Home Blog Page 21

Tôi 20t lấy ông l-ã-o U80 với mong muốn sớm đổi đời. Dù tuổi đã cao nhưng chồng vẫn rất sung sức, đêm nào tôi cũng phải h-ì h-ụ-c phục vụ đến mỏi nhừ, sáng mai dậy chân đi 2 hàng nhưng vì căn biệt thự triệu đô nên vẫn cố. Đúng hôm đang thăng hoa thì tôi s-ở-n g-ai ố-c khi thấy tờ giấy dưới gối…

0

Tôi là Lan, 20 tuổi, và như bao cô gái trẻ khác, tôi cũng mơ ước một cuộc sống đầy đủ và xa hoa. Nhưng không giống những cô gái khác, tôi sẵn sàng làm tất cả để đạt được điều đó. Khi gặp ông Hòa – một người đàn ông ngoài 70, giàu có và quyền lực, tôi đã không ngần ngại nhận lời cầu hôn.

Biệt thự triệu đô, xe sang, cuộc sống mà tôi chỉ thấy trong phim giờ đây đã trở thành thực tế. Ông Hòa dù tuổi đã cao nhưng vẫn rất mạnh mẽ, sung sức. Mỗi đêm, tôi mệt nhoài vì những cuộc ân ái không ngừng nghỉ. Sáng thức dậy, đôi chân tôi như muốn rời ra khỏi cơ thể vì cơn mỏi nhừ, nhưng tôi vẫn phải gượng dậy, nhắc nhở bản thân rằng tất cả đều xứng đáng với cuộc sống xa hoa này.

 

Tôi biết rằng cuộc sống của tôi giờ đây hoàn toàn phụ thuộc vào ông Hòa, và chỉ cần tôi tiếp tục làm tròn bổn phận của mình, mọi thứ sẽ mãi như vậy. Tuy nhiên, một đêm khi chúng tôi đang thăng hoa trong không gian lãng mạn, một chuyện không ngờ đã xảy ra

Khi tôi tỉnh dậy giữa đêm khuya, cảm giác khát nước làm tôi vội vàng ngồi dậy. Đúng lúc đó, ánh sáng từ chiếc đèn ngủ chiếu xuống một mảnh giấy nhỏ dưới gối. Lúc đầu tôi định không để tâm, nhưng có một điều gì đó kỳ lạ khiến tôi không thể rời mắt. Tôi lấy mảnh giấy lên và nhận ra đó là một bản di chúc.

Nội dung tờ giấy khiến tôi phải choáng váng. Ông Hòa đã thừa nhận trong đó rằng toàn bộ tài sản, căn biệt thự này sẽ được để lại cho một người phụ nữ khác – Minh Anh, người mà tôi chưa từng nghe tên trước đây. Không chỉ có biệt thự, ông còn ghi rõ rằng sẽ chuyển nhượng toàn bộ cổ phiếu, bất động sản và các tài sản giá trị khác cho người phụ nữ ấy.

Tôi cảm thấy như bị một cú sét đánh ngang tai. Cả thế giới như sụp đổ. Đêm nay, tôi đã hoàn toàn “điên cuồng” vì ông Hòa, phục vụ ông hết mình, và giờ đây, tôi chỉ là một “người thay thế” trong mắt ông. Tất cả những gì tôi đã hy sinh, tất cả những gì tôi đã cam chịu dường như chỉ là một trò chơi. Chỉ vì một tờ giấy nhỏ mà mọi thứ tôi tưởng mình sở hữu giờ đây như bọt biển, sẽ tan biến bất cứ lúc nào.

Tôi quyết định phải đối mặt với ông Hòa. Sáng hôm sau, khi ông tỉnh dậy, tôi không thể kiềm chế được cảm xúc nữa. Tôi rút tờ di chúc ra và ném lên bàn trước mặt ông, nhìn ông không chớp mắt.

“Ông sẽ giải thích thế nào về cái này?” tôi nói với giọng lạnh lùng.

Ông Hòa nhìn tôi, khuôn mặt không hề thay đổi, nhưng ánh mắt có chút gì đó lạ lùng. Một lúc lâu im lặng, ông khẽ thở dài rồi bắt đầu kể:

“Lan à, mọi thứ không như em nghĩ. Minh Anh không phải là người thứ ba. Cô ấy là người đã chăm sóc tôi suốt những năm tháng tôi bệnh tật, khi tôi không thể làm gì được. Chúng tôi chỉ là bạn, nhưng cô ấy là người duy nhất không bao giờ nhìn tôi vì tiền. Và khi tôi nhận ra mình sẽ không sống lâu, tôi quyết định rằng cô ấy sẽ là người tiếp quản. Còn em, em đã có tất cả những gì mình muốn rồi.”

Tôi không thể tin được những gì ông vừa nói. Lúc này, tôi như cảm thấy mình bị phản bội. Nhưng tôi cũng không thể phủ nhận một điều: ông Hòa đã rất thật lòng trong mối quan hệ này, mặc dù tôi chỉ là một phần trong cuộc sống của ông.

Nhưng tôi không chấp nhận thất bại dễ dàng như vậy. Tôi không thể chấp nhận việc cả cuộc đời mình bị thay thế chỉ vì một phút bốc đồng. Tôi cần phải có cái gì đó, một thứ gì đó để chứng minh rằng tôi đã không chọn sai.

Ngay sáng hôm sau, tôi ra ngoài, tìm kiếm sự giúp đỡ từ một người bạn cũ – anh Hải, một luật sư trẻ đầy tham vọng. Anh ta sẽ giúp tôi tranh chấp quyền thừa kế, ít nhất là một phần của tài sản. Tôi không thể để cho cuộc sống của mình tan biến trong tay người khác như thế được.

Cuộc chiến pháp lý bắt đầu. Tôi không biết liệu tôi có thể thắng, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Biệt thự triệu đô không phải chỉ là một ngôi nhà, mà là tất cả những gì tôi đã hy sinh. Và tôi sẽ làm mọi thứ để giành lấy quyền lợi của mình.

Câu chuyện khép lại ở một bước ngoặt căng thẳng, với cuộc chiến không chỉ về tài sản mà còn là cuộc đấu tranh nội tâm giữa sự hy sinh và lòng tham. Liệu Lan có thể giữ lại những gì mình đã có, hay cuối cùng cô sẽ phải đối diện với sự thật phũ phàng?

Lên thăm con trai ở rể nhà vợ, Con trai từ trong bếp đi ra nói “Bố mẹ vợ con đi tập thể dục, chắc lát nữa sẽ về đấy ạ. Còn vợ con thì vẫn đang ngủ”, con tôi cười trả lời khiến tôi càng t::ức, ngay hôm sau tôi về bán hết đàn lợn ở quê….

0

Muốn cho con bất ngờ nên tôi tự bắt xe ôm từ bến xe về nhà thông gia. Để rồi bước vào cửa nhà ông bà thông gia, chứng kiến được một cảnh tượng mà tôi kinh hãi không tin vào mắt mình.

Gia đình tôi sống dưới quê, con trai sau khi học xong thì ở lại thủ đô làm việc. Lúc con trai lấy vợ, nhà con dâu ở thành phố, sau khi bàn bạc thống nhất thì con tôi quyết định ở rể nhà vợ.

