Lạ ở chỗ, bình thường bà yêu thương tôi là thế mà tới khi biết bản thân sắp trút hơi thở cuối cùng, bà lại không chịu cho tôi vào phòng gặp mặt. Lúc bà đi, chỉ có 2 con gái với 1 con trai của bà.
Lúc chồng dẫn về giới thiệu gia đình, tôi ấn tượng mãi với nét mặt của mẹ anh khi đó. Bà không cười không nói, nghe tôi chào xong, bà đi thẳng vào phòng. Hôm ấy tôi sốc quá cũng không ở lại lâu. Ngay hôm sau, bà tìm tới tận nơi ở của tôi nói chuyện:
“Thực sự bác không chê bai gì cháu. Tuy nhiên bác đi xem thầy bảo 2 đứa tuổi không hợp, lấy nhau sau về vất vả đủ đường nên tốt nhất các con chia tay sớm cho đỡ khổ đôi bên. Làm người mẹ, bác không thể không lo cho tương lai con mình”.
Khuyên nhủ con trai hết lời không được, đành tới tìm tôi thương lượng. Thấy trăn trở quá, tôi định chia tay nhưng lại phát hiện có bầu. Cảm thấy chuyện tình cảm 2 đứa không có tương lai, tôi tính sẽ vào viện bỏ nhưng vừa tới cửa viện, mẹ anh gọi điện:
“Con không được làm việc bất nhân ấy. Phải giữ đứa cháu đó cho mẹ…, con cái tới với mình là cái duyên, không được bỏ con nghe chưa. Về đi, mẹ sẽ tổ chức cưới hỏi cho các con”.
Thấy trăn trở quá, tôi định chia tay nhưng lại phát hiện có bầu. (Ảnh minh họa)
Vậy là đám cưới của bọn tôi được tổ chức ngay sau đó 1 tháng. Tuy ban đầu không đồng ý nhưng khi tôi về làm dâu bà lại yêu thương, quan tâm lắm. Buồn rằng kết hôn được vài ngày tôi lại bị ngã sảy thai. Hơn năm sau tôi có bầu lại nhưng là chửa ngoài dạ con, phát hiện muộn quá phải cắt bỏ cả 2 bên buồng trứng mới giữ được tính mạng. Mất đi thiên chức làm mẹ khiến tôi đau khổ vô cùng. Không những thế, bước sang năm thứ 3 sau cưới, chồng tôi lại bất ngờ mất trong một vụ va chạm giao thông. Nỗi đau trong tôi như nhân lên gấp bội. Trong tận cùng tuyệt vọng, tôi chợt nghĩ tới lời khuyên can của mẹ chồng trước đó rằng nếu vợ chồng tôi lấy nhau sẽ có đại họa. Vậy mà lúc này bà lại bảo con dâu:
“Con đừng nghĩ ngợi linh tinh. Cuộc sống là vô thường, không ai nói trước được, cũng không ai tránh hết được con ạ”.
Sau khi chồng tôi mất, anh chị em nhà anh quay lưng ghét tôi lắm. Họ toàn vin lý do tuổi tác của tôi khắc chồng mới khiến anh mất trẻ như thế.
Con trai qua đời, mẹ anh vì quá đau lòng mà đổ bệnh sau đấy vài tháng. Trong khoảng thời gian bà nằm viện, mình tôi chăm sóc chứ các con bà có ai vào đâu. Họ đay nghiến tôi:
“Em trai tôi lấy phải người vợ số độc như cô mới chết trẻ không con nên cô phải chăm mẹ bù lại những tổn hại cô gây ra cho gia đình tôi là đúng rồi”.
Bà ốm liệt giường cứ 1 mình tôi vừa chăm con vừa chăm mẹ như thế. Cũng may mẹ chồng có lương, có thẻ bảo hiểm y tế nên tiền thuốc thang viện phí cũng đỡ đi phần nào.
Nhiều hôm thấy tôi thức đêm quầng hết 2 mắt, mẹ chồng thương lại rớm nước mắt:
“Làm con dâu mẹ khổ quá phải không con. Mẹ chỉ mong thân già này sớm đi được để con đỡ khổ”.
Lúc ấy tôi vừa tủi thân vừa thương bà, khóc nấc lên:
“Mẹ đừng nói vậy. Mẹ không được bỏ con… Nếu không có mẹ, con còn đâu chỗ dựa tinh thần”.
Cuối cùng, bệnh bà trở nặng sau gần 4 năm ốm liệt giường. Lạ ở chỗ, bình thường bà yêu thương, quấn quýt tôi là thế mà tới khi biết bản thân sắp trút hơi thở cuối cùng, bà lại không chịu cho tôi vào phòng gặp mặt. Lúc bà đi, chỉ có 2 con gái với 1 con trai của bà. Khi ấy tôi đã dằn vặt rất nhiều nghĩ không biết bản thân có lỗi gì nên mẹ chồng mới giận không thèm nhìn mặt trước khi mất.
Lúc bà đi, chỉ có 2 con gái với 1 con trai của bà, tôi không được gọi vào. (Ảnh minh họa)
Mai táng cho bà xong, tôi bất ngờ được một luật sư tìm tới đưa cho 1 đoạn ghi âm của mẹ chồng. Bà đã âm thầm ghi trong thời gian ốm:
“Những ngày ốm đau, mẹ được con chăm sóc chu đáo, tận tình nên ấm lòng vô cùng. Mẹ thật may mắn có nàng dâu như con. Mẹ cũng cảm ơn con rất nhiều vì những gì con đã làm cho mẹ. Khi mất, mẹ không muốn con phải chứng kiến cảnh chia li bởi nhìn con khóc, mẹ không thể yên lòng nhắm mắt. Vì thế mẹ sẽ không để con vào phòng gặp mẹ.
Sau khi mẹ mất, con hãy dọn về ngoại ở cho thoái mái. Mẹ đã sang tên miếng đất ngoài mặt đường đứng tên con làm món quà cuối cùng mẹ dành cho con. Nếu có kiếp sau, mẹ sẽ vẫn là mẹ chồng của con nhé”.
Nghe đoạn nghi âm của bà, tôi nấc nghẹn không thốt thành lời. Trong lòng vừa đau đớn, vừa day dứt nhưng cũng thầm cảm ơn tình thương mẹ chồng dành cho mình. Giá như năm ấy tôi không bị sảy thai, giá như sau đó tôi không có thai ngoài tử cung thì có phải bây giờ tôi đã có đứa con của riêng mình, vẫn được nuôi dưỡng cháu của bà thì có phải tốt biết bao.