Home Blog Page 14

Nhà đông con tôi phải chật vật lo ăn từng bữa, chồng chẳng mảy may quan tâm. Ấy thế mà khi em trai anh xây nhà hỏi vay tiền, chồng liền hứa cho 100 tr:iệu, anh yêu cầu tôi bán hết số vàng cưới mà chúng tôi đã tích cóp suốt bao năm để có đủ số tiền cho em trai anh. Mỗi lần nhìn chiếc nhẫn cưới, tôi lại thấy lòng mình quặn thắt. Đó là thứ duy nhất tôi còn giữ lại từ những ngày đầu chúng tôi mới cưới nhau. Vừa chuyển tiền xong, tôi bỗng nhận được dòng tin nhắn từ chồng, xem xong mà :đờ đ:ẫn cả người, s:ố ph:ận gia đình cũng thay đổi từ đây…

0

Cuộc sống của tôi chưa bao giờ dễ dàng. Cả cuộc đời tôi gắn liền với việc nuôi dạy con cái, với những bữa ăn đạm bạc, những lo toan vất vả không tên. Tôi không thể nhớ rõ đã bao nhiêu lần tôi tự hỏi mình, liệu có bao giờ cuộc sống sẽ khác đi? Liệu có một lúc nào đó tôi có thể thở phào nhẹ nhõm, không phải lo toan vì chuyện cơm áo gạo tiền?

Nhà tôi đông con. Con lớn đã đi học đại học, con nhỏ mới chỉ lên ba. Chồng tôi, Nam, là người ít nói, thậm chí có thể gọi là vô tâm. Anh ấy chỉ biết chăm sóc bản thân, ít khi quan tâm đến cảm xúc của vợ con. Ngày ngày, tôi bận rộn với công việc nội trợ, chăm sóc con cái, và khi mọi chuyện dần ổn định một chút, anh ấy lại chẳng có mặt để chia sẻ gánh nặng cùng tôi. Anh có những buổi tối đi nhậu, những ngày dài vắng mặt. Mỗi lần tôi mở lời nhắc nhở, anh chỉ lắc đầu: “Em làm được mà, cần gì anh giúp.”

Dù vậy, tôi vẫn cố gắng bù đắp cho con cái, cố gắng lấp đầy những khoảng trống mà anh ấy bỏ lại. Tôi nghĩ rằng, những gì tôi làm, những hy sinh của tôi, sẽ giúp cho gia đình này bớt đi những lo âu. Thế nhưng, không bao giờ tôi ngờ rằng một ngày, những lời hứa của chồng sẽ làm tôi choáng váng đến vậy.

Một ngày nọ, khi tôi đang chăm sóc con cái trong căn nhà nhỏ của mình, Nam bỗng nhiên nói với tôi rằng em trai của anh – Phú, đang xây nhà và cần vay một số tiền lớn để hoàn thiện. Cả gia đình anh ấy đang gặp khó khăn tài chính, và Phú đã đến nhờ anh giúp đỡ. Nghe đến đây, tôi chỉ im lặng, mắt nhìn xuống đôi tay đang rửa bát. Tôi biết, anh ấy sẽ lại hứa hẹn mà chẳng bao giờ suy nghĩ đến hoàn cảnh của gia đình mình.

“Em trai anh cần vay 100 triệu để xây nhà. Anh định cho nó mượn, em thấy sao?” Nam hỏi, giọng điệu như thể đây là điều hiển nhiên.

Xăng tăng giá Đắng lòng bữa cơm thời "bão giá" của công nhân, lao động

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, trong lòng cảm thấy tức giận và bối rối. Nhà tôi, đâu có dư giả gì mà cho mượn số tiền lớn như thế? Tôi không muốn gây ra cuộc tranh cãi, nhưng thật sự, tôi cảm thấy chạnh lòng. Tôi tự hỏi: “Vậy gia đình mình thì sao? Liệu có ai quan tâm đến chúng tôi không?”

“Nhưng chúng ta đâu có nhiều tiền, Nam à. Em không nghĩ chúng ta cần giữ lại một chút để lo cho con cái sao?” Tôi cẩn trọng hỏi lại, lo lắng vì những khoản chi tiêu hàng ngày đã là một vấn đề lớn.

Nam nhìn tôi, vẻ mặt không có chút do dự: “Em đừng lo, anh sẽ lo liệu được. Em yên tâm đi.”

Tôi cảm thấy nghẹn lời, không biết nên nói gì thêm. Anh ấy đã quyết, và tôi biết không thể thay đổi được quyết định của anh. Những lần trước cũng vậy, mỗi khi anh ấy quyết định điều gì, dù đúng hay sai, tôi đều phải im lặng và chấp nhận. Cảm giác ấy thật đau đớn, nhưng tôi đành phải gật đầu đồng ý.

Vài ngày sau, anh yêu cầu tôi bán hết số vàng cưới mà chúng tôi đã tích cóp suốt bao năm để có đủ số tiền cho em trai anh. Mỗi lần nhìn chiếc nhẫn cưới, tôi lại thấy lòng mình quặn thắt. Đó là thứ duy nhất tôi còn giữ lại từ những ngày đầu chúng tôi mới cưới nhau, khi mọi thứ còn tươi đẹp. Nhưng giờ đây, tôi không thể làm gì khác ngoài việc bán đi những ký ức đó. Chỉ cần có tiền để giúp đỡ gia đình chồng, tôi nghĩ mình cũng chẳng cần gì nữa.

Vậy là tôi đưa vàng đến tiệm cầm đồ. Người chủ tiệm, một người quen, nhìn tôi với ánh mắt ái ngại. Cũng phải thôi, ai mà chẳng thấy tội nghiệp cho người phụ nữ này, phải hy sinh đến cả những thứ quý giá nhất của đời mình. Nhưng tôi không thể kìm nén nữa. Tôi phải lo cho gia đình mình, phải làm đủ mọi cách để có thể giữ gìn được những thứ cần thiết nhất cho con cái.

Sau khi tôi chuyển số tiền đủ 100 triệu cho em trai của Nam, tôi tưởng như đã xong, tưởng như mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó. Nhưng rồi, khi tôi vừa về đến nhà, điện thoại của tôi reo lên. Tôi nhận được một tin nhắn từ Nam, và tôi không thể tin vào mắt mình khi đọc dòng chữ ấy.

“Em à, anh đã quyết định rồi. Anh sẽ không lấy số tiền đó trả cho em trai nữa. Mẹ anh đã nói rằng phải giữ lại để lo cho anh em trong nhà, anh không muốn có bất kỳ mâu thuẫn nào nữa. Em đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Tim tôi như ngừng đập. Những lời này quá bất ngờ, và nó như một cú tát thẳng vào mặt tôi. Sau tất cả những gì tôi đã làm, tôi lại bị đối xử như thế. Không những không được cảm ơn, tôi còn bị coi như là người không quan trọng trong quyết định của gia đình anh ấy.

Nước mắt tôi tự động lăn dài trên má. Tôi nghĩ đến tất cả những hi sinh mà tôi đã trải qua, những nỗ lực không ngừng nghỉ để gia đình này có thể duy trì được sự ổn định. Nhưng cuối cùng, tôi chỉ là một người phụ nữ vô hình trong mắt chồng mình. Anh không nhìn thấy những khó khăn của tôi, anh không thấy sự mệt mỏi trong những ngày dài của tôi.

Mặc dù vậy, tôi biết mình không thể cứ mãi để lòng mình chìm trong uất ức. Tôi phải quyết định. Không thể để mình mãi sống trong một gia đình như thế này. Cũng đến lúc tôi phải tự đứng lên, tìm lại chính mình, cho dù phải đau đớn đến đâu.

Ngày hôm sau, tôi gặp Nam và nói với anh rằng tôi không thể tiếp tục sống trong một mối quan hệ như vậy nữa. Tôi không thể cam chịu thêm nữa. Tôi đã quá mệt mỏi rồi. Khi anh nghe tôi nói vậy, anh không hề phản ứng ngay, nhưng tôi thấy trong mắt anh một sự ngỡ ngàng và có lẽ là hối hận.

“Em đi đâu cũng được, nhưng em đừng rời xa anh,” Nam nói trong giọng nghẹn ngào, nhưng tôi không thể quay lại.

Chuyện này có thể sẽ khiến gia đình chúng tôi thay đổi mãi mãi, nhưng tôi biết, tôi đã chọn đúng con đường của mình. Từ giờ, tôi sẽ không còn phải sống trong bóng tối của những quyết định vô tâm nữa.

Sinh được 2 mụn con gái, nhưng vợ tôi không hài lòng vì nuôi t::ốn cơm gạo, sau này đi lấy chồng thì không có ai chăm sóc. Thế mà nay vợ muốn g::ả con gái cho chồng Hàn để có tiền mua nhà cho em ruột, tôi ngăn cản nhưng cô ấy kiên quyết, còn nói 1 câu…

0

Tôi vẫn nhớ buổi sáng hôm ấy, khi vợ tôi – Lan – ngồi cạnh bàn ăn, mắt nhìn xa xăm rồi buột miệng:
“Ông ạ, con gái lớn nhà mình năm nay cũng 23 rồi, hay là gả nó cho người Hàn Quốc đi. Được tiền hồi môn, mình mua cái nhà cho thằng Bình, chứ nó khổ quá!”

Tôi sững người, buông đũa xuống bàn. Lời Lan vừa nói như dao đâm vào tim tôi. Tôi cố giữ bình tĩnh:
“Cô nói gì kỳ vậy? Con gái mình gả đi mà không nghĩ đến hạnh phúc của nó à? Với lại, thằng Bình là em cô, tự nó phải lo cho cuộc sống của nó chứ.”

Lan không nhìn tôi, chỉ lắc đầu:
“Ông không hiểu đâu. Phận con gái sau này cũng là của người ta, mình lo gì nhiều. Lấy chồng Hàn Quốc vừa được tiền, vừa có cuộc sống sung túc. Hơn nữa, em trai tôi là người nhà mình, mình không giúp nó thì ai giúp?”

Tôi nghẹn lời. Lòng tôi như thắt lại khi nghĩ đến con gái lớn, Ly, cô bé ngoan ngoãn và giàu lòng tự trọng. Từ nhỏ, Ly đã luôn cố gắng để không làm phiền cha mẹ. Nghe Lan nói, tôi biết mình phải ngăn cản chuyện này bằng mọi giá.

Ly là một cô gái hiền lành, sống nội tâm. Khi nghe phong phanh chuyện mẹ muốn gả mình sang Hàn Quốc, Ly không nói gì, chỉ lặng lẽ rút vào phòng. Một buổi tối, tôi thấy cửa phòng con khép hờ, ánh sáng lờ mờ hắt ra. Tôi đẩy cửa bước vào. Ly ngồi co ro trên giường, tay ôm gối, mắt đỏ hoe.

Lấy chồng Hàn Quốc, câu chuyện không dễ dàng - Báo VnExpress

“Con nghe mẹ nói hết rồi, đúng không?” – Tôi nhẹ nhàng hỏi.

Ly gật đầu, nước mắt lăn dài:
“Ba ơi, con không muốn lấy chồng xa. Con muốn sống gần ba mẹ, gần em con. Nhưng mẹ cứ ép con, con sợ lắm.”

Tôi ôm lấy con, lòng đầy xót xa. Tôi biết Lan là người thực dụng, nhưng không ngờ cô ấy có thể đặt lợi ích gia đình lên trên hạnh phúc của chính con gái mình.

Mặc cho tôi khuyên nhủ, Lan vẫn giữ ý định gả con. Cô âm thầm liên lạc với một người môi giới hôn nhân, thậm chí còn sắp xếp để Ly gặp mặt một người đàn ông Hàn Quốc thông qua video. Tôi phát hiện ra khi tình cờ thấy tin nhắn trên điện thoại cô.

“Cô làm cái gì thế? Con gái mình là người, không phải món hàng để mua bán!” – Tôi quát.

Lan cười nhạt:
“Ông cứ sống với mấy lý tưởng của mình đi. Tôi nghĩ xa hơn ông nhiều. Con bé lấy chồng giàu, mình đỡ lo. Thằng Bình lại có nhà, không tốt hơn sao?”

“Cô nói thế mà nghe được à? Con gái mình là để yêu thương, không phải để cô mang ra đổi lấy cái nhà cho em trai cô!”

Lan trừng mắt nhìn tôi, rồi lạnh lùng nói một câu khiến tôi chết lặng:
“Con gái cũng chỉ là của người khác. Ông lo xa làm gì.”

Cuộc sống trong nhà ngày càng ngột ngạt. Ly, dù hiền lành và ít nói, nhưng trong ánh mắt của con, tôi bắt đầu thấy một sự quyết tâm lạ thường. Một buổi tối, khi cả nhà đang ngồi trong phòng khách, Ly bất ngờ bước ra. Cô con gái tôi ngày thường rụt rè nay đứng thẳng lưng, ánh mắt sáng lên nhưng đôi bàn tay nắm chặt đến mức run rẩy.

“Mẹ, con có chuyện muốn nói,” giọng Ly nhẹ nhưng đầy kiên quyết, làm cả tôi và Lan đều ngẩng lên.

Lan đặt tờ báo xuống, thoáng nhíu mày:
“Con lại định nói về chuyện cưới xin à? Mẹ đã quyết định rồi.”

Ly cắn môi, mắt ngấn nước, nhưng con không khóc.
“Mẹ, con biết mẹ lo cho gia đình, lo cho em trai mẹ, nhưng mẹ có bao giờ nghĩ đến con chưa? Con không phải món đồ để trao đổi lấy tiền hay một ngôi nhà. Con là con người, con cũng có ước mơ, có cảm xúc. Con muốn được sống cuộc đời của mình.”

Lan thoáng sững lại, nhưng ngay sau đó, bà nghiến răng, giọng lạnh lùng:
“Con nghĩ mẹ không thương con à? Mẹ làm thế cũng vì lo cho con thôi. Lấy chồng Hàn Quốc, con sẽ sung sướng hơn ở cái đất nước nghèo nàn này.”

Ly nhìn mẹ, nước mắt lăn dài trên má, giọng nghẹn ngào:
“Sung sướng à, mẹ? Con không cần những thứ xa hoa đó, con chỉ muốn sống gần ba mẹ, gần em con. Con muốn được làm điều con thích, được chọn người con yêu. Con có công việc, con có đôi tay, con sẽ tự lo được cho cuộc sống của mình và gia đình. Nhưng nếu mẹ ép con, con sẽ không làm theo.”

Căn phòng im lặng. Lan nhìn chằm chằm vào con gái, đôi mắt bà lóe lên sự giận dữ nhưng rồi dần dịu lại. Bàn tay bà đặt trên đùi, khẽ run. Câu nói của Ly dường như chạm đến một góc sâu trong tâm hồn bà.

“Con… con nghĩ mẹ không thương con sao?” – Lan khẽ nói, giọng lạc đi. “Mẹ làm vậy… mẹ chỉ muốn con có cuộc sống tốt hơn. Mẹ đã hy sinh cả đời cho gia đình này, mẹ chỉ mong con không phải khổ như mẹ.”

Ly bước đến, nắm lấy tay mẹ, ánh mắt dịu dàng mà kiên định:
“Mẹ, con biết mẹ thương con. Nhưng cách mẹ đang làm không phải là tình thương. Đừng ép con sống một cuộc đời mà con không muốn. Con xin mẹ.”

Lan cúi đầu, giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Có lẽ bà đang đối diện với một sự thật mà bấy lâu nay bà cố gắng chối bỏ: tình yêu không phải là sự kiểm soát, mà là sự thấu hiểu và để con cái được sống là chính mình.

Lan không còn nhắc đến chuyện gả Ly cho người Hàn nữa. Cô bắt đầu im lặng nhiều hơn, có lẽ đang suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Tôi biết mâu thuẫn giữa chúng tôi chưa thể giải quyết ngay, nhưng tôi tin rằng tình yêu thương chân thành có thể thay đổi mọi thứ.

Ly vẫn ở bên chúng tôi, sống cuộc đời mà con mong muốn. Tôi nhận ra, giá trị lớn nhất của một gia đình không phải là tiền bạc, mà là sự tôn trọng và yêu thương. Dù khó khăn đến đâu, tôi vẫn sẽ luôn đứng bên cạnh các con mình. Vì chúng là điều quý giá nhất mà tôi có trong đời.

Chính thức từ 1/12025 đi xe máy chú ý thay đổi khung giờ phải bật đèn, vi phạm bị CSGT xử phạt tăng n::ặng?

0

 Theo quy định của Luật trật tự an toàn giao thông đường bộ thì thời gian bật đèn xe khi tham gia giao thông sẽ thay đổi so với trước đây.

Thay đổi khung giờ bật đèn xe

Từ ngày 1/1/2025, Luật Trật tự an toàn giao thông đường bộ số 36/2024/QH15 sẽ chính thức hiệu lực. Điều 20 của Luật này ghi rõ quy định về sử dụng đèn xe. Cụ thể người lái xe, người điều khiển xe máy chuyên dùng tham gia giao thông đường bộ phải bật đèn chiếu sáng phía trước trong thời gian từ 18 giờ ngày hôm trước đến 6 giờ ngày hôm sau hoặc khi có sương mù, khói, bụi, trời mưa, thời tiết xấu làm hạn chế tầm nhìn.

Người lái xe, người điều khiển xe máy chuyên dùng phải tắt đèn chiếu xa, bật đèn chiếu gần trong các trường hợp: Khi gặp người đi bộ qua đường; Khi đi trên các đoạn đường qua khu đông dân cư có hệ thống chiếu sáng đang hoạt động; Khi gặp xe đi ngược chiều, trừ trường hợp dải phân cách có khả năng chống chói; Khi chuyển hướng xe tại nơi đường giao nhau.

Thay đổi khung giờ bật đèn xe từ 1/1/2025

Thay đổi khung giờ bật đèn xe từ 1/1/2025

Người lái xe, người điều khiển xe máy chuyên dùng khi thực hiện công việc trên đường bộ phải bật sáng đèn cảnh báo màu vàng.

Theo quy định này thì việc bật đèn xe đã thay đổi khung giờ từ 19 giờ hôm trước – 5 giờ sáng hôm sau thành 18 giờ hôm trước – 6 giờ hôm sau.

Người dân cần đặc biệt chú ý việc thay đổi khung giờ này để áp dụng tránh tai nạn khi tham gia giao thông và tránh vi phạm bị xử phạt.

Đồng thời cần chú ý về việc phải bật đèn chiếu sáng gần khi chạy trong hầm đường bộ; Không được bật đèn chiếu xa trong đô thị, khu đông dân cư, trừ các xe ưu tiên đang đi làm nhiệm vụ theo quy định; Không được bật đèn chiếu xa khi tránh xe ngược chiều.

Xử phạt khi vi phạm đèn xe

Hiện nay với hành vi không bật đèn xe khi trời tối, người điều khiển phương tiện sẽ bị phạt theo Nghị định 100/2019/NĐ-CP, cụ thể như sau:

Đối với xe máy: Không sử dụng đèn chiếu sáng trong thời gian từ 19h ngày hôm trước đến 5h ngày hôm sau hoặc khi sương mù, thời tiết xấu hạn chế tầm nhìn, mức phạt tiền từ 100.000 – 200.000 đồng.