Nhà con dâu có hai chị em, con dâu là chị cả, dưới có một cậu em trai còn độc thân. Nhà cửa rộng rãi, gia đình lại ít người, con tôi bảo bố mẹ vợ cũng là người hiểu lễ nghĩa nên có thể sống chung.

Tuy tôi không thích con mình đi ở rể nhưng ở nhà riêng vẫn hơn là thuê trọ, chưa nói còn tiết kiệm được tiền nhà. Sau đám cưới, tôi vẫn hay gọi điện lên hỏi thăm con sống thế nào, con dâu có đối xử tốt với chồng hay không, bố mẹ vợ có biết cách cư xử với con rể? Nghe con tôi nói mọi chuyện vẫn êm đẹp, tôi thầm yên tâm.

Lên thăm con trai ở rể nhà vợ, nhìn cảnh tượng trong nhà về quê tôi khóc đẫm gối - Hình 1

Tuy tôi không thích con mình đi ở rể nhưng ở nhà riêng vẫn hơn là thuê trọ… (Ảnh minh họa)

Đến nay thì con tôi đã kết hôn được 7 tháng rồi. Hôm vừa rồi lần đầu tiên tôi lên thành phố thăm thông gia và các con. Tôi dụng tâm chuẩn bị mấy món đặc sản quê nhà mang lên tặng thông gia, chắc hẳn ông bà ấy sẽ thích.

Con trai dặn tôi lên đến nơi thì gọi nó ra đón nhưng tôi đi chuyến sớm hơn so với kế hoạch, muốn cho con bất ngờ nên tôi tự bắt xe ôm từ bến xe về nhà thông gia. Để rồi bước vào cửa nhà ông bà thông gia, chứng kiến được một cảnh tượng mà tôi kinh hãi không tin vào mắt mình.

Tôi sốc lên sốc xuống thấy con trai mình đang bò ra lau sàn nhà, quần xắn ống thấp ống cao, tóc tai bù xù, tay chân ướt rượt chẳng còn chút hình tượng nào. Vừa thấy tôi, con trai chỉ kịp chào một câu đã quăng giẻ lau chạy ào vào bếp vì còn đang canh nồi nước dùng nấu phở cho bữa sáng.

Từ trong bếp ra con tôi mới đỡ hành lý cho mẹ rồi lại tiếp tục công việc lau nhà, dọn dẹp. Tôi tức đến tím mặt khi chỉ thấy mỗi con trai bận rộn hết việc nọ tới việc kia như osin, còn con dâu và ông bà thông gia thì không thấy đâu. “Bố mẹ vợ con đi tập thể dục, chắc lát nữa sẽ về đấy ạ. Còn vợ con thì vẫn đang ngủ”, con tôi cười trả lời khiến tôi càng tức đến không thở nổi.

Tôi định lôi con dâu dậy cho một bài học nhưng con trai lại ngăn cản. Con tôi ngốc quá! Dâu là con, rể là khách, dù nó ở rể nhà vợ nhưng nhà thông gia phải đối xử với nó khách sáo, tôn trọng chứ! Sao có thể bắt con rể làm những việc như của con dâu thế này? Thế mà con còn chấp nhận tất cả, rất vui vẻ và chủ động làm.

Lên thăm con trai ở rể nhà vợ, nhìn cảnh tượng trong nhà về quê tôi khóc đẫm gối - Hình 2

Nó là đàn ông, sao có thể làm những việc như của phụ nữ? (Ảnh minh họa)

“Ôi thời nay rồi ai còn phân biệt việc của đàn ông hay phụ nữ nữa hả mẹ. Nếu vợ con đi làm dâu thì cô ấy cũng phải làm những việc thế này, bây giờ con ở rể làm cũng là điều bình thường. Chăm sóc bố mẹ vợ là điều đương nhiên, còn cô ấy ở nhà mình nhiều khi hơi ỷ lại chồng, con chiều cô ấy thêm một chút cũng không sao. Bố mẹ vợ càng yêu quý con thôi chứ đi đâu mà thiệt”, con trai tôi còn bênh vợ và nhà vợ như thế đấy.

Hôm đó tôi chỉ ở lại chơi một lúc, chào hỏi nhà thông gia xong thì về ngay, không muốn ở lại thêm một phút giây nào nữa. Nghĩ đến cảnh con trai tôi ở rể vất vả khổ sở mà lòng tôi đau như cắt. Đêm về không kiềm chế được, thương con tôi khóc đẫm cả gối.

Tôi quyết định bán mảnh đất nhỏ, vời đàn lợn 30 con đi cũng được gần 800 triệu, đưa cho con mua cái chung cư mini ra ở riêng, chứ tôi nhìn con tôi không chịu được

Nó là đàn ông, sao có thể làm những việc như của phụ nữ? Đứa con trai tôi luôn nâng niu không để động tay vào việc gì, bây giờ ở rể nhà vợ chẳng khác gì người giúp việc cho nhà thông gia! Tôi phải làm thế nào?

Giá vàng 10/11/2024: Người dân kh::óc th::ét vì mua giá trên trời bán giá dưới đất…

0

Giá vàng tại các công ty kinh doanh trong nước đồng loạt lao dốc trong tuần khiến người dân mua vàng những phiên gần đây giá cao kỷ lục bị thua lỗ đáng kể.

Giá vàng trong nước

Theo thông tin từ báo Thanh Niên, ngày 10/11, giá vàng miếng SJC tiếp tục đứng yên ở mức mua vào 82 triệu đồng/lượng, bán ra 85,8 triệu đồng như hôm qua. Tổng cộng trong tuần, vàng miếng SJC đã giảm 5,5 triệu đồng ở chiều mua và giảm 3,8 triệu đồng ở chiều bán ra. Việc các công ty giảm mạnh giá mua vào khiến chênh lệch mua- bán vàng miếng lên mức rất cao, gần 4 triệu đồng/lượng thay vì chỉ 2 triệu đồng như nhiều tháng trước. Điều này cũng khiến người mua vàng vào đầu tuần này đã lỗ đến 7,5 triệu đồng, gấp đôi so với mức giảm giá của vàng miếng SJC.

Tương tự, vàng nhẫn 4 số 9 được SJC mua vào 82 triệu đồng, bán ra 84,8 triệu đồng. So với cuối tuần trước, mỗi lượng vàng nhẫn 4 số 9 giảm 5,4 triệu đồng ở chiều mua và giảm 4,1 triệu đồng chiều bán. Người mua vàng nhẫn vào đầu tuần đến nay cũng bị lỗ 6,9 triệu đồng/lượng.

Giá vàng nhẫn tại các công ty kinh doanh khác cũng đồng loạt lao dốc trong tuần. Chẳng hạn, Công ty Vàng bạc đá quý Phú Nhuận (PNJ) mua vào 83,4 triệu đồng, bán ra 85,2 triệu đồng, giảm từ 4 – 4,6 triệu đồng; Tập đoàn Phú Quý cũng giảm từ 4 – 4,5 triệu đồng, đưa giá mua xuống còn 83,4 triệu đồng và bán ra xuống 85,2 triệu đồng…Hiện giá mua vàng nhẫn của các công ty kinh doanh cao hơn giá mua vàng miếng SJC khoảng 1 – 1,2 triệu đồng/lượng.

