Sau khi sinh con đầu lòng, tôi và chồng trải qua những tháng ngày vất vả vì không có ai giúp đỡ. Cả hai đều phải làm việc bận rộn, và tôi hiểu rằng việc tự mình chăm sóc con suốt cả ngày, đặc biệt là khi con còn quá nhỏ, là điều gần như không thể. Chúng tôi đã bàn bạc kỹ lưỡng và quyết định thuê một người giúp việc để hỗ trợ.
Người giúp việc tên là chị Hà, được giới thiệu qua một công ty uy tín. Ban đầu, chị ấy làm việc rất chăm chỉ và nhiệt tình, đặc biệt là rất khéo léo trong việc chăm sóc con. Nhìn chung, tôi và chồng đều hài lòng với sự hiện diện của chị ấy trong gia đình. Tuy nhiên, do đã từng nghe nhiều câu chuyện không tốt về giúp việc, tôi vẫn không thể hoàn toàn yên tâm. Sau khi trao đổi với chồng, tôi quyết định lắp một hệ thống camera trong nhà để theo dõi tình hình khi mình vắng mặt.
Công việc bận rộn và quyết định lắp camera
Việc lắp camera không phải để giám sát quá gắt gao, mà chỉ là để phòng ngừa những tình huống bất ngờ. Hệ thống camera được lắp kín đáo ở nhiều góc khác nhau trong nhà, từ phòng khách, phòng bếp đến phòng của con. Tôi cũng không muốn khiến chị Hà cảm thấy bị mất tự do hoặc bị kiểm soát quá mức, nên chỉ lắp ở những nơi chung, không đặt trong phòng ngủ riêng của chị.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ cho đến một ngày, công ty của tôi thông báo có một chuyến công tác kéo dài một tuần. Tôi cảm thấy lo lắng khi phải xa con lâu như vậy, nhưng chồng tôi động viên rằng mọi thứ sẽ ổn vì đã có chị Hà ở nhà. Thêm vào đó, mẹ chồng tôi cũng hứa sẽ lên trông nom cháu giúp trong thời gian tôi đi vắng. Với sự giúp đỡ của mẹ chồng và chị Hà, tôi tạm yên tâm để lên đường đi công tác.
Suốt một tuần xa nhà, tôi vừa lo lắng cho công việc, vừa không ngừng nghĩ về con. Thỉnh thoảng, tôi mở ứng dụng camera trên điện thoại để xem qua tình hình ở nhà. Mỗi lần nhìn thấy con đang chơi đùa vui vẻ, tôi lại thở phào nhẹ nhõm. Nhưng một hôm, sau khi xong việc, tôi quyết định mở camera xem lại một vài đoạn trong ngày để xem chị Hà và mẹ chồng chăm sóc con như thế nào. Và điều khiến tôi bàng hoàng nhất đã xảy ra ngay trong lúc đó.
Tôi mở đoạn video quay trong phòng khách, nơi chị Hà thường chơi đùa với con. Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy mẹ chồng đang bế con ngồi trên ghế sofa. Mẹ chồng tôi vốn yêu thương cháu vô cùng, nên hình ảnh bà ôm ấp con như vậy cũng không có gì lạ. Nhưng rồi, một chi tiết khiến tôi sững sờ.
Tôi thấy bà lấy từ trong túi ra một chiếc vòng vàng sáng chói, cầm lên ngắm nghía. Bà đặt chiếc vòng vào tay con tôi, lẩm bẩm gì đó, rồi bất ngờ kéo tay con về phía cổ tay của bà. Sau đó, mẹ chồng từ từ luồn chiếc vòng vào tay mình một cách rất tự nhiên.
Tôi đứng hình trước màn hình điện thoại, không thể tin vào mắt mình. Đó chính là chiếc vòng vàng mà mẹ chồng tôi từng tặng cho con tôi khi cháu đầy tháng – một món quà quý giá, và bà nói sẽ để dành cho cháu khi lớn lên. Tại sao bây giờ bà lại lấy nó cho vào tay mình?
