Home Blog Page 216

Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế. Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện. Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo: – Bà bán rau ch//ết rồi.

0

– Ăn rau không chú ơi?

Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.

– Ăn hộ tôi mớ rau…!

Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. “Mình thương người thì ai thương mình” – cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.

– Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.

– Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!

Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.

Bà Cụ Bán Rau Muống Đã Chết Trong Một Chiều Mưa Gió - Câu Chuyện Thương Tâm

Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:

– Rau này bà bán bao nhiêu?

– Hai nghìn một mớ.

Bà cụ mừng rỡ.

Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.

– Sao chú mua nhiều thế?

– Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!

Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.

Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ…

– Nghỉ thế đủ rồi đấy!

Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ.

Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ.

Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế.

Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.

Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:

– Bà bán rau chết rồi.

– Bà cụ hay đi qua đây hả chị? – Chị bán nước khẽ hỏi.

– Tội nghiệp bà cụ! Một giọng người đàn bà khác.

– Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.

Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.

Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia. Gã không ngờ…!

 

Các diễn đàn và mạng xã hội tại Việt Nam đang lan truyền mạnh mẽ câu chuyện đáng suy ngẫm về một bà lão bán rau. Và không ít bạn trẻ đã phải rơi lệ trước kết cục đáng thương của câu chuyện.

Chỉ gói gọn trong hơn 600 chữ, câu chuyện kể về một một chàng thanh niên, vì lòng trắc ẩn đối với một cụ già bán rau muống khi bị một cô gái quát nạt, đã quyết định mua hết số rau nhưng chỉ đưa tiền trước cùng lời hẹn “bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy”.

Nhưng công việc bộn bề đã khiến chàng trai quên luôn sự việc trên và vài tuần sau đó khi trở lại, anh cay đắng biết được thông tin chỉ vì đợi anh trong cơn mưa suốt buổi chiều hôm đó, bà lão đã bị cảm và vĩnh viễn ra đi…

Câu chuyện không quá dài nhưng với giọng kể đầy ân hận của chính chàng thanh niên kia, dường như lại tạo nên những suy tư nhất định trong lòng các bạn trẻ.

Bức ảnh đăng cùng câu chuyện trên các diễn đàn, mạng xã hội.

Được biết, dù câu chuyện đầy xúc động này được cho là xuất hiện trên cộng đồng mạng cách đây chừng 4,5 năm nhưng các cư dân mạng và đặc biệt các bạn trẻ hiện vẫn hăng say lan truyền câu chuyện này cũng như có những bình luận khâm phục dành cho bà cụ có tấm lòng “đói cho sạch, rách cho thơm”.

Bên cạnh những hoài nghi về tính xác thực của câu chuyện nhưng theo một comment trên diễn đàn tin học của thành viên Hbek…, “thực hay không thực, đó không phải là vấn đề. Điều quan trọng trong xã hội này, chúng ta cần nhiều lắm những tấm lòng trắc ẩn như chàng trai và lòng tự trọng bà lão, Đói cho sạch, rách cho thơm”.

Một thành viên khác suy ngẫm: “Xã hội cũng không ít kẻ vô tâm như cô gái kia. Cũng đừng trách chàng trai vô tình không thực hiện trọn vẹn hành động cao cả của mình. Lòng tự trọng, sự nhẫn nại nơi cụ bà mới đáng để mọi người cùng suy ngẫm”.

Thậm chí một số thành viên mạng từ câu chuyện này mạnh dạn kêu gọi hoạt động thiết thực giúp đỡ những cụ già “không có số phận may mắn giữa đời thường nên không thể có được niềm vui thú dưỡng già bên con cháu”,

Top 10 nghệ sĩ giàu có nhất Việt Nam: Cái tên đứng đầu khiến ai cũng s:ố:c, không thấy hoạt động gì nhiều mà sao lắm tiền thế

0

Hoài Linh, Trấn Thành, Đàm Vĩnh Hưng… là những tên tuổi có mặt trong Top 10 nghệ sĩ giàu có nhất Việt Nam.

Trong top 10 nghệ sĩ giàu có Việt Nam đều là những cái tên quen thuộc như: Hoài Linh, Trấn Thành, Đàm Vĩnh Hưng, Hồ Ngọc Hà, Hương Giang… Đứng đầu danh sách này là danh hài NSƯT Hoài Linh. Để nói đến khối tài sản “khủng” của NSƯT Hoài Linh, không thể bỏ qua nhà thờ Tổ trị giá hàng trăm tỷ đồng. Công trình được xây dựng trên mảnh đất có diện tích 7.000m2, với khu vườn rộng lớn và nhiều tiểu cảnh, cây cảnh. Bên trong các gian thờ đều là vật dụng làm bằng gỗ quý cùng nhiều chi tiết tinh xảo và đắt đỏ được sơn và trang trí bằng vàng.

Xếp thứ hai là Trấn Thành đang là một trong những MC nổi tiếng nhất Việt Nam. Mức thu nhập từ các chương trình truyền hình và sự kiện mà anh tham gia dao động từ vài trăm triệu đồng mỗi tháng. Ngoài ra, anh còn tham gia đóng quảng cáo với giá khoảng 20 ngàn đô tới 30 ngàn đô cho một TVC.

danh hài Hoài Linh, MC Trấn Thành, danh hài Trường Giang, ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng, ca sĩ Hồ Ngọc Hà

danh hài Hoài Linh, MC Trấn Thành, danh hài Trường Giang, ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng, ca sĩ Hồ Ngọc Hà

danh hài Hoài Linh, MC Trấn Thành, danh hài Trường Giang, ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng, ca sĩ Hồ Ngọc Hà

danh hài Hoài Linh, MC Trấn Thành, danh hài Trường Giang, ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng, ca sĩ Hồ Ngọc Hà

Hoài Linh, Trấn Thành, Đàm Vĩnh Hưng và Ngọc Trinh đứng đầu bản danh sách.

Tiếp đến là Đàm Vĩnh Hưng. “Ông hoàng nhạc Việt” sở hữu căn biệt thự trị giá 3 triệu USD trên đường Thất Sơn (quận 10, TP.HCM) nổi bật. Toàn bộ nội thất trong nhà được anh sưu tập từ những chuyến diễn nước ngoài. Không chỉ thế, anh còn sở hữu một căn hộ penthouse trị giá 5 triệu USD (tương đương 105 tỉ đồng) với diện tích lớn và khu sân vườn trên cao.

Đứng thứ 4 là Ngọc Trinh. Cô sở hữu một biệt thự trị giá 50 tỷ đồng, di chuyển bằng các chiếc xe hạng sang và sở hữu bộ sưu tập đồ hiệu có giá trị cao. Bên cạnh đó, cô còn có cát sê khủng khiếp từ việc đại diện cho nhiều thương hiệu, quảng cáo, đóng phim và kinh doanh spa làm đẹp. Cô nhận cát sê 2.000 USD (khoảng 46 triệu đồng) cho mỗi buổi tiệc ra mắt phim và số tiền này có thể gấp 10 lần khi tham gia chụp hình quảng cáo.

danh hài Hoài Linh, MC Trấn Thành, danh hài Trường Giang, ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng, ca sĩ Hồ Ngọc Hà

danh hài Hoài Linh, MC Trấn Thành, danh hài Trường Giang, ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng, ca sĩ Hồ Ngọc Hà

danh hài Hoài Linh, MC Trấn Thành, danh hài Trường Giang, ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng, ca sĩ Hồ Ngọc Hà

danh hài Hoài Linh, MC Trấn Thành, danh hài Trường Giang, ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng, ca sĩ Hồ Ngọc Hà

danh hài Hoài Linh, MC Trấn Thành, danh hài Trường Giang, ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng, ca sĩ Hồ Ngọc Hà

Top 10 còn có những cái tên quen thuộc này.

Danh sách này còn có Lý Nhã Kỳ, Sơn Tùng M-TP, Mỹ Tâm, Trường Giang, Hồ Ngọc Hà, Hương Giang Idol. Tất cả đều có mức cát-xê cao và khối tài sản cực khủng.

Vợ ng::ủ với chồng 5 năm vẫn không có con nhưng vợ lại đột ngột mang th:::ai sau một tối ngủ nhờ ở nhà em rể. Cái th::;ai kia bị ph::á b::ỏ sẽ là tội nghiệp mà để lại sẽ trở thành nỗi đa::u á::m ả::nh từng người trong cuộc. Lỗi do ai ..?

0

1 tháng sau, người ta thấy Hương có những biểu hiện của một phụ nữ mang thai. Và rõ ràng hơn khi người ta bắt quả tang Hương đi khám thai.

Cứ nhìn thấy Hương là người ta lại chỉ chỉ, trỏ trỏ, mang cái ánh mắt nhòm ngó ra để nhìn Hương. Cũng chẳng phải vì Hương, lấy Bình đã hơn 5 năm nay rồi mà cái bụng của Hương vẫn chẳng thấy to lên gì cả. Người ta đồn đoán Hương vị vô sinh, mà Hương cũng đã thừa nhận điều ấy. Vừa thương Hương, người ta lại vừa trách Hương. Thương vì cái bản năng thiêng liêng nhất, cao cả nhất của một người phụ nữ, Hương lại không may mắn có được. Trách vì Hương biết mình đã không còn khả năng sinh nở, sao không sớm giải thoát cho Bình, mà còn đeo bám Bình, làm Bình không đi lấy vợ khác được để làm tròn nghĩa vụ với gia đình.

