Home Blog Page 110

Đã 70 tu:;ổi, tôi m:ừng rỡ vì được tái hô:n với vợ kém 22 t:;uổi còn “nguyên đai, nguyên kiện”, không ng:ờ đêm tân hô;n của tôi mới… được vài phút đã phải vào bệnh viện, nghe bác sĩ tuyên bố mà vợ mới cưới mừng thầm, còn tôi thì không thể chấp nhận được sự thật…

0

Sau nửa năm bên nhau, tôi đã không do dự tổ chức đám cưới cùng cô ấy. Thật may, con cái chúng tôi đều thấu hiểu và ủng hộ bố mẹ.

Ở tuổi 62, vì đã ly hôn vợ cũ nên tôi nghĩ rằng sau này sẽ sống cuộc sống hưu trí bình yên một mình cho đến cuối đời. Nhưng kế hoạch của tôi đã rẽ ngang khi gặp Hằng. Cô ấy kém tôi 22 tuổi, là người phụ nữ dịu dàng và tràn đầy năng lượng tích cực.

Chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau, gần như không có khoảng cách tuổi tác nên nhanh chóng trở thành một đôi. Tôi biết đây không phải là một quyết định dễ dàng và chúng tôi sẽ phải đối mặt với rất nhiều lời đàm tiếu, dị nghị. Nhưng tôi tin, chỉ cần trong lòng hai chúng tôi có nhau thì mọi khó khăn, thử thách đều có thể vượt qua.

Vì thế, sau nửa năm bên nhau, tôi đã không do dự tổ chức đám cưới cùng cô ấy. Thật may, con cái chúng tôi đều thấu hiểu và ủng hộ bố mẹ.

Vì đều đã lớn tuổi nên chúng tôi chỉ tổ chức một đám cưới đơn giản, mời người thân và một số bạn bè thân thiết. Cả hai nắm chặt lấy tay nhau, nhận lời chúc phúc của mọi người. Bầu không khí lúc đó rất vui vẻ và ấm áp, mọi thứ đúng như chúng tôi mong đợi – hoàn hảo.

Ở tuổi 62, tôi cứ nghĩ sẽ sống một mình đến cuối đời cho đến khi gặp Hằng. (Ảnh minh họa)

Đêm tân hôn, khi không gian chỉ còn lại hai người, tôi bật một bản nhạc nhẹ nhàng để khiêu vũ với vợ, cùng nhau tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào này.

Đêm tân hôn, chúng tôi nắm tay nhau và khiêu vũ, trong mắt chỉ có nhau.
Nhưng khi đang đến đoạn nhảy cao trào, tôi đột nhiên cảm thấy ngực mình đau nhói như bị kim châm, cảm giác như cả thế giới đang quay cuồng vậy. Tôi cố gắng nắm lấy tay vợ, nhưng cơ thể dần mất thăng bằng rồi ngã xuống.

Điều cuối cùng tôi thấy chính là ánh mắt của vợ từ ngạc nhiên chuyển sang hoảng sợ. Cô ấy hét lên, gọi hàng xóm tới giúp đỡ.

Một lúc sau, tôi cảm thấy có người chuyển mình đi, nhưng tôi không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra sau đó nữa.

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh, trên người gắn đủ các loại ống dẫn, thiết bị. Cô vợ trẻ ngồi bên giường bệnh, mắt đỏ hoe nói trong nước mắt:

– Bác sĩ nói bệnh tim của anh tái phát, may mà được đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu không thì…

Nghe vợ nói, tôi vừa thấy may mắn vì vừa thoát khỏi cửa tử vừa thấy có lỗi với vợ vì đêm tân hôn lại để cô ấy phải lo lắng, ở trong bệnh viện với mình.

Nghe vợ nói, tôi vừa thấy may mắn vì vừa thoát khỏi cửa tử vừa thấy có lỗi với vợ vì đêm tân hôn lại để cô ấy phải lo lắng, ở trong bệnh viện với mình.

Những ngày sau đó, mỗi ngày vợ đều túc trực bên giường bệnh, lo lắng cho từng miếng ăn giấc ngủ của tôi. Nhìn vợ bận rộn vì mình, tôi cảm thấy rất có lỗi và nghĩ rằng quyết định tái hôn của mình là sai. Nếu không vì tôi, có lẽ cuộc sống của vợ sẽ tốt hơn rất nhiều.

Dường như đoán được tâm ý của tôi, vợ luôn nói:

– Anh lại nghĩ linh tinh cái gì đấy? Dù anh có thế nào thì em cũng sẽ bên cạnh anh, anh đừng hòng đuổi em đi. Mà anh có đuổi em cũng không đi. Chúng mình đã là vợ chồng thì khó khăn, hoạn nạn phải có nhau chứ.

Nhìn thấy ánh mắt đầy quan tâm và yêu thương của vợ, nghe những lời cô ấy nói, tôi nghẹn ngào xúc động. Khi ấy, tôi biết mình đã chọn đúng người

Sau khi xuất viện, để tránh xa sự ồn ào, náo nhiệt của thành phố, chúng tôi chọn định cư ở một vùng quê yên tĩnh, sống một cuộc sống nhàn nhã và bình dị. Mỗi sáng hai vợ chồng cùng nhau đi dạo, trồng hoa và làm vườn, tối ngồi ngoài sân đếm sao.

Mặc dù cuộc hôn nhân của chúng tôi ngay đêm tân hôn đã khởi đầu không mấy tốt đẹp nhưng sự ngọt ngào đơn giản ở hiện tại đã vượt qua mọi mong đợi trước đây của tôi.
Nhìn cuộc sống bình yên trước mắt, tôi nhẹ nhàng hỏi vợ:

– Em có hối hận khi ở bên anh không?

Cô ấy nhìn tôi thật sâu, trong mắt hiện lên một tia dịu dàng, nhẹ nhàng nói:

– Mỗi ngày trôi qua đều là một món quà anh tặng em, em làm sao có thể hối hận được?

Hai vợ chồng ôm nhau thật chặt, chỉ mong thời gian chầm chậm trôi để chúng tôi được hạnh phúc bên nhau dài lâu.

7 năm qua tôi n:ai lưng ra để kiếm tiền ngày đêm, còn vợ chỉ chăm chăm bòn rút đem cho nhà ngoại, không chịu nổi nữa tôi không chuyển tiền của tháng này cho vợ nữa, nào ngờ mẹ vợ lên nhà chỉ thẳng mặt đòi tiền, tôi mang ví mở tung ra khiến mẹ tăng xông… và rồi ….

0

Sống với nhau 7 năm, tôi chưa bao giờ thấy vợ chi một đồng tiền lương mà chỉ tìm cách bòn rút tiền mồ hôi nước mắt của chồng cho nhà ngoại

Nói chuyện này ra, chắc tôi sẽ bị nhiều người bảo rằng làm chồng mà tính toán thiệt hơn với cả vợ mình. Tuy nhiên, mọi thứ đều có giới hạn của nó. Cuộc sống của gia đình của là hai bên cùng vun đắp, nếu như dồn hết trách nhiệm về phía chồng thì vai trò của người vợ trong gia đình sẽ là gì?

Tôi và vợ cưới nhau đã 7 năm. Trước đây, vợ tôi sống ở nông thôn, còn tôi là trai Hà Nội. Sau đám cưới, bố mẹ tôi tặng một căn chung cư nhỏ vì muốn tạo điều kiện cho hai vợ chồng có không gian riêng. Rồi lần lượt 2 đứa con chào đời, cuộc sống của gia đình tôi cứ thế êm đềm trôi.

Biết vợ trước đây sống thiếu thốn nên tôi luôn cố gắng bù đắp, mong muốn cô ấy được hưởng một cuộc sống tốt hơn. Vợ tôi làm trong cơ quan nhà nước, tôi đoán lương chắc chỉ đủ mua sắm cho bản thân nên cũng không yêu cầu cô ấy phải đóng góp gì cho gia đình. Hàng tháng, tôi đưa cô ấy 30 triệu đồng để chi tiêu gia đình. Số thu nhập còn lại, tôi giữ một chút để tiêu vặt và gửi vào sổ tiết kiệm chung, để dành cho các khoản lớn phát sinh sau này.

Tôi nai lưng kiếm tiền, còn vợ chỉ chăm chăm bòn rút cho nhà ngoại - Ảnh 1.

Vợ tôi không phải lo bất cứ khoản chi nào cho gia đình. (Ảnh minh họa: AI)

Vợ tôi không bao giờ nói về thu nhập của mình. Tuy nhiên, sau này để ý thấy tháng nào cô ấy cũng gửi yến, gửi sâm và vài triệu đồng về biếu bố mẹ đẻ từ tiền riêng nên tôi nghĩ thu nhập của vợ không phải là quá thấp. Chỉ có điều, với bất cứ khoản chi nào của gia đình, vợ luôn mặc định đấy là nhiệm vụ của tôi và để mình tôi gánh vác. Bao năm nay, điều đó đã thành thói quen nên tôi cũng không có thắc mắc gì nhiều.

