Home Blog Page 6

Tròn 18 tuổi, tôi thoát ly gia đình cưới gấp ông lão 2 đời vợ, 5 con riêng. Nhìn vào, ai cũng khóc thuê, phí cả tuổi xuân này nọ, dại dột u mê. 4 năm sau, sinh con đầu lòng, ai cũng khen tôi vớ được “vàng mười”. Đến lúc chồng ốm bệnh, chẳng cần chăm sóc nhưng mỗi đêm tôi được hưởng 1 thứ không đàn bà nào ở cái làng này có được…

0

Tôi tên là Mai, quê ở một làng nhỏ miền Trung. Năm 18 tuổi, tôi bỏ lại cuộc sống thôn quê và gia đình để theo ông Đạt, một người đàn ông hơn tôi gần 30 tuổi. Ông đã qua hai đời vợ và có 5 đứa con riêng. Đối với mọi người trong làng, quyết định này của tôi là điều không tưởng. Ai cũng nghĩ tôi điên dại, u mê, phí hoài cả tuổi xuân. Mẹ tôi khóc hết nước mắt, còn hàng xóm thì rỉ tai nhau rằng tôi đã tự đẩy mình vào con đường tối tăm.

Nhưng với tôi, ông Đạt là một người đàn ông khác biệt. Ông trầm tĩnh, từng trải, luôn dành cho tôi sự quan tâm mà tôi chưa từng nhận được từ ai khác. Có lẽ với một cô gái trẻ như tôi, sự chín chắn và hiểu biết của ông đã khiến tôi bị thu hút. Dù biết sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn, tôi vẫn quyết định cưới ông.

Cuộc sống sau hôn nhân không phải lúc nào cũng dễ dàng. Tôi phải học cách hòa nhập với 5 đứa con riêng của chồng, đối mặt với lời đàm tiếu của người đời và gánh nặng trách nhiệm của một người mẹ kế. Có lúc tôi cảm thấy mình bị cô lập, lạc lõng trong chính ngôi nhà mình. Nhưng ông Đạt luôn ở bên, ông biết lắng nghe, thấu hiểu, và chưa bao giờ để tôi phải chịu thiệt thòi.

Có thể là hình ảnh về 1 người

Sau 4 năm chung sống, tôi mang thai và sinh con đầu lòng. Thật kỳ lạ, lúc này mọi người bắt đầu thay đổi cách nhìn. Họ không còn mỉa mai hay thương hại nữa, mà thay vào đó là những lời khen ngợi. Họ bảo tôi “vớ được vàng mười”, rằng ông Đạt là người đàn ông biết thương vợ, chiều chuộng con cái.

Dù ông Đạt đã già, nhưng ông luôn chăm chỉ làm ăn, lo lắng cho gia đình và khiến mọi người cảm nhận được sự vững chãi từ ông. Thậm chí, những người phụ nữ trong làng, từng dè bỉu tôi, nay lại xuýt xoa, cho rằng tôi thật may mắn.

Thế nhưng, điều bất ngờ nhất lại đến khi ông Đạt lâm bệnh. Ông không phải là người hay đau ốm, nhưng một ngày kia, bệnh tật bất ngờ ập đến, khiến ông nằm liệt giường. Các con riêng của ông, dù bận rộn với cuộc sống riêng, vẫn thường xuyên về thăm. Tôi không cần phải lo lắng quá nhiều về việc chăm sóc ông vì mọi thứ đã có người giúp đỡ. Nhưng điều mà tôi cảm nhận được mỗi đêm mới là điều khiến tôi thấy mình thật sự may mắn.

Mỗi đêm, khi tôi nằm bên ông Đạt, dù ông không thể nói chuyện hay cử động nhiều, tôi vẫn cảm nhận được một sự bình yên và an toàn đến lạ. Ông không cần phải làm gì cả, chỉ cần sự hiện diện của ông bên cạnh cũng đủ khiến tôi thấy an lòng.

Trong cái làng nhỏ này, tôi biết rằng không một người phụ nữ nào có được cái cảm giác yên bình như tôi. Họ có thể có chồng trẻ, khoẻ mạnh, nhưng chưa chắc đã tìm được người hiểu mình, yêu mình như cách mà ông Đạt yêu tôi. Ông có thể già yếu, nhưng mỗi khi tôi nắm lấy tay ông, tôi cảm nhận được sự ấm áp và tình yêu thương sâu đậm.

Đó là “thứ” mà không ai có thể nhìn thấy, nhưng tôi biết rằng nó quý giá hơn bất kỳ điều gì. Chính điều này khiến tôi không còn sợ hãi trước tương lai, không lo lắng về bệnh tật của ông hay những khó khăn mà chúng tôi sẽ phải đối mặt.

Mỗi khi nghe tiếng gió rít ngoài kia, khi nhà ai đó cãi vã hay to tiếng, tôi lại thấy mình may mắn. Tôi có được tình yêu của một người đàn ông từng trải, người đã cho tôi cảm giác được bảo vệ, được yêu thương mà không cần điều kiện gì.

Câu chuyện của tôi, tưởng như là bi kịch, nhưng thực ra là một câu chuyện của hạnh phúc bình dị.

Tôi biết, những năm tháng trước đây, mọi người nhìn tôi với ánh mắt thương hại, nhưng bây giờ, tôi không cần sự thương hại đó nữa. Tôi có một người chồng mà tôi yêu thương, dù ông đã trải qua hai đời vợ và có 5 đứa con riêng. Tôi có một gia đình nhỏ của riêng mình, với đứa con đầu lòng và những giây phút bình yên mỗi đêm bên chồng.

Cuộc đời tôi, theo cách riêng của mình, đã trọn vẹn hơn bất kỳ giấc mơ nào. Tôi đã vớ được “vàng mười” mà không phải ai cũng hiểu rõ.

Đó là một buổi tối năm 2015, bà Nguyễn Thị Mai đang ngồi trên ghế sofa xem TV trong căn hộ chung cư cũ ở quận Tân Bình, TP.HCM. Khi điện thoại rung lên, bà tò mò nhìn màn hình và gần như không thể tin vào mắt mình. Tin nhắn ngân hàng thông báo vừa có một khoản chuyển khoản 1 triệu bảng Anh, tương đương khoảng 26 tỷ đồng, được gửi vào tài khoản của bà. Người phụ nữ đã lớn tuổi, đôi tay run run cầm chiếc điện thoại.. để rồi..

0

Đó là một buổi tối năm 2015, bà Mai đang ngồi trên ghế sofa xem TV trong căn hộ chung cư cũ ở quận Tân Bình, TP.HCM. Khi điện thoại rung lên, bà tò mò nhìn màn hình và gần như không thể tin vào mắt mình. Tin nhắn ngân hàng thông báo vừa có một khoản chuyển khoản 1 triệu bảng Anh, tương đương khoảng 26 tỷ đồng, được gửi vào tài khoản của bà.

Người phụ nữ đã lớn tuổi, đôi tay run run cầm chiếc điện thoại. Vài phút sau khi đã lấy lại bình tĩnh, bà nhấc máy gọi ngay cho Lưu Minh, cậu con trai nuôi hiện đang làm việc ở châu Âu.

“Con bận quá không thể về dự đám cưới của em gái được,” Minh nói qua điện thoại. “Số tiền này là món quà cưới cho em và để mẹ trả hết nợ, sống an nhàn tuổi già. Nếu không có mẹ và em, sẽ không có con của ngày hôm nay.”

Cuộc điện thoại vừa kết thúc, ký ức về cậu con trai nuôi lại tràn về trong tâm trí bà Mai.

Cuộc gặp gỡ định mệnh

Một buổi tối tháng 9/2000, trên đường đi làm về, bà Mai gặp cơn mưa lớn bất ngờ. Không mang theo áo mưa, bà vội tấp vào một gara ô tô ven đường để trú tạm. Trong ánh đèn vàng vọt, bà thấy một cậu bé gầy gò ngồi thu mình trên chiếc giường tạm bợ. Xung quanh là một chiếc bàn học cũ, vài cuốn sách cũ kỹ, và một chiếc cặp đã sờn.

Thấy bà Mai bước vào, cậu bé liếc nhìn bà với đôi mắt ngập ngừng, cảnh giác. Tiếng bụng cậu réo lên trong không gian im ắng. Bà Mai vội rút ra một túi bánh mì thịt mà bà mua dọc đường, đưa cho cậu bé. Ban đầu, cậu chỉ lặng lẽ nhìn mà không dám nhận. Bà vẫn đứng đó, nhẹ nhàng giơ túi đồ ăn lên để cậu có thời gian phản ứng. Sau vài giây, cậu bé rụt rè tiến tới và nhận lấy chiếc bánh.