Nhưng chuyện này không phải mình Hương quyết. Thật ra thì Hương cũng đã đề nghị ly hôn nhưng Bình không đồng ý. Bình nói rằng Bình không thể vì lý do Hương không thể sinh con mà bỏ Hương được. Bố mẹ Bình thật ra cũng đã đốc thúc chuyện ly hôn vì Bình là con trai duy nhất của ông bà. Nhưng tình cảm sâu nặng giữa Bình và Hương là không thể chia lìa nên mọi người đành phải để cho họ tiếp tục sống với nhau, tiếp tục duyên phận vợ chồng.

Đã có đề xuất đưa ra rằng nếu Bình không đồng ý ly hôn thì phải đồng ý có con với người khác. Hoặc làm thụ tinh trong ống nghiệm rồi cho Hương mang thai. Nhưng Bình nhất quyết không đồng ý. Bình nói làm như vậy chẳng có cách nào gián tiếp phản bội Hương hết cả. Thế này không được, thế kia không xong, chuyện của Bình và Hương khiến cho tất cả mọi người phải đau đầu. Nhưng người ta cũng cảm phục tình yêu của họ lắm.

Có thai với em rể, Ngoại tình với em rể, Hạnh phúc gia đình, Tâm sự

Để rồi khi quay đi lại có giọt nước mắt rơi vội lăn dài. (Ảnh minh họa)

Hương không thể sinh con cho mình nhưng Bình không hề có ý định bỏ rơi Hương mà ngược lại, Bình càng quan tâm, chăm sóc, chiều chuộng Hương nhiều hơn. Lúc nào người ta cũng thấy Bình kè kè bên cạnh Hương. Ai cũng phải thốt lên lời ghen tỵ và ngưỡng mộ Hương có được người chồng hơn cả soái ca như vậy. Hương nghe xong chỉ biết mỉm cười cảm ơn. Để rồi khi quay đi lại có giọt nước mắt rơi vội lăn dài.

Hôm đó nhân ngày Bình đi vắng, em gái Hương rủ Hương qua nhà chơi rồi gạ Hương ngủ lại một đêm để hai chị em tâm sự. Ngờ đâu, tới tối, em gái Hương lại phải tới bệnh viện vì có việc gấp. Bị bỏ lại một mình trong ngôi nhà lạ, Hương ra ngoài sân hóng gió cho bớt ngột ngạt, cô đơn. Tự nhiên nghe thấy tiếng khóc trẻ con bên nhà hàng xóm, tủi thân, Hương lại khóc. Đúng lúc ấy thì em rể Hương đi xuống, gặp cảnh ấy liền quay ra hỏi han và rồi…

 

Có thai với em rể, Ngoại tình với em rể, Hạnh phúc gia đình, Tâm sự

Hương chỉ im lặng, nước mắt lã chã rơi. (Ảnh minh họa)

1 tháng sau, người ta thấy Hương có những biểu hiện của một phụ nữ mang thai. Và rõ ràng hơn khi người ta bắt quả tang Hương đi khám thai. Mọi chuyện bắt đầu ầm ĩ lên. Lời dị nghị khắp mọi nơi. Ai cũng thắc mắc rõ ràng Hương vô sinh, không thể có con sao giờ tự nhiên lại mang thai cho được. Nghi vấn bắt đầu đổ dồn lên đầu Bình. Ở bên ngoài đã rối ren như vậy, ở trong nhà Bình còn hơn cả thời loạn khi sự thật được phơi bày. Mọi người nhìn Hương như tội đồ, hết lời tra khỏi. Không chịu được cảnh Hương bị những lời nhiếc móc làm tổn thương, Bình đã tự thú nhận tất cả:

– Là con, con mới là người vô sinh. Hương vì bảo vệ con, giữ sĩ diện cho con, vì tình yêu với con nên mới chấp nhận, mới chịu đựng suốt 5 năm qua

Mẹ Bình nghe thế lại càng điên lên, mắng nhiếc Hương thậm tệ hơn khi Hương đã phản bội lại Bình. Và tác giả cái thai, người ta chẳng cần phải cố tra hỏi cũng biết được đó là ai. Hương chỉ im lặng, nước mắt lã chã rơi. Hương không nghĩ cuộc đời mình lại có thể bi thảm đến mức như vậy. Bi kịch khủng khiếp trong chốc lát đổ sập xuống cả hai gia đình. Từng người, từng người một đều bị cái bi kịch ấy cuốn vào và không thể tự tìm được lối ra cho mình. Nhất là Bình, Hương, em gái Hương và em rể Hương. Cái thai kia bị phá bỏ sẽ là tội nghiệp mà để lại sẽ trở thành nỗi đau ám ảnh từng người trong cuộc. Lỗi do ai trong cuộc này đây?

Giá cao đang cao ngất ngưởng bỗng tụt dốc, thương lái không thấy mặt mũi đâu khiến người dân hoang mang. TQ lại dùng ch’iêu “cũ”

0

Mấy tháng qua, giá cau tươi tại tỉnh Quảng Ngãi và một số tỉnh miền Trung bất ngờ tăng cao. Tuy nhiên, hiện nay, giá cau bắt đầu giảm dần, còn thương lái thì không thấy đâu.

Hai huyện Sơn Tây và Nghĩa Hành là vùng trồng cau lớn nhất tỉnh Quảng Ngãi với khoảng 2.200 hecta. Mấy tháng qua, giá cau liên tục tăng. Đầu vụ, giá cau khoảng 50 – 60 nghìn đồng/kg. Lúc cao nhất giá cau lên hơn 90 ngàn đồng/kg. Nhờ vậy, các gia đình trồng cau có thu nhập cao, có hộ thu về cả tỷ đồng.

 

Giá cau ở miền Trung chững lại do thương lái Trung Quốc dè chừng- Ảnh 1.

 

Những chùm cau trĩu quả nhưng luôn bấp bênh

Giá cau ở miền Trung chững lại do thương lái Trung Quốc dè chừng- Ảnh 2.

Người dân cân cau bán cho thương lái

 

Giá cau ở miền Trung chững lại do thương lái Trung Quốc dè chừng- Ảnh 3.

Người dân chở cau bán cho thương lái những ngày cao điểm

Giá cau ở miền Trung chững lại do thương lái Trung Quốc dè chừng- Ảnh 4.

Những chùm cau nặng trĩu có giá cao lúc đầu vụ

Thế nhưng, trong những ngày gần đây, việc tiêu thụ cau bắt đầu “chững lại”. Giá cau cũng giảm dần và thương lái cũng dè chứng, không dám mua vào vì sợ không bán được.

Anh Trương Văn Phượng, chuyên mua cau cho biết, cau chỉ bán cho các đầu mối xuất khẩu qua Trung Quốc. Hiện nay, giá cau chỉ còn khoảng 50- 60 ngàn đồng/ kg. Nhưng đáng lo là các đầu mối không mua nhiều như trước nữa.

 

Anh Trương Văn Phượng cho biết: “3 ngày nay giá cau hạ hơn trước và cũng chưa biết họ có mua lại nữa hay không. đến 4 ngày nay thôi chứ lúc trước vẫn mua được. Có mấy điểm mua lẻ dọc đường mua cho lò là người ta không mua nữa. Chỉ mấy lò chính họ có vốn bao nhiêu thì họ mua cho mấy mối quen thôi thì họ mua vớt cho mấy bạn hàng của họ thôi, chứ người lạ họ không mua”

Giá cau ở miền Trung chững lại do thương lái Trung Quốc dè chừng- Ảnh 5.

Xử lý cau sau khi sấy

Giá cau ở miền Trung chững lại do thương lái Trung Quốc dè chừng- Ảnh 6.

Những rẫy cau của người dân Quảng Ngãi

Giá cau ở miền Trung chững lại do thương lái Trung Quốc dè chừng- Ảnh 7.

Những rẫy cau bạt ngàn

Giá cau ở miền Trung chững lại do thương lái Trung Quốc dè chừng- Ảnh 8.

Hiện tốc độ mua chậm nên các thương lái tạm dừng mua cau

Giá cau ở miền Trung chững lại do thương lái Trung Quốc dè chừng- Ảnh 9.

 

Cau được vặt quả sơ chế rồi sấy

Theo ông Đàm Bàng, Phó Chủ tịch UBND huyện Nghĩa Hành, cây cau không phải là cây trồng chủ lực và địa phương không khuyến khích người dân trồng cau.

