Home Blog Page 127

Nhà ngoại có mỗi mình vợ tôi là con, thế nên ông bà muốn tôi về ở rể. Nghe thấy bố vợ cho đất và xây nhà cho thì tôi đồng ý liền. Năm vừa rồi, tôi giấu vợ mang sổ đỏ đi cầm cố để vay tiền đầu tư kinh doanh với bạn thân. Đến khi bạn bị vỡ n:ợ, số tiền tôi đưa cho cậu ấy cũng không thể lấy lại được nữa, tiền lãi cầm cố sổ đỏ vẫn phải trả đều mỗi tháng. Vợ đã ngất khi biết tôi lén lút làm chuyện động trời, còn bố mẹ vợ trách tôi không bàn bạc hỏi ý kiến của ông bà. Nhưng chỉ sau đó 1 tháng, ông bà đã đồng ý cho tôi một khoản tiền để trả nợ chuộc nhà NHƯNG…

0

Từng lời vợ nói mà lòng tôi thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nếu không có sự đồng hành của vợ và ông bà ngoại, có lẽ những ngày tháng vừa rồi tôi không thể đứng dậy nổi.

Nhà ngoại có mỗi mình vợ tôi là con, thế nên ông bà muốn tôi về ở rể. Nghe thấy bố vợ cho đất và xây nhà cho thì tôi đồng ý liền. Ngôi nhà của chúng tôi ở bên cạnh nhà bố vợ, suốt 11 năm gia đình tôi sống yên ổn hạnh phúc, không xảy ra vấn đề gì.

Thế nhưng năm vừa rồi, tôi liên tiếp gặp tai nạn đến khánh kiệt gia tài. Đầu tiên là tôi giấu vợ mang sổ đỏ đi cầm cố để vay tiền đầu tư kinh doanh với bạn thân. Đến khi bạn bị vỡ nợ, số tiền tôi đưa cho cậu ấy cũng không thể lấy lại được nữa, tiền lãi cầm cố sổ đỏ vẫn phải trả đều mỗi tháng.

Đến khi tôi bị gãy chân thì mọi chuyện càng tệ hại hơn, suốt 3 tháng tôi không đi làm được và không có tiền trả lãi thì sự thật bị vỡ lở, người ta đến nhà ép tôi bán nhà trả nợ. Vợ đã ngất khi biết tôi lén lút làm chuyện động trời, còn bố mẹ vợ trách tôi không bàn bạc hỏi ý kiến của ông bà.

Dù rất hận chồng nhưng rồi khi bình tĩnh lại, vợ nuốt nước mắt vào trong mà nói:

“Chuyện đã xảy ra rồi, có nói cũng chỉ làm gia đình căng thẳng và đau khổ nhiều hơn. Số tiền vay người ta càng để lâu thì lãi càng tăng, trước sau cũng phải trả, không thể quỵt được. Em nghĩ kỹ rồi, trả sớm cho hết nợ, để lâu lãi tăng trả không nổi”.

Thế nhưng vợ chồng tôi đăng bán nhà nhiều tháng nay mà không có người hỏi mua. Có lẽ trước đó, người dân quê tôi có bao nhiêu tiền dồn vào mua bất động sản nên thời điểm chúng tôi bán nhà, người muốn mua cũng không còn tiền.

Đến khi tôi bị gãy chân thì mọi chuyện càng tệ hại hơn, suốt 3 tháng tôi không đi làm được và không có tiền trả lãi thì sự thật bị vỡ lở. (Ảnh minh họa)

Đến khi tôi bị gãy chân thì mọi chuyện càng tệ hại hơn, suốt 3 tháng tôi không đi làm được và không có tiền trả lãi thì sự thật bị vỡ lở. (Ảnh minh họa)

Để có tiền trả lãi vay hàng tháng, vợ tôi quyết định ra thành phố kiếm việc với mong muốn có thu nhập để trả nợ cho chồng. Còn tôi đang tập luyện từng bước để đi lại và cố gắng sớm hồi phục sức khỏe để kiếm tiền trả nợ cùng vợ.

2 tuần trước, tôi ra bệnh viện thành phố để kiểm tra định kỳ cái chân. Vì muốn tạo bất ngờ cho vợ, tôi đến thăm cô ấy mà không báo trước, tôi đến vào bữa ăn tối, do xe bị trễ chuyến nên đến 10h tối mới tới được phòng trọ của vợ.

Tôi rất ngạc nhiên khi giờ này mà cô ấy mới ăn cơm. Vợ nói làm ca về muộn nên ăn muộn. Nhìn trên mâm có mỗi cơm, chút canh và bát tép khô kho ở quê đưa ra mà tôi đau lòng.

Sau khi sinh con, vợ tôi ở nhà nội trợ, chỉ có mình tôi đi làm kiếm tiền nuôi cả gia đình. Bây giờ nhìn thấy cảnh vợ gầy còm đi kiếm tiền trả cho chồng mà tôi xót xa. Cô ấy bảo:

“Đây là biến cố của gia đình mình, chúng ta phải cố gắng vượt qua, không thể bỏ cuộc được. Bởi nếu vợ chồng mình đầu hàng rồi trong tương lai còn nhiều khó khăn nữa thì vượt sao nổi. Ăn uống thế này em thấy rất ngon, anh không phải lo gì hết. Khi nào bán nhà được, chúng ta sẽ trả hết nợ nần và vợ chồng mình cùng nhau làm lại anh nha”.

Sau khi sinh con, vợ tôi ở nhà nội trợ, chỉ có mình tôi đi làm kiếm tiền nuôi cả gia đình. (Ảnh minh họa)

Sau khi sinh con, vợ tôi ở nhà nội trợ, chỉ có mình tôi đi làm kiếm tiền nuôi cả gia đình. (Ảnh minh họa)

Từng lời vợ nói mà lòng tôi thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nếu không có sự đồng hành của vợ và ông bà ngoại, có lẽ những ngày tháng vừa rồi tôi không thể đứng dậy nổi.

Trong lúc chúng tôi ngồi ăn bữa cơm đạm bạc thì bà ngoại gọi video tới hỏi thăm. Nhìn thấy mâm cơm chẳng có gì, mẹ vợ đã bật khóc thương con gái sống khổ. Hôm sau bà gọi điện nói là sẽ cho tôi một khoản tiền để chuộc lại ngôi nhà, bởi ông bà không muốn chứng kiến cảnh con gái khốn khổ nữa.

Vợ tôi đáp:

“Bố mẹ cho con quá nhiều rồi, bây giờ con không thể nhận được nữa, số tiền đó mẹ để mà dưỡng già. Hiện tại sức khỏe ông bà đang yếu dần, cứ bao bọc con cái mãi thì về già biết nương tựa vào ai. Bọn con còn trẻ khỏe, còn làm ra được tiền, bố mẹ già rồi biết làm gì ra tiền”.

Không ngờ vợ tôi lại chững chạc đến vậy, tôi nhận lỗi với bố mẹ vợ và hứa sau khi sức khỏe bình phục sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền trả hết nợ và báo đáp ơn của ông bà ngoại.

Như thường lệ sau bữa cơm, chồng tôi phụ trách dọn dẹp nhưng hôm nay khi đang rửa, anh lỡ tay làm rơi một chiếc bát xuống sàn vỡ tan. Tiếng động bất ngờ làm tôi bật dậy: “Anh làm cái gì mà vụng về thế. Có mỗi việc rửa bát cũng không xong. Anh lúc nào cũng bất cẩn như vậy, thật v:ô d:ụng”. Chồng tôi đứng lặng, ánh mắt thoáng vẻ ngỡ ngàng, rồi anh nhặt từng mảnh vỡ. Nào ngờ, chuyện cỏn con ấy đã dẫn đến bi kịch mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới… 👇 Đọc tiếp dưới bình luận

0

Anh vẫn cười khi tôi hỏi han nhưng hời hợt, chẳng còn sự ấm áp quen thuộc.

Tôi 34 tuổi, chồng 32, kết hôn được bảy năm, có cậu con trai năm tuổi. Cuộc sống gia đình bình thường, không dư dả nhưng cũng đủ đầy, chỉ có điều cả hai đều bận rộn với công việc. Chồng tôi hiền lành, chịu khó, luôn cố gắng đỡ đần việc nhà để tôi có thời gian nghỉ ngơi, dù những việc anh làm vẫn còn vụng về. Hôm đó, tôi về nhà sau một ngày dài mệt mỏi. Công việc ở công ty dạo này nhiều áp lực khiến tôi dễ nổi nóng. Vừa bước vào nhà, thấy con đang chơi đồ chơi, còn chồng nấu ăn, mâm cơm được dọn ra đơn giản nhưng ấm cúng, tôi chẳng buồn nói một lời cảm ơn, chỉ im lặng ăn.