Khi đã ấm bụng, cậu bé kể rằng mình tên là Lưu Minh, 14 tuổi, quê ở Quảng Ngãi. Cha mẹ cậu mất trong một vụ tai nạn giao thông vài năm trước, nên cậu phải sống nhờ nhà chú. Tuy nhiên, dì ghẻ của Minh không ưa cậu, luôn tìm cách đuổi cậu đi. Chú của cậu thương cháu nhưng không đủ sức bảo vệ cậu, đành thuê cho Minh một căn phòng nhỏ trong gara này để cậu tự xoay xở kiếm sống bằng cách nhặt ve chai và làm các việc vặt.

Bà Mai lặng người nghe câu chuyện của cậu bé, cảm nhận sự vô thường và nghiệt ngã của cuộc đời. Chính bà cũng từng có một gia đình hạnh phúc với chồng và con gái nhỏ, cùng một doanh nghiệp nhỏ kinh doanh đá quý. Nhưng chỉ vài năm sau khi bà dồn hết tâm sức lo cho con gái, chồng bà lén lút ngoại tình với một đối tác kinh doanh. Khi biết chuyện, bà đã bị sốc nặng. Chồng bà còn đề nghị ly hôn, để lại cho bà một khoản nợ khổng lồ khi công ty phá sản. Không lâu sau, vì quá đau đớn và suy sụp, ông ta đã tự kết liễu đời mình.

Bà Mai phải gắng gượng, bán hết nhà cửa, xe cộ để trả nợ. Hai mẹ con bà dọn về sống trong một căn hộ nhỏ, bà làm kế toán và may thêm quần áo để kiếm sống, dành dụm trả dần số nợ còn lại.

Tình yêu thương nảy nở

Sau đêm mưa ấy, bà Mai thường xuyên mang đồ ăn đến cho Minh. Ban đầu, cậu từ chối vì ngại, nhưng bà cứ lặng lẽ đặt thức ăn xuống rồi đi. Sau này, cậu dần chấp nhận sự giúp đỡ của bà. Mỗi lần đến, bà cũng mang theo vài chai lọ, giấy báo mà bà gom góp để cậu có thể bán kiếm thêm tiền. Cậu bé nhút nhát và sợ sệt dần trở nên tin tưởng bà.

Vào dịp Tết Nguyên đán năm đó, Minh từ chối lời mời ăn Tết của bà Mai để về nhà chú. Nhưng vì không chịu nổi sự quấy nhiễu của vợ, chú cậu lén đưa cho Minh chút tiền rồi đành để cậu rời đi. Trong đêm giao thừa, khi nhà nhà đều sáng đèn ấm cúng, Minh lẻ loi lang thang trên đường, vô tình bước đến trước căn hộ nhỏ của bà Mai.

Bà Mai và cô con gái nhỏ Nguyễn Tịnh vui mừng đón cậu vào nhà, họ cùng nhau gói bánh chưng, làm mứt và xem các chương trình tết trên TV. Không khí gia đình đầm ấm khiến Minh không thể kìm nén, nước mắt lăn dài trên má. Đó là lần đầu tiên sau nhiều năm, cậu cảm nhận được tình yêu thương mà một gia đình thực sự mang lại.

Kể từ đó, Minh và gia đình bà Mai ngày càng gắn bó. Bà Mai còn giúp Minh học tập, đặc biệt là môn tiếng Anh – môn học mà cậu gặp khó khăn nhất. Nhờ sự giúp đỡ của bà, Minh thi đậu vào một trường đại học danh tiếng tại TP.HCM và sau đó giành được học bổng du học tại Anh.

Minh không muốn nhận học bổng vì biết mẹ nuôi vẫn đang nợ nần chồng chất. Nhưng bà Mai đã bán hết những gì còn giá trị, kể cả đồ trang sức cưới của mình, để gom đủ tiền cho Minh trang trải chi phí ban đầu. Trước khi lên đường, Minh đã quỳ trước mặt bà, nước mắt lưng tròng: “Mẹ ơi, con sẽ không bao giờ quên lòng tốt của mẹ.”

Tấm lòng của người mẹ

Những năm tháng Minh học ở châu Âu, bà Mai vẫn làm việc cật lực để hỗ trợ con trai nuôi. Bà chưa bao giờ hé răng kể về những khó khăn của mình, chỉ âm thầm cố gắng vì tin rằng Minh là một người con xứng đáng.

Và bà đã đúng. Sau khi tốt nghiệp với thành tích xuất sắc, Minh được nhận vào làm việc cho một công ty lớn. Vài năm sau, anh cùng những người bạn sáng lập công ty riêng và gặt hái được thành công vang dội. Minh trở thành triệu phú, và số tiền 1 triệu bảng anh gửi về cho mẹ chính là món quà anh muốn đền đáp cho người mẹ đã cứu vớt cuộc đời anh.

Bà Mai dùng số tiền để trả hết nợ nần, một phần dành làm của hồi môn cho con gái và phần còn lại lập quỹ từ thiện giúp đỡ những đứa trẻ khó khăn khác. Minh hoàn toàn ủng hộ quyết định này và hứa sẽ thay mẹ quản lý quỹ, tiếp tục công việc thiện nguyện mà bà đã khởi xướng.

Mỗi dịp Tết Nguyên đán, dù bận rộn đến đâu, Minh cũng cố gắng thu xếp về Việt Nam để đoàn tụ cùng mẹ và em gái, nhớ về những ngày tháng khó khăn nhưng tràn đầy tình thương yêu đã gắn kết họ lại với nhau.

Vừa về nhà được mấy hôn, bà Phương Hằng được ông Dũng Lò vôi giao cho trăm triệu để shopping: Em phải tiêu hết trong vòng 1 tuần thì anh mới vui

0

Độ chịu chi và yêu chiều vợ thì khó có ai có thể vượt qua được ông Dũng Lò Vôi. 

Kể từ khi được tại ngoại, mọi động thái của bà Hằng đều thu hút sự quan tâm lớn, trở thành tâm điểm bàn tán của cư dân mạng. Mới đây, bà Hằng xuất hiện với ngoại hình cực sành điệu, từ đầu đến chân “dát” kim cương và đồ hiệu, tự mình lái siêu xe Rolls-Royce hai cửa màu trắng. Nữ CEO tự tin khẳng định “đẳng cấp là mãi mãi” và bản thân chưa bao giờ “mất phong độ”.

Bà Phương Hằng khoe được chồng cho 100 tỷ đi mua sắm
Đáng chú ý, trong khi vừa lái xe vừa trò chuyện, bà Phương Hằng tiết lộ được ông Dũng Lò Vôi cho 100 tỷ để mua sắm. “Hổm vừa, em vừa về chồng em cho em 100 tỷ. Nói nhỏ cho quý vị nghe, cho cả nước nghe, chồng em cho em 100 tỷ. ‘Shopping đi shopping đi, sắm đồ đi, mua kim cương nữa đi’. Trời ơi anh Dũng là chịu chơi lắm nha quý vị. Anh Dũng chịu chơi mà còn chịu chi nữa đó”, nữ CEO hài hước chia sẻ.

Thông tin này nhanh chóng được chia sẻ rộng rãi trên các diễn đàn mạng xã hội, trở thành chủ đề bàn tán rôm rả của dân mạng. Đa số netizen đều trầm trồ trước đẳng cấp chiều vợ của ông Dũng Lò Vôi, một số bình luận: “Tổng tài cũng chỉ được đến thế chứ không thể hơn”; “Vợ chồng cô Hằng chú Dũng lúc nào cũng đẳng cấp, giúp người hết mình và lúc chơi cũng không ai làm lại”; “Ngưỡng mộ cô Hằng, có người chồng yêu thương chiều chuộng như vậy nên chẳng bao giờ phải sân si với ai”;… 

Bà Hằng là tay chơi kim cương thứ thiệt
Bên cạnh sự yêu chiều của ông xã thì bà Nguyên Phương Hằng vốn đã nổi tiếng là người có nhiều sở thích xa xỉ như chơi siêu xe, sưu tập kim cương. Bà sở hữu khối lượng kim cương lớn đến nỗi chủ một tiệm kim cương lớn khẳng định rằng những cửa hàng kim cương ở Việt Nam chưa “đủ tuổi” để bán kim cương cho bà Hằng. Thay vì thoải mái tận hưởng cuộc sống giàu sang, bà Hằng khiến nhiều người nể phục vì sẵn sàng chi không ít khoản tiền lớn để giúp đỡ những người nghèo, có hoàn cảnh khó khăn.

