôi sờ được lại là một cái bụng mỡ…

Tôi mò tìm điện thoại để nhìn rõ hơn thì hoảng hồn hét toáng lên. Người đàn ông nằm bên cạnh tôi không phải là Lâm.

Nghe tiếng tôi hét lên, mẹ chồng chạy xộc vào phòng, sau lưng bà là chồng tôi. Mẹ chồng thấy thế thì nói một câu khiến tôi chết lặng:

“Con bé bé cái mồm, cái này là mẹ giúp con mà. Nhờ người ta vài hôm để có bầu đi rồi thằng Lâm lại về ngủ với con”.

Tôi ngỡ ngàng chẳng nói được lời nào thì lại nghe mẹ nói tiếp:

“Chắc là không uống hết ly sữa nên mới tỉnh giấc giữa đêm thế này phải không? Lần sau ráng uống hết nhé!”.

Tôi kinh ngạc bàng hoàng tột độ. Người đàn ông lạ mặt kia đi theo mẹ chồng tôi ra ngoài, Lâm ngồi lại bên cạnh tôi. Sau khi thấy tôi khóc một trận thì chồng mới khó khăn giải thích. Hóa ra vì phát hiện con trai vô sinh nên mẹ chồng tôi mới làm như thế. Họ không muốn người ngoài đàm tiếu nhà này tuyệt tự nên mới nhờ người khác giúp.

Tôi hỏi anh thời buổi này rồi sao không thử bàn với tôi rồi đi thụ tinh nhân tạo thì anh bối rối nói cách đó tốn kém quá, mẹ anh không đồng ý. Cảm giác này chẳng khác gì bị lừa dối. Mẹ chồng thà tìm người khác lén lên giường cùng tôi chứ không muốn đi bệnh viện, chi tiền thụ tinh nhân tạo. Bà vừa tiếc tiền, vừa không muốn để gia đình mất mặt.

Tôi có người chồng anh nhu nhược, chỉ biết nghe theo mẹ mà không bảo vệ vợ. Để người đàn ông khác chung giường với vợ anh cũng có thể chấp nhận? Tôi quả thật không còn lý do gì để ở lại gia đình kì quái này…

Cứ cuối tuần nào chồng tôi hay ngồi nhậu khuya, không bao giờ xong trước 10h đêm, dù 11h đêm hay 12h cũng đều gọi vợ dậy rửa chén bát bằng được. Lần này ốm, tôi chỉ nhờ anh dọn giùm tý, tôi rửa sau vì đang mệt, anh sẵn sàng đập bát đũa trước mặt khách… Chồng tôi sinh ra trong gia đình khá gi::a tr::ưởng nên nhận định người vợ phải biết nhẫn nhịn, hy sinh cho chồng, muốn vợ lo hết mọi việc nhà….Nhưng đúng lúc này, bạn của chồng đứng lên cầm cái điếu cày nói …

0

Chồng ngồi nhậu không bao giờ xong trước 10h đêm, dù 11h đêm hay 12h cũng đều gọi vợ dậy rửa chén bát bằng được.

Chúng tôi gặp nhau tình cờ và yêu nhau gần một năm thì tiến đến hôn nhân. Quả thực cuộc sống hôn nhân có phần trắc trở vì vợ chồng tôi hay khắc khẩu, cứ hễ có chuyện gì là cả hai đều có suy nghĩ trái ngược nhau. Vợ chồng trẻ hay cãi nhau về tiền bạc nhưng nhà tôi vì chi tiêu riêng nên không bao giờ cãi nhau chuyện này, mà chỉ vì cái chén cái bát. Sau hai năm chung sống với anh, tôi nhận thấy chồng có nhiều ưu điểm như rất nhiệt tình, hiếu khách, hào phóng và thẳng tính. Tuy nhiên kèm theo những ưu điểm đó, có những nhược điểm tôi nghĩ khó ai thích như nóng tính, nhậu nhẹt, hút thuốc.

Sợ hãi khi ngày đầu về nhà chồng đã phải một mình rửa 10 mâm bát

 

Vợ chồng tôi sống ở thành phố lớn, người quen ra khám bệnh, bạn bè tới chơi khá nhiều, anh đều nhiệt tình mời họ ở lại dùng cơm. Với những người này, tôi không có vấn đề gì vì họ lâu lâu mới ra chơi và đặc biệt ra chữa bệnh càng phải giúp đỡ. Tuy nhiên chồng tôi lại có rất nhiều bạn bè, ở xa đến chơi có, ở gần ghé qua nhậu cũng có. Nhiều khi tôi đi làm về mệt chỉ muốn nằm nghỉ thì nhà lại có khách, ăn uống dọn dẹp. Rồi cuối tuần, muốn được nghỉ ngơi, thư giãn, chồng lại mời bạn bè về nhà ăn uống. Nếu hôm nay chồng khoe sẽ nấu món này, món kia, y như rằng lát nữa nhà có khách, chứ chồng hiếm khi nấu cho vợ ăn. Trước khi cưới thì có chứ sau cưới rất hiếm. Sau mỗi cuộc nhậu là một mâm bát đĩa, tàn thuốc, vỏ lạc rồi xương thịt bày ra, vỏ bia lung tung. Chắc chị nào có chồng hay nhậu cũng thấu hiểu được cảnh này.