Có thể là hình ảnh về 2 người

Sau bữa cơm, như thường lệ, chồng tôi đứng dậy gom chén bát nhưng khi đang rửa, anh lỡ tay làm rơi một chiếc bát xuống sàn vỡ tan. Tiếng động bất ngờ làm tôi bật dậy, cơn bực dọc dồn nén cả ngày bùng lên: “Anh làm cái gì mà vụng về thế. Có mỗi việc rửa bát cũng không xong. Anh lúc nào cũng bất cẩn như vậy, thật vô dụng”. Chồng tôi đứng lặng, ánh mắt thoáng vẻ ngỡ ngàng, rồi anh nhặt từng mảnh vỡ. Tôi nhận ra mình quá lời nhưng không thể dừng lại, lẳng lặng vào phòng.

Tối đó, khi con ngủ, tôi ngồi cạnh chồng xin lỗi. Tôi nói mình đã không nên to tiếng như vậy, rằng tôi mệt mỏi nên lỡ lời. Chồng tôi chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhạt: “Không sao đâu, anh hiểu mà”. Dù anh nói thế, tôi vẫn nhận ra nét buồn trong mắt anh. Những ngày sau đó, chồng tôi vẫn làm mọi việc như thường, chăm sóc con, nấu cơm, dọn dẹp nhưng ít nói hơn hẳn, không còn nói đùa vui. Anh vẫn cười khi tôi hỏi han nhưng hời hợt, chẳng còn sự ấm áp quen thuộc. Tôi hối hận rất nhiều, biết mình sai nhưng ngoài việc xin lỗi, tôi không biết phải làm gì để xoa dịu nỗi buồn trong anh.

Mỗi lần nhìn con chơi đùa cùng bố, tôi lại càng thấy day dứt. Con luôn nói bố là người hùng, tôi đáng ra phải trân trọng anh hơn ai hết, lại làm tổn thương anh chỉ vì chuyện nhỏ nhặt. Tôi ngồi lặng lẽ nhớ lại những ngày đầu bên nhau, khi anh nói sẽ làm tất cả để tôi được hạnh phúc. Anh chưa bao giờ than phiền dù cuộc sống vất vả thế nào, luôn nhường nhịn và quan tâm tôi. Còn tôi chẳng hiểu sao lại buông những lời cay nghiệt như vậy? Tôi không biết phải làm gì để khiến chồng nguôi ngoai, chỉ biết nhìn anh, nhìn con rồi tự trách mình. Phải chăng tình yêu anh dành cho tôi đã mệt mỏi vì những lần tổn thương lặp lại? Phải chăng, tôi đã quên mất cách yêu anh như những ngày đầu?

Em mới cưới chồng được 1 năm mà chồng em bắt em phải sống cùng BỐ MẸ CHỒNG,em không đồng ý ,nên đòi ly hôn. Ai ngờ vừa ly hôn mới biết chồng là tỷ phú có 349 tỷ, 18 cửa hàng thời trang, bất ngờ hơn nữa là số tiền từ đâu mà chồng có được….

0

Mai và Trung kết hôn khi cả hai vừa ngoài 20 tuổi. Trung làm nhân viên văn phòng, thu nhập trung bình, còn Mai bán hàng cho một shop thời trang nhỏ. Cuộc sống tuy không dư dả nhưng khá yên ổn. Họ thuê một căn chung cư nhỏ ở ngoại thành để tiết kiệm chi phí.

Sau một năm chung sống, Trung bắt đầu ngỏ ý muốn Mai cùng anh chuyển về sống chung với bố mẹ. “Bố mẹ anh đã lớn tuổi, anh muốn tiện chăm sóc,” Trung nói. Nhưng Mai kiên quyết từ chối. “Sống chung sẽ mâu thuẫn, chẳng mấy mà cãi nhau thôi,” cô phản bác.

Mâu thuẫn ngày càng lớn khi Trung cho rằng Mai ích kỷ, không nghĩ cho gia đình. Mai lại nghĩ Trung gia trưởng, muốn áp đặt cô vào khuôn mẫu con dâu truyền thống. Cuối cùng, họ quyết định ly hôn trong sự tiếc nuối của cả hai bên gia đình. Mai chuyển về nhà mẹ đẻ, còn Trung dọn đến sống với bố mẹ.

Em chồng mới cưới, mẹ chồng đã bảo vợ chồng tôi cho em 200 triệu

Sau ly hôn, Mai quay lại cuộc sống độc thân và tập trung vào công việc. Một ngày, cô vô tình gặp Lan, bạn chung của cả hai vợ chồng cũ, tại một quán cà phê. Trong cuộc trò chuyện, Lan nhắc đến Trung với vẻ mặt lấp lửng:

“Cậu biết gì chưa? Trung giờ giàu lắm, nghe đâu mua liền mấy căn nhà phố trung tâm đấy!”

Mai ngạc nhiên: “Cậu đùa à? Trung làm gì có tiền, ngày trước lương anh ấy chỉ đủ sống thôi mà.”

Lan cười: “Tớ cũng không rõ chi tiết, nhưng nghe nói anh ấy quản lý cả chuỗi cửa hàng thời trang lớn. Cậu không biết à?”

Mai rơi vào trạng thái bối rối. “Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ anh ta trúng số?” Cô quyết định tự mình tìm hiểu.

Mai bắt đầu tìm kiếm thông tin và phát hiện Trung đang sở hữu một chuỗi 18 cửa hàng thời trang cao cấp tại thành phố. Không chỉ vậy, anh còn được báo chí gọi là “tỷ phú trẻ tuổi kín tiếng”, với tổng tài sản lên đến hàng trăm tỷ đồng. Thậm chí, ngôi nhà ngoại thành mà Trung từng muốn cô dọn về sống chung hóa ra là một biệt thự sang trọng, đầy đủ tiện nghi.

Mai không tin vào mắt mình. Những câu hỏi cứ liên tục xuất hiện trong đầu cô: “Sao anh ấy lại giấu mình? Số tiền ấy từ đâu mà có?”

Quyết tâm tìm câu trả lời, Mai liên hệ Trung với lý do muốn xin một số giấy tờ ly hôn còn sót lại. Khi gặp, cô không thể che giấu sự tò mò:

“Tôi nghe nói anh sở hữu chuỗi cửa hàng lớn. Sao trước đây anh không nói gì với tôi?”

Trung thở dài, ánh mắt trầm tư. “Anh không muốn chuyện tiền bạc ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta. Khi yêu, anh chỉ muốn biết em có yêu anh thật lòng hay không, chứ không phải yêu vì tài sản.”

Anh tiếp tục kể, gia đình anh là chủ sở hữu chuỗi cửa hàng thời trang nổi tiếng từ trước khi anh sinh ra. Tuy nhiên, bố mẹ Trung luôn sống giản dị và không phô trương. Sau khi cưới Mai, Trung đã được chuyển giao quyền quản lý chuỗi cửa hàng này, nhưng anh cố tình giấu nhẹm để thử lòng vợ.

“Anh muốn chúng ta sống như những cặp đôi bình thường, tự lập và không dựa dẫm vào tài sản gia đình. Nhưng có lẽ anh đã sai…” Trung nói, ánh mắt đầy tiếc nuối.

Mai rời đi với một cảm giác hỗn độn. Cô nhận ra mình đã đánh mất một người chồng yêu thương mình thật lòng. Nếu cô bớt cố chấp, lắng nghe Trung hơn, có lẽ mọi chuyện đã khác.

Sau hôm đó, Mai không còn liên lạc với Trung nữa. Cô nghe nói anh vẫn sống một mình, tập trung vào công việc và chăm sóc bố mẹ. Còn cô, mỗi khi nghĩ đến cuộc hôn nhân đã qua, lại cảm thấy trái tim nhói đau.

Câu chuyện của Mai là bài học về sự thấu hiểu và tin tưởng trong hôn nhân. Đôi khi, những điều chúng ta từ chối có thể lại chính là những điều quý giá nhất mà ta mãi mãi không thể tìm lại.