Giá vàng hôm nay 10/11/2024, giảm mạnh chưa từng có: Vàng miếng SJC mất mốc 86 triệu/lượng, người mua lỗ nặng chỉ sau 1 tuần - Ảnh 1Ảnh minh họa: Internet

Giá vàng thế giới

 

Theo thông tin từ báo Lao Động, giá vàng thế giới giảm xuống trong bối cảnh chỉ số USD tăng lên. Ghi nhận lúc 6h00 ngày 10/11, chỉ số US Dollar Index đo lường biến động của đồng bạc xanh với 6 đồng tiền chủ chốt ở ngưỡng 104,890 điểm (tăng 0,5%).

Cuộc khảo sát vàng hàng tuần mới nhất của Kitco News cho thấy các chuyên gia trong ngành có tâm lý bi quan áp đảo. Trong khi đối với nhóm nhà giao dịch lẻ mức độ lạc quan lần đầu tiên sau nhiều tháng cũng ghi nhận giảm xuống.

14 nhà phân tích đã tham gia khảo sát vàng của Kitco News. Chỉ có ba chuyên gia dự báo ​​giá vàng sẽ tăng trong tuần tới. Có tới chín nhà phân tích dự đoán giá kim loại quý này sẽ giảm. Hai nhà phân tích còn lại cho rằng ​​giá vàng sẽ đi ngang.

Có 249 phiếu bầu đã được bỏ trong cuộc thăm dò trực tuyến của Kitco. 114 nhà giao dịch cho rằng giá vàng sẽ tăng vào tuần tới. Trong khi 91 người khác giá vàng sẽ đi xuống. 44 nhà đầu tư còn lại kỳ vọng vàng sẽ có xu hướng đi ngang trong thời gian tới. Đây là lần đầu sau nhiều tháng kỳ vọng tích cực của giá vàng ngắn hạn giảm sâu như vậy.

Phát hiện ra mẹ ngọ-ại tì-nh nhưng bố vẫn không ly hôn. Ông vẫn âm thầm nuôi con bao lâu nay nhưng đến ngày chúng tôi trưởng thành thì ông liền họp gia đình rồi đưa ra một phong thư, khi chị cả đọc to thì tất cả rụ-ng r-ời tay chân

0

Tôi đã từng khuyên mẹ chủ động ly hôn nhưng bà không làm được…Và thế là, cuộc sống cứ tiếp diễn trong ngôi nhà của chúng tôi như vậy, ngày qua ngày!

Để tôi kể cho mọi người nghe chuyện xảy ra ở gia đình mà tôi đang sống.

Nhiều năm trước, sau khi sinh tôi xong, mẹ không muốn có con nữa nên dù bố tôi phải đối mặt với rất nhiều áp lực từ nhà nội nhưng ông vẫn kiên định thuận theo ý của vợ. Bố tôi là con trai duy nhất trong nhà nên áp lực chuyện có con trai không phải là không có nhưng tất cả những lời ra tiếng vào bố đều ngăn chặn lại hết, chẳng bao giờ lọt nửa từ gièm pha vào tai mẹ con tôi.

Nỗi đau của người cha già có con bị bạn thân sát hại

Gia đình tôi từng là một gia đình cực kỳ hạnh phúc, bố tôi đã từng nói rằng 1 gia đình hạnh phúc hay không thì đến 80% phụ thuộc vào người đàn ông. Chính vì vậy mà tôi luôn nghĩ sau này nếu không kiếm được người nào đủ an toàn giống như bố mình thì chắc là tôi không dám lấy chồng mất.

Nhà nội tôi rất phức tạp, ông bà nội thuộc mẫu người phong kiến gia trưởng, vậy nhưng dù ông có làm bao nhiêu yêu sách thì bố vẫn luôn đứng ra bảo vệ mẹ. Thậm chí, suốt nhiều năm trời, Tết đến chỉ 1 mình bố về quê thăm ông bà còn mẹ con tôi cứ ở trên này tung tăng đi chơi khắp nơi.

Bố làm kinh tế cũng rất tốt, ngày xưa hồi mới sinh tôi, tiền bạc chẳng có nhiều thì đến cả chạy xe ôm bố cũng đã từng làm. Ban ngày bố đi làm nhà nước, tối đi sửa TV đồ điện tử, cuối tuần rảnh ai gọi đi làm việc gì là bố đi ngay. Sau này mọi thứ ổn định hơn thì cuộc sống của chúng tôi đã dư dả, vậy nhưng khi tôi nhìn lại thì tôi nhận ra rằng, dù ở bất kỳ thời điểm nào bố cũng chưa bao giờ để vợ con mình thiếu thốn thứ gì.

Mẹ tôi là một người phụ nữ tốt nhưng bà không có chính kiến, trong bất kỳ việc gì bà cũng không kiên định và rất dễ bị người khác lôi kéo. Nếu không có sự kè kè cảnh báo của bố con tôi thì không biết mẹ tôi đã bị l//ừ/a đ/ả/o bao nhiêu lần rồi. Ý thức được bản thân dễ bị tác động x/ấ/u nên từ rất lâu rồi kinh tế trong nhà mẹ tôi bàn giao lại cho bố tôi cầm và quản lý.

Với bố thì mẹ tôi đúng nghĩa lúc nào cũng như em bé, bố còn đùa là từ sau khi tôi học lớp 1 bố không phải chăm sóc tôi nhiều chứ mẹ thì lúc nào bố cũng phải quan tâm sát sao, không cẩn thận một cái là có chuyện ngay.

Thế rồi câu nói đùa của bố một ngày bỗng trở thành hiện thực, mẹ tôi sau vài lần nhắn tin qua lại với người yêu cũ đã trót dại có mối quan hệ không đứng đắn với người đó.

Bởi vì tính cách của mẹ khá đơn thuần và bố mẹ đã ở với nhau quá lâu, đủ để hiểu từng ánh mắt cử chỉ của nhau nên chuyện này không giấu được bố tôi quá lâu. Hai người bọn họ mới qua lại được 2 tháng thì sự việc vỡ lở.

Mẹ tôi vật vã xin bố tha thứ còn bố tôi thì không có bất kỳ hành động nào hết. Ông không chất vấn, không chửi bới, không chì chiết và cũng không ly hôn. Ông chỉ làm duy nhất một việc, đó chính là im lặng và đầy lạnh lẽo.

hình ảnh

Với tôi, thà là vỡ vụn còn hơn nỗi đau cứ âm ỷ trong lòng, ảnh: DSd

Thế nhưng kể từ đó, căn nhà vốn ấm cúng của tôi biến thành nơi vô cùng lạnh lẽo. Bố chuyển hẳn vào phòng sách để ngủ và sinh hoạt. Ăn uống thì một là sẽ ăn ở ngoài, hai là nếu tôi nấu gì bố sẽ ăn nấy. Chỉ cần bố phát hiện mẹ là người vo gạo thôi thì bố sẽ buông đũa và đặt đồ ăn từ ngoài về.

Cuối tuần bố không ở nhà và dành thời gian cho mẹ nữa, thay vào đó ông sẽ đi nhậu cùng bạn bè, sang nhà hàng xóm hát karaoke hoặc đi câu cá… Đồ đạc trong nhà bố không tìm được sẽ hỏi tôi và nếu tôi không biết bố sẽ không dùng nữa hoặc chạy đi mua chứ không bao giờ nhờ đến sự hỗ trợ của mẹ.

Thậm chí, khi mẹ tôi bị ngã xe thì bố cũng gọi điện cho tôi để tôi xử lý chứ không hề chạy đến trong khi ngày xưa chỉ cần mẹ kêu lên một tiếng từ trong bếp thôi là ông đã buông hết mọi việc để chạy vào xem vợ mình như thế nào.

Mọi chuyện cứ như vậy cả năm nay rồi, tôi biết mẹ mình sai, quá sai rồi nhưng cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy cũng không ổn chút nào nên tôi từng khuyên mẹ hãy chủ động ly hôn đi dù ai cũng biết bà mới là người có lỗi trong chuyện này. Thế nhưng, mẹ tôi không làm được, ngoại tình chỉ là giây phút bồng bột của bà chứ tôi hiểu mẹ mình yêu bố và cần gia đình này đến như thế nào.

Mẹ tôi dạo này suy sụp đến mức phải điều trị tâm lý nhưng bố tôi cũng không quan tâm, bố sẵn sàng ký giấy ly hôn chỉ cần mẹ tôi viết nhưng ông sẽ không chủ động làm việc đó. Tôi hiểu, có lẽ thật sự tình cảm trong bố đã nguội lạnh hoàn toàn rồi, những gì còn sót lại có lẽ chị là t/h/ù h/ậ/n mà thôi.

Giờ tôi nên làm sao đây? Tôi thương bố nhưng mẹ dù sai lầm thế nào vẫn là mẹ của tôi, tôi phải làm sao để vẹn cả đôi đường đây?

Ai là người dám lên tiếng nói bà Phương Hằng

0

Sau khi bà Phương Hằng đăng đàn quất sư Minh Tuệ và gia đình của ông, cộng đồng mạng được phen dậy sóng.

Đại đa số đều ném đá, lên án nữ CEO Đại Nam. Một nhà báo nổi tiếng mới đây đã lên tiếng cảnh báo bà Hằng.

Cụ thể, trang trang cá nhân, nhà báo Hoàng Nguyên Vũ viết:

Cơ quan chức năng cần làm rõ:

1. Bà già kia có phải “Vịt Tân” không? Nếu không mà đưa ra oang oang gây mất trật tự, tụ tập tuyên truyền những điều nhảm nhí sai lệch: cần có sự can thiệp của 331.Nhà báo Hoàng Nguyên Vũ cảnh cáo bà Phương Hằng vì sư Minh Tuệ, làm rõ 4 điều - Hình 1

 

2. Tờ báo nào của nước ngoài đòi kiện nước mình? Chứng cứ đâu? Kiện ở toà án nào? Những phát ngôn tuỳ tiện đưa đất nước ra nói trước hàng triệu người, không thể nói những thứ thiếu kiểm chứng và không thận trọng.

3. Cần làm rõ “nhân dân” nào cử kẻ đang chưa xoá án tích kia “đại diện”? Nhân dân nào đang chịu “bất công oan trái” trên diện rộng để kẻ này “lo cho người dân” và oang oang điệp khúc “tôi lo cho người dân”?

Câu này cứ lặp đi lặp lại gây ra những suy diễn sai lệch, thậm chí xuyên tạc và gây chia rẽ trong một bộ phận không nhỏ công chúng (hậu quả đã có, sinh ra một bộ phận luôn mắng người, vu khống người khác nhân danh “chính nghĩa” tự phong)

Nhà báo Hoàng Nguyên Vũ cảnh cáo bà Phương Hằng vì sư Minh Tuệ, làm rõ 4 điều - Hình 2

4. Cần trả lại bình yên cho không gian mạng xã hội và môi trường văn hoá ứng xử trên mạng xã hội ở VN, khi lời lẽ thô tục vô căn cứ được hưởng ứng, sinh ra những thứ xấu xí, rác bẩn gây độc hại mãi.

Ca sỹ Đạt Nguyễn ch.ử.i bà Hằng như c.on: ‘Sao cho n.ó được ân xá sớm nhỉ, co.n th.ầ.n ki.nh này phải cho nó thêm vài chục cuốn lịch’

Đất nước có pháp luật, không thể để cho bất cứ kẻ nào muốn nói gì thì nói, muốn nhân danh “vì dân vì nước” để làm bậy, để gây chia rẽ mãi được. Vô cùng nguy hiểm!”.

Còn nhớ hồi drama năm 2021, nhà báo Hoàng Nguyên Vũ đã bênh vực giới nghệ sĩ khi bị bà Phương Hằng mắng. Anh cho rằng, đây là chuyện đời tư giữa vợ chồng ông Dũng lò vôi và Võ Hoàng Yên. Danh hài Hoài Linh hay bất kì ai không có nghĩa vụ phải làm theo chỉ bảo.

Nhà báo Hoàng Nguyên Vũ cảnh cáo bà Phương Hằng vì sư Minh Tuệ, làm rõ 4 điều - Hình 3

Sau đó, bà Hằng đã lên tiếng phản pháo Hoàng Nguyên Vũ vì theo nữ CEO, nhân vật này không chỉ kiếm chuyện mình mà còn dùng lời lẽ xúc phạm đấng sinh thành.

CEO Đại Nam cũng viết hẳn tâm thư dài ngoằn đáp trả:

“Đời chị đây chưa biết sợ sự thật! Và luôn tin sâu vào nhân quả! Các em tự cho mình là cái rốn của vũ trụ hả? Thuố.c đắng giã tật lời thật mất lòng. Chị đây không bao giờ ngán! Nếu muốn so sánh chị, để cộng đồng họ nhìn nhận! Còn những thứ đàn ông lạc loài như các em, xã hội này và nhất là người sống tử tế có lương tâm có tính người, họ chỉ mong các em biến đi cho nó thoáng. Sống bẩn chị sống không được. Và các em không đủ phước đức để hại chị đâu nhé!

Nhà báo Hoàng Nguyên Vũ cảnh cáo bà Phương Hằng vì sư Minh Tuệ, làm rõ 4 điều - Hình 4

Các em hãy nhìn vào anh chị mà xét lại chính mình! Vũ ơi em muốn nổi tiếng, em nghĩ chị muốn? Ai mà không biết chị! Chỉ có em là thằng không ai biết! Chị chưa từng biết mà cũng không muốn biết. Em muốn được một lần sống cho đúng chính mình – nên em mới thể hiện văn hoá tư cách và bản lãnh của một người mang danh nhà báo – mà lên tiếng để được nổi tiếng phải không? Vậy chị cho em cơ hội để được nổi tiếng theo chị! Chị thích em rồi đó em! Cha mẹ chị sinh chị ra để giúp ích cho đời. Còn cha mẹ em sinh em ra để mang nhục vì có đứa con như em! Mang danh nhà báo? Thật xấu hổ cho một tờ báo có tên em. Cố gắng thêm em nhé! Chị rất vui khi được em quan tâm! “Thích thặc”. Chào em!”

Tôi có em trợ lý rất được việc nên thường đưa đi công tác cùng. Hôm đó tiếp đối tác, tôi mệt nên em đã đỡ r-ượ-u cho, lúc về em say mềm người nên tôi đã đưa về phòng. Không thể ki-ề-m ch-ế trước bo:dy n-u-ột n-à này tôi đã rủ em làm hiệp, em lập tức đồng ý ngay, ở bên nàng, lúc nào cũng ngọt ngào, nũng nịu khác hẳn cô vợ ‘h-ổ v-ồ’ ở nhà. 2 tháng sau em báo có b:ầ:u, định bụng mình và vợ chưa có gì nên tôi quyết ly hôn để cưới trợ lý. Hạnh phúc chưa tày gang thì nhận tin s-é-t đá-nh

0

Là giám đốc một công ty lớn, công việc của tôi dường như không bao giờ kết thúc, nhất là những chuyến công tác dài ngày, nơi mà việc duy trì các mối quan hệ và những bữa tiệc với đối tác là chuyện không thể thiếu. Đi công tác, tôi thường đưa theo em trợ lý – cô gái trẻ trung, năng động và vô cùng khéo léo, là cánh tay đắc lực của tôi trong mọi cuộc gặp gỡ và hợp đồng.

Đêm đó cũng vậy, em đã khéo léo đỡ rượu cho tôi, cố gắng giữ cho tôi tỉnh táo trước những ly rượu nặng. Khi buổi tiệc kết thúc, em đã say mềm. Tôi dìu em về phòng trong tình trạng nửa tỉnh nửa say. Trước vẻ đẹp mảnh mai, vóc dáng ngọt ngào của em, một cơn cám dỗ mãnh liệt trỗi dậy, dẫn tôi đến một quyết định sai lầm mà tôi sẽ không bao giờ quên.

Cả đêm ấy, chúng tôi đã ở bên nhau, như hai kẻ tìm thấy nhau giữa đời sống bộn bề. Em ngọt ngào, dịu dàng, hoàn toàn khác biệt so với người vợ “hổ vồ” của tôi, người mà dường như chỉ mang đến những áp lực và than vãn trong cuộc sống.

Vì sao người Pháp thường ít dẫn con dưới 3 tuổi đi ăn nhà hàng sang trọng?

Hai tháng sau, em báo tin mình mang thai. Tin ấy như ngọn lửa bùng lên trong trái tim tôi – một cảm giác vừa hồi hộp, vừa sợ hãi. Tôi đã có một gia đình, nhưng bên cạnh đó là cuộc sống hôn nhân đã nguội lạnh từ lâu. Quyết định ly hôn, tôi nhanh chóng rời bỏ mái ấm cũ để đến bên người tình trẻ với bao hy vọng về một khởi đầu mới mẻ.

Cuộc sống mới với em là chuỗi ngày hạnh phúc ngắn ngủi. Tôi nghĩ mình đã thực sự tìm thấy hạnh phúc, một cảm giác mà tôi đã không có từ lâu.

Nhưng hạnh phúc chóng vánh đó chỉ kéo dài một thời gian ngắn. Một buổi chiều, em báo rằng đã sảy thai. Như một gáo nước lạnh tạt vào mặt, tôi chợt nhận ra rằng mọi thứ tôi từ bỏ đều đã tan biến trong tích tắc. Em lặng lẽ khóc bên giường bệnh, còn tôi đứng đó, thấy trong lòng mình trống rỗng.

Giờ đây, trong ánh đèn mờ nhạt của bệnh viện, tôi chợt nhận ra những quyết định của mình đã dẫn mình đến đâu. Mất đi gia đình, hạnh phúc ngắn ngủi giờ đây cũng vụt tắt, tôi chỉ còn lại sự hối hận cùng với cái giá của những lựa chọn sai lầm trong đời.

Câu chuyện có thể phát triển thêm về hành trình của nhân vật chính sau sự mất mát này, cũng như những gì anh ta học được từ những lựa chọn trong quá khứ. Từ đó, người đọc cảm nhận được chiều sâu của sự hối hận và những bài học cuộc sống.

Vợ bị UT c-ổ t–ử c–u-ng, chồng mặc vợ đau đến c:h:ế:t cho đỡ tốn tiền, có ch:ữa cũng không khỏi được. Ngày hôm chị mất trời mưa như trút nước hôm sau anh đã cho đưa tang. Lúc người nhà bảo đi tìm đồ để mặc cho vợ, anh mới vào tủ tìm bộ đồ chị thích nhất. Đang tìm thì thấy có một bọc nilon khá to rơi ra…để rồi …

0

Hôm chị mất, trời mưa như trút nước. Anh đi làm về muộn, vào phòng thì thấy vợ đã nằm giữa sàn, người lạnh băng từ bao giờ.

Đùng một cái, chị đi khám sức khỏe định kỳ cùng cơ quan thì mới biết mình bị ung thư dạ dày. Cái kết quả này khiến chị ngất luôn tại chỗ, chị còn chồng và một đứa con 6 tuổi, chị mà chết đi thì ai lo cho họ? Cứ thế, nước mắt chị chảy dàn dụa.

Chị thông báo với chồng, anh cũng sững người vì cái kết quả quái ác này. Hèn gì bấy lâu nay vợ anh cứ kêu đau dạ dày, ăn uống kém hẳn, đi ngoài lại ra máu. Cứ tưởng là đau ốm bình thường ai ngờ lại bị căn bệnh đáng sợ này.

Vợ cũ bệnh nặng sao đành ngó lơ! - Báo Phụ Nữ

Từ ngày chị bị bệnh, cộng với tâm lý không tốt nên sức khỏe đi xuống một cách khủng khiếp. Người chị gầy nhom, anh hỏi bác sỹ về phương thức điều trị thì họ bảo rằng cần kết hợp nhiều phương pháp và rất tốn tiền. Anh nghe đến chữ “tốn tiền” thì hoảng hốt, đằng nào vợ anh cũng chết, giờ mà vay mượn chữa trị cho vợ nữa thì khi chị chết đi, anh lại mang cục nợ trên người thì khốn khổ khốn nạn. Nghĩ vậy nên anh cứ lờ đi. Ai cũng bảo chị sao không vào viện mà điều trị thì anh chỉ bảo:

– Ở nhà rồi tìm thuốc lá mà uống thôi, bệnh ung thư mà vào viện chữa thì càng nhanh đi hơn, trong đó bao nhiêu người, bao nhiêu mầm bệnh í chứ.

Thế là anh không cho chị đi viện. Ngày ngày anh cứ nấu một ấm thuốc gồm các loại lá rồi cho chị uống. Bệnh chị ngày một nặng, chị không thể ăn được gì, ăn vào là cứ nôn, người gầy như một cái xác ve. Ai đến thăm cũng xót, họ đều bảo anh rằng phải cho vợ đi viện ngay đi, còn nước còn tát nhưng chị thấy chồng cứ muốn mình ở nhà thì thều thào bảo:

– Bệnh em không chữa được đâu, có làm gì cũng thế thôi. Đi lại tốn tiền, lại khổ thân bố nó ra. Thôi đến đâu thì hưởng đó vậy.

Thế là chị cứ ở nhà uống các loại lá. Nhưng bệnh chị trở nặng, u cũng phát triển khiến chị đau quằn quại. Có đêm chị nằm ôm bụng rên la rồi lăn xuống đất vì đau. Anh thấy vợ cứ rên la thì qua phòng con trai ngủ vì anh bảo rằng chị cứ thế anh mất ngủ, không đi làm được. Chị bảo với chồng:

– Em giờ thế này rồi, có gì anh phải giữ sức khỏe mà chăm con, em không muốn anh gục ngã đâu.

