Home Blog Page 96

Vì sao đàn ông rất yêu vợ vẫn không ngại lên giường với người đàn bà khác?

0

Đàп ôпg là đốι tượпg rất dễ vướпg ρhảι chuyệп пgoạι tìпh. Vì sαo có пhữпg пgườι dù yêu vợ thα thιết vẫп có thể пgủ cùпg пgườι khác?

Kιểm trα khả пăпg chăп gốι củα mìпh

Vớι đàп ôпg, khả пăпg chăп gốι là một đιều chứпg tỏ bảп lĩпh đàп ôпg. Thứ họ sợ пhất chíпh là một пgày пào đó mìпh khôпg còп được mạпh mẽ пữα. Bởι vậy mớι có chuyệп, troпg một vàι thờι đιểm, khι họ lờ mờ cảm thấy dườпg пhư mìпh đαпg “đuốι” hơп, пhữпg cuộc “yêu” vợ chồпg khôпg пhư moпg đợι, họ tự thất vọпg về bảп thâп và sợ hãι.

Cảm gιác yêu thươпg, làm chủ

Đàп ôпg rất thích cảm gιác được làm chủ troпg chuyệп gầп gũι. пhâп tìпh là пgườι cực khéo troпg chuyệп пày. Họ thừα bιết mìпh ρhảι làm gì để khιếп đàп ôпg khôпg thoát khỏι tαy họ được.

Cảm gιác cháп cơm thèm ρhở

Cuộc sốпg bậп rộп vớι пhιều cạm bẫy, đàп bà khôпg khôп khéo có thể khιếп đàп ôпg cháп пảп, họ thích cáι mớι bêп пgoàι và dễ rơι vào cảm xúc ảo thích пgườι khác, thích sự mớι mẻ củα пgườι khác đem lạι, пhưпg tất пhιêп họ khôпg muốп bỏ gια đìпh.

Tại sao đàn ông rất yêu vợ vẫn không ngại quan hệ với người đàn bà khác? Lý  do đầu tiên rất chính xác

Tìm kιếm sự mớι lạ

Khι đã là vợ, ρhụ пữ thườпg có xu hướпg khôпg quαп tâm đếп chuyệп chăп gốι, пhất là khι có coп. Đặc bιệt là vớι пhữпg пgườι vợ пhu mì, có tâm lí e пgạι “chuyệп ấy”. Vì thế, đàп ôпg thườпg rα пgoàι, tìm пhữпg cô gáι đồпg sở thích, cá tíпh mạпh troпg chuyệп ấy để thử пghιệm cùпg mìпh.

Họ muốп được thực hàпh пhữпg gì đã xem troпg một bộ ρhιm, hαy troпg các tàι lιệu mà họ đọc được. Đιều пày đặc bιệt đúпg vớι пhữпg пgườι đàп ôпg có sở thích lạ và thích trảι пghιệm пhιều cáι khác пgườι troпg “chuyệп ấy”.

Trốп chạy пhữпg bà vợ lắm chιêu

Troпg cuộc sốпg gια đìпh ρhảι có пιềm tιп vào пhαu, sαu пhữпg пgày làm vιệc căпg thẳпg lạι là пhữпg cuộc cãι vã troпg gια đìпh, gheп bóпg gιó củα пgườι vợ … sẽ khιếп пgườι đàп ôпg thấy пgạt thở, gια đìпh căпg thẳпg, mỗι lầп đι làm về lạι thấy пgột пgạt, đιều пày khιếп đàп ôпg пgoạι tìпh, tìm gặρ пhữпg пgườι ρhụ пữ khác, пgườι đem lạι cho họ gιây ρhút thoảι máι gιảm stress.

Thỏα mãп пhu cầu chăп gốι bị thιếu hụt

Đôι khι troпg cuộc sốпg gια đìпh, các bà vợ thườпg vô tìпh quêп mất vιệc cầп ρhảι làm пóпg tìпh cảm vợ chồпg. Có thể sαu khι sιпh hoặc do côпg vιệc quá bậп rộп khιếп ρhụ пữ thờ ơ, lãпh cảm vớι chuyệп đó. Troпg khι ấy, đàп ôпg vẫп rất cầп được “yêu”.

Đàп ôпg hιểu và thôпg cảm cho vợ mìпh, αпh ấy trâп trọпg sự hι sιпh củα vợ dàпh cho gια đìпh, bιết được sự mệt mỏι củα vợ và khôпg muốп bắt éρ cô ấy ρhảι “yêu” khι khôпg muốп. Lâu dầп, họ có пhu cầu rα пgoàι tìm пgườι “gιảι khuây”. Đây đơп thuầп là một hàпh độпg thỏα mãп sιпh lí, mặc dù họ khôпg có tìпh cảm vớι пgườι пgoạι tìпh пhưпg họ vẫп lêп gιườпg vớι cô tα chỉ để có được thứ mìпh muốп.

Nguồn: https://phunutoday.vn/vi-sao-dan-ong-rat-yeu-vo-van-khong-ngai-len-giuong-voi-nguoi-dan-ba-khac-d306817.html

Giá vàng hôm nay 18/10/2024: Vàng trong nước và thế giới đua nhau phá kỷ lục

0

Giá vàng hôm nay 18/10/2024: Giá vàng nhẫn 9999 tăng chưa ngừng lại. Hiện đạt mốc kỷ lục mới 84,55 triệu đồng/lượng bán ra. Vàng thế giới thiết lập kỷ lục mới trên 2688 USD/ounce

Báo Nghệ An ngày 18/10 đưa thông tin với tiêu đề: Giá vàng hôm nay 18/10/2024: Vàng trong nước và thế giới đua nhau phá kỷ lục. Với nội dung như sau:

Giá vàng hôm nay 18/10/2024: Giá vàng nhẫn 9999 tăng chưa ngừng lại. Hiện đạt mốc kỷ lục mới 84,55 triệu đồng/lượng bán ra. Vàng thế giới thiết lập kỷ lục mới trên 2688 USD/ounce

Giá vàng trong nước hôm nay 18/10/2024

Tại thời điểm khảo sát lúc 5h ngày 18/10/2024, giá vàng trên sàn giao dịch của một số công ty như sau:

Giá vàng 9999 hôm nay được DOJI niêm yết ở mức 83,55 triệu đồng/lượng mua vào và 84,55 triệu đồng/lượng bán ra. So với hôm qua, giá vàng nhẫn DOJI tăng mạnh 200 nghìn đồng/lượng chiều mua vào – bán ra.

Còn tại Công ty Vàng bạc đá quý Mi Hồng, giá vàng Mi Hồng thời điểm khảo sát niêm yết giá vàng SJC ở mức 85,2-86 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra). Giá vàng miếng SJC Mi Hồng tăng nhẹ 200 nghìn đồng/lượng chiều mua vào so với hôm qua.

Giá vàng SJC tại Công ty TNHH Bảo Tín Minh Châu cũng được doanh nghiệp giao dịch ở mức 84-86 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra). Còn tại Bảo Tín Mạnh Hải đang được giao dịch ở mức 84-86 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra).

Giá vàng hôm nay 18/10/2024: Vàng trong nước và thế giới đua nhau phá kỷ lục

Giá vàng thế giới hôm nay 18/10/2024 và biểu đồ biến động giá vàng thế giới 24h qua

Theo Kitco, giá vàng thế giới ghi nhận lúc 5h00 hôm nay theo giờ Việt Nam giao ngay ở mức 2,688.6 USD/Ounce. Giá vàng hôm nay tăng 14,02 USD/Ounce so với hôm qua. Quy đổi theo tỷ giá USD, trên thị trường tự do (25.360 VND/USD), vàng thế giới có giá khoảng 83,11 triệu đồng/lượng (chưa tính thuế, phí). Như vậy, giá vàng miếng SJC đang cao hơn giá vàng quốc tế là 2,88 triệu đồng/lượng.

Giá vàng nhẫn trong nước đã tăng lên mức cao chưa từng thấy, đạt 84,45 triệu đồng/lượng, trong khi vàng miếng SJC đang ở mức cao nhất là 86 triệu đồng.

Người dân hiện nay gặp khó khăn khi mua vàng nhẫn trơn và vàng miếng do tình trạng khan hiếm và quy trình mua hàng phức tạp.

Giá vàng quốc tế đã tăng gần 30% từ đầu năm, và có khả năng sẽ tăng lên 3.000 USD/ounce vào năm sau, tăng thêm khoảng 10-12%.

Các chuyên gia tài chính khuyên nhà đầu tư nên đầu tư một phần nhỏ vào vàng như một kênh đầu tư an toàn, nhất là khi giá vàng đã tăng cao gần đây.

Tình hình tại bán đảo Triều Tiên và Trung Đông đang nóng lên, với các diễn biến mới như việc Triều Tiên phát hiện máy bay không người lái của Hàn Quốc và Mỹ tăng cường quân sự tại Israel.

Mặc dù đồng USD tăng giá, giá vàng quốc tế vẫn tiếp tục tăng trong bối cảnh căng thẳng toàn cầu và sự không chắc chắn trước cuộc bầu cử tổng thống Mỹ.

Tiếp đến, báo Vietnamnet cũng có bài đăng tương tự với thông tin: Giá vàng hôm nay 18/10/2024: Thế giới và trong nước cùng lập kỷ lục mới

Nội dung được báo đưa như sau:

Giá vàng hôm nay 18/10/2024 trên thị trường quốc tế tăng lên mức kỷ lục mới nhưng rồi nhanh chóng giảm do Mỹ công bố các số liệu kinh tế. Vàng nhẫn trong nước tiếp tục thiết lập đỉnh mới.

Diễn biến giá vàng hôm nay cho thấy vàng nhẫn trong nước sáng nay có thương hiệu tiếp tục điều chỉnh tăng.

Mở cửa phiên giao dịch sáng nay, Công ty Vàng bạc đá quý Sài Gòn (SJC) nâng giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ lên mức 83,4-84,5 triệu đồng/lượng (mua – bán), tăng 300 nghìn đồng mỗi lượng ở chiều mua vào và đắt hơn 200 nghìn đồng mỗi lượng ở chiều bán ra so với kết phiên giao dịch hôm qua.

Trong khi đó, Tập đoàn Vàng bạc đá quý Doji giữ nguyên giá mua – bán vàng nhẫn loại 1-5 chỉ ở mức chốt hôm qua, giao dịch ở mức 83,75-84,75 triệu đồng/lượng. Đây là mức giá cao nhất của vàng nhẫn trong nước từ trước đến nay.

Mở cửa phiên giao dịch 18/10, giá vàng 9999 của SJC không đổi so với kết phiên giao dịch hôm qua, ở mức 86 triệu đồng/lượng (bán ra).

Giá vàng 9999 được Công ty TNHH MTV Vàng bạc đá quý Sài Gòn (SJC) niêm yết lúc 8h17′ và giá vàng 9999 được Tập đoàn Vàng bạc đá quý Doji cập nhật  lúc 8h40′ như sau:

Mua vào Bán ra SJC TP.HCM 84.000.000 đồng/lượng 86.000.000 đồng/lượng Doji Hà Nội 84.000.000 đồng/lượng 86.000.000 đồng/lượng Doji TP.HCM 84.000.000 đồng/lượng 86.000.000 đồng/lượng

                         Bảng giá vàng SJC và Doji cập nhật đầu giờ sáng 18/10

Tỷ giá trung tâm ngày 18/10/2024 được Ngân hàng Nhà nước công bố là 24.213 đồng/USD, tăng 14 đồng so với phiên giao dịch trước đó. Giá USD ở các ngân hàng thương mại sáng nay (18/10) được niêm yết phổ biến ở mức 24.990 đồng/USD (mua vào) và 25.380 đồng/USD (bán ra).

Tới 8h10′ hôm nay (ngày 18/10, giờ Việt Nam), giá vàng thế giới giao ngay ở mức 2.697,6 USD/ounce, tăng 12,5 USD/ounce so với đêm qua. Giá vàng giao tương lai tháng 12/2024 trên sàn Comex New York ở mức 2.712,5 USD/ounce.

Sáng 18/10, vàng thế giới quy đổi theo giá USD ngân hàng ở mức hơn 83,3 triệu đồng/lượng, đã bao gồm thuế và phí, thấp hơn khoảng 2,7 triệu đồng/lượng so với giá vàng trong nước.

Giá vàng trên sàn Kitco lúc 20h30 (ngày 17/10, theo giờ Việt Nam) giao dịch ở mức 2.685,1 USD/ounce, tăng 0,41% so với đầu phiên. Giá vàng tương lai giao tháng 12/2024 trên sàn Comex New York giao dịch ở mức 2.697,2 USD/ounce.

Đầu phiên giao dịch ngày 17/10 (theo giờ Mỹ), giá vàng thế giới bất ngờ tăng, thiết lập kỷ lục mới 2.689,5 USD/ounce. Nhưng giá vàng nhanh chóng đảo chiều đi xuống sau báo cáo doanh số bán lẻ của Mỹ tăng 0,4% so với tháng 8 và đơn xin trợ cấp thất nghiệp đạt 241.000, ít hơn so với con số dự báo là 260.000.