Bạn bè đến nhà ăn nhậu nhiều lần chắc cũng cảm nhận được tôi không hoan nghênh họ, đúng hơn là ghét họ. Tất nhiên trách họ một thì nên trách chồng mình mười vì anh mới chính là người mời họ tới và tạo thêm vất vả cho vợ. Chồng ngồi nhậu không bao giờ xong trước 10h đêm, dù 11h đêm hay 12h cũng đều gọi vợ dậy rửa chén bát bằng được. Vài lần tôi còn chịu rửa chén bát, có vài lần bực bội vì đã khuya vẫn phải đứng rửa chén bát, tôi vừa rửa vừa đập. Có lần nhà có khách, tôi chỉ nhờ anh dọn giùm tý, tôi rửa sau vì đang dở việc, anh sẵn sàng đập bát đũa trước mặt khách rồi bực bội với tôi.

Mới hôm qua, chồng vẫn gọi tôi dậy dọn dẹp tàn cuộc vì anh cho rằng 10h đêm là sớm, tôi phải rửa đừng cằn nhằn. Tôi chỉ phụ anh dọn và kêu anh tự rửa vì tôi đi làm về khá mệt lại thêm mất ngủ, sáng phải dậy sớm đi làm lại, không thể cứ thức chỉ đợi chồng nhậu xong. Vì chuyện này mà hai vợ chồng cãi nhau rất nhiều lần.

Phải kể thêm là chồng tôi rất ham nhậu nhẹt tụ tập, tuần nào cũng đi nhậu ít nhất ba lần. Chồng người ta cả tháng có khi một hai lần nhưng chồng tôi ngồi uống 2-3 cốc bia sau khi tập thể dục là chuyện rất bình thường. Có khi ngày nào cũng uống, vui thì uống đến 9-10h mới về nhà lục cơm ăn. Nên hầu như ngày thường cả tuần hai vợ chồng ăn chung được vài bữa, còn lại là chồng đi uống bia. Mang tiếng có chồng nhưng hầu như ngày nào tôi cũng chỉ ăn cơm một mình, làm gì cũng lủi thủi một mình, còn muốn ăn cùng chồng phải đợi anh uống bia xong, cũng phải tầm hơn 8h tối. Chồng nói 8h về thì lúc nào cũng quá 15-20 phút.

Chồng tôi sinh ra trong gia đình khá gia trưởng nên nhận định người vợ phải biết nhẫn nhịn, hy sinh cho chồng, muốn vợ lo hết mọi việc nhà, chồng không động tay động chân gì cả. Bình thường tôi vẫn làm hết việc nhà, không nhờ chồng. Nếu tôi có trách cứ chồng, anh sẽ bảo nhà có hai vợ chồng chả đáng bao nhiêu việc mà cứ cằn nhằn hoài. Nói chồng cũng không làm giúp. Anh hay bảo tôi phải học tập vợ người ta, chồng đi nhậu về vẫn vui vẻ tươi cười nên hôm nay tôi quyết định viết lên đây để mọi người phận định trong chuyện này ai đúng ai sai?

Lập luận của chồng tôi đưa ra là anh đã tự nấu nướng mời khách, ăn uống xong vợ phải dọn dẹp dù là mấy giờ đi nữa và cả tháng anh nhậu tại nhà có một hai lần. Sống đến từng này tuổi, tôi chưa thấy nhà nào chồng ham nhậu nhẹt mà hạnh phúc, chưa kể uống nhiều bia rượu ảnh hưởng thần kinh, nội tạng, sau này về già rất khổ cho vợ con. Nhiều lần vì có men rượu bia trong người, chồng nổi nóng với vợ, khi tỉnh lại cũng biết mình sai và xin lỗi, nhưng tôi chỉ không nhắc lại chuyện cũ chứ chưa bao giờ quên những gì anh đã làm mình tổn thương.

Bà Hằng làm cách nào mà mang được Châu Âu

0

Cộng đồng mạng đang đồng loạt xôn xao trước đoạn clip do chính bà Phương Hằng đăng tải, khoe đi xem và mua siêu xe tiề.n tỷ ở Châu Âu. Đây được xem như là động thái dằn mặt những ai cười chê, nói phông bạt, đi Châu Âu giả từ CEO Đại Nam.

Những ngày qua, câu chuyện bà Phương Hằng đi Châu Âu, cụ thể là đảo Síp sinh sống, trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trên khắp các diễn đàn mạng xã hội. Bên cạnh một bộ phận người ủng hộ, tung hô bà, thì cũng không ít những ý kiến trái chiều, cho rằng nữ CEO Đại Nam phông bạt, lừa dân mạng, bởi khung cảnh giống y hệt ở Việt Nam, không có chuyện bà đang ở Châu Âu.