Đi công tác xa nhà về, liền la::o ngay vào với vợ cho đỡ nhớ nhưng ngay khi vừa vén áo vợ lên tôi s::ố::c ng::ất khi thấy những dấu vết l::ạ. Lúc nghe em kể lại mọi chuyện tôi đã không thể giữ được bình tĩnh nữa. Không thể ng::ờ vợ tôi…

0

Tôi nghe vợ kể rồi nhìn cơ thể đầy vết thương của cô ấy mà yêu thương vợ vô cùng. Tôi đau lòng tới mức đỏ cả mắt.

Tôi và vợ mới lấy nhau được một năm. Vợ tôi là người phụ nữ hiền lành, đảm đang. Từ ngày lấy tôi, dù sống chung với mẹ chồng nhưng vợ tôi chưa lần nào than thở. Cô ấy chăm sóc mẹ tôi cẩn thận, hiếu thuận nhẹ nhàng. Tôi yêu thương vợ lắm.

Từ lúc lấy nhau đến nay đây là lần đầu tiên tôi đi công tác xa vợ nhiều ngày. Tôi nhớ vợ ghê gớm, cứ mong mau về sớm để ôm ấp vợ. Đêm đầu tiên tôi về, tôi vội vào phòng với vợ sớm. Mẹ tôi cũng đi ngủ vì cảm thấy mệt trong người.

Nhiều ngày không gần vợ, tôi vội vàng ôm lấy vợ, nhanh tay cởi áo vợ ra. Nhưng vợ tôi cứ cứng người đứng yên khiến tôi thấy kì lạ. Chẳng lẽ xa nhau lâu thế mà vợ không thấy nhớ chồng sao?

Nhưng tôi cởi áo vợ ra đến đâu thì lại bàng hoàng đến đó. Đến khi cơ thể vợ không còn quần áo, lòng tôi đau như cắt. Hai bên cánh tay của vợ tôi có những vết cắn rất sâu, thậm chí là còn rớm máu. Trên vùng eo, bụng và cả ngực của vợ tôi cũng có nhiều vết thâm vì bị cấu véo.

Đi công tác xa nhà về, vô tình thấy hành động lạ thường của vợ, tôi lặng người rơi nước mắt tới đó - Ảnh 1

Ảnh minh họa: Internet

Nhìn qua thôi thì tôi đã biết đây không phải là dấu vết từ chuyện chăn gối, với lại vợ tôi luôn ở nhà với mẹ chồng, cô ấy không thể làm gì có lỗi với tôi. Chỉ có một lý do là vợ tôi bị người khác cấu cắn. Nhưng ai đã làm những việc kinh khủng này mà vợ tôi vẫn không hề lên tiếng phản kháng hay nói với tôi?

Tôi đau lòng hỏi vợ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao cô ấy không hề nói cho tôi biết? Vợ tôi mới từ tốn kể lại. Mẹ tôi ngày trước từng bị tai biến nên sức khỏe và tâm trí không còn được như trước. Bà thường quên tới quên lui, cũng không khống chế được cảm xúc giận dữ hay buồn bã.

Vợ tôi là người tắm rửa, giúp bà ăn uống, chăm sóc cho mẹ tôi mỗi ngày. Nhưng mẹ tôi thường có thói quen cắn vào tay rồi cấu véo trên người vợ tôi. Nhưng vợ tôi không phản kháng lại, vì cô ấy cũng hiểu cho mẹ tôi bệnh tật.

 

Tôi nghe vợ kể rồi nhìn cơ thể đầy vết thương của cô ấy mà yêu thương vợ vô cùng. Tôi đau lòng tới mức đỏ cả mắt. Cũng từ ngày đó, tôi nghĩ đến chuyện thuê người về chăm sóc cho mẹ tôi, hoặc là đưa mẹ tôi vào viện dưõng lão. Dù vợ tôi chưa từng than thở trách oán gì nhưng tôi không đành lòng để vợ tôi chịu đựng như thế. Nếu thuê nhân viên điều dưỡng về nhà chăm sóc, hoặc đưa mẹ tôi vào viện uy tín thì cả mẹ tôi và vợ tôi đều sống vui vẻ hơn.

Nhưng ngặt nỗi mẹ tôi không chịu ở với người lạ trong nhà. Nhưng nếu tôi đưa mẹ mình vào viện dưỡng lão thì cũng chẳng dễ dàng với họ hàng, sẽ bị họ nói là bất hiếu với mẹ. Giờ tôi phải làm sao đây?

Con không giống mình chồng nghi ngờ vợ ngoại tình đòi đi xét nghiệm ADN. Cầm kết quả anh hoài nghi vợ thô::ng đồ::ng với bác sĩ liền qu::át lớn: ‘Con tôi sao lại tóc xoăn?’. Vợ s::ợ quá tới ng:;ất xỉ::u, đúng lúc này mẹ chồng đưa cho 1 tờ giấy khác …

0

Nhưng giờ anh lại phải đối mặt với sự thật mình không phải là con trai ruột của bố. Anh phải làm sao đây?

Quý có vẻ thư sinh, dù là con trai nhưng da dẻ trắng trẻo, lại tài năng giỏi kiếm tiền. Quý gặp Hạnh qua mai mối. Vừa gặp mặt Hạnh, Quý đã đổ gục trước dáng vẻ dịu dàng, trong sáng của Hạnh.

Sau một năm tìm hiểu, cả hai chính thức trở thành vợ chồng. Không lâu sau đó, gia đình hai bên vui mừng đón chào cháu trai kháu khỉnh. Từ ngày có con, Quý vui vẻ vô cùng. Anh luôn cố gắng về nhà sớm để ôm ấp, hun hít con trai.

Dù vậy, con trai càng lớn lên càng không giống mình khiến Quý bắt đầu để ý. Láng giềng, hàng xóm ai cũng nhận ra vì thằng bé có mái tóc xoăn và làn da đen chẳng giống Quý. Thằng bé cũng chẳng giống ai trong nhà hai bên nội ngoại. Anh nghĩ chẳng lẽ con mình bị trao lầm, hay tệ hơn là Hạnh lừa dối chồng?

Anh bắt đầu nghi nghi ngờ vợ, dần dần có thái độ bóng gió chì chiết vợ. Đến khi không còn chịu nổi thái độ quá đáng của chồng, Hạnh gằn giọng bảo:

‘Con tôi sao lại tóc xoăn?’ chồng đang ầm ĩ đòi giải thích thì mẹ chồng lên tiếng một câu chấn động - Ảnh 1

Ảnh minh họa: Internet
“Anh không tin thì đi xét nghiệm ADN đi, đừng bóng gió như thế nữa”.

Quý đem tóc của con trai đi xét nghiệm thật trong ánh mắt đầy thất vọng của vợ. Nhưng tới khi thấy kết quả xét nghiệm ADN là quan hệ cha con thì Quý lại trợn mắt không tin:

“Sao con tôi mà lại tóc xoăn da đen?”

Anh thậm chí còn lớn tiếng kiếm chuyện với bác sĩ làm xét nghiệm. Khi về nhà, anh một mực khẳng định Hạnh thông đồng với bác sĩ kia để lừa gạt chồng. Hai vợ chồng lớn tiếng làm bố mẹ chồng cũng biết chuyện. Quý đành kể lại chuyện, đưa kết quả xét nghiệm ADN cho bố mẹ con. Mẹ của Quý nhìn con dâu ôm con khóc ngất, bà không thể đứng yên nhìn gia đình con trai đổ vỡ. Bà quỳ gối trước mặt chồng rồi nói:

“Tôi xin lỗi ông vì đến giờ mới thú tội. Thật rằng Quý không phải là con trai của ông. Ngày trước, ông đi công tác thường xuyên, tôi lỡ xiêu lòng với tình cũ rồi sinh ra nó. Người đó có tóc xoăn, da ngăm đen. Tôi xin ông tha tội cho tôi, con cái không có lỗi gì hết”.

Bố của Quý nghe thế thì bần thần không tin vào sự thật. Còn Quý sững người nhìn mẹ mình đang khóc nức nở, rồi nhìn sang vợ tủi thân ôm con bỏ vào phòng. Sự thật này đến quá bất ngờ khiến Quý không biết phải làm sao. Vì nghi ngờ vợ, anh đã tổn thương gia đình nhỏ của mình. Nhưng giờ anh lại phải đối mặt với sự thật mình không phải là con trai ruột của bố. Anh phải làm sao đây?

 Bố tôi vẫn thường nói với tôi: “Nó khổ hơn con rất nhiều, con đừng g/a/nh t/ị với nó.” Ьố tôi đặt cho cάi tên là Ngần. Cả nhà gọi nó là Ьé Ngần. Nó quen dần với cάi tên mới. Khi được gọi “Ngần ơi”, nó toét miệng cười. Nó gọi Ьà tôi Ьằng Ьà, gọi Ьố tôi Ьằng Ьố. để rồi 1 hôm…

0

Bố tôi vẫn thường nói với tôi: “Nó khổ hơn con rất nhiều, con đừng gαnh tị với nó.”

“Nó” là Ьé Ngần, con Ьé lαng thαng không có chα mẹ được Ьà tôi đem về nuôi trong một lần Ьà đi tàu từ Sài Gòn về. Bà tôi kể: lúc thấγ nó ngơ ngơ ngάc ngάc một mình trên sân gα, quần άo rάch rưới Ьẩn thỉu, Ьà tôi động lòng hỏi hαn nó thì không hiểu sαo nó oà khóc đòi đi theo Ьà tôi. Nó chẳng nhớ tại sαo nó đến được đâγ. Nó cũng chẳng nhớ nó tên gì. Bắt đầu từ ngàγ đó, cuộc sống đαng êm ả củα tôi Ьị đảo lộn lung tung cả lên.

Ðầu tiên là mấγ con Ьúρ Ьê xinh đẹρ. Mẹ tôi Ьảo: “Con cho nó chơi với”. Rồi hộρ đồ xếρ hình tôi vẫn cất cẩn thận trong thùng giấγ cάc tông. Bố tôi Ьảo: “Con hãγ chơi chung với nó”. Bực nhất là nó chẳng thèm xin chơi với tôi. Nó đứng trân trân, tròn đôi mắt nhìn tôi. Nó muốn tất cả đồ chơi củα tôi ư? Ðừng hòng …

Tới năm đầu đi học nó mới được Ьố tôi đặt cho cάi tên là Ngần. Cả nhà gọi nó là Ьé Ngần. Nó quen dần với cάi tên mới. Khi được gọi “Ngần ơi”, nó toét miệng cười. Nó gọi Ьà tôi Ьằng Ьà, gọi Ьố tôi Ьằng Ьố. Nghe ngọt không? Tôi nhiều lần quάt nó: “Bà màγ à? Bà củα tαo chứ… Bố tαo chứ. Bố màγ ấγ à, đαng ở …” Tôi chỉ tαγ về rặng núi xα tít ρhíα chân trời. Nó nhìn theo, Ьần thần gạ tôi: “Cho em chung Ьà với… chung Ьố với …”. Có thế chứ. Cuối cùng nó cũng hiểu thân ρhận nó và đã ngoαn ngoãn xin tôi.

Hình minh họa sưu tầm

Ở làng tôi, rất nhiều câγ xoαn. Thάng Hαi, hoα xoαn thả hương thơm ngάt, rụng tím cả cάc ρhiến đά lάt đường. Những hàng rào cúc tần xαnh mơn mởn trong mưα Ьụi mùα xuân. Dâγ tơ hồng vàng quấn quýt đαn vào nhαu hứng những cάпh hoα xoαn li ti như những vỏ trấu màu tím rơi nhẹ. Tôi với Ьé Ngần chơi trò công chúα về làng. Nó luôn Ьắt tôi làm công chúα. Làm công chúα được đeo ʋòпg vàng (ʋòпg vàng làm Ьằng dâγ tơ hồng). Nó cẩn thận “trαng điểm” cho tôi xong rồi nghiêng ngó cười ngặt nghẽo: “Chị Huγền giống hệt công chúα nhé”. Công chúα như thế nào tôi không Ьiết. Có gì khάc lũ con gάι Ьình thường chúng tôi? Tôi làm Ьộ sαng trọng đi vào sân nhà. Bé Ngần vun hoα xoαn rụng đầγ vạt άo, đi sαu tung hoα lên đầu tôi, miệng ơi ới: “Trάnh rα nhά, cho công chúα đi cάi nhά”. Chú cún cũng rối rít lăng xăng chạγ lui chạγ tới. Chάn vαi Công chúα tôi Ьảo đổi cho nó. Bé Ngần lắc nguâγ nguẩγ: “Em không làm được công chúα đâu. Em xấu lắm. Công chúα ρhải đẹρ chứ. Em là người hầu công chúα thôi”.

Những mùα hoα xoαn tím thấm thoắt quα nhαnh. Vèo một cάi chúng tôi đã học lớρ 9. Bà tôi dạo nàγ γếu hẳn đi. Bà ho nhiều về đêm. Mâm cơm hàng ngàγ củα giα đình tôi không còn nhiều Ьάt đĩα to đựng thức ăn như trước.  Bố tôi hαγ ngồi tư lự sαu những Ьuổi đi làm về. Mẹ tôi lại chuẩn Ьị sinh em Ьé. Tất cả việc đồng άng đều một mình Ьố tôi gάnh vάc. Tôi và Ьé Ngần sαu Ьuổi học lăn rα làm giúρ Ьố. Tối tối đến giờ học Ьài, Ьố Ьắt chúng tôi vào học: “Năm nαγ là năm cuối, cάc con ρhải chú ý Ьài vở hơn đấγ”.

Tôi với Ngần hαi đứα không giαo ước nhưng đều cố đạt điểm tốt để Ьố vui lòng. Tuγ khάc lớρ nhαu nhưng chúng tôi đều Ьiết được kết quả học tậρ củα nhαu.

Tôi là học sinh giỏi lớρ A thì nó cũng là học sinh giỏi lớρ C. Kỳ thi tốt nghiệρ, đάm học trò lo xαnh mặt. Tôi với Ngần thì “Yên trí làm Ьài xong Ьọn tớ sẽ viện trợ”, chúng tôi đùα với Ьạn như thế.

Năm đó chúng tôi thi xong tốt nghiệρ ρhải thi tiếρ lên lớρ 10. Buổi Ьάo tin dαnh sάch trúng tuγển tôi không tin vào mắt mình nữα: “Ngần không đỗ lớρ 10”.

Khi tôi Ьάo tin nàγ với Ьố, Ьố tôi Ьỏ Ьuổi càγ ρhóng xe đạρ hộc tốc xuống trường. Mẹ tôi hỏi lại tôi: “Sαo Ngần lại không đỗ?” Bà tôi thì rên rẫm: “Ðúng là học tài thi ρhận. Rõ khổ”. Rồi Ьà lại ho khαn từng hồi dài …

Ngần về, mặt Ьuồn Ьuồn. Tôi hỏi. Nó trả lời quα quýt: “Em Ьị điểm liệt”. Bố tôi đạρ xe từ trường về thở dài: “Con Ngần không đỗ rồi, Ьị một môn điểm liệt”. Không, tôi không tin được. Tất cả cάc môn Ngần đều học khά. Có môn còn giỏi nữα. “Vấn đề” gì đâγ. Tôi quγết định cất công tìm hiểu. Có đứα mάch: “Không hiểu sαo Ngần chéρ đề xong cứ ngồi im khóc thầm. Thầγ giάm thị hỏi nó trả lời ấρ úng là không hiểu Ьài, không làm được”. Tôi пóпg ruột: “Hôm đó thi môn gì?” Ðứα Ьạn trả lời: “Môn địα lý”.

Người tôi run lên. Môn địα lý nó học giỏi hơn cả tôi. Ðề năm nαγ không khó …

Ðúng rồi … Tôi chạγ về nhà, lôi nó rα sαu Ьếρ: “Sαo màγ cố tình không làm Ьài thi môn địα lý?”.

Lúc đầu nó chống chế: “Em không nhớ Ьài …”.

“Nói lάo!”, tôi quάt lên: “Màγ cố tình không làm. Bài đó tαo với màγ đã từng kiểm trα lẫn nhαu!”.

Ngần cúi đầu. Tôi nhìn quα làn tóc mαi củα nó. Những giọt nước mắt đαng từ từ lăn trên mά nó. Tôi khóc oà lên: “Tαo Ьiết rồi. Màγ muốn ở nhà làm giúρ Ьố ρhải không? Màγ thấγ Ьà ốm nên muốn ở nhà ρhải không? Màγ muốn dành cho tαo đi học ρhải không? Sαo lại thế …”

Bố tôi từ đồng về đứng sαu chúng tôi lúc nào không Ьiết. Ông lẳng lặng dựng chiếc cuốc vào góc hè, mắt cũng đỏ hoe.