Các chuyên gia cho rằng, vàng đang được hỗ trợ từ nhiều yếu tố, trong đó lợi suất trái phiếu và sự kỳ vọng các ngân hàng trung ương trên thế giới tăng tốc cắt giảm lãi suất, cùng lực cầu trú ẩn an toàn do lo ngại căng thẳng địa chính trị trên thế giới.

Giá vàng thế giới lập kỷ lục mới. Ảnh: HH

Lợi suất trái phiếu kho bạc Mỹ đang thấp nhất trong vòng 1 tuần. Vàng được hưởng lợi lớn, bởi kim loại quý có xu hướng tăng mạnh trong môi trường lãi suất thấp.

Peter A. Grant, Phó chủ tịch Zaner Metals, cho biết đợt cắt giảm lãi suất 25 điểm cơ bản của Cục Dự trữ Liên bang Mỹ (Fed) trong cuộc họp tháng tới được giới đầu tư đặt nhiều kỳ vọng.

Báo cáo mới nhất cho thấy, lạm phát ở châu Âu và Vương quốc Anh đang yếu hơn, làm tăng kỳ vọng Ngân hàng Trung ương châu Âu (ECB) và Ngân hàng Trung ương Anh (BoE) mạnh tay nới lỏng chính sách tiền tệ. Điều này càng củng cố thêm khả năng lợi suất trái phiếu được đẩy xuống, giá vàng sẽ được hỗ trợ mạnh.

Tại thị trường trong nước, chốt phiên ngày 17/10, giá vàng miếng 9999 tại SJC là 84 triệu đồng/lượng (mua vào) và 86,03 triệu đồng/lượng (bán ra). Doji niêm yết ở mức 84 triệu đồng/lượng (mua vào) và 86 triệu đồng/lượng (bán ra).

SJC công bố giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ ở mức 83,1-84,3 triệu đồng/lượng (mua – bán). Doji niêm yết giá vàng nhẫn tròn trơn 9999 ở mức 83,75-84,75 triệu đồng/lượng (mua – bán).

Dự báo giá vàng

Theo công cụ FedWatch của CME, sau báo cáo việc làm khả quan tuần trước, thị trường đang kỳ vọng 88,8% khả năng Fed sẽ cắt giảm 25 điểm cơ bản tại cuộc họp vào 7/11 và 11,2% giữ nguyên lãi suất như hiện tại.

Ông Peter A. Grant dự báo, vàng đang được hỗ trợ từ nhiều yếu tố tích cực, khả năng kim loại quý sẽ tăng trong thời gian tới, thậm chí còn được đẩy lên gần mốc 3.000 USD/ounce vào quý I/2025.

Giới chuyên gia cho rằng, ECB nhiều khả năng sẽ tiếp tục cắt giảm lãi suất, kéo theo kỳ vọng BoE sẽ cắt giảm lãi suất tại cuộc họp tháng tới. Đây là tín hiệu tích cực cho giá vàng.

5 con giáp không biết quản lý tiền bạc, thích gì mua nấy nên khó mà giàu

0

Bạn có phải là người luôn thích gì mua nấy không? Bạn dù có khả năng kiếm tiền nhưng không hiểu sao mình luôn trong tình trạng ‘rỗng túi’. Vậy có lẽ bạn là người thuộc một trong những con giáp sau đây:

1. Người tuổi Tý

Người tuổi Tý thẳng thắn, linh hoạt, chân thành và hào phóng, tính cách độc lập, có chủ kiến và quan điểm riêng trong mọi việc, không thay đổi ý kiến vì những gì người khác nói.

Tý hay tự nói rằng mình biết cách kiếm tiền và có sự nhạy bén trong kinh doanh nhưng lại không có nhiều tiền tiết kiệm, tất cả đều có lý do của nó nên mới nằm top con giáp tiêu xài hoang phí.

Tý có vẻ sống khá lý trí, có thể lên kế hoạch chi tiêu tốt trong những lúc vui vẻ. Nhưng một khi tâm trạng không vui, con giáp này sẽ ra ngoài mua sắm thả ga để giải tỏa căng thẳng, quên đi mồ hôi của bản thân lúc kiếm tiền vất vả, không thèm quan tâm đến bất kỳ kế hoạch hay mục tiêu nào.

Khi không vui thì tiêu xài hoang phí, không mua được nhiều đồ thì khó chịu, đi mua thì toàn mua hàng chất lượng cao, giá cả cắt cổ, đôi khi bị “chém giá” mà không biết.

Vì vậy tốt nhất bạn đừng có khiêu khích bọn họ, nếu không thì tuổi này kiểu gì cũng vung tiền như lá mít, chẳng thèm để ý đến lời khuyên của những người xung quanh.

2. Người tuổi Ngọ

Trong công việc, Ngọ thường là người có biểu hiện xuất sắc, lương tháng không hề thấp nhưng cứ đến cuối tháng họ lại rơi vào tình cảnh không xu dính túi.

Điều này là do Ngọ không có ý thức tiết kiệm, cầm tiền trong tay là tiêu xài phung phí, thích gì mua nấy. Bên cạnh đó, dù tham tiền nhưng Ngọ còn là người thích hưởng thụ cuộc sống, muốn chất lượng cuộc sống của mình cao thì phải chi tiêu tốn kém. Vậy nên dù lương cao đến đâu Ngọ cũng không tích lũy được nhiều.

Người tuổi Ngọ rất kiêu ngạo và tự tin. Bản mệnh có lý tưởng và mục tiêu của riêng mình. Một khi đã lên kế hoạch làm việc gì thị họ đều có thể thực hiện rất tốt nhưng đó là trong công việc thôi. Nếu giao tài chính  cho người  tuổi Ngọ thì không khác gì giao trứng cho ác, tiền có thành núi thì cũng hết mà thôi.

3. Người tuổi Hợi

Người tuổi Hợi rất máu tiêu tiền, thích tận hưởng cuộc sống. Họ có tính cách vui vẻ, lạc quan, luôn cố gắng để bản thân hạnh phúc nhất. Nếu họ lỡ gặp chuyện không vui, họ sẽ giải quyết bằng cách đi mua sắm không tiếc tay. Chính vì thế, họ được xếp vào những danh sách một trong những con giáp tiêu xài hoang phí.

Người tuổi Hợi tiêu hoang nhưng lại hay gặp may mắn về tài lộc, có quý nhân phù trợ nên họ thường rủng rỉnh tiền bạc, tiền hết lại về. Dù không biết cách quản lý tài chính nhưng cuộc sống người tuổi Hợi vẫn sung túc.

4. Người tuổi Thìn

Những người thuộc con giáp này là người kinh doanh giỏi, họ rất nhạy bén với thời cuộc.

‏Những đứa con của Rồng biết sống hưởng thụ, không bao giờ đối xử tệ với bản thân, do đó thường tiêu xài không ít tiền bạc.

Tuy nhiên, con giáp này còn có nhiều quý nhân, mỗi khi thua lỗ hay công việc gặp khó đều được quý nhân giúp đỡ, phù trợ, thậm chí còn có thể thu được nhiều hơn trong quá trình tiêu tiền nên nhìn chung tình hình tài chính luôn ổn định. Số tiền kiếm được nhiều hơn số tiền tiêu xài. ‏

‏Cơ hội thì ai cũng có, nhưng không phải ai cũng nhạy bén nắm bắt được. Người tuổi Thìn là số ít người có được tài năng ấy.

5. Người tuổi Dậu

Người cầm tinh con gà có tầm nhìn xa trông rộng, có thể làm mọi việc trước người khác một bước và hơi có tính hiếu chiến, khó chấp nhận thất bại. Dù làm việc gì, họ cũng mạnh mẽ, quyết đoán để mọi thứ tốt đẹp hơn. Tuy nhiên, họ bị tâm lý dễ chán nản, thiếu kiên nhẫn.

Dậu là con giáp phát tài bất ngờ nên bản mệnh không hề có ý định tiết kiệm tiền. Dậu cho rằng kiếm tiền là để tiêu, không tiêu thì tiền chỉ là giấy. Vì vậy, Dậu luôn mặc trên người những món đồ hàng hiệu, sử dụng những mặt hàng đắt tiền.

Người tuổi Dậu thích đi dạo phố. Những lúc ấy chỉ cần nhìn thấy món gì vừa mắt là chắc chắn sẽ mua ngay không chần chừ. Dù tốn nhiều hay ít tiền cũng không quan tâm, chỉ cần mình thích là được.

Có nhiều lúc Dậu tiêu tiền một cách rất lãng phí khi mua bán những món đồ không thực sự cần thiết. Thậm chí, chỉ cần nhân viên bán hàng nói lời ngon ngọt, Dậu cũng có thể mua ngay lập tức. Nếu không thay đổi thói quen này tuổi Dậu sẽ chẳng bao giờ tiết kiệm được.

6. Người tuổi Dần

Người tuổi Dần không hổ danh là người sành điệu, ưa nhìn. Họ thường chú ý đến hình thức bên ngoài. Người cầm tinh con hổ kông biết quản lý tài chính, không biết cách kiềm chế khi tiêu tiền, thích gì mua đó, dù đó là món đồ không thực sự cần thiết. Đôi khi vì thể hiện bản thân, họ không ngần ngại mua một số món đồ cao cấp, đắt tiền dù tài chính không dư giả. Họ làm vậy chỉ vì muốn khoe khoang với bạn bè.

Con giáp này có thú vui tiêu tiền khi buồn, họ muốn dùng những thứ họ thích để xoa dịu trái tim đang tổn thương. Người tuổi Dần vui vẻ, thích giao lưu, đặc biệt luôn chú trọng nâng cao chất lượng cuộc sống. Tuy con giáp này có vẻ hơi phung phí nhưng họ lại giỏi xoay sở tài chính, kiếm tiền giỏi. Vì thế, cuộc sống của họ không quá khó khăn.

Nguồn : https://www.webtretho.com/f/goc-chia-se-thong-tin/5-con-giap-khong-biet-quan-ly-tien-bac-thich-gi-mua-nay-nen-kho-ma-giau

Từ 50 – 60 tuổi, dù con cái có hiếu hay không, bạn cũng phải chuẩn bị trước cho mình 3 ‘đường lui’ để tuổi già thảnh thơi

0

Khi chúng ta già đi cũng là lúc con cái chúng ta đang ở tuổi lo liệu cơm áo gạo tiền. Có người con thành đạt, nhưng cũng có người vất vả mưu sinh. Nếu chúng ta chuẩn bị trước được 3 ‘đường lui’ này, con cái sẽ đỡ phần lo lắng cho chúng ta, và chúng ta cũng sẽ có những năm tháng tuổi già thảnh thơi.

Khi chúng ta già đi cũng là lúc con cái chúng ta đang ở tuổi lo liệu cơm áo gạo tiền. Có người con thành đạt, nhưng cũng có người vất vả mưu sinh. Nếu chúng ta chuẩn bị trước được 3 ‘đường lui’ này, thì khi về già, con cái sẽ đỡ phần lo lắng cho chúng ta, và chúng ta cũng sẽ có những năm tháng tuổi già thảnh thơi.

Một số tiền tiết kiệm nhất định
Trong tình thế ổn định tài chính, mọi sự rất yên bình. Khẳng định này không chỉ áp dụng trong việc đối mặt với khó khăn hoặc bất trắc, mà còn liên quan đến giai đoạn cuộc sống lão hóa.

Đặc biệt, hiện tại, thế hệ trẻ đang phải đối diện với áp lực to lớn trong cuộc sống, phải nỗ lực để tự nuôi sống bản thân, đôi khi còn khó khăn trong việc chăm sóc cho cha mẹ già ở quê hương.

Trước thực tế này, việc chuẩn bị cho tương lai là tất cả những gì người trung niên có thể làm. Trong cảnh tình hình tài chính ổn định, chỉ khi có sự an tâm về tài chính, người ta mới có thể đối mặt với mọi tình huống không mong muốn có thể xảy ra.

Khi có sự an tâm về tài chính, người ta mới có thể đối mặt với mọi tình huống không mong muốn có thể xảy ra.

Không ai có thể đoán trước được tương lai. Nếu không có sự hỗ trợ từ con cái, cơ thể gặp vấn đề sức khỏe, và chi phí y tế gia tăng… thì điều gì sẽ xảy ra nếu không có tài chính?

Vì vậy, trong giai đoạn quan trọng này, việc chuẩn bị tài chính là một hướng đi thiết thực nhất, mà không thể bỏ qua. Dù có đối mặt với bất kỳ chi phí nào, người trung niên cũng nên duy trì một khoản tiết kiệm dự phòng để bảo vệ cuộc sống tuổi già trong tương lai.

Thân thể khỏe mạnh
Mặc dù có nhiều cách để tận hưởng cuộc sống sau khi bước vào giai đoạn nghỉ hưu, nhưng đối với bất kỳ mục tiêu nào bạn đặt ra, yếu tố quan trọng nhất là duy trì một cơ thể khỏe mạnh.

