Cuộc sống của tôi chưa bao giờ dễ dàng. Cả cuộc đời tôi gắn liền với việc nuôi dạy con cái, với những bữa ăn đạm bạc, những lo toan vất vả không tên. Tôi không thể nhớ rõ đã bao nhiêu lần tôi tự hỏi mình, liệu có bao giờ cuộc sống sẽ khác đi? Liệu có một lúc nào đó tôi có thể thở phào nhẹ nhõm, không phải lo toan vì chuyện cơm áo gạo tiền?
Nhà tôi đông con. Con lớn đã đi học đại học, con nhỏ mới chỉ lên ba. Chồng tôi, Nam, là người ít nói, thậm chí có thể gọi là vô tâm. Anh ấy chỉ biết chăm sóc bản thân, ít khi quan tâm đến cảm xúc của vợ con. Ngày ngày, tôi bận rộn với công việc nội trợ, chăm sóc con cái, và khi mọi chuyện dần ổn định một chút, anh ấy lại chẳng có mặt để chia sẻ gánh nặng cùng tôi. Anh có những buổi tối đi nhậu, những ngày dài vắng mặt. Mỗi lần tôi mở lời nhắc nhở, anh chỉ lắc đầu: “Em làm được mà, cần gì anh giúp.”
Dù vậy, tôi vẫn cố gắng bù đắp cho con cái, cố gắng lấp đầy những khoảng trống mà anh ấy bỏ lại. Tôi nghĩ rằng, những gì tôi làm, những hy sinh của tôi, sẽ giúp cho gia đình này bớt đi những lo âu. Thế nhưng, không bao giờ tôi ngờ rằng một ngày, những lời hứa của chồng sẽ làm tôi choáng váng đến vậy.
Một ngày nọ, khi tôi đang chăm sóc con cái trong căn nhà nhỏ của mình, Nam bỗng nhiên nói với tôi rằng em trai của anh – Phú, đang xây nhà và cần vay một số tiền lớn để hoàn thiện. Cả gia đình anh ấy đang gặp khó khăn tài chính, và Phú đã đến nhờ anh giúp đỡ. Nghe đến đây, tôi chỉ im lặng, mắt nhìn xuống đôi tay đang rửa bát. Tôi biết, anh ấy sẽ lại hứa hẹn mà chẳng bao giờ suy nghĩ đến hoàn cảnh của gia đình mình.
“Em trai anh cần vay 100 triệu để xây nhà. Anh định cho nó mượn, em thấy sao?” Nam hỏi, giọng điệu như thể đây là điều hiển nhiên.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, trong lòng cảm thấy tức giận và bối rối. Nhà tôi, đâu có dư giả gì mà cho mượn số tiền lớn như thế? Tôi không muốn gây ra cuộc tranh cãi, nhưng thật sự, tôi cảm thấy chạnh lòng. Tôi tự hỏi: “Vậy gia đình mình thì sao? Liệu có ai quan tâm đến chúng tôi không?”
“Nhưng chúng ta đâu có nhiều tiền, Nam à. Em không nghĩ chúng ta cần giữ lại một chút để lo cho con cái sao?” Tôi cẩn trọng hỏi lại, lo lắng vì những khoản chi tiêu hàng ngày đã là một vấn đề lớn.
Nam nhìn tôi, vẻ mặt không có chút do dự: “Em đừng lo, anh sẽ lo liệu được. Em yên tâm đi.”
Tôi cảm thấy nghẹn lời, không biết nên nói gì thêm. Anh ấy đã quyết, và tôi biết không thể thay đổi được quyết định của anh. Những lần trước cũng vậy, mỗi khi anh ấy quyết định điều gì, dù đúng hay sai, tôi đều phải im lặng và chấp nhận. Cảm giác ấy thật đau đớn, nhưng tôi đành phải gật đầu đồng ý.
Vài ngày sau, anh yêu cầu tôi bán hết số vàng cưới mà chúng tôi đã tích cóp suốt bao năm để có đủ số tiền cho em trai anh. Mỗi lần nhìn chiếc nhẫn cưới, tôi lại thấy lòng mình quặn thắt. Đó là thứ duy nhất tôi còn giữ lại từ những ngày đầu chúng tôi mới cưới nhau, khi mọi thứ còn tươi đẹp. Nhưng giờ đây, tôi không thể làm gì khác ngoài việc bán đi những ký ức đó. Chỉ cần có tiền để giúp đỡ gia đình chồng, tôi nghĩ mình cũng chẳng cần gì nữa.
Vậy là tôi đưa vàng đến tiệm cầm đồ. Người chủ tiệm, một người quen, nhìn tôi với ánh mắt ái ngại. Cũng phải thôi, ai mà chẳng thấy tội nghiệp cho người phụ nữ này, phải hy sinh đến cả những thứ quý giá nhất của đời mình. Nhưng tôi không thể kìm nén nữa. Tôi phải lo cho gia đình mình, phải làm đủ mọi cách để có thể giữ gìn được những thứ cần thiết nhất cho con cái.
Sau khi tôi chuyển số tiền đủ 100 triệu cho em trai của Nam, tôi tưởng như đã xong, tưởng như mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó. Nhưng rồi, khi tôi vừa về đến nhà, điện thoại của tôi reo lên. Tôi nhận được một tin nhắn từ Nam, và tôi không thể tin vào mắt mình khi đọc dòng chữ ấy.
“Em à, anh đã quyết định rồi. Anh sẽ không lấy số tiền đó trả cho em trai nữa. Mẹ anh đã nói rằng phải giữ lại để lo cho anh em trong nhà, anh không muốn có bất kỳ mâu thuẫn nào nữa. Em đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Tim tôi như ngừng đập. Những lời này quá bất ngờ, và nó như một cú tát thẳng vào mặt tôi. Sau tất cả những gì tôi đã làm, tôi lại bị đối xử như thế. Không những không được cảm ơn, tôi còn bị coi như là người không quan trọng trong quyết định của gia đình anh ấy.
Nước mắt tôi tự động lăn dài trên má. Tôi nghĩ đến tất cả những hi sinh mà tôi đã trải qua, những nỗ lực không ngừng nghỉ để gia đình này có thể duy trì được sự ổn định. Nhưng cuối cùng, tôi chỉ là một người phụ nữ vô hình trong mắt chồng mình. Anh không nhìn thấy những khó khăn của tôi, anh không thấy sự mệt mỏi trong những ngày dài của tôi.
Mặc dù vậy, tôi biết mình không thể cứ mãi để lòng mình chìm trong uất ức. Tôi phải quyết định. Không thể để mình mãi sống trong một gia đình như thế này. Cũng đến lúc tôi phải tự đứng lên, tìm lại chính mình, cho dù phải đau đớn đến đâu.
Ngày hôm sau, tôi gặp Nam và nói với anh rằng tôi không thể tiếp tục sống trong một mối quan hệ như vậy nữa. Tôi không thể cam chịu thêm nữa. Tôi đã quá mệt mỏi rồi. Khi anh nghe tôi nói vậy, anh không hề phản ứng ngay, nhưng tôi thấy trong mắt anh một sự ngỡ ngàng và có lẽ là hối hận.
“Em đi đâu cũng được, nhưng em đừng rời xa anh,” Nam nói trong giọng nghẹn ngào, nhưng tôi không thể quay lại.
Chuyện này có thể sẽ khiến gia đình chúng tôi thay đổi mãi mãi, nhưng tôi biết, tôi đã chọn đúng con đường của mình. Từ giờ, tôi sẽ không còn phải sống trong bóng tối của những quyết định vô tâm nữa.