Thị trường tiêu thụ quả cau rất bấp bênh, phụ thuộc vào thương lái Trung Quốc. Cứ năm nào cau được giá là bà con lại ồ ạt trồng cau, sau vài vụ không bán được thì chặt bỏ. Ông Đàm Bàng cho biết thêm:

“Cây cau ở huyện Nghĩa Hành đầu ra không ổn định. Người ta mua chỉ qua thương lái bên Trung Quốc.Họ mua thì được giá mà không mua thì dân lại chặt phá. Do vậy huyện không khuyến khích trồng cây và trong quá trình cơ cấu ngành nông nghiệp cũng không đưa cây cau vào quy hoạch để trồng cau, vì cây cau đầu ra không ổn định”.

Vì sao Trung Quốc bất ngờ ồ ạt gom mua cau Việt Nam?

Do sản lượng cau bị sụt giảm mạnh, Trung Quốc ồ ạt gom mua cau từ Việt Nam, khiến giá cau trong nước liên tiếp lập kỷ lục tới 120.000 đồng/kg.

Từ đầu vụ cau (tháng 8 hàng năm), giá cau tươi liên tục tăng, kỷ lục lên đến 120.000 đồng/kg. Nhiều người trồng cau cho biết bán hơn một tấn cau, có thể mua được một lượng vàng. Trong đó, loại cau quả dài, da xanh, hạt đặc, được thương lái “săn lùng”, trả giá cao ngất ngưởng.

Theo không ít người đi buôn, giá cau tăng mạnh do nhu cầu thị trường Trung Quốc tăng. Cau sau khi thu mua sẽ được nhập cho các cơ sở để sấy khô trước khi xuất sang Trung Quốc, là nguồn nguyên liệu để sản xuất kẹo cau, chuyên phục vụ thị trường các nước xứ lạnh.

Thực tế, Trung Quốc ồ ạt mua cau của Việt Nam chủ yếu do sản lượng cau sản xuất ở quốc gia này bị sụt giảm mạnh. Tại Trung Quốc, khoảng 95% sản lượng cau được trồng ở đảo Hải Nam. Năm 2021, diện tích trồng cau của Hải Nam là 2,5 triệu mẫu Anh, tương đương hơn 1,01 triệu ha, sản lượng 276.200 tấn.

Trong đó, cau ở Hải Nam được trồng nhiều ở TP Vạn Ninh với nửa dân số là hơn 300.000 người trồng cau, diện tích khoảng 534.000 mẫu Anh, tương đương hơn 216.000ha. Năm 2021, giá trị của ngành này ở Vạn Ninh vượt 14 tỷ nhân dân tệ, chiếm hơn nửa GDP của thành phố.
Vì sao Trung Quốc bất ngờ ồ ạt gom mua cau Việt Nam? - 1Vài năm trở lại đây, diện tích trồng cau ở đảo Hải Nam sụt giảm mạnh (Ảnh: Viện khoa học Nông nghiệp Trung Quốc).

Tuy nhiên, vài năm trở lại đây, sản lượng cau ở địa phương này sụt giảm mạnh do hàng loạt vườn cau bị bệnh vàng lá. “Không chỉ TP Vạn Ninh, mà cả những cây cau ở huyện Quỳnh Hải, Lăng Thủy và những nơi khác xung quanh đều bị nhiễm bệnh trên diện rộng, ước tính sơ bộ khoảng 60% diện tích cau”, Fu Xiqiang, chủ tịch Hiệp hội trầu ở TP Vạn Ninh chia sẻ hồi tháng 6, theo Beijing News.

Đặc biệt, cơn bão Yagi đổ bộ đảo Hải Nam vào đầu tháng 9 vừa qua cũng gây thiệt hại nặng nề cho hàng loạt vườn cau của địa phương này. Chính vì vậy, giá cau tại Trung Quốc, đặc biệt tại đảo Hải Nam cũng liên tục lập kỷ lục mới trong thời gian gần đây.

Theo Trung tâm giám sát giá tỉnh Hải Nam, ngày 18/10, giá mua cau trung bình tại địa phương này tăng lên mức 44,27 nhân dân tệ/jin (tương đương hơn 155.000 đồng/0,5kg), tăng tới hơn 175% so với cùng kỳ năm ngoái. Trước đó, vào cuối tháng 9, giá trung bình mặt hàng này chỉ ở mức 34,7 nhân dân tệ/jin (tương đương hơn 122.000 đồng/0,5kg).

Vì sao Trung Quốc bất ngờ ồ ạt gom mua cau Việt Nam? - 2Các sản phẩm ăn vặt làm từ trầu được bày bán tại cửa hàng tiện lợi Trung Quốc (Ảnh: Sohu).

Theo Cổng thông tin tỉnh Hồ Nam, cau Trung Quốc được sản xuất ở Hải Nam nhưng chủ yếu được chế biến và tiêu thụ ở Hồ Nam. Từ món ăn đặc sản địa phương ban đầu của Tương Đàm (Hồ Nam) đến nay đã phổ biến ở 23 tỉnh, thành phố Trung Quốc như Quảng Đông, Thượng Hải và Bắc Kinh.

Trước đây, tại Trung Quốc, cau được sử dụng như một loại dược liệu quan trọng, có tác dụng chống lão hóa, chống oxy hóa, hỗ trợ tiêu hóa, hạ đường huyết… Bên cạnh đó, tại quốc gia này, cau còn được sử dụng làm nguyên liệu trong các sản phẩm như kẹo cao su, nước tăng lực, đồ ăn vặt…

Tuy nhiên, vài năm trở lại đây, các phát hiện về tác nhân gây ung thư từ hạt cau đã khiến các cơ quan quản lý Trung Quốc siết chặt các quảng cáo, hoạt động kinh doanh các sản phẩm liên quan đến trầu cau.

Con ốm phải làm phẫu thuật. Cả gia đình chồng quay lưng chỉ có mẹ ruột ngày đêm chăm sóc. Mẹ ngồi suy tư ở hành lang bệnh viện nghĩ xem xoay sở tiền phẫu thuật cho con, để rồi …

0

Ngân ngồi một mình ở góc hành lang bệnh viện, hai tay đan chặt vào nhau, khuôn mặt xanh xao như bầu trời xám xịt ngoài kia. Cơn mưa tầm tã đập vào ô cửa kính, vang lên từng tiếng cộp cộp như gõ vào lòng cô. Trong căn phòng cách ly, con trai cô – cậu bé Quân, mới chỉ tám tuổi, đang phải chống chọi với căn bệnh tim bẩm sinh. Chỉ vài ngày trước, Quân còn cười đùa vui vẻ, nhưng giờ đây, cậu bé đang trong tình trạng nguy kịch, cần phải phẫu thuật gấp.

Ngân biết rằng chi phí phẫu thuật là một con số khổng lồ. Mặc dù đã làm đủ mọi cách, gom góp tất cả số tiền có được từ gia đình và vay mượn bạn bè, nhưng khoản tiền ấy vẫn còn thiếu hụt rất nhiều. Từ ngày chồng cô – Hải – rời bỏ mẹ con cô để đi theo người khác, gia đình chồng không còn quan tâm đến hai mẹ con. Thậm chí, khi nghe tin Quân ốm nặng, họ cũng không buồn ghé thăm lấy một lần, mặc kệ những lời cầu xin của Ngân.

Ngồi tựa lưng vào bức tường lạnh ngắt của hành lang bệnh viện, Ngân thở dài. Mọi thứ như đang dồn ép cô đến bước đường cùng. Mắt cô nặng trĩu, đôi tay không ngừng run rẩy. Ngân nhớ về những ngày hạnh phúc của gia đình mình trước khi mọi thứ đổ vỡ.

Cô và Hải từng là một cặp đôi hoàn hảo trong mắt mọi người. Hải là một người đàn ông điềm đạm, chăm chỉ làm ăn, và dường như rất yêu thương vợ con. Nhưng rồi, sự xuất hiện của người thứ ba đã thay đổi tất cả. Hải dần xa cách, những cuộc cãi vã kéo dài không dứt. Cuối cùng, Hải chọn rời bỏ gia đình, để lại cô và Quân trong đau khổ. Kể từ đó, cô gồng gánh nuôi con một mình, làm việc cật lực để lo cho con ăn học.

Nhưng bây giờ, khi Quân đổ bệnh, cô không còn đủ sức nữa. Mọi thứ như sụp đổ trước mắt. Cô không dám nghĩ đến viễn cảnh mất con, nhưng cũng không biết phải làm thế nào để cứu con mình.

Bên cạnh Ngân lúc này, chỉ còn mẹ cô. Bà đã gần 70 tuổi, bà ngoại sức khỏe yếu, nhưng vì con, vì cháu, bà không quản ngại ngày đêm túc trực chăm sóc Quân. Những đêm dài thức trắng ở hành lang bệnh viện, hai mẹ con nương tựa vào nhau để vượt qua nỗi đau, nhưng có những lúc, Ngân không thể giấu nổi sự tuyệt vọng.

Tiếng bước chân vang lên kéo Ngân ra khỏi dòng suy nghĩ. Là mẹ cô – bà Hoa – đi từ phòng bệnh ra. Gương mặt bà cũng không giấu nổi vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn đầy quyết tâm. Bà ngồi xuống cạnh Ngân, nhẹ nhàng đặt tay lên vai con gái.