Bà Phương Hằng tậu siêu xe tiề.n tỷ ở Châu Âu, dằn mặt ai cười chê tố phông bạt - Hình 1

Bất chấp những hoài nghi, bà Phương Hằng vẫn ngang nhiên tận hưởng cuộc sống của mình. Bà Hằng cho biết, hiện tại bà muốn sống cho bản thân, làm những gì mình muốn, không cần phải bận tâm và lo toan quá nhiều. Một trong những việc làm bà tự thưởng bản thân, là màn chốt đơn siêu xe tại Châu Âu, giá trị lên đến tiề.n tỷ.

Bà Phương Hằng tậu siêu xe tiề.n tỷ ở Châu Âu, dằn mặt ai cười chê tố phông bạt - Hình 2

Theo đó, trên livestream gần đây, bà chủ Đại Nam hào hứng đưa hàng nghìn người đi mua xe online. Được biết, siêu xe này là Bently đời 2020, đời mới và bà Hằng rất thích. Nói trên livestream, bà cho biết ở Việt Nam bà cũng đang chạy chiếc này, tuy nhiên đời cũ hơn và đây là phiên bản mới nhất. Vì quá thích nên bà quyết định sẽ tậu chiếc Bentley này để đi ở Châu Âu.

Bà Phương Hằng tậu siêu xe tiề.n tỷ ở Châu Âu, dằn mặt ai cười chê tố phông bạt - Hình 3

Về giá trị của chiếc xe, người bán có trao đổi với bà Hằng, báo giá là 282 ngàn Euro, tính theo tiề.n Việt sẽ rơi vào khoảng hơn 7,6 tỷ. Với con số siêu khủng này, bà Hằng thể hiện đẳng cấp đại gia khi chốt đơn ngay mà không hề lăn tăn suy nghĩ. Hành động mua xe cực ngầu này, nhận được nhiều sự quan tâm, đồng thời các fan cho rằng bà Hằng như đang dằn mặt những người dám cười chê bà trong thời gian qua.

Bà Phương Hằng tậu siêu xe tiề.n tỷ ở Châu Âu, dằn mặt ai cười chê tố phông bạt - Hình 4

Bà Hằng chia sẻ: “Xe này là Bentley, màu đen và tay lái nghịch. Tôi và con gái tôi đều rất thích chiếc xe này. Nội thất là đời mới nhất, tôi sẽ tậu chiếc này”. Theo lời người bán, bên cạnh tiề.n xe 282 ngàn euro, thì phí bảo hiểm xe thêm 5 ngàn euro nữa. Bà Hằng cho biết, thủ tục quá đơn giản, bà rất thích.

Bà Phương Hằng tậu siêu xe tiề.n tỷ ở Châu Âu, dằn mặt ai cười chê tố phông bạt - Hình 5

Xa quê hương và đến Châu Âu sinh sống, bà Phương Hằng cũng có những nỗi lòng thầm kín. Nói trên livestream, nữ đại gia chia sẻ: “Tôi đi như thế này như 1 sự giải thoát. Buồn lắm nha quý vị, mỗi khi đêm xuống, nước mắt tôi 2 hàng. Nhớ nhà, nhớ mọi người. Nhưng mà mọi người không thương tôi, ăn hiế.p tôi quá. Tôi đã làm hết những gì có thể, đau khổ một mình tôi. Tôi chịu hết. Tôi rời đi tôi buồn lắm. Thời gian trở lại thì tôi chưa hứa. Không thương nhưng đừng ăn hiế.p tôi, hãy để tôi làm người công dân tốt, đóng góp cho xã hội, giúp đỡ người nghèo”.

 

Tôi có quốc tịch ở đây 10 năm rồi. Để con cái sang đây học có tương lai. Tôi có thể đi 180 quốc gia mà không cần Visa. Ở đây tôi có nhà, có xe, có tài xế riêng. Con trai và con gái tôi sẽ học ở đây và có thể ở đây luôn. Tôi có đầy đủ điều kiện, phương tiện. Tôi đi qua đây có 4 người làm đi theo tôi. Tôi sống hết lòng, thượng tôn pháp luật. Cho dù tôi không có trở về thì trong lòng tôi mãi mãi đất nước vẫn nằm trong trái tim tôi”.

Bà Phương Hằng tậu siêu xe tiề.n tỷ ở Châu Âu, dằn mặt ai cười chê tố phông bạt - Hình 7

Trước đó, việc bà Phương Hằng thông báo đi châu Âu gây không ít tranh cãi. Người tung tin bà đi trốn, có kẻ khịa bà “nổ”, phông bạt. Nhà báo Hoàng Nguyên Vũ từng có chia sẻ: “Tưởng cô đi rồi, mừng thầm, ai dè cô nổ. Nghe tin loáng thoáng cô đi, tự dưng mình thấy mừng lắm. Đi đâu cũng được, đi càng xa càng tốt, và đi luôn nơi nào vĩnh hằng nữa thì không gì bằng. Miễn sao, mình không phải nghe thấy cái giọng chát khét phát ra từ cái mồm mom móm leo lẻo, môi mỏng điêu toa, nói thì ít nghiến thì nhiều, mắt thì sòng sọc láo liên lườm ngang nguýt dọc ấy là được”.