5 năm đi XKLĐ chắt bóp gửi tiền về cho vợ xây nhà to nhất làng. Ngày về ch::ết đi::ếng khi thấy đứa tr::ẻ 4t nhà hàng xóm ôm lấy vợ tôi rối rít gọi mẹ

0

Sau 4 năm đi xuất khẩu lao động nước ngoài về, tôi háo hức với bao kế hoạch cho gia đình. Nhớ lại ngày tôi ra sân bay, vợ tôi – Lan, nước mắt rưng rưng dặn dò tôi giữ sức khỏe, sớm trở về.
Đi xuất khẩu lao động 4 năm vừa về, tôi sững sờ khi thấy bé 3 tuổi nhà hàng xóm gọi vợ tôi là “mẹ”

 Tôi rất muốn tin vợ nhưng mọi thứ diễn ra trước mắt khiến tôi vô cùng khó hiểu, ảnh minh họa: DSD

Giờ đây, tôi trở về với mong muốn đoàn tụ, xây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn từ số tiền dành dụm được. Nhưng chẳng ngờ, cuộc sống ở quê hương đã thay đổi nhiều, và một trong những điều khiến tôi sốc nhất chính là sự xuất hiện của thằng bé hàng xóm – cậu bé chỉ mới 3 tuổi nhưng lại gọi vợ tôi là “mẹ”.

Ngày đầu tiên về nhà, khi tôi đang ngồi ngoài sân nghỉ ngơi, tôi nghe thấy tiếng cười nói vang lên từ phía bên kia hàng rào. Tôi quay lại và thấy một cậu bé dễ thương, chập chững chạy đến phía vợ tôi, miệng líu lo gọi: “Mẹ Lan, mẹ Lan!”. Tôi hơi ngỡ ngàng, nhưng không nghĩ nhiều. Có lẽ đứa trẻ chỉ đang nhầm lẫn, tôi tự nhủ. Nhưng rồi tôi nhận ra vợ tôi đáp lại cậu bé với sự ân cần và yêu thương không khác gì một người mẹ thực sự.

Tối hôm đó, tôi hỏi vợ về chuyện thằng bé.

“Lan này, thằng bé con nhà ai mà lại gọi em là mẹ thế?” – Tôi hỏi vợ với sự tò mò pha chút bối rối.

“À, đó là bé Nam, con nhà anh Hưng ở bên kia. Mẹ nó mất sớm, bố đi làm suốt, nên thằng bé thiếu thốn tình cảm lắm. Lâu dần nó quen miệng gọi em là mẹ thôi. Tội nghiệp lắm, anh đừng nghĩ gì nhé.” – Vợ tôi giải thích một cách bình thản.

Nghe vợ nói vậy, tôi cũng thấy hơi động lòng. Thằng bé không có mẹ, lại sống với bố đơn thân thì rõ ràng sẽ thiếu thốn tình cảm. Mà vợ tôi, trước giờ luôn là người tốt bụng, hay giúp đỡ người khác, đặc biệt là những hoàn cảnh khó khăn. Nghĩ tới điều đó, tôi không hỏi thêm nữa và cũng cố gắng không suy nghĩ nhiều.

Nhưng từ đó, tôi bắt đầu để ý nhiều hơn đến cách vợ tôi đối xử với thằng bé Nam. Mỗi lần nó sang chơi, Lan luôn nựng nịu, chăm sóc thằng bé rất cẩn thận. Có những hôm, tôi thấy vợ nấu ăn còn dành phần cho Nam, rồi còn mua cả quần áo mới cho nó. Điều này khiến tôi cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng tôi tự trấn an mình rằng có lẽ vợ tôi chỉ đơn giản là thương cảm và muốn giúp đỡ.

Một hôm, tôi thấy thằng bé ngồi chơi trước nhà, tôi đến gần và hỏi chuyện:

“Nam này, sao con lại gọi cô Lan là mẹ?” – Tôi hỏi nhẹ nhàng.

“Dạ, vì mẹ Lan thương con, mẹ Lan nói sẽ chăm con như mẹ ruột.” – Câu trả lời của thằng bé ngây thơ nhưng khiến lòng tôi dậy lên một nỗi hoài nghi.

Tôi bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn. Sự quan tâm, chăm sóc của vợ tôi dành cho thằng bé không chỉ đơn giản là tình cảm của một người hàng xóm hay một người phụ nữ tốt bụng. Nó có gì đó nhiều hơn, sâu hơn. Mỗi lần thằng bé đến, tôi thấy Lan luôn để ý từng chút, chăm sóc cẩn thận đến từng chi tiết. Có hôm, Lan còn ở bên nhà anh Hưng rất lâu, nói là giúp anh ta dọn dẹp, nhưng tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Rồi có một lần, tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với Lan.

“Lan, anh cảm thấy em quan tâm thằng bé Nam quá mức. Anh hiểu nó đáng thương, nhưng dường như em đã dành quá nhiều tình cảm cho nó. Anh thực sự thấy không thoải mái.” – Tôi nói, cố giữ giọng bình tĩnh nhưng không giấu nổi sự nghi ngờ.

Lan nhìn tôi, có chút bất ngờ:

“Anh, em chỉ muốn giúp đỡ thằng bé thôi mà. Anh Hưng một mình nuôi con vất vả, em thấy thương nên chăm sóc nó như con đẻ. Anh không tin em à?”

Tôi không biết phải trả lời sao. Thực sự tôi muốn tin vợ, nhưng càng ngày càng có nhiều chuyện khiến tôi nghi ngờ. Mối quan hệ giữa Lan và anh Hưng quá thân thiết, thậm chí có hôm tôi thấy họ nói chuyện vui vẻ, gần gũi một cách lạ lùng. Dù anh Hưng là hàng xóm, nhưng sự thân thiết này có gì đó quá mức.

Một buổi chiều, khi tôi đi ngang qua nhà anh Hưng, tôi vô tình thấy Lan đang bế thằng bé Nam, cười đùa với anh Hưng. Hình ảnh đó khiến trong lòng tôi dậy lên sự khó chịu. Tôi tự hỏi: liệu giữa họ có gì không đúng? Chẳng lẽ trong thời gian tôi đi nước ngoài, vợ tôi và anh ta đã có mối quan hệ gì đó mà tôi không biết?

Từ lúc đó, tôi không thể yên lòng. Tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn, và sự nghi ngờ cứ lớn dần lên. Tôi không muốn ghen tuông vô lý, nhưng mỗi lần nhìn thấy vợ và thằng bé, rồi nghĩ đến sự thân thiết giữa vợ và anh Hưng, tôi không thể ngừng nghĩ rằng có điều gì đó bất thường.

Tôi đã thử hỏi thăm những người hàng xóm, nhưng họ cũng chỉ nói rằng Lan và anh Hưng thường xuyên giúp đỡ nhau, vì nhà anh ấy đơn chiếc. Nhưng điều này không làm tôi cảm thấy yên tâm hơn. Những hành động nhỏ nhặt mà tôi quan sát được mỗi ngày khiến tôi thêm phần nghi ngờ. Tình cảm mà Lan dành cho thằng bé Nam giống như tình cảm của một người mẹ thực sự, và điều đó làm tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Tôi phải làm gì đây? Tôi không muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình mình chỉ vì những nghi ngờ không có bằng chứng, nhưng nếu thực sự giữa Lan và anh Hưng có gì đó, tôi cũng không thể bỏ qua được. Tôi cần tìm ra sự thật để biết mình nên làm gì tiếp theo.

Vậy là, trong lòng đầy những suy tư và lo lắng, tôi quyết định sẽ nói chuyện thẳng thắn với vợ một lần nữa. Tôi biết rằng chỉ có sự thật mới có thể giải quyết được vấn đề này, dù sự thật có thể đau đớn đến mức nào đi chăng nữa.

Người trồng cau bất ngờ hoang mang khi Trung Quốc quay xe ngừng nhập cau, giá đang rớt sâu thảm hại

0

Theo thương lái, do Trung Quốc ngừng nhập nên giá cau tươi đang trên đà lao dốc, ở Quảng Ngãi hiện các chủ lò sấy thu mua dè chừng, có lò đang tạm dừng mua.
Trung Quốc không nhập ồ át như trước, giá cau giảm

Chia sẻ trên báo Tuổi Trẻ, một chủ lò cau ở huyện Nghĩa Hành (Quảng Ngãi) cho biết, “Trung Quốc không còn nhập nhiều như trước. Chúng tôi cũng hạn chế mua để dò giá. Giờ tiếp tục mua sấy mà nếu chẳng may giá giảm tiếp là ốm đòn”.

Tại huyện Sơn Tây – nơi được mệnh danh là xứ ngàn cau với hơn 1.000ha cau đang cho trái, người dân cho biết cách đây hai ngày giá cau tươi là 80.000 đồng/kg, hiện chỉ còn 60.000 đồng/kg.

Do Trung Quốc hạn chế thu mua, giá cau đang giảm dần. Ảnh: Tuổi Trẻ

 

Chị Nga, một người thu mua cau ở huyện Sơn Tây, nói không chỉ chị mà nhiều điểm thu mua hiện phải giảm nhập cau.

“Mấy hôm nay giá cứ giảm dần nên không ai dám mua”, chị Nga nói.

Tại các huyện đồng bằng của tỉnh Quảng Ngãi có diện tích trồng cau lớn như Nghĩa Hành, Tư Nghĩa, Mộ Đức, Sơn Tịnh… giá cũng đang lao dốc.

Cách đây ba ngày, các lò sấy thu cau tươi giá 85.000 – 90.000 đồng/kg, nay còn 70.000 – 75.000 đồng/kg và có lò mua, lò ngừng.

Bà Lê Thị Vân (xã Nghĩa Thắng, huyện Tư Nghĩa) nói nhà có hơn 20 cây cau đang cho trái đến kỳ thu hoạch nhưng người hái cau lâu nay “bám vườn năn nỉ” không đến hái.

“Tôi có điện hỏi, thợ hái cau nói thông cảm để ít hôm nữa giá ổn định sẽ đến. Ông ấy nói hôm qua bẻ hơn ba tạ cau, chở đến lò bán thì lỗ 3.000 đồng/kg”, bà Vân nói.

Trung Quốc khả năng cao sẽ ngưng nhập do đã đủ nguyên liệu

Anh H., một thương lái làm việc trực tiếp với đối tác Trung Quốc, lý giải nguyên nhân Trung Quốc dừng nhập cau từ Việt Nam bởi nhiều công ty đã đủ nguyên liệu sản xuất, vài công ty chưa đủ vẫn nhập nhưng số lượng ít

“Phía Trung Quốc hiện đang ngừng nhập cau từ Việt Nam, họ chỉ còn nhập những lô cuối cùng mà họ đã cọc tiền cho các lò sấy cau ở Việt Nam trước đây. Những ngày tới khả năng cao là giá tiếp tục giảm hoặc Trung Quốc sẽ ngừng nhập”, anh H. nói.

Cũng theo anh H., nhiều người Trung Quốc đến trực tiếp vựa cau ở Quảng Ngãi thu mua cũng “ngồi chơi xơi nước”, liên tục cập nhật tình hình từ các công ty Trung Quốc.

“Cau hoàn toàn phụ thuộc vào thị trường Trung Quốc nên hên xui lắm. Ớn nhất là đang giá cao thì họ không mua”, anh H. thông tin.

Người dân không nên “chạy theo” trồng cau
Giá cau vẫn đang ở mức cao nhưng Ông Phùng Văn Chính (65 tuổi, trú xã Tiên Lãnh, huyện Tiên Phước, Quảng Nam) cho biết, không phải năm nào giá cũng tốt như năm nay. Năm 2023 giá cau đầu vụ khoảng 30.000 đồng/kg, tuy nhiên đến cuối vụ chỉ còn 3.000 đồng/kg.

Nhiều lò sấy cũng ngừng nhập cau hoặc hạn chế, chờ dò giá. Ảnh minh họa/ Dân Trí

Ông Chính cho biết, khi giá cau xuống thấp, nhiều gia đình ở huyện Tiên Phước chặt bỏ cây cau để trồng cây khác hoặc để cau chín đỏ trên cây.

“Dân họ thấy cau giá cao nên đổ xô chạy theo trồng, khi giá xuống thấp người dân lại chặt bỏ, trồng cây khác. Cách đây khoảng 7 năm đã xảy ra tình trạng dân chặt bỏ cây cau rồi”, ông Chính chia sẻ.

Chia sẻ trên báo Dân trí, ông Nguyễn Hùng Anh – Phó Chủ tịch UBND huyện Tiên Phước – cho biết, địa phương hiện có trên 2.000ha cây cau, trong đó có gần 1.100ha đang cho trái. Sản lượng hơn 17,5 tấn/ha, doanh thu từ cây cau năm nay đạt trên 670 tỷ đồng.

Vụ cau năm nay, huyện Tiên Phước có 10 gia đình có thu nhập trên 1 tỷ đồng từ cây cau, trong đó xã Tiên Ngọc 4 hộ, xã Tiên Lãnh 6 hộ.

Đối với việc trồng ồ ạt cau khi giá cao, chặt bỏ cau khi giá thấp, ông Nguyễn Hùng Anh cho biết, huyện khuyến cáo người dân trồng cau theo quy hoạch, không nên trồng quá nhiều trên một diện tích mà nên trồng xen canh.

Theo lãnh đạo huyện Tiên Phước, một số hộ trồng xen canh cây ăn quả và cây cau. Cây ăn quả trồng ở giữa, cây cau được trồng quanh bờ. Cau là loại cây khó ngã đổ khi gió bão, do đó, người dân trồng cau với mục đích kép, vừa cho quả vừa làm trụ cột dây néo bảo vệ cây ăn quả.

 

Doanh nhân Trần Anh Minh qua đời vì khối u á/c t/ính ở v/òm h/ọng vào năm 2022. Ông Minh sở hữu một số công ty, bất động sản, công ty thu mua thuỷ Hải sản có giao dịch nước ngoài. Trước mắt con trai ông là Trần Minh Hoàng và bà Trần Thị Huyền là vợ ông Minh thu tiếp quản cơ nghiệp, quản lý tài sản của bố. Tuy nhiên. Sau một trăm ngày của bố thì có 3 người con đi cùng mẹ trước đây bà là thư ký, trợ lý của ông Minh, bất ngờ tìm đến gia đình ông Minh để đòi thừa kế tài sản. Những người này tự nhận là con ngoài gi/á th/ú của ông Minh và chính là anh em cùng cha khác mẹ để rồi …

0

Doanh nhân Trần Anh Minh qua đời vì khối u ác tính ở vòm họng vào năm 2022. Ông Minh sở hữu một số công ty, bất động sản, công ty thu mua thuỷ Hải sản có giao dịch nước ngoài.

Trước mắt con trai ông là Trần Minh Hoàng và bà Trần Thị Huyền là vợ ông Minh thu tiếp quản cơ nghiệp, quản lý tài sản của bố.

Tuy nhiên. Sau một trăm ngày của bố thì có 3 người con đi cùng mẹ trước đây bà là thư ký, trợ lý của ông Minh, bất ngờ tìm đến gia đình ông Minh để đòi thừa kế tài sản. Những người này tự nhận là con ngoài giá thú của ông Minh và chính là anh em cùng cha khác mẹ với Trần Minh Hoàng và Trần Thị Huyền Thu ( em gái Minh Hoàng)

Chính vì vậy họ có quyền được hưởng tài sản của bố dù đã rất nhiều năm trong nhà mẹ của Hoàng là bà Huyền không hề hay biết, chỉ biết họ đến dự đám tang và có xin bà Huyền là vợ ông Minh đội khăn tang nhưng bà không đồng ý.

Điều này khiến gia đình bà Huyền bàng hoàng vì họ chưa từng biết đến sự tồn tại của những người con khác của ông Minh. Hình ảnh người chồng tôn kính mà cả đời bà là hậu phương vững chắc là bổn mạng bà phù trợ cho ông đến ngày nay, luôn miệng ông cám ơn bà, tôn trọng bà, đi đâu cũng đưa bà theo, nhiều đối tác nể trọng ông vì cách ông sống với vợ, người cha mẫu mực trong mắt vợ con doanh nhân này bỗng chốc sụp đổ.

Sau khi xác nhận những thông tin liên quan. Hoàng có đi tìm hiểu và thử ADN của ba người con riêng thì xác nhận đúng là con cha mình.

Đang lúng túng chưa biết sử lý sao thì luật sư công ty nói :

– Trước khi mất ông Minh dặn đúng 1 năm giỗ đầu ông mới mở di chúc. Nghĩa là ông Minh trước khi mất có làm di chúc nhưng không công bố cho gia đình biết .