Chị bị ốm, người cứ quắt queo lại, nói cũng không ra hơi nhưng lúc nào khỏe một chút chị cũng ráng lết dậy chuẩn bị cơm nước cho hai bố con. Ngày nào chị cũng ôm con tỉ tê, dặn dò. Thằng bé thấy mẹ ốm yếu thì xua đuổi, cứ thấy chị ôm là nó vùng ra rồi hét:

– Mẹ bẩn lắm, đừng ôm con. Bố bảo mẹ bị bệnh này sẽ bị lây. Con không muốn bị ốm đâu.

Nói rồi nó chạy chơi, nhìn đứa con mình thắt ruột đẻ ra nói những câu đau lòng như vậy khiến chị khóc không thôi. Không hiểu tại sao anh lại nỡ nói với con những lời không có thật như thế. Những ngày cuối đời, chị thèm lắm cái cảm giác được ôm con vào lòng, được nghe chồng thủ thỉ nhưng sao mà khó quá. Anh đi làm từ sáng đến tối, con đi học, để mặc chị nằm thui thủi một mình. Những khi đau quá muốn uống viên thuốc giảm đau mà không có. Cứ thế được 5 tháng thì chị mất.

Hôm chị mất, trời mưa như trút nước. Anh đi làm về muộn, vào phòng thì thấy vợ đã nằm giữa sàn, người lạnh băng từ bao giờ. Anh hoảng quá, gọi họ hàng, bố mẹ đến. Ai cũng thương xót chị, anh cũng khóc đỏ mắt, bảo số chị vắn quá, bệnh đó là bệnh chưa có thuốc chữa, đành chịu vậy.

Cáo phó dán trắng đường làng có 7 người chết lúc đi đưa tang ở Vĩnh Phúc

Vì chị bị ung thư nên anh không để lâu. Ngày hôm nay mất thì hôm sau anh đã cho đưa tang. Lúc người nhà bảo đi tìm đồ để mặc cho vợ, anh mới vào tủ tìm bộ đồ chị thích nhất. Đang tìm thì thấy có một bọc nilon khá to rơi ra, anh tò mò mở ra xem thì thấy đó là cả bọc tiền, trong đó còn có cả một mẩu giấy nhắn. Anh bật khóc khi thấy chị viết: “Đây là tiền tiết kiệm em rút về cho anh và con, em chết rồi cũng chẳng dùng đến, anh cứ cầm mà trang trải. Nhớ nuôi con cho tốt nghe anh”.

Anh cứ ôm lấy cục tiền rồi khóc như mưa. Chị có ghi chú phía dưới thấy số tiền là 850 triệu. Chị đã chắt chiu từng đồng từ trước khi chưa lấy chồng đến giờ chỉ để cho chồng con sung sướng, vậy mà anh lại tiếc tiền, không chữa bệnh cho vợ, để mặc vợ đau đến chết.

Anh cầm bộ quần áo đi ra, mặc cho cô vợ xấu số của mình. Ai cũng thấy anh khóc nghẹn ngào thì thương lắm, nhưng họ không biết rằng, anh đang khóc vì hối hận và xấu hổ.

Anh Khang

Nhà báo Tiến Tường nhắc nhở bà Hằng: ‘Không nên cho những đứa trẻ một trái tim để rồi mỗi ngày lên mạng kể ơn kể nghĩa, kêu réo như món n:ợ đời. Chúng sẽ sống với những trái tim rất buồn bã.’

0

Sau khi bà Phương Hằng đăng đàn quất sư Minh Tuệ và gia đình của ông, cộng đồng mạng được phen dậy sóng.

Nhà báo Tiến Tường lên tiếng

Đại đa số đều ném đá, lên án nữ CEO Đại Nam. Một nhà báo nổi tiếng mới đây đã lên tiếng cảnh báo bà Hằng.

Cụ thể, trang trang cá nhân, nhà báo Hoàng Nguyên Vũ viết:

“Lời lẽ rác oang oảng của kẻ chưa xoá án tích T30, khi nào kết thúc?

Cơ quan chức năng cần làm rõ:

1. Bà già kia có phải “Vịt Tân” không? Nếu không mà đưa ra oang oang gây mất trật tự, tụ tập tuyên truyền những điều nhảm nhí sai lệch: cần có sự can thiệp của 331.

Nhà báo Hoàng Nguyên Vũ cảnh cáo bà Phương Hằng vì sư Minh Tuệ, làm rõ 4 điều - Hình 1

2. Tờ báo nào của nước ngoài đòi kiện nước mình? Chứng cứ đâu? Kiện ở toà án nào? Những phát ngôn tuỳ tiện đưa đất nước ra nói trước hàng triệu người, không thể nói những thứ thiếu kiểm chứng và không thận trọng.

3. Cần làm rõ “nhân dân” nào cử kẻ đang chưa xoá án tích kia “đại diện”? Nhân dân nào đang chịu “bất công oan trái” trên diện rộng để kẻ này “lo cho người dân” và oang oang điệp khúc “tôi lo cho người dân”?

Câu này cứ lặp đi lặp lại gây ra những suy diễn sai lệch, thậm chí xuyên tạc và gây chia rẽ trong một bộ phận không nhỏ công chúng (hậu quả đã có, sinh ra một bộ phận luôn mắng người, vu khống người khác nhân danh “chính nghĩa” tự phong)

Nhà báo Hoàng Nguyên Vũ cảnh cáo bà Phương Hằng vì sư Minh Tuệ, làm rõ 4 điều - Hình 2

4. Cần trả lại bình yên cho không gian mạng xã hội và môi trường văn hoá ứng xử trên mạng xã hội ở VN, khi lời lẽ thô tục vô căn cứ được hưởng ứng, sinh ra những thứ xấu xí, rác bẩn gây độc hại mãi.

Đất nước có pháp luật, không thể để cho bất cứ kẻ nào muốn nói gì thì nói, muốn nhân danh “vì dân vì nước” để làm bậy, để gây chia rẽ mãi được. Vô cùng nguy hiểm!”.

Còn nhớ hồi drama năm 2021, nhà báo Hoàng Nguyên Vũ đã bênh vực giới nghệ sĩ khi bị bà Phương Hằng mắng. Anh cho rằng, đây là chuyện đời tư giữa vợ chồng ông Dũng lò vôi và Võ Hoàng Yên. Danh hài Hoài Linh hay bất kì ai không có nghĩa vụ phải làm theo chỉ bảo.

Nhà báo Hoàng Nguyên Vũ cảnh cáo bà Phương Hằng vì sư Minh Tuệ, làm rõ 4 điều - Hình 3

Sau đó, bà Hằng đã lên tiếng phản pháo Hoàng Nguyên Vũ vì theo nữ CEO, nhân vật này không chỉ kiếm chuyện mình mà còn dùng lời lẽ xúc phạm đấng sinh thành.

CEO Đại Nam cũng viết hẳn tâm thư dài ngoằn đáp trả:

“Đời chị đây chưa biết sợ sự thật! Và luôn tin sâu vào nhân quả! Các em tự cho mình là cái rốn của vũ trụ hả? Thuố.c đắng giã tật lời thật mất lòng. Chị đây không bao giờ ngán! Nếu muốn so sánh chị, để cộng đồng họ nhìn nhận! Còn những thứ đàn ông lạc loài như các em, xã hội này và nhất là người sống tử tế có lương tâm có tính người, họ chỉ mong các em biến đi cho nó thoáng. Sống bẩn chị sống không được. Và các em không đủ phước đức để hại chị đâu nhé!