“Con à, mẹ vừa vào thăm cháu. Bác sĩ bảo tình hình của Quân vẫn ổn định, nhưng nếu không làm phẫu thuật sớm thì sẽ rất nguy hiểm. Mình phải nhanh chóng xoay xở tiền bạc thôi, con à.”

Ngân gật đầu, mắt cô rưng rưng. “Con biết, mẹ ạ. Nhưng giờ con không biết phải vay mượn ở đâu nữa. Con đã tìm đến khắp nơi rồi mà vẫn không đủ tiền. Gia đình nhà chồng thì…”

Ngân bỏ dở câu nói, không cần thiết phải nhắc đến sự thờ ơ của gia đình Hải nữa. Mẹ cô cũng hiểu, bà không nói thêm gì, chỉ ôm lấy con gái vào lòng.

“Mẹ tin rằng mình sẽ tìm được cách. Mình không được bỏ cuộc, con ạ. Vì Quân, mẹ sẽ làm mọi thứ để cứu cháu.”

Cả hai mẹ con ngồi lặng trong phút chốc. Bên ngoài, tiếng mưa vẫn rơi đều đều, như một bản nhạc buồn thấm vào lòng người. Ngân cúi mặt, không muốn mẹ thấy sự tuyệt vọng trong đôi mắt mình. Cô sợ rằng nếu cô gục ngã, mẹ cô sẽ càng thêm đau khổ.

Ngân đứng dậy, quyết định đi dạo quanh bệnh viện một chút để lấy lại tinh thần. Cô bước đi trong vô thức, ngang qua những hành lang dài hun hút, không để ý đến những ánh mắt của mọi người xung quanh. Đến một góc khuất, cô dừng lại, ngồi xuống chiếc ghế đá trong khuôn viên vắng lặng.

Mạng xã hội tranh cãi trước cảnh người con trai nghi tát liên tiếp vào mặt  mẹ khi bà mẹ nằm viện - Netizen - Việt Giải Trí

Làm sao bây giờ? Cô không thể để con mình chịu khổ thêm nữa. Cô không thể để Quân mất đi cơ hội sống chỉ vì không có tiền phẫu thuật. Nhưng cô cũng không biết phải làm sao để có được số tiền lớn như vậy trong thời gian ngắn.

Đang chìm trong suy nghĩ, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau: “Cháu ổn chứ?”

Ngân giật mình quay lại. Trước mặt cô là một người phụ nữ khoảng ngoài 50 tuổi, dáng vẻ thanh nhã, gương mặt hiền từ. Bà ngồi xuống bên cạnh Ngân, ánh mắt lo lắng nhìn cô.

“Cháu có vẻ rất lo lắng, có chuyện gì xảy ra sao?” – bà hỏi, giọng đầy quan tâm.

Ngân im lặng một lúc, rồi không thể kiềm chế được nữa, cô bật khóc. Giữa không gian vắng lặng, cô kể lại câu chuyện của mình cho người phụ nữ xa lạ nghe, về bệnh tình của con trai, về sự quay lưng của gia đình chồng, và về nỗi đau đớn tột cùng khi không thể cứu con.

Người phụ nữ lắng nghe, ánh mắt bà dần trở nên đăm chiêu hơn. Khi Ngân kể xong, bà trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi nói: “Cháu à, cô cũng từng là một người mẹ, từng trải qua những đau đớn mất mát. Cô hiểu cảm giác của cháu lúc này. Nhưng cô tin rằng khi ta đặt hết tình yêu và niềm tin vào con cái, thì phép màu sẽ đến. Đừng từ bỏ hy vọng.”

Ngân không biết phải đáp lại thế nào. Cô chỉ biết nhìn bà, cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói.

“Cô có thể giúp cháu một việc. Nếu cháu không ngại, cô sẽ giới thiệu cháu gặp một người bạn của cô. Ông ấy là một nhà từ thiện, từng giúp đỡ nhiều gia đình gặp hoàn cảnh khó khăn như cháu. Cháu thử liên lạc xem sao, biết đâu sẽ có cơ hội.”

Ngân ngạc nhiên, ánh mắt cô lóe lên một tia hy vọng nhỏ nhoi. “Thật sao cô? Cháu… cháu không biết phải nói gì…”

Người phụ nữ mỉm cười, đặt tay lên vai Ngân như truyền cho cô sự ấm áp. “Cô không dám hứa chắc điều gì, nhưng hãy thử xem. Đây là số điện thoại của ông ấy, cháu cứ liên lạc đi.”

Ngân nhận tờ giấy nhỏ từ tay người phụ nữ. Cô cúi đầu cảm ơn rối rít, nhưng trong lòng vẫn còn chút nghi hoặc. Liệu đây có phải là sự giúp đỡ thật lòng hay chỉ là lời an ủi của một người xa lạ?

Ngày hôm sau, Ngân quyết định liên lạc với người mà người phụ nữ kia đã giới thiệu. Bà Hoa cũng động viên con gái thử, vì lúc này, mọi hy vọng đều đáng giá. Sau cuộc gọi ngắn, ông Hưng – người bạn của người phụ nữ hôm qua – đồng ý gặp Ngân ngay tại bệnh viện.

Ông Hưng xuất hiện, một người đàn ông tầm 60, dáng vẻ phúc hậu và điềm đạm. Sau khi nghe Ngân trình bày hoàn cảnh, ông nhìn cô với ánh mắt trầm ngâm. Không lâu sau, ông nói: “Tôi có thể giúp cháu một phần chi phí phẫu thuật, nhưng phần còn lại cháu sẽ phải tự lo. Hãy cố gắng liên lạc với những tổ chức từ thiện khác, tôi tin rằng nếu có niềm tin, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.”

Ngân không thể tin vào tai mình. Đây thực sự là một cơ hội. Cô cảm thấy như có một luồng ánh sáng mở ra giữa bóng tối. Ngân cúi đầu cảm ơn ông Hưng rối rít. Ông chỉ mỉm cười hiền từ và dặn dò cô tiếp tục kiên nhẫn. Những ngày sau đó, nhờ sự giúp đỡ từ nhiều tổ chức từ thiện mà ông Hưng giới thiệu, Ngân đã dần xoay xở đủ số tiền để tiến hành ca phẫu thuật cho Quân.

Ca phẫu thuật diễn ra thành công. Nhìn con trai dần hồi phục, Ngân rơi nước mắt hạnh phúc. Trong lòng cô tràn đầy lòng biết ơn đối với ân nhân đã giúp đỡ cô trong lúc khó khăn nhất. Nhưng quan trọng hơn cả, cô nhận ra rằng tình mẫu tử và sự kiên trì chính là sức mạnh lớn nhất, giúp cô vượt qua mọi thử thách trong cuộc sống.

Cha mẹ ôm th/i th/ể con khóc ngất sau vụ lật xe tải chở dăm gỗ đ//è ch//ết 3 người: ‘Dậy đi con ơi, con nói con đi chơi rồi con về mà, ai kêu con tôi dậy với’

0

Trưa 20/10, tiếng khóc than vang cả một góc nhà xác Bệnh viện Đa khoa tỉnh Bình Định sau vụ lật xe tải chở dăm gỗ khiến 3 người tử vong.

Trưa 20/10, tiếng khóc than vang cả một góc nhà xác Bệnh viện Đa khoa tỉnh Bình Định sau vụ lật xe tải chở dăm gỗ khiến 3 người tử vong.

Theo thông tin từ báo Giao Thông, tại nhà xác Bệnh viện Đa khoa tỉnh Bình Định, rất nhiều người thân, bà con của các nạn nhân trong vụ lật xe tải chở dăm gỗ đặc biệt nghiêm trọng xảy ra vào sáng cùng ngày có mặt tại đây, không khí tang thương bao trùm.

Mẹ cháu Bảo khóc ngất, liên tục gọi tên con trai, còn ba mẹ cháu Nam cũng ngất lịm, không thể đến bệnh viện để đưa con về – Ảnh: Báo Giao Thông

Anh Nguyễn Thọ Phúc (SN 1993) quê ở tỉnh Nghệ An, là đồng hương của gia đình cháu Nam. Sáng Chủ nhật khi được nghỉ, anh Phúc thường từ đơn vị tại huyện Phù Cát xuống Quy Nhơn để đưa cháu Nam đi chơi vì anh có mối quan hệ thân thiết với gia đình.

Sáng nay khi chở hai cháu đi chơi bằng xe máy thì bị xe tải chở dăm lật trúng khiến cả 3 tử vong. Hiện, gia đình anh Phúc đang từ quê vào Quy Nhơn để đưa thi thể con về.

Bên cạnh thi thể cháu Nam là thi thể cháu Phan Bùi Gia Bảo (SN 2015, trú tại khu phố 8, phường Nhơn Phú, TP Quy Nhơn). Ôm con trai vào lòng, mẹ cháu Bảo gào khóc trong tuyệt vọng: “Dậy đi con ơi, con nói con đi chơi rồi con về mà, ai kêu con tôi dậy với, sao để con tôi nằm đây thế này?”.