Tuổi 61, tôi mới nhận ra tình yêu là sự bình yên sau giông bão, là niềm hạnh phúc từ những điều giản dị. Tôi quyết định tái giá với mối tình đầu. Đêm tân hôn mong mỏi bao lâu cuối cùng cũng tới, nhưng vừa cởi áo vợ tôi bỗng gi;;ật mình, đa;;u x;;ót khi nhìn thấy…

0

Thư nhìn tôi và nói: “Nếu anh thấy phiền và không thể chấp nhận thì em có thể rời đi ngay bây giờ và làm thủ tục ly hôn vào ngày mai”.

Năm nay tôi đã 61 tuổi, hồi còn trẻ, vợ chồng tôi mở cửa hàng kinh doanh ở thành phố, công việc làm ăn khá phát đạt nên nhà tôi cũng thuộc dạng có của ăn của để. Vợ chồng tôi chỉ sinh được một cô con gái, con bé cũng đã lấy chồng. Sau khi kết hôn, thấy vợ chồng con gái sống hạnh phúc hòa thuận, tôi và vợ rất vui mừng, thầm nghĩ cuộc đời chẳng còn gì phải lo lắng nữa. Thế nhưng 6 năm trước, vợ tôi qua đời vì bạo bệnh, tôi buồn bã không còn tâm trạng tiếp quản công việc nên tôi quyết định giao lại toàn bộ công việc kinh doanh cho con gái và con rể.

Để vượt qua nỗi đau, tôi và một số người bạn cũ quyết định cùng nhau đi du lịch, tham quan cảnh đẹp, thư giãn tinh thần. Được một vài lần thì bất ngờ xảy ra dịch bệnh, không thể đi đâu được nên thời gian ở nhà, tôi nhàm chán và cô đơn đến mức suýt thì trầm cảm. Con gái thấy tôi cô đơn liền nói tôi nên tìm một người bạn đời mới để chúng tôi có thể chăm sóc lẫn nhau, đồng hành và tâm sự với nhau những điều trong lòng. Không chịu được cảm giác một mình, tôi cũng đồng ý và hứa với con gái rằng sẽ thử tìm đối tượng để tìm hiểu.

Con gái tôi nhờ trung tâm mai mối, sắp xếp cho tôi vài cuộc hẹn. Thế nhưng tất cả những buổi hẹn đó đều chẳng đi đến đâu, có người thì tính cách không phù hợp, người thì mở miệng ra đã nhắc chuyện tiền bạc khiến tôi rất phản cảm. Vì vậy, tôi ngưng đến những buổi xem mắt vô nghĩa, lòng tự nhủ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, cái gì đến sẽ đến.

Quả nhiên, số phận thực sự là một điều kỳ diệu. Một ngày cách đây nửa năm, tôi về tham dự tiệc sinh nhật của một người bạn học cũ mà tôi đã lâu không gặp. Mấy chục năm mất liên lạc, mãi 3 năm trước mới gặp lại nhau, thế nên khi nhận được lời mời, tôi vui vẻ bắt xe đến nhà người bạn đó. Khoảnh khắc đẩy cửa bước vào, tôi nhìn thấy một gương mặt vừa lạ vừa quen. Cô ấy cũng đang nhìn về phía tôi, khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cả hai chúng tôi đều sững sờ.

Cô ấy tên Thư, là mối tình đầu của tôi, kém tôi 3 tuổi, chúng tôi cùng quê nhưng khác làng. Hồi trẻ cô ấy rất xinh đẹp, có nhiều người thích cô ấy, nhưng cô ấy lại chọn tôi. Lúc đó, gia đình chúng tôi rất nghèo, bố mẹ cô ấy chê tôi nên gả cô ấy cho một người đàn ông trên thị trấn, từ đó chúng tôi mất liên lạc.


Ảnh minh họa

Mặc dù chúng tôi đã không gặp nhau mấy chục năm nhưng nhìn thoáng qua tôi vẫn nhận ra Thư. Cô ấy mỉm cười và nói với tôi: “Đã lâu không gặp, anh khỏe không?”.

Sau khi trò chuyện với cô ấy nhiều hơn, tôi được biết Thư đã ly hôn cách đây 20 năm và có một cậu con trai đã lập gia đình. Trước khi nghỉ hưu, cô ấy dạy tại một trường tiểu học ở cùng thành phố nơi tôi sống, vậy mà chúng tôi chưa từng gặp nhau bao giờ. Hóa ra, hôn nhân của Thư rất ngắn ngủi, sau khi con trai chào đời, chồng cô ấy ngoại tình với vợ người khác và còn thường xuyên hành hung Thư.

Lúc đó, việc ly hôn là một điều vô cùng xấu hổ, gia đình cô ấy cho rằng điều đó như bôi tro trát trấu vào mặt, không chịu nhận mẹ con Thư nên cô ấy quyết tâm đưa con lên thành phố tìm việc. Sau đó, Thư trở thành giáo viên tiểu học, một mình nuôi con. Con trai Thư lấy vợ và đang sinh sống ở một thành phố khác.

Vài tháng sau đó, tôi ngỏ lời muốn nối lại với Thư, tôi muốn cùng cô ấy bầu bạn tuổi về già. Thu im lặng rất lâu rồi từ chối tôi. Tôi ngạc nhiên hỏi lý do, Thư ngập ngừng rồi đáp: “Thật ra em không còn là một người phụ nữ hoàn chỉnh nữa”.

Nhưng tôi gạt đi, tôi bảo Thư rằng chỉ muốn ở bên cô ấy, còn những cái khác tôi không quan tâm. Cuối cùng cô ấy mỉm cười gật đầu với tôi trong nước mắt và đồng ý lấy tôi.

Sau đó, mỗi người chúng tôi đều hỏi ý kiến các con. Cả con gái tôi và con trai Thư đều rất ủng hộ, chúng nói không thể ở bên cạnh bố mẹ nên chúng tôi có thể chăm sóc nhau khiến chúng yên tâm làm việc.

Ngày kết hôn, tôi và Thư chỉ làm một bàn tiệc nhỏ mời con cái trong gia đình đến chung vui. Đêm tân hôn, trong ánh đèn ấm áp, tôi đưa tay tháo cúc áo của Thư. Chiếc áo rơi xuống, tôi giật mình. Tôi thấy ngực trái của cô ấy dày đặc những vết khâu.

Tôi sốc đến mức không thể nói được. Trong phút chốc, tôi tự hỏi vết sẹo này đau đớn đến mức nào, tại sao Thư lại phải chịu đựng điều đó? Lúc này, gương mặt Thư tràn ngập nước mắt, nghẹn ngào nói: “Em từng nói rồi, em không còn nguyên vẹn nữa…”.

Lúc này tôi mới tỉnh táo lại, tôi ôm cô ấy và nói: “Không sao đâu, chỉ là anh hơi bất ngờ thôi. Chuyện gì đã xảy ra với em, em mắc bệnh gì sao?”.

Hóa ra Thư từng được chẩn đoán mắc bệnh ung thư vú cách đây 6 năm, rất may là được phát hiện sớm nhưng vẫn phải cắt bỏ một bên. Cô đã đi khám định kỳ 6 năm nay và may mắn không hề tái phát. Nhưng vì thiếu một bên ngực nên Thư dần trở nên tự ti. Bác sĩ và gia đình đã động viên Thư nhiều lần rằng còn sống mới là điều quan trọng nhất.

Vì thế, khi nghe tôi nói muốn nối lại quan hệ với cô ấy vào ngày hôm đó, Thư đã đấu tranh nội tâm rất lâu, sợ tôi sẽ không thích cô ấy. Ban đầu Thư muốn giải thích với tôi nhưng tôi đã ngắt lời khiến Thư ngại không dám mở lời nữa.

Nghe xong những lời cô ấy nói, tôi bật khóc. Thư nhìn tôi và nói: “Nếu anh thấy phiền và không thể chấp nhận thì em có thể rời đi ngay bây giờ và làm thủ tục ly hôn vào ngày mai”.

Tôi nắm lấy tay Thư, khẳng định không bao giờ có chuyện đó. Tôi đã hứa với Thư và con trai cô ấy rằng sẽ chăm sóc Thư và bầu bạn cùng cô ấy, tôi nhất định sẽ làm được. Với cái tuổi của chúng tôi bây giờ, có được sức khoẻ là vui lắm rồi, chút khiếm khuyết trên cơ thể nào có đáng gì?