Nhà tôi làm nông còn bạn trai có bố mẹ là chủ cửa hàng vật liệu xây dựng to nhất phố, ngày đầu ra mắt mẹ chồng đã không ưng ý tôi rồi. Cách đám cưới 2 tuần, bà bỗng gọi tôi lên phòng, trên tay là 1 cái kiềng vàng, 1 dây chuyền và lắc tay cùng nhẫn, vị chi khoảng 10 cây. Bà trao cho tôi, không quên khen: “Bố mẹ dạy cháu khéo thật!”. Vừa nói xong thì mặt tôi tái nhợt, tuyên bố: “Sẽ không có đám cưới nào cả! Cháu không đeo được 10 cây vàng của bác rồi!” chào bác …

0

“Đến nơi bà gọi em vào phòng bà, có cả K. ở đó. Bà mở két sắt đưa em 1 hộp nhung rồi bảo: ‘Ở trong này có chục cây vàng, tôi đánh ra thành 1 chiếc kiềng đeo cổ, 1 cái lắc tay, 1 dây chuyền…’”, cô gái tâm sự.

Xã hội tiên tiến, chuyện hôn nhân đại sự của lớp trẻ ngày nay hầu như cha mẹ phải thuận theo ý con cái. Tuy nhiên vẫn còn nhiều nhà bảo thủ, nặng tư tưởng chọn dâu phải dựa vào hoàn cảnh. Hai bên phải môn đăng hộ đối mới kết thông gia. Cũng vì lối suy nghĩ cổ hủ này mà nhiều bạn trẻ dù đã thề non hẹn biển với nhau đủ điều cuối cùng vẫn tan đàn sẻ đám, đường ai nấy đi. Giống câu chuyện của nàng dâu hụt dưới đây chẳng hạn.

Cô gái ấy tâm sự: “Mọi chuyện mà suôn sẻ thì cuối tháng 1 âm này là em cưới đấy các chị ạ. Tiếc rằng mọi thứ đã không diễn ra theo như mong muốn, người giã đám là em. Đau thật nhưng nghĩ lại em cũng chẳng hối hận.

Em với K. yêu nhau từ năm cuối đại học. Ra trường đi làm được gần 2 năm thì hai K. dẫn em về nhà anh giới thiệu. Nói chung so về hoàn cảnh thì nhà K. hơn hẳn nhà em, vì bố mẹ em chỉ làm nông. Ngược lại, bố mẹ K. kinh doanh lâu năm, hiện đang có cửa hàng vật liệu xây dựng to nhất nhì khu phố anh ở. Khi nghe qua gia cảnh của em, mẹ anh liền phản đối ra mặt.

Được mẹ chồng tương lai trao chục cây vàng trước cưới, nàng dâu vẫn thẳng thừng tuyên bố hủy hôn chỉ vì câu: "Ông bà dậy con khéo thật, tìm đúng mỏ mà đào" - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Thời gian đó em căng thẳng vô cùng. Mẹ K. liên tục nhắn tin, gọi điện gây sức ép bắt em rời xa con trai bà. K. thì tối nào cũng đến đóng đô ở phòng em, nhất quyết không chia tay. Anh nói mọi chuyện cứ để anh giải quyết, miễn em tin và cho anh thời gian.

Sau em cũng không rõ anh thuyết phục mẹ thế nào mà bà chấp nhận cho chúng em đến với nhau.

Trước Tết 1 tháng, bố mẹ K. xuống nhà em nói chuyện người lớn. Vừa tới cổng nhà em, bà đã nhăn mặt thở dài. Hai bên ngồi nói chuyện, mẹ K. chẳng buồn đả động tới chuyện cưới xin của tụi em mà chỉ mải khoe cơ ngơi, đất cát của bà trên thành phố rồi bà nhìn em nhếch miệng cười nhạt bảo: ‘Kể ra cháu cũng khéo chọn người đó, lấy thằng K. coi như cháu được đổi đời còn gì’.

Bố mẹ em nghe xong tái mặt. Bố em nghiến răng định đập bàn đứng lên nhưng mẹ em ngồi bên nắm tay ghì ông lại. Sau hôm đó, bố em cứ khuyên em nên suy nghĩ lại chuyện tình cảm với K. mà anh nhiệt tình quá khiến em không đành lòng quay lưng.

19/12 vừa rồi chúng em đã tổ chức ăn hỏi, 24/1 này sẽ cưới. Song hôm qua, đi khai xuân ở công ty về, mẹ K. gọi điện bảo em tới nhà bà có chuyện muốn nói. Không dám chần chừ, em tới gặp bà luôn. Đến nơi bà gọi em vào phòng bà, có cả K. ở đó. Bà mở két sắt đưa em 1 hộp nhung rồi bảo: ‘Ở trong này có chục cây vàng, tôi đánh ra thành 1 chiếc kiềng đeo cổ, 1 cái lắc tay, 1 dây chuyền. Cô mang về đưa bố mẹ cô để hôm cưới lên trao con gái cho đỡ ngượng mặt cả nhà tôi cả nhà cô. Coi như tôi cho mượn, sau cưới giả tôi. Chứ nhìn cái cảnh nhà cô, đào đâu được chỉ vàng trao cho con gái. Tôi không muốn để thiên hạ biết tôi thông gia với thứ quê mùa nghèo xơ xác đâu. Mà kể ra bố mẹ cô dạy con cũng khéo ghê…’.