Chỉ có điều, gia đình vợ tôi có nhiều anh chị em, và thường xuyên có việc. Mỗi lần có phát sinh gì, vợ lại hỏi tôi tiền để lo cho gia đình, từ chuyện ông bà ngoại làm đám giỗ tới việc chị gái, anh trai, em út cần sửa nhà, mua xe… Những khoản chi đó quá thường xuyên khiến tôi thấy không thoải mái, nhưng không dám nói vì sợ vợ tự ái, chỉ biết tìm cách đáp ứng.

Với số tiền chục triệu đồng trở lại thì tôi không muốn tính toán nhiều, nhưng trong vòng 2 năm nay, cô ấy đã 2 lần bảo tôi trích tiền tiết kiệm ra cho nhà đẻ vay. Khi thì là anh trai muốn mua căn nhà 1,5 tỷ đồng nhưng mới chỉ có 800 triệu, gần đây nhất thì là lo đám cưới cho em út nhà cô ấy.

Vợ tôi bảo nhà thông gia tương đối khá giả nên cô ấy cũng muốn bố mẹ mình mình nở mày nở mặt chút, muốn tôi trích 200 triệu đồng từ tiền tiết kiệm cho bên ngoại vay tạm để tổ chức cho đàng hoàng.

Chuyện chẳng có gì đáng nói nếu như mới đây công ty tôi không có sự thay đổi về cơ cấu. Tôi được điều chuyển từ bộ phận văn phòng xuống bộ phận quản lý ở nhà máy, cách nhà tới hơn 20km. Nghĩ cảnh sáng nào cũng đưa con đi học rồi tới nhà máy trên một quãng đường quá xa, tôi thấy mệt mỏi nên bàn với vợ mua ô tô để tiện đi lại, điều đó đồng nghĩa với việc phải nhắc bên ngoạ trả lại hai khoản vay lớn kia mới đủ tiền.

Nghe tôi đưa ra ý kiến, vợ tỏ vẻ rất khó chịu, nói: “Anh nên khắc phục đi xe máy một thời gian xem, chứ mới cho vay được hai năm đã đòi tiền thì mang tiếng vợ chồng mình hẹp hòi với anh em”. Dù tôi phân tích hết nước hết cái về việc đi lại xa xôi, nguy hiểm, rồi có cái xe che mưa che nắng con đi học cũng đỡ khổ, nhưng cô ấy vẫn lắc đầu quầy quậy, bảo để vài năm nữa hẵng hay.

Điều tôi bực mình nhất là vợ không có động thái nào để nhắc nhà ngoại nghĩa vụ trả tiền. Trong khi đó, anh trai và em út cô ấy dù đang nợ nhưng vẫn không có ý thức tiết kiệm, thường xuyên khoe ảnh ăn uống nhà hàng, đi du lịch khắp nơi. Với cách sống hưởng thụ của họ thì không biết bao giờ tôi mới đòi lại được khoản vay.

Nói ra thì gây căng thẳng gia đình, rồi vợ tôi lại bảo tôi tính toán với nhà ngoại. Mà không nói thì tôi thấy rất khó chịu với việc mình nai lưng ra làm rồi cuối cùng khi có việc lại không thể dùng tiền của chính mình. Rất mong độc giả cho tôi lời khuyên để vợ tôi có thể chủ động nhắc nhà ngoại trong việc trả nợ thay vì cứ ung dung sống mà như quên mất khoản tiền tiết kiệm của tôi.

Ngày vợ trở dạ, lúc vào viện 2 vợ chồng ch::oáng v::áng khi bác sĩ thông báo Hương mang th::a:i 3. Hương được bác sĩ cho vào phòng m::ổ ngay lập tức vì sức khỏe đang yếu đi, để rồi sau đó bác sĩ đưa ra ngoài 3 đ:ứa tr::ẻ 2 trai, 1 gái khiến Hải vừa mừng vừa lo. Ngồi đút cháo cho vợ mà Hải cứ thẫn thờ: – Nhà nghèo giờ 3 đứa con anh lo vợ chồng mình không nuôi nổi em à. – Em này, anh định b::á:n đi 1 đứa con trai đi…. để rồi …

0

Tới ngày Hương trở dạ, để rồi lúc vào viện 2 vợ chồng choáng váng khi bác sĩ thông báo Hương mang thai 3…

Hai vợ chồng Hải lấy nhau khi chỉ có hai bàn tay trắng. Hải là đứa trẻ mồ côi, lớn lên bên cạnh bà ngoại trong khi Hương vợ anh lại sinh ra trong gia đình có tới 6 anh chị em nên cuộc sống vô cùng khó khăn. Sau khi cưới cả 2 dọn về căn nhà cấp 4 của bà ngoại Hải sống. Bố mẹ Hương cố gắng lắm cũng chỉ cho con 2 chỉ vàng làm vốn và chẳng có gì thêm nữa.

Vì cuộc sống đang khó khăn nên vợ chồng bàn nhau kế hoạch chưa sinh con luôn, phải cố gắng cày cuốc có chút vốn đã thì đẻ con mới nuôi được nó. Sau gần 2 năm trồng cây cuối cùng vợ chồng Hải cũng đã tích lũy được 1 khoản tiền và quyết định sinh con. Nhưng nào ngờ Hương vừa mới bầu được 2 tháng thì bất ngờ bà ngoại chồng đổ bệnh.

Cứ tưởng bà bệnh tuổi già như mọi khi thôi, ai ngờ lần này bà ốm quá lâu nằm viện tới 5 tháng liền. Toàn bộ tiền tích trữ của 2 vợ chồng phải bỏ ra lo hết thuốc men cho bà, thậm chí còn phải vay thêm. Nhiều người thương vợ chồng Hải bảo thôi đưa bà về chứ để ở viện tốn kém lắm nhưng anh không đành. Bà đã 1 mình nuôi anh khôn lớn, giờ cũng chẳng sống được mấy nữa anh phải chăm bà tới lúc bà trút hơi thở cuối cùng.

Vợ sinh 3, nhà lại nghèo chồng bàn với vợ bán bớt đi 1 đứa - Hình 1

Nhưng nào ngờ Hương vừa mới bầu được 2 tháng thì bất ngờ bà ngoại chồng đổ bệnh. (Ảnh minh họa)

Hương bầu sang tháng thứ 9 thì bà ngoại chồng mất. Hải đau đớn vô cùng song hàng xóm ai cũng bảo bà ra đi như thế là mát mẻ lắm rồi. Giờ Hải phải chăm cho vợ, ngày vợ anh sinh nở đã cận kề. Suốt thời gian bầu bí bà ốm như vậy, chồng thì chạy ngược chạy xuôi chăm bà tiền nong lo cho bà hết nên Hương cũng chẳng dám đi khám thai vì sợ tốn kém.

May mắn làm sao cô thấy ngươi khỏe mạnh bình thường. Cuối cùng cũng tới ngày Hương trở dạ, để rồi lúc vào viện 2 vợ chồng choáng váng khi bác sĩ thông báo Hương mang thai 3. Hương được bác sĩ cho vào phòng mổ ngay lập tức vì sức khỏe đang yếu đi, để rồi sau đó bác sĩ đưa ra ngoài 3 đứa trẻ 2 trai, 1 gái khiến Hải vừa mừng vừa lo. Ngồi đút cháo cho vợ mà Hải cứ thẫn thờ:

– Nhà nghèo giờ 3 đứa con anh lo vợ chồng mình không nuôi nổi em à. Vẫn còn mấy chục triệu nợ tiền thuốc men cho bà nữa chưa trả, tiền lãi mỗi tháng đã bao nhiêu rồi.

– Nhưng sinh con ra rồi thì phải nuôi con chứ anh, không lẽ mình mang bỏ con đi thì có tội lắm.

– Nhưng mà… thôi để anh tính.

Sau khi đút cháo cho vợ xong, Hải bảo Hương anh ra ngoài mua thêm sữa cho con nhưng trong túi Hải lúc đó chỉ còn đúng 100 ngàn. Anh lang thang ngoài cổng bệnh viện nghĩ cách kiếm tiền nuôi 3 đứa con nhỏ thế nào đây. Bất ngờ anh thấy có 1 người đàn ông sang trọng bước xuống nói chuyện với 1 người bảo vệ của bệnh viện:

– Anh xem ở đây có ai bán 1 bé trai không, tôi sẽ mua với giá 200 triệu và trả công cho anh 20 triệu. Tôi mua về nuôi vì vợ chồng tôi hiếm muộn chứ không phải buôn bán gì đâu.

Trời ơi, ông ta mua 1 đứa bé 200 triệu ư? Mà rõ ràng là ông ta cần con nên mới mua với giá cao như thế. Chợt nhớ tới 3 đứa con mới sinh của mình, nếu bán 1 đứa đi thì vợ chồng Hải có thể trả nợ tiền viện của bà đang đi vay và có tiền nuôi 2 đứa con nữa. Không thì giờ đưa 3 đứa trẻ về biết lấy tiền đâu mua sữa cho chúng đây.

Vậy là Hải quyết định chạy lại chỗ người đàn ông đang chuẩn bị lên ô tô. Cuộc nói chuyện giữa ông ta và anh diễn ra rất nhanh chỉ chừng 2 phút và ông ta hứa chiều tối sẽ quay lại vì lúc này đang có việc bận. Ông ta đi rồi Hải cũng phóng xe đạp về nhà. Anh phải đi hỏi vay tiền mua sữa cho con, anh không thể để chúng đói được, nếu thấy chúng đói lỡ ông khách quay lại lại đổi ý không mua con anh nữa thì sao.

Mấy người gần nhà thương tình cho anh vay tổng cộng được 500 ngàn. Anh mua sữa rồi mang vào viện cho con ngay. Nhìn thấy chồng vào Hương sáng mắt lên: “Pha sữa cho con đi anh, chúng đói quá khóc từ nãy mà em chưa có sữa”. 2 vợ chồng lụu ục pha sữa cho 3 đứa con, Hương mới mổ xong cũng nén đau làm cùng chồng vì không muốn con đói. Ú no rồi chúng lại quay ra ngủ như những con cún con vậy, ngoan lắm. Lúc này Hải mới ngồi cạnh vợ thủ thỉ:

– Em này, anh định bán đi 1 đứa con trai. Họ trả 200 triệu đấy, bán đi 1 đứa thì mình mới có tiền nuôi 2 đứa còn lại chứ không thì biết lấy tiền đâu nuôi con.

– Em không bán con đâu, em không bán con đâu.

– Em bình tĩnh nghe anh nói, anh cũng đau lòng lắm, nhưng đó là phương án tốt nhất cho vợ chồng mình và các con lúc này. Không bán con thì biết lấy tiền đâu nuôi 3 đứa con hả em, lại còn món nợ kia nữa. Không có tiền thì con mình cũng chết đói mất thôi.

Cứ thế Hải thủ thỉ với vợ, Hương nhìn chồng cũng biết chồng đau khổ lắm, đường cùng anh mới phải làm thế thôi nên cũng đành ngậm ngùi gật đầu theo ý chồng. 6 giờ tối người đàn ông đó tìm đến. Nhìn 2 đứa con trai ông ta quyết định chọn cậu em và đặt luôn 200 triệu trước mặt vợ chồng Hải.

Vợ sinh 3, nhà lại nghèo chồng bàn với vợ bán bớt đi 1 đứa - Hình 2

Ảnh minh họa

Hương lúc này chỉ biết ôm mặt khóc. Hải bế con trai cho vị đại gia, anh muốn nhìn mặt con rõ hơn nên cởi hết khăn quấn quanh người đứa con trai bé bỏng ra, nhưng rồi bất ngờ tay đứa bé quờ quạng và nắm chặt lấy ngón tay cái của bố. Nó nắm chặt vô cùng khiến Hải muốn gỡ ra không được. Vị đại gia đưa tay ra đỡ đứa bé mà Hải không thể nào đưa nổi cho ông ta, đứa con của anh nắm chặt tay bố như van xin: “Bố đừng cho con, bố đừng cho con đi. Con muốn ở lại với bố mẹ và anh chị”.

Bất giác Hải nhìn vào người đàn ông kia, nước mắt rưng rưng:

– Tôi không bán con đâu, tôi không bán con nữa đâu. Dù có khổ thế nào tôi cũng cố gắng nuôi con tôi. Tôi không bán con nữa đâu, xin lỗi ông.

Hương ôm chặt lấy chồng khóc nức nở. Người đàn ông đó hình như cũng hiểu được tình cảm của đôi vợ chồng trẻ nghèo. Ông nói:

– Tôi rất hiểu nỗi lòng của 2 vợ chồng cậu. Không sao, cậu đã làm đúng. Tôi sẽ không lấy con của cậu đi đâu nhưng 200 triệu này vẫn là của cậu, hãy cầm lấy và nuôi 3 đứa trẻ lên người.

Ông ấy đăt bọc tiền vào tay Hải rồi bước đi. Hải sửng sốt tới mức không kịp nói lời cảm ơn, lúc lao ra thì ông ấy đã đi rồi. Vợ chồng anh vừa mới gặp được 1 người quá tốt, vậy là con anh có thể được ở lại với vợ chồng anh rồi.

Anh tôi kiếm cả 100 triệu/tháng, vậy mà ngày bố mẹ xây nhà xong xuôi, người ta đến yêu cầu bán nhà trả nợ cho anh ấy, ông bà nức nở vì tiền tích cóp cả đời coi như đổ sông đổ bể, không ngờ bán nhà xong con trai cho đến một nơi… vừa nhìn 2 vợ chồng đã bật khóc vì hạnh phúc…

0

Không hiểu nổi, tại sao anh tôi lại ra nông nỗi này?

Khi anh tôi học xong cấp 3, bố mẹ không có tiền để anh ấy học lên cao. Anh tôi không cam chịu cuộc sống làm ruộng, cả đời thiếu trước hụt sau nên đã ra phố lập nghiệp.

Những năm đầu, anh làm đủ mọi nghề để kiếm sống, sau đó bén duyên với nghề xây dựng và phất lên từ đó. Lúc đầu anh chỉ là một người thợ xây, sau đó tự nhận công trình và trở thành chủ thầu.

Từ tay trắng anh tôi mua nhà thành phố, rồi có xe hơi, vợ đẹp, con ngoan ngoãn giỏi giang. Mỗi khi anh về quê chơi là gia đình tôi nhộn nhịp hẳn lên. Anh thường mời bạn bè đến ăn uống nhiều ngày liền, tuy bố mẹ vất vả chút nhưng lại rất vui.

Mấy năm nay, anh tôi làm ăn tốt, nghe nói mỗi tháng kiếm được 100 triệu. Thế nên năm vừa rồi, anh chi cho bố mẹ hơn 1 tỷ xây nhà. Có tiền bố tôi đập bỏ nhà cũ và xây mới ở giữa mảnh đất 2000m2.

Lúc trước không bao giờ bố tôi động vào cái chổi, vậy mà từ ngày có nhà mới, ông lau chùi quét dọn suốt ngày. Thấy nhà có một vết vẩn, ông cũng lấy cây chổi lau cả nhà. Xung quanh, bố trang trí nhiều cây cảnh khiến ngôi nhà càng thêm đẹp hơn.

Cứ nghĩ tuổi già của bố mẹ sẽ được sống bình yên trong ngôi nhà mới, nào ngờ biến cố xảy đến với gia đình tôi.

Anh tôi kiếm 100 triệu/tháng, vậy mà ngày bố mẹ xây nhà xong, người ta đến yêu cầu bán nhà trả nợ cho anh ấy - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Tuần vừa rồi, có vài người đàn ông tay chân đầy hình xăm trổ đến yêu cầu bố mẹ tôi bán nhà trả nợ cho anh trai tôi. Bố tôi cho là họ đến nhầm nhà, bởi anh tôi không thiếu tiền, việc gì phải đi vay người ta.

Mấy người đó đưa hợp đồng vay nợ và có chữ ký của anh tôi. Sau đó bố gọi điện cho anh tôi để xác nhận thực hư nhưng ngoài vùng phủ sóng. Bố gọi cho chị dâu tôi thì mới hay tin mấy năm nay, anh tôi ôm nhiều công trình, làm xong người ta trì hoãn trả nợ.

Hàng tháng anh vẫn phải trả tiền cho thợ để họ làm, trong nhà không có tiền, anh tôi buộc phải vay bên ngoài với lãi suất cao để trả lương công nhân. Hiện tại, không có tiền trả cho công nhân, họ đã nghỉ hết, người nợ anh thì không đòi được, còn người anh nợ họ ép anh trả. Bí bách quá nên anh tôi bỏ nhà đi đâu cũng không biết nữa, còn chị dâu và các cháu phải qua nhà bạn tá túc vì nhà đã bị chủ nợ tịch thu.

Khi hiểu rõ mọi chuyện, bố tôi hẹn với mấy người lạ là tuần tới sẽ lo tiền trả nợ. Những vị khách đi rồi, bố tôi ngồi sụp xuống ghế và than thở câu:

“Thế là mất tất cả rồi”.

Sau ngày những người chủ nợ đến tận nhà, bố mẹ tôi gần như không ăn không ngủ, nỗi lo lắng đè nặng lên vai. Dù đau đớn khi phải bán đi ngôi nhà mà anh trai tôi đã dành cả tâm huyết để xây cho bố mẹ, nhưng bố vẫn quyết định tìm cách lo đủ tiền để trả nợ cho anh trai.

Bố mẹ tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Bố gọi chúng tôi, những người con còn lại, về để bàn bạc. Anh chị em chúng tôi, dù không giàu có gì, mỗi người cũng góp được một chút, nhưng con số đó chẳng thấm vào đâu so với khoản nợ khổng lồ mà anh trai gánh.

Cuối cùng, bố quyết định bán ngôi nhà mới xây và một phần đất ruộng còn lại để gom tiền trả nợ. Đó là quyết định đau đớn nhất trong cuộc đời ông. Ngày căn nhà được sang tên, bố lặng lẽ đứng trong sân nhìn lần cuối, đôi mắt đỏ hoe nhưng cố nén nước mắt.

“Căn nhà này là mồ hôi nước mắt của anh con, giờ bán đi, bố mẹ chẳng còn gì để giữ kỷ niệm. Nhưng dù sao, bố mẹ cũng phải làm vậy, vì anh con còn sống là còn hy vọng,” bố nói, giọng nghẹn ngào.

Người mua nhà tỏ ra thông cảm, đồng ý cho gia đình tôi thời gian dọn đồ đạc. Ngày chuyển đi, bố mẹ chỉ mang theo những vật dụng cần thiết và vài món đồ kỷ niệm. Hình ảnh bố ngồi trên chiếc xe tải chở đồ, ánh mắt lặng thinh nhìn ngôi nhà khuất xa dần, khiến tôi không cầm được nước mắt.

Sau khi bán nhà và trả hết nợ, gia đình tôi cũng không còn liên lạc được với anh trai. Anh em chúng tôi đã tìm mọi cách để dò hỏi tin tức, nhưng tất cả đều bặt vô âm tín. Căn nhà của bố mẹ giờ chỉ là ký ức, cả gia đình phải tạm thời ở nhờ nhà một người bà con xa.

Thế rồi, một buổi sáng, điện thoại của tôi đổ chuông. Một số lạ gọi đến. Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông trầm khàn, nghe hơi quen quen.

“Là anh đây,” giọng anh trai tôi cất lên.

Tôi sững sờ, nín thở lắng nghe. Anh nói rất ngắn gọn: “Anh muốn gặp cả nhà. Anh đã sắp xếp một nơi, em bảo bố mẹ và mọi người chuẩn bị đi cùng anh nhé.”

Cả nhà tôi vội vã chuẩn bị lên đường. Không ai biết anh tôi đang ở đâu và định đưa chúng tôi đi đâu. Bố mẹ tôi, dù trong lòng vừa mừng vừa lo, vẫn không ngừng cầu mong rằng anh tôi đã tìm được hướng đi mới.

Sau gần ba tiếng di chuyển, chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà lớn ở ngoại ô. Đó là một căn nhà hai tầng, được xây dựng khang trang nhưng mang phong cách giản dị, ấm cúng. Cả gia đình tôi đều bàng hoàng.

Anh tôi từ trong nhà bước ra, trông anh gầy hơn trước rất nhiều, nhưng nụ cười trên môi anh vẫn vững vàng như ngày nào. Anh chạy đến ôm chầm lấy bố mẹ, không kìm được mà bật khóc.

“Con xin lỗi bố mẹ, con đã khiến mọi người phải khổ vì con,” anh nghẹn ngào nói.

Cả nhà tôi theo anh vào trong. Không ai ngờ, đây là ngôi nhà anh đã dành dụm mua từ trước khi khó khăn xảy đến. Anh kể rằng, khi công việc của anh gặp khó khăn, anh đã phải bán hết tài sản cũ để trả nợ, nhưng anh vẫn quyết giữ lại căn nhà này để làm nơi bắt đầu lại cuộc đời.

“Con biết mình đã làm sai nhiều điều, nhưng đây là nơi con muốn bố mẹ và cả nhà mình ở. Con sẽ bắt đầu lại từ đầu, và con hứa sẽ không để gia đình mình phải khổ thêm lần nào nữa.”

Bố mẹ tôi ôm lấy anh, nước mắt trào ra vì xúc động. Hóa ra, những gì anh làm không phải là chạy trốn, mà là tìm cách giữ lại chút gì đó cho gia đình trong lúc khó khăn nhất.

Bán căn hộ chung cư được 4 tỷ, vợ chồng tôi chưa kịp mừng thì đã một cuộc điện thoại từ bố mẹ chồng, bà đến tận nhà chỉ tay thẳng mặt đẩy chúng tôi đến cảnh sắp l:y h:;ôn, đúng lúc này mẹ đẻ tôi cũng đến, đáp trả thẳng một câu khiến cả nhà chồng ca:;y c:ú, đọc tiếp tại bình luận

0

Khi bán được căn chung cư với giá cao, tôi mừng lắm, cứ nghĩ đã đến lúc mình báo hiếu được bố mẹ rồi.

7 năm trước, bố mẹ thấy tôi đi làm xa vất vả, ngày nào cũng lái xe quãng đường hơn 70km cả đi lẫn về nên xót xa. Ông bà bàn với tôi chuyện mua nhà ở thành phố, gần công ty tôi làm càng tốt. Chồng tôi hưởng ứng ngay. Anh nói mình còn 100 triệu tiền tiết kiệm, nếu mua nhà thì anh sẽ đưa hết cho tôi. Nhưng giá nhà ở thành phố khá cao nên chúng tôi quyết định mua chung cư với giá 2 tỷ. Vợ chồng tôi xoay xở, mượn khắp nơi, vay ngân hàng được 500 triệu. Chúng tôi về nhà chồng, hỏi xin bố mẹ chồng một mảnh đất để bán đi, lấy tiền mua chung cư thì ông bà dứt khoát không cho. Ông bà còn nói thẳng rằng đất đai sẽ để dành cho anh cả thôi, vợ chồng tôi không thờ phụng tổ tiên, phụng dưỡng ông bà thì nhận đất để làm gì? Thậm chí khi tôi nói muốn mượn tiền hoặc vàng, bố mẹ chồng cũng không có để cho. Hôm đó, tôi khóc suốt quãng đường về vì uất ức và tủi thân.

Bố mẹ tôi đã bán hết 2/3 đất ruộng và lúa non lúa già, bán luôn 8 con bò để gom đủ tiền cho tôi mua nhà. Lúc cầm số tiền mà bố mẹ bán bò bán đất, tôi rơi nước mắt, tự hứa rằng sau này sẽ chăm sóc ông bà, sẽ báo hiếu ông bà thật tốt.

Mua nhà xong, vợ chồng tôi vừa đi làm vừa trả nợ ngân hàng. Tôi lại mang thai và sinh đôi 2 đứa con nên kinh tế không dư dả, có tháng còn túng thiếu, xoay chỗ này đắp chỗ kia. Tôi chưa thực hiện được lời hứa của mình là sẽ chăm sóc bố mẹ, ngược lại còn thường về quê xin ông bà gạo muối, rau dưa.

Giữa năm nay, công việc của chồng tôi gặp khó khăn. Anh ấy buồn chán bảo tôi bán nhà đi, chuyển về quê sống cho thoải mái. Anh sẽ mở một xưởng cơ khí nhỏ, nhận sữa chữa, làm đồ sắt hay làm mái vòm cho người ta, kết hợp với trồng cây nuôi gà, chắc cũng đủ sống. Tôi buôn bán lặt vặt thêm kiếm tiền chợ búa, vậy là bình yên rồi. Tôi đắn đo lắm, cuộc sống ở thành phố bon chen, xô bồ quá, tôi cũng thấm mệt rồi.

Bán căn hộ chung cư được 4 tỷ, vợ chồng tôi chưa kịp mừng thì một cuộc điện thoại đẩy chúng tôi đến cảnh sắp ly hôn- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Nhân lúc chung cư đang tăng giá, chúng tôi quyết định bán căn hộ và được trả 4 tỷ đồng. Tôi mừng rỡ vô cùng vì cuối cùng mình cũng có cơ hội để báo hiếu bố mẹ. Tôi dự định sẽ đưa cho bố mẹ 1,5 tỷ. Trong đó có 1 tỷ bố mẹ đã cho lúc chúng tôi mua nhà và 500 triệu tôi biếu ông bà dưỡng già. 2 tỷ còn lại thì tôi mua mảnh đất, có sẵn nhà cấp 4 ở quê. Phần tiền còn dư thì mở xưởng cho chồng. Ban đầu, chồng tôi cũng đồng ý với cách chia này.