Dự thảo Nghị định xử phạt hành chính về trật tự an toàn giao thông do Bộ công an đề xuất dự kiến hiệu lực từ 2025 quy định:

Vi phạm giờ bật đèn xe sẽ bị CSGT xử phạt

Vi phạm giờ bật đèn xe sẽ bị CSGT xử phạt

Phạt tiền từ 100-200.000 đồng với hành vi:

– Không sử dụng đèn chiếu sáng trong thời gian từ 18 giờ ngày hôm trước đến 06 giờ ngày hôm sau hoặc khi có sương mù, khói, bụi, trời mưa, thời tiết xấu làm hạn chế tầm nhìn;

– Tránh xe không đúng quy định; sử dụng đèn chiếu xa khi tránh xe đi ngược chiều (trừ trường hợp dải phân cách có khả năng chống chói); không nhường đường cho xe đi ngược chiều theo quy định tại nơi đường hẹp, đường dốc, nơi có chướng ngại vật;

Như vậy chỉ thay đổi khung giờ bật xe, còn hành vi vi phạm xử phạt với mức tương tự như hiện hành.

Vợ cũ U70 của Đàm Vĩnh Hưng thất vọng khi thấy chồng “ăn v:ạ” vị tỷ Phú 1300 tỷ để nuôi con, không thể tưởng nổi một ca sĩ hạng A lại h;;è;n hạ vậy: Trời ơi thiếu thốn đến vậy sao

0

Trong hồ sơ đơn kiện ngược của vợ chồng ca sĩ Bích Tuyền có nêu rõ lí do Đàm Vĩnh Hưng đưa ra con số 15 triệu USD.

Đàm Vĩnh Hưng nói rõ lý do đòi 1000 tỷ để nuôi con: Tôi ko thể đi hát bình thường được nữa, đòi từng ấy tiền nuôi con có gì mà sai, ông tỷ Phú kia giàu mà keo thế

0

Trong hồ sơ đơn kiện ngược của vợ chồng ca sĩ Bích Tuyền có nêu rõ lí do Đàm Vĩnh Hưng đưa ra con số 15 triệu USD.

Chồng tôi mất chưa được 49 ngày, 2 anh chồng đã kéo nhau đến đòi chia chác 50 tỷ. Anh cả nói rằng hôm Tết vừa rồi, chồng tôi khoe với cả nhà là tổng tài sản cả tiền và đất cộng lại có khoảng 50 tỷ. Bây giờ chồng tôi mất đột ngột không để lại di chúc nhưng theo luật thì mẹ chồng cũng được hưởng phần tài sản mà chồng tôi tạo ra….Tôi chỉ nói 1 câu khiến 2 anh l::ẳng l::ặng ra về …

0

Nỗi đau mất chồng chưa nguôi ngoai thì gia đình nội đã đến tạo áp lực cho mẹ con tôi.

Trong 6 anh chị em, chồng tôi là may mắn nhất vì anh được đi học và thoát ly khỏi đồng ruộng. Những năm đầu lấy nhau, chúng tôi gặp rất nhiều khó khăn nhưng rồi sự chăm chỉ cố gắng làm việc của 2 vợ chồng cũng có thành quả.

Anh được thăng chức, có tiền mua đất và mua nhà, các con được học hành đầy đủ. Kinh tế khá giả, chồng tôi quyết định quay về giúp đỡ bố mẹ và anh em nội ngoại. Anh ấy là người đạo đức và sống rất công bằng. Anh biếu bên nội thứ gì thì ngoại cũng phải như thế.

Anh em nội ngoại nhờ giúp đỡ công việc hay vay tiền, chồng tôi luôn cố gắng giúp đỡ hết sức và không bao giờ kể lể. Chính bản tính khoan dung độ lượng của chồng đã cảm hóa được bản tính có chút ích kỷ của tôi.

Thấy anh đối xử tốt với bên ngoại, tôi cũng nhiệt tình rộng lượng với nhà nội. Mỗi khi về quê nội, tôi mua rất nhiều đồ ngon biếu bố mẹ chồng và anh em. Nhiều lúc chồng quên biếu tiền người thân, tôi chủ động rút tiền túi biếu thay anh ấy.

Bố chồng tôi mất mấy năm trước, hiện tại chỉ còn mẹ chồng, sức khỏe bà yếu nên phải có người phục vụ. Biết các anh em ở quê kinh tế khó khăn không thể giúp được mẹ. Thế nên chồng tôi quyết định thuê người giúp việc chăm sóc mẹ và tháng nào cũng chuyển tiền về cho anh cả trả công người làm.

Toàn bộ chi phí ăn uống thuốc thang hay tiền đi bệnh viện của mẹ cũng được chồng tôi trả. Cứ nghĩ cuối đời mẹ chồng sẽ được sống an nhàn vì con trai giàu có. Nào ngờ sự ra đi đột ngột của chồng tôi vào tháng trước là sự mất mát quá lớn với mẹ con tôi và gia đình nội

Chồng tôi mất chưa được 49 ngày, 2 anh chồng đã kéo nhau đến đòi chia chác 50 tỷ, tôi hỏi một câu khiến cả 2 á khẩu quay về - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Có lẽ do công việc gặp trục trặc, tinh thần căng thẳng cộng với việc thức đêm nhiều không thiết tha ăn uống nên anh bị đột tử trong lúc ngủ. Cứ nghĩ vợ chồng sẽ được sống đến “đầu bạc răng long”, nào ngờ giữa đường đã phải xa nhau vĩnh viễn.

Dù chồng đã rời xa một tháng nhưng mẹ con tôi vẫn chưa nguôi ngoai nỗi đau. Chúng tôi chưa biết sẽ đối mặt thế nào với sự mất mát này thì đã gặp rắc rối mới do chính người thân gây ra.

Tuần vừa rồi 2 người anh chồng ra thành phố gặp tôi nói chuyện. Anh cả nói rằng hôm Tết vừa rồi, chồng tôi khoe với cả nhà là tổng tài sản cả tiền và đất cộng lại có khoảng 50 tỷ. Bây giờ chồng tôi mất đột ngột không để lại di chúc nhưng theo luật thì mẹ chồng cũng được hưởng phần tài sản mà chồng tôi tạo ra.

Nghe những lời anh cả nói mà tôi bật khóc thương chồng, anh vừa mất, nỗi đau đớn chưa nguôi, thế mà gia đình nội đã tính đến chuyện phân chia tài sản của anh tạo ra.

Tôi lau nước mắt hỏi ngược lại 2 anh chồng:

“Nếu chẳng may anh cả mất còn chưa được 49 ngày, không để lại di chúc, chúng em qua nhà ép vợ anh phải chia tài sản cho mẹ chồng, anh sẽ nghĩ gì?”.