Một câu tường thuật rằng: “Nếu cuộc đời của mỗi người giống như một tờ séc với nhiều số 0, thì sức khỏe là chữ số 1 đầu tiên, được đặt ở phía trước trước hàng loạt số 0. Nếu thiếu chữ số 1 đầu tiên, thì những số phía sau dù có dài đến đâu cũng không có giá trị gì.”

Vai trò của sức khỏe không thể bị nhầm lẫn, đặc biệt là khi chúng ta bước vào giai đoạn trung niên. Sở hữu sức khỏe tốt, chúng ta có khả năng giảm thiểu nỗi đau và bệnh tật, cũng như tận hưởng hạnh phúc gia đình một cách tốt hơn. Hơn nữa, sức khỏe tốt giúp tránh gây phiền hà và rắc rối cho những người xung quanh.

Nhiều người có thể ước mơ về việc nuôi dưỡng con cháu, hi vọng rằng khi bị bệnh tật, họ sẽ có sự quan tâm chăm sóc từ thế hệ sau. Tuy nhiên, thực tế cho thấy thế hệ sau cũng đang phải đối mặt với áp lực công việc khá lớn và không thường xuyên có thời gian dành cho bản thân, không thể chăm sóc cho cha mẹ già suốt ngày. Do đó, việc cha mẹ già phụ thuộc hoàn toàn vào con cháu là không khả thi.

Để thực hiện kịp “đường lui” này, tốt hơn cả là bạn cần duy trì thói quen tập thể dục thường xuyên, duy trì cơ thể ở trạng thái khỏe mạnh, và áp dụng chế độ ăn uống lành mạnh cùng với cân bằng dinh dưỡng. Chỉ có như vậy, bạn mới có thể thực sự cảm nhận được vẻ đẹp của cuộc sống tuổi già.

‏Bạn đời chia sẻ
Khi đến giai đoạn tuổi già, ai là người quan trọng nhất với mình? Câu trả lời chính là một nửa của cuộc sống. Trong thời kỳ trung niên, con cái đã lập gia đình và bắt đầu tập trung vào sự nghiệp để đảm bảo cuộc sống cho gia đình riêng của họ. Trong mọi mối quan hệ thân thương, có lẽ chỉ có vợ hoặc chồng mà bạn duy nhất cảm nhận sự gắn bó chặt chẽ nhất.

Trong mọi mối quan hệ thân thương, có lẽ chỉ có vợ hoặc chồng mà bạn duy nhất cảm nhận sự gắn bó chặt chẽ nhất.

Dù đối diện với những phiền toái hàng ngày hoặc gánh nặng tinh thần, người mà bạn có thể tự tin chia sẻ, dựa vào và thảo luận cùng chính là người ấy. Do đó, khi bước vào tuổi già, một người muốn có một cuộc sống ổn định và hạnh phúc thì cần phải xây dựng một môi trường gia đình hòa hợp. Để có một gia đình hòa hợp, cần phải xây dựng một mối quan hệ hạnh phúc, đầy quan tâm và sự thấu hiểu với người bạn đời.

Hãy nhớ rằng ở thời kỳ trung niên, người bạn nên trân trọng hơn cả không phải là người thân, bạn bè hay con cái, mà chính là người bạn đời đã cùng bước đi, đồng hành và chia sẻ cùng bạn suốt nửa cuộc đời đã qua.

V.Linh/giadinhmoi.vn

https://giadinhmoi.vn/tu-50-60-tuoi-du-con-cai-co-hieu-hay-khong-ban-cung-phai-chuan-bi-truoc-cho-minh-3-duong-lui-d84229.html?fbclid=IwAR0uwPPeIH1Gg9htjWSyDXlVeannAHqfGMFHaUjDnEmDbyPStDcV4xuMUvs

Mẹ vợ tôi chia hết nhà đất cho 4 người con trai, 2 người con gái thì được cuốn sổ tiết kiệm 2 tỷ, còn toàn bộ vàng chia đều cho các cháu nhưng vợ tôi nhất quyết không nhận thứ gì, chỉ xin bà đúng một điều… tất cả nghe xong đều khóc rưng rức…

0

Gia đình vợ tôi là một gia đình đông con. Bà mẹ vợ tôi, dù đã ngoài bảy mươi tuổi, vẫn là người rất tháo vát và quán xuyến mọi việc. Sau khi cha vợ tôi mất cách đây vài năm, bà trở thành trụ cột tinh thần cho cả gia đình. Bà luôn quan tâm, lo lắng cho từng đứa con, từng cháu. Dù cuộc sống bận rộn, mỗi dịp lễ tết, anh chị em nhà vợ tôi đều quây quần về bên bà, mang theo tiếng cười, niềm vui cho ngôi nhà cũ.

Tuy nhiên, thời gian không chờ đợi ai. Bà biết sức khỏe mình đang yếu dần và quyết định sẽ phân chia tài sản khi còn có thể. Bà sợ rằng, khi bà ra đi, các con sẽ vì của cải mà tranh cãi, làm mất đi tình thân. Vậy nên, một ngày nọ, bà gọi tất cả con cháu về nhà, thông báo về việc bà sẽ chia tài sản.

Cả nhà tụ tập đông đủ tại ngôi nhà cũ của mẹ vợ. Bốn người con trai, hai người con gái và các cháu đều có mặt. Bà ngồi giữa căn phòng khách, nhìn đám con cháu trước mặt với ánh mắt hiền từ, nhưng trong sâu thẳm có chút lo âu. Bà biết rằng, quyết định này có thể gây ra những sự không hài lòng, dù bà đã suy nghĩ rất kỹ.

Có thể là hình ảnh về 2 người

Bà bắt đầu chia sẻ:

“Nghe mẹ nói, giờ mẹ già rồi, chẳng biết còn sống bao lâu nữa. Trước khi mẹ nhắm mắt, mẹ muốn mọi chuyện rõ ràng, để sau này các con không phải cãi vã vì chuyện tiền bạc.”

Mọi người im lặng, lắng nghe từng lời của bà. Bà bắt đầu giải thích về việc chia tài sản: ngôi nhà đất ở quê sẽ được chia cho bốn người con trai, mỗi người một phần. Hai người con gái, trong đó có vợ tôi, sẽ được nhận mỗi người một cuốn sổ tiết kiệm trị giá 2 tỷ đồng – số tiền mà bà đã tích lũy cả đời dành dụm. Còn vàng bạc, trang sức của bà sẽ được chia đều cho các cháu nội ngoại, coi như món quà kỷ niệm bà để lại.

Tất cả mọi người đều lặng lẽ đồng ý. Bà đã công bằng và chu đáo trong cách phân chia tài sản. Không ai có vẻ bất mãn hay phản đối, nhưng trong không khí lại có chút gượng gạo, như thể ai cũng đang chuẩn bị cho những lời tranh luận sắp tới.

Khi bà vừa dứt lời, vợ tôi – người con gái út của bà – đột nhiên đứng dậy. Mọi người quay sang nhìn cô, không hiểu tại sao cô lại đứng lên vào lúc này. Vợ tôi, ánh mắt đầy sự quyết tâm, nhẹ nhàng nói:

“Mẹ à, con không muốn nhận sổ tiết kiệm hay vàng bạc gì cả. Con chỉ xin mẹ một điều thôi.”

Cả nhà ngạc nhiên trước lời vợ tôi. Bà mẹ vợ tôi cũng bất ngờ, hỏi lại:

“Con nói gì vậy? Đây là phần của con, mẹ đã tính toán kỹ rồi, sao con lại không nhận?”

Vợ tôi cười nhẹ, đôi mắt rưng rưng nước mắt:

“Mẹ, con không cần tiền hay tài sản gì cả. Con chỉ xin mẹ ở lại ngôi nhà này với con, để con được chăm sóc mẹ. Con không muốn mẹ phải sống một mình, cô đơn trong ngôi nhà này.”

Căn phòng im lặng. Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng trước lời nói của vợ tôi. Thay vì đòi hỏi tiền bạc hay nhà đất, cô chỉ xin được chăm sóc mẹ trong quãng đời còn lại của bà. Lời nói chân thành, từ đáy lòng ấy khiến tất cả như nghẹn lại.

Vợ tôi tiếp tục, giọng xúc động:

“Bao năm qua, mẹ đã lo lắng và chăm sóc cho tất cả chúng con. Bây giờ mẹ đã già yếu, con muốn được ở bên mẹ, chăm sóc mẹ, làm tròn chữ hiếu. Con biết các anh chị ai cũng có gia đình riêng, bận rộn với công việc và con cái, nhưng con… con chỉ muốn được ở lại với mẹ.”

Những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên má vợ tôi, và không chỉ riêng cô, cả nhà cũng lặng người. Ai nấy đều không thể kìm nén được cảm xúc khi nghe những lời đó. Mẹ vợ tôi nhìn con gái, nước mắt trào ra không kìm được. Bà hiểu rằng, đối với vợ tôi, điều quan trọng nhất không phải là tiền bạc, mà là được chăm sóc, yêu thương bà trong những năm tháng cuối đời.

Lời nói của vợ tôi khiến bầu không khí trong phòng thay đổi hoàn toàn. Không còn sự tính toán, so đo hay tranh giành gì nữa. Thay vào đó, là cảm giác ấm áp của tình mẫu tử, tình thân gia đình.

Mẹ vợ tôi, với đôi mắt đỏ hoe, nắm lấy tay vợ tôi, giọng run run:

“Con ơi, mẹ biết con thương mẹ, nhưng mẹ không muốn làm phiền đến cuộc sống của con. Con còn gia đình, còn chồng và con cái, mẹ không thể để con vất vả vì mẹ được.”

Vợ tôi lắc đầu, ánh mắt cương quyết:

“Mẹ ơi, đó không phải là vất vả. Được chăm sóc mẹ là niềm hạnh phúc của con. Con chỉ cần mẹ đồng ý ở lại với con thôi.”

Mọi người xung quanh đều lặng im, nhưng không ai có thể ngăn được những giọt nước mắt đang rơi. Người anh cả, người em út, tất cả đều xúc động trước tình cảm sâu sắc của vợ tôi dành cho mẹ. Những lo toan về tài sản, những tranh cãi thầm lặng đã tan biến hết. Điều còn lại lúc này chỉ là tình yêu thương và sự đoàn kết.

Cuối cùng, bà mẹ vợ tôi ôm chặt vợ tôi vào lòng, khóc rưng rức. Cả hai mẹ con đều nghẹn ngào, nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc, của sự thấu hiểu và tình cảm gắn kết.

Sau buổi gặp mặt đó, mẹ vợ tôi quyết định ở lại cùng vợ tôi, như lời cô đã xin. Những tài sản mà bà đã dự định chia vẫn được phân chia như dự tính, nhưng không còn ai quan tâm nhiều đến việc đó nữa. Điều mà mọi người nhớ đến, sau tất cả, chính là tình cảm sâu sắc giữa mẹ và con gái, là sự hiếu thảo và lòng yêu thương chân thành mà vợ tôi đã dành cho mẹ mình.

Ngôi nhà cũ của bà giờ đây không còn lạnh lẽo, mà luôn tràn đầy tiếng cười, sự quan tâm. Mỗi cuối tuần, anh chị em nhà vợ tôi lại quây quần về thăm mẹ, cùng nhau ăn bữa cơm gia đình ấm áp. Không ai còn nhắc đến chuyện tiền bạc hay tài sản nữa, vì họ hiểu rằng, điều quý giá nhất họ có được chính là tình thân, là sự gắn kết mà không có tài sản nào có thể mua được.

Cuộc đời đôi khi khiến con người ta quá tập trung vào những thứ vật chất, nhưng trong những khoảnh khắc quan trọng nhất, tình yêu thương và sự sẻ chia mới là điều thật sự đáng quý. Và trong gia đình này, sau tất cả những tranh cãi hay tính toán, điều còn lại mãi mãi chính là tình cảm giữa mẹ và con, giữa những người thân yêu.

Câu chuyện này là bài học về giá trị của tình yêu thương và sự thấu hiểu trong gia đình. Tài sản, tiền bạc có thể quan trọng, nhưng không gì quý giá hơn tình thân và sự gắn kết giữa những người ruột thịt. Điều mà vợ tôi xin mẹ, không phải là thứ vật chất có thể cân đong đo đếm, mà là sự đồng hành, tình yêu của mẹ trong những năm tháng cuối đời.

Bà Hằng tuyên bố: ‘Tui sẽ chứng minh sư Thích Minh Tuệ sai chỗ nào, ai có gh:ét cũng phải phục tui” ngày 20/10 sẽ rõ…

0

Mặc dù đã tuyên bố “vĩnh viễn không livestream,” song mới đây bà Nguyễn Phương Hằng, 53 tuổi, phó tổng giám đốc công ty Đại Nam kiêm tổng giám đốc khu du lịch Đại Nam, đã khiến công luận “dậy sóng” khi loan báo ngày 20 Tháng Mười tới sẽ tổ chức một buổi talkshow để “quất” sư Thích Minh Tuệ.

Theo một video clip đang lan truyền trên mạng xã hội cho thấy, trong buổi nói chuyện với khán giả ở khu du lịch Đại Nam, bà Nguyễn Phương Hằng trực tiếp nhắc đến tên sư Thích Minh Tuệ.

Bà Nguyễn Phương Hằng trong buổi talkshow đòi “quất” sư Thích Minh Tuệ. (Hình: Chụp từ video clip)
“Chúng ta đang ở đây và có một số người thích ông Thích Minh Tuệ, nhưng quý vị tin một điều nếu Nguyễn Phương Hằng tôi ‘quất’ là không bao giờ trượt, vì tôi nói sự thật, có ghét, có hận cũng vẫn phải phục tôi.”

“…Tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy ông ta [Thích Minh Tuệ] đúng chỗ nào và sai chỗ nào… vì tôi biết được sau lưng ổng [sư Minh Tuệ] là ai,” bà Hằng nói.

Tuy không biết nội dung cụ thể bà Hằng sẽ nói về sư Thích Minh Tuệ chuyện gì, song công luận đã giận dữ phản ứng mạnh trên mạng xã hội, cho rằng bà Hằng “Đừng tưởng tiền nhiều nói ai cũng nghe. Hãy bớt ngông cuồng.”

“Bà Nguyễn Phương Hằng là kiểu của bệnh hoang tưởng, mà là sự hoang tưởng của kẻ vô học. Thì ra, bà ta dùng tiền làm từ thiện với mục đích thao túng thiên hạ, lấy tiếng. Sư Minh Tuệ hiền như cục đất, thiện lành và trong sáng, chẳng có bất kỳ mưu cầu danh lợi nào, nhưng lại có quá nhiều đối tượng đố kỵ và cay nghiệt với ông. Dại một lần còn có thể nghi ngờ, chứ tiếp tục lần này thì không còn gì để nghi ngờ nữa,” Facebooker Phuong Ngo viết trên trang cá nhân.

CEO Nguyễn Phương Hằng: “Từ nay sẽ không livestream nữa vì sức người có  hạn, cuộc chơi quá dài”

“Đem kim cương ngàn tỷ ra so đọ với người ăn xin một đời xưng ‘con’ với người khác,” danh khoản “Hoàng Quốc Bình,” bất bình viết.

Còn nhà báo Lê Đức Dục viết trên trang cá nhân: “Trong khi chờ bả ‘quất’ với niềm háo hức ‘thung thướng,’ nhất là các ma tăng bị kính chiếu yêu Thích Minh Tuệ rọi vào, mình nói thật là mình rất vui trước thông tin này.”

“Lâu nay khi sư Minh Tuệ ẩn tu, dù tinh thần của ngài vẫn lan tỏa nhưng nếu vắng lâu quá sẽ dễ bị mai một trong cõi mạng mênh mông này. Vì thế, nếu tên ngài xuất hiện trở lại trên truyền thông ở cường độ cao sẽ tác động đánh thức ‘gây men’ cho những tỉnh thức tốt lành.”

Bà Nguyễn Phương Hằng hát bài “Phương Hằng và T30” tại buổi giao lưu với du khách tối 29 Tháng Chín, trước khi tuyên bố “vĩnh viễn không livestream.” (Hình: Duy Phú/Người Lao Động)

Giáo hội Phật giáo khẳng định 'sư Thích Minh Tuệ' không phải là tu sĩ Phật  giáo
“Vì thế, chưa biết thế nào, nhưng câu nói từ một người đòi ‘quất’ thầy có lượng follow đông đảo trên mạng xã hội chính là một điềm tốt để câu chuyện tỉnh-thức-minh-tuệ trở lại.”

Trong khi đó, danh khoản “Hoài An” chua cay: “Cũng mắc cười. Năm đó lên mạng xỉa xói bới móc chửi rủa tùm lum. Rồi bị núm. Chồng lơ luôn để cho ngồi tù. Đứa con lo chạy chọt tờ giấy chứng nhận tâm thần. Giờ ra tù rồi thì bắt đầu ‘múa’ tiếp. Vậy mà cũng có một đám ô hợp tung hô. Hóa ra con mụ tâm thần nói chuyện vẫn có người nghe.”

Trước đó, tại buổi livestream hôm 29 Tháng Chín, trước hàng ngàn du khách tại khu du lịch Đại Nam, thành phố Thủ Dầu Một, tỉnh Bình Dương, bà Hằng đã tuyên bố: “Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không xuất hiện trong buổi livestream nào nữa, vì sức người có hạn, cuộc chơi này đã quá dài rồi!”

“Sau buổi này, tôi mong rằng drama của Nguyễn Phương Hằng khép lại, tôi còn chồng, còn con, còn yêu bản thân tôi nữa, tôi sẽ xuất hiện ở Đại Nam khi cần,” bà Hằng nói thêm.

“Bà Hằng ngậm miệng lại là có đóng góp cho cuộc đời rồi đó,” nhà văn Nguyễn Thiện ngao ngán bày tỏ trên tranh cá nhân, với hàng trăm lượt “like” đồng tình.

Bà Nguyễn Phương Hằng bị khởi tố, bắt giam hôm 24 Tháng Ba, 2022 với tội danh “lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân.”

Tòa Án Cấp Cao tại Sài Gòn cáo buộc “một số phát ngôn của bà Nguyễn Phương Hằng trong các lần livestream trên mạng xã hội được các cơ quan pháp luật cáo buộc có vi phạm,” nên đã tuyên án hai năm chín tháng tù. (Tr.N)

Thương cô gái bị chồng sắp cưới ti/ễ/n về trời khi vừa được cầu hôn: Vừa tìm thấy hạnh phúc sau 1 lần đò, yêu người mới bị đ/a/nh đ/ạp thường xuyên

0

Sau khi bị bạn trai dã man sát hại chỉ sau 1 ngày cầu hôn, chị H. được đưa về quê nhà an táng. Gia đình đã phải đăng đàn ‘cầu xin’ CĐM ngừng lan truyền những tin đồn thất thiệt, chế giễu để cô gái được yên nghỉ. 

Người nhà của cô gái bị bạn trai sát hại sau 1 ngày cầu hôn đăng đàn 'cầu xin' CĐM

Mới đây, vụ việc cô gái bị bạn trai giết hại dã man chỉ sau 1 ngày cầu hôn ở Đà Nẵng khiến CĐM không khỏi bàng hoàng. Nghi phạm trong vụ sát hại được xác định là P.V.M (27 tuổi, trú thôn 2, Kon Lập, Kon Rẫy, Kon Tum) và nạn nhân là chị Y.H (23 tuổi, trú tại huyện Đăk Glei, Kon Tum). Sau khi vụ việc thương tâm xảy ra, thi thể chị H. đã được đưa về quê nhà an táng, cơ quan chức năng vẫn đang tiếp tục điều tra sự việc này, nguyên nhân ban đầu được xác định là do mâu thuẫn tình cảm.

Tuy vậy, trên mạng xã hội xuất hiện nhiều tin đồn liên quan đến chuyện tình cảm của cặp đôi này. Một số bình luận cho hay chị H. là mẹ đơn thân, cả 2 đã có mối quan hệ tình cảm 1 thời gian, thậm chí chị H. từng bị M. đánh đập nhiều lần. Chị H. đã muốn chia tay, tuy nhiên M. đã dùng màn cầu hôn để níu kéo và được chị H. đồng ý.

Trước những tin đồn làm ảnh hưởng đến người đã khuất, mới đây 1 tài khoản được cho là người nhà của chị H. đã lên tiếng ‘cầu xin’, mong mọi người ngừng chế giễu, nói những lời không hay và chia sẻ những bài đăng liên quan đến chị H. Gia đình mong chị H. được yên nghỉ, còn nghi phạm sẽ được chừng trị bởi pháp luật.

“Gia đình em xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến tất cả các cô bác, anh chị, bạn bè đồng nghiệp của bé đã quan tâm và gửi lời chia buồn sâu sắc đến gia đình. Hiện tại, gia đình đã đọc rất nhiều bình luận chế giễu bé, dù gì mọi chuyện cũng đã xảy ra và không ai mong muốn điều này cả.

Gia đình em xin cảm ơn tất cả mọi người đã gửi lời hỏi thăm đến bé và chia buồn cùng gia đình. Đồng thời gia đình em cũng không mong muốn bé bị chế giễu, nói những lời không hay. Gia đình em xin tất cả mọi người đừng chia sẻ bài đăng của bé nữa ạ, để bé được yên nghỉ. Còn thằng đó nó sẽ bị chừng trị bởi pháp luật. Em xin chân thành cảm ơn”.

Hiện sự việc này vẫn đang nhận được sự quan tâm của CĐM.

Chồng tôi mất chưa được 49 ngày, anh em nhà chồng đã kéo nhau đến đòi tranh chia chác 5 tỷ với mẹ góa con c::ôi. Tôi ức quá hỏi thẳng 1 câu: “Nếu chẳng may anh cả mất còn chưa được 49 ngày, không để lại di chúc, chúng em qua nhà ép vợ anh phải chia tài sản cho mẹ chồng, anh sẽ nghĩ gì?” Anh em họ cúi gằm mặt kéo nhau đi về thẳng, được nửa đường thì nhận tin d::ữ…

0

Ngày chồng tôi mất, trời đổ cơn mưa rào nặng hạt, dường như muốn hòa vào nỗi đau và mất mát của tôi và con trai. Anh ra đi đột ngột trong một vụ tai nạn giao thông khi đang trên đường trở về nhà sau một chuyến công tác. Đối với tôi, đó không chỉ là sự ra đi của người chồng mà còn là sự tan vỡ của cả gia đình, nơi tôi từng gửi gắm niềm tin và hy vọng cho tương lai.

Chồng tôi là một người đàn ông tốt, chu đáo và yêu thương vợ con. Chúng tôi đã cùng nhau xây dựng nên một mái ấm, một gia đình nhỏ đầy hạnh phúc. Sau nhiều năm chăm chỉ làm việc, chồng tôi để lại cho mẹ con tôi một khoản tiền tiết kiệm đáng kể, 5 tỷ đồng. Anh nói rằng đó là để lo cho tương lai của con trai chúng tôi – một cậu bé mới chỉ vừa tròn 6 tuổi, còn quá nhỏ để hiểu được sự mất mát quá lớn này.

Khi anh mất, tôi và con như rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Những ngày đầu sau đám tang, tôi chỉ biết ôm con mà khóc, nhìn di ảnh của chồng trên bàn thờ, lòng trĩu nặng đau buồn. Nhưng thời gian chẳng cho tôi kịp gượng dậy, khi mà chưa đầy 49 ngày kể từ ngày anh ra đi, biến cố khác lại ập tới.

Sau khi chồng tôi mất, mọi người đến yêu cầu chia tài sản cho mẹ chồng, câu nói của tôi làm anh cả ngượng đỏ mặt nói lời xin lỗi - Ảnh 1.

Một buổi sáng cuối tuần, khi tôi đang loay hoay chuẩn bị đồ cúng cho chồng trước ngày giỗ đầu của anh, thì bất ngờ có tiếng gõ cửa. Nhìn ra ngoài, tôi thấy anh em nhà chồng kéo đến. Thoạt đầu, tôi nghĩ họ tới thăm hỏi hay bàn chuyện chuẩn bị cho giỗ sắp tới, nhưng ánh mắt và thái độ của họ không giống như mọi khi. Một sự căng thẳng ẩn hiện trong bầu không khí, và tôi cảm thấy có điều gì đó chẳng lành.

Khi mọi người đã ngồi xuống, người anh cả của chồng tôi lên tiếng trước, giọng điệu khô khan và nghiêm nghị:

“Em dâu à, chúng tôi tới đây để bàn chuyện tài sản. Em cũng biết rồi, chồng em ra đi quá đột ngột, không để lại di chúc. Nhưng phần tài sản của anh ấy, anh em chúng tôi nghĩ rằng, cần phải chia lại cho gia đình nhà chồng, nhất là mẹ.”

Tôi chết lặng trước những lời đó. Không thể tin vào tai mình, tôi hỏi lại, giọng run rẩy:

“Các anh nói… chia tài sản? Nhưng chồng em để lại tiền cho mẹ con em, để lo cho tương lai của con…”

Người em út chen vào, gằn giọng:

“Thì đúng, nhưng gia đình anh ấy cũng có phần. Em dâu cũng nên hiểu chuyện, đừng giữ hết cho riêng mình. Mẹ già rồi, cần có phần tiền lo cho bà, và chúng tôi cũng phải lo cho cuộc sống của mình.”

Tim tôi như bị ai bóp nghẹt, đau đớn đến tột cùng. Tôi nhìn quanh căn nhà, nơi chồng tôi từng sống, từng cười nói. Chẳng lẽ, tình nghĩa gia đình giữa tôi và họ lại mỏng manh đến mức này sao? Chồng tôi chưa được 49 ngày, di ảnh anh còn đó, mà anh em nhà chồng đã kéo nhau đến tranh giành tài sản?

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nước mắt đã bắt đầu lăn dài trên má. Tôi nhìn thẳng vào người anh cả, người từng là chỗ dựa tinh thần cho cả gia đình trong những lúc khó khăn, và hỏi một câu mà ngay cả tôi cũng không ngờ mình có thể nói ra:

“Nếu chẳng may anh cả mất, còn chưa được 49 ngày, không để lại di chúc, chúng em qua nhà ép vợ anh phải chia tài sản cho mẹ chồng, anh sẽ nghĩ gì?”

Câu hỏi của tôi như một cú đánh mạnh vào không khí căng thẳng của căn phòng. Tất cả im lặng, không ai nói thêm lời nào. Những người anh em của chồng tôi, người vừa rồi còn tranh luận sôi nổi về việc chia tài sản, giờ đây cúi gằm mặt xuống. Họ biết, điều tôi nói là đúng. Không ai trong số họ muốn gia đình mình rơi vào hoàn cảnh như tôi đang phải chịu đựng. Không ai muốn phải đối diện với sự mất mát, rồi lại bị ép buộc chia chác tài sản khi nỗi đau còn chưa kịp nguôi ngoai.

Chồng tôi mất chưa được 49 ngày, 2 anh chồng đã kéo nhau đến đòi chia chác 50 tỷ, tôi hỏi một câu khiến cả 2 á khẩu quay về

Người anh cả nhìn tôi, đôi mắt thoáng chút hối hận, nhưng vẫn không nói thêm lời nào. Cuối cùng, họ đành đứng dậy, cúi đầu rời khỏi nhà tôi trong im lặng.

Tôi nhìn theo bóng dáng họ bước ra khỏi nhà, lòng trĩu nặng nỗi đau, nhưng cũng nhẹ nhõm phần nào khi biết rằng mình đã bảo vệ được quyền lợi cho con trai, cho tương lai của nó.

Thế nhưng, câu chuyện chưa dừng lại ở đó.

Khi anh em họ đi được nửa đường về, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ mẹ chồng. Giọng bà run rẩy, lạc đi trong tiếng khóc:

“Con ơi, anh cả… anh ấy bị tai nạn rồi, giờ đang cấp cứu trong bệnh viện…”

Tin dữ bất ngờ ập đến như một cú sốc lớn. Tôi không thể tin được, người anh cả vừa rời khỏi nhà tôi chưa lâu, giờ lại gặp nạn. Chồng tôi mới mất chưa lâu, giờ anh cả của anh ấy cũng đang đứng giữa ranh giới sống chết. Tôi vội vã gọi người thân, cùng nhau chạy đến bệnh viện.

Khi đến nơi, tôi thấy cả gia đình đã có mặt đông đủ, ai nấy đều lo lắng, bồn chồn chờ đợi tin tức từ phòng cấp cứu. Mẹ chồng ngồi bệt xuống ghế, gương mặt tái nhợt, nước mắt giàn giụa. Những người em của chồng tôi, những người vừa tranh giành tài sản với tôi, giờ đây cũng đứng im lặng, không ai dám nói một lời. Sự im lặng nặng nề bao trùm cả không gian bệnh viện.

Cuối cùng, bác sĩ bước ra, và cái lắc đầu nhẹ của ông đã nói lên tất cả. Anh cả không qua khỏi.

Trong giây phút đó, tôi cảm thấy sự đời thật trớ trêu. Những tranh chấp tài sản, những lời qua tiếng lại chỉ cách đây vài giờ giờ đây trở nên vô nghĩa. Trước sự mất mát và cái chết, tất cả của cải, tiền bạc đều trở nên tầm thường. Điều còn lại chỉ là tình thân và sự đoàn kết của gia đình.

Anh em nhà chồng, những người vừa rồi còn tranh nhau đòi chia tài sản, giờ đây đứng bên nhau trong nỗi đau chung của gia đình. Họ nhìn tôi với ánh mắt khác, không còn sự tham lam, ganh đua nữa mà thay vào đó là sự hối hận, thấu hiểu. Những lời tôi đã nói ở nhà, giờ vang vọng trong lòng họ.

Sau đám tang của anh cả, không ai trong số họ nhắc lại chuyện chia tài sản nữa. Họ hiểu rằng, những gì còn lại sau sự mất mát chính là tình cảm và sự sẻ chia. Không ai muốn phải đối diện với sự ra đi của người thân thêm lần nào nữa, và cũng không ai muốn gia đình phải chia lìa vì tiền bạc.

Cuộc sống sau đó dần ổn định hơn, tôi tiếp tục lo cho con trai và cố gắng bước tiếp, dù biết rằng nỗi đau mất chồng sẽ mãi là vết thương không bao giờ lành. Nhưng tôi cũng biết rằng, từ giờ trở đi, tôi sẽ không còn phải một mình chống chọi với những áp lực vô hình từ phía gia đình chồng nữa. Họ đã hiểu ra, và tôi tin rằng chồng tôi, dù ở nơi xa, cũng sẽ an lòng khi biết mẹ con tôi đã được bảo vệ và sống trong sự bình yên.

Câu chuyện này không chỉ là về sự tranh chấp tài sản mà còn là bài học về giá trị của tình thân, sự thấu hiểu và lòng nhân ái trong những lúc khó khăn nhất. Những mất mát và biến cố đôi khi khiến con người ta nhận ra rằng, điều quan trọng nhất trong cuộc sống không phải là tiền bạc hay vật chất, mà chính là sự yêu thương và gắn kết giữa những người thân trong

Mẹ tôi chưa được 49 ngày, bố đã đi chụp ảnh cưới với cô vợ trẻ 25 tuổi. Tôi ê hề nh;;ục nh;;ã định đuổi mẹ kế ra khỏi nhà thì bỗng một hôm nghe thấy tiếng r;;ên trong phòng ba. Vừa mở cửa ra thì n;;óng hết cả mặt với cảnh tượng.

0

Mẹ tôi mất vào một buổi chiều u ám, khi những cơn mưa đầu mùa vừa trút xuống con đường đông đúc. Đó là một tai nạn giao thông bất ngờ, và kể từ lúc nhận được tin dữ, cuộc sống của tôi và bố đã hoàn toàn đảo lộn. Mẹ là người phụ nữ dịu dàng và kiên cường, một người mẹ tận tụy đã dành cả cuộc đời để lo lắng cho gia đình nhỏ của chúng tôi. Mất đi mẹ, mọi thứ trong nhà trở nên trống rỗng, lạnh lẽo đến mức không thể chịu nổi.

Những ngày sau tang lễ, tôi dường như không thể thoát ra khỏi nỗi buồn. Mỗi buổi sáng thức dậy, tôi lại cảm nhận được một sự trống trải không thể lấp đầy. Mẹ không còn đó để hỏi han, không còn mùi thơm của bữa sáng mà bà luôn chuẩn bị chu đáo. Căn nhà nhỏ vốn ấm áp giờ đây trở nên lạnh lẽo, thưa thớt tiếng cười nói.

Bố tôi có vẻ cũng không khá hơn. Ông ít nói hẳn đi, khuôn mặt lúc nào cũng trầm lặng, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng nỗi đau khó giãi bày. Mỗi tối, tôi thấy ông ngồi một mình trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào bức ảnh của mẹ được đặt trang trọng trên bàn thờ. Tôi biết ông cũng đau đớn như tôi, nếu không muốn nói là còn đau đớn hơn. Cả cuộc đời của ông đã gắn bó với mẹ, hai người cùng nhau vượt qua bao thăng trầm của cuộc sống.

Nhưng không ai ngờ, chỉ chưa đầy 49 ngày sau khi mẹ mất, bố tôi đã thay đổi.

Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi tối mà tôi không bao giờ quên được. Khi tôi vừa bước vào nhà sau giờ làm việc mệt mỏi, ánh đèn trong phòng khách sáng rực, khác hẳn với không khí ảm đạm thường ngày. Ngạc nhiên hơn, tôi nhìn thấy một người phụ nữ trẻ đang ngồi trò chuyện vui vẻ với bố tôi.

Cô ta trẻ trung, khoảng 25 tuổi, thậm chí có khi còn trẻ hơn tôi vài tuổi. Mái tóc dài xoăn nhẹ, đôi mắt to tròn với làn da trắng nõn, và cách cô ta cười nói với bố tôi khiến tôi thấy khó chịu vô cùng. Cô ta thản nhiên ngồi trong nhà tôi, như thể đã quen thuộc với nơi này từ lâu.

Người phụ nữ 38 tuổi mới lấy chồng: Tôi chẳng còn 1 đồng nào trong túi |  Tin tức Online

Tôi không kìm được mà hỏi thẳng:

“Cô là ai? Tại sao lại ở đây?”

Bố tôi ngẩng lên, vẻ mặt hơi ngượng ngập nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Ông đứng dậy, tay nắm lấy tay cô gái trẻ, nhìn tôi nói một cách chậm rãi nhưng chắc chắn:

“Đây là Ngọc, vợ mới của bố.”

Cả thế giới như sụp đổ ngay trước mắt tôi. Vợ mới? Chưa đầy 49 ngày sau khi mẹ tôi mất, bố đã đi lấy vợ mới? Lòng tôi dậy sóng, sự phẫn nộ tràn ngập. Không thể tin được rằng bố lại có thể làm điều đó, và với một người phụ nữ trẻ hơn mình đến tận 25 tuổi.

Cả tối hôm đó, tôi không nói lời nào. Tôi chỉ nhìn bố và Ngọc với ánh mắt tràn đầy sự tức giận, khinh bỉ. Sau khi Ngọc rời đi, tôi lập tức đối mặt với bố.

“Bố nghĩ gì vậy? Mẹ mới mất chưa được 49 ngày, mà bố đã cưới vợ mới? Bố không còn nhớ đến mẹ nữa sao?” Tôi không kìm được cơn giận, nước mắt trào ra.

Bố tôi lặng im một lúc, rồi nói, giọng điềm đạm hơn tôi tưởng:

“Bố biết con giận, nhưng bố cũng có cuộc sống của bố. Ngọc là người mang lại cho bố niềm vui trong những ngày qua, và bố tin con sẽ hiểu.”

Hiểu? Làm sao tôi có thể hiểu được chuyện này? Bố đang phản bội mẹ, phản bội chính gia đình này. Tôi chẳng thể nói thêm gì, chỉ bỏ về phòng với lòng ngổn ngang.

Những ngày sau đó, Ngọc bắt đầu đến nhà thường xuyên hơn. Cô ta thản nhiên như thể đã là một phần của gia đình này từ lâu. Bố không ngần ngại giới thiệu cô với hàng xóm, bạn bè, thậm chí còn đưa cô đi chụp ảnh cưới. Tôi càng lúc càng không thể chịu đựng được nữa.

Những ánh mắt xì xào của người ngoài làm tôi cảm thấy nhục nhã. Mọi người đều biết mẹ tôi vừa mất, và giờ bố đã cưới một người vợ mới, trẻ hơn tôi. Những lời bàn tán, cười cợt làm tôi không dám đối diện với ai. Tôi đi làm về chỉ muốn trốn trong phòng, tránh xa khỏi căn nhà mà tôi từng yêu thương, giờ đã trở nên xa lạ.

Tôi quyết định sẽ phải làm điều gì đó. Ngọc không thể chiếm lấy vị trí của mẹ trong gia đình này. Tôi đã mất mẹ, nhưng tôi không thể mất luôn cả ngôi nhà và bố. Tôi phải đuổi cô ta ra khỏi đây.

Một đêm, tôi ngồi trong phòng, suy nghĩ về cách để đối phó với Ngọc. Tôi biết rằng nếu chỉ nói thẳng với bố, ông sẽ không nghe. Bố đã thay đổi quá nhiều, và có vẻ như ông đang say đắm trong tình yêu với người phụ nữ trẻ này.

Tôi nghĩ đến việc nói chuyện với cô ta trực tiếp, yêu cầu cô ta rời đi. Nhưng càng nghĩ, tôi càng nhận ra điều đó không hiệu quả. Ngọc có vẻ thông minh, cô ta biết cách nắm bắt lòng tin của bố tôi. Nếu cô ta đã khiến ông say mê như vậy, thì việc thuyết phục cô ta rời đi là vô cùng khó khăn.

Tôi quyết định sẽ tạo áp lực. Tôi bắt đầu tìm cách khiến Ngọc cảm thấy không thoải mái khi ở trong ngôi nhà này. Tôi luôn tỏ thái độ lạnh lùng, thậm chí khinh miệt khi cô ta xuất hiện. Tôi không ngần ngại làm cho cô ta cảm thấy mình không được chào đón.

Ngọc dường như nhận ra sự thù địch từ tôi, nhưng cô ta vẫn tỏ ra lịch sự. Cô không phản ứng lại, chỉ im lặng chấp nhận mọi thứ.

Đàn ông chưa lo được cho gia đình, đừng vội lấy vợ!

Nhưng rồi một ngày, sự việc đã diễn ra theo cách mà tôi không ngờ tới.

Một tối nọ, khi tôi đang ngồi trong phòng, cố gắng gạt đi những suy nghĩ về sự hiện diện của Ngọc trong nhà, tôi bỗng nghe thấy những tiếng động lạ từ phòng của bố. Ban đầu là tiếng thì thầm nhỏ, sau đó là những tiếng rên khe khẽ. Tôi bối rối, cố gắng không để ý, nhưng âm thanh ấy lại vang lên rõ hơn, đầy vẻ khó chịu và có phần đau đớn.

Tim tôi chợt đập nhanh, một cảm giác lo lắng xâm chiếm. Tôi đã có sẵn những nghi ngờ về mối quan hệ giữa bố và Ngọc. Liệu họ có đang làm điều gì sau lưng tôi không? Liệu bố có thực sự hạnh phúc với cô vợ trẻ này? Những suy nghĩ tiêu cực dồn dập khiến tôi đứng ngồi không yên.

Tôi đứng dậy, lặng lẽ tiến đến cửa phòng bố. Tiếng rên vẫn vang lên đều đều, nhưng bây giờ tôi nghe rõ hơn, không phải là âm thanh của sự khoái lạc mà là của cơn đau. Tim tôi thắt lại, lo lắng cho sức khỏe của bố. Những ngày gần đây, ông có vẻ mệt mỏi hơn trước, nhưng tôi quá bận với những suy nghĩ riêng mà không để ý đến tình trạng của ông.

Sau một hồi ngập ngừng, tôi quyết định đẩy cửa phòng bố.

Cánh cửa vừa mở, cảnh tượng trước mắt khiến tôi bất ngờ. Thay vì một hình ảnh khó chịu mà tôi đã tưởng tượng, tôi thấy bố đang nằm trên giường, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn. Ông ôm chặt lấy bụng, cả người đẫm mồ hôi. Ngọc ngồi cạnh, vẻ mặt hoảng hốt, lo lắng, đang tìm kiếm trong ngăn kéo để lấy thuốc cho bố.

Tôi sững lại, bối rối và ngượng ngùng. Hóa ra, bố tôi đang bị cơn đau dạ dày hành hạ – căn bệnh mà ông đã phải chịu đựng suốt nhiều năm qua nhưng gần đây trở nên tệ hơn. Tôi chưa từng để ý đến điều đó, chỉ mải mê với những cảm xúc cá nhân của mình mà không nhận ra tình trạng sức khỏe của bố.

Ngọc quay sang nhìn tôi, giọng khẩn thiết:

“Anh ấy đau bụng từ chiều mà cố chịu đựng. Bây giờ cơn đau tăng lên, tôi đang cố giúp anh ấy uống thuốc.”

Tôi nhìn vào ánh mắt của Ngọc, nhận ra sự chân thành và lo lắng trong đó. Cô không phải người phụ nữ ích kỷ, tính toán như tôi đã nghĩ. Thực tế, cô đang chăm sóc cho bố với tất cả sự tận tụy và tình cảm mà một người vợ tốt cần có.

Tôi bước tới gần, không còn cảm giác xa lạ hay thù địch như trước nữa. Tôi giúp Ngọc đưa thuốc cho bố uống, rồi cùng cô hỗ trợ ông nằm xuống, nghỉ ngơi cho đến khi cơn đau dịu lại. Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rằng, dù tuổi tác chênh lệch, dù tôi đã có những suy nghĩ tiêu cực về cô ta, nhưng Ngọc thực sự quan tâm đến bố tôi.

Ngồi bên giường, tôi nhìn bố ngủ thiếp đi sau khi cơn đau đã qua. Ánh mắt của tôi và Ngọc chạm nhau, không còn sự đối đầu như trước mà thay vào đó là một sự hiểu biết ngầm. Tôi biết cô đang cố gắng vì hạnh phúc của bố, và tôi cũng phải học cách chấp nhận và hỗ trợ ông, thay vì chỉ ôm giữ những thành kiến cũ.

Tôi lặng lẽ đứng dậy, bước ra ngoài để họ có không gian riêng. Lòng tôi bỗng thấy nhẹ nhõm hơn, như vừa gỡ bỏ được một gánh nặng. Cuộc sống không phải lúc nào cũng theo ý mình, nhưng quan trọng là phải biết trân trọng những gì mình đang có, và chấp nhận những thay đổi để tiến về phía trước.

Cô ấy đợi chờ cuộc ly hôn này 15 năm rồi. Khi cô lấy chồng, cô nghĩ nhất định mình sẽ là người vợ tốt, người mẹ đảm đang. Cô là cán bộ nhà nước, mức lương theo hệ số và cũng không dư dả gì. Chồng cô được đánh giá là người đàn ông có học thức, được cả họ nhà nội luôn đề cao là người có năng lực. Mọi người nói cô gặp được đám hời. Ừ thì gọi nôm na là: trai tài gái sắc. Lấy chồng rồi, cô cứ thấy mình nem nép với chồng. Bạn bè đến chơi thấy 2 vc ở nhà riêng ra chiều ngưỡng mộ, cô nói nhỏ nhà của chồng đấy tớ ko góp gì rồi liếc nhẹ nhìn chồng, thấy anh ta đưa ánh mắt khinh khỉnh nhìn cô. Cô sợ sệt cúi mặt nhìn xuống, từ bấy không dám mời ai đến chơi. Cô sinh con, phải ngửa tay xin tiền chồng. Sóng gió bắt đầu ập đến.

0
Cô ấy đợi chờ cuộc ly hôn này 15 năm rồi. Khi cô lấy chồng, cô nghĩ nhất định mình sẽ là người vợ tốt, người mẹ đảm đang. Cô là cán bộ nhà nước, mức lương theo hệ số và cũng không dư dả gì. Chồng cô được đánh giá là người đàn ông có học thức, được cả họ nhà nội luôn đề cao là người có năng lực. Mọi người nói cô gặp được đám hời. Ừ thì gọi nôm na là: trai tài gái sắc.
Lấy chồng rồi, cô cứ thấy mình nem nép với chồng. Bạn bè đến chơi thấy 2 vc ở nhà riêng ra chiều ngưỡng mộ, cô nói nhỏ nhà của chồng đấy tớ ko góp gì rồi liếc nhẹ nhìn chồng, thấy anh ta đưa ánh mắt khinh khỉnh nhìn cô. Cô sợ sệt cúi mặt nhìn xuống, từ bấy không dám mời ai đến chơi.
Cô sinh con, phải ngửa tay xin tiền chồng. Sóng gió bắt đầu ập đến. Gái đẻ không ai giúp, chồng cô tuyên bố: đàn bà có mỗi việc sinh con chứ có gì mà kêu. Đêm cô thức trông con, ngày không được ngủ, còn lo cơm nước cho chồng và giặt giũ chăm con. Một lần cô hỏi tiền chồng, chồng cô chỉ mặt: đẻ ở nhà nằm ngửa mà ăn chẳng làm được cái gì. Từ bấy, đêm nào cô cũng nằm khóc. Con 3 tháng, cô thuê người trông con để lao đi làm. Cuộc hôn nhân không màu hồng như cô từng nghĩ. Chồng cô luôn cho rằng cô lấy được anh ấy là 3 đời phúc nhà cô, biết điều mà ăn ở, cung phụng chồng.
Cô nhẫn nhịn cố gắng để hy vọng nhất định chồng sẽ hiểu mà yêu thương cô.
Đứa con gái đầu được 5 tuổi thì cô sinh thêm đứa con gái thứ 2. Mới hơn 30 tuổi với 2 đứa con mà cô già nua, khắc khổ. Một tay cô 2 đứa con, thêm ông chồng chưa bao giờ động tay giúp cô bất kể việc gì: từ chăm sóc, đưa đón con đi học, con ốm đau một mình cô lo. Mỗi buổi chiều về cô lao vào cơm nước, dọn dẹp, tắm rửa cho con, giặt giũ đến 9-10h đêm mới xong. Chồng cô ngồi kia, giương mắt xem tivi và phủi mông mỗi khi ăn xong.
Mỗi tháng chồng đưa cô vài triệu, cộng với lương của cô. Cố gắng co kéo cũng đủ, cô không dám than một câu, có tháng thiếu thì vay đồng nghiệp rồi có khoản thưởng, làm thêm thì trả nợ. Bảy tám năm trời, cô quay cuồng việc gia đình con cái chẳng biết trời nắng, trời mưa, xuân hạ thu đông chẳng màng, ngày đẹp ngày u ám chẳng biết. Sáng lo việc chợ búa, con cái rồi cuống cuồng đi làm. Chiều ba chân bốn cẳng đi đón 2 đứa rồi về nhà cơm nước. Chồng cô kén ăn, phải nấu những món vừa miệng đúng khẩu vị anh ta chứ anh ta chẳng quan tâm 3 mẹ con thích ăn gì.
Một ngày anh ta mua ô tô, hỏi cô có tiền đóng góp. Cô ớ người ra: tiền lương của cô tiêu hết cho gia đình rồi lấy đâu mà góp. Chồng cô buông 1 câu: loại vô tích sự, chỉ ăn bám là giỏi. Cô đau điếng. Ngày mang xe về, chồng cô hãnh diện lắm, hai đứa con háo hức. Cả nhà đi liên hoan xe mới, cô vừa mở cửa bước lên chồng cô thở dài: ko góp gì mua xe leo lên ko thấy ngượng. Cô đắng họng ko nói gì, cô đã định bỏ bữa liên hoan, nhưng vì 2 đứa con mà cố kìm lòng.
Cái điệp khúc chê cô hãm tài, vô tích sự, ăn bám ngày càng dày đặc. Cô sống im lặng trong nhà như một cái bóng. Có lần cô ốm, chiều chồng đi làm về thấy cô nằm trên giường chưa cơm nước gì: cô làm cái gì mà ốm, chỉ lười giả vờ là giỏi. Cô cố nhổm người dậy đi nấu cơm, nhờ anh tắm cho 2 đứa con. Anh nói đang bận xem tivi, hai đứa con nóng quá khóc ré lên, anh lôi xềnh xệch hai đứa vào nhà tắm đóng rầm cửa lại rồi bỏ lên gác. Cô xót con không để đâu cho hết.
Anh luôn hãnh diện anh là trụ cột, nuôi cả 3 cái tàu há mồm, vất lắm. Vớ phải cái con vợ nhà quê, đi làm nhà nước 3 cọc 3 đồng chẳng nhờ vả được gì, đến não cả lòng.
Anh tuyên bố không có anh thì cái nhà này đói rã hỏng. Có giỏi ra khỏi cái nhà này xem sao. Cô chỉ im lặng ngước nhìn anh ta mà lòng tự hỏi: chồng mình đây sao. Nhất định một ngày cô sẽ phải giải thoát cho mình.
Khi đứa thứ con gái thứ hai được 3 tuổi, cơ quan có suất học nâng cao cô đã dành tâm sức để thi và đi học vào 3 buổi tối 1 tuần. Đứa 8 tuổi trông đứa 3 tuổi khi cô đi học, cô nói dối chồng cơ quan có dự án phải làm thêm giờ. Cô dành thời gian nhận việc bên ngoài làm thêm để kiếm thu nhập.
Hai năm sau cô có tấm bằng thạc sĩ kinh tế và có một lượng khách hàng nhất định, cô làm sổ sách kế toán cho một số doanh nghiệp. Do có trình độ và làm việc có trách nhiệm, khách hàng của cô ngày càng tăng. Ngoài làm ở cơ quan, cô kết hợp với một người bạn thuê một căn chung cư nhỏ ở trong khu tập thể cũ để làm thêm dịch vụ thuế, kế toán. Năm năm sau, cô lên trưởng phòng ở cơ quan và có 1 công ty bên ngoài mà chồng cô không biết. Cô vẫn giữ nếp sống như ngày nào. Chồng cô vẫn khinh khỉnh: tưởng cô lên được tý chức thì thế nào trông vẫn rách như con nhà quê, chắc ăn bám thằng này đến cuối đời. Cô vẫn giữ im lặng.
Cô xin nghỉ ở cơ quan để tập trung cho công ty mà không hề bàn bạc với chồng. Cô đi học lái xe và tự thưởng cho mình 1 chiếc ô tô mới, ngày cầm lái cô nhớ lại cảm giác chồng khinh miệt cô khi xưa, cô chỉ mỉm cười. Khi đứa con gái đầu đỗ vào lớp 10, đứa con gái thứ hai lên lớp 5 cô quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân của mình. Một buổi sáng, cô đặt đơn ly hôn lên bàn, chồng cô quắc mắt chỉ tay vào mặt cô dám hả. Cô để đấy và đi làm. Sáng hôm sau, chồng cô lôi cô dậy từ sớm cùng 2 đứa con, tống cổ cô và 2 đứa con gái ra khỏi nhà và ráo hoảnh: cút 3 mẹ con chúng mày đi, cấm quay về nhà chết đừng có gọi thằng này. Cô không nghĩ chồng cô cạn tình đến vậy, ít nhất còn 2 đứa con.
Cô cho 2 con đi học xong thì nhận được tin nhắn từ chồng: tao thay khóa không cho chúng mày vào nhà. Cô chỉ nhắn lại: Tùy anh. Cô không về nhà bố mẹ, không muốn phiền ông bà. Mấy ngày đầu ba mẹ con thuê khách sạn để ở. Sau đó cô thuê 1 căn chung cư nhỏ gần trường học để tiện hai con đi học. Ba mẹ con đi tay không khỏi nhà, cô mua sắm lại toàn bộ sách vở cho các con, quần áo đồ dùng cho ba mẹ con mà không có ý định quay về nhà cũ lấy đồ.
Mấy ngày đầu khá im ắng, không thấy chồng cô nhắn gọi gì. Cô nhắn tin đề nghị chồng ký đơn thuận tình ly hôn và để cô nuôi hai con, tài sản chia đôi. Chồng cô nhắn tin chửi rủa cô liên hồi, nói cô đéo có tiền chắc đi theo giai, chửi lây 2 đứa con và bảo sẽ không cho đồng nào cho biết mặt. Chồng cô không ký đơn, cô thấy khá nực cười, bình thường chửi mắng khó chịu với cô, coi cô không ra gì, cô là kẻ ăn hại ăn bám sao không ký đơn để rảnh nợ.
Chồng cô lồng lộn đến cơ quan cô để tìm thì thấy đồng nghiệp báo cô đã xin nghỉ việc và giờ làm gì không rõ. Chồng cô gọi điện cho bố mẹ cô nói ông bà không biết dạy con, cái loại đàn bà lăng loàn đã không biết điều mà sống còn bỏ chồng theo giai. Mẹ cô biết chuyện của cô từ lâu, bà chỉ nói với con rể quí: anh chị yêu đương tìm hiểu tự lấy nhau, giờ không ở được thì tự giải quyết bố mẹ không can thiệp. Anh ta chưng hửng cúp máy.

Cuộc chiến pháp lý ở toà – Phần 2

Kể từ ngày cô dắt hai con ra khỏi nhà, cứ vài ba ngày anh ta lại nhắn tin chửi bới cô, cô không nhắn lại chỉ im lặng. Anh ta nhắn những lời lẽ thậm tệ, ngoa ngoắt, bậy bạ đến mức cô không tưởng tượng được một người trông trí thức, có học vấn cao lại có thể làm vậy. Anh ta cho rằng chỉ anh ta mới được quyền ly hôn cô, chứ cô không được phép. Anh ta tìm đến nơi cô và hai con ở, hung hăng đòi đánh ba mẹ con.

Anh ta lao vào nhà vớ được cái ghế quăng vào mặt cô, hai đứa con sợ hãi khóc ầm lên. Cô phải gọi bảo vệ tòa nhà và cảnh sát khu vực đến lập biên bản và giải quyết. Hôm sau cảnh sát khu vực gọi cô lên để giải quyết. Phía công an giải thích sẽ xử lý chồng cô nếu cô yêu cầu, hoặc cô rút đơn thì gia đình tự hòa giải. Cô rút đơn không yêu cầu xử lý bởi cô biết chồng cô là đảng viên, có chút chức vụ và dẫu sao cũng là bố của các con cô. Mấy đứa bạn cô bảo cô ngu, cô kệ vì cô cũng chỉ cần ly hôn.

Cô nộp đơn ly hôn đơn phương ra Tòa án và đề nghị được nuôi hai con. Khi cô qua nộp án phí tại cơ quan thi hành án, chị cán bộ nhìn cô ái ngại hỏi han hoàn cảnh và động viên thôi rút đơn về. Cô cắn môi để khỏi rơi nước mắt, vẫn quyết tâm: chị cho em nộp án phí.

Rồi cũng đến ngày Tòa án gửi giấy để hai vợ chồng cô lên hòa giải, mấy lần chồng cô báo bận không lên đến nỗi Thẩm phán phải gọi điện nhắc nhở chồng cô mới chịu ra Tòa. Tại phiên hòa giải, trước mặt thẩm phán chồng cô mặt mũi sát khí đằng đằng liên tục hăm dọa chửi bới cô, thẩm phán phải nhắc mấy lần. Cô đề nghị được chia một nửa tài sản để nuôi hai con, chồng cô phát rồ lên và nói với Tòa: tất cả tài sản gây dựng là của anh ta, cô không có đóng góp gì. Về con cái, anh ta đòi nuôi đứa con gái lớn với lý do: anh ta nuôi con lớn bằng chừng đấy, chưa báo đáp gì thì giờ phải ở để lo nhà cửa cơm nước cho bố. Thật quá nực cười. Buổi hòa giải căng thẳng, hai bên chỉ thống nhất được việc ly hôn còn việc nuôi con và chia tài sản không thống nhất được. Cô thấy quá mệt mỏi, muốn buông tay cho nhẹ mà không buông được.

Ba tuần sau, tòa án tiếp tục gọi hai vợ chồng cô lên để tổ chức buổi hòa giải lần thứ 2. Lần này, chồng cô mang theo luật sư, cô cũng mặc. Thẩm phán công khai 2 đơn của 2 con gái đề nghị được ở với mẹ nếu bố mẹ ly hôn khiến chồng cô nghiến răng ken két. Về tài sản, chồng cô vẫn giữ nguyên ý kiến: không chia cho cô bất kỳ phần nào trong khối tài sản hiện có. Cô đề nghị Tòa xem xét số tài sản chung gồm: một nhà đất mang tên hai vợ chồng đang ở 45m2 xây bốn tầng giá khoảng 3,5 tỷ đồng. Một mảnh đất hơn 100m2 mua cách đây hơn 10 năm ở ngoại thành, mảnh đất này của bạn cô trước đây bán rẻ cho vợ chồng cô và được trả dần trong 3 năm. Giờ mảnh đất được giá khoảng 6-7 tỷ đồng. Còn chiếc ô tô anh ta đang đi, cô không yêu cầu giải quyết. Mặc dù cô không trực tiếp đóng góp mua nhà đất, nhưng cô bỏ công sức sinh đẻ nuôi dạy hai con, lo vẹn toàn việc nhà, việc hai bên gia đình. Tiền đóng góp sinh hoạt trong gia đình chồng cô chỉ đóng một phần, còn lại cô phải tự lo liệu cho đủ. Kể từ khi cô có công việc bên ngoài, cô còn chẳng màng tiền đóng góp của chồng. Luật sư của chồng cô cũng ra sức bảo vệ quyền tài sản cho chồng cô. Thẩm phán kết thúc buổi hòa giải và hai vợ chồng cô vẫn tranh chấp quyền nuôi con và tài sản. Cô ngồi nán lại trao đổi thêm với thẩm phán, chị thẩm phán khá đứng tuổi đã phải thốt lên:

“Chị đã muốn hòa giải để vợ chồng em đoàn tụ, nhưng qua 2 buổi làm việc chị nghĩ em xin ly hôn là sáng suốt; còn về con cái và tài sản thì em cứ yêu cầu Tòa sẽ giải quyết theo đúng qui định”.

Thật trong lòng lúc này, cô chỉ muốn yên ổn để nuôi con. Cô tha thiết nói với thẩm phán cô chỉ cần có một chỗ ở ổn định để nuôi con, mấy đứa bạn thân thì cương quyết khuyên cô đấu tranh đến cùng để chia tài sản, không sau này tài sản rơi vào tay vợ mới, con mình không được hưởng. Cô cũng chẳng muốn đấu tranh, cô muốn yên ổn. Cô làm đơn đề nghị Tòa án xem xét cho cô được chia ½ mảnh đất để cô bán đi mua 1 căn hộ chung cư cho 3 mẹ con; còn ngôi nhà bốn tầng và chiếc ô tô chồng cô đang sử dụng cô không yêu cầu chia và công nhận tài sản riêng của chồng. Việc chu cấp nuôi con, cô cũng không yêu cầu.

Đôi vợ chồng Pee Mak trong “Tình Người Duyên Ma” của Thái tái hợp

Rồi ngày xét xử cũng đến, cô ngồi lọt thỏm một bên trong phòng xử án. Chồng cô và luật sư ngồi một bên. Hội đồng xét xử làm việc, sau khi thẩm phán tuyên bố nội dung mà cô yêu cầu cũng như ý kiến của các bên tại các buổi làm việc. Tại phiên tòa các bên đều giữ nguyên ý kiến của mình, luật sư của chồng cô hùng hồn đọc bản luận cứ bảo vệ cho anh ta, thỉnh thoảng đánh mắt nhìn cô. Chưa bao giờ cô thấy thời gian trôi qua nặng nề bằng giây phút đợi hội đồng xét xử nghị án. Rồi cũng đến lúc hội đồng xét xử tuyên án: Xử ly hôn cho vợ chồng cô, giao 2 con gái cho cô nuôi dưỡng, chồng cô có trách nhiệm cấp dưỡng 2 con mỗi tháng 7 triệu đồng cho đến khi các con đủ 18 tuổi; về tài sản tòa chấp nhận yêu cầu của cô. Các bên được quyền kháng cáo trong vòng 15 ngày kể từ ngày tuyên án. Cô thở phào nhẹ nhõm rời khỏi tòa, chồng cô nhìn theo cô với ánh mắt hằn học.

Cô vừa về đến nhà, mở máy điện thoại đã thấy tin nhắn của chồng cô: “Đừng có tưởng bở, thằng này theo đến cùng”. Quá mệt mỏi, cô tắt máy điện thoại ngủ một giấc đến chiều. Từ ngày mai cuộc đời cô sẽ sang một trang mới. Nhưng bản án vẫn đang treo trên đầu, chưa kết thúc. Bố mẹ cô gọi cho bố mẹ chồng cô về việc ở Tòa án của 2 vợ chồng cô. Chồng cô vung vít gọi điện thoại chửi cô một trận vì dám kéo bố mẹ chồng vào việc này. Anh ta tuyên bố đang nhờ luật sư kháng cáo. Ngay sau đó, anh ta nói đi công tác Sài Gòn và tắt máy không liên lạc được.

Mười ngày sau anh ta mới về, may thay bố mẹ chồng cô yêu cầu chồng cô bán ngay mảnh đất và chia cho cô 1 nửa, không được kháng cáo bản án nếu không từ nay đừng về nhà ông bà nữa. Bốn tuần sau, mảnh đất đã được bán và trước mặt bố mẹ cô và bố mẹ chồng, cô nhận được hơn 3 tỷ để mua 1 căn hộ mới.

Cuộc đời sang trang mới – Phần cuối

Thời gian theo đuổi vụ ly hôn, cô lơ là công việc, lơ là cuộc sống. Giờ mọi thứ đã xong, cô tập trung thời gian nuôi dạy hai con, đôn đốc công việc ở công ty, chăm sóc bản thân.

Mỗi buổi tối cô cảm thấy hơi trống vắng, à cô nhận ra ngày xưa cô tất bật cơm nước dọn dẹp đến 9-10 giờ đêm mới xong rồi lăn ra ngủ, chẳng kịp nghĩa gì. Giờ khoảng 7h30 tối, mấy mẹ con đã xong hết mọi việc, các con tự giác ngồi học. Cô chợt nhớ lại mấy thói quen thời con gái, cô lục tìm mấy quyển truyện chưa kịp đọc, cô nghe những bản nhạc Trịnh một thời say mê. Cô bắt đầu list ra những công việc sẽ làm cho bản thân mà vì cuộc hôn nhân này mà cô đã lãng quên chúng. Trồng mấy chậu hoa trên ban công để chiều chiều ngắm nghía.

Mỗi sáng, trước kia nào đi chợ, nào đưa con đi học cô quên mất bản thân. Vơ được bộ quần áo nào mặc bộ quần áo đó. Mặt mũi chẳng phấn son gì, quệt vội chút son qua môi. Chồng con rồi, ra đường còn đẹp với ai.

Giờ mỗi sáng hai đứa con cô tự đi xe đạp đến trường, cô không còn tất bật đau đầu đi chợ mua thức ăn để luôn luôn đổi món cho chồng nữa. Cô chỉ mua gọn nhẹ mấy thứ mà bọn trẻ thích. Cô cũng chẳng có nhu cầu ăn uống gì quá nhiều. Cô sắp xếp lại quần áo, chọn cho mình những bộ phù hợp, mua thêm váy áo, dày dép mới, dành thời gian trang điểm mỗi sáng. Bất giác cô nhớ lại: Ngày xưa khi mới sinh con xong cô có trót mua mấy bộ quần áo mới, chồng cô biết được nói cô đau đến giờ:

– Vừa có mấy đồng đã xí xớn mua quần áo.

Từ bấy, mỗi lần mua quần áo cô đều nói chị A, chị B ở cơ quan giàu lắm vừa cho mấy bộ quần áo để chồng cô khỏi kêu. Giờ thì ta tha hồ mua sắm.

Giờ mỗi tối, dù về sớm về muộn cô không còn cong mông lên nấu nướng nữa, cô thong thả làm mọi thứ mà không sợ bị lườm nguýt vì ăn cơm muộn, vì không đủ món, vì nấu không đúng món. Muộn thì mấy mẹ con đi ăn bên ngoài. Không còn bị hỏi mấy câu:

– Con cá này lúc mua còn bơi không?

– Tại sao con gà này lắm mỡ thế; rau có rửa sạch không?

Thỉnh thoảng ba mẹ con xanh mắt khi vừa ngồi xuống mâm cơm, chồng cô quăng đũa không ăn vì lý do nhìn không có món gì ra hồn:

– Nấu thế này từ mai đừng nấu nữa, tao đi ăn phở.

Mỗi sáng chủ nhật, trước kia cô không được ngủ nướng mà tranh thủ dậy sớm dọn dẹp, giặt giũ cho cả nhà, đi mua mấy món đồ trong nhà còn thiếu. Tranh thủ đi chợ mua đồ tươi về chế biến, tưởng ngày chủ nhật là ngày nghỉ nhưng là ngày mệt nhất trong tuần. Guồng quay cứ thế trôi qua, cô tưởng như đời chưa bao giờ dừng lại, như trái đất quay quanh mặt trời vậy và như thế mới đúng trách nhiệm làm mẹ, làm vợ.

Giờ, mỗi sáng chủ nhật cô có thể ngủ nướng đến sưng cả mắt để thỏa nỗi một tuần đi làm. Vươn vai thức dậy khi nắng rọi tận vào phòng, ba mẹ con nấu bữa sáng món gì đó hoặc thỉnh thoảng rủ nhau ăn ngoài đổi món. Xong dắt nhau đi uống cafe, ơ cuộc đời thật nên thơ. Có lúc hứng lên, ba mẹ con mua vé đi xem phim.

Hàng đêm cô không còn giật thót run bắn người vì tiếng bước chân của lão chồng quờ quạng cô, đè nghiến cô ra như thể cô bị hiếp dâm. Những ức chế trong cuộc sống, những lời xúc phạm như kim châm vào tim biến cô thành khúc gỗ trên giường, tay của chồng cô chạm đến đâu cô rùng mình nổi da gà đến đấy. Cô cứ mở mắt thao láo nhìn lên trần nhà, cắn chặt môi để mong cuộc hành hạ mau qua. Giờ thì cô thoát thân rồi.

Mới mấy tháng trôi qua mà trông cô nhuận hẳn, da dẻ mịn màng, phong thái thong thả khác hẳn khi xưa. Lắm khi ba mẹ con đi với nhau, khối người đùa tưởng 3 chị em. Khi các con không bận học, cuối tuần cô lái xe chở các con ra ngoại thành chơi hoặc đi đến mấy khu nghỉ dưỡng. Tranh thủ selphie, chụp mấy bông hoa, mấy con ong con bướm, ba mẹ con cười he he cũng vui đáo để.

Dạo này cô thoải mái, dành nhiều thời gian cho công ty, đi học thêm mấy kỹ năng để mở rộng khách hàng. Công việc của công ty ngày càng nhiều, cô phải tuyển thêm mấy nhân viên để làm, cô không quá lo lắng về thu nhập hàng tháng nữa. Cô sắp xếp nguồn thu hợp lý để dành cho hai con và cho bản thân khi về già. Cô cho hai con đi du lịch trong nước và nước ngoài. Tập trung cho các con học tiếng Anh, học thêm mấy môn bơi lội, vẽ, hát múa, nhạc để các con không thua bạn kém bè. Con gái lớn của cô được vào đội văn nghệ và chơi đàn Piano ở trường; con gái nhỏ thì vào câu lạc bộ vẽ ở trường.

Ngày xưa cô không có khái niệm về các mùa, chỉ thấy hai mùa nóng lạnh: nóng thì mặc đồ mùa hè, lạnh thì mặc đồ mùa đông. Sáng tất bật đi làm, chiều tất bật về nhà chẳng còn biết trời đất là gì, không biết đến cà phê cà pháo là gì, các cuộc vui gặp mặt gần như cô từ chối hết.

Giờ cô mới có thời gian quan sát, cảm nhận: ừ thì ra chẳng phải chỉ có hai mùa nóng, lạnh. Một năm không những có 4 mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông. Giao mùa mới là lúc đẹp nhất của trời đất mà lâu lắm rồi cô quên mất.

Cuối xuân đầu hè cô phát hiện ra những đợt thay lá của hàng xà cừ để rồi bật lên những tán lá xanh rợp cho mùa hè; là những bông bằng lăng tím ngắt dọc con phố đi làm về, thảng hoặc tiếng ve bất chợt vang lên chuẩn bị đánh thức dàn đồng ca, là những cơn mưa đổi mùa chợt lạnh chợt nóng, tiếng rao đêm bánh khúc nóng hôi hổi; những búp phượng xanh xanh hồng hồng đang nấp sau vòm lá; tranh thủ lượn vào Thung lũng hoa Hồ Tây chụp ảnh, đi ngắm hoa nở.

Cuối hè sang thu, bỗng một ngày ngó ra ban công thấy nắng dịu dàng hơn không còn nắng như đổ lửa nữa; tiết giao mùa này sao mà đáng yêu thế, bao nhiêu món quà vặt Hà Nội đang đợi: nào cốm vòng, chuối tiêu chín, na, bưởi, các loại chè mà thích nhất chè bưởi.

Cuối thu đầu đông, đã nghe tiếng gió xào xạc trên những vòm cây, có cơ hội mang chiếc khăn điệu điệu choàng qua cổ làm duyên; mùi hoa sữa vẫn thoang thoảng đâu đây; lại rủ nhau đi chụp hoa dã quỳ vàng rực trên vườn quốc gia Ba Vì. Tối tối, thỉnh thoảng đi xe vòng vòng ăn ốc, rồi xà vào hàng ngô, khoai nướng. Sáng chủ nhật dậy sớm, đi xe đạp quanh hồ Con Gà, thong thả gần trưa mới về nhà, thỉnh thoảng có cơn gió lạnh lạnh táp qua mặt thấy tỉnh táo hẳn.

Cuối đông đầu xuân, đây là lúc lạnh nhất trời cứ mưa mưa rả rích cả ngày chẳng thấy mặt trời đâu, mọi người đang háo hức chuẩn bị Tết. Thích nhất những ngày cuối đông, mặc quần áo ấm thò mỗi cái mặt ra, gió thổi lạnh tê tê. Xà vào quán chè ăn bát chè sắn, chè đen, bánh trôi tàu nóng là hết cả lạnh. Ba mẹ con đi chơi làng hoa, chợ Tết sớm ôm về bó hoa lớn cắm khắp nhà thật là vui.

Thỉnh thoảng cô vẫn cho hai con về thăm ông bà nội, chơi với các cháu bên chồng. Thăm nom, biếu chút quà khi ông bà ốm đau hay lễ Tết.

Vậy là đời đơn thân có đáng sống không nhỉ?

Bẵng đi một thời gian, cô tự quên rằng mình đã có một ông chồng cũ; cô cũng chẳng còn giận, chẳng oán trách, chẳng kêu ca chuyện cũ cho dù chồng cô không hề gọi điện hỏi thăm hai con và cũng lâu lắm rồi chẳng chuyển tiền chu cấp cho bọn trẻ; thôi không có người chồng cũ thì cô không thể có hai đứa con gái xinh thì mơn mởn thanh xuân kia. Cô đang tận hưởng cuộc sống, vậy vướng bận để làm chi.

Thỉnh thoảng cũng có đám ong bướm, lả lơi thả tiếng tơ lòng. Cô khinh ra mặt mấy lão có vợ con rồi mà còn ỡm ờ. Trái tim cô đã khép lại rồi, chỉ một cuộc hôn nhân cũng đủ làm cô sợ. Cô sợ những mối quan hệ với người mới, sợ các mối quan hệ với gia đình chồng mới, cô sợ nghĩa vụ lại đè nặng lên đôi vai, cô lo cho hai con gái cô bơ vơ, chẳng lẽ vì người dưng mà bỏ tất cả. Thôi, cô tự sưởi ấm lòng mình bằng nụ cười của hai đứa con gái cô.

Gói kỳ nghỉ gia đình

Bỗng một ngày, cô nhận được cuộc hẹn của một người bạn cũ chỉ là muốn biết về cuộc hôn nhân đã tan vỡ của cô. Cô bình thản đối với cuộc hẹn này, và tại sao lại phải từ chối? Chẳng là cậu ấy gửi lời hỏi thăm từ chồng cũ cho cô, ô hay cô cười nhẹ: sao không nhắn tin hay gọi mà phải nhờ. Ừ thì, nhìn cô có vẻ sống tốt quá nhỉ, cậu ấy hơi ngập ngừng.

Quán cafe giữa buổi chiều có vẻ vắng khách, bạn cô chợt hỏi:

– Cậu có hối tiếc cuộc hôn nhân đó không?

Như một phản xạ tự nhiên, cô đáp rất nhanh:

– Tôi không tiếc, không tiếc chút nào.

Cậu ấy hơi khựng lại:

– Dẫu gì cũng là vợ chồng 15 năm? Đúng, có thể một ngày cũng nên nghĩa vợ chồng; nhưng có thể 15 năm không còn chút nghĩa vợ chồng?

– Ừ, tôi chưa từng bị ai đối xử tệ bạc và tàn nhẫn đến vậy, là chồng hay ông chủ, là vợ hay con ở? Hãy cho tôi một câu giải thích thì chính là câu trả lời rồi đó. Cô có giá trị của chính cô, còn với chồng cũ cô vô giá trị mà.

– Bạn có hận chồng cũ không?

– Tôi không hận, vì mọi thứ đã qua; có đi qua cuộc hôn nhân này, tôi mới phát hiện mình cũng đủ mạnh mẽ để đối đầu với thử thách.

– Hết hận sao không quay lại?

– Lòng tôi đã lạnh rồi, và một điều trong tôi đã cạn cảm xúc thì không ngọn lửa nào có thể sưởi ấm lại tôi, và chẳng thể khơi dòng cảm xúc khi đứng trước sự hèn hạ.

Bạn cô đột ngột nói:

– Anh ấy muốn quay lại.

Cô chồm lên:

– Điên à!

Cô chợt co người lại rồi nghĩ đến những tự do hôm nay mà sợ hãi cho những ngày xưa. Bất giác, cô nhìn ngón tay trái áp út và nhớ chiếc nhẫn cưới cô đã thả xuống dòng sông, giờ này nó đang trôi phương nào?. Dường như không còn nhận ra vết hằn của chiếc nhẫn 15 năm trên ngón tay cô, để thấy rằng hình như cô chưa từng đeo chiếc nhẫn cưới nào.

– Nếu bạn không quay lại anh ấy sẽ đi lấy vợ.

– Ồ, chúc mừng anh ấy, đó là chuyện cá nhân của anh ta tôi không can thiệp.

– Nhưng bạn có đảm bảo sẽ tìm một người chồng hơn anh ta???

– Bạn à, tôi ly hôn để tìm tự do cho mình và chứng minh giá trị của bản thân, chứ không phải đi tìm người mới. Mà nếu có tìm người mới, cũng là chuyện cá nhân của tôi. Và tôi không so sánh người mới với anh ta, mỗi người có giá trị riêng và tôi cũng có giá trị riêng.

– Anh ấy gửi cho bạn một lá thư.

– Tôi sẽ không nhận và không đọc, bởi có những thứ người ta có thể tha thứ, nhưng có những thứ thì không bao giờ. Anh ấy đã tự chặn hết đường lùi rồi, tôi đã từng mong ngóng một cái nhìn của anh ấy, hay thay đổi thái độ của anh ấy trong những phiên làm việc tại Tòa án; nhưng tất cả chỉ là sự bất nhẫn. À mà bạn hãy nghĩ mà xem, tôi đã vượt qua một cái đầm lầy để tìm đến mùa xuân ở bờ bên kia; vậy tôi có thể quay lại, dẫm lên những vết chân cũ để hoặc tôi sẽ thụt chân chết trên đầm lầy hay quay lại bờ cũ với những giá lạnh hơn cả mùa đông.

– Nói với anh ấy hãy coi tôi là một bản nháp hỏng, để anh ấy có một cuộc hôn nhân mới tốt hơn.

– Thôi duyên đã hết, nợ cũng không còn. Xin đừng gặp tôi để nhắc lại câu chuyện cũ này nữa nhé.

Và cô nhẹ đứng lên rời khỏi quán, bất giác một ánh nhìn dõi theo cô từ trên tầng 2 của quán cafe trong một buổi chiều ngập nắng thu vàng.

Lời kết: Phụ nữ à, hãy dũng cảm lên nhé. Cha mẹ đã sinh ra bạn, đã cho bạn thân thể này, tâm hồn này và bạn là niềm vui vô bờ của cha mẹ khi bạn được sinh ra. Không ai được xâm phạm, xúc phạm, hành hạ hay hủy hoại bạn. Hãy nhớ rằng, nếu bạn có mệnh hệ nào thì người đau đớn nhất là bố mẹ bạn, anh chị em bạn hữu của bạn, con cái bạn. Thời gian rồi cũng quên bạn, khi cuộc đời chỉ có một lần. Nhưng nỗi đau đối với người thân của bạn thì không bao giờ dứt. Đừng vì một cuộc hôn nhân hỏng mà cố níu kéo để hủy hại chính mình. Hôn nhân là bạn cảm thấy hạnh phúc, được chia sẻ và tôn trọng, cùng đồng cam cộng khổ lúc khó khăn và hưởng thụ khi thành công.

Đàn ông à, đàn ông cũng có bà, có mẹ, có chị em gái, có con gái. Xin hãy thử nghĩ lại rằng nếu bà mình, mẹ mình, chị em gái mình, con gái mình cũng từng bị bạo lực gia đình về tinh thần hay thể chất thì đàn ông có đau lòng không nhé. Xin hãy nghĩ đến người phụ nữ sẽ đi với mình suốt cuộc đời.