Nhưng tối qua, anh ấy nhận điện thoại của bố mẹ chồng. Họ nói gì lâu lắm. Một lát sau, anh bảo tôi gửi cho bố mẹ mình 1 tỷ, bố mẹ vợ 500 triệu, còn lại là của vợ chồng. Tôi sững người và phản đối ngay. Chồng tôi nói dù sao bố mẹ anh cũng phải có phần vì đây là nhà chung, khi mua nhà anh cũng bỏ vào 100 triệu. Giờ bán nhà thì phải chia phần cho bố mẹ anh, điều đó là hợp lí. Hồi trước bố mẹ tôi cho 1 tỷ thì giờ trả lại đúng 1 tỷ, ông bà có tiêu đến tiền đâu, có 1 tỷ dưỡng già là được. Bố mẹ anh đã lớn tuổi, cũng cần tiền dưỡng già, không cho được 1 tỷ thì phải 500 triệu.

Vợ chồng tôi cãi nhau gay gắt, đỉnh điểm là chồng tôi đòi ly hôn để được chia đôi số tiền bán nhà nếu tôi không làm theo ý anh.

Tôi tức nhà chồng 1, tức chồng tới 10. Anh đúng là không hiểu lý lẽ, thiên vị nhà cha mẹ ruột mà coi nhẹ sự hi sinh của bố mẹ vợ. Tôi nên làm sao để chồng từ bỏ ý định chia tiền cho bố mẹ chồng?

Lấy chồng cách nhà hơn 100km, cưới 5 năm nhưng chưa lần nào tôi được về ăn Tết ở nhà. Nhưng chỉ sau đám giỗ của bố chồng, mẹ bỗng “đuổi” tôi về ngoại không lý do, chỉ tới khi tôi nghe lén được cuộc nói chuyện của bà với chồng mới vỡ lẽ, oà khóc… mẹ ơi …

0

Một bài viết trên diễn đàn kín với tiêu đề: “Năm nay mẹ chồng ‘đuổi’ chúng tôi về ngoại ăn Tết” thu hút sự quan tâm của nhiều người.

Câu chuyện mâm cơm ngày giỗ bố và hành động bất ngờ của mẹ chồng khiến nàng dâu nào đọc xong cũng nghẹn ngào

Có những mẩu chuyện được chia sẻ hàng ngày trên MXH khiến chúng ta đọc lướt qua cũng phải suy ngẫm.

Một bài viết trên diễn đàn kín với tiêu đề: “Năm nay mẹ chồng ‘đuổi’ chúng tôi về ngoại ăn Tết” thu hút sự quan tâm của nhiều người.

Nàng dâu kể: “Tết với mọi nhà thường là niềm vui còn với nhà chồng mình chỉ gợi nhắc nhiều nỗi buồn vì bố chồng mình mất đúng dịp cận Tết. Ông mất vì đột quỵ. Nhiều khi thấy cả một con người bằng xương bằng thịt mà như ngọn đèn trước gió vậy, có thể vụt sáng và tắt lịm bất cứ lúc nào. Năm nay là giỗ đầu bố chồng mình, niềm đau cũng chưa hẳn đã nguôi ngoai nhưng mọi người đều phải học cách chấp nhận và đối mặt.

Câu chuyện mâm cơm ngày giỗ bố và hành động bất ngờ của mẹ chồng khiến nàng dâu nào đọc xong cũng nghẹn ngào - Ảnh 2.

Bài đăng của nàng dâu

Mình lấy chồng cách nhà hơn 100km, cưới 5 năm nhưng cũng chưa có năm nào mình ăn Tết nhà ngoại. Thường thì sớm nhất cũng phải mùng 2 mới về được. Mẹ chồng mình không phải người gây khó dễ gì cho con dâu nhưng bà thuộc thế hệ trước, mọi lễ tiết đều phải đầy đủ trong khuôn khổ. Thời bà làm dâu cũng vất vả, thiệt thòi nhiều nên những ngày lễ Tết thế này mình thương bà nhiều hơn.

Hôm vừa rồi cúng giỗ bố xong mẹ chồng mình gọi cả nhà lại nói chuyện. Bà sụt sùi nước mắt tâm sự “Các con ạ, bố mất rồi mẹ mới ngẫm ra nhiều thứ. Đời người nói dài thì dài thật nhưng không ai nói trước được tương lai. Như bố con, một người khỏe mạnh bình thường ra đi trong vài phút ngắn ngủi, sự sống với cái chết mong manh quá. Nên bây giờ làm được gì cho nhau thì hãy cố gắng, yêu thương quan tâm nhau nhiều hơn để một ngày có ra sao cũng không còn gì ân hận”.

Nói xong mẹ nhìn về phía vợ chồng mình rồi đề nghị: ‘Mẹ quyết định rồi, năm nay vợ chồng con về ngoại mà ăn Tết. Ông bà bên ấy dạo này cũng hay đau ốm, các con về cho ông bà mừng. Chẳng có liều thuốc bổ nào tốt bằng tình cảm gia đình các con ạ. Mẹ ở đây có anh chị đi lại rồi, không sợ mẹ buồn đâu. Về sớm đi, mùng 4 hãy lên đây cũng được”.

Nghe xong mình ngạc nhiên và cảm động lắm. Bình thường bà rất sợ ở một mình mà nay bà lại đề xuất như thế. Mình vội từ chối thì mẹ chồng trêu con dâu: ‘Tết năm nay là tôi đuổi về ngoại đấy. Không phải mua cái gì cho tôi đâu, ăn lắm béo quá lại phải tập thể dục’. Mọi người cười còn mình chẳng hiểu sao lại khóc, mình thật sự xúc động với sự tâm lý của mẹ chồng. Mọi năm ước ao được về ngoại ăn Tết lắm mà kể từ khi ông mất mình nghĩ chẳng bao giờ có cơ hội ấy nữa mà không ngờ…”.

Nhiều cư dân mạng “xin vía” cô vợ trên. Tài khoản M.N.K bình luận: “Bà tình cảm quá, thường nhà mất người thân như thế các bà sợ cô đơn sợ một mình càng giữ con cái hơn mà mẹ chị tâm lý thật”.

Câu chuyện mâm cơm ngày giỗ bố và hành động bất ngờ của mẹ chồng khiến nàng dâu nào đọc xong cũng nghẹn ngào - Ảnh 3.

Tài khoản B.L chia sẻ: “Nhà mình cách nhà chồng có 10km mà đến tận mùng 3 mới được về đây. Cũng tùy quan điểm từng nhà thôi. Có mẹ chồng thế kia thì con dâu nào chả hiếu thảo tận tâm”.

Xưa nay mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu vốn được cho là rất nhiều vấn đề khó dung hòa. Một bàn tay không tạo được nên tiếng vỗ nên tình cảm mẹ chồng – nàng dâu đi lên hay đi xuống phụ thuộc cả vào thái độ, sự vun vén của cả hai người.

Sẽ có những mất mát, những nỗi đau lớn mà khi trải qua người ta mới biết trân quý những gì mình đang có. Họ lắng lại, suy nghĩ và học cách yêu thương, quan tâm nhau nhiều hơn.

Thực chất việc ăn Tết ở đâu với phụ nữ không quá quan trọng nếu họ được vui vẻ, hạnh phúc, được yêu thương, san sẻ mọi công việc. Các ông chồng cũng vậy, đừng để vợ mình phải đấu tranh, vật vã đòi một thứ quyền lợi mà họ xứng đáng được hưởng. Cách cư xử đúng mực của một người chồng cũng góp phần rất lớn giúp mối quan hệ mẹ chồng con dâu thêm tình cảm, khăng khít.

5 nhóm người có thể không được lái xe máy từ năm 2025 …

0

Theo dự thảo thông tư, từ năm 2025, người mắc các bệnh lý/tình trạng sức khỏe không ổn định sẽ không được lái xe máy, ví như thị lực nhìn xa của cả hai mắt dưới 4/10, kể cả khi đã đeo kính điều chỉnh

Cụ thể, dự thảo Thông tư về tiêu chuẩn sức khỏe và việc khám sức khỏe cho người lái xe đang được Bộ Y tế xây dựng, dự kiến sẽ có hiệu lực từ ngày 1/1/2025.

Từ năm 2025, theo Thông tư mới của Bộ Y tế, sẽ có một số nhóm người sẽ không đủ điều kiện để lái xe máy.
Từ năm 2025, những người có thị lực dưới 4/10 có thể không được lái xe máy (Ảnh minh họa: Trần Huyền).

Việc áp dụng các tiêu chuẩn sức khỏe mới này được kỳ vọng sẽ giúp giảm thiểu số lượng tai nạn giao thông do người lái xe không đủ điều kiện sức khỏe gây ra.

Tuy nhiên, nó cũng đặt ra thách thức cho những người phải đối mặt với các hạn chế này, đặc biệt là những người phụ thuộc vào xe máy làm phương tiện di chuyển hàng ngày.

Theo dự thảo Thông tư này, những người lái xe hạng A1 (xe mô tô hai bánh có dung tích xi-lanh đến 125cm³ hoặc động cơ điện đến 11kW) và hạng B1 (xe mô tô ba bánh) sẽ phải đáp ứng đủ các điều kiện sức khỏe mới để có thể tiếp tục điều khiển phương tiện của mình.

 

 

Nhóm về tâm thần gồm: Những người đang mắc rối loạn tâm thần cấp; Những người bị rối loạn tâm thần mãn tính mà không thể tự điều khiển hành vi.

Nhóm về thần kinh gồm: Những người bị liệt vận động từ hai chi trở lên.

Nhóm về mắt gồm: Thị lực nhìn xa của cả hai mắt dưới 4/10, kể cả khi đã đeo kính điều chỉnh; Trường hợp chỉ còn một mắt, thị lực cũng phải từ 4/10 trở lên sau khi đã đeo kính điều chỉnh.

Những người mắc chứng rối loạn khả năng nhận biết ba màu cơ bản: đỏ, vàng, xanh lá cây.

Nhóm về cơ – xương – khớp: Người bị cụt hoặc mất chức năng một bàn tay hoặc một bàn chân và chân hoặc tay còn lại cũng không toàn vẹn.

Nhóm về sử dụng chất kích thích: Những người sử dụng các chất ma túy; Người sử dụng rượu bia với nồng độ vượt quá giới hạn cho phép.

Bộ Y tế hiện đang tiếp tục lấy ý kiến đóng góp từ các cơ quan liên quan và công chúng trước khi thông tư chính thức được ban hành.

Những quy định này không chỉ nhấn mạnh tầm quan trọng của việc bảo vệ tính mạng người tham gia giao thông mà còn là lời cảnh báo về việc chăm sóc sức khỏe bản thân để đảm bảo đủ điều kiện lái xe an toàn.

Đi Grap, mẹ chồng tôi 80 tuổi “tr::úng tiếng s::ét ái tì::nh” với chàng trai 24 tuổi. Hôm đó bà để quên 5 triệu, anh tài xế tìm tận nơi trả cho bằng được. Cả gia đình phản đối nhưng bà nhất định không chịu, quyết cưới bằng được. Đêm tân hôn con cái chán nản bỏ ra ngoài mặc kệ bà với tình trẻ, chỉ còn tôi mới si::nh nên ở lại cùng con nhỏ. Nửa đêm nghe tiếng h:::ét thất thanh của bà dưới nhà tôi vội vàng mở cửa chạy xuống thì hỡi ôi..

0
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày gia đình chào đón chuyện éo le đến vậy. Mẹ chồng tôi, bà Nguyễn Thị Lan, người đã đến tuổi tám mươi, bất ngờ quyết định kết hôn với chàng trai 24 tuổi, tên Minh, sau một chuyến đi xe ôm ngắn ngủi.

“Mẹ chỉ mới gặp cậu được vài lần, nhưng đã biết đó là duyên phận,” bà Lan tuyên bố trước cả nhà.

Không ai trong gia đình chấp nhận chuyện này. Các con cháu liên tiếp khuyên ngăn, nói bà nên sống nốt những ngày tháng thanh nhàn bên gia đình. Nhưng bà Lan lại quả quyết: “Đời ngắn lắm, gặp người hiểu lòng là phải nắm bắt ngay. Từ giờ mẹ sống cho bản thân mình.”

Ép không được, gia đình đành làm ngơ để bà Lan tự quyết định. Ngày lễ cưới diễn ra trong bầu không khí lạnh nhạt.

Tối đêm tân hôn, mọi người trong nhà đều lần lượt tìm cách tránh mặt. Chỉ còn lại tôi, do vừa sinh con nên phải ở lại. Trong phòng khách, không khí lặng lẽ khi tân lang và tân nương ngồi cùng nhau. Bà Lan thỉnh thoảng liếc nhìn Minh, ánh mắt lấp lánh như thiếu nữ lần đầu biết yêu. Minh thì giữ vẻ điềm tĩnh lạ thường, nhưng đôi lúc lại thi thoảng đáp lại rất khéo.

Tôi ôm con nhỏ, lắng nghe tất cả, trong lòng ngổn ngang suy tính. Ai ngờ được, đến khuya, tiếng hét thất thanh xé tan sự yên tĩnh.

“Cứu tôi! Thằng này làm gì vậy?” – tiếng bà Lan vang lên. Tôi vội vã đặt con xuống giường, lao xuống nhà. Cảnh tượng khiến tôi không thể tin vào mắt mình.

Minh, với gương mặt bối rối, đang loay hoay với một cái két sắt đặt trong góc nhà. Bà Lan đứng cách đó vài bước, khuôn mặt tái nhợt, tay run rẩy chỉ vào anh ta.

“Cậu đang làm gì ở đó?” tôi hét lên, ánh mắt xoáy thẳng vào Minh. Anh ta ngừng lại, cố lấy vẻ bình tĩnh: “Chị hiểu nhầm rồi, em chỉ đang giúp mẹ lấy đồ thôi.”

Có thể là hình ảnh về 2 người, tóc mái, xe môtô và xe scooter

“Lấy đồ? Giữa đêm khuya? Cậu nghĩ ai tin nổi?” Tôi tiến lên, chắn giữa Minh và bà Lan.

Bà Lan lúc này mới lấy lại được bình tĩnh, giọng nghẹn ngào: “Tôi… tôi nghe tiếng động lạ, dậy kiểm tra thì thấy nó đang cố mở két sắt của tôi! Cậu ta nói muốn lấy giấy tờ gì đó, nhưng tôi đâu có đưa chìa khóa cho nó!”

Tôi quay lại nhìn Minh, ánh mắt dò xét. Anh ta cúi đầu, không nói thêm lời nào, nhưng sự im lặng ấy càng khiến tôi nghi ngờ hơn.

Sáng hôm sau, cả gia đình tập trung để làm rõ sự việc. Minh bị chất vấn nhưng anh ta vẫn khăng khăng rằng mình chỉ muốn giúp bà Lan lấy giấy tờ. Tuy nhiên, khi kiểm tra, gia đình phát hiện chìa khóa két sắt đã biến mất.

“Tôi biết ngay mà! Một thằng trai trẻ bám lấy bà già tám mươi, làm gì có ý tốt!” Một người em trai của chồng tôi tức giận hét lên.

Bà Lan, dù bị sốc vì sự việc, vẫn cố gắng bênh vực Minh: “Không! Tôi tin nó! Chắc chỉ là hiểu lầm thôi…”

Nhưng những ngày sau đó, sự thật bắt đầu lộ diện. Minh bị bắt gặp đang lén lút gọi điện cho ai đó, giọng nói đầy vẻ căng thẳng: “Tôi cần thêm thời gian. Bà ta không dễ như tôi tưởng.”

Câu chuyện càng lúc càng căng thẳng. Gia đình quyết định điều tra sâu hơn về Minh và phát hiện anh ta từng có tiền án lừa đảo ở quê. Hóa ra, Minh đã cố tình tiếp cận bà Lan với mục đích chiếm đoạt tài sản.

Khi mọi chuyện sáng tỏ, bà Lan ngồi lặng im, ánh mắt trống rỗng. Bà không nói gì, chỉ rút lui vào phòng, từ chối gặp mặt ai. Tôi, dù từng không đồng tình với quyết định của bà, nhưng nhìn thấy bà như vậy, tôi không khỏi chạnh lòng.

Cuối cùng, Minh bị đưa ra khỏi nhà, và bà Lan cũng dần tỉnh táo lại. Bà nhận ra rằng mình đã sai lầm, nhưng cũng không trách móc ai, chỉ lặng lẽ sống nốt những ngày tháng còn lại trong sự quan tâm của gia đình.

Câu chuyện tình “chênh lệch” của mẹ chồng tôi khép lại như vậy, để lại bài học đắt giá về lòng tin và tình cảm trong cuộc đời.