Bây giờ, chúng tôi sống rất hạnh phúc, cùng nhau đi bộ mỗi ngày, cùng nhau đọc báo, cùng nhau mua đồ và nấu ăn, cùng nhau trò chuyện. Mong rằng cuộc sống này sẽ kéo dài thật lâu, vậy là tôi đủ mãn nguyện rồi.

Bỏ người yêu 9 năm để cưới con gái đại gia mới quen 1 tháng. Trung đang háo hức tưởng Ly đưa mình và bố mẹ cô về biệt thự hôm trước thì không ngờ Ly bảo lái xe riêng chở thẳng về căn phòng trọ của anh. Và khi thấy Ly trả tiền cho lái xe riêng thì Trung ch::ế:t s::ữ:ng….. Giá như mà ,,,

0

Trung báo tin lấy vợ giàu cho bố mẹ ở quê mà ông bà choáng váng vô cùng. Còn bản thân Thảo khi nghe tin người yêu 9 năm bỏ mình đi cưới người mới đã gần như hóa điên.

Bỏ người yêu 9 năm để lấy con gái đại gia mới quen 1 tháng, nhưng sau đó sốc ngất... - Hình 1

Vét hết số vốn tích góp được, Trung thậm chí còn đi vay nặng lãi để tổ chức tiệc cưới hoành tráng ở nhà hàng sang trọng. (Ảnh minh họa)

Thảo và Trung yêu nhau khi 2 người bước vào cấp 3. Tình yêu của họ bình dị nhưng chứa chất rất nhiều tình cảm dành cho nhau. Học hết cấp 3, Trung đỗ đại học đi làm còn Thảo vì nhà không có điều kiện, lại là con gái nên cô đành nghỉ học.

Hai nhà cách nhau chưa đầy 50m nên suốt quãng thời gian Trung đi học Thảo đã được bố mẹ anh coi như con cái trong nhà. Hàng ngày cô vẫn đều đặn sang giúp đỡ bố mẹ Thảo chăm sóc đàn lợn để bán lấy tiền gửi lên cho Trung ăn học. Tuy xa cách nhưng tình cảm của hai người dành cho nhau vẫn vẹn nguyên như ban đầu. Được nghỉ là Trung lại về nhà ngay để gặp người yêu.

Dạo mẹ Trung ốm phải nhập viện 2 tháng trời thì cả 2 tháng ấy toàn có Thảo ra vào chăm sóc mẹ người yêu. Nhiều người còn tưởng Thảo là con gái ruột của bà chứ không phải là bạn gái của con trai nữa. Bố mẹ Trung đã dự định Trung ra trường sẽ bảo con về quê xin việc và tổ chức đám cưới cho hai con, ở nhà ông bà cũng đã mang trầu cau sang nhà Thảo cả rồi.

Bỏ người yêu 9 năm để lấy con gái đại gia mới quen 1 tháng, nhưng sau đó sốc ngất... - Hình 2

Bố mẹ Trung đã dự định Trung ra trường sẽ bảo con về quê xin việc và tổ chức đám cưới cho hai con, ở nhà ông bà cũng đã mang trầu cau sang nhà Thảo cả rồi. (Ảnh minh họa)

Tuy nhiên mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khi Trung học xong đại học. Bạn bè trong lớp đều ở lại thành phố lập nghiệp nên Trung cũng muốn ở lại, anh thủ thỉ với người yêu rằng: “Anh ở lại kiếm việc, ổn rồi anh kiếm việc cho em luôn. Trên thành phố không thiếu gì việc đâu em đừng có lo, chứ về quê làm ruộng thì khổ suốt đời thôi”.

Nghe Trung nói và lo lắng cho mình như vậy thì Thảo mừng lắm, lại cố gắng đợi chờ anh. Trung xin được vào làm ở một công ty tư nhân, lương cũng khá. Nhưng không bằng lòng với hiện tại, anh muốn mình phải tiến nhanh hơn nữa. Nhìn thấy bạn bè cùng lớp kiếm tiền dễ dàng Trung lại càng ham muốn.2 năm bươn chải Trung cũng đã tích lũy được một số vốn. Mẹ Trung giục con trai về nhà cưới vợ rồi làm ăn thế nào thì làm vì con gái có thì, 2 người đã yêu nhau 9 năm, Thảo cũng đã sắp bước sang tuổi 25 rồi. Trung ngần ngừ vì anh còn nhiều dự định, anh thực sự muốn đổi đời. Anh không thể về quê cưới người cô gái quê mùa như Thảo được.

Đúng dịp ấy công ty Trung có tuyển nhân viên mới và Ly xuất hiện. Cô xin vào làm cùng phòng với anh, ngày đầu tiên Ly xuất hiện đã khiến tất cả mọi người ở công ty phải trầm trồ thán phục. Một cô gái sành điệu, bước xuống từ chiếc xe sang trọng có tài xế riêng. Chị lao công trong công ty cất lời:

“Nhìn cô ấy đủ biết là đi làm chỉ để cho vui chứ thiếu gì tiền. Người đâu mà xinh thế không biết, mặc toàn đồ hiệu chắc chắn con đại gia rồi”. Lúc Ly bước tới sảnh công ty vô tình giày cao gót vướng vào cái dây lảo đảo, nhanh như cắt Trung bước tới đỡ người đẹp khỏi cú ngã. 4 mắt nhìn nhau họ, Ly cảm ơn Trung rối rít.

Ngày hôm sau Ly lại được lái xe riêng hộ tống tới công ty, cô mời Trung đi uống cà phê để cảm ơn. Trong cuộc nói chuyện, Ly ngầm cho Trung biết rằng bố mẹ cô rất giàu có, cô được hưởng gia tài khổng lồ từ ông bà nhưng ông bà ra nước ngoài từ khi cô 10 tuổi, cô sống với nội và nội mất cách đây 1 năm. Giờ bố mẹ lo con gái sống một mình cứ bắt cô lấy chồng mà cô thì chưa muốn.

Tối hôm ấy lấy lý do buồn, Ly rủ Trung đi uống rượu cùng mình. Và rồi Ly đã say, Trung ngỏ ý gọi taxi cho Ly về thì cô kiên quyết không về. Sau đó anh đã đưa Ly vào nhà nghỉ, Ly say quá nên anh cũng không nỡ bỏ cô lại đó một mình. 2 người ở chung phòng và chuyện gì đến đã đến. Thực ra bản thân Trung cũng đã có ý đồ sẵn khi biết Ly là con gái đại gia rồi.

Sáng hôm sau khi thấy mình và Trung trên giường Ly đã khóc rất nhiều, Trung rối rít xin lỗi và hứa có trách nhiệm. Và chính bản thân Trung đã không ngờ rằng, Thảo bắt anh phải cưới cô ta ngay. Ngay ngày hôm sau, Thảo đưa Trung tới ngôi biệt thự sang trọng và nói rằng đó là nhà của mình, cô muốn làm bố mẹ bất ngờ khi ngày ông bà về chính là ngày cưới của con gái mình.

Vậy là hai người quyết định làm đám cưới chỉ sau đúng 1 tháng quen nhau. Trung báo tin lấy vợ giàu cho bố mẹ ở quê mà ông bà choáng váng vô cùng. Còn bản thân Thảo khi nghe tin người yêu 9 năm bỏ mình đi cưới người mới đã gần như hóa điên. Bố mẹ Trung từ mặt con trai và kiên quyết không lên dự đám cưới thằng con bội bạc.

Mặc làng xóm dị nghị, Trung không thèm quan tâm. Cái quan tâm hiện tại của anh ta là làm sao lấy lòng được bố mẹ vợ tương lại. Vét hết số vốn tích góp được, Trung thậm chí còn đi vay nặng lãi để tổ chức tiệc cưới hoành tráng ở nhà hàng sang trọng. Trung đã mua cho vợ 2 chiếc váy cưới sang trọng để Ly mặc trong ngày cưới của chính mình.

Ngày cưới diễn ra, không có người thân nhưng Trung mời rất nhiều bạn bè ở công ty. Ly trong bộ váy sang trọng được chồng đưa ra hôn trường, nhưng khi thấy MC giới thiệu bố mẹ cô dâu bước ra thì Trung đã sốc nặng khi thấy 2 người đó. Rõ ràng là vợ anh nói ông bà từ Mỹ trở về tại sao 2 người ấy lại ăn mặc chẳng khác gì người nhà quê thế kia? Nhưng lúc đó, Trung cố gắng bình tĩnh, nghĩ là ông bà giản dị nên ăn mặc thế.