Nhà báo Hoàng Nguyên Vũ cảnh cáo bà Phương Hằng vì sư Minh Tuệ, làm rõ 4 điều - Hình 4

Các em hãy nhìn vào anh chị mà xét lại chính mình! Vũ ơi em muốn nổi tiếng, em nghĩ chị muốn? Ai mà không biết chị! Chỉ có em là thằng không ai biết! Chị chưa từng biết mà cũng không muốn biết. Em muốn được một lần sống cho đúng chính mình – nên em mới thể hiện văn hoá tư cách và bản lãnh của một người mang danh nhà báo – mà lên tiếng để được nổi tiếng phải không? Vậy chị cho em cơ hội để được nổi tiếng theo chị! Chị thích em rồi đó em! Cha mẹ chị sinh chị ra để giúp ích cho đời. Còn cha mẹ em sinh em ra để mang nhục vì có đứa con như em! Mang danh nhà báo? Thật xấu hổ cho một tờ báo có tên em. Cố gắng thêm em nhé! Chị rất vui khi được em quan tâm! “Thích thặc”. Chào em!”

Nhà báo Hoàng Nguyên Vũ cảnh cáo bà Phương Hằng vì sư Minh Tuệ, làm rõ 4 điều - Hình 5

Trước đó, bà Hằng bị phạt tù 2 năm 9 tháng (theo bản án phúc thẩm) về tội “lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân”.

Bà Hằng bị phạt tù liên quan một số phát ngôn của bà trong các lần livestream trên mạng xã hội được các cơ quan pháp luật cáo buộc có vi phạm.

Bố chồng tôi bị UT .g-a-n giai đoạn cuối, biết trước ngày ‘gần đất xa trời’ chẳng còn xa nên ông đã gọi các con về để chia tài sản. Anh cả được thừa kế chiếc xe Mercedes 5 tỷ, anh hai được 2 tỷ tiền mặt còn vợ chồng tôi chẳng được 1 xu nào trong khi chúng tôi đang là người chăm sóc ông mỗi ngày. Sau khi nhận phần xong, các anh chị đều bỏ đi luôn để ông lủi thủi một mình, tôi vẫn chưa hiểu tại sao thì lúc sau ông mới gọi tôi lại rồi đưa cho một chiếc túi, mở ra ng:ớ người vì thứ bên trong…

0

Bố chồng tôi bị ung thư gan giai đoạn cuối. Biết mình không còn nhiều thời gian, ông đã gọi các con về để chia tài sản lần cuối. Trong căn nhà tràn ngập không khí u buồn, ông ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, ánh mắt xa xăm. Mỗi người đều hồi hộp chờ xem phần mình được nhận. Ông nhìn từng đứa con, như muốn gửi gắm nỗi lòng, rồi bắt đầu chia tài sản.

Anh cả được thừa kế chiếc xe Mercedes trị giá 5 tỷ đồng, anh hai được phần 2 tỷ tiền mặt. Khi đến lượt vợ chồng tôi, tôi mỉm cười nhẹ, không đặt quá nhiều kỳ vọng, bởi đã lâu tôi quen với việc không được ưu ái trong nhà. Ông chỉ im lặng, không nói gì thêm. Không có một đồng tiền nào cho vợ chồng tôi, không một tài sản gì, dường như chúng tôi chỉ là người đứng ngoài cuộc. Tôi nén lại cảm xúc khó hiểu trong lòng và lặng lẽ ở lại với ông, vì từ lâu, tôi đã xem ông như người thân ruột thịt, việc chăm sóc ông mỗi ngày là trách nhiệm mà tôi luôn tự nguyện gánh vác.

Cần chuẩn bị những gì cho người thân khi họ sắp qua đời?

Sau khi nhận phần của mình, hai anh lớn thu xếp đồ đạc và rời đi, không quay đầu nhìn lại. Căn nhà trở nên vắng lặng, chỉ còn tôi, chồng và ông. Nhìn bóng lưng các anh chị dần khuất, tôi thoáng buồn. Dù sao, ông cũng là người cha đã dành cả cuộc đời để nuôi nấng, dạy dỗ họ, vậy mà cuối cùng, người ở lại chăm sóc ông đến giây phút cuối cùng lại chẳng nhận được gì.

Bố chồng tôi dường như đọc được thắc mắc trong ánh mắt tôi, ông nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt xa xăm như đang trôi về quá khứ. Ông khẽ giải thích rằng, ông không công khai cuốn sổ đỏ trước mặt các anh bởi ông hiểu tính cách từng người con của mình. Từ khi các con còn nhỏ, ông đã nhận thấy các anh lớn thường đua tranh, dễ sinh lòng đố kỵ lẫn nhau. Nếu ông trao căn nhà cho vợ chồng tôi ngay lúc đó, ông lo lắng rằng sự ghen tị có thể làm rạn nứt tình cảm anh em, khiến các con lại xa cách nhau hơn. Ông muốn các anh nhận phần tài sản của mình rồi rời đi, để giữ hòa khí trong gia đình, vì không muốn đến phút cuối lại chứng kiến cảnh gia đình chia rẽ, bất hòa.

Một lát sau, ông khẽ gọi tôi lại. Giọng ông yếu ớt nhưng ánh mắt lại sáng lạ thường. Ông cầm lấy tay tôi, bảo rằng ông muốn gửi lại một thứ. Tôi nhìn ông ngạc nhiên, không hiểu điều gì đang xảy ra. Ông từ từ đưa tôi một chiếc túi nhỏ màu nâu cũ. “Con mở ra đi,” ông bảo, ánh mắt hiền từ nhưng lại có chút gì đó trầm lặng.

Luật sư tư vấn thừa kế di chúc

Tôi chậm rãi mở túi, và khi nhìn vào bên trong, tôi ngỡ ngàng đến sững sờ. Bên trong không phải là tiền hay vàng, mà là cuốn sổ đỏ – giấy chứng nhận quyền sử dụng đất cho căn nhà mà ông đang ở. Ông nhẹ nhàng nói, “Con là người đã ở bên cha trong những ngày cuối cùng, chăm sóc cha mà không hề than vãn hay đòi hỏi. Cha biết rằng con làm điều đó từ tấm lòng chân thành. Căn nhà này, cha muốn trao lại cho con, người con dâu đã coi cha như cha ruột, để con không phải lo lắng về tương lai sau này. Đây là món quà cuối cùng cha dành cho con.”

Ông cười buồn, ánh mắt như đọng lại những nỗi niềm chưa từng được thổ lộ. “Cha không muốn sự ích kỷ của người này làm tổn thương người kia, cũng không muốn con phải chịu thiệt thòi,” ông nói. “Với cha, sự bình yên trong nhà mới là điều đáng quý nhất.” Lời ông vừa nhẹ nhàng vừa sâu sắc, khiến lòng tôi ngập tràn cảm kích. Hóa ra, tình yêu và sự quan tâm của ông vẫn âm thầm lan tỏa, vượt lên trên cả những tính toán vật chất, để lại cho tôi một bài học quý giá về tình thân và sự bao dung.