Không thèm bàn bạc cũng không có thông báo trước, chồng tôi đi công tác viết đúng mẩu giấy để đầu giường thông báo: “Bố mẹ đã lớn tuổi, anh quyết định đưa họ về sống cùng”. Vừa đọc dứt câu tôi đã thấy chuông cửa kêu ầm ĩ, chạy ra đã thấy mẹ chồng túi to, túi bé, gà qué nhảy ra ỉ;;a khắp sân. Tôi nói trên này ngoài chợ không thiếu gì cả, bỏ ít tiền ra họ còn làm sạch sẽ mang đến tận nhà. Bố mẹ chồng cứ gạt phăng đi bảo không bằng đồ quê, rồi chạy thẳng ra sau nhà tôi tìm chỗ nhốt ngan vịt. Tôi nói khéo thế nào cũng không nghe, nhất quyết mang hết gà vịt dưới quê lên nuôi sau mảnh vườn dài rộng chưa được nổi 3 mét. Không còn cách nào khác, tôi đã giữ im lặng suốt 3 ngày, đợi chồng về. Anh vừa về đến cửa, không nhịn nổi nữa tôi chạy thẳng từ dưới bếp lên nói xơi xơi trước mặt ông bà rồi đưa ra quyết định…

0

Chồng nhíu mày, có vẻ như anh không ngờ tôi lại phản ứng như vậy. Ánh mắt của mẹ chồng thoáng hiện sự ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bị nỗi bất an thay thế.

Ánh trăng chiếu qua khe cửa, rọi xuống sàn nhà lạnh lẽo và gương mặt thẫn thờ của tôi. Tôi ngồi bên giường, cầm trên tay tờ giấy nhăn nheo – một mảnh ghi chú do chồng để lại trước khi đi công tác, trong đó viết: “Bố mẹ đã lớn tuổi, anh quyết định đưa họ về sống cùng”.

Không có sự bàn bạc, không có thông báo trước, chỉ là một câu thông báo đơn giản. Cảm xúc của tôi lúc này như màn đêm, phức tạp và sâu lắng.

“Bố mẹ đã lớn tuổi, anh quyết định đưa họ về sống cùng”. Trong tâm trí tôi, câu nói đó cứ vang vọng mãi, từng chữ như những viên đá nặng nề rơi xuống lòng hồ của tôi, tạo ra những gợn sóng.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại trước những cảm xúc dâng trào. Quyết định của chồng rõ ràng là một thử thách cho hôn nhân của chúng tôi, đồng thời cũng là một thách thức cho gia đình. Tuy nhiên, bố mẹ đã đến đây ở, chồng lại vắng nhà nên tôi đã giữ im lặng suốt 3 ngày, đợi chồng về.

Trước khi đi công tác, chồng tôi để lại một giấy nhắn thông báo anh sẽ đón bố mẹ đến sống cùng. (Ảnh minh họa)

3 ngày sau, khi cả gia đình quây quần bên bàn ăn, tôi bình tĩnh tuyên bố 3 quyết định của mình. Ánh mắt của mẹ chồng thoáng hiện sự lo lắng, dường như bà đã cảm nhận được điều gì đó.

– Thứ nhất, em tôn trọng quyết định của anh, nhưng em hy vọng trong tương lai, trước khi đưa ra bất kỳ quyết định quan trọng nào, chúng ta có thể trao đổi với nhau trước.

Giọng tôi bình tĩnh và kiên định, từng từ đều được suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi thốt ra.

Chồng nhíu mày, có vẻ như anh không ngờ tôi lại phản ứng như vậy. Ánh mắt của mẹ chồng thoáng hiện sự ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bị nỗi bất an thay thế. Tôi tiếp tục đưa ra đề nghị thứ 2:

– Thứ hai, em nghĩ chúng ta nên thuê một căn hộ gần nhà cho bố mẹ. Điều này không chỉ giúp chúng ta chăm sóc tốt cho bố mẹ mà còn giữ được không gian riêng cho mình.

Tôi nhìn thẳng vào chồng, với ánh mắt đầy kiên định. Sắc mặt chồng có phần phức tạp, anh dường như đang cân nhắc tính khả thi của đề xuất này. Trong khi đó, mẹ chồng lại tỏ ra không hài lòng, với vẻ mặt khó chịu rõ rệt.

Trước mặt bố mẹ chồng và chồng, tôi đã thẳng thắn đưa ra 3 yêu cầu. (Ảnh minh họa)

Tôi mặc kệ, chậm rãi nói ra đề nghị thứ 3:

– Thứ ba, em hy vọng chúng ta có thể cùng nhau chia sẻ trách nhiệm chăm sóc bố mẹ, chứ không phải chỉ mình em gánh vác.

Lời nói của tôi mang theo sự kiên định. Ngay lập tức, bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề, chồng và mẹ chồng đều rơi vào im lặng. Tôi nhận ra rằng, 3 quyết định này không chỉ thách thức tình trạng hiện tại của gia đình mà còn là một thử thách lớn đối với hôn nhân của chúng tôi.

 Em biết điều này thật khó chấp nhận với anh, nhưng em hy vọng chúng ta có thể cùng nhau đối mặt với vấn đề này.

Giọng tôi nhẹ nhàng nhưng cũng rất kiên quyết. Trầm ngâm một lúc, chồng cuối cùng đã gật đầu đồng ý. Mẹ chồng mặc dù có chút không vui, nhưng cũng phải thừa nhận rằng đây là một giải pháp hợp lý.

Theo thời gian, chồng và mẹ chồng cũng bắt đầu hiểu quyết định của tôi, và mối quan hệ của chúng tôi trở nên hài hòa hơn.

Đây chỉ là khởi đầu, và còn nhiều thử thách phía trước. Nhưng tôi tin rằng, chỉ cần chúng tôi dũng cảm đối mặt với vấn đề và cùng nhau gánh vác trách nhiệm, không có gì là không thể giải quyết.

Trong thế giới đầy thử thách này, chúng ta cần học cách yêu thương, thấu hiểu và bao dung nhau. Chỉ khi đó, chúng ta mới có thể tìm thấy một bến đỗ ấm áp giữa đại dương tình cảm.

Ông mất vợ cũng 8 năm rồi, cô ấy bị K không cứu được nguyện vọng cuối cùng của cô là ông cố gắng lo cho con vào đại học rồi ông hãy đi bước nữa vì ông còn trẻ mới 51 tuổi. Sau tám năm các con ông đều ra trường và đã lập gia đình, ông bán nhà chung chia đều 3 phần, phần của ông mua căn hộ nhỏ 3 phòng 100m vì có chỗ cho các con cháu về, còn một ít ông cùng em trai đầu tư BĐS. Sau ông mua được nhà vườn nhỏ 500 m cảm thấy ưng ý ông dừng lại còn chút thì cứ để em trai kinh doanh thôi..Một hôm ông nghe con dâu nói với con trai: – Anh xem thế nào nói khéo với Ba sang tên căn hộ này cho thằng hai con mình rồi hãy lấy vợ, chứ thấy ba có nhà đành hoàng họ nhảy vào ..

0

Ông mất vợ cũng 8 năm rồi, cô ấy bị K không cứu được nguyện vọng cuối cùng của cô là ông cố gắng lo cho con vào đại học rồi ông hãy đi bước nữa vì ông còn trẻ mới 51 tuổi.

Sau tám năm các con ông đều ra trường và đã lập gia đình, ông bán nhà chung chia đều 3 phần, phần của ông mua căn hộ nhỏ 3 phòng 100m vì có chỗ cho các con cháu về, còn một ít ông cùng em trai đầu tư BĐS. Sau ông mua được nhà vườn nhỏ 500 m cảm thấy ưng ý ông dừng lại còn chút thì cứ để em trai kinh doanh thôi.

59 tuổi ông xin nghỉ hưu vì cảm thấy mình lạc hậu với hiện tại ông về đi đánh cầu lông và sinh hoạt hưu trí cũng nhàn hạ.. Trong nhà ông thuê công ty dọn dẹp nhà 2 lần trong tuần, quản lý bằng camera giấu kín còn lại tự ông làm, cơm nước tự lo vì lúc còn trẻ ông làm hành chính nên cũng quen việc cơm nước dọn nhà giúp vợ, vợ làm kinh doanh nên bận bịu hơn, dưới sảnh có siêu thị và con trai, con gái hay sang thường mua thực phẩm cho bố, ông có hai cháu trai nội và cháu gái ngoại còn bé nhưng chủ nhật hay ghé căn hộ ông chơi ..Thỉnh thoảng con trai bận nhờ ông đi đón cháu thôi..

Ông cũng thích cafe thường xuyên ghé quán trong khu phố tại đây ông quen một cô hưu trí đang độc thân ở với con trai trông cháu nội, cũng hay dẫn cháu ra quán ngồi chơi. Quán này là chỗ tụ tập của ông bà hưu trí, hay người lớn tuổi trong khu phố.