Đám cưới kết thúc, Trung đang háo hức tưởng Ly đưa mình và bố mẹ cô về biệt thự hôm trước thì không ngờ Ly bảo lái xe riêng chở thẳng về căn phòng trọ của anh. Và khi thấy Ly trả tiền cho lái xe riêng thì Trung chết sững: “Em gửi tiền anh, mình hết hợp đồng anh nhé, từ mai chồng em sẽ chở em đi làm”.

Trung không hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra. Cô nhìn sang vợ thì Ly đã õng ẹo ôm chồng: “Em đùa anh là bố mẹ em ở Mỹ đấy, ông bà chỉ ở quê thôi. Mà em báo anh tin mừng nhé, em có bầu rồi, anh sắp làm cha rồi đấy”. Lúc này thì Trung mới thực sự biết được âm mưu của cô vợ xinh đẹp mà anh tưởng là con đại gia.

– Cô im ngay đi, hóa ra đây là màn kịch cô dựng lên để lừa tôi. Cô có thai với thằng nào rồi tìm tôi đỏ vỏ đúng không. Khốn nạn?

– Ai khốn nạn hơn ai? Anh cũng là kẻ hám tiền không hơn không kém lại còn lên mặt với tôi sao? Nhìn lại mình đi.

Trung đau đớn lao ra ngoài đường, trên người anh vẫn là bộ vest chú rể, hoa cưới vẫn cài, ngày vui nhất của đời người mà sao anh lại đau đớn đến vậy. Giá như anh đừng ham tiền thì đâu đến nỗi…

Con gái nhậρ viện, tôi ρhải hỏi vay tiền chồng cũ. Đến nhà chồng cũ, tôi bất ngờ nhìn thấy bức ảnh cưới cũ của tôi và anh vẫn được lau sạch sẽ treo trong ρhòng ngủ. Về đến nhà thấy bức ảnh cưới treo sau cáпh cửa, khiến tôi ôm mặt khóc nức nở. Cuộc hôn nhân của tôi và chồng cũ kéo dài 7 năm rồi tan vỡ…Có lẽ vì quãng thời gian ở bên nhau, cả hai chúng tôi đều không biết sẻ chia, không biết làm cho tình cảm vợ chồng tươi mới, lãng mạn…Khi con gái ra viện anh nói 1 câu khiến tôi bật khóc..

0

Con gái nhậρ viện, tôi ρhải hỏi vay tiền chồng cũ. Đến nhà chồng cũ, tôi bất ngờ nhìn thấy bức ảnh cưới cũ của tôi và anh vẫn được lau sạch sẽ treo trong ρhòng ngủ. Về đến nhà thấy bức ảnh cưới treo sau cáпh cửa, khiến tôi ôm mặt khóc nức nở.

Cuộc hôn nhân của tôi và chồng cũ kéo dài 7 năm rồi tan vỡ…Có lẽ vì quãng thời gian ở bên nhau, cả hai chúng tôi đều không biết sẻ chia, không biết làm cho tình cảm vợ chồng tươi mới, lãng mạn…

Cứ ngỡ rằng cưới xong thì sẽ ở bên nhau mãi mãi, là thuộc về mình rồi nên chúng tôi không còn quan tâm, chăm sóc nhau như thời mới yêu. Theo thời gian, mọi thứ đều nhạt nhẽo rồi chúng tôi ly hôn, mỗi người một nơi….

 

Sau khi đường ai nấy đi, tôi một mình nuôi con gái. Lúc này do ρhải gánh vác mọi thứ trên vai nên tôi cảm thấy rất áρ lực. Tôi cũng thấm hiểu hơn trước đây, ngày nào đi làm về chồng cũng tỏ vẻ mệt mỏi vì công việc, mà tôi thì cứ tưởng rằng anh khó chịu với mình. Thì ra, đôi lúc vấn đề cơm áo gạo tiền luôn làm cuộc sống mệt căng thẳng hơn.

Nếu không biết thông cảm cho nhau thì dễ tạo ra xích mích lớn…Vì có hai mẹ con sống với nhau, nên khi tan sở là tôi vội vã trở về nhà cơm nước, tắm rửa cho con ăn, dọn dẹρ nhà cửa, ăn uống rồi mới nghỉ ngơi.

Trước khi đi ngủ, con bé luôn miệng nói nhớ bố…! Nghe con nói vậy tôi thấy thương con và tủi thân lắm. Nghĩ lại những ngày tháng tốt đẹρ trước đây gia đình trọn vẹn đầy đủ vợ chồng mà nhiều đêm tôi không kìm được nước mắt…!

Cách đây vài ngày, con gái tôi bị ho khó thở, tôi vội vàng đưa con đến bệnh viện. Thật tình trong túi tôi chỉ còn gần một triệu đồng, bởi một mình tôi đi làm chỉ đủ duy trì cuộc sống bình thường, chứ không dành dụm được gì cả.

Nên khi nghe bác sĩ bảo con bị viêm ρhổi ρhải nằm viện mấy ngày điều trị và theo dõi, tôi đành muối mặt đi vay tiền chồng cũ… Khi biết con gái nằm viện, chồng cũ chạy vội đến tranh thủ đóng toàn bộ viện ρhí cho con.

Khi nhìn thấy anh đóng tiền, tôi nghẹn ngào trào nước mắt. Anh thấy tôi vậy, lại gần ôm nhẹ tôi để an ủi. Tôi cám cảnh mẹ đơn thân nuôi con thật khó khăn vất vả, nhất là khi trái gió trở trời ốm đau mới thấy tủi thân kinh khủng. Đặc biệt là trong hoàn cảnh của tôi, chẳng có tiền cũng chẳng có người thân nào giúρ.

Nhưng tôi cố gượng để chứng minh cho chồng cũ biết, mình mạnh mẽ thế nào….Những ngày con nằm viện, tôi ρhải nghỉ ρhéρ để chăm con, còn chồng cũ thì đi làm về lại mang cơm nước, hoa quả và cả đồ chơi đến cho con!

Sau khi con khỏi bệnh, cả hai chúng tôi đều cùng làm thủ tục cho con xuất viện. Chồng cũ ngỏ ý mời hai mẹ con tôi đến nhà ăn cơm…Con gái tôi nhớ bố nên rất vui vẻ, còn tôi thì hơi chút ngượng ngùng nhưng nhìn vẻ mặt con bé và lắng nghe trái tim mình, tôi cũng chiều theo con…

Đến nhà chồng cũ, tuy không còn bất ngờ về bức ảnh cưới cũ của chúng tôi vẫn được lau sạch sẽ treo trang trọng trong ρhòng ngủ của anh.

Tôi vẫn xúc động rơi nước mắt và chợt nghĩ lại ngày xưa yêu nhau biết bao nhiêu kỉ niệm, giờ tình cảm trong lòng tôi vẫn còn nguyên vẹn như xưa nhưng lại mỗi người một ngả…. Ngồi ăn cơm với nhau, chồng cũ bỗng nói với tôi:

“Chúng ta tái hôn đi em. Trước đây anh không tốt, anh đã mải mê công việc mà không quan tâm đến gia đình. Anh đã sai rồi, hãy thứ lỗi cho anh. Tình cảm anh dành cho em vẫn như vậy, chỉ là anh chưa biết cách thể hiện để em hiểu mà thôi..!”

Nghe chồng cũ nói xong, tôi bật khóc và nói:

“Em cũng có lỗi…! Anh đi làm đã mệt mỏi rồi, về đến nhà em vẫn muốn anh làm những việc này việc kia, chiều theo ý em. Sau này, em sẽ quan tâm đến anh và chúng ta sẽ cố gắng cùng nhau nuôi con thật tốt anh nhé…!”. Chồng cũ ôm tôi thật chặt vào lòng, giờ tôi mới cảm nhận được thực sự chúng tôi vẫn cần có nhau…!

Đúng là cuộc sống sau kết hôn sẽ có nhiều thay đổi, chúng ta cần ρhải quan tâm nhau, chia sẻ nhau gánh nặng cả tâm hồn và thể chất, để cùng thấu hiểu nhiều hơn và cùng nhau nắm tay đi đến cuối cuộc đời này bạn nhé. !

Sưu tầm.

Sáng nào vợ cũng dạy từ 5h sáng đi chạy bộ. Lúc về nhà người nhễ nhại mồ hôi mặt đ:ỏ b:ừng quần áo x::ộc x:ệch. Do làm ca đêm nên tôi cũng mặc vợ tập một mình còn mình ngủ tiếp. Một hôm, tôi cố tình dậy đi chạy sau vợ để làm em bất ngờ. Ai ngờ đang chạy tôi bất ngờ thấy vợ chạy thẳng vào nhà ngh-ỉ….bất ngờ hơn nữa người đàn ông đó chính là ..

0

Vợ tôi vốn dĩ không phải người thích thể thao, nhưng khoảng ba tháng gần đây, cô ấy quyết định dậy sớm mỗi ngày để chạy bộ. Cô ấy nói muốn giảm cân và giữ sức khỏe. Mỗi sáng, cô ấy đều dậy từ 5 giờ, mặc đồ thể thao gọn gàng, mang giày chạy, rồi chạy bộ quanh công viên gần nhà. Lúc về, cô ấy trông khá mệt, mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng, và quần áo thường ướt đẫm.

Tôi làm ca đêm, nên thường chỉ nghe tiếng cô ấy đi và mặc kệ vợ tập luyện một mình. Dẫu sao, tôi cũng tin tưởng cô ấy tuyệt đối. Nhưng dạo gần đây, tôi thấy có điều gì đó lạ lùng trong cách cô ấy cư xử. Cô ấy tỏ ra cẩn thận hơn với điện thoại, cũng ít khi nào nhờ tôi giặt bộ đồ chạy bộ.

Một buổi sáng, vì tò mò, tôi quyết định dậy sớm hơn bình thường, mặc đồ thể thao, và bí mật đi theo vợ. Cô ấy vẫn đi theo lộ trình như thường lệ, vòng quanh công viên vài lần. Nhưng thay vì quay về nhà như tôi nghĩ, vợ tôi lại rẽ vào một con đường khác. Tôi lặng lẽ chạy theo từ xa, lòng đầy nghi hoặc.

Điều bất ngờ xảy ra khi tôi thấy cô ấy dừng lại trước một nhà nghỉ nhỏ ven đường. Trái tim tôi đập thình thịch, không tin nổi những gì đang thấy. Đáng ngạc nhiên hơn, khi cửa phòng mở ra, người bước ra đón cô ấy không ai khác, chính là anh Hùng – hàng xóm của chúng tôi, người từng giúp tôi sửa xe và hay qua nhà uống trà.

Tôi đứng sững lại, tim nhói đau khi hình ảnh vợ mình bước vào nhà nghỉ cùng người đàn ông khác hiện lên trước mắt. Lòng tôi hỗn loạn, vừa tức giận, vừa bối rối. Hùng – người mà tôi coi là anh em tốt, người mà tôi chẳng bao giờ ngờ tới – lại chính là kẻ đang ở đây với vợ tôi.

Không thể để mọi chuyện tiếp diễn mà không rõ ràng, tôi quyết định tiến tới. Bước chân tôi nặng trĩu, nhưng trong đầu chỉ có một suy nghĩ: phải đối diện sự thật.

Khi tôi vừa tới cửa nhà nghỉ, nhân viên quầy lễ tân nhìn tôi chằm chằm, có vẻ lúng túng. Tôi hỏi thẳng:

  • Người phụ nữ vừa vào đây, đi với ai? Họ vào phòng nào?
    Cô gái ngập ngừng, rồi ấp úng chỉ lên tầng hai, căn phòng cuối hành lang.

Tôi bước từng bước lên cầu thang, lòng như bị bóp nghẹt. Đứng trước cửa phòng, tôi ngừng lại. Tai áp sát cửa, tôi nghe thấy tiếng cười nói. Giọng cười của Hùng và tiếng vợ tôi, không lẫn vào đâu được.

Tôi gõ mạnh vào cửa, tiếng gõ khiến cả hai bên trong ngừng lại. Hùng là người mở cửa. Khi thấy tôi, gương mặt anh ta tái mét, lắp bắp:

  • Anh… sao anh lại ở đây?

Còn vợ tôi, cô ấy cúi mặt, lùi lại phía sau. Tôi bước vào phòng, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không ngăn được giọng nói run rẩy:

  • Hai người đang làm gì ở đây?

Vợ tôi im lặng, không một lời giải thích. Hùng, ngược lại, cúi gằm mặt và nói:

  • Anh ơi, không phải như anh nghĩ đâu…

Tôi bật cười khan:

  • Không phải? Vậy hai người làm gì trong nhà nghỉ?

Lúc này, vợ tôi mới lên tiếng, giọng nhỏ như gió thoảng:

  • Em xin lỗi… nhưng chuyện này không phải lỗi của anh Hùng… là em… em đã bắt đầu trước.

Qua một hồi giằng co, vợ tôi thừa nhận rằng, từ những ngày đầu đi chạy bộ, cô ấy đã gặp Hùng, và cả hai bắt đầu nói chuyện. Họ cảm thấy đồng điệu, đặc biệt khi tôi thường xuyên đi làm ca đêm, không có thời gian ở bên cô ấy. Những câu chuyện ban đầu chỉ xoay quanh cuộc sống, nhưng dần dần, họ gần gũi hơn, và mối quan hệ đã vượt xa ranh giới bạn bè.

Nghe những lời này, tôi như muốn sụp đổ. Tôi đã cố gắng làm việc ngày đêm, chỉ mong gia đình ấm êm, vợ con hạnh phúc. Vậy mà…

Clip: Bị chồng bắt quả tang ngoại tình, vợ trẻ quỳ khóc như mưa

Tôi đứng trong căn phòng nhỏ, nơi từng lời nói của họ như những mũi dao đâm vào trái tim tôi. Vợ tôi thừa nhận cảm thấy cô đơn trong những ngày tôi đi làm ca đêm, và Hùng, người bạn mà tôi từng tin tưởng, đã trở thành kẻ thay thế vị trí của tôi trong lòng cô ấy.

Cảm giác vừa uất ức, vừa tuyệt vọng bủa vây. Tôi muốn hét lên, muốn trút giận, nhưng nhìn thấy hai con người trước mặt – một người là vợ, người mà tôi từng yêu thương hết lòng, một người là bạn thân – tôi chỉ cảm thấy trống rỗng.

  • “Tại sao?” – Tôi hỏi, giọng khản đặc. – “Anh làm bạn tôi, còn em làm vợ tôi. Tại sao lại phải phản bội tôi theo cách này?”

Không ai trả lời. Hùng cúi đầu, còn vợ tôi chỉ bật khóc.

Tôi không thể ở lại trong căn phòng đó lâu hơn. Những hình ảnh mà tôi chứng kiến, những lời giải thích ngắn ngủi chỉ làm tôi thêm bức bối. Tôi quay người, rời khỏi nhà nghỉ trong tiếng gọi của Hùng và tiếng nức nở của vợ.

Trên đường về nhà, từng ký ức về cuộc hôn nhân của chúng tôi ùa về. Tôi nhớ những ngày đầu chúng tôi yêu nhau, những lần cùng nhau vượt qua khó khăn để xây dựng tổ ấm. Tôi nhớ đến cả những ngày tôi vất vả làm việc vì nghĩ rằng đó là cách duy nhất để bảo vệ gia đình. Nhưng có lẽ, trong sự bận rộn ấy, tôi đã quên đi việc giữ lửa cho tình yêu, và chính sự lơ là ấy đã tạo cơ hội cho mối quan hệ sai trái này.

Tối hôm đó, vợ tôi về nhà. Cô ấy im lặng, không biết phải nói gì. Tôi cũng không lên tiếng. Không khí trong nhà nặng nề đến mức ngạt thở.

Cuối cùng, cô ấy cũng mở lời:

  • “Em biết, em không còn tư cách để xin anh tha thứ. Nhưng em thật lòng xin lỗi. Em đã sai, em không biết làm sao để chuộc lại lỗi lầm này.”

Tôi nhìn cô ấy. Trong ánh mắt vợ, tôi thấy sự hối hận, nhưng liệu điều đó có đủ để xóa đi những tổn thương mà cô ấy và Hùng đã gây ra? Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

  • “Anh không phải thánh nhân để dễ dàng tha thứ. Nhưng anh cũng không muốn quyết định gì trong lúc này. Em hãy về phòng, cho anh thời gian suy nghĩ.”

Những ngày sau đó, tôi sống trong sự giằng xé. Có lúc tôi muốn tha thứ, vì con cái, vì những gì chúng tôi đã có. Nhưng rồi, hình ảnh ở nhà nghỉ lại ám ảnh tâm trí tôi, nhắc nhở rằng niềm tin một khi đã mất, không dễ gì lấy lại.