Nghe tới đây thì đúng là em nghĩ mình không thể ‘cố đấm ăn xôi’, nhắm mắt về làm dâu nhà K. được nữa. Có về sống với anh, em chắc chắn cũng chẳng thể có được hạnh phúc khi mẹ chồng luôn coi thường gia đình thông gia như thế.

Không do dự thêm, em đặt luôn chiếc hộp vàng của bà xuống bàn, đanh giọng đáp: ‘Dạ thôi khỏi bác ạ. Hộp vàng của bác quá nặng, cháu sợ mình không có sức để đeo nên gia đình cháu không mượn bác làm gì. Cháu cũng xin nói luôn để bác biết, sẽ không có đám cưới nào hết nên bác khỏi phải lo mất mặt vì thông gia nghèo. Tuy cháu xuất thân nông thôn nhưng chưa bao giờ cháu thấy tự ti với hoàn cảnh của mình nên cháu sẽ không để ai coi thường bố mẹ cháu đâu ạ’.

Được mẹ chồng tương lai trao chục cây vàng trước cưới, nàng dâu vẫn thẳng thừng tuyên bố hủy hôn chỉ vì câu: "Ông bà dậy con khéo thật, tìm đúng mỏ mà đào" - Ảnh 2.

Ảnh minh họa

Nói rồi em quay gót về. Tối qua mẹ anh còn gọi xuống nhà bảo em hỗn láo, bà nói nếu em quay lại xin lỗi, bà vẫn tổ chức cưới hỏi cho em với K. nhưng bố em đã thẳng thắn đáp: ‘Thôi, con tôi nó không có phước về làm dâu nhà bà đâu. Bà chọn gia đình nhà nào môn đăng hộ đối mà gả con trai’.

Thế là cuộc tình kéo dài gần 4 năm của em tan theo mây khói. Đau thật nhưng em nghĩ mình nên chọn giải pháp đó còn hơn sống cả đời phải cúi mặt trước mẹ chồng các chị ạ”.

Theo dõi hết câu chuyện của cô gái, ai cũng trách mẹ K. quá cổ hủ lạc hậu. Nhiều người tán thành với cách giải quyết của cô bởi thật sự có cưới K., cô cũng khó lòng có được cuộc sống hôn nhân yên ổn với người mẹ chồng tai quái ấy. Cũng có người khuyên nếu K. thật lòng muốn đến với cô thì hai người nên ngồi lại để bàn chuyện tương lai. Cảm thấy khó sống chung với mẹ chồng thì sau cưới hai người dọn ra ở riêng. Miễn vợ chồng yêu thương nhau thì khó khăn cỡ nào cũng có thể vượt qua. Có điều là chỉ người trong cuộc mới hiểu mình nên làm gì mới đúng nên cô cứ suy nghĩ thật kỹ để đưa ra quyết định sáng suốt nhất cho mình.

Chuyện ông bà nội cắt cho mẹ tôi đất hương hoả làm nhà, để mẹ tôi lấy chồng làm náo động cả một vùng quê. Trong làng ngoài ngõ khen, chê. Người nhà thì xôn xao t:ỵ n:ạnh…Vườn nhà ông nội tôi rộng cả ngàn m2. Nay ông tuyên bố cho bác trưởng và các chú mỗi người 200m2. Riêng bác trưởng được thêm cái nhà thờ gỗ. Hai cô mỗi cô 100m. Còn lại phần hơn 300m thuộc về mẹ con tôi… Bác dâu trưởng gào lên: Bố chia thế là không công bằng! Chồng con là trưởng, thím ấy chồng đã ch:et từ lâu, lại không có con trai….và thế là..

0
Chuyện ông bà nội cắt cho mẹ tôi đất hương hoả làm nhà, để mẹ tôi lấy chồng làm náo động cả một vùng quê. Trong làng ngoài ngõ khen, chê. Người nhà thì xôn xao tỵ nạnh
Nhà tôi chưa bao giờ đông đủ đến thế, chẳng biết ai bắn tin, cho dù chẳng phải ngày giỗ tết mà các bác, các chú rồi cả các cô về tụ họp rất đông đủ. Họ còn về rất sớm chứ không như bao năm nay, cúng giỗ gần đến giờ ăn họ mới mò về.
Nhà cha tôi rõ đông anh em, nhưng khi tôi lớn lên và nhận biết đầy đủ thì các chú, các bác, các cô tôi đã ăn ở riêng tây hết cả. Nhà còn lại hai ông bà nội già cả nghễnh ngãng. Mọi việc một tay mẹ tôi cáng đáng trông nom. Cha tôi gần áp út, nhưng mẹ tôi đầu đội vai gánh như dâu trưởng trong nhà, cho dù cha tôi không còn nữa. Một năm nhà tôi có tới mười lăm cái giỗ lớn nhỏ.
Đám cười, đám khóc người làng, họ tộc đều trông cả vào mẹ tôi.
Ông bác trưởng tôi giàu có lắm. Bác ở bên phố nhưng vợ chồng bác chả mấy khi về, nếu có giỗ chạp đích thân ông tôi phải điện cho bác từ mấy hôm trước. Ông bà vẫn kể cả nhà mỗi bác được học cao nhất. Bác thoát ly rồi bỏ bẵng bố mẹ và đàn em. Bác giàu nhưng chỉ thu vén cho gia đình riêng, mặc cho bố mẹ vất vả lam lũ. Mấy nay vợ chồng bác ngày nào cũng về từ sáng sớm. Bác gái đi ra đi vào, mặt khó đăm đăm khi ông tôi ngồi nói chuyện rổn rảng với cánh thợ xây nhà riêng cho mẹ con tôi ngoài ngõ.
Ngày mai nhà tôi có giỗ, Mỗi lần giỗ chạp, mẹ tôi sắp sanh mấy ngày trước đó. Người dọn nhà, rửa trước bát đũa. Đong gạo sắp đỗ, gà qué nuôi sẵn trong vườn. Đến ngày là tôi cứ việc ngâm gạo, đãi đỗ rồi cùng bà nội thổi xôi, ông nội cắt tiết làm gà đâu đấy chờ mẹ tôi qua chợ mua thêm đồ về tự nấu nướng bày biện rồi chờ các chú các bác ở xa về.
lang-que-1662471028.jpg
Lần này khác mọi lần giỗ trước, trình tự thì vẫn thế nhưng các bác các chú xa gần mượn cớ nhà có giỗ về nháp mấy hôm rồi. Họ nói ráo với nhau ngày mai nhân dịp giỗ cụ sẽ họp gia đình.
Ngay buổi chiều trước hôm giỗ cụ. Ông bà tôi chỉn chu khăn đống, áo the. Bà tôi ngồi bên ông nội trên sập gụ. Chẳng đợi mời nhưng có mặt cả ông bà nội trong nhà là các chú các bác túa đến để ghanh ghé kiện tụng nhau. Ông tôi hắng giọng bắt cả nhà trật tự. Sắc mặt ông không buồn, không vui, rất lãnh đạm và lạnh lùng. Ông bảo giá như bao nhiêu năm nay, việc chăm sóc cha mẹ mà các anh chị săm sắn như việc tranh chia đất lần này thì quí hoá quá. Ông còn nói thêm, đúng là người ta chỉ tranh nhau chia tiền chia bạc chứ chẳng ai tranh nuôi bố mẹ già bao giờ..
Đất làng Hoàng quê tôi xưa kia rộng rãi lắm. Vườn nhà ông nội tôi rộng cả ngàn m2. Nay ông tuyên bố cho bác trưởng và các chú mỗi người 200m2. Riêng bác trưởng được thêm cái nhà thờ gỗ. Hai cô mỗi cô 100m. Còn lại phần hơn 300m thuộc về mẹ con tôi…
Bác dâu trưởng gào lên: Bố chia thế là không công bằng! Chồng con là trưởng, thím ấy chồng đã chết từ lâu, lại không có con trai. Giờ thím ấy lấy chồng, mẹ xuất giá, con tá hơm, ông bà còn chia đất cho thím ấy làm gì…
Cha tôi mất khi tôi mới vừa tròn ba tuổi. Mẹ tôi ở vậy nuôi tôi và chăm sóc bố mẹ chồng. Mẹ tôi cấy cả mẫu ruộng, chăn lợn, chăn gà, buôn thóc gạo hàng xáo, tần tảo tích cóp để có tiền chi dùng việc nhà. Ông bà tôi đau yếu luôn, mọi việc bên đây bề nọ đối nội đối ngoại mẹ tôi gánh vác hết vì các chú các bác ở xa, viện cớ rất ít về.
Ông bà nội tôi thương yêu và biết ơn mẹ tôi nhiều lắm, ông vẫn bảo với bà, nếu không có đứa con dâu này( ý nói mẹ tôi), tôi và bà trông chờ vào lũ con đẻ thì lẽ chưa ra đồng nhưng cũng cơ đơn và mệt mỏi rất nhiều. Vì cả tháng, cả năm, trừ ngày giỗ chạp, gọi mãi các cô, các chú mới về, mà về thì chỉ ăn rồi bòn mót mang đi.
Bác dâu trưởng vừa dứt lời thì chú út dưới cha tôi đã lên tiếng, chú cho rằng ông bà tôi cháu trai đầy ra không thương đi thương đứa con dâu với cháu gái . Rồi thì mẹ tôi và tôi đều lấy chồng, đất hương hoả sẽ sang tay người khác. Nào là ông bà lắm bạc nhiều tiền xây nhà cho thiên hạ ở.
Bà nội tôi nãy giờ im lặng, bỗng bà lên tiếng. Bà nói rằng bao năm nay hai thân già là ông bà làm gì ra mà có đồng nào. Vườn tuy rộng nhưng cả năm chỉ vài buồng chuối còi với dăm ba buồng cau điếc. Tất tật mấy chục năm nay ông bà nhờ cả vào mẹ tôi nuôi. Bà còn bảo, mẹ tôi tuy là dâu nhưng mẹ tôi thương ông bà thật dạ. Làng trên xóm dưới ông bà chả thua kém ai. Hai thân già đau ốm, con đẻ chưa mấy đứa mua thuốc thang tẩm bổ, nhưng mình mẹ tôi lo ông bà không thiếu thứ gì.
Bà kể trật trước bà ốm rồi ngã nằm liệt giường nửa tháng. Ông cũng đau lưng, chỉ mẹ tôi đêm hôm nâng giấc chăm bẵm đút cho bà từng thìa cháo, từng hớp nước. Mẹ tôi tắm đẵm gội đầu cho bà lúc nào cũng sạch sẽ thơm tho. Khi bà ngã bệnh, ông điện thoại cho bác cả, bác kêu bác đang du lịch mãi Phú quốc. Gọi cho các chú chẳng một chú nào về. Giỗ chạp thì chỉ vác mồm về ăn. Ông còn bảo thóc gạo không tự mọc ở ruộng, gà qué, hoa quả không tự lớn ở vườn mà cho lũ các người ăn bóong.
Rồi ông tôi kể, lần ông ngã bất tỉnh ngoài sân, cũng may mà có mẹ tôi cõng đưa ông ra trạm y tế rồi thuốc thang chăm bẵm ngày đêm. Từng bước ông tập đi, từng thìa cháo bón cho ông lúc ông bên giường bệnh là đứa cháu gái này chứ đâu có thấy thằng con trai hay đứa cháu trai nào..
Ngày mai mẹ tôi lấy chồng. Mẹ tôi lấy bác hàng xóm sát nhà tôi. Ông bà tôi bảo bác ấy nhân hậu và tử tế, mẹ tôi đúng là có phúc có phần.
Ông bà tôi sớm thông báo về ngày cưới của mẹ. Ông bà đứng ra làm dăm mâm gọi là vừa lễ vấn danh vừa cưới luôn, các chú bác tôi không một ai đồng ý về. Ông bà bảo chả cần thiết sự có mặt của lũ con ghét người yêu của ấy. Đời này gặp được con dâu như mẹ tôi là phúc phận của ông bà.
Cả thanh xuân mẹ tôi tần tảo dành cho nhà chồng trong khi chồng chết quá lâu rồi. Giờ ông bà đứng ra gả chồng cho mẹ cũng chỉ là đáp đền lại tý chút công lao của mẹ. Ông tôi còn bảo, mẹ tôi từ khi mới đôi mưoi, bước chân về nhà chồng đến giờ lúc nào cũng sống đúng đạo làm con, thì chả lẽ ông bà từng này tuổi đầu lại không một lần sống đúng đạo làm cha mẹ. . . .