Một người bác của cháu Bảo cho biết, mẹ cháu là giáo viên còn bố cháu là lao động tự do. Gia đình quê ở Hà Tĩnh vào đây lập nghiệp. Chiều 20/10, sau khi hoàn tất thủ tục, gia đình đã đưa thi thể cháu về quê tổ chức mai táng.

Người dân đào bới cứu người gặp nạn – Ảnh: VTC News

Trước đó, theo thông tin từ VTC News, vào lúc 10h16 ngày 20/10 tại Km9 trên quốc lộ 1D, đoạn ngã 5 Tây Sơn (tổ 23, khu phố 3, phường Quang Trung).

Thời điểm này, Nguyễn Minh Tâm (SN 1990, trú tại xã Mỹ Lợi, huyện Phù Mỹ, Bình Định) lái xe ô tô tải BKS 77H-025.17 chạy trên quốc lộ 1D hướng Nam – Bắc. Khi đến khu vực trên, xe bị lật ngang, đè lên xe máy tham gia giao thông đi cùng chiều, khiến 3 người tử vong.

Ba người tử vong là Trần Nhật N. (SN 2015, trú tại đường Chi Lăng, phường Quang Trung, TP Quy Nhơn), Phan Bùi Gia B. (Sn 2015, trú tại khu phố 8, phường Nhơn Phú, TP Quy Nhơn) và 1 người tên P. (hiện đang công tác tại Trung đoàn 925, Sư đoàn Không quân 372).

 

 

Hiện trường xảy ra vụ tai nạn – Ảnh: Báo Giao Thông

Theo camera hành trình ghi lại, khi xe tải chạy đến ngã 5 Tây Sơn thì tài xế chạy nhanh, không làm chủ được tốc độ nên xe bị lật ngang, đè lên xe máy.

Đại tá Huỳnh Bảo Nguyên – Phó Giám đốc Công an tỉnh Bình Định cho biết, cơ quan chức năng đang khám nghiệm hiện trường, khám nghiệm tử thi để phục vụ điều tra vụ tai nạn.

Ngoài ra, Văn phòng Quản lý đường bộ III.4 (Khu QLĐB III, Cục Đường bộ Việt Nam), vị trí xảy ra vụ TNGT đặc biệt nghiêm trọng này nằm trong khu vực vòng xuyến quốc lộ 1D. Tại khu vực này, đơn vị đã lắp đặt các biển báo hạn chế tốc độ tối đa cho phép 40km/h ở cả hai chiều.

Vợ bị u/n/g-t/h/ư, chồng mặc vợ đau đến ch/ế.t, vì sợ tốn tiền chữa cũng không khỏi. Hôm đưa tang tìm thấy b//ọc tiề.n cùng lời nhắn thì ân hận vô cùng . Hôm chị mất, trời mưa như trút nước. Anh đi làm về muộn, vào phòng thì thấy vợ đã n//ằm giữa sàn, người lạnh băng từ bao giờ…

0

Hôm chị mất, trời mưa như trút nước. Anh đi làm về muộn, vào phòng thì thấy vợ đã nằm giữa sàn, người lạnh băng từ bao giờ.

Vợ bị ung thư, chồng mặc vợ đau đến chế.t, hôm đưa tang tìm thấy bọc tiề.n cùng lời nhắn - Hình 1

ảnh minh họa

Đùng một cái, chị đi khám sức khỏe định kỳ cùng cơ quan thì mới biết mình bị ung thư dạ dày. Cái kết quả này khiến chị ngất luôn tại chỗ, chị còn chồng và một đứa con 6 tuổ.i, chị mà chế.t đi thì ai lo cho họ? Cứ thế, nước mắt chị chảy dàn dụa.

Chị thông báo với chồng, anh cũng sững người vì cái kết quả quái ác này. Hèn gì bấy lâu nay vợ anh cứ kêu đau dạ dày, ăn uống kém hẳn, đi ngoài lại ra má.u. Cứ tưởng là đau ốm bình thường ai ngờ lại bị căn bệnh đáng sợ này.

Từ ngày chị bị bệnh, cộng với tâm lý không tốt nên sức khỏe đi xuống một cách khủng khiếp. Người chị gầy nhom, anh hỏi bác sỹ về phương thức điều trị thì họ bảo rằng cần kết hợp nhiều phương pháp và rất tốn tiề.n. Anh nghe đến chữ “tốn tiề.n” thì hoảng hốt, đằng nào vợ anh cũng chế.t, giờ mà vay mượn chữa trị cho vợ nữa thì khi chị chế.t đi, anh lại mang cục nợ trên người thì khốn khổ khốn nạn. Nghĩ vậy nên anh cứ lờ đi. Ai cũng bảo chị sao không vào viện mà điều trị thì anh chỉ bảo:

– Ở nhà rồi tìm thuố.c l.á mà uống thôi, bệnh ung thư mà vào viện chữa thì càng nhanh đi hơn, trong đó bao nhiêu người, bao nhiêu mầm bệnh í chứ.

Thế là anh không cho chị đi viện. Ngày ngày anh cứ nấu một ấm thuố.c gồm các loại lá rồi cho chị uống. Bệnh chị ngày một nặng, chị không thể ăn được gì, ăn vào là cứ nôn, người gầy như một cái xác ve. Ai đến thăm cũng xót, họ đều bảo anh rằng phải cho vợ đi viện ngay đi, còn nước còn tát nhưng chị thấy chồng cứ muốn mình ở nhà thì thều thào bảo:

– Bệnh em không chữa được đâu, có làm gì cũng thế thôi. Đi lại tốn tiề.n, lại khổ thân bố nó ra. Thôi đến đâu thì hưởng đó vậy.

Vợ bị ung thư, chồng mặc vợ đau đến chế.t, hôm đưa tang tìm thấy bọc tiề.n cùng lời nhắn - Hình 2

(Ảnh minh họa)

Thế là chị cứ ở nhà uống các loại lá. Nhưng bệnh chị trở nặng, u cũng phát triển khiến chị đau quằn quại. Có đêm chị nằm ôm bụng rên la rồi lăn xuống đất vì đau. Anh thấy vợ cứ rên la thì qua phòng con trai ngủ vì anh bảo rằng chị cứ thế anh mất ngủ, không đi làm được. Chị bảo với chồng:

– Em giờ thế này rồi, có gì anh phải giữ sức khỏe mà chăm con, em không muốn anh gục ngã đâu.

Chị bị ốm, người cứ quắt queo lại, nói cũng không ra hơi nhưng lúc nào khỏe một chút chị cũng ráng lết dậy chuẩn bị cơm nước cho hai bố con. Ngày nào chị cũng ôm con tỉ tê, dặn dò. Thằng bé thấy mẹ ốm yếu thì xua đuổi, cứ thấy chị ôm là nó vùng ra rồi hét:

– Mẹ bẩn lắm, đừng ôm con. Bố bảo mẹ bị bệnh này sẽ bị lây. Con không muốn bị ốm đâu.

Nói rồi nó chạy chơi, nhìn đứa con mình thắt ruột đẻ ra nói những câu đau lòng như vậy khiến chị khóc không thôi. Không hiểu tại sao anh lại nỡ nói với con những lời không có thật như thế. Những ngày cuối đời, chị thèm lắm cái cảm giác được ôm con vào lòng, được nghe chồng thủ thỉ nhưng sao mà khó quá. Anh đi làm từ sáng đến tối, con đi học, để mặc chị nằm thui thủi một mình. Những khi đau quá muốn uống viên thuố.c giảm đau mà không có. Cứ thế được 5 tháng thì chị mất.

Hôm chị mất, trời mưa như trút nước. Anh đi làm về muộn, vào phòng thì thấy vợ đã nằm giữa sàn, người lạnh băng từ bao giờ. Anh hoảng quá, gọi họ hàng, bố mẹ đến. Ai cũng thương xót chị, anh cũng khóc đỏ mắt, bảo số chị vắn quá, bệnh đó là bệnh chưa có thuố.c chữa, đành chịu vậy.

Vì chị bị ung thư nên anh không để lâu. Ngày hôm nay mất thì hôm sau anh đã cho đưa tang. Lúc người nhà bảo đi tìm đồ để mặc cho vợ, anh mới vào tủ tìm bộ đồ chị thích nhất. Đang tìm thì thấy có một bọc nilon khá to rơi ra, anh tò mò mở ra xem thì thấy đó là cả bọc tiề.n, trong đó còn có cả một mẩu giấy nhắn. Anh bật khóc khi thấy chị viết: “Đây là tiề.n tiết kiệm em rút về cho anh và con, em chế.t rồi cũng chẳng dùng đến, anh cứ cầm mà trang trải. Nhớ nuôi con cho tốt nghe anh”.

Anh cứ ôm lấy cục tiề.n rồi khóc như mưa. Chị có ghi chú phía dưới thấy số tiề.n là 850 triệu. Chị đã chắt chiu từng đồng từ trước khi chưa lấy chồng đến giờ chỉ để cho chồng con sung sướng, vậy mà anh lại tiếc tiề.n, không chữa bệnh cho vợ, để mặc vợ đau đến chế.t.