Nói qua nói lại ông cảm mến cô và muốn làm bạn đi nốt cuộc đời. Ông về nói chuyện với hai con, hai con đều hiểu bố thông cảm cho bố, vì là chuyện riêng ông nên dâu và rể ông chỉ thông báo thôi.

Khi đi qua bếp ông nghe con dâu nói với con trai:

– Anh xem thế nào nói khéo với Ba sang tên căn hộ này cho thằng hai con mình rồi hãy lấy vợ, chứ thấy ba có nhà đành hoàng họ nhảy vào ..

Tiếng con trai nói :

– Nhà của Ba nên đó là của ba, ba đã mua nhà cho anh rồi, nên chuyện đó là của ba ..

– Của ba cũng là của thừa kế của anh, anh không tính trước chứ ba sống bao lâu tài sản vào tay người dưng nghe vô lý ..

– Chuyện này anh cấm em tham gia ngay từ đầu nhận thừa kế ba chẳng nói tài sản cuối cùng của Ba làm gì đó là việc của ba, đừng trông mong số còn lại ít ỏi của ba mà mất đoàn kết. Ý ba là sẽ lấy vợ còn gì nữa ..

– Nhưng theo luật đó là thừa kế của con trưởng, chưa kể ba cho con gái hơn anh trên một tỷ là đã không công bằng …

– Mệt, anh nhắc lại đó là chuyện nhà anh, em không tham gia vào, anh không nuôi bố mà nuôi mẹ em cũng 6 năm rồi còn gì, tốt nhất không nói nữa ..

… …
Qua camera giấu kín ông cảm thấy buồn, sao con dâu không hiểu ông đưa xe camry -3.5 cho vợ chồng con trai, thì con gái mua nhà thiếu ông bù cho 1,3 tỷ cho đủ căn nhà vừa ý, căn hộ ông mua từ khi trên bản vẽ nên có hơn 3 tỷ lại trả góp, tiền sau này kinh doanh thì có thêm chứ đâu nằm trong tiền bán căn nhà lớn ở Q1..
… …

Khi đưa dì Vinh về nhà gặp các con. Ông quan sát thấy con gái có vẻ buồn nhưng không biểu hiện gì? Rể thì vui vẻ nói xin phép ông được đưa mẹ vào trông cháu vì bà lớn tuổi không đi làm được. – – Ông nói đó là việc nhà của các con.
– Con dâu thì bóng gió nói ở với nhau chứ khoan đăng ký kết hôn( căn hộ ông chưa ra sổ hồng)… Có vẻ không muốn ông lấy vợ mà ý muốn con trai cháu nội ông thừa kế căn hộ ..
… …

– Ông nói chỉ thông báo thôi. Chứ đó là việc của ông, tài sản khi ra sổ hổng sẽ đứng tên hai người lỡ ông mất trước thì

Dì toàn quyền sử dụng, sau nay di chúc ai sẽ tính sau ..

– Con dâu cướp lời ông nói thế không được, thừa kế là cháu nội chứ không dì cho con dì thì sao ?

– Ông rất bực nên nói thẳng : Ba còn khoẻ mạnh sống sờ sờ đây, Được rồi ba làm di chúc khi cả ba và dì mất nhà sẽ bán chia ba phần 1/3 cho con riêng Dì, 2/3 cho con riêng của Ba được chưa …Căn hộ này có hơn 3-4 tỷ lúc mua, làm gì mà khó chịu thế ..Cũng là phụ nữ với nhau phải thông cảm nhau chứ, chẳng lẽ ở với ba 20 năm nữa, ba mất đi họ lớn tuổi các con đẩy ra đường lấy lại nhà hả, sống đã không phụng dưỡng ba thì nghĩ cho họ. Tiền là tiền của ba chứ có phải của các con đâu mà lắm lời thế. Sinh con ra. Phải lo cho con, chứ ông không lo cho cháu ..

– Cô con dâu sợ quá ngồi im. Biết tính chồng rất cục, con trai ông mà nổi nóng lên là có chuyện ..

Vậy là làm vài mâm đón cô Vinh về. Cô Vinh cũng rất cẩn thận với con dâu ông, nhưng cứ thứ 7 chủ nhật là cả nhà con trai về, cô cũng cố gắng cơm nước, tắm giặt lo cho hai đứa trẻ giúp cho con trai ông.

Một hôm ngồi cafe rảnh rỗi ông tua lại camera trong nhà xem, ông bực mình thấy con dâu coi Dì là osin một cách khôn khéo.. Bực rồi. Đến chủ nhật trước khi vợ chồng con trai về ông ngồi lại nói chuyện :

– Ông không muốn hai ngày cuối tuần dì Vinh làm osin cho nhà con trai, yêu cầu về chơi phải tự lo lấy con cái không thì ghé chút thôi.

Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

 

– Con trai ngạc nhiên.

– Ông nói : thường thì thứ 7 đưa con về là hai vợ chồng đi làm, chủ nhật cậu có bận việc, thì vợ đi chơi giao con cho dì về còn xách mé nữa .. Ông đưa đoạn camera cho con trai xem, con trai ông im lặng xin đưa vợ con về ..
… …

Chiều thứ 2. Con dâu ghé nhà chửi dì và nói ông phá gia đình nó .. Ông gọi con trai về giải quyết nếu không gọi công an ..

Sao thì ông hiểu ra do khi mua nhà cho con trai theo thừa kế chỉ một mình con trai đứng tên ( cái này ông không biết) hầu như của thừa kế chỉ mình con trai, cháu nội đứng tên. Mâu thuẫn từ đấy, nhưng vì nhà rộng nên con dâu đưa mẹ vào ở và cả em trai vào học trong này, bà con bên ngoại toàn đến ở nhờ…, nên mọi sự họp hành khu phố thậm trí chợ xép họ đều nghĩ con trai ông ở rể ..

Ông nói chuyện gia đình tự giải quyết cấm đến nhà ông quậy nữa, có dính liếu gì nữa mà quậy phá ông, còn lại của ông cho ai là quyền của ông..

Dì Vinh cũng khổ tâm khổ với dâu với rể, thỉnh thoảng cậu rể nói móc :

– Sướng thế không làm được hưởng…

Tuy trước mặt ông và vợ không tỏ thái độ, nhưng khinh Dì ra mặt, nghe ông nói rể có giới thiệu bà con cho ông nhưng trẻ quá mới gần 50 tuổi cũng ly hôn, đến nhà rất tháo vát đảm đang nhưng ông không thích, ông muốn lấy người hiểu chuyện biết nói chuyện với ông, cũng thích đi đâu đó với ông …còn không thì ông thuê giúp việc cũng được..
… …

Con trai ông làm căng với vợ thậm trí nói còn can dự chuyện ông thì mấy mẹ con ra khỏi nhà, vớ vẩn …

Ông dẫn Dì ra sở tư pháp làm giấy tờ di chúc chia nốt căn hộ cho hai con, cho yên chuyện, vì trong kinh doanh với chú em, được bao nhiêu chú gom lại đưa ông rồi ông cùng Dì mua căn nhà cho con trai Dì có giấy tờ hợp lệ rộng rãi có mặt tiền, phụ cũng ít thôi, còn là cho hai vợ chồng con riêng cô vay không trả lãi, để họ còn chí thú làm ăn, đưa con trai cô vào công ty chú em làm luôn để Dì an tâm, cái này hai con ông không biết ..

Mảng đất Bình Dương ông mua sau này chỉ chú em ruột ông biết thì thêm tên Dì vào và di chúc để phần Dì .. Đến khi Dì mất thì chia 3 phần cho con Dì và hai con riêng của ông, còn không Dì bán dưỡng già ( Đang cho ngân hàng thuê, nên tiền bạc ông không nhận của hai con, mà ngân hàng muốn mua luôn) việc này hai con ông không biết ..

Ông muốn Dì an tâm khi sống với ông. Chứ không muốn Dì làm osin cho ông vì ông vẫn thuê họ dọn nhà, hai vợ chồng đi du lịch tự túc .. Dì cũng là người hướng ngoại cũng vui vẻ, dù nhiều chuyện nhưng Dì vẫn vui vẻ chăm sóc ông.

Mà tôi thấy phụ nữ lớn tuổi vui vẻ lạc quan hiểu chuyện, như Dì Vinh tuy cũng quần sọc áo put nhưng kín đáo lịch sự dễ nhìn, mới thế mà cũng 8 năm nữa trôi qua cô cũng vào tuổi U70 đời đầu chú cùng đời giữa, sáng đi bộ đi bơi rồi cafe với bạn bè ..

Lấy vợ ông trẻ hẳn ra, khoẻ mạnh vui vẻ. Chiều gặp nhau bể bơi thấy ông cùng bơi với Dì mà cảm thấy vui vẻ. Đời người sống bao lâu sao cứ tính toán với nhau cho mệt mỏi ..