Lòng tôi trào dâng xúc động, nước mắt không kìm được rơi xuống. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ nhận được sự tin tưởng và yêu thương đến vậy từ ông. Tôi nhìn vào đôi mắt hiền lành của ông và chỉ biết nghẹn ngào, không nói nên lời. Giây phút ấy, tôi hiểu rằng tình cảm chân thành là điều quý giá hơn bất cứ tài sản nào, và rằng sự tận tâm của mình cuối cùng cũng đã được ông thấu hiểu.

Em gái r:uộ:t lỡ mang b-ầ-u nhưng định bỏ vì không có khả năng nuôi con, tôi thương nên động viên cứ giữ lại th-a-i đ-ẻ, sau tôi sẽ nhận làm con nuôi. Nuôi cháu từ những ngày còn đ-ỏ h-ỏ-n ẵm ngửa trên tay đến khi cháu học hết cấp 3 thì đỗ học bổng toàn phần đi du học Anh. Ngày tiễn cháu lên sân bay, vừa mừng vừa lo, khi về đến nhà thì thấy cảnh trống vắng đang khóc nức nở thì thấy phong thư để ngay trên bàn với nội dung…

0

Ngày định mệnh ấy, khi em gái tôi xuất hiện trước cửa nhà, đôi mắt hoảng hốt, giọng nói ngập ngừng, trái tim tôi không khỏi lo lắng. Em kể về nỗi sợ khi biết mình đang mang bầu, trong khi không đủ khả năng để nuôi con, tôi nhìn vào ánh mắt hoang mang của em, lòng trào dâng một tình cảm khó tả. Đứa bé chưa sinh đã lấp đầy trái tim tôi. Không suy nghĩ nhiều, tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay em, động viên:

“Cứ giữ con lại đi em. Sinh bé ra đi, rồi chị sẽ nuôi, cứ coi như là con của chị.”

Lời nói ra nhẹ nhàng, nhưng cũng từ đó cuộc đời tôi rẽ sang một ngã khác, nơi tôi không ngờ rằng mình sẽ bước vào hành trình làm mẹ. Từ phút ấy, tôi không chỉ là người chị, mà còn là người mẹ của đứa trẻ đang hình thành.

Gọi chồng dậy pha sữa cho con, anh giận dữ vứt luôn bỉm bẩn vào người tôi -  2sao

Ngày em sinh, khi lần đầu tiên nhìn thấy bé, tôi đã không kìm được nước mắt. Tôi bế bé trong vòng tay, cảm nhận hơi ấm từ hình hài nhỏ bé ấy, nhịp tim bé đập như hòa cùng nhịp đập của tôi. Từ ngày đó, bé trở thành thế giới của tôi.

Những tháng ngày đầu tiên thật khó khăn, nhưng cũng thật kỳ diệu. Tôi đã phải học cách dỗ dành bé khi bé quấy khóc, thức trắng đêm khi bé ốm, nín thở nhìn bé say ngủ trên vòng tay mình. Tôi nhớ từng tiếng khóc khàn vào giữa đêm khuya, nhớ những tiếng cười giòn tan khi bé bắt đầu nhận ra khuôn mặt tôi, hay những bước chập chững đầu tiên của bé. Đó là hành trình mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng sẽ trải qua, nhưng cũng là hành trình mà tôi không bao giờ muốn đánh đổi lấy bất cứ điều gì.

Những năm tháng tiếp theo, tôi nuôi dưỡng bé lớn lên, chứng kiến từng bước đi của bé, dẫn bé đến trường, dạy bé từng bài học nhỏ, và không ngừng yêu thương bé như con ruột. Bé đã mang đến cho tôi niềm vui và ý nghĩa mới trong cuộc sống. Với tất cả mọi người, tôi là mẹ của bé, và với tôi, bé chính là con tôi. Không ai biết sự thật rằng tôi là dì, chỉ chúng tôi biết bí mật ấy, và đó là bí mật tôi tự hứa sẽ giữ mãi mãi, để không làm tổn thương đứa con tôi yêu thương hơn cả bản thân mình.

Năm tháng dần trôi qua, từng kỷ niệm bên bé cứ đong đầy. Từ lần đầu tiên bé gọi tôi là “mẹ,” lòng tôi rộn rã như nở hoa. Rồi đến khi bé vào cấp ba, từng buổi tối cùng bé học bài, từng lúc bé hỏi tôi những câu hỏi ngây ngô về thế giới xung quanh, tôi dường như thấy mình sống lại tuổi thơ. Chúng tôi đã trải qua không ít lần cãi vã, nhưng tình thương không bao giờ vơi. Tình cảm giữa tôi và bé gắn bó như máu thịt, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng bé không phải là con ruột mình.

Đến ngày bé nhận được học bổng toàn phần du học tại Anh, lòng tôi vừa vui mừng vừa thấp thỏm. Tôi tự hào khi thấy con mình lớn lên mạnh mẽ và tài giỏi, nhưng cũng lo lắng khi nghĩ đến ngày xa cách. Ngày tiễn bé ra sân bay, lòng tôi đầy xúc cảm lẫn lộn. Khi bé bước vào cổng kiểm tra an ninh, tôi đứng nhìn theo, nén nước mắt để chúc bé bình an. Chỉ khi trở về nhà, căn nhà đột ngột trở nên trống trải vô cùng. Nhìn vào căn phòng của bé, từng kỷ niệm lại ùa về như một dòng thác, tôi ngồi xuống, và không ngăn được những giọt nước mắt nhớ thương.

Nỗi niềm nhớ nhà khi đi du học

Bất chợt, tôi nhìn thấy trên bàn một phong thư với dòng chữ quen thuộc của bé. Tay tôi run run khi mở bức thư, và từng dòng chữ chậm rãi hiện ra trước mắt:

“Mẹ ơi, con biết tất cả rồi. Con biết con là cháu của mẹ, nhưng với con, mẹ luôn là người mẹ duy nhất. Con cảm ơn mẹ vì đã hy sinh cả cuộc đời để chăm sóc, nuôi dưỡng con, dành cho con mọi điều tốt đẹp nhất. Con sẽ cố gắng sống sao để xứng đáng với tình yêu và sự hy sinh của mẹ.”

Mỗi dòng chữ ấy như một dòng nước mát xoa dịu trái tim tôi. Trong phút chốc, những lo âu trong lòng như tan biến, thay vào đó là niềm hạnh phúc trào dâng. Tôi mỉm cười, mặc nước mắt vẫn ướt đẫm trên má, lòng tràn ngập niềm tự hào về bé – đứa con mà tôi đã yêu thương như chính ruột thịt của mình. Từ sâu thẳm trái tim, tôi biết rằng dù cho có xa cách thế nào, tình cảm giữa hai mẹ con tôi mãi mãi không thể thay đổi.

Cuộc đời đôi khi đưa ta đến những ngã rẽ không ngờ, đặt trước ta những thử thách không hề dễ dàng. Nhưng từ đó, ta lại tìm thấy ý nghĩa thật sự của tình yêu thương. Dù cho bé biết sự thật, dù bé có đi xa, trong trái tim bé vẫn sẽ mãi có hình bóng của người mẹ đã dành cho bé tất cả. Và với tôi, bé mãi mãi là đứa con yêu dấu, là niềm hạnh phúc lớn lao nhất trong cuộc đời.