Anh cầm bộ quần áo đi ra, mặc cho cô vợ xấu số của mình. Ai cũng thấy anh khóc nghẹn ngào thì thương lắm, nhưng họ không biết rằng, anh đang khóc vì hối hận và xấu hổ.

Ôm đứa con mới mất ở viện về thì thấy nhà chồng đang ăn uống linh đình, vợ bình tĩnh mặc áo tang rồi cầm bát hương đi vào…

0

Lúc này, tôi bình tĩnh đặt bát hương lên bàn thờ, mẹ chồng tôi lập tức chạy ra quát:Cô điên à?

Trên đời này, thứ lạnh lẽo và tàn độc nhất có lẽ là lòng người. Từ khi về nhà chồng, tôi đã thấu hiểu được điều đó.

Mẹ chồng tôi là một người phụ nữ tai quái, bà coi con dâu như kẻ thù. Đối với bà, tôi chỉ là một đứa con gái nhà quê chân đất mắt toét, nhờ có con trai bà mà được có hộ khẩu thành phố.

Vì vây, trong nhà chồng, tôi chẳng khác nào ô sin. Thế nhưng, chồng tôi là kẻ nhu nhược, anh không bao giờ dám bảo vệ vợ trước mặt mẹ.

Một lần, chỉ có mỗi việc tôi kho nồi thịt cháy, mẹ chồng hậm hực nói:

– Đã không làm ra của chỉ giỏi phá.

Lúc đó, vì vừa mệt vừa bực tôi nói lại bà vài câu:

– Con đâu có cố ý ạ, mẹ đừng có hà khắc với con quá như vậy.

Mẹ chồng bỗng đứng bật dậy chỉ vào mặt tôi:

– á…bây giờ chị còn cãi lại cả mẹ chồng cơ à?? Ở nhà bố mẹ chị không biết dạy con thì để tôi dạy chị, đúng là cái dân quê mùa đói rác.

Tôi ứa nước mắt:

– Chuyện chẳng có gì, mẹ có thể chử.i mắng con nhưng đừng bao giờ lôi cha mẹ con vào. Họ để con bước chân về nhà chồng là đã đủ đau khổ rồi.

Mẹ chồng định xỉ.a xó.i tôi thêm nhưng thấy con trai về bà liền ôm ngực kêu:

– Trời ơi, dâu với con, nó định chọc tôi tức chế.t.

Chồng tôi chưa biết đầu cua tai nheo ra sao, lao vào cho tôi cái tái cháy má:

– Cô làm gì để mẹ ngất thế này mà không đỡ hả??

Tôi bật khóc, còn mẹ chồng thì nghiến răng nói:

– Nó có bao giờ coi tôi là mẹ đâu.

Sau tất cả những chuyện đó, tôi vốn định ly dị. Nhưng đúng lúc tôi vừa quyết định viết đơn thì phát hiện mình có thai. Cuối cùng, tôi đành ngậm đắng nuốt cay ở lại.

Lúc tôi có thai, mẹ chồng vẫn bắt làm việc như thường lệ, bà nói khi nào xét nghiệm ra cái thai đó là con trai thì mới được nghỉ ngơi.

Thật không may khi tôi đi khám thai thì bác sĩ nói rằng đứa con đó là con gái và bị dị tật bẩm sinh.

Tôi choáng váng hết cả người, gục ngay xuống sàn. Trong khi đó mẹ chồng tôi nói to:

– Bỏ đi, bỏ ngay đi, đừng có để cái nghiệp chướng đó trong nhà.

Ôm đứa con mới mất ở viện về thì thấy nhà chồng đang ăn uống linh đình, vợ bình tĩnh mặc áo tang rồi cầm bát hương đi vào - Hình 1

(Ảnh minh họa)

Rồi bà quay sang nói với chồng tôi:

– Mày khéo lấy con vợ thế hả?? Không biết một cái gì giờ đến đẻ cũng không xong. Nhà này thật vô phúc.

Chồng tôi kéo tôi đứng lên rồi nói:

– Phá đi, bỏ luôn đi.

Tôi quá sợ hãi, tình cảm của một người mẹ khiến tôi không nỡ làm thế:

– Không, là con tôi, tôi sẽ không bỏ..

Nói rồi, tôi chạy vội ra ngoài.

Những ngày sau đó, mẹ chồng và chồng coi như không có tôi trong nhà, họ còn đang bàn tính nhau chuyện cho chồng tôi cưới người khác.

Tôi biết hết, nhưng không nói nửa lời, cứ sống làm lũi trong gia đình đó cho tới ngày sinh con.

Đến khi tôi sinh, cả nhà chồng không một ai vào. Tôi đa.u đớ.n, gào khóc khiến ai nhìn cũng thương. Nhưng rồi, ông trời đối xử t.ệ bạ.c với tôi, đứa con vừa sinh ra được 3 ngày đã qua đời. Tôi như phát điên.

Ở bệnh viện 3 ngày đó, chỉ có mẹ đẻ tôi bên cạnh, bà luôn miệng khóc nói:

– Nhà mình đã làm gì nên tội mà để con phải khổ thế này.

Thấy mẹ buồn vì mình, tôi cảm giác đa.u đớ.n hơn gấp trăm lần.

Hôm đó, tôi quyết định bế con về nhà, mặc chiếc áo tang trên người và bình tĩnh về nhà chồng.

Không ngờ, khi tôi về tới cổng thì thấy trong nhà chồng đang ăn uống vui vẻ, chúc tụng nhau linh đình.

Lúc này, tôi bình tĩnh đặt bát hương lên bàn thờ, mẹ chồng tôi lập tức chạy ra quát:

– Cô điên à?? Mang đi, mang đi, kinh quá, cô đừng có ám cái nhà này nữa.

Tôi cười đa.u đớ.n:

– Con vẫn là con dâu nhà này, và đứa cháu này là cháu ruột của mẹ đấy thưa mẹ. Tại sao cái gia đình này có thể ác như vậy??

Chồng tôi lại tiến đến cho tôi 1 cái tát như thường lệ. Tôi cười:

– Cả đời anh chỉ biết đán.h phụ nữ thôi à?? Một người chồng t.ệ bạ.c, người cha vô lương tâm.

Có lẽ, sau hôm nay, tôi phải quyết định triệt để rời khỏi ngôi nhà đáng sợ mang tên nhà chồng này thôi.

Bình An

Em gái của chị là Phan Thị Vui được bố mẹ cho bắt xe từ Thừa Thiên Huế ra Nghệ An chăm nom, giúp đỡ chị gái. Trong thời gian sống trong một nhà, Vui bỗng dưng có tình cảm với anh rể. Khi bị phát hiện thì oái oăm thay, Vui đã có bầu và một hai chỉ muốn lấy anh rể…

0

Khi chị Phan Thị Bình sinh đứa con thứ 3, em gái của chị là Phan Thị Vui được bố mẹ cho bắt xe từ Thừa Thiên Huế ra Vinh (Nghệ An) chăm nom, giúp đỡ chị gái. Trong thời gian sống trong một nhà, Vui bỗng dưng có tình cảm với anh rể. Khi bị phát hiện thì oái oăm thay, Vui đã có bầu và một hai chỉ muốn lấy anh rể.

Báo Người Đưa Tin ngày  27/12/2012 đưa thông tin với tiêu đề: “Cám cảnh chuyện chung “chồng” của hai chị em ruột” với nội dung như sau:  

Từ mối tình ngang trái

Ở thị xã Cửa Lò (Nghệ An), câu chuyện hiếm có về người đàn ông lấy cả hai chị em gái làm vợ được khá nhiều người biết tới. Bởi người ta bàn tán và biết nhiều nên không khó để chúng tôi tìm được ngôi nhà của ông Hồ Chí Hiếu. Bên cạnh đứa con gái vừa mới sinh, ông Hiếu và vợ đã kể cho chúng tôi nghe chuyện tình ngang trái, đầy nước mắt của họ.

Pháp luật - Cám cảnh chuyện chung “chồng” của hai chị em ruột

Ông Hiếu và người vợ hai, Phan Thị Vui.

Ông Hồ Chí Hiếu (SN 1958) quê gốc ở xã Phú An, huyện Phú Vang (Thừa Thiên Huế). Sinh ra trong gia đình đông con nên ông Hiếu không có nhiều điều kiện để học hành, phát triển bản thân, dù ông tự nhận mình là người có tài. Học đến lớp 6 thì nghỉ và thời gian sau đó chủ yếu ở nhà giúp bố mẹ làm nông nghiệp. Năm 1979, khi đã là một thành niên trưởng thành, không thể ăn bám mãi bố mẹ nên ông Hiếu đã xin đi công nhân quốc phòng. Trong thời gian ở đơn vị, ông Hiếu quen và đem lòng yêu cô gái cùng quê, cùng đơn vị tên là Phan Thị Bình (SN 1957). Đầu năm 1980, sau một thời gian tìm hiểu, thấy tâm đầu ý hợp, họ quyết định làm đám cưới.