Vợ tôi cố gắng chuộc lỗi. Cô ấy chăm sóc tôi và các con nhiều hơn, không còn đi chạy bộ buổi sáng nữa. Hùng cũng nhắn tin xin lỗi, nói rằng sẽ rời khỏi thành phố để tôi không phải đối mặt với anh ta.

Sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi quyết định lựa chọn: không tha thứ, nhưng cũng không hoàn toàn buông tay ngay lập tức. Tôi đề nghị hai chúng tôi sống ly thân một thời gian, để cả hai cùng suy ngẫm.

Một tháng sau, vợ tôi quyết định xin chuyển công tác về quê để tránh xa những ký ức đau buồn. Tôi đồng ý, vì nghĩ rằng thời gian xa nhau sẽ giúp chúng tôi nhận ra điều gì quan trọng nhất.

Cuộc sống sau đó không dễ dàng, nhưng tôi bắt đầu tìm lại bản thân. Liệu chúng tôi có thể quay lại như xưa? Hay đây là bước khởi đầu cho một cái kết mới? Chỉ có thời gian mới trả lời được.

Giá vàng hôm nay 2/12: Vàng nhẫn bấ-t ng-ờ giảm mạnh, nghe con số mà s-ố-c

0

Giá vàng hôm nay ở vàng miếng SJC giảm nửa triệu đồng mỗi lượng, nhẫn trơn bị ‘thổi bay’ 400.000- 600.000 đồng/lượng.

GĐXH – Giá vàng hôm nay ở vàng nhẫn về mức 84 triệu đồng/lượng, vàng miếng SJC quanh mốc 85 triệu đồng/lượng.

Giá vàng hôm nay trong nước

Giá vàng hôm nay 2/12: Vàng nhẫn Bảo Tín Minh Châu, PNJ, Doji giảm sốc, vàng miếng SJC ra sao?- Ảnh 2.

Giá vàng miếng SJC giảm mạnh sau 1 tuần.

Đầu phiên giao dịch sáng nay, Công ty Vàng bạc đá quý Sài Gòn (SJC) niêm yết giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ ở mức 82,5-84,2 triệu đồng/lượng (mua – bán), giảm 300 nghìn đồng/lượng ở chiều mua vào và hạ 500 nghìn đồng/lượng ở chiều bán ra so với kết phiên giao dịch cuối tuần qua.

Đến 9h28′, SJC hạ giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ xuống mức 82,4-84,1 triệu đồng/lượng (mua – bán), giảm thêm 100 nghìn đồng/lượng ở cả chiều mua và bán so với đầu giờ sáng.

Tương tự, Tập đoàn Vàng bạc đá quý Doji hạ giá mua vào vàng nhẫn 9999 về mức 82,9-83,9 triệu đồng/lượng (mua – bán), hạ 600 nghìn đồng/lượng ở cả chiều mua và bán so với kết phiên giao dịch cuối tuần qua.

Mở cửa phiên giao dịch 2/12, giá vàng 9999 của SJC giảm 500 nghìn đồng/lượng ở cả chiều mua vào và bán ra so với kết phiên giao dịch cuối tuần qua, về mức 85,3 triệu đồng/lượng (bán ra).

Tuần qua, thị trường vàng trong nước điều chỉnh liên tục. Phiên đầu tuần, giá vàng trong nước giảm mạnh. Giá vàng nhẫn trơn giảm từ 800.000-1,2 triệu đồng/lượng, rời mốc 86 triệu đồng (bán ra), vàng miếng SJC giảm gần nửa triệu. Giá vàng miếng 9999 tại SJC và Doji là 84,8 triệu đồng/lượng (mua vào) và 86,8 triệu đồng/lượng (bán ra).

Phiên 26/11, giá vàng miếng SJC giảm thêm 1,8 triệu đồng/lượng (chiều mua), nhẫn trơn lao dốc còn hơn 82 triệu đồng (mua vào). Các tiệm vàng bán ra không giới hạn mặt hàng nhẫn tròn trơn. Tuy nhiên, không còn cảnh nhiều người chen chúc lấy số chờ mua vàng.

Các phiên sau đó, giá vàng trong nước tăng trở lại. Ngày 27/11, giá vàng nhẫn trơn đắt thêm 500.000-1,5 triệu đồng mỗi lượng chiều mua, vàng SJC vọt lên 85,5 triệu đồng (bán ra). Các cửa hàng mở bán “nhỏ giọt”, lại xuất hiện tình trạng người dân xếp hàng chờ mua.

Ngày 30/11, SJC niêm yết giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ ở mức 82,8-84,7 triệu đồng/lượng (mua – bán). Doji công bố giá mua – bán vàng nhẫn 9999 về mức 83,5-84,5 triệu đồng/lượng.

Như vậy, tuần qua giá vàng nhẫn SJC giảm 1,8 triệu đồng và Doji giảm 2,1 triệu đồng mỗi lượng (bán ra).

Giá vàng miếng 9999 tại SJC và Doji là 83,3 triệu đồng/lượng (mua vào) và 85,8 triệu đồng/lượng (bán ra). So với đầu tuần, giá vàng miếng SJC giảm 1 triệu đồng/lượng.

Giá vàng hôm nay thế giới

Tới 8h45′ hôm nay (ngày 2/12, giờ Việt Nam), giá vàng thế giới giao ngay ở mức 2.635,6 USD/ounce, giảm 16,4 USD/ounce so với cuối tuần qua. Giá vàng giao tương lai tháng 12/2024 trên sàn Comex New York ở mức 2.660 USD/ounce.

Sáng 2/12, vàng thế giới quy đổi theo giá USD ngân hàng ở mức hơn 81,7 triệu đồng/lượng, đã bao gồm thuế và phí, thấp hơn khoảng 3,6 triệu đồng/lượng so với giá vàng trong nước.

Giá vàng hôm nay trên thế giới chốt tuần ở mức 2.652 USD/ounce. Giá vàng giao tương lai tháng 12/2024 trên sàn Comex New York ở mức 2.681 USD/ounce. Thị trường vàng thế giới giao dịch yếu do kỳ nghỉ lễ tại Mỹ.

Tôi u;ấ;t ứ;c tới m;ức ứa nước mắt, trong khi tôi mỗi ngày làm việc không m;ệ;t nghỉ vì tương lai của hai người thì chồng lại đi tìm của l;ạ bên ngoài. Tôi vừa đ;a;u l;ò;ng, th;ất v;ọ;ng, vừa cảm thấy không cam tâm. Không thể kiềm nén được, ngay tối đó tôi đã chất vấn anh vì sao lại làm thế. Chồng tôi không hề tỏ ra h;ối h;ận, anh còn qu;á;t m;ắ;ng tôi g;h;e;n tu;ô;ng vô lý. Nói rồi anh cuốn hết đồ của tôi rồi đu:ổi tôi ra khỏi nhà giữa đêm tối. Giữa đêm trời đang mưa to, tôi bước ra cổng như người vô h;ồn. Đúng lúc đó, có tiếng gọi vang lên sau lưng tôi cùng với tiếng bước chân người chạy tới……

0

Trời đã khuya, nhưng cơn mưa vẫn không ngớt. Ánh đèn đường lờ mờ soi rõ bóng dáng tôi, tay ôm túi đồ nhỏ và những giọt nước mắt chưa kịp lau khô. Đứng trước ngưỡng cổng nhà mình, tôi vẫn không tin vào những gì vừa xảy ra. Người chồng tôi đã dành cả thanh xuân để yêu thương, xây dựng mái ấm, giờ đây lạnh lùng đẩy tôi ra ngoài giữa cơn mưa như thể tôi chỉ là một kẻ xa lạ.

Mọi chuyện bắt đầu từ những thay đổi nhỏ nhặt mà tôi không muốn tin là dấu hiệu bất ổn. Anh thường xuyên về trễ, không còn dành cho tôi những nụ cười ấm áp, cũng chẳng buồn hỏi han hay quan tâm đến những việc tôi làm. Tôi cứ ngỡ đó là áp lực công việc, cho đến khi phát hiện anh đang lén lút hẹn hò với một người phụ nữ khác.

Chồng đuổi vợ ra khỏi nhà vì mâu thuẫn gia đình có bị xử phạt không? Nếu có thì mức phạt như thế nào?