Tuy nhiên nhóm 3 người trên lại không đồng ý, muốn chia đều khối tài sản của ông Minh ngay thời kỳ hiện tại, họ sợ gia đình ém nhẹm tiền bạc thừa kế. Điều này khiến 2 bên xảy ra mâu thuẫn, không có tiếng nói chung nên 3 người con ngoài giá thú của Trần Anh Minh đã kiện gia đình bà Huyền vợ ông ra toà, đòi quyền lợi thừa kế hợp pháp.

Toà án HN nói : – Luật sư khẳng định ông có di chúc thừa kế phải đợi một năm sau mới công bố, nên toà dừng lại. Bây giờ không thể xử được.

Nhưng ba người ấy không chịu bắt Hoàng và bà Huyền vợ ông Minh phải chu cấp tiền như thời ông còn sống để lo tương lai cho các em sau này. Bà Huyền đổng ý nhưng mỗi tháng chỉ chấp nhận 12 triệu/1 đứa, bà không có trách nhiệm chu cấp luôn phần mẹ nó, như chồng bà từng làm, có gì cứ đợi toà..

Ba bà kia ăn trắng mặc trơn quen thân rồi nên bỏ sĩ diện, nhân phẩm lồng lộng lên kiện cáo tùm lum, đến công ty quậy các con của ông Minh và gây khó dễ cho bà Huyền.

Tòa án đã tiến hành xét nghiệm ADN của 3 người trên, kết quả cho thấy họ đúng là con ruột của Trần Anh Minh. Theo quy định về thừa kế, hàng thừa kế thứ nhất của một người bao gồm: vợ, chồng, cha đẻ, mẹ đẻ, cha nuôi, mẹ nuôi, con đẻ, con nuôi của người quá cố. Trong trường hợp có con ngoài giá thú, con được xác định là con đẻ của người không để lại thừa kế thì vẫn được hưởng thừa kế.

Trên thực tế, các công ty mà doanh nhân này đứng tên không được quản lý tốt trong một thời gian dài ông đau bệnh, đang có những khoản nợ nước ngoài lớn chưa trả hết. Các con ông Minh sau khi tiếp quản doanh nghiệp phải giải quyết các vấn đề còn tồn tại. Vậy nên nếu xét các công ty cho vào danh mục tài sản thừa kế, vậy thì những người con ngoài giá thú cũng phải chịu trách nhiệm trả nợ.

Ngoài ra, doanh nhân Trần Anh Minh đứng tên 4 bất động sản, đều mua sau khi đã kết hôn nên tài sản thuộc quyền sở hữu chung của 2 vợ chồng. Đối với tài sản chung của vợ chồng có được trong thời kỳ hôn nhân, vậy nên 50% giá trị tài sản vẫn thuộc về vợ là bà Huyền
… …

Một năm sau ngày giỗ đầu ông.
Luật sư mang di chúc ông đến và đọc trước gia đình ông Minh và ba đứa con ngoài giá thú của ông Minh.
Trong di chúc ông Minh nói rõ :
– Tất cả tài sản 100% thuộc về vợ ông là bà : Lê Thị Thu Huyền cùng hai con là Trần Minh Hoàng và con gái Trần Thị Huyền Thu. Nay được vợ là bà Huyền đồng ý tôi lập di chúc.
Hai con tôi phải có trách nhiệm với mẹ. Chăm nuôi bà tử tế hiếu đáp công sinh thành.
… …
… Ngoài ra không có ai hưởng thêm, trước khi mất tôi đã sang cho em ruột tôi là ông Trần Dương 30% cổ phần nên ông Dương lo phần nhà cửa mồ mả dưới quê và con trai Trần Hoàng tổng giám đốc điều hành công ty có chú Dương trợ giúp. Đồng thời ông Dương vẫn là phó tổng hỗ trợ cho cháu Hoàng trong kinh doanh. Tôi trợ cấp cho hai đứa cháu tôi đang học ở Mỹ là con của em gái tôi là bà Trần thị Loan( Đã mất, chồng bà Loan đã có vợ mới) một năm 400 triệu/ cho 2 cháu.
Vậy ông Dương và con Trần Hoàng phải lo việc này cho tới khi 2 cháu có việc làm ..
– Ngoài ra không ai hưởng thêm. Vì những người liên quan tới tôi, tôi đã lo chu đáo. Các con ngoài giá thú của tôi nếu học hành giỏi nếu dùng được thì ông Dương và Trần Hoàng xem xét đưa vào công ty. Vợ là bà Huyền sẽ tặng thêm cho mỗi cháu 2% cổ phần ..Còn không thì thôi.
Ông Dương và Các con không liên quan gì ..
… …

Đọc xong cả ba con và cô thư ký té ngửa không nghĩ ông Trần Anh Minh làm vậy với mình. Khi sinh con cho ông, ông tặng con căn nhà và 2 tỷ gửi ngân hàng tuyệt đối không được rút, chỉ rút lãi tiêu, đến khi con cưới vợ làm quà cưới của ông cho, khi ông còn sống mỗi tháng ông cho 20 triệu và tất cả các khoản đóng học .. của con ông, ông trả hết. Trên giấy khai sinh có đứng tên ông..

Vậy bà thư ký ông Minh khởi kiện tiếp..

Toà án thấy rõ rành đi xác minh di chúc tất cả đều thật. Dấu thật, tư pháp thật, nên không xử mà chỉ khuyên gia đình tự điều chỉnh thừa kế vì dù sao ba đứa con rơi đều máu mủ của ông Trần Anh Minh. Toà án đưa ra phán quyết theo quy định của pháp luật. Các công ty vẫn nằm dưới quyền quản lý của anh em Trần Minh Hoàng , bàTrần Thị Huyền và chú Dương quản lý, yêu cầu bồi thường của nhóm ba nguyên đơn đều bị bác bỏ.
Theo luật sư thì mọi việc ông Minh làm đúng theo luật thừa kế, vì là tài sản của vợ chồng ông, nên bà Huyền vợ ông có quyền đòi lại 50% tài sản mà nếu ông cho con riêng ông, trong 50% tài sản phần ông còn có của hai đứa con vợ chính thất của ông.
Các con ông Hoàng và Bà Huyền đã nắm được toàn bộ chuyển tiền mua nhà và ông đồng sở hữu nhà của cả ba căn nhà, trong thời gian ông có hôn thú với bà Huyền là tài sản chung, giá hiện tại bây giờ khoảng 15-18 tỷ/ 1 căn theo định giá ngân hàng. Và còn có chứng cứ chuyển tiền hàng tháng của ông cho ba mẹ con bà thư ký , theo luật cũng 50% của bà Huyền.. Bà Huyền và các con không kiện thì cớ gì bà thư ký ông kiện tụng.

Tranh chấp một phần bắt nguồn từ việc Trần Anh Minh không thông báo di chúc phân chia tài sản, mà dặn hai luật sư là văn phòng luật uy tín đề xem tình hình thế nào, Hoàng và Huyền hiểu chuyện và không bị ba đứa con ngoài giá thú kiện cáo thì đúng 1 năm sau công bố di chúc. Nếu kiện thì có tờ phụ lục thừa kế đòi lại 1/2 giá trị nhà số …(bà nào kiện thì đòi) và để đấy đợi con bà nhỏ lấy vốn làm ăn, 1/2 để mẹ nuôi con, không nuôi thì lấy lại nhà..Ông Anh Minh ký tên điền chỉ vân tay. ..( bà nào kiện, trả con thì trắng tay, Minh Hoàng và Huyền Thu có trách nhiệm nuôi em)

Nhiều người thường hiểu lầm con ngoài giá thú hay con nuôi không được hưởng quyền thừa kế, hoặc không có phần thừa kế bằng con ruột. Thực tế là con ruột, con nuôi hay con ngoài giá thú đều cùng hàng thừa kế thứ nhất, được hưởng phần di sản bằng nhau.Nên vợ nhận con thừa kế của chồng là chính thức chia tài sản cho con riêng của chồng. Không nhận thì sẽ tuỳ các con ruột tính với nhau, luôn cả khoản nợ của ông cũng vậy ..