Một buổi tiệc nho nhỏ được đơn vị tổ chức và họ chính thức trở thành vợ chồng. Tuy nhiên, một thời gian sống chung trong đơn vị, cảm thấy cuộc sống gò bó, cả hai vợ chồng quyết định chuyển công tác. Lúc này, có phong trào ra Bắc làm kinh tế mới nên ông Hiếu và vợ đã theo một số người thân ra Vinh thuê nhà làm ăn sinh sống. Với nghề bán kẹo kéo và bánh bao, cuộc sống của vợ chồng ông Hiếu cũng dần ổn định.

Năm 1989, chị Bình sinh đứa thứ 3. Trong thời gian này, vì ông Hiếu bận bịu với công việc làm ăn nên chị Vui được gia đình cho đi từ Thừa Thiên – Huế ra Vinh để giúp đỡ chị gái. Trong thời gian ở chung với nhau, chị Vui bất ngờ có tình cảm với anh rể. Điều đặc biệt là khi biết em vợ thích mình, ông Hiếu cũng không phản ứng gì, thậm chí sau đó còn lén lút qua lại với chị Vui. Dù biết rằng, đó là mối quan hệ ngang trái nhưng như ma xui quỷ khiến, hai người vẫn quấn quýt lấy nhau.

Đến năm 1994, sau nhiều năm lén lút qua lại với nhau, chuyện tình giữa ông Hiếu và chị Vui cũng bị người thân phát hiện. Nhưng lúc đó, chị Vui đã mang bầu được nhiều tháng và tuyên bố với anh em họ hàng rằng, chỉ yêu và lấy anh rể mà thôi.

Ngày ấy, khi biết được câu chuyện tình cảm giữa ông Hiếu và chị Vui, gia đình hai bên đều vô cũng phẫn nộ. Không chỉ chị Vui mà ông Hiếu cũng bị chửi bới, đánh đập thậm tệ. Rất nhiều những cuộc họp của bên nội, bên ngoại để bàn cách xử lý vụ việc.

“Thời điểm ấy, người ta khuyên tôi nên lập gia đình với người khác, để anh rể và chị gái được bình yên, hạnh phúc. Tôi biết rằng, nên như thế nhưng trái tim, tình cảm của tôi lại không hành động được. Tôi đã yêu anh rể, dù đó là tình yêu ngang trái nhưng mãnh liệt, tôi không thể nào rời xa anh rể được. Tôi chấp nhận mọi lời chửi bới, xúc phạm để được sống bên anh rể. Ngày ấy, tôi đã nghĩ rằng, nếu tình huống xấu nhất, tôi sẵn sàng chết để chứng minh tình yêu với anh rể”, chị Vui kể lại.

Lau vội những dòng nước mắt cho vợ, ông Hiếu cho biết: “Thấy Vui bị anh em họ hàng luận tội như vậy, tôi cũng xót lắm. Tôi muốn cô ấy ra đi để tìm hạnh phúc mới nhưng cô ấy nhất định không chịu. Trước tình yêu và tấm chân tình của Vui như vậy, tôi cũng không thể làm ngơ được. Tôi đã đứng ra bảo vệ và lo lắng cho cuộc sống của Vui. Thực tế, một thời gian sau đó, tôi cũng nhận ra rằng, tôi đã yêu em vợ rất nhiều và không thể sống thiếu em được”.

Vì tình yêu ngang trái dành cho anh rể, Vui đã khước từ rất nhiều tình cảm của người khác. Ông Hiếu cho biết, từ khi mới ra Vinh, Vui đã có rất nhiều người ngỏ lời yêu nhưng cô ấy không nhận lời ai. Kể cả khi cô ấy sinh con cho ông Hiếu, nhiều người cũng muốn cưới làm vợ nhưng cô ấy đều từ chối. Tình cảm chân tình của Vui dành cho ông Hiếu khiến họ hàng bên nội, bên ngoại phải cảm phục và cùng với thời gian, câu chuyện ngang trái năm xưa cũng nguôi ngoai và người ta vui vẻ chúc phúc cho ông Hiếu và chị Vui.

Pháp luật - Cám cảnh chuyện chung “chồng” của hai chị em ruột (Hình 2).

Chị Vui kể về câu chuyện tình ngang trái, đầy nước mắt của mình với anh rể.

Đến nỗi buồn “ tình chị duyên em”

Ngày ấy, sau khi thuyết phục mãi, ông Hiếu và chị Vui cũng được anh em họ hàng và chị Bình cho sống với nhau. Năm 1995, vì yêu cầu của công việc và cũng để thay đổi môi trường sống sau tất cả những gì vừa xảy ra, ông Hiếu đưa cả hai người vợ xuống thị xã Cửa Lò sinh sống, làm ăn.

Ông Hiếu một mình lo chỗ ăn, chỗ ở, rồi tìm công việc cho cả hai người vợ. Lúc này, thị xã Cửa Lò chưa phát triển lắm và nghề bánh bèo truyền thống xứ Huế được ông Hiếu cùng hai bà vợ ứng dụng và kinh doanh làm ăn rất thành công. Cuộc sống từ đó cũng bớt đi sự vất vả, ông Hiếu cũng có nhiều điều kiện hơn để chăm lo cho hai gia đình của mình. Theo đó, cứ một tháng ông sống với vợ cả, tháng tiếp theo ông sống với vợ bé và nó cứ xoay vòng năm này qua năm khác.

“Ở gia đình nào cũng vậy, tôi phải hoàn thành nghĩa vụ của người trụ cột. Tôi không thiên vị ai mà chỉ muốn làm cho 2 vợ và các con tôi được hạnh phúc..”, ông Hiếu chia sẻ. Được biết, điều vui mừng là con cái của cả 2 bà vợ đều sống hòa thuận, thường xuyên qua lại, thăm hỏi lẫn nhau. Hiện tại, vợ cả ông Hiếu đã có 5 người con, có người đã lập gia đình và ông Hiếu đã có cháu. Vợ bé của ông cũng đã có đứa thứ 2, trong đó đứa đầu vừa thi đại học xong.

Nhưng khi nói về mối quan hệ chị Bình và chị Vui, ông Hiếu mặt cúi xuống, trầm ngâm không nói gì. Theo tìm hiểu thì được biết, kể từ sau cái ngày bị chị Vui cướp chồng, chị Bình từ mặt, không còn tiếp xúc với chính em gái của mình nữa. Dù sống gần nhau nhưng khi gặp chị Vui, chị Bình đều tìm cách né tránh. Dù rằng những ngày lễ, giỗ chạp, chị Bình đều có mặt và làm việc đúng nghĩa vụ nhưng trò chuyện, nhìn mặt em gái thì không bao giờ. Đó cũng là nỗi buồn duy nhất còn đọng lại sau câu chuyện cách đây đã gần 20 năm.

Chị Vui cho biết: “Tôi biết tôi sai, muốn nói một lời xin lỗi nhưng chị Bình không cho cơ hội. Tôi rất buồn, nhiều đêm không ngủ, bởi day dứt, lỗi lầm năm xưa vẫn còn ám ảnh”. Ngồi bên cạnh vợ, ông Hiếu tiếp lời: “Vợ cả tôi sống tình cảm, thương con gái của Vui thậm chí còn hơn con ruột nhưng tiếp xúc, trò chuyện với Vui thì không bao giờ. Chắc Bình có nỗi khổ gì đó, và chúng tôi thực sự không ai hiểu”. Gần 20 năm trôi qua, đó đang thực sự là trăn trở của cả ông Hiếu và chị Vui chỉ cầu mong sao, có ngày chị Bình chính thức tha thứ cho cả 2 người.

Ủng hộ bố mẹ, đứa con đầu của chị Vui cho biết, cháu thương mẹ cháu nhưng cũng kính trọng vợ cả (dì Bình) lắm, cháu mong có ngày hai người nói chuyện với nhau, đó là hạnh phúc lớn không chỉ của mẹ mà còn của tất cả mọi người.

Nỗi tủi hổ của “mối tình”… ngược đạo lý, trái luật pháp

Bên đứa con gái thứ 2 vừa mới sinh, chị Vui vừa mừng vừa tủi. Trải qua câu chuyện tình đầy bi đát như vậy, giờ chị cũng đã cảm nhận được đôi chút hạnh phúc. Ông Hiếu đã xây nhà to, khang trang cho chị ở, chăm lo cho chị nhiều thứ và chị đã thấy được hơi ấm gia đình. Đó là những thứ mà có lẽ khi chấp nhận yêu và lấy chính anh rể của mình, Vui cũng không dám nghĩ tới. Bởi nó đi ngược với đạo đức gia đình, đạo đức xã hội, thậm chí là sự vi phạm luật pháp. Đó cũng là điều khiến anh em họ hàng tủi hổ.

Ước nguyện của người… “chồng đặc biệt”

“Tôi bị bệnh tiểu đường, sống nhiều lắm cũng chỉ ngoài 60 mà thôi. Cuộc sống không còn dài, tôi chỉ mong sao, Bình tha thứ cho Vui để chị em hàn gắn, cuộc sống gia đình hai bên được hạnh phúc. Đó có lẽ cũng là nguyện ước lớn nhất lúc này của tôi. Khi điều đó thành sự thật, tôi có chết cũng đã có thể yên lòng”, ông Hiếu ngậm ngùi.