Đêm nay, không thể kiềm chế, tôi quyết định hỏi thẳng anh. Những lời anh nói ra như hàng ngàn mũi dao đâm vào trái tim tôi:

  • “Tôi chán cô rồi. Cô ở nhà chỉ biết làm mấy việc vặt vãnh, không biết làm cho tôi tự hào. Còn cô ấy thì khác, cô ấy trẻ trung, xinh đẹp, hiểu tôi.”

Lời giải thích đó không làm tôi giận, mà khiến tôi đau. Tôi hỏi:

  • “Vậy còn tôi? Tôi đã dành bao nhiêu năm để bên anh, chăm sóc gia đình này? Anh nói rằng tôi không đủ xứng đáng sao?”

Thay vì hối lỗi, anh quát lên:

  • “Cô im đi, cái nhà này cũng không cần cô nữa. Ra khỏi đây ngay!”

Không có lựa chọn nào khác, tôi bước ra ngoài cổng, ngỡ ngàng nhìn ngôi nhà từng là tổ ấm nay trở thành nơi xa lạ.

Bỗng dưng, giữa tiếng mưa và tiếng lòng nặng trĩu, một giọng nói gọi lớn:

  • “Đợi đã!”

Tôi quay lại, đối mặt với bóng dáng mờ mờ trong mưa. Tiếng bước chân dồn dập vang lên, và khi nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông ấy, tôi không tin vào mắt mình: đó là Hải, mối tình đầu của tôi từ thời đại học.

Hải chạy đến, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

  • “Em làm gì ở đây giữa trời mưa thế này? Sao lại đứng ngoài đường, đồ đạc là sao?”

Tôi không thể trả lời, nước mắt cứ thế rơi. Hải cởi áo khoác, khoác lên vai tôi và kéo tôi vào xe của anh đang đỗ gần đó. Trong không gian ấm áp của xe, tôi kể lại mọi chuyện. Hải im lặng lắng nghe, không ngắt lời, nhưng đôi bàn tay nắm chặt vô lăng thể hiện rõ sự phẫn nộ.

  • “Sao em phải chịu đựng những điều này? Em đáng được hạnh phúc hơn thế.”

Hóa ra, sau khi tốt nghiệp, Hải đi nước ngoài học tập và làm việc. Một thời gian dài không liên lạc, tôi cứ ngỡ anh đã có cuộc sống riêng. Nhưng hôm nay, số phận lại đưa anh quay về đúng lúc tôi tưởng mình không thể đứng vững.

Hải không để tôi về nhà ngay tối đó. Anh đưa tôi đến một khách sạn gần đó để nghỉ ngơi và hứa sẽ giúp tôi giải quyết mọi chuyện. Sáng hôm sau, Hải đưa tôi về gặp bố mẹ tôi để kể hết sự việc. Bố mẹ tôi không giấu nổi sự phẫn nộ, quyết định đưa tôi rời xa khỏi cuộc hôn nhân độc hại này.

Nhờ Hải và gia đình, tôi mạnh mẽ đứng lên, nộp đơn ly hôn, từ chối mọi lời van xin của chồng khi anh nhận ra đã đánh mất tôi.

Sau ly hôn, tôi dành thời gian để chăm sóc bản thân và tìm lại niềm vui trong cuộc sống. Hải vẫn ở bên cạnh tôi, như một người bạn thân thiết. Tình cảm giữa chúng tôi dần hồi sinh, nhưng không còn là sự bồng bột của tuổi trẻ, mà là sự trân trọng và thấu hiểu sau những gì cả hai đã trải qua.

Hai năm sau, tôi và Hải tổ chức một đám cưới nhỏ, giản dị nhưng tràn đầy yêu thương. Tôi nhận ra rằng, ngay cả khi tưởng như thế giới sụp đổ, tình yêu thực sự sẽ luôn tìm cách đưa chúng ta trở về nơi thuộc về mình.

Trước khi đi công tác 5 hôm, tôi dặn cậu con trai: “Ở nhà mà thấy bố gọi chị giúp việc vào phòng là phải gọi cho mẹ ngay”, xong việc mẹ cho 500k con trai vâng dạ rất nhanh, a:i ng::ờ khi về nhà nhận được câu trả lời ng::ã ng::ửa

0

Khị đi công tác, ngày ngày vẫn hỏi han chồng qua điện thoại nhưng tuyệt nhiên không thấy con trai gọi gì cho mình. Thấy tình hình như thế thì chị yên tâm lắm

Chồng vốn là người đẹp trai lại có chút chức vị nên chị suốt ngày lo giữ chồng. Ở nhà chị đã cẩn thận tới mức thuê ô sin già, ở công ty thì đồng nghiệp nữ của anh không  ai là không biết chị. Và chả ai dám buông một câu đùa giỡn với anh vì chị đã đến từng nhà gặp cả vợ và chồng họ để gửi gắm, nhờ để ý tới chồng mình giúp.

Chồng chị đi làm bằng ô tô riêng nhưng chị thuê hẳn cho chồng 1 lái xe chứ không để anh lái dù anh đã có bằng từ lâu chỉ bởi vì chị cần lái xe làm tai mắt. Nói chung chị quản chồng 24/24 nên anh chẳng thể có kẽ hở mà ngoạ.i tìn.h. Với lại tính anh hiền, chỉ biết đến công việc về nhà lại vui với con cái nên vợ có làm gì anh cũng kệ. Chứ như người khác thì tan cửa nát nhà từ lâu.

Gần đây bà giúp việc chậm chạm quá chị cho nghỉ thuề một cô gái 20 tuổ.i, nhanh nhẹn nhưng nhan sắc thì “không thể nào mê được”. Cô ta kém chị tới chục tuổ.i mà bác hàng xóm phán một câu rằng: “Nhìn nó thằng bốc vác chuyên “ăn tạp” nhà bác chắc cũng chả dám động vào” khiến chị cười sung sướng. Không xấu thế sao chị dám thuê.

Xưa nay chị toàn sáng đi tối về mà đã lo ngay ngáy khoản giữ chồng. Giờ đột nhiên sếp báo chị phải đi công tác 1 tuần khiến chị lo sốt vó. Con gái lớn thì đang về quê nghỉ hè cùng ông bà nội, chỉ có con trai nhỏ 5 tuổ.i ở nhà với giúp việc. Xin đổi người thế nào sếp cũng không chịu, cuối cùng chị đành phải đi.

Chị đã dặn ô sin trông coi chủ, dặn lái xe để ý lịch trình chồng mình và không được đưa đi đâu mà chưa hỏi ý kiến chị (lái xe là cháu họ chị nên chị cũng yên tâm). Chị cũng đã gọi điện cho tất cả nhân viên nữ ở công ty anh để nhờ vả rồi. Cuối cùng chị vẫn đề phòng cô gái cuối cùng trong nhà nên dặn con trai 5 tuổ.i:

Đi công tác dặn con: Nếu thấy bố vào phòng chị ô sin gọi cho mẹ ngay nhé, cả tuần không thấy gì thì yên tâm ai ngờ lúc về con bảo... - Hình 1

Ảnh minh họa

– Nếu thấy bố vào phòng chị ô sin phải gọi cho mẹ ngay nhé

– Vâng ạ

Chị đi công tác, ngày ngày vẫn hỏi han chồng qua điện thoại nhưng tuyệt nhiên không thấy con trai gọi gì cho mình. Con chị gọi điện thoại thành thạo lắm rồi chứ không phải không biết dùng điện thoại. Thấy tình hình như thế thì chị yên tâm lắm. Mọi mối quan hệ của chồng chị đều không có điểm gì khả nghi cả. Đúng là chị chỉ lo xa chứ chồng chị vẫn cứ là yêu thương vợ con nhất.

Chị đi công tác về đều có quà cho mọi người trong nhà. Thấy mẹ về con trai lao ra:

– Mẹ ơi, mẹ có mua ô tô cho con không.

– Quà của con đây, con ở nhà có ngoan không??

– Dạ, ngoan ạ. À mẹ ơi…

– Có chuyện gì vậy con??

– Bố không vào phòng chị ô sin đâu mà bố chỉ kéo chị ô sin vào phòng tắm để tắm cho chị ấy thôi mẹ ạ.

– Cái gì??

Chị lao vội vào tìm ô sin, chị xù lông dồn cô ta vào tường và cuối cùng cô ta đành thú nhận:

– Chú… chú cứ đòi… nên cháu… phải chiều…

– Mày xấu thế… cơ mà??

– Nhưng chú bảo… chú thích… “của lạ”.

Chị ngồi phịch xuống đất. Chị nói được gì nữa đây????