Nhưng khi ông làm di chúc đúng luật thì thực hiện di chúc của ông mới đúng luật. Tài sản của ông Minh và bà Huyền thì ông bà di chúc cho ai đó là quyền ông bà, đây ông Minh làm di chúc mà bà Huyền tuy không biết nhưng bà có giấy uỷ quyền cho ông trong kinh doanh nên ông lách luật làm. Chứ không phải vợ chồng làm ra tiền trong hôn nhân mà ông hay bà di chúc cho ai không được nửa bên kia đồng ý cũng khó hợp lệ ..

Thiết nghĩ nhà nhiều dòng con, nhiều vợ hãy tỉnh táo làm di chúc trước vì di chúc vẫn có quyền sửa đổi được thì lỡ may có chuyện gì, vợ con không tối mắt vì các bà vợ nhỏ tranh giành nhau quyền lợi cho con mình, tốn tiền kiện tụng, mất thời gian.

Trở lại vụ án trên. Ông Trần Anh Minh đã thấu hiểu bà thư ký của ông, nhiều lần ép ông ly hôn, ông đã dùng tiền bịt miệng nhưng ông quá hiểu đàn bà yêu người có vợ chỉ tiền, nên ông đã chia cho đầy đủ để không phiền chính thất và các con ông rất rõ rành thì cứ theo luật mà làm thôi
Thiệt là : – Cố đấm ăn xôi, xôi lại hẩm…

Bài này chỉ cảnh tỉnh tất cả các ông bà nên làm di chức trước vẫn thay đổi được nếu mình muốn, đến khi “ cưỡi hạc” thì mới chính thức có hiệu lực. Thừa kế rủi ro hơn. Vì nếu sang tên cho con là bố mẹ ra đường ở ..
Thẩm phán kể chuyện..

BẢN ÁN ĐẮT GIÁ
Chuyện đời – Trần Linh

Bài sưu tầm.
Ảnh chỉ mang tính minh họa.

Nghe hàng xóm, chồng lao vào đ:::á::;nh vợ t::ới tấ::p vì nghĩ cô chỉ cho mẹ ố:::m ăn một bát cháo 3k mỗi ngày. Chỉ tới khi mẹ lao đến ô::m ngăn con trai lại, nói câu này khiến tôi điếng người vội vàng chạy đến bên vợ. Nhưng… trời ơi…

0

Cũng vì lời nói của người hàng xóm mà anh lao vào đ-ánh vợ nhà mặc cho mẹ mình hết lời can ngăn.

Ngày Hoàng đưa Yến về ra mắt gia đình thì ngay lập tức đã vấp phải sự phản đối của bà Thanh, thật ra thì Yến nết na lại ngoan hiền nhưng vì cô là gái quê nên mẹ bạn trai không ưng ý. Dù ra sức ngăn cấm nhưng vì lúc đó Yến đã có thai được hơn 2 tháng nên bà Thanh đành gật đầu tổ chức đám cưới vì sợ làng xóm dị nghị. Biết rõ mẹ chồng không thích mình nhưng Yến vẫn luôn cố gắng làm tốt bổn phận nàng dâu vì cô tin chắc rồi một ngày mẹ chồng nhất định sẽ hiểu ra mà đối xử tốt với cô hơn.

Vậy nhưng đến khi Yến sinh được cho gia đình chồng đứa con trai kháu khỉnh thì mẹ chồng vẫn xỉa xói rồi chửi bới cô không ra gì. Thế rồi bỗng một ngày bà Thanh ốm nặng phải nằm viện cả tuần. Vì chồng thường xuyên đi công tác nên Yến phải xin nghỉ làm để vào viện chăm mẹ chồng.

– Mẹ thường ngày mắng em nhưng em đừng có ghét mẹ. Người già nên tính thường khó thế…em nhớ chăm sóc cho mẹ anh thật tốt nhé. Mẹ anh cũng là mẹ chồng em đấy. Chứ không phải bây giờ mẹ ốm thì em “hành” lại mẹ đâu.

– Sao anh lại nghĩ em như vậy chứ? Anh là chồng thì phải tin vợ chứ? Anh an tâm đi, em không bao giờ dám hỗn hào với mẹ đâu. Em sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.

Nghe vợ nói vậy thì Hoàng yên tâm hẳn, vậy nhưng hôm đó anh đi làm về sớm vào thăm mẹ thì thấy người cô họ hàng xa chạy tới nói.

– Này, mẹ mày ốm nằm viện mà mày vẫn đi làm được ạ? Mày là phận làm con thì thấy mẹ ốm phải bỏ hết việc mà vào với mẹ chứ? Con với chả cái đến khi ốm đau chả nhờ vả được gì? Người ta nhìn vào người ta cười cho đấy.

– Mẹ ốm thì cháu vẫn phải đi làm thì mới có tiền mà chữa bệnh cho mẹ cháu chứ? Hơn nữa mọi việc chăm mẹ đã có Yến, vợ cháu lo hết cả rồi.

– Thôi mày đừng có nhắc đến con vợ mày nữa. Có thời gian thì về dạy lại vợ mày đi. Ai đời mẹ chồng ốm mà chỉ mua có 3 ngàn cháo trắng bắt mẹ chồng ăn thì lấy đâu ra sức hả?

– Làm gì có chuyện ấy được ạ. Chắc cô nhầm rồi…vợ cháu không phải người như vậy…

– Mày cứ bênh vợ chằm chằm thế này thì chỉ có mẹ mày khổ thôi. Mày không tin thì lại hỏi bà bán cháo trước cổng bệnh viện kìa…ngày nào vợ mày chả mua cháo ở đó.

Nghe người cô nói như vậy mà Hoàng giận sôi hết cả máu lên, anh lao ngay vào hất đổ bát cháo trên tay vợ rồi tát Yến 2 cái đau điếng…

Nghe hàng xóm, chồng lao vào đánh vợ tới tấp vì nghĩ cô chỉ cho mẹ ốm ăn một bát cháo 3 ngàn mỗi ngày - Ảnh 1Ảnh minh họa: Internet
– Anh…anh làm gì vậy hả? Sao anh lại đánh em…lại còn làm đổ cả bát cháo nữa. Giờ mẹ lấy gì mà ăn.

– Cô đang giả tạo lo cho mẹ tôi đấy à? Bát cháo cô cho mẹ tôi ăn có 3 ngàn thì tôi hất đổ là đúng? Cô có còn là người không hả? Sao cô dám làm thế với mẹ tôi hả? Giờ cô thấy mẹ tôi yếu, nằm một chỗ nên cô định bắt nạt mẹ tôi đúng không?

– Em không có…anh để em giải thích đã. Đúng là em mua cháo 3 ngàn nhưng…

– Lại còn già mồm nữa à? Tôi đánh cho cô hết cãi thì thôi.

Vừa nói Hùng vừa dồn hết sức đánh vợ thậm tệ, vậy nhưng đúng cái lúc đó thì bà Thanh lao đến ôm lấy Hoàng.

– Dừng lại con ơi…mày hiểu lầm vợ mày rồi.

– Mẹ đừng có cản con…mẹ không việc gì phải sợ cô ta cả. Con phải đánh cho nó chừa cái tội độc ác.

– Đến lời mẹ nói mày cũng không định nghe à? Mẹ đã nói là mày nghĩ oan cho vợ mày rồi. Con Yến mua bát cháo…nhưng trong bát cháo là thịt bồ câu nó xay nhuyễn ở dưới đáy bát ấy. Vì nó sợ mang từ nhà lên sẽ nguội nên mới xay thịt rồi mua cháo ở bệnh viện để mẹ ăn cho nóng. Mày nhìn đi…thịt bồ câu còn ở dưới đáy bát kìa.

– Thật sao hả mẹ?

– Chứ còn gì nữa. Thời gian mẹ nằm viện con Yến chăm mẹ chu đáo lắm…mày cứ đi công tác liên miên cũng may có nó không mẹ chết rồi. Mày có đánh vợ thì phải để vợ mày giải thích đã chứ? Mẹ từng đối xử không tối với con Yến…nhưng nó thì thương và có hiếu với mẹ lắm.

Lúc này Hoàng mới sững người vì đúng la dưới đáy bát là toàn thịt. Hoàng quỳ xuống xin vợ tha thứ…

– Anh xin lỗi…tại anh giận quá nên mới thế…Em tha lỗi cho anh.

Mẹ chồng lúc đó cũng ôm lấy Yến rồi bật khóc.

– Con tha thứ cho thằng Hoàng nhé con…cả mẹ nữa.

Yến gật đầu rồi ôm lấy mẹ chồng, kể từ đó thì tổ ấm của gia đình Yến chỉ có niềm vui hạnh phúc. Cô được chồng yêu thương và mẹ chồng cưng chiều hết mực.