Từ ngày vợ b::ầ:u 7 tháng, tôi lấy lý do ‘kiêng cho con’ rồi qua lại với cô đồng nghiệp b::ố:c l::ử:a ở công ty. Cũng từ ngày đó, tôi thấy vợ ‘xuống cấp rõ rệt’ nên đến tận khi còn tròn 1 t::uổi, chúng tôi vẫn ‘ăn chay’ không 1 lần t:ương t:ác. Dạo gần đây, bồ thì ngày càng xuống sắc còn vợ cứ phơi phới trẻ trung như g::á:i 18. Tôi lấy làm tò mò bèn chịu khó để ý thì thấy trước khi ăn cơm, bữa nào vợ cũng uống thứ gì đó rất đều đặn nên hỏi han quan tâm thì em cười bảo ‘th;;ần d;;;ược hồi xuân’ rồi tủm tỉm cười duyên nhìn đến là xao xuyến. Hôm sau, tôi l/én chụp ảnh lại lọ th/uố/c rồi mua ngay cho b/ồ dùng để ‘cứu vãn nhan sắc nữ thần’. Đang hí hửng chờ đợi kết quả thì đúng 3 hôm sau cô b/ồ khóc lóc như g/à/o lên trong điện thoại đòi tôi chịu trách nhiệm vì tác dụng k/inh h/oàng của thứ ‘thần dược đó’. Đưa b/ồ đến bệnh viện cấp cứu, bác sĩ nhìn rồi lắc đầu phán 1 câu đầy chua chát ……

0

Hoang mang trước lời dược sĩ nói, tôi khẳng định với cậu ta rằng đây là thực phẩm chức năng đẹp da vợ vẫn uống nhưng…

Một số phụ nữ sau sinh thường thay đổi rất nhiều, đặc biệt là da sạm, tàn nhang nhiều hơn. Nói chung tôi nhìn mấy chị em đẻ rồi như biến thành người khác. Thế nhưng vợ tôi lại khác. Cô ấy đẻ xong còn xinh hơn thời con gái, đặc biệt là da vợ mịn màng, căng bóng, hồng tự nhiên nhìn đến mê.

Nhiều hôm thấy vợ lấy viên thuốc màu trắng ra uống, tôi tò mò là thuốc gì, có phải thuốc làm đẹp không, vợ nhìn tôi cười nhẹ bảo: “Thực phẩm chức năng đấy anh ạ. Em uống để tân trang nhan sắc, xinh đẹp hơn không xấu anh lại chê rồi đi ngoại tình mất”.

