Tôi và Mai vốn là bạn thân từ thời đại học. Chúng tôi luôn chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn, đặc biệt là những câu chuyện về gia đình, hôn nhân. Tôi đã từng nghĩ giữa hai chúng tôi không có bí mật nào mà người kia không biết, nhưng tất cả sụp đổ vào cái ngày tôi phát hiện ra sự thật cay đắng.
Chồng tôi, Hùng, người tôi luôn tin tưởng, lại đang có mối quan hệ ngoài luồng với chính Mai – người bạn thân nhất của tôi. Điều này không chỉ là một cú sốc lớn, mà còn khiến tôi cảm thấy mình bị phản bội từ hai phía. Tôi tình cờ đọc được tin nhắn của họ, những lời lẽ ngọt ngào đầy ẩn ý. Trái tim tôi như tan vỡ. Cả hai người thân cận nhất của tôi đều lén lút sau lưng tôi, phá hoại cuộc hôn nhân và tình bạn mà tôi luôn coi trọng.
Ban đầu, tôi chỉ muốn đối chất, muốn hỏi họ tại sao lại làm vậy với tôi. Nhưng rồi, cơn giận bùng lên trong tôi và một suy nghĩ điên rồ xuất hiện: “Nếu Mai có thể tòm tem với chồng tôi, tại sao tôi không thể làm điều tương tự với chồng cô ta?”. Một phần trong tôi muốn trả đũa, muốn cho họ biết cảm giác bị phản bội là thế nào. Thế là tôi bắt đầu kế hoạch của mình.
Chồng của Mai, Tùng, là một người đàn ông phong độ, cũng không thiếu vẻ hấp dẫn. Tôi đã từng nghĩ anh ấy là người đàn ông mẫu mực, nhưng giờ đây tôi không quan tâm nữa. Tôi bắt đầu tiếp cận Tùng, cố ý tạo ra những tình huống gặp gỡ thân mật. Ban đầu, tôi lo lắng, nhưng Tùng nhanh chóng tỏ ra thích thú với sự quan tâm của tôi. Chỉ sau vài lần gặp, chúng tôi đã nhanh chóng bước qua giới hạn.
Trong suốt 30 ngày, tôi qua lại với Tùng, vừa như một trò trả thù, vừa như cách để xoa dịu vết thương lòng. Tôi tưởng rằng làm vậy sẽ khiến tôi hả dạ, sẽ làm Mai và Hùng cảm nhận được cái giá của sự phản bội. Nhưng ngược lại, trong lòng tôi ngày càng chất chứa nỗi trống rỗng và tội lỗi. Mỗi khi trở về nhà, tôi vẫn phải đối diện với Hùng – người chồng mà tôi từng yêu thương, giờ đây là kẻ thù không đội trời chung. Tôi không còn cảm giác gì với anh ta nữa, ngoài sự khinh thường.
Còn Tùng, người đàn ông mà tôi từng nghĩ là chỉ để trả thù, lại tỏ ra ngày càng nghiêm túc. Anh không biết ý định thực sự của tôi, và càng ngày càng dính líu sâu vào mối quan hệ này. Một ngày nọ, Tùng bất ngờ nói rằng anh muốn ly hôn với Mai để đến với tôi. “Anh không thể tiếp tục sống với người phụ nữ như cô ấy nữa. Em mới là người anh cần.” Tôi choáng váng.
Tôi đã không ngờ tới kết cục này. Từ một kế hoạch trả thù, mọi thứ dần đi quá xa. Tùng giờ đây muốn biến mối quan hệ của chúng tôi thành nghiêm túc, còn tôi thì lại đứng trước ngã rẽ cuộc đời. Tôi không yêu Tùng, và tất cả chỉ là một trò chơi trả thù ngu ngốc. Nhưng bây giờ, Tùng đã thật lòng muốn chia tay vợ vì tôi.
Lúc này, tôi chợt nhận ra rằng sự trả thù không mang lại cho tôi bất kỳ niềm vui hay sự thỏa mãn nào, mà chỉ khiến mọi thứ rối tung lên. Tôi cũng không hề muốn phá hoại gia đình của người khác. Trò chơi này đã đi quá xa, và tôi không còn kiểm soát được nữa. Tôi quyết định dừng lại trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Tôi gặp Tùng và nói rõ mọi chuyện, kể cả việc tôi làm tất cả chỉ để trả thù. Tùng thất vọng nhưng cũng hiểu ra và đồng ý chấm dứt mối quan hệ này. Còn tôi, sau cuộc nói chuyện đó, tôi quyết định chấm dứt với cả Hùng, đệ đơn ly hôn để giải thoát cho chính mình.
Cuối cùng, tôi nhận ra rằng trả thù không bao giờ là giải pháp. Nó chỉ khiến mọi thứ trở nên phức tạp và đau khổ hơn. Từ sau trải nghiệm đó, tôi quyết định sống cho bản thân mình, không dính dáng đến những người đã làm tổn thương tôi. Cái kết không phải là sự hả hê hay chiến thắng, mà là sự giải thoát, để tôi có thể bắt đầu lại từ đầu với một cuộc sống mới, không oán hận, không dối trá.