Tôi sinh con đầu lòng, niềm hạnh phúc vỡ òa nhưng cũng đi kèm với nhiều lo toan, mệt mỏi. Chăm sóc em bé mới sinh không dễ dàng, lại thiếu người thân giúp đỡ khiến tôi nhiều lúc kiệt sức. Thương con gái, mẹ tôi từ quê xa lặn lội lên thành phố thăm nom. Mẹ tôi vốn là nông dân, cả đời gắn bó với ruộng đồng và chăn nuôi, không có nhiều của cải nhưng bà đã bán cả đàn lợn – tài sản duy nhất của bà – để gom góp được 30 triệu đồng. Bà mang theo số tiền ấy với ý định giúp tôi phần nào trong những ngày đầu làm mẹ.
Khi đến nhà, mẹ tôi ân cần đưa tiền cho tôi và bảo: “Con cầm lấy, lo cho cháu, mẹ không có gì nhiều nhưng đây là tất cả tấm lòng của mẹ.” Tôi xúc động đến rơi nước mắt, thương mẹ biết bao khi bà đã hi sinh tất cả vì con cháu.
Mẹ tôi cũng muốn ở lại chăm cháu giúp tôi, bởi bà biết tôi chưa quen với việc chăm con nhỏ, nhất là khi con còn quấy khóc nhiều vào ban đêm. Nhưng mẹ chồng tôi, người vốn đã không ưa gì mẹ tôi từ trước, lại tỏ thái độ lạnh lùng, khinh khỉnh. Khi thấy mẹ tôi lên, bà không chào hỏi tử tế mà còn nói giọng mỉa mai: “Đói quá phải bò lên đây xin ăn à? Ai cần tiền của bà mà lên đây bày vẽ?”
Câu nói như dao cứa vào lòng tôi và mẹ. Mẹ tôi đứng đó, lặng thinh, đôi mắt bà chùng xuống, rõ ràng rất tủi thân nhưng không dám nói gì. Tôi không thể chịu đựng thêm sự xúc phạm này nữa. Tôi đã quá mệt mỏi với sự khinh miệt và thái độ thiếu tôn trọng của mẹ chồng từ trước đến nay, nhưng lần này, bà đã vượt quá giới hạn.
Tôi nhìn thẳng vào mặt mẹ chồng, không kiêng nể, nói rõ ràng từng chữ: “Mẹ, mẹ có thể không cần tiền của mẹ con, nhưng mẹ không được xúc phạm bà ấy. Mẹ con cả đời vất vả, nuôi con trưởng thành, và bà ấy đã làm tất cả vì con cháu. Mẹ có quyền gì mà khinh thường như thế? Nếu mẹ thấy khó chịu, con sẽ ôm con về quê ở với mẹ con, khỏi phiền đến mẹ nữa.”
Nói rồi, tôi lập tức dọn đồ đạc của mình và con, không thèm để ý đến sự ngạc nhiên của mẹ chồng. Mẹ tôi ngăn cản tôi, bảo: “Con đừng làm thế, mẹ không sao đâu.” Nhưng tôi biết, mẹ chỉ đang cố nhẫn nhịn để mọi chuyện êm xuôi. Nhưng tôi không thể để mẹ phải chịu đựng thêm bất kỳ sự coi thường nào nữa.
Khi tôi ôm con và mẹ dắt tay rời khỏi nhà, mẹ chồng tôi đứng chết trân, không ngờ tôi lại dám phản kháng như vậy. Bà không nói được lời nào, chỉ nhìn chúng tôi rời đi với vẻ mặt sững sờ. Bà đã quen với việc tôi nhẫn nhịn, nhưng lần này, tôi không thể chịu đựng được thêm sự thiếu tôn trọng dành cho người mẹ ruột của mình.
Trên đường về, mẹ tôi chỉ im lặng, bàn tay bà khẽ run. Tôi ôm mẹ và nói: “Mẹ đừng buồn, từ nay con sẽ không để mẹ phải chịu đựng sự bất công này nữa. Hai mẹ con mình về quê, con sẽ chăm con của con và chăm sóc mẹ.”
Mẹ nở một nụ cười yếu ớt, còn tôi biết rằng mình đã làm đúng. Tôi thà quay về quê, sống trong sự yêu thương và tôn trọng, còn hơn ở lại nơi mà người thân của mình bị khinh miệt như vậy.