Nghe tôi nói thế anh cả không trả lời được mà vội xin lỗi em dâu. Sau đó anh thứ 2 nói các anh chị ở quê kinh tế khó khăn, từ trước đến nay việc chăm sóc sức khỏe của mẹ là nhờ vào tiền trợ cấp của chồng tôi. Bây giờ anh ấy mất rồi, các anh muốn tôi tiếp tục chu cấp tiền cho mẹ già.

Chồng tôi không còn nữa, việc chăm sóc mẹ già phải do các con đẻ phụng dưỡng, tôi chỉ là dâu con giúp đỡ được bao nhiêu thì giúp, còn không có cũng chẳng ai trách cứ được. Tôi nghĩ như thế có phải không mọi người?

Trong 30 ngày ở lại chăm sóc cháu ngoại mới sinh, tôi chứng kiến 28 ngày con gái và con rể c:ãi nhau, nói nặng lời hay q::uát n::ạ:t nhau. Nguyên nhân xuất phát từ việc ngoi nhà rộng hơn 10m2 khu phố cổ. Con rể nóng tính, con tôi bướng bỉnh, chồng nói 1 vợ nói 2, thế là những cuộc chiến không có hồi kết. Vì thế, tôi bàn với chồng gom góp tiền tích cóp cả đời cho con 2 tỷ mua nhà. Ngày con mừng nhà mới, nhìn ngôi nhà to lớn đồ sộ mà tôi hạnh phúc, sung sướng. Nào ngờ, đang hãnh diện thì tôi ch::ết l:ặng trước câu nói của bà thông gia…

0

Ngày con mừng nhà mới, nhìn ngôi nhà to lớn đồ sộ mà tôi hạnh phúc, sung sướng, từ nay không còn phải lo lắng cho đứa con này nữa và có thể yên tâm hưởng tuổi già.

Nhà tôi có 3 cô con gái, 2 đứa chị thì gia đình yên ổn và hạnh phúc, không có gì phải lo lắng. Còn con gái út đúng là nỗi lo lắng thực sự của vợ chồng tôi. Ngày còn ngồi trên ghế nhà trường thì lười học, ham chơi, yêu đương sớm.

Bạn bè đậu cấp 3, con tôi trượt nên đi bán cà phê. Khi con vừa đủ 18 tuổi đã có bầu và phải cưới gấp. Lúc mới cưới nhau, thấy chàng rể hiền lành chịu khó làm ăn tôi cũng ưng. Nhưng tuổi trẻ hiếu thắng, ai cũng cho bản thân đúng, không ai chịu nhường nhịn ai.

Trong 30 ngày ở lại chăm sóc cháu ngoại, tôi chứng kiến 28 ngày các con cãi nhau, nói nặng lời hay quát nạt nhau. Con rể nóng tính, con tôi bướng bỉnh, chồng nói 1 vợ nói 2, thế là những cuộc chiến không có hồi kết.

Tôi khuyên bảo các con rất nhiều nhưng chẳng đứa nào chịu nghe lời, cứ nói cho sướng miệng và ai cũng muốn là người nói sau cùng. Không chịu nổi 2 cái miệng chua ngoa, tôi chán nản và bỏ về sau một tháng chăm sóc cháu.

Sau đó, con rể đi làm xa và không gửi tiền về nuôi con. Không thể chấp nhận người chồng vô trách nhiệm, con tôi quyết định bỏ chồng. Con mang cháu về gửi cho tôi nuôi, còn bản thân đi kiếm việc trên thành phố và mỗi tháng gửi tiền về nuôi con.

 

Con rể nóng tính, con tôi bướng bỉnh, chồng nói 1 vợ nói 2, thế là những cuộc chiến không có hồi kết. (Ảnh minh họa)

 

Con rể nóng tính, con tôi bướng bỉnh, chồng nói 1 vợ nói 2, thế là những cuộc chiến không có hồi kết. (Ảnh minh họa)

Suốt 6 năm nuôi cháu ngoại, tôi chịu nhiều khó khăn vất vả nhưng thương con gái nên vợ chồng tôi phải gồng mình lên gánh vác việc thay con. Chúng tôi chỉ có mong muốn con trưởng thành, khôn ngoan và tìm được người chồng tử tế đàng hoàng làm chỗ dựa cả đời.

1 năm trước, con gái tôi đưa về ra mắt một anh chàng tầm tuổi con, có một đời vợ. Nghe con gái nói là bạn trai bỏ vợ vì cô ta hư hỏng. Tôi không biết chuyện đó có thật không nữa nhưng nhìn anh chàng cũng tử tế, lễ phép và biết ăn nói nên tôi mừng rỡ khi con tìm được người tốt để yêu.

Sau khi con gái đi lấy chồng, tôi vẫn nuôi cháu ngoại để cho các con được sống tự do và yên tâm làm việc.

Lấy nhau được 3 năm thì vợ chồng con gái tôi quyết định xây nhà trên mảnh đất của ông bà nội. Nghe con dự định xây nhà 2 tầng với số tiền 2 tỷ mà chúng tôi mừng rỡ hãnh diện vô cùng. Vậy là con gái đã tìm đúng chồng và sẽ làm mát mặt gia đình tôi.

Ngày con mừng nhà mới, nhìn ngôi nhà to lớn đồ sộ mà tôi hạnh phúc, sung sướng, từ nay không còn phải lo lắng cho đứa con này nữa và có thể yên tâm hưởng tuổi già.

Nghe con dự định xây nhà 2 tầng với số tiền 2 tỷ mà chúng tôi mừng rỡ hãnh diện vô cùng. (Ảnh minh họa)

Nghe con dự định xây nhà 2 tầng với số tiền 2 tỷ mà chúng tôi mừng rỡ hãnh diện vô cùng. (Ảnh minh họa)

Tuần vừa rồi, con gái tôi sinh đứa thứ 2, tuy công việc bận rộn nhưng tôi vẫn sắp xếp thời gian đến chăm sóc con vài ngày. Khi 2 bà thông gia ngồi nói chuyện với nhau, tôi tấm tắc khen các con:

“Nhìn ngôi nhà của các con to đẹp, tôi cũng mừng cho bọn chúng bà ạ. Mới cưới nhau vài năm đã có khoản tiền lớn xây nhà, chứng tỏ các con khéo làm ăn. Cứ đà này tương lai còn giàu nữa, chúng ta đứng sau phải ủng hộ vun vén cho hạnh phúc của các con bà ạ”.

Lời tôi vừa dứt thì bà thông gia thở dài rồi chán nản nói:

“Lúc đầu tôi tưởng bọn chúng có tiền nên mới cho làm nhà, nào ngờ vợ chồng không có đồng nào, toàn tiền đi vay thôi bà ạ. Tin tưởng các con, vợ chồng tôi đã cho mượn sổ đỏ để vay vốn làm ăn. Ai ngờ có tiền con dồn hết vào xây nhà đẹp và mua ô tô. Tôi đã ngất khi biết mỗi tháng con phải trả lãi 15 triệu. Tôi sợ có ngày chuyện làm ăn của con đổ bể thì vợ chồng tôi ra đường ở mất”.

Từng lời của bà thông gia nói mà tôi choáng váng đầu óc, không hiểu các con tôi nghĩ gì mà lại đi vay tiền xây nhà thế này. Rồi sau này lấy tiền đâu mà trả nợ ngân hàng.

Bà thông gia buồn rầu nói, mệt mỏi lắm rồi, nói không được, để mặc bọn chúng muốn làm gì thì làm. Còn tôi cũng cùng tâm trạng với bà ấy, già rồi, không thể lo cho con cả đời được nữa.

Bỏ chồng nghèo để lên xe hoa lần 2 với người chồng giàu có hơn tôi 5t, đã từng có con riêng. Vào ngày kỷ niệm 1 năm ngày cưới với người chồng thứ 2, anh không quà cáp mà bắt tôi đi khám tại sao mãi vẫn chưa có con. Tai tôi ù đi khi nghe thông báo mình bị u;;ng th;ư nên không thể mang b;;ầu. Chồng mới liền đề nghị ly hôn với tôi ngay lập tức. 1 mình tôi nằm trong viện không ai chăm sóc. Rút điện thoại ra chỉ biết gọi cho chồng cũ, nào ngờ anh đưa luôn cho 200 triệu rồi tuyên bố 1 câu khiến tôi n;;gất lịm

0

Cách đây vài tháng là kỷ niệm một năm ngày cưới của hai vợ chồng. Tôi đã hy vọng sẽ nhận được một bất ngờ lãng mạn từ chồng, nhưng anh lại quên mất ngày đặc biệt này.

Tôi và chồng đều là kết hôn lần 2. Anh ly hôn vì vợ cũ không thể có con, còn tôi ly hôn vì chồng cũ không thể cho tôi cuộc sống như mong muốn. Tôi có một đứa con trai với chồng cũ, thằng bé do chồng cũ nuôi sau khi chúng tôi ly hôn.

Nói về người chồng hiện tại, anh hơn tôi 5 tuổi, là một người đàn ông thành đạt, giàu có. Với vẻ ngoài xinh đẹp của mình, tôi nhanh chóng thu hút được sự chú ý của anh.

Ban đầu, tôi bị cuốn hút bởi tiền bạc và những món quà hàng hiệu mà anh dành cho tôi. Tuy nhiên, sau nửa năm bên nhau, tôi nhận ra rằng tình cảm tôi dành cho anh ngày càng đậm sâu. Tôi đã yêu anh thật lòng.

Khi anh cầu hôn, tôi hạnh phúc đồng ý. Nhưng sau khi kết hôn, tôi cảm thấy anh không còn dành nhiều sự quan tâm cho mình như trước. Anh thường xuyên nhắc nhở vợ về việc sinh con, nói rằng anh đã lớn tuổi. Tôi cũng mong vậy, nhưng không phải cứ mong là có, cầu là được.

 

Trong ngày kỷ niệm 1 năm cưới với người chồng giàu có, tôi gọi cho chồng cũ và nhận được 200 triệu - 1

 

Chồng thường xuyên nhắc nhở tôi về việc sinh con, nói rằng anh đã lớn tuổi. (Ảnh minh họa)

Cách đây vài tháng là kỷ niệm một năm ngày cưới của hai vợ chồng. Tôi đã hy vọng sẽ nhận được một bất ngờ lãng mạn từ chồng, nhưng anh lại quên mất ngày đặc biệt này. Thay vào đó, anh đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe để tìm ra lý do tôi chưa thể mang thai. Sau nhiều xét nghiệm, bác sĩ thông báo tôi mắc bệnh ung thư tuyến giáp và không khuyến khích hai vợ chồng có con ở thời điểm hiện tại.

Nghe tin này, tôi choáng váng. Chồng cũng tỏ ra thất vọng, không thể giấu được sự buồn bã hiện lên trên khuôn mặt. Trên đường về nhà, anh không có một lời an ủi khiến tôi cảm thấy cô đơn và lo lắng hơn bao giờ hết.

Khi về đến nhà, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc để nhập viện điều trị, thì chồng ngăn lại và nói:

– Chờ một chút, anh có điều muốn nói với em.

Trầm ngâm một lúc, anh nói:

– Chúng ta ly hôn đi.

Tôi không thể tin vào tai mình, lớn tiếng hỏi lại:

– Ly hôn? Tại sao? Vì em bị ung thư ư?

Chồng giải thích rằng bác sĩ đã nói tôi không thể sinh con ở thời điểm hiện tại, trong khi anh đang rất mong chờ có con và không muốn chờ đợi thêm nữa.

Tôi cảm thấy trái tim mình tan vỡ. Trước đây, tôi từng tin rằng tình yêu có thể giúp vợ chồng vượt qua mọi khó khăn, nhưng giờ đây, tôi nhận ra tình yêu thật sự rất mong manh.

Tôi không trả lời chồng, tức giận kéo vali ra khỏi nhà. Ngay khoảnh khắc đó, tôi quyết định sẽ không bao giờ liên quan đến người đàn ông này nữa.

Trong ngày kỷ niệm 1 năm cưới với người chồng giàu có, tôi gọi cho chồng cũ và nhận được 200 triệu - 2

Vào ngày kỷ niệm 1 năm cưới, chồng đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe để tìm ra lý do tôi chưa thể mang thai.

đều có người thân bên cạnh, tôi lại càng cảm thấy cô đơn. Giữa đêm khuya, không thể ngủ được, tôi chợt nhớ đến chồng cũ và con trai. Và rồi, tôi đã gọi điện cho chồng cũ. Sau khi chào hỏi xã giao đôi câu, chồng cũ hỏi về cuộc sống hiện tại của tôi. Khi nghe câu hỏi đó, tâm trạng tôi bỗng trở nên nặng nề. Nhận ra có điều gì đó không ổn, chồng cũ khuyên tôi chia sẻ ra cho nhẹ lòng.

Nghĩ ngợi một lúc, tôi đã kể cho anh nghe về bệnh ung thư của mình, về việc chồng muốn ly hôn cũng như chuyện tôi đang một mình trong bệnh viện. Kể đến đâu, nước mắt tuôn rơi đến đó. Chồng cũ bình tĩnh lắng nghe và an ủi, nhưng anh càng an ủi, tôi càng khóc nhiều hơn.

Chúng tôi đã từng yêu nhau khi anh mới đến thành phố để lập nghiệp. Sau 2 năm hẹn hò, tôi kết hôn và theo anh về quê, sinh con cho anh. Nhưng khi con trai lớn lên, gánh nặng tài chính ngày càng đè nặng, kéo theo đó là những cuộc cãi vã về tiền bạc. Cuối cùng, tôi quyết định ly hôn.

Ngày hôm sau, bác sĩ yêu cầu tôi tiếp tục thanh toán viện phí. Khi đến ngân hàng rút tiền, tôi bất ngờ phát hiện tài khoản của mình có thêm 200 triệu. Sau khi thanh toán viện phí, tôi trở về phòng bệnh và thấy chồng cũ ở đó. Chợt nhớ đến số tiền mới được nhận, tôi hỏi có phải là do anh chuyển không thì anh nói:

– Em đang cần tiền, hy vọng số tiền này sẽ giúp được em.

200 triệu có lẽ là toàn bộ số tiền tiết kiệm của chồng cũ. Sau đó, tôi còn nghe nói anh mượn thêm 30 triệu của bố mẹ để giúp tôi chữa bệnh. Lần này anh đến đây là để chăm sóc tôi. Tôi khuyên anh nên về nhà chăm sóc con, nhưng anh nói rằng con trai đã có ông bà chăm sóc, không cần lo lắng.

Trong suốt thời gian ấy, chồng cũ đã chăm sóc tôi rất chu đáo, khiến tôi không khỏi hối tiếc về quyết định ly hôn trước đây. Hơn một tháng sau, tôi làm phẫu thuật và tình trạng sức khỏe hiện đã ổn định.

Về chồng hiện tại, từ ngày tôi nhập viện đến nay, anh không hề xuất hiện, thậm chí không có một lời hỏi thăm. Còn chồng cũ, anh vẫn luôn bên cạnh tôi. Sau thời gian tĩnh tâm, tôi đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định đồng ý ly hôn với chồng hiện tại, vì tôi nhận ra chúng tôi không còn thuộc về nhau.

Tôi cũng nhận ra chồng cũ vẫn còn tình cảm với mình. Anh đề nghị tôi về quê cùng anh để dưỡng bệnh, vì không khí ở đó tốt cho sức khỏe. Tôi phân vân quá, không biết có nên về quê với chồng cũ không nữa. Tôi sợ không được con trai và bố mẹ anh chấp nhận, rồi lại gây thêm phiền phức cho anh.

Tin vui: Mua đất không có giấy tờ trước 2008 vẫn được cấp Sổ đỏ …

0

Dù pháp luật đất đai quy định “mua đất không có giấy tờ trước 2008 bằng giấy viết tay vẫn được cấp Sổ đỏ” nếu đủ điều kiện nhưng không phải người dân nào cũng nắm rõ để bảo vệ quyền lợi của mình.

Theo khoản 1 Điều 45 Luật Đất đai 2024, khi chuyển nhượng, tặng cho quyền sử dụng đất phải có Giấy chứng nhận, nếu không thì việc chuyển nhượng sẽ không hợp pháp vì không đủ điều kiện thực hiện quyền.

Tuy nhiên, việc chuyển nhượng, tặng cho quyền sử dụng đất chưa có Giấy chứng nhận mà không có một trong những loại giấy tờ về quyền sử dụng đất quy định tại Điều 137 Luật Đất đai 2024 thì vẫn được pháp luật bảo vệ, người đang sử dụng đất mà chưa được cấp Giấy chứng nhận thì được cấp nếu đủ điều kiện và không phải thực hiện thủ tục chuyển quyền theo quy định (không phải thực hiện thủ tục sang tên).

Mua đất không có giấy tờ trước 2008 được cấp Sổ đỏ?

Điểm a khoản 1 Điều 82 Nghị định 101/2024/NĐ-CP quy định:

1. Các trường hợp sử dụng đất sau đây do nhận chuyển quyền sử dụng đất không đúng quy định của pháp luật nhưng có chữ ký của các bên liên quan mà chưa được cấp Giấy chứng nhận và không thuộc trường hợp quy định tại khoản 2 Điều này thì người đang sử dụng đất thực hiện thủ tục đăng ký đất đai, cấp Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, quyền sở hữu tài sản gắn liền với đất lần đầu theo quy định của Luật Đất đai và quy định tại Nghị định này mà không phải làm thủ tục chuyển quyền sử dụng đất; cơ quan tiếp nhận hồ sơ không được yêu cầu người nhận chuyển quyền sử dụng đất nộp hợp đồng, văn bản chuyển quyền sử dụng đất theo quy định của pháp luật, trừ trường hợp giấy tờ về việc nhận thừa kế quyền sử dụng đất theo quy định tại điểm d khoản 1 Điều 28 của Nghị định này:

a) Sử dụng đất do nhận chuyển quyền sử dụng đất trước ngày 01 tháng 7 năm 2014 đối với trường hợp không có giấy tờ về quyền sử dụng đất quy định tại Điều 137 của Luật Đất đai;

b) Sử dụng đất do nhận chuyển quyền sử dụng đất trước ngày 01 tháng 8 năm 2024 mà có giấy tờ về quyền sử dụng đất quy định tại Điều 137 của Luật Đất đai;

c) Sử dụng đất do nhận chuyển quyền sử dụng đất của người nhận thừa kế quyền sử dụng đất quy định tại khoản 4 Điều 45 của Luật Đất đai..”

Như vậy, người đang sử dụng đất do nhận chuyển nhượng, nhận tặng cho trước ngày 01/01/2008 không phải thực hiện thủ tục sang tên mà thực hiện thủ tục đăng ký, cấp Giấy chứng nhận lần đầu nếu đáp ứng các điều kiện sau:

– Đất chưa được cấp Giấy chứng nhận.

– Bên nhận chuyển quyền (người mua) không có Giấy chứng nhận của bên chuyển quyền hoặc hợp đồng, giấy tờ về chuyển quyền sử dụng đất theo quy định (không có hợp đồng được công chứng hoặc chứng thực).

– Đủ điều kiện cấp Giấy chứng nhận theo trường hợp đất có giấy tờ về quyền sử dụng đất quy định tại Điều 137 Luật Đất đai 2024 hoặc đất không có giấy tờ về quyền sử dụng đất quy định tại Điều 138 Luật Đất đai 2024.

Nếu đủ điều kiện thì người đang sử dụng đất chuẩn bị hồ sơ và thực hiện theo đúng thủ tục cấp Giấy chứng nhận lần đầu để có Giấy chứng nhận.

Kết luận: Mua đất không có giấy tờ trước 2008 vẫn được cấp Sổ đỏ nếu đủ điều kiện như trên. Tuy nhiên, do nhận chuyển nhượng quyền sử dụng đất chưa được cấp Giấy chứng nhận, không có giấy tờ về quyền sử dụng đất và không có hợp đồng được công chứng hoặc chứng thực nên dễ xảy ra tranh chấp. Nếu xảy ra tranh chấp phải giải quyết tranh chấp trước, sau đó mới được cấp Giấy chứng nhận.

Mẹ tôi thay đổi hẳn từ ngày lên thành phố làm giúp việc. Mẹ cười nhiều hơn, hay nói hơn, tôi hỏi “Mẹ có tình yêu mới à”, bà chỉ cười e thẹn sau mấy chục năm bố tôi m/ấ/t, 1 mình nuôi các con trưởng thành. Hôm giỗ họ vừa rồi, bà xin về nhà 1 hôm rồi thông báo chuyện quan trọng: Tái hôn với ông chủ góa vợ ở Hà Nội. Mẹ tôi và bố dượng không ĐKKH, chỉ làm vài mâm ra mắt gia tiên. Đúng 3 tháng sau, tôi nghẹn lòng thấy bà xách túi quần áo thất thểu trở về quê và thông báo chuyện đ/ộ/ng tr/ờ/i….

0

Ông chủ muốn tái hôn với người giúp việc, ngỡ cổ tích hóa ra là âm mưu

Ông chủ 68 tuổi bày tỏ tình cảm và mong muốn tái hôn với người giúp việc U60. Tuy nhiên, bí mật phía sau khiến người trong cuộc đau lòng.

Mẹ tôi trở về nhà sau 2 năm lên thành phố làm giúp việc với gương mặt buồn bã. Bà nằm lỳ trong phòng, mấy ngày liền chỉ ăn uống qua loa.

Tối hôm qua, tôi thấy mẹ nằm im, nước mắt đọng ở đuôi mắt. Hoảng hốt, tôi lay mẹ ngồi dậy và tìm hiểu nguyên nhân. Tôi dùng mọi cách để thúc ép nhưng mẹ không muốn nói. Cho tới khi tôi òa khóc, mẹ mới mở lòng tâm sự.

Gia đình tôi không khó khăn đến mức để mẹ đi làm giúp việc. Lúc mẹ thông báo đi làm, mấy chị em tôi ra sức khuyên can nhưng không có kết quả. Mẹ nghỉ hưu ở tuổi 56, ở nhà cả ngày cũng buồn nên đi làm giúp việc cho một gia đình giàu có ở Hà Nội. Hàng ngày, bà chịu trách nhiệm chăm sóc, nấu ăn… cho người đàn ông 68 tuổi.

Người này bị tai biến nhẹ, phải ngồi xe lăn. Ông sống cùng 2 cô con gái, vợ đã mất hơn 10 năm. Các con của ông bận đi làm, không tiện chăm sóc.

Mẹ tôi vốn kỹ tính lại thương người nên chăm sóc ông rất chu đáo. Từ ngày có mẹ tôi, các con của ông thoải mái đi sớm về khuya.

Tôi về làm vợ của ông chủ suốt 2 tháng nay, thế nhưng chưa đưa cho tôi 1 đồng nào. (Ảnh minh họa)

Người giúp việc đau lòng khi biết bí mật của gia đình ông chủ. Ảnh minh họa: PX

Mỗi lần gọi điện hỏi thăm, tôi thấy mẹ khá vui vẻ và hạnh phúc. Thỉnh thoảng, tôi trêu mẹ đã phải lòng ông chủ. Mẹ nghe vậy liền cười e thẹn.

Bố mất lúc tôi 10 tuổi, mẹ ở vậy nuôi chúng tôi lớn khôn. Từ lâu, tôi thúc giục mẹ tìm người bầu bạn nhưng bà chẳng ưng ai. Lần này, có vẻ như sau thời gian dài tiếp xúc, chăm sóc ông chủ, mẹ tôi đã nảy sinh tình cảm.

Hơn 3 tháng trước, mẹ gọi điện về, tâm sự với tôi rất lâu. Mẹ kể, ông chủ bày tỏ tình cảm và muốn tái hôn với bà. Con gái lớn của ông cũng tác hợp, mong hai người sớm làm bữa cơm ra mắt.

Tôi thấy an tâm nên giục mẹ đồng ý. Được con gái động viên, mẹ tôi chấp nhận chắp nối với ông chủ. Sau đó, con gái lớn của ông chủ gọi điện cho tôi. Chúng tôi trò chuyện vui vẻ và lên kế hoạch tổ chức buổi lễ nho nhỏ cho bố mẹ.

Cuối tuần vừa rồi, nửa đêm, mẹ tôi xuống bếp uống nước. Sợ mở đèn làm ông chủ tỉnh giấc, mẹ tôi mò mẫm đi trong bóng tối. Bà thấy phòng con gái lớn của ông chủ vẫn sáng đèn và có tiếng tranh cãi. Bà rón rén đến gần nghe trộm.

“Em không đồng ý bố tái hôn với cô H. Tại sao đến giờ chị mới nói với em? Nhà mình có điều kiện, sao lại để bố qua lại với người giúp việc. Gia đình chồng sắp cưới biết chuyện thì em nhục không thể tả”, con gái nhỏ của ông chủ gay gắt.

Nghe đến đó, mẹ tôi tủi thân, định quay về phòng thì tiếng cô con gái lớn vọng ra: “Em dại lắm. Sau này, chị em mình đều theo chồng thì ai chăm bố. Thuê người giúp việc mãi cũng không phải cách.

Bây giờ, mình tìm đâu ra người chăm chỉ, chu đáo như cô H. Nói là tái hôn nhưng họ không đăng ký kết hôn. Họ cứ ở vậy, chị em ta không phải trả lương lại yên tâm”.

Nghe đến đấy, mẹ tôi choáng váng. Bà tựa lưng vào tường, cố gắng hít thở sâu. Bình tĩnh trở lại, bà lặng lẽ về phòng. Mẹ tôi ấm ức, xót xa nhưng chẳng thể nói ra. Bà từ chối tái hôn, rồi quyết định nghỉ việc.

Tôi tức điên khi nghe xong câu chuyện của mẹ. Tôi muốn gọi điện, mắng cho họ một trận tơi bời. Tuy nhiên, mẹ tôi không đồng ý. Bà bảo đau đớn như thế đã đủ lắm rồi. Bà không muốn liên quan đến gia đình đó nữa.