Tôi gặp chồng tôi trong năm cuối đại học. Khi ấy tôi là sinh viên xuất sắc của khoa nhận học bổng sinh viên nghèo vượt khó. Còn anh là giám đốc doanh nghiệp trao giải. Tôi chưa bao giờ nghĩ, cô gái như tôi lại lọt vào mắt xanh của anh.
Sau buổi lễ ấy, anh xin số điện thoại của tôi với lý do sẽ trao cơ hội việc làm thích hợp. Qua ba tháng, tôi vào công ty anh làm việc với vị trí chuyên viên xuất nhập khẩu và rồi chúng tôi hẹn hò.
Đồng nghiệp, bạn bè đều ghen tỵ tôi số hưởng. Đến nhà anh tôi choáng ngợp, ngôi nhà biệt thự lộng lẫy như một tòa lâu đài. Bố mẹ, anh chị và các cháu đều biết 3 ngoại ngữ Anh, Trung, Hàn. Gia đình toàn những người trình độ tiến sĩ, thạc sỹ được đào tạo từ nước ngoài.
Mẹ anh nhìn tôi với ánh mắt khinh thường. So với gia đình họ, tôi không khác gì quạ so với công. Nhưng bằng tình yêu của mình, anh đã bảo vệ và nhất quyết đòi cưới tôi.
Bằng tình yêu của mình, anh đã bảo vệ và nhất quyết đòi cưới tôi. (Ảnh minh họa).
Gia đình anh đồng ý cho chúng tôi tổ chức đám cưới nhưng chưa bao giờ tôn trọng tôi. Nhà có người giúp việc nhưng họ yêu cầu con dâu mới phải đi chợ, nấu bữa sáng và tối, giặt đồ đi làm cho cả nhà bằng tay.
Tôi mệt mỏi, mẹ chồng ngay lập tức bảo: “Nếu con thấy không chịu được, hãy nghỉ việc ở nhà. Nhà này không thiếu tiền nuôi con”. Tôi lại cắn răng vừa đi làm vừa đảm bảo việc nhà.
Chị chồng là người có bằng tiến sĩ tâm lý, nói câu nào cũng như đâm thẳng vào tôi không khoan nhượng. Anh rể là giám đốc công ty về thời trang, thường xuyên dè bỉu coi thường phong cách ăn mặc giản dị của tôi là nhà quê, mất mặt gia đình.
Các con của họ cười ầm ĩ khi thấy tôi phát âm còn nặng từ địa phương. Chồng tôi, lúc yêu thì lãng mạn nhưng cưới tôi về anh cũng dần theo nguyên tắc của gia đình.
Sau một lần tôi đưa con gái đi học mầm non thì bắt gặp chồng tôi vào khách sạn với nhân tình. Tôi khóc suốt một đêm rồi bừng tỉnh. Thay vì buồn phiền, tôi sẽ dùng tiền của họ để tạo dựng cuộc đời mới cho mình.
Tôi bắt đầu ngọt nhạt xin chồng đầu tư cho tôi học chương trình thạc sỹ liên kết quốc tế. Đồng thời học thêm ngoại ngữ tiếng Trung để xứng đáng với gia đình anh. Sau những đêm tôi thủ thỉ bên gối. Chồng tôi mủi lòng xin phép mẹ.
Tôi bắt đầu đòi chồng tôi nhiều tiền hơn, tiền giáo trình, tiền biếu quà cho thầy, tiền giao lưu khóa học, tiền mua sắm cho bản thân và con gái, tiền khám sức khỏe… Sau hai năm tôi thông thạo 3 ngoại ngữ, bằng thạc sỹ đã nhận. Tôi cũng đã dành dụm được số tiền lớn từ những khoản chi tiêu chồng tôi giao cho.
Anh liên tục bận rộn công việc, cặp kè với những cô gái xinh đẹp lẳng lơ. Cuộc sống chăn gối của chúng tôi thưa dần rồi gần như không còn.
Tôi tiếp tục vắng nhà liên tục vào cuối tuần. Dựa vào vị trí phu nhân của anh, tôi nhanh chóng kết giao được nhiều giám đốc doanh nghiệp. Thành tích học xuất sắc, tôi nhận học bổng và tiếp tục học.
Gia đình nhà chồng đã thôi không còn nói những câu tát nước vào mặt tôi. Căn bản tôi cũng không có thời gian dành cho họ. Họ thấy tôi nhận được nhiều học bổng từ các trường quốc tế nên cũng dần nể nang tôi hơn.
Cô gái quê mùa năm nào đã trở thành người đàn bà lạnh lùng. (Ảnh minh họa).
Những ngày tháng tôi chờ đợi rồi cũng tới, tôi nhận quyết định làm giảng viên cho trường đại học top đầu của cả nước. Mức lương tốt, làm thêm công việc tư vấn cho các doanh nghiệp xuất nhập khẩu. Tôi đưa ra tờ đơn ly hôn.
Chồng tôi sững sờ nhìn lại tôi. Cô gái quê mùa năm nào đã trở thành người đàn bà lạnh lùng, có địa vị xã hội, có tiền và quan trọng hơn là không còn yêu anh.
Tôi nói thẳng: “Cảm ơn anh vì đã cho em cơ hội thành vợ anh. Lẽ ra em sẽ ngoan ngoãn chịu đựng những câu nói khinh thường của gia đình anh. Nhưng khi em biết anh cặp bồ bên ngoài, em đã không cho phép mình chịu đựng nữa.
Lúc này, giữa chúng ta không còn tình yêu. Anh cũng có bồ đẹp, sự nghiệp vững vàng. Đều là người có học không nên nói nhiều. Con gái, chắc gia đình anh cũng không cần. Anh hãy cho em mang theo con”.
Chồng tôi không nói gì mà ký đơn ngay. Có lẽ anh biết anh cũng có lỗi với tình yêu của tôi. Mẹ và chị anh biết chuyện, chửi tôi là loại “ăn cháo đá bát, lừa tiền, lừa tình”. Bọn họ gây khó dễ để tôi phải ra đi với hai bàn tay trắng, còn tìm cách giành quyền nuôi con với tôi. Tôi phải làm sao? Tôi sẵn sàng ra đi với hai bàn tay trắng nhưng không thể để con gái lại. Con đã 5 tuổi nên cuộc chiến dành con rất khó khăn vì gia đình họ có thế lực. Xin mọi người tư vấn giúp tôi.