Giật mình khi vợ nói nửa đùa nửa thật, tôi im lặng không nói gì. Từ hồi vợ bầu tháng thứ 7 tôi đã lén qua lại với Hương – cô đồng nghiệp độc thân ở công ty. Chúng tôi vụng trộm không ai biết và giả vờ không ưa nhau trước mặt mọi người. Cặp kè với Hương lâu dần, biết làm thế là có lỗi với vợ nhưng tôi không dứt ra được. Bỏ Hương tôi thấy tội cho cô ấy lắm. Hương từ chối bao người đàn ông độc thân để yêu tôi, tôi không thể phụ cô ấy được.

Cũng may tôi ngoại tình vợ không biết, không nghi ngờ gì. Nhưng ngược lại với vợ, Hương chưa sinh đẻ gì mà da không được đẹp cho lắm. Da em hay bị mụn, tàn nhang nổi đầy. Nhìn vợ đẹp mà bồ không bằng, tôi liền chụp trộm viên thực phẩm chức năng đẹp da vợ uống ra hiệu thuốc mua. Thứ này sẽ khiến Hương đẹp, tự tin về da mặt mình hơn thay vì suốt ngày kêu mụn, da xấu như bây giờ.

Hí hửng ra hiệu thuốc lớn mua cho bồ, vậy mà vừa đưa ảnh chụp, người bán nhìn kỹ rồi hỏi tôi: “Anh bị trầm cảm hay sao mà phải mua thuốc này? Thuốc này phải có đơn bác sĩ kê chúng em mới dám bán. Anh thông cảm. Loại này liều nặng, tụi em không dám bán không có đơn ạ”.

Hoang mang trước lời dược sĩ nói, tôi khẳng định với cậu ta rằng đây là thực phẩm chức năng đẹp da vợ vẫn uống. Nhưng anh ta giải thích cặn kẽ cho tôi rằng tôi đã nhầm. Không tin, tôi lên mạng tra tên thì đúng là thuốc trầm cảm thật. Chết lặng với thứ vợ uống, tôi như kẻ thất thần về nhà hỏi vợ tại sao lại uống thứ này và giấu tôi.

Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt lơ đãng bảo: “Sau 7 ngày sinh, em đọc được tin nhắn cô bồ hẹn anh đi nhà nghỉ. Em đã sốc, đau đớn tốt độ và chịu đựng không nói ra. Lâu dần em bị trầm cảm, đi khám bác sĩ kê đơn thuốc này cho uống. Em đợi anh bỏ bồ quay về, nhưng có lẽ anh không làm được điều đó. Mỗi ngày giả vờ vui vẻ, em mệt lắm rồi. Bây giờ nếu anh muốn đến với cô ấy, em đồng ý”.

Vợ uống thực ph-ẩm chức năng đẹp lên trông thấy, tôi lén lấy cho bồ uống để rồi phải khóc thét khi biết tác dụng thật của viên thuốc đó-2(Ảnh minh họa)

Run sợ trước những lời vợ nói, tôi không ngờ cô ấy đã biết chồng ngoại tình cách đây 5 tháng mà không nói một lời gì. Vợ âm thầm chịu đựng sự phản bội, 1 mình đi chữa trầm cảm. Bây giờ vợ nói lời chia tay, muốn rời xa tôi, tôi lại cảm thấy sợ hãi như thể sắp mất đi thứ quý giá. Sợ mất vợ, tôi xin lỗi cô ấy và cầu xin vợ cho tôi 3 ngày để chấm dứt mọi chuyện với Hương. Cô ấy không nói cả, chỉ im lặng. Sự im lặng khiến tôi rùng mình.

Dứt khoát chia tay Hương, tôi xin lỗi cô ấy vì chính tôi đã làm khổ 2 người phụ nữ. Họ không sai, chính tôi là người sai. Trở về nhà, vợ con không còn ở nhà nữa, em dọn sạch đồ về ngoại. Vội vàng qua đó xin lỗi, đón vợ về nhưng cô ấy không chịu. Mẹ vợ thì bảo cứ để mẹ con cô ấy ở 1 – 2 tháng tĩnh tâm, bình ổn lại mọi chuyện rồi về nhà cũng chưa muộn.

Nghe mẹ, tôi không làm phiền vợ nữa. Mẹ vợ cũng nói tôi vô tâm, chuyện da đẹp lên là do thay máu sau khi sinh, còn cân nặng giảm nhanh là vì suy nghĩ nhiều chuyện tôi bồ bịch mà sụt đi. Càng nghĩ, tôi càng thấy trách bản thân và thương vợ hơn. Lúc tôi vui vẻ bên bồ thì vợ đau khổ thế nào. Tôi đã sai và bây giờ phải trả giá. Nhưng tôi chỉ mong sau 1 tháng nữa bình tâm lại, vợ sẽ trở về bên tôi. Thiếu vợ 1 ngày tôi đã sợ, lo lắng lắm rồi.

(baolam…@gmail.com)

Theo Vietnamnet