Từ ngày mẹ chồng tôi qua đời, con gái ngủ một mình một giường mà sáng nào dậy cũng nhăn nhó rồi than chật không cựa nổi. Hôm sau đợi lúc con ngủ, tôi lén mở cửa phòng kiểm tra thì hết hồn với cảnh tượng xảy ra ngay trước mắt.
Gia đình tôi vốn sống bình yên trong một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố. Mẹ chồng tôi đã sống cùng gia đình từ khi tôi lấy chồng, và bà là người rất yêu thương, chăm sóc con cháu hết lòng. Bà giúp đỡ tôi trong mọi việc nhà, từ việc chăm sóc con cái đến những bữa cơm gia đình. Dù tuổi đã cao, bà vẫn giữ cho mình sự nhanh nhẹn và tinh thần lạc quan. Mẹ chồng tôi thực sự là trụ cột tinh thần không chỉ với chồng tôi mà còn với cả gia đình.
Thế nhưng, vào một ngày mùa đông lạnh lẽo, mẹ chồng tôi đột ngột qua đời. Bà bị đột quỵ vào giữa đêm, và dù được đưa đi cấp cứu ngay lập tức, nhưng bà đã không qua khỏi. Cái chết của bà đến quá bất ngờ khiến cả gia đình chúng tôi rơi vào trạng thái bàng hoàng và đau đớn. Chồng tôi suy sụp rất nhiều, còn tôi cũng chẳng biết làm thế nào để an ủi anh.
Con gái tôi, Lan Anh, khi đó mới 8 tuổi, có vẻ là người chịu ảnh hưởng ít nhất, nhưng tôi biết con bé rất yêu bà nội. Mỗi tối trước khi đi ngủ, bà nội thường kể chuyện cổ tích cho Lan Anh nghe, vuốt tóc và vỗ về con bé đến khi ngủ say. Cả hai bà cháu rất gần gũi, tình cảm khăng khít hơn cả tôi nghĩ. Khi bà nội qua đời, Lan Anh không khóc nhiều, nhưng ánh mắt nó buồn bã và trầm lặng hẳn. Tôi hiểu, có lẽ con bé đang cố gắng chấp nhận mất mát này theo cách riêng của nó.
Sau đám tang, mọi thứ dường như vẫn chưa trở lại bình thường. Tôi vẫn thấy một khoảng trống trong nhà, nơi mà mẹ chồng tôi từng hiện diện. Còn Lan Anh, dù không nói ra, nhưng tôi để ý con bé hay nằm ôm gối nhìn lên trần nhà, ánh mắt đầy suy tư.
Một tháng sau khi mẹ chồng qua đời, tôi bắt đầu nhận thấy những biểu hiện lạ lùng từ Lan Anh. Sáng nào con bé cũng thức dậy với vẻ mặt nhăn nhó, thường hay kêu ca rằng “chật chội quá”, “không cựa nổi”. Tôi ban đầu chỉ nghĩ rằng đó là những lời phàn nàn trẻ con thông thường, có thể do con bé ngủ không thoải mái hay chiếc giường nhỏ hơn so với khi có bà nội bên cạnh. Nhưng sau vài tuần, những lời than vãn của con gái ngày càng nhiều hơn, và vẻ mệt mỏi, buồn bực của nó vào mỗi buổi sáng càng làm tôi lo lắng.
– “Mẹ ơi, con ngủ không nổi. Giường chật quá, lúc nào con cũng bị đè.” – Lan Anh vừa nói vừa càu nhàu khi tôi đến gọi dậy.
– “Giường rộng mà, làm sao lại chật được hả con?” – Tôi hỏi lại với vẻ thắc mắc, cố gắng trấn an con bé.
– “Con không biết, nhưng con cứ cảm thấy có ai đó nằm bên cạnh, đè con không cựa nổi. Con còn nghe tiếng thở rất to.” – Lan Anh nghiêm túc trả lời, khiến tôi giật mình.
Nghe con nói, tôi bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn. Tôi không phải người mê tín, nhưng khi nhớ lại việc mẹ chồng tôi đã từng ngủ cùng con bé trước khi mất, tôi không khỏi cảm thấy rùng mình. Liệu có thể nào con bé chỉ tưởng tượng, hay còn có điều gì khác mà tôi chưa nhận ra?
Tối hôm đó, sau khi đặt Lan Anh ngủ, tôi quyết định sẽ lén kiểm tra. Chồng tôi không có nhà vì công tác xa, nên tôi có thể dễ dàng thực hiện kế hoạch này mà không gây sự chú ý. Khi con gái đã ngủ say, tôi nhẹ nhàng bước vào phòng. Không bật đèn, tôi chỉ hé cửa đủ để nhìn vào bên trong. Ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ làm lộ rõ hình ảnh Lan Anh đang nằm trên giường, cuộn tròn như một đứa trẻ, hơi thở đều đặn.
Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là, cạnh con bé, rõ ràng có một bóng hình mờ nhạt khác. Tôi nín thở, cố gắng nhìn kỹ hơn. Hình dáng ấy giống như một người phụ nữ đang nằm bên cạnh con gái tôi, với mái tóc dài buông xõa trên gối. Trái tim tôi đập loạn xạ, không thể tin nổi vào mắt mình. Dù bóng hình đó không rõ nét, nhưng tôi cảm nhận được một sự hiện diện rất mạnh mẽ.
Tôi lùi lại, đóng cửa phòng một cách nhẹ nhàng nhưng lòng đầy hoang mang. Phải chăng đó chính là mẹ chồng tôi? Bà vẫn chưa muốn rời xa cháu gái, nên trở lại để tiếp tục chăm sóc Lan Anh? Sự xuất hiện này quá rõ ràng để tôi có thể phủ nhận, nhưng tôi không biết phải làm gì tiếp theo.
Tôi không kể với ai về điều này, nhưng đêm hôm sau, tôi quyết định thử lại. Lần này, tôi vẫn thấy hình bóng ấy nằm cạnh Lan Anh, nhẹ nhàng và đầy bao bọc, giống như cách bà nội vẫn từng ôm ấp con bé mỗi tối. Mọi thứ trong căn phòng yên tĩnh một cách lạ thường, chỉ có tiếng thở khe khẽ của hai “người” nằm trên giường. Tôi cảm thấy nghẹn ngào, không biết nên vui hay buồn. Nhưng chắc chắn một điều, mẹ chồng tôi vẫn còn ở đây.
—
Sau một vài ngày, tôi quyết định sẽ nói chuyện này với chồng khi anh về nhà. Tuy nhiên, tôi cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, vì sợ anh không tin hoặc sẽ cho rằng tôi quá mê tín. Tôi cũng tự hỏi liệu sự hiện diện của mẹ chồng có thực sự tốt cho con gái tôi không. Dù biết bà yêu thương Lan Anh, nhưng việc cứ mãi ở lại thế giới này liệu có ảnh hưởng gì đến sự phát triển của con bé?
Đến một buổi tối, tôi mời một người bạn thân – là người theo đạo Phật và rất am hiểu về những chuyện tâm linh – đến nhà. Tôi không kể rõ chi tiết, chỉ hỏi ý kiến của chị về việc này. Nghe tôi kể, chị im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:
– “Có thể là mẹ chồng em chưa muốn rời xa cháu, nhưng điều này không tốt cho người đã khuất lẫn người còn sống. Em nên tìm cách để giúp mẹ em ra đi thanh thản.”
Tôi lắng nghe lời khuyên của chị và quyết định sẽ mời một sư thầy về nhà để cầu siêu, giúp linh hồn mẹ chồng tôi siêu thoát. Chúng tôi tổ chức một buổi lễ nhỏ, trong không khí trang nghiêm và ấm cúng. Tôi mong rằng, sau buổi lễ này, mẹ chồng tôi sẽ được bình an và Lan Anh cũng có thể trở lại với cuộc sống bình thường.
Tối hôm đó, sau buổi cầu siêu, tôi lặng lẽ bước vào phòng Lan Anh lần nữa. Căn phòng yên tĩnh, không còn bóng dáng mờ ảo nào nữa. Con gái tôi nằm ngủ say, gương mặt bình yên hơn hẳn những đêm trước. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào, nhưng trong lòng vẫn còn một chút tiếc nuối. Có lẽ, mẹ chồng tôi đã quyết định rời xa để cháu gái có thể lớn lên mà không bị ràng buộc bởi những điều mà thế giới người lớn chúng tôi không thể hiểu hết.
Kể từ hôm đó, Lan Anh không còn than phiền về việc giường chật hay cảm giác bị đè nặng nữa. Mỗi sáng con bé thức dậy với gương mặt rạng rỡ hơn, vui tươi hơn. Tôi biết rằng, dù mẹ chồng đã ra đi, nhưng tình yêu và sự che chở của bà vẫn sẽ luôn ở bên con gái tôi, dù ở bất cứ thế giới nào.
Thời gian dần trôi qua, chúng tôi cũng học cách chấp nhận và vượt qua nỗi đau mất mát. Gia đình tôi lại trở về với cuộc sống thường nhật, nhưng trong lòng tôi vẫn giữ nguyên hình ảnh của mẹ chồng, người đã từng là bóng hình quen thuộc trong những đêm khuya bên giường của con gái tôi. Và mỗi khi nhớ đến bà, tôi lại mỉm cười, biết rằng bà vẫn luôn yêu thương và bảo vệ gia đình mình, dù đã ở một nơi rất xa.
Cuộc sống vẫn tiếp tục, nhưng những trải nghiệm tâm linh ấy đã thay đổi cách nhìn của tôi về thế giới xung quanh. Tôi tin rằng, dù là ở thế giới nào, tình yêu thương giữa người thân vẫn luôn tồn tại, mãi mãi không bao giờ phai nhạt.