Ở với mẹ kế từ ngày lên 2, đến hôm tôi lên xe hoa về nhà chồng mẹ dúi vào tay tôi tấm thẻ đen quyền lực bảo đó là của hồi môn. Tôi hí hửng cảm ơn rối rít nhưng ngày tôi ra ngân hàng rút tiền thì sữ-ng s-ờ khi nghe thông báo của bạn nhân viên

0

Chúng tôi đến ngân hàng, tra cứu lịch sử giao dịch của chiếc thẻ. Nhìn bảng sao kê, lòng tôi ngổn ngang trăm mối.

Tôi năm nay 26 tuổ.i. Mẹ tôi qua đời vì bệnh khi tôi mới 10 tuổ.i. Sau đó, bố tôi kết hôn với bà Lệ, người mà sau này trở thành mẹ kế của tôi. Dù bề ngoài bà ấy rất hào phóng và hòa nhã với mọi người, nhưng với tôi, bà chưa bao giờ tỏ ra nhiệt tình.

Hàng ngày, bà luôn soi mói, xét nét tôi đủ điều, nào là làm việc chậm chạp, nấu ăn dở, thậm chí còn ch.ê ba.i quần áo tôi mặc không sạch sẽ, lúc nào bà cũng coi tôi như thể là gánh nặng của bà.

Tôi nhớ có lần, tôi đi chơi với bạn về muộn, lúc về đến nhà thì trời đã tối. Ngay trước mặt bố, bà mắng tôi thậm tệ, bảo tôi không học hành đến nơi đến chốn lại đi chơi với đám bạn xấu. Trong lòng tôi vô cùng uất ức nhưng bố tôi vốn sợ vợ nên chẳng dám lên tiếng bênh vực, chỉ biết thở dài ngao ngán. Từ đó, tôi ít khi ở nhà, tan học là tôi cố gắng nán lại trường, về muộn một chút để đỡ phải nghe những lời khó nghe từ mẹ kế.

Dù mẹ kế đối xử t.ệ bạ.c với tôi nhưng lại rất giỏi che giấu bản chất thật. Mỗi khi nhà có họ hàng, bạn bè đến chơi, bà lại tỏ vẻ hiền từ, yêu thương tôi như con ruột, sợ người ta biết được cách đối xử của bà với tôi. Điều này càng khiến tôi thêm đau lòng, cảm giác mình như một người ngoài trong chính ngôi nhà của mình.

Cho đến năm tôi 22 tuổ.i, tôi quen biết chồng tôi bây giờ. Lúc đó, tôi đã nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có cơ hội thoát khỏi cái gia đình này.

Chúng tôi yêu nhau chưa được bao lâu thì anh ngỏ lời cầu hôn. Dù gia cảnh anh không mấy khá giả nhưng ít ra cũng không có người mẹ khó tính như mẹ kế tôi. Tôi chỉ mong mau chóng được dọn ra khỏi nhà. Ấy vậy mà, khi tôi vừa đề cập đến chuyện kết hôn, thái độ của mẹ kế đột nhiên thay đổi.

Bà nói với tôi: “Chuyện kết hôn, mẹ sẽ không để con thiệt thòi đâu, dù sao chúng ta cũng là người một nhà”. Nghe bà nói vậy, tôi vừa bất ngờ vừa nghi ngờ. Quả nhiên, vài ngày sau, bà đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng và nói: “Mấy năm trước, mẹ và bố bán mảnh đất của mẹ đẻ con, được mấy trăm triệu thì sửa nhà và nuôi con ăn học, giờ trong này còn 60 triệu, coi như là của hồi môn cho con”.

Dù không ưa gì bà nhưng số tiề.n đó là thật, tôi cũng không suy nghĩ nhiều liền nhận lấy tấm thẻ bởi dù sao đó cũng là tiề.n do bán mảnh đất mà ông bà ngoại đã cho mẹ tôi.

Trước đám cưới, mẹ kế dúi vào tay tôi tấm thẻ nói cho tôi 60 triệu làm của hồi môn, nhưng ngày tôi ra ngân hàng rút tiề.n thì chế.t lặng - Hình 1

Ảnh minh họa

Thời gian thấm thoắt trôi qua, mới đó mà đã 2 năm, tôi và chồng vẫn luôn sống hạnh phúc bên nhau. Cho đến gần đây, chúng tôi dự định mua nhà, kinh tế hơi eo hẹp nên tôi mới nhớ đến tấm thẻ ngân hàng kia, bèn đến ngân hàng rút tiề.n.

Đứng trước cây ATM, tôi lấy thẻ ngân hàng ra, nhập mật khẩu mà mẹ kế đã đưa cho tôi năm nào. Thế nhưng, khi tôi vừa nhập xong mật khẩu, thông tin hiện lên màn hình khiến tôi chế.t lặng – “Số dư tài khoản: 0 đồng”.

Tôi đứng hình như trời trồng, sao có thể không còn đồng nào được? Rõ ràng là 60 triệu! Tôi không dám tin vào mắt mình, vội vàng nhập lại mật khẩu nhưng kết quả vẫn vậy. Toàn thân tôi lạnh toát, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Càng nghĩ tôi càng rối bời, tôi quyết định sẽ tìm mẹ kế hỏi cho ra chuyện.

Hôm sau, tôi về quê, lúc gặp mẹ kế, bà vẫn thản nhiên như mọi khi. Cho đến khi tôi kể chuyện cái thẻ, sắc mặt bà liền thay đổi: “Con đưa mật khẩu cho người khác à? Sao lại không có tiề.n được! Lúc đầu mẹ đưa con rõ ràng là 60 triệu!”.

Bà nói năng hùng hồn như đúng rồi, tôi tức giận nghiến răng, cầm cái thẻ truy hỏi: “Con chưa từng động đến số tiề.n đó, mật khẩu cũng là do mẹ cho, chẳng lẽ ngoài mẹ ra còn có ai?”.

Nghe tôi nói vậy, bà ta có vẻ bối rối nhưng miệng vẫn cứng rắn: “Vậy thì mẹ không biết, dù sao tiề.n mẹ đã đưa cho con rồi, còn lại con tự lo liệu đi!”.

Tôi cảm thấy choáng váng, thái độ của bà khiến tôi hoàn toàn thất vọng. Bố tôi ngồi bên cạnh, định nói gì đó nhưng nhìn thấy sắc mặt của bà, ông lại im lặng. Đứng trong ngôi nhà mà mình đã sống hơn mười năm, tôi bỗng thấy xa lạ vô cùng.

Về nhà, tôi như người mất hồn. Chồng thấy tôi có vẻ khác thường nên gặng hỏi chuyện gì đã xảy ra. Tôi đắn đo mãi, cuối cùng cũng kể hết mọi chuyện cho anh nghe. Không như tôi tưởng tượng, chồng không hề trách mắng tôi giấu giếm mà còn an ủi: “Em đừng lo lắng, chúng ta cùng nghĩ cách, trước tiên cứ đến ngân hàng kiểm tra lịch sử giao dịch của tài khoản này đã”.

Hôm sau, chúng tôi đến ngân hàng, tra cứu lịch sử giao dịch của chiếc thẻ. Nhìn bảng sao kê, lòng tôi ngổn ngang trăm mối. Quả nhiên, mấy năm trước, sau khi mẹ kế gửi 60 triệu vào tài khoản không lâu thì đã có một vài giao dịch rút tiề.n với số tiề.n lớn. Tôi xem xét kỹ lưỡng thì thấy mỗi lần rút tiề.n đều được thực hiện qua internet banking, thời gian chuyển khoản chủ yếu là vào khoảng thời gian trước và sau khi tôi kết hôn. Tôi bỗng hiểu ra mọi chuyện.

Số tiề.n này rõ ràng là do mẹ kế tự tay chuyển đi.

Tôi in sao kê giao dịch ra, quay về nhà. Đối mặt với bằng chứng rõ ràng, mẹ kế bắt đầu chối quanh co: “Mẹ… lúc đó mẹ cần tiề.n gấp, nghĩ con mới cưới, cũng chưa cần dùng đến nên tạm thời mượn trước. Khi nào có tiề.n, mẹ sẽ trả lại cho con”.

Giọng bà ta vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra nhưng tôi biết, 60 triệu này, có lẽ bà ta chưa từng có ý định trả lại. Lòng tôi lạnh lẽo. Bố tôi ngồi bên cạnh, sắc mặt nặng trĩu, tuy không trách mắng mẹ kế nhưng từ ánh mắt của ông, tôi có thể nhận ra ông cũng rất thất vọng. Còn tôi thì triệt để hết tình nghĩa với mẹ kế. Mảnh đất của mẹ đẻ tôi, người thừa hưởng lẽ ra là tôi, nếu không bán thì giờ giá trị cũng phải vài tỷ bạc. Bố và mẹ kế thiếu tiề.n bán đi khi tôi còn nhỏ thì tôi cũng không trách, nhưng 60 triệu để lại cho tôi, bà ta cũng phải chiếm nốt. Uất hận quá nhưng tôi chẳng biết phải làm gì nữa!