Chưa hết bàng hoàng, tôi tiếp tục xem đoạn video, cố gắng trấn tĩnh để hiểu rõ mọi chuyện. Nhưng sau đó, tôi lại thấy mẹ chồng lén lút mở tủ quần áo của vợ chồng tôi, lấy ra một số vật dụng trang sức mà tôi thường cất trong hộp. Bà nhìn xung quanh, rồi nhanh chóng cất chúng vào túi xách của mình. Hành động của bà rất lén lút, giống như đang làm điều gì đó không muốn ai biết.
Tôi cảm thấy lòng mình như tan nát khi chứng kiến cảnh tượng đó. Tại sao mẹ chồng tôi lại làm như vậy? Chẳng lẽ bà có ý định trộm những món đồ quý giá của con dâu mình sao? Tôi không thể tin nổi điều này, nhưng rõ ràng mọi thứ đều được ghi lại qua camera.
Tôi bắt đầu tự vấn bản thân, tự hỏi liệu có điều gì mà tôi đã bỏ qua trong mối quan hệ giữa mình và mẹ chồng. Có lẽ nào bà cảm thấy không hài lòng với tôi, hay giữa chúng tôi đã có những bất đồng mà tôi không nhận ra? Những suy nghĩ đó cứ dằn vặt tôi suốt cả đêm, khiến tôi không thể ngủ nổi.
Ngày hôm sau, tôi quyết định gọi điện cho chồng và nói hết sự việc. Dũng nghe xong cũng vô cùng sốc. Anh không thể tin được rằng mẹ mình lại có những hành động như vậy. Dũng nói sẽ về quê để nói chuyện thẳng thắn với mẹ, nhằm tìm hiểu nguyên nhân thực sự.
Vài ngày sau khi tôi trở về nhà từ chuyến công tác, chồng tôi cũng về quê gặp mẹ chồng. Anh đã dành cả buổi chiều để nói chuyện với bà, cố gắng hiểu lý do khiến bà có những hành động như vậy.
Cuối cùng, chồng tôi trở về nhà với một sự thật mà tôi không ngờ tới. Mẹ chồng tôi thực ra không có ý định trộm cắp hay làm điều gì xấu xa. Bà thừa nhận rằng mình đã mắc một chứng bệnh về trí nhớ, khiến bà dần quên đi những gì mình làm. Bà không nhớ rằng chiếc vòng vàng là của cháu nội, cũng không nhận ra rằng bà đã lục lọi tủ đồ của chúng tôi.
Mẹ chồng tôi đã âm thầm đối diện với căn bệnh này trong một thời gian dài, nhưng không dám nói ra vì sợ chúng tôi lo lắng. Bà nghĩ rằng mình có thể tự kiểm soát tình hình, nhưng dường như bệnh tình đã trở nên nghiêm trọng hơn, khiến bà không còn nhớ rõ những gì đã xảy ra.
Khi nghe Dũng kể lại, tôi cảm thấy lòng mình tan chảy. Từ chỗ giận dữ, tôi chuyển sang thương xót cho bà. Bà đã một mình chịu đựng căn bệnh quái ác mà không dám chia sẻ với ai. Tôi cũng hiểu rằng hành động lắp camera để giám sát là cần thiết, nhưng điều quan trọng hơn cả là tình yêu thương và sự quan tâm dành cho mẹ chồng.
Sau khi biết sự thật, tôi và chồng đã quyết định đưa mẹ chồng đi khám bệnh để có phương pháp điều trị kịp thời. Chúng tôi cũng thường xuyên đưa con về thăm bà, giúp bà cảm thấy vui vẻ và không cô đơn. Thay vì nghi ngờ hay giận dữ, tôi chọn cách tha thứ và yêu thương bà hơn, bởi tôi biết rằng, dù thế nào đi nữa, bà vẫn luôn là người đã sinh ra và nuôi dưỡng chồng tôi.
Câu chuyện về chiếc camera ban đầu tưởng chừng như sẽ dẫn đến một kết cục buồn, nhưng cuối cùng lại trở thành cơ hội để tôi hiểu rõ hơn về mẹ chồng, về những khó khăn mà bà đang trải qua. Và từ đó, tôi càng trân trọng gia đình, trân trọng những khoảnh khắc bên nhau, vì cuộc sống